Chương 18
Quỳnh Dao
10/05/2013
Thế là đã ba tháng.
Kể từ cái đêm Vương Long quá đói, tự nhận là kẻ
hát dạo hát cho đám người nghệ sĩ nghe để đôỉ lấy bữa ăn, chàng được
người đàn ông đứng tuổi chủ nhân đoàn hát Thiên Nga nhận vaò đòan, cho
chàng một chân đệm vĩ cầm ở hậu trường. Đó là một điều may mắn đặc biệt
chàng đã xuất hiện đúng lúc đoàn hát đang cần một nhạc đệm vĩ cầm.
Sau ba tháng có công ăn việc làm, cuộc sống được tạm thời coi là no đủ, ổn định. Sắc điện Vương Long trở lại như xưa,
biểu lộ ra nét tài hoa son trẻ. Bản tính chàng lại khả aí ý nhị nên rất
được cảm tình của mấy người trong đoàn. Nhất là ông Lý Bân chủ nhân đoàn hát rất quí mến coi chàng như một người em, một người bạn vong niên.
Những khi rỗi rãnh ông rất thích đàm đạo với Vương Long. Ngoài Lý Bân ra còn một người khác để ý tới chàng, rất thích chàng đó là Lý Liên Liên,
con chim họa mi của đoàn hát, con gái độc nhất của Lý Bân.
Lý Liên Liên chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nàng
đã trổ mã như một cô gái mười baỷ vừa chớm vào xuân. Nàng có một phong
dáng cao ráo chân dài, vẻ mặt thanh tú, dồi dào sức sống. Nàng có một
giọng ca khá ngọt ngào, truyền cảm. Liên Liên thường xuất hiện trên sân
khấu vào cái màn đầu tiên của mỗi tôí. Và mỗi buôỉ tối nàng thường đón
nhận những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt của khán giả.
- Liên Liên sẽ là một danh ca được nhiều người ái mộ, chậm nhất là năm ba năm nữa thôi.
Lý Bân thường nói với mọi người như vậy, bằng
một giọng không dấu được sự kiêu hãnh vì có cô con gái tài sắc vẹn toàn, có tương lai, danh vọng sau này. Bản tánh của Liên Liên vốn dịu dàng
khả aí, nhưng vì sớm sống dưới ánh đèn màu sân khấu lại được những người chung quanh tâng bốc ngợi khen, nàng lại tự biết mình là một cô gái đẹp thông minh hơn người thế nên đôi lúc nàng đã không khoỉ có những cử
chỉ, câu nói kiêu căng hỡm hĩnh. Như hôm đầu tiên Vương Long nhận việc,
ngồi sau cánh gà đệm vĩ cầm, Liên Liên đã nhìn chàng trai gầy ốm xanh
xao đó bằng ánh mắt khinh thường và nghi ngờ.
Nàng hỏi Lý Bân
- Cha ơi, bác Lưu không còn đệm vĩ cầm cho đoàn hát của mình nưã à?
- Bác Lưu đã nghỉ rồi con ạ, con gái lớn của bác chết nên bác buồn xin nghỉ về sống với mấy đứa cháu.
- Tội nghiệp bác Lưu quá hả ba? Vậy thì tối nay ai sẽ đệm vĩ cầm cho con hát đây?
Lý Bân chỉ vào Vương Long giới thiệu
- Con khỏi lo, chúng ta đã có anh Tôn Tử Ái đây thay cho bác Lưu. Đây là Liên Liên con gái tôi đó.
Vương Long cúi đầu chào, Liên Liên hơi gật đầu
chào lại, cử chỉ của nàng thật là hững hờ, miễn cưỡng phải chào lại
Vương Long theo phép xã giao, nàng nói với cha
- Như vậy, thì tốt hơn hết hôm nay con hát không có tiếng đệm vĩ cầm!
- Liên Liên, con đừng nói như thế! Tử Ái kéo vĩ cầm còn hay hơn cả bác Lưu, cha đã nghe hồi sáng rồi nên cha biết.
- Nhưng Tử Ái chưa nghe con hát hồi nào, chưa tập thử với con lần nào thì tốt nhất là đừng có đệm khi con đang trình diễn.
Nói xong Liên Liên bỏ đi nơi khác. Lý Bân có vẻ
không bằng lòng ý của con gái. Vương Long chỉ im lặng ngồi nghe, Lý Bân
nói như để an ủi Vương Long
- Cậu đừng buồn, Liên Liên nó còn trẻ con lắm. Lúc nữa lúc nó hát cậu đừng đệm đàn kẻo nó lại phật ý, kiếm chuyện thêm phiền ra.
Vương Long gật đầu
- Vâng tôi xin theo ý kiến của ông chủ
Khơỉ đầu gay cấn và nghi kị là thế. Vậy mà chỉ một tuần lễ sau, Liên Liên đã tuyên bố với mọi người trong đoàn hát
- Chưa có ai đệm vĩ cầm hay bằng Tử Ái ! Ảnh là một nhạc sĩ có chân tài.
Từ đó Liên Liên có cảm tình với cái anh chàng
nhạc sĩ gầy ốm mà buôỉ đầu nàng đã nghi ngờ không tin tưởng. Và trong
tâm hồn trong sáng của tuổi mười lăm, Liên Liên mơ hồ cảm thấy, chẳng
phải tình cảm của nàng dành cho chàng vì taì kéo đàn mà còn vì một cái
gì khác nữa mà nàng chưa thể khám phá ra. Cái gì khác đó là cái dáng vẻ
phong thái thanh thoát của chàng. Nhất là đôi mắt lúc nào cũng như chìm
sâu, bí ẩn, u uất vừa mơ mộng mà như vừa chứa ẩn một tâm sự não nề riêng tư.
- Chàng đã có người yêu chưa? Tại sao tên chàng lại là Tôn Tử Ái? Tên do cha mẹ đặt cho hay tự chàng chọn lấy?
Đã có lúc Liên Liên tự hỏi và từ trong thâm tâm, nàng mong ước sẽ có một dịp nào đó chàng sẽ trả lời cho nàng!
Một buôỉ tối trước giờ mở màn, bỗng nhiên Liên
Liên bị khản tiếng mất gịong. Điều đó làm Lý Bân bối rối, chương trình
bị mất một tiết mục, lấy gì để trám vào khoảng trống đây? Thấy Lý Bân có vẻ lo lắng và giaỉ quyết không xong. Vương Long đề nghi.
- Để tôi hát thế Liên Liên
Lý Bân nhìn Vương Long với ánh mắt ngần ngại. Vương Long mỉm cười
- Xin ông cứ tin tưởng, tôi hát không đến nỗi tệ quá đâu.
Lý Bân gật đầu
- Được rồi cũng liều thử thời vận xem sao. Nào mau lên...
Màn sân khấu từ từ kéo lên cùng với lời giới
thiệu, Vương Long bước ra sân khấu, và tiếng hát của chàng bắt đầu cất
lên, trầm ấm, ngọt ngào mà não ruột. Chàng đang trình diễn bài ca mà
chàng có thể hát hay nhất, bài chàng ưa thích nhất vì có nhiều kỷ niệm
"Bản tình ca muôn thuở".
Ngay từ câu hát đầu tiên cất lên, trái tim Vương Long chợt rung động thổn thức, mắt chàng nhoè mờ. Hình ảnh Quán Anh
chợt hiện ra lung linh trước mặt. Chàng thấy như khán giả ở phía dưới,
những người đứng quanh sân khấu trở thành sương khói biến tan, trước mặt chàng chỉ còn Quán Anh và chàng cất tiếng hát là để dành riêng cho nàng thưởng thức.
Giọng Vương Long trùng xuống, nghẹn ngào, thiết
tha cay đắng. Ôi, bây giờ chàng còn lại được gì? Một đôi mắt đã xa xôi,
mơ hồ. Đôi mắt còn ở Đài Nam, nhưng đối với chàng đã quá xa xôi diệu
vợi, đã trở thành đôi mắt kỷ niệm, dĩ vãng của lòng. Và cuộc tình say
đắm, hạnh phúc trăm năm còn lại gì đâu? Chàng thấy như dư âm trong tiếng hát của chàng, có pha trộn tiếng cười đắng cay tan vỡ! có pha trộn
tiếng cười điên dại ngất ngây!
Khi Vương Long dứt tiếng hát, chàng cúi đầu cảm
tạ khán giả, rạp hát bỗng rơi vào một sự im lặng tuyệt đối hoàn toàn.
Tiếng hát xuất thần của Vương Long, đã dẫn dắt mọi người lạc vào ma lực
của âm thanh, đến quên cả vỗ tay. Tình trạng đó kéo dài tới cả ba mươi
giây. Khi Vương Long đứng thẳng người lên, quay bước trở vào hậu trường, tiếng vỗ tay mới vang lên cơ hồ như muốn vỡ rạp! Những bông hoa từ dưới tung lên sân khấu tới tấp, như những cánh bướm mùa xuân!
Lý Bân ôm choàng lấy chàng
- Trời ơi! tôi đâu có ngờ!
Liên Liên cũng nắm chặt lấy bàn tay chàng
- Anh Tử Ái, tiếng hát của anh khiến em không cầm được lệ! Tại sao anh lại có thể hát hay quá như vậy.
Người giơí thiệu chương trình cũng chạy lại nắm lấy tay Vương Long
- Anh phải trở ra sân khấu, khán giả đang la hét đoì anh hát thêm cho họ nghe!
Mặt Vương Long tái xanh, chàng bị xúc động không phải vì sự thành công mà vì những kỷ niệm khi hát nghĩ về Quán Anh,
chàng xua tay lắc đầu
- Anh cáo lỗi giúp tôi không thể trình diễn tiếp được!
- Tại saỏ Đây là một trường hợp đặc biệt, hiếm có anh nên lợi dụng chinh phục tình cảm khán giả
- Nhưng tôi mệt quá, không thể hát tiếp được..
Lý Bân nhìn vẻ mặt tái xanh của Vương Long gật đầu
- Ra cáo lỗi đi, trường hợp này không hát thêm là một điều hay! Một lôí quảng cáo tân kỳ cho đoàn hát.
Đêm đó sau khi vãn hát, nghệ sĩ trong đoàn kéo
nhau ra quán nhậu để mừng tiếng hát Vương Long, còn Liên Liên thì thích
nàng và Vương Long sẽ trở thành một đôi song ca đặc biệt.
Nhưng trước những lời chúc tụng vui mừng, Vương
Long chỉ cúi đầu thở dài buồn bã, chàng chưa muốn để mọi người thất vọng nên chưa tiện nói ra vì tự trong thâm tâm, chàng biết rằng sẽ không bao giờ chàng trở thành một danh ca. Chàng phải sống trong tâm tối, để mọi
người quen biết nghĩ rằng chàng đã thực sự chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.