Chương 174: Vài phần kính trọng
Dược Thiên Sầu
19/09/2021
Mạnh Vi chuyển khóe mắt thoáng quan sát một chút ba người Dữu Khánh phản ứng, chỉ vào người kia nói: "Cho nên đời này ngươi chỉ có thể làm việc lao động chân tay! Mấy ngày tới mọi người sẽ tiến một chuyến vào Kiến Nguyên sơn, biết chữ, biết viết thì có thể không cần gánh nặng, cần nhiều thêm mấy đôi mắt, giúp đỡ quan sát đội là được.
Xem như là lĩnh đội, nhìn thấy cảnh báo thì có thể đúng lúc nhắc nhở mọi người, không thể không có người biết chữ nhắc nhở mà đụng chạm quy củ trong núi, dù sao chúng ta cũng không có khả năng đi đến đâu đều dẫn theo các ngươi. Chỉ cần hai ba người, có không?"
Vừa nghe là vẫn được đi vào núi, còn không cần gánh nặng, lại có thể làm lĩnh đội, không khác gì có không gian hoạt động càng rộng lớn, lúc này Dữu Khánh liền là người đầu tiên xông lên trước, đi lên trước cúi đầu khom lưng nói: "Đại lão gia, nhỏ trái lại biết một chút."
Biết một chút? Trán Mạnh Vi hơi nhíu, quay người, chỉ vào bàn, "Vậy thì thử xem đi."
"Vâng." Dữu Khánh chạy đến bên bàn, nhìn nhìn đồ vật trên bàn, hỏi: "Thử thế nào?"
Mạnh Vi chỉ một quyển sách trên bàn, "Không trông chờ các ngươi có học vấn gì, có bản lĩnh đó thì cũng không cần làm nghề này rồi, có thể tàm tạm dùng là được, tự mình tùy tiện lật một tờ, tùy tiện tìm một đoạn viết ra là được, xem có phải vừa nhìn liền biết hay không."
Quả thực quá đơn giản, Dữu Khánh ừm một tiếng, lập tức mở trang sách ra, sau đó nhấc bút trám mực, lả tả hạ bút, sao chép lại một đoạn, cũng chỉ là viết mấy chục chữ, không bao lâu đã viết xong rồi, sau đó đặt bút xuống bẩm báo: "Đại lão gia, người xem được hay không được?"
Mạnh Vi ra hiệu cho hắn viết tên lên đó, sau đó cầm lên nhìn nhìn, đằng hắng nói: "Cũng được, không tệ, nhìn qua chính là có thể biết chút chữ. Được rồi, chờ phân công công việc."
"Vâng." Dữu Khánh đi trở về chỗ.
Nhìn thấy chỉ đơn giản như vậy, lập tức có mấy người đều lên tiếng, đều muốn thử xem, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đều giơ tay lên rồi.
Dữu Khánh khá không cho là đúng, ngay từ đầu liền không đem những người này xem như đối thủ cạnh tranh, một đám làm cu-li có thể viết ra trò trống gì chứ? Đối với chữ viết của mình, hắn vẫn là rất có lòng tin, chỉ cần mắt quản sự này không mù, thì có thể nhìn ra ai tốt hơn.
Không bao lâu, kể cả những người có thể viết xiêu xiêu vẹo vẹo ra gần như chữ cũng đã viết xong, Mạnh Vi liền ra hiệu cho mọi người trước tiên tản đi, chờ sắp xếp.
Đợi mọi người đã đi ra nhà kho, Mạnh Vi nhanh chóng đem tờ giấy Dữu Khánh viết chữ gấp lại nhét vào trong tay áo, rất nhanh rời đi, thẳng đến phòng chính trên lầu.
Tìm đến Hữu Lăng La, gã đem tờ giấy kia dâng lên.
Hữu Lăng La cầm tới tay nhìn xem, chỉ liếc mắt liền nhịn không được vui vẻ thở phù một tiếng, "Thần vận nhất trí như trên bài thi, quả nhiên là tên kia. Tên này thật đủ càn rỡ a, khi dễ nơi đây không có người, chữ viết cũng không thèm chút nào che giấu."
Mạnh Vi cười khổ, "Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến lại chẳng phí chút công phu." Đã xác nhận được rồi, rõ ràng lại khiến gã có chút đau đầu.
"Tên gia hỏa này càn rỡ xem náo nhiệt gì chứ, thực sự là không có việc gì đi tìm việc." Hữu Lăng La cũng vê vê trán, cuối cùng hừ một tiếng, "Nếu hắn đã thích diễn, vậy thì để cho hắn tận tình diễn đi, thời gian còn có mấy ngày, cũng không nên để cho hắn nhàn rỗi, bắt đầu từ ngày mai, bảo hắn làm việc chân tay cho đủ nghiện đi."
Mạnh Vi chần chừ, "Tiên sinh, việc này thích hợp không?"
Hữu Lăng La: "Chính bọn hắn mắt mù, cho rằng người khác cũng mắt mù sao? Cho rằng mình mặc bộ y phục rách nát là giống cu-li rồi sao? Tên đại mập mạp kia có vẻ như là một tên thổ tài chủ, lừa gạt người người bình thường còn được, tại trước mắt người kiến thức rộng rãi còn cố tình phòng bị, có thể lừa gạt được sao? Cho bọn hắn một bài học đi."
Mạnh Vi nhấc tay ôm trán cười.
Vì vậy, một đám người đực thuê mướn tạm thời tản đi, bảo sáng sớm ngày mai chính thức tới làm việc.
Sư huynh đệ ba người lại lại lần nữa đi tìm nơi đặt chân, đã lăn lộn làm cu-li, tiếp tục ở khách sạn cũng không thích hợp, dễ dàng khiến người hoài nghi.
Ba người tản bộ khắp nơi trong thị trấn, tìm một căn nhà cũ kĩ thuê ở, được cái rẻ.
Ngày hôm sau, ba người đi tới Thuyền hành bắt đầu làm việc, quản sự phân công công việc vừa nhìn thấy ba người, lập tức nói với đốc công ở một bên: "Vừa lúc, có ba người tới đây, ngươi dẫn đi thôi."
Đốc công kia lập tức kêu gọi ba người: "Đi theo ta."
Ba người nhìn nhau, Dữu Khánh nhịn không được hỏi quản sự một câu, "Những người khác đâu?"
Quản sự: "Làm gì nhiều lời vô dụng như vậy, đã tới còn có thể nhàn rỗi hay sao, tự nhiên đều đã đi làm việc rồi."
Ba người không nói gì, đành phải đi theo đốc công kia, trực tiếp bị đưa đến khu vực bên cạnh bến tàu ngoài thành.
Trên bến tàu có neo đậu mấy chiếc thuyền lớn, một chiếc thuyền trong đó, người trông thuyền đang cuốn vải che mưa, lộ ra một đống bao tải to sắp xếp chỉnh tề, trong bao tải đều là chứa đậu.
Đốc công đem ba người dẫn tới thuyền, nói cho ba người biết phải làm gì, trước tiên đem một thuyền lớn bao tải dời xuống thuyền, chất đống trên đất trống, sau đó lại đem đống vật liệu đá bên cạnh xếp lên thuyền, tại trước khi bầu trời tối đen cần phải làm xong việc.
"Công việc một thuyền lớn như thế, chỉ ba người chúng ta?" Nam Trúc cả kinh hỏi.
Đốc công: "Ta nhìn ngươi không giống người làm việc, người nào tuển nhận ngươi? Chỉ có công việc này, có thể làm thì làm, không thể làm thì cút đi, đổi người khác, đừng làm chậm trễ công việc."
"Có thể làm, có thể làm." Dữu Khánh vội chen vào giảng hòa.
Đốc công vung tay rồi rời đi.
Ba người quay mặt nhìn nhau, còn có thể làm sao bây giờ, vì giữ được công việc có thể đi vào núi này, phải làm việc thôi.
Nhưng mà đều chưa từng trải qua loại công việc chất lên thuyền, dỡ xuống thuyền như thế này, không thể không đi thỉnh giáo người trông thuyền kiến thức rộng rãi, sau cùng dựng lên ván cầu, sư huynh đệ ba người bắt đầu khiêng bao tải, từ trên thuyền cho trượt xuống dưới thuyền.
Từng chuyến từng chuyến như vậy, thật sự là dày vò.
Làm đến buổi trưa, thật vất vã dỡ hết trên thuyền xuống, lại cùng những người làm việc trên tàu thuyền khác đi tìm nơi tụ tập ăn bữa trưa.
Khi quay trở lại thì đến thời gian chịu tội, xếp đá lên thuyền nhưng mệt hơn rất nhiều so với dời bao tải xuống, mặt trời nhô cao, ánh nắng gay gắt, ba người đẩy xe cút kít chứa đá từng chuyến từng chuyến đẩy lên ván cầu, dù có một thân tu vi cũng vẫn là mồ hôi như mưa, phơi nắng chưng ra một tầng dầu, nhưng bộ dạng vẫn là rất chịu khổ chịu cực.
"Không phải nói là biết chữ, biết viết thì có thể không cần làm công việc chân tay sao? Dù cho hai chúng ta không được, lão Thập Ngũ ngươi viết chữ cũng không được sao?"
"Quỷ mới biết rõ. Phải mấy ngày sau mới đi lên núi, những thương nhân lòng dạ hiểm độc này làm sao có khả năng để cho người nghỉ ngơi lấy tiền công chứ, nhẫn nhịn chút đi."
Đến lúc hoàng hôn thì hoàn thành được công việc, mập mạp trắng trẻo đã bị phơi nắng thành mập mạp đỏ hồng, ba người có thể nói là cả người đầy bụi đất.
Chí ít Dữu Khánh biết rõ khi làm công việc chân tay này thì không thích hợp để bím tóc đuôi ngựa, không thể không cuộn tóc lên, người khiêng bao lớn cũng không thích hợp đeo trâm gài tóc, làm loại việc khuân vác này cần dùng khăn trùm đầu.
Công việc tương tự, ba người phải làm liên tục mấy ngày.
Đến tối ngày thứ tư, sau khi kết thúc công việc thì ba người được thông báo ngày mai vào núi, nói là cũng đã nhận thấy ba người là người chịu khó, khá yên tâm, lại thêm có biết chữ, điểm danh ba người làm áp đội vào núi.
Khổ tận cam lai, ba người có loại cảm giác mừng rỡ bởi nỗ lực đã đổi được hồi báo.
Lúc này ba người cũng giống như đổi thành người khác, đã phơi nắng thành đen thui, trong đen có đỏ.
Ngày hôm sau chạy tới thuyền hành, sư huynh đệ ba người đều khiêng theo cây bổng thô to, nói là đề phòng có cần khiêng đồ thì có thể có thứ mà dùng, kì thực thì bên trong đều cất giấu vũ khí.
Vừa nhìn thấy Mạnh Vi, được Mạnh Vi ngay tại chỗ điểm danh làm áp đội, sau đó Dữu Khánh cùng Nam Trúc lập tức cầm theo gậy giống như chó săn vòng vòng xoay quanh, duy độc Mục Ngạo Thiết chống cây gậy ở một bên trầm mặc, giống như xem thường đức hạnh của hai vị đồng môn.
Dữu Khánh và Nam Trúc kỳ thực cũng ghét bộ mặt âm trầm của lão Cửu, mọi người đều là vì phát tài, là vì tìm tiên gia động phủ, bày đặt thanh cao hay lắm sao? Thanh cao có thể đổi lấy tiền sao? Có cốt khí không có tu luyện tài nguyên, trốn ở Linh Lung quan tu luyện nhiều năm như vậy có hữu dụng sao?
Nhưng mà hai người biết rõ, lão Cửu vĩnh viễn đều là dáng vẻ chó không ăn cứt này, có nói như thế nào cũng vô dụng.
Một ít cửa hàng trong thành cũng đang chuyển hàng tới cho Thuyền hành, tại Mạnh Vi ra hiệu, ba sư huynh đệ Dữu Khánh kêu gọi chúng cu-li xắn tay áo hỗ trợ sắp xếp vào gánh, buộc dây đỏ, thắt nơ, kết hoa.
Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, phụ trách sự vụ khai Phụ của Thuyền hành nơi đây - Hữu Lăng La cuối cùng cũng đã lộ diện, phía sau đi theo hai người mặc trang phục hộ vệ.
Hữu Lăng La hỏi thăm tình huống chuẩn bị, Mạnh Vi trả lời đều đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó gọi ba người Dữu Khánh tới đây, giới thiệu: "Tiên sinh, ba vị này đều biết chữ, làm việc cũng siên năng chịu khó, là áp đội chuyến đi này. Trên đường, nếu tiên sinh có chuyện gì cũng có thể trực tiếp dặn dò bọn họ đi làm."
Dữu Khánh và Nam Trúc lập tức cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười.
Hữu Lăng La hỏi một câu, "Ai là Ngưu Hữu Khánh?"
Dữu Khánh hơi nhấc tay, thu eo nói: "Chính là nhỏ."
Nhìn dáng vẻ nịnh bợ cùng với chút râu ria non nớt kia, Hữu Lăng La ngưng nghẹn một hồi không nói nên lời, sau đó ho khan một tiếng nói: "Chữ ngươi viết ta đã xem qua rồi, không tệ, làm nghề này thì có phần không trọng dụng đúng nhân tài rồi, về sau đi theo bên cạnh ta đi, chậm rãi tới."
Mạnh Vi vội phụ họa: "Tiên sinh đối với ngươi đã có mấy phần kính trọng, còn không mau cảm tạ?"
Đang ngây người suy nghĩ, Dữu Khánh vội cúi đầu khom lưng cảm tạ, trong lòng nhưng là xem thường, chỉ cần mục đích chuyến này vừa đạt được, hắn lập tức bỏ chạy lấy người, làm gì còn theo lão nhân này lăn lộn.
Lúc này Mạnh Vi thuận theo lời nói chỉ định Dữu Khánh làm dẫn đầu áp đội, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết dọc theo đường đi này cũng thuộc hắn quản lý.
Lão Thất và lão Cửu nhìn nhau không nói nên lời, sư phụ chỉ định lão Thập Ngũ làm Chưởng môn cũng thôi đi, tại sao ngay cả nơi đây cũng chỉ định làm đầu lĩnh của bọn họ, người học hành được ưa chuộng như thế sao?
Rất nhanh, mấy thớt ngựa được dắt tới, Hữu Lăng La, Mạnh Vi cùng hai gã hộ vệ đều là cưỡi ngựa đi phía trước, một đám cu-li thì ngồi thùng xe chứa các gánh đồ, bây giờ còn chưa cần bọn họ gánh, đường quá dài, cần tiết kiệm một ít thể lực cho bọn hắn.
Hạ lễ chứa đầy tám chiếc xe ngựa kéo, đi theo phía sau đám người Hữu Lăng La chuyển bánh lên đường...
Thẳng đến khi xe ngựa không thể đi tiếp được, một tốp cu-li mới dồn dập xuống xe, dồn dập đem mấy gánh hạ lễ gánh lên.
Thân là đầu lĩnh áp đội, Dữu Khánh khiêng cây gậy kêu gọi không ngừng, "Nhanh lên một chút, mọi người đều nhanh lên một chút, còn phải chạy mấy chục dặm sơn đạo a."
Tại thời điểm vẫn đang bận rộn, chợt nhìn thấy hai người quen cũ không muốn trông thấy, không phải ai khác, chính là Đại chưởng quỹ Tần Quyết cùng Thôi Du của Giám Nguyên trai.
Xem ra cũng là tới chúc mừng, chỉ là đội hình xa xa không có quy mô như bên này, tổng cộng cũng chỉ bốn người.
Tần Quyết và Thôi Du cũng rất bất ngờ, cũng không phải bất ngờ với việc ba người Dữu Khánh xuất hiện tại đây, mà là bất ngờ với sự biến hóa của ba người, nếu không phải thân hình mấy người quá dễ nhận biết, thì thật đúng là thiếu một chút không thể nhận ra, còn bất ngờ với thân phận mà ba người dùng để vào núi.
"Ba tên gia hỏa kia vậy mà lại phơi nắng đến mức biến thành như thế, vì để vào núi thật đúng là chịu bỏ vốn, đủ tàn nhẫn với chính bản thân mình!" Thôi Du thì thầm nhỏ giọng bên tai Tần Quyết mấy câu.
Tần Quyết gợn sóng không sợ hãi, dẫn theo mấy người vào núi, làm như không nhận biết đám người Dữu Khánh.
Vào núi cũng không chỉ chút người này, cũng có giống như Bích Hải Thuyền Hành như vậy bỏ không ít công phu để chuẩn bị, liên tục tới hơn mười nhóm người, không ít đều là các hiệu buôn có số có má tại Loan châu, thậm chí còn có cả quan viên Loan châu.
Nơi hoang sơn dã lĩnh, trong lúc nhất thời nhưng là trở nên có phần náo nhiệt, người đến nối liền không dứt.
Xem như là lĩnh đội, nhìn thấy cảnh báo thì có thể đúng lúc nhắc nhở mọi người, không thể không có người biết chữ nhắc nhở mà đụng chạm quy củ trong núi, dù sao chúng ta cũng không có khả năng đi đến đâu đều dẫn theo các ngươi. Chỉ cần hai ba người, có không?"
Vừa nghe là vẫn được đi vào núi, còn không cần gánh nặng, lại có thể làm lĩnh đội, không khác gì có không gian hoạt động càng rộng lớn, lúc này Dữu Khánh liền là người đầu tiên xông lên trước, đi lên trước cúi đầu khom lưng nói: "Đại lão gia, nhỏ trái lại biết một chút."
Biết một chút? Trán Mạnh Vi hơi nhíu, quay người, chỉ vào bàn, "Vậy thì thử xem đi."
"Vâng." Dữu Khánh chạy đến bên bàn, nhìn nhìn đồ vật trên bàn, hỏi: "Thử thế nào?"
Mạnh Vi chỉ một quyển sách trên bàn, "Không trông chờ các ngươi có học vấn gì, có bản lĩnh đó thì cũng không cần làm nghề này rồi, có thể tàm tạm dùng là được, tự mình tùy tiện lật một tờ, tùy tiện tìm một đoạn viết ra là được, xem có phải vừa nhìn liền biết hay không."
Quả thực quá đơn giản, Dữu Khánh ừm một tiếng, lập tức mở trang sách ra, sau đó nhấc bút trám mực, lả tả hạ bút, sao chép lại một đoạn, cũng chỉ là viết mấy chục chữ, không bao lâu đã viết xong rồi, sau đó đặt bút xuống bẩm báo: "Đại lão gia, người xem được hay không được?"
Mạnh Vi ra hiệu cho hắn viết tên lên đó, sau đó cầm lên nhìn nhìn, đằng hắng nói: "Cũng được, không tệ, nhìn qua chính là có thể biết chút chữ. Được rồi, chờ phân công công việc."
"Vâng." Dữu Khánh đi trở về chỗ.
Nhìn thấy chỉ đơn giản như vậy, lập tức có mấy người đều lên tiếng, đều muốn thử xem, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đều giơ tay lên rồi.
Dữu Khánh khá không cho là đúng, ngay từ đầu liền không đem những người này xem như đối thủ cạnh tranh, một đám làm cu-li có thể viết ra trò trống gì chứ? Đối với chữ viết của mình, hắn vẫn là rất có lòng tin, chỉ cần mắt quản sự này không mù, thì có thể nhìn ra ai tốt hơn.
Không bao lâu, kể cả những người có thể viết xiêu xiêu vẹo vẹo ra gần như chữ cũng đã viết xong, Mạnh Vi liền ra hiệu cho mọi người trước tiên tản đi, chờ sắp xếp.
Đợi mọi người đã đi ra nhà kho, Mạnh Vi nhanh chóng đem tờ giấy Dữu Khánh viết chữ gấp lại nhét vào trong tay áo, rất nhanh rời đi, thẳng đến phòng chính trên lầu.
Tìm đến Hữu Lăng La, gã đem tờ giấy kia dâng lên.
Hữu Lăng La cầm tới tay nhìn xem, chỉ liếc mắt liền nhịn không được vui vẻ thở phù một tiếng, "Thần vận nhất trí như trên bài thi, quả nhiên là tên kia. Tên này thật đủ càn rỡ a, khi dễ nơi đây không có người, chữ viết cũng không thèm chút nào che giấu."
Mạnh Vi cười khổ, "Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến lại chẳng phí chút công phu." Đã xác nhận được rồi, rõ ràng lại khiến gã có chút đau đầu.
"Tên gia hỏa này càn rỡ xem náo nhiệt gì chứ, thực sự là không có việc gì đi tìm việc." Hữu Lăng La cũng vê vê trán, cuối cùng hừ một tiếng, "Nếu hắn đã thích diễn, vậy thì để cho hắn tận tình diễn đi, thời gian còn có mấy ngày, cũng không nên để cho hắn nhàn rỗi, bắt đầu từ ngày mai, bảo hắn làm việc chân tay cho đủ nghiện đi."
Mạnh Vi chần chừ, "Tiên sinh, việc này thích hợp không?"
Hữu Lăng La: "Chính bọn hắn mắt mù, cho rằng người khác cũng mắt mù sao? Cho rằng mình mặc bộ y phục rách nát là giống cu-li rồi sao? Tên đại mập mạp kia có vẻ như là một tên thổ tài chủ, lừa gạt người người bình thường còn được, tại trước mắt người kiến thức rộng rãi còn cố tình phòng bị, có thể lừa gạt được sao? Cho bọn hắn một bài học đi."
Mạnh Vi nhấc tay ôm trán cười.
Vì vậy, một đám người đực thuê mướn tạm thời tản đi, bảo sáng sớm ngày mai chính thức tới làm việc.
Sư huynh đệ ba người lại lại lần nữa đi tìm nơi đặt chân, đã lăn lộn làm cu-li, tiếp tục ở khách sạn cũng không thích hợp, dễ dàng khiến người hoài nghi.
Ba người tản bộ khắp nơi trong thị trấn, tìm một căn nhà cũ kĩ thuê ở, được cái rẻ.
Ngày hôm sau, ba người đi tới Thuyền hành bắt đầu làm việc, quản sự phân công công việc vừa nhìn thấy ba người, lập tức nói với đốc công ở một bên: "Vừa lúc, có ba người tới đây, ngươi dẫn đi thôi."
Đốc công kia lập tức kêu gọi ba người: "Đi theo ta."
Ba người nhìn nhau, Dữu Khánh nhịn không được hỏi quản sự một câu, "Những người khác đâu?"
Quản sự: "Làm gì nhiều lời vô dụng như vậy, đã tới còn có thể nhàn rỗi hay sao, tự nhiên đều đã đi làm việc rồi."
Ba người không nói gì, đành phải đi theo đốc công kia, trực tiếp bị đưa đến khu vực bên cạnh bến tàu ngoài thành.
Trên bến tàu có neo đậu mấy chiếc thuyền lớn, một chiếc thuyền trong đó, người trông thuyền đang cuốn vải che mưa, lộ ra một đống bao tải to sắp xếp chỉnh tề, trong bao tải đều là chứa đậu.
Đốc công đem ba người dẫn tới thuyền, nói cho ba người biết phải làm gì, trước tiên đem một thuyền lớn bao tải dời xuống thuyền, chất đống trên đất trống, sau đó lại đem đống vật liệu đá bên cạnh xếp lên thuyền, tại trước khi bầu trời tối đen cần phải làm xong việc.
"Công việc một thuyền lớn như thế, chỉ ba người chúng ta?" Nam Trúc cả kinh hỏi.
Đốc công: "Ta nhìn ngươi không giống người làm việc, người nào tuển nhận ngươi? Chỉ có công việc này, có thể làm thì làm, không thể làm thì cút đi, đổi người khác, đừng làm chậm trễ công việc."
"Có thể làm, có thể làm." Dữu Khánh vội chen vào giảng hòa.
Đốc công vung tay rồi rời đi.
Ba người quay mặt nhìn nhau, còn có thể làm sao bây giờ, vì giữ được công việc có thể đi vào núi này, phải làm việc thôi.
Nhưng mà đều chưa từng trải qua loại công việc chất lên thuyền, dỡ xuống thuyền như thế này, không thể không đi thỉnh giáo người trông thuyền kiến thức rộng rãi, sau cùng dựng lên ván cầu, sư huynh đệ ba người bắt đầu khiêng bao tải, từ trên thuyền cho trượt xuống dưới thuyền.
Từng chuyến từng chuyến như vậy, thật sự là dày vò.
Làm đến buổi trưa, thật vất vã dỡ hết trên thuyền xuống, lại cùng những người làm việc trên tàu thuyền khác đi tìm nơi tụ tập ăn bữa trưa.
Khi quay trở lại thì đến thời gian chịu tội, xếp đá lên thuyền nhưng mệt hơn rất nhiều so với dời bao tải xuống, mặt trời nhô cao, ánh nắng gay gắt, ba người đẩy xe cút kít chứa đá từng chuyến từng chuyến đẩy lên ván cầu, dù có một thân tu vi cũng vẫn là mồ hôi như mưa, phơi nắng chưng ra một tầng dầu, nhưng bộ dạng vẫn là rất chịu khổ chịu cực.
"Không phải nói là biết chữ, biết viết thì có thể không cần làm công việc chân tay sao? Dù cho hai chúng ta không được, lão Thập Ngũ ngươi viết chữ cũng không được sao?"
"Quỷ mới biết rõ. Phải mấy ngày sau mới đi lên núi, những thương nhân lòng dạ hiểm độc này làm sao có khả năng để cho người nghỉ ngơi lấy tiền công chứ, nhẫn nhịn chút đi."
Đến lúc hoàng hôn thì hoàn thành được công việc, mập mạp trắng trẻo đã bị phơi nắng thành mập mạp đỏ hồng, ba người có thể nói là cả người đầy bụi đất.
Chí ít Dữu Khánh biết rõ khi làm công việc chân tay này thì không thích hợp để bím tóc đuôi ngựa, không thể không cuộn tóc lên, người khiêng bao lớn cũng không thích hợp đeo trâm gài tóc, làm loại việc khuân vác này cần dùng khăn trùm đầu.
Công việc tương tự, ba người phải làm liên tục mấy ngày.
Đến tối ngày thứ tư, sau khi kết thúc công việc thì ba người được thông báo ngày mai vào núi, nói là cũng đã nhận thấy ba người là người chịu khó, khá yên tâm, lại thêm có biết chữ, điểm danh ba người làm áp đội vào núi.
Khổ tận cam lai, ba người có loại cảm giác mừng rỡ bởi nỗ lực đã đổi được hồi báo.
Lúc này ba người cũng giống như đổi thành người khác, đã phơi nắng thành đen thui, trong đen có đỏ.
Ngày hôm sau chạy tới thuyền hành, sư huynh đệ ba người đều khiêng theo cây bổng thô to, nói là đề phòng có cần khiêng đồ thì có thể có thứ mà dùng, kì thực thì bên trong đều cất giấu vũ khí.
Vừa nhìn thấy Mạnh Vi, được Mạnh Vi ngay tại chỗ điểm danh làm áp đội, sau đó Dữu Khánh cùng Nam Trúc lập tức cầm theo gậy giống như chó săn vòng vòng xoay quanh, duy độc Mục Ngạo Thiết chống cây gậy ở một bên trầm mặc, giống như xem thường đức hạnh của hai vị đồng môn.
Dữu Khánh và Nam Trúc kỳ thực cũng ghét bộ mặt âm trầm của lão Cửu, mọi người đều là vì phát tài, là vì tìm tiên gia động phủ, bày đặt thanh cao hay lắm sao? Thanh cao có thể đổi lấy tiền sao? Có cốt khí không có tu luyện tài nguyên, trốn ở Linh Lung quan tu luyện nhiều năm như vậy có hữu dụng sao?
Nhưng mà hai người biết rõ, lão Cửu vĩnh viễn đều là dáng vẻ chó không ăn cứt này, có nói như thế nào cũng vô dụng.
Một ít cửa hàng trong thành cũng đang chuyển hàng tới cho Thuyền hành, tại Mạnh Vi ra hiệu, ba sư huynh đệ Dữu Khánh kêu gọi chúng cu-li xắn tay áo hỗ trợ sắp xếp vào gánh, buộc dây đỏ, thắt nơ, kết hoa.
Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, phụ trách sự vụ khai Phụ của Thuyền hành nơi đây - Hữu Lăng La cuối cùng cũng đã lộ diện, phía sau đi theo hai người mặc trang phục hộ vệ.
Hữu Lăng La hỏi thăm tình huống chuẩn bị, Mạnh Vi trả lời đều đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó gọi ba người Dữu Khánh tới đây, giới thiệu: "Tiên sinh, ba vị này đều biết chữ, làm việc cũng siên năng chịu khó, là áp đội chuyến đi này. Trên đường, nếu tiên sinh có chuyện gì cũng có thể trực tiếp dặn dò bọn họ đi làm."
Dữu Khánh và Nam Trúc lập tức cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười.
Hữu Lăng La hỏi một câu, "Ai là Ngưu Hữu Khánh?"
Dữu Khánh hơi nhấc tay, thu eo nói: "Chính là nhỏ."
Nhìn dáng vẻ nịnh bợ cùng với chút râu ria non nớt kia, Hữu Lăng La ngưng nghẹn một hồi không nói nên lời, sau đó ho khan một tiếng nói: "Chữ ngươi viết ta đã xem qua rồi, không tệ, làm nghề này thì có phần không trọng dụng đúng nhân tài rồi, về sau đi theo bên cạnh ta đi, chậm rãi tới."
Mạnh Vi vội phụ họa: "Tiên sinh đối với ngươi đã có mấy phần kính trọng, còn không mau cảm tạ?"
Đang ngây người suy nghĩ, Dữu Khánh vội cúi đầu khom lưng cảm tạ, trong lòng nhưng là xem thường, chỉ cần mục đích chuyến này vừa đạt được, hắn lập tức bỏ chạy lấy người, làm gì còn theo lão nhân này lăn lộn.
Lúc này Mạnh Vi thuận theo lời nói chỉ định Dữu Khánh làm dẫn đầu áp đội, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết dọc theo đường đi này cũng thuộc hắn quản lý.
Lão Thất và lão Cửu nhìn nhau không nói nên lời, sư phụ chỉ định lão Thập Ngũ làm Chưởng môn cũng thôi đi, tại sao ngay cả nơi đây cũng chỉ định làm đầu lĩnh của bọn họ, người học hành được ưa chuộng như thế sao?
Rất nhanh, mấy thớt ngựa được dắt tới, Hữu Lăng La, Mạnh Vi cùng hai gã hộ vệ đều là cưỡi ngựa đi phía trước, một đám cu-li thì ngồi thùng xe chứa các gánh đồ, bây giờ còn chưa cần bọn họ gánh, đường quá dài, cần tiết kiệm một ít thể lực cho bọn hắn.
Hạ lễ chứa đầy tám chiếc xe ngựa kéo, đi theo phía sau đám người Hữu Lăng La chuyển bánh lên đường...
Thẳng đến khi xe ngựa không thể đi tiếp được, một tốp cu-li mới dồn dập xuống xe, dồn dập đem mấy gánh hạ lễ gánh lên.
Thân là đầu lĩnh áp đội, Dữu Khánh khiêng cây gậy kêu gọi không ngừng, "Nhanh lên một chút, mọi người đều nhanh lên một chút, còn phải chạy mấy chục dặm sơn đạo a."
Tại thời điểm vẫn đang bận rộn, chợt nhìn thấy hai người quen cũ không muốn trông thấy, không phải ai khác, chính là Đại chưởng quỹ Tần Quyết cùng Thôi Du của Giám Nguyên trai.
Xem ra cũng là tới chúc mừng, chỉ là đội hình xa xa không có quy mô như bên này, tổng cộng cũng chỉ bốn người.
Tần Quyết và Thôi Du cũng rất bất ngờ, cũng không phải bất ngờ với việc ba người Dữu Khánh xuất hiện tại đây, mà là bất ngờ với sự biến hóa của ba người, nếu không phải thân hình mấy người quá dễ nhận biết, thì thật đúng là thiếu một chút không thể nhận ra, còn bất ngờ với thân phận mà ba người dùng để vào núi.
"Ba tên gia hỏa kia vậy mà lại phơi nắng đến mức biến thành như thế, vì để vào núi thật đúng là chịu bỏ vốn, đủ tàn nhẫn với chính bản thân mình!" Thôi Du thì thầm nhỏ giọng bên tai Tần Quyết mấy câu.
Tần Quyết gợn sóng không sợ hãi, dẫn theo mấy người vào núi, làm như không nhận biết đám người Dữu Khánh.
Vào núi cũng không chỉ chút người này, cũng có giống như Bích Hải Thuyền Hành như vậy bỏ không ít công phu để chuẩn bị, liên tục tới hơn mười nhóm người, không ít đều là các hiệu buôn có số có má tại Loan châu, thậm chí còn có cả quan viên Loan châu.
Nơi hoang sơn dã lĩnh, trong lúc nhất thời nhưng là trở nên có phần náo nhiệt, người đến nối liền không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.