Chương 13
Vũ Xuân Nguyên
09/03/2015
Về đến nhà, Ngôn quẳng chiếc cặp qua bên giường, ngồi xuống
nhắn tin cho Huế Anh:
“Anh xin lỗi vì đã làm em không vui. Đáng lẽ anh nên hiểu tâm trạng của em lúc đó. Anh đã quá vụng về và xốc nổi. Em tha thứ cho anh nhé.”
Ba phút sau, có tin nhắn trả lời:
“Em không giận anh nữa đâu. Nhưng anh hãy để em có một thời gian tĩnh lặng.”
Ngôn chống một tay lên trán, đầu hơi cúi, nhìn màn hình điện thoại một cách ngậm ngùi.
“Ừm. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé. Cần gì cứ gọi anh.”
“Vâng ạ.”
Thả mình nằm ngửa trên giường, Ngôn nghĩ lại khung cảnh ban chiều ở quán cà phê. Anh nhăn mặt, nắm chặt bàn tay.
Sao lúc ấy mình lại có thể cư xử như thế nhỉ? Mình phải biết là em ấy đang rất đau khổ, xao động... Em ấy chỉ có mình để tâm sự... Vậy mà mình lại thừa nước đục thả câu. Thật là ngu ngốc quá! Sao mình lại giống một thằng vô lại thế này nhỉ? Ngớ ngẩn quá... Vô tâm quá... Nào nào, bình tĩnh lại đi Ngôn... Hãy nhớ về câu nói của em ấy... Không phải cứ có điều kiện tiền của là có được tình yêu. Em ấy là một người đứng đắn, xứng đáng có một tình yêu đúng nghĩa. Nếu mình yêu em ấy thật lòng, thì phải quan tâm chân thành, cư xử cho phải,... Giờ đây, mình hãy để em ấy tĩnh tâm lại đi. Vừa chia tay xong, em ấy chưa thể bắt đầu mới ngay được. Tất cả những gì mình có thể làm bây giờ là chờ đợi... chờ đợi...
Mệt lử cả người, Ngôn dần dần thiếp đi.
Ngày hôm sau, anh kiểm tra tin nhắn điện thoại, kiểm tra hộp thư email.
Ngày hôm sau nữa, vẫn chưa có tin gì từ Huế Anh.
Suốt hơn một tuần, ngày nào Ngôn cũng hy vọng mình sẽ đọc được thư trả lời của Huế Anh. Nhưng điện thoại của anh chỉ có thông báo của tổng đài, còn email thì trống rỗng.
Mình phải kiên nhẫn... Phải dằn lòng! Hãy cho em ấy một thời gian... Mình là vua chờ đợi mà... Lạc quan lên nào. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
9 giờ tối. Anh truy cập vào các trang báo Dân trí, BBC để đọc tin tức. Lần mò từ tin này đến tin khác, các dòng chữ hiện lên trước mắt anh. Nhưng trong đầu Ngôn chỉ toàn hình ảnh về “đuôi tóc lúc lắc” và “ánh mắt xa xăm đượm buồn”.
Có chuông điện thoại reo lên. Ngôn ngỡ ngàng khi đọc dòng chữ hiện lên trên màn hình, liền vội vàng nhấn nút trả lời.
“Ừ, anh nghe đây.”
“Vâng, anh đang làm gì đấy ạ?”
“À... ừm... Anh đọc báo... Thực ra thì cũng không làm gì.”
“Ngày mai anh có rỗi không?”
“Ngày mai à?” Ngôn nhớ ra ngày mai là thứ bảy. “Mai anh rỗi cả ngày.”
“Chiều mai anh dẫn em đi chơi đâu đó được không?”
Mắt Ngôn sáng lên. Miệng anh không thể ngăn được cái bành rộng gần như là sắp đến hết hàm.
“Ơ... à... ừm... Em... em muốn đi đâu?”
“Em cũng không biết.” Giọng của Huế Anh vẫn đều đều. “Nơi nào có thể ngắm cảnh được ấy anh.”
“Ừ, được. Anh luôn sẵn sàng mà. À, anh biết có vài chỗ cũng đẹp...”
“Không cần xa đâu anh nhé. Trong thành phố thôi.”
“Ừ. Vậy mai anh đón em ở đâu? Mấy giờ?”
“Chỗ quán cũ anh nhé. Em học thêm ở Quốc gia đến ba rưỡi.”
“Ừm. Vậy anh sẽ chờ em ở đó. Em đi bus đến trường nên không mang mũ bảo hiểm nhỉ? Anh sẽ mang hai cái.”
“Vâng ạ. Anh cho em mượn một cái. Anh sắp đi ngủ chưa?”
“Chưa. Hàng xóm anh vẫn đang đục tường sửa nhà ở bên. Giờ vẫn còn sớm. Chắc phải gần mười giờ họ mới xong. Anh tính mười rưỡi mới ngủ.”
“Vâng ạ. Vậy chốc nữa anh ngủ ngon nhé. Em đi tắm một chút rồi đi ngủ sớm đây ạ.”
“Hôm nay em mệt à?”
“Cũng một chút thôi ạ. Thôi chào anh nhé.”
“Ừm. Bonne nuit em.”
“Bonne nuit anh.”
Ngôn đợi đến khi nghe thấy tiếng “tút tút” kết thúc cuộc gọi rồi mới bỏ điện thoại xuống. Lòng anh hân hoan sung sướng. Đứng bật dậy, anh nhún nhẩy quanh phòng, miệng không ngừng hồ hởi nói:
“Ồ dia! Ồ dia! Ồ dia! I’m so great! Thật tuyệt vời!”
Rồi giương một tay lên gần giống như tượng Nữ thần Tự do, nhưng chân không đứng nghiêm mà tạo thành thế “hổ tấn” của một võ sư.
Mình có đang nằm mơ không nhỉ? Thử véo má xem.
Và Ngôn véo má một cái thật đau.
Hu ra! Làng nước thân yêu của Ngôn đẹp trai ơi, đây là thật! Ha ha ha!
Chợt một ý nghĩ nảy đến trong đầu Ngôn khiến anh khựng lại. Anh nhớ lại giọng nói của Huế Anh.
Hẳn là em ấy vẫn đang buồn lắm. Em ấy cần đi đâu đó cho khuây khỏa. Em ấy cần thư giãn và quên đi quá khứ. Vậy thì... vậy mình không được làm em ấy buồn nữa. Chưa hẳn mọi chuyện sẽ như ý mình đâu. Phải đứng đắn với em ấy, phải cư xử cho tốt, không được để điều gì đó không hay xảy ra...
* * *
Ngày hôm sau, Ngôn đến chỗ hẹn đợi Huế Anh. Được gặp lại cô, Ngôn cười tươi hạnh phúc. Huế Anh cũng mỉm cười nhẹ, cất tiếng chào Ngôn rồi lên xe.
“Em đoán xem chúng mình sẽ đi đâu?” Ngôn vừa lái xe vi vút vừa hơi ngoái lại đằng sau.
“Ý nghĩ trong đầu anh Ngôn, chỉ có người trời mới đoán được.” Huế Anh đáp.
“Em nói chỉ có chuẩn... Hi hi. Thiên thần cũng là người trời mà.”
“Vậy thì sao anh?”
“Em là một thiên thần.”
“Uầy, anh hãy nhớ mình đang lái xe dưới mặt đất nhé. Không phải tung em lên mây xanh đâu.” Huế Anh cười.
“Có lẽ anh phải buộc em lại bằng một sợi dây vào cốp xe thôi. Kẻo em bay mất. Ha ha ha.”
“Giống bóng bay hả anh?”
Không đâu ở Hà Nội có một khu vườn đẹp như thế. Những hàng cây lá đỏ, cao bốn mét, được trồng thẳng tắp suốt quãng đường dài bằng một sân bóng. Vòm lá vươn rộng gần như che kín bên trên lối đi. Lá nối lá, cành nối cành, đan xen nhau từ cây này sang cây kia. Ánh nắng chiều xiên qua kẽ hở giữa các nhành cây, chiếu xuống mặt hồ bên cạnh, phản sáng long lanh trên từng gợn sóng nhấp nhô lững lờ. Ven bờ được xây gạch màu xanh lam đậm, cứ mười ô lại có một chậu sành màu tía trồng những cây hoa trạng nguyên...
“Anh đã từng đến đây rồi à?”
“Chưa. Anh không đi hết các công trình mình đã đầu tư.”
“Í ẹ.” Huế Anh khẽ lè lưỡi. “Anh lại làm trời nổi gió lốc.”
“Em thấy ở đây đẹp chứ?”
“Vâng ạ. Đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của em.”
Ngôn dắt tay Huế Anh dạo bước qua hàng cây lá đỏ.
“Anh Ngôn ơi!” Huế Anh khẽ nói. “Em... em có điều này muốn hỏi anh...”
“Ừ, em hỏi đi.”
“Có thật... anh yêu em không?”
Huế Anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn hỏi.
“Hơn nửa năm cách xa, nhưng anh vẫn không thôi những suy nghĩ về em. Trong lòng anh chỉ biết có em thôi, Huế Anh. Đó là sự thật. Và anh biết anh thật sự yêu em.” Ngôn nói.
“Cho dù chỉ là yêu đơn phương sao? Như vậy anh rất đau khổ mà. Sao anh lại...?”
“Đúng. Rất đau khổ. Cảm giác bấp bênh. Chơi vơi. Không biết tương lai sẽ ra sao, định mệnh sẽ thế nào. Nhưng anh có thể làm gì được? Tình cảm, nó cứ sống trong anh. Anh không ngăn được. Anh chỉ biết yêu thôi. Còn đơn phương hay như thế nào đi nữa, anh chỉ biết là anh mãi yêu em thôi. Em đã từng nói với anh là: hạnh phúc tồn tại trong cả đau khổ nữa, đúng không? Nhưng theo anh, chính xác hơn là: sau chuỗi ngày đau khổ, hạnh phúc sẽ nảy sinh. Hạnh phúc sẽ đến với ai biết tin yêu và hy vọng. Và anh đã chờ...”
“Nhưng em... em cảm thấy... em không xứng đáng với anh.” Huế Anh khẽ cúi mặt.
“Đừng nói vậy, Huế Anh. Đối với anh, không ai xứng đáng hơn em đâu. Anh không cần biết quá khứ em thế nào, tình yêu của em đã từng có với người khác thế nào,... anh chỉ muốn yêu em và muốn được em yêu mến mà thôi.”
Họ bước đi bên nhau, thinh lặng. Chỉ có tiếng chim hót ở ngọn cây nào đó và tiếng xào xạc lá động khi gió nhẹ lướt qua. Nắm bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Huế Anh trong tay mình, Ngôn mỉm cười hạnh phúc. Mắt anh nhìn lên những tán cây được chiếu xiên tia nắng, nhưng tâm hồn lại đang cảm nhận sự ấm áp nơi lòng bàn tay, và phác họa thật chân thực đường nét nhỏ nhắn, thuôn thuôn của những ngón tay Huế Anh. Quay sang nhìn cô, anh bắt gặp ánh mắt bồ câu kiều diễm cũng đang nhìn mình. Đường mí rõ nét, hàng lông mi cong cong, đen đậm khiến Ngôn cảm thấy bình an, hài hòa, như chạm thấy vẻ hiền hậu từ trong tâm hồn đơn sơ trong trắng của cô. Anh dừng bước, và Huế Anh cũng đứng lại. Đưa bàn tay lên xoa nhẹ một bên má, những ngón tay anh cảm nhận được sự mềm mịn, trắng hồng của làn da trên khuôn mặt Huế Anh. Rồi luồn những ngón tay qua làn tóc phía sau tai cô, anh nhẹ nhàng ôm lấy cổ Huế Anh, khẽ đẩy về phía mình. Đôi mắt bồ câu đóng lại dịu dàng. Những bờ môi đến gần nhau hơn. Và khi cánh mũi cô chạm vào mũi anh cũng là lúc xúc giác anh cảm nhận được làn môi mềm mại yêu kiều cùng hơi thở ấm áp đang khẽ phả ra, xoa dịu niềm vui sướng rạo rực bừng lên trong anh...
“Em có định nghĩa được hạnh phúc là gì không?”
“Em... em...” Huế Anh thẹn thùng, khẽ đáp. “Em không biết miêu tả cảm giác ấy thế nào... Em chỉ muốn khoảnh khắc này sẽ không bao giờ trôi mất.”
“Sẽ qua đi thôi em. Nhưng tình yêu của anh thì không bao giờ mất được.” Ngôn ôm chặt Huế Anh vào lòng, khẽ thầm thì bên tai cô. “Em có yêu anh không?”
“Trước đây, em rất bối rối, rất phân vân. Nhưng bây giờ, em biết em đã yêu anh rồi. Hôm qua, đọc thư của anh, em không thể không cảm thấy sự chân thành trong mỗi lời anh nói. Vậy ra... anh đã tương tư về em nhiều như vậy kia à?”
“Như một con hổ ốm. Chỉ có phương thuốc duy nhất là muốn đi săn em thôi, Thỏ yêu dấu ạ.”
Huế Anh cười hạnh phúc trong cái ôm chặt của vòng tay Ngôn. Mọi nỗi đau buồn trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến. Giờ đây, cô đang sống trong hơi ấm của hạnh phúc tình yêu. Một tình yêu mới. Mọi giác quan của cô đều cảm nếm được tình yêu trong tâm hồn Ngôn. Đôi mắt nhắm lại, nhưng cô nhìn thấy sâu thẳm khoảng không gian mênh mông trong lòng Ngôn chỉ dành riêng cho cô mà thôi. Cô nghe rõ tiếng trái tim Ngôn đang đập tưng bừng trong lồng ngực, đang tìm cách hòa cùng nhịp với trái tim cô. Và cô nghe thấy một âm thanh vang vọng từ nơi sâu thẳm ấy, một thứ âm thanh tuyệt diệu mà rất đỗi gần gũi, thân thương:
“Huế Anh ơi, em là nữ hoàng trong trái tim anh. Anh yêu em nhiều lắm.”
* * *
Những tầng mây vẫn trôi lững lờ. Ngày cuối năm âm u, không hưởng trọn một tia nắng yếu ớt. Vài viên xốp tròn giả tuyết bị gió thổi bay bay, chưa đập góc tường đã phải xoáy quanh cơn lốc tí xíu, rồi lại lon ton suốt mặt đường. Những sợi kim tuyến tua rua quấn quanh cây thông đã hơn một tuần, giờ vẫn chưa được gỡ xuống. Chúng phất phơ khi luồng khí lạnh thoảng qua, lấp lánh trong ánh sáng buổi ban mai.
Những bóng áo đen đi qua đi lại vội vàng. Chị Ngân sửa lại chiếc khăn trắng trên đầu bé út. Đôi mắt chị bình thường đã giống hệt mẹ rồi, nhưng giờ đây lại càng giống hơn vì đều đẫm nước mắt. Chị ôm lấy vai mẹ, nâng đỡ cho nỗi thổn thức đau đớn của bà. Đôi tay hai người run run từng hồi cùng với tiếng nấc nghẹn ngào. Họ dường như không nghe thấy tiếng kèn đồng vang lên theo nhạc bài “Sự sống thay đổi mà không mất đi”:
“... Cuộc sống này, kìa hoa nở và hoa úa phai,
Nắng lên rồi thì đêm tắt thở,
Mây tím giăng trời thì nắng tan đi...”
Những ngọn nến chập chờn leo lắt. Những bông hoa cúc quyện mùi khói nhang lay động vì tiếng khóc nấc của Huế Anh. Bên linh cữu Sơn Ngôn, Huế Anh cố gắng nhìn ngắm gương mặt thân thương với vầng trán cao, đôi lông mày hiền hòa của anh lần cuối, nhưng không nhìn rõ vì nhòe nước mắt. Bàn tay cô không còn sức để nhấc lên, chạm vào thi hài anh. Cô đang ở ngay gần anh, nhưng anh thì đã đi xa mãi mãi.
“Tội nghiệp thằng nhỏ...” Ông bác họ nội của Ngôn nói nhỏ với một người đến viếng. “Còn trẻ mà đã mắc bệnh lạ ở não... Không biết nó bị lâu chưa mà cả nhà chẳng ai biết. Đùng một cái đã đi rồi...”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Huế Anh nhớ lại nụ cười hiền hòa của Ngôn, những câu nói pha trò và biết bao sự ân cần ngọt ngào của Ngôn khi còn hạnh phúc bên cô. Hai tháng yêu nhau, thực sự là quá ngắn ngủi. Cô nhớ cái ôm đầu tiên nơi “con đường tình yêu”, nhớ vườn cây lá đỏ có bóng dáng Ngôn, nhớ bức tranh chân dung xếp bằng bào gỗ mà Ngôn tặng cô nhân dịp Noel... Một lễ Noel ấm áp, lung linh. Cô và Ngôn quàng chung chiếc khăn len đen tuyền, ngồi bên nhau và lắng nghe tiếng chuông đêm vang khắp nền trời. Nhưng cô không biết rằng đó là lần cuối cùng cô cảm nhận được hơi ấm nơi bờ vai Ngôn, giọng nói hiền hòa từ miệng Ngôn. Đêm hai mươi chín tháng mười hai, anh đã ra đi đột ngột sau một cơn đau khủng khiếp trên đỉnh đầu.
Vợ chồng chú Dũng cùng cô con gái cũng đến đưa tiễn Ngôn. Khuất sau vành gọng đen dày của chiếc kính cận, đôi hàng mi Thu xót xa, nước mắt chan hòa. Lúc mới nghe chuyện, em hết sức bàng hoàng và không thể tin được lời bố nói. Nhưng đến khi nhìn thấy tận nơi, một màu tím ngắt bao quanh quan tài Ngôn, Thu mới đau đớn chấp nhận sự thật là anh đã mãi mãi ra đi. Em đã không còn người anh thân thương sẵn sàng giúp đỡ mỗi lần em suy sụp tinh thần. Từ nay về sau, em sẽ không còn được nghe những mẩu truyện ngụ ngôn sống động cùng những lời khuyên bảo chân thành đáng nhớ của người thầy nhân ái từng dạy mình nữa.
Huế Anh đớn đau nhìn theo đoàn đưa tiễn khiêng thi hài Ngôn lên xe. Tay cô run run nắm lấy tấm ảnh trong túi áo. Và tai cô dường như còn nghe rất rõ tiếng hát của Ngôn hôm nào:
“Papa aime maman
Maman aime papa
Là la là là là la
Là la la la la là…”
HẾT.
“Anh xin lỗi vì đã làm em không vui. Đáng lẽ anh nên hiểu tâm trạng của em lúc đó. Anh đã quá vụng về và xốc nổi. Em tha thứ cho anh nhé.”
Ba phút sau, có tin nhắn trả lời:
“Em không giận anh nữa đâu. Nhưng anh hãy để em có một thời gian tĩnh lặng.”
Ngôn chống một tay lên trán, đầu hơi cúi, nhìn màn hình điện thoại một cách ngậm ngùi.
“Ừm. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé. Cần gì cứ gọi anh.”
“Vâng ạ.”
Thả mình nằm ngửa trên giường, Ngôn nghĩ lại khung cảnh ban chiều ở quán cà phê. Anh nhăn mặt, nắm chặt bàn tay.
Sao lúc ấy mình lại có thể cư xử như thế nhỉ? Mình phải biết là em ấy đang rất đau khổ, xao động... Em ấy chỉ có mình để tâm sự... Vậy mà mình lại thừa nước đục thả câu. Thật là ngu ngốc quá! Sao mình lại giống một thằng vô lại thế này nhỉ? Ngớ ngẩn quá... Vô tâm quá... Nào nào, bình tĩnh lại đi Ngôn... Hãy nhớ về câu nói của em ấy... Không phải cứ có điều kiện tiền của là có được tình yêu. Em ấy là một người đứng đắn, xứng đáng có một tình yêu đúng nghĩa. Nếu mình yêu em ấy thật lòng, thì phải quan tâm chân thành, cư xử cho phải,... Giờ đây, mình hãy để em ấy tĩnh tâm lại đi. Vừa chia tay xong, em ấy chưa thể bắt đầu mới ngay được. Tất cả những gì mình có thể làm bây giờ là chờ đợi... chờ đợi...
Mệt lử cả người, Ngôn dần dần thiếp đi.
Ngày hôm sau, anh kiểm tra tin nhắn điện thoại, kiểm tra hộp thư email.
Ngày hôm sau nữa, vẫn chưa có tin gì từ Huế Anh.
Suốt hơn một tuần, ngày nào Ngôn cũng hy vọng mình sẽ đọc được thư trả lời của Huế Anh. Nhưng điện thoại của anh chỉ có thông báo của tổng đài, còn email thì trống rỗng.
Mình phải kiên nhẫn... Phải dằn lòng! Hãy cho em ấy một thời gian... Mình là vua chờ đợi mà... Lạc quan lên nào. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
9 giờ tối. Anh truy cập vào các trang báo Dân trí, BBC để đọc tin tức. Lần mò từ tin này đến tin khác, các dòng chữ hiện lên trước mắt anh. Nhưng trong đầu Ngôn chỉ toàn hình ảnh về “đuôi tóc lúc lắc” và “ánh mắt xa xăm đượm buồn”.
Có chuông điện thoại reo lên. Ngôn ngỡ ngàng khi đọc dòng chữ hiện lên trên màn hình, liền vội vàng nhấn nút trả lời.
“Ừ, anh nghe đây.”
“Vâng, anh đang làm gì đấy ạ?”
“À... ừm... Anh đọc báo... Thực ra thì cũng không làm gì.”
“Ngày mai anh có rỗi không?”
“Ngày mai à?” Ngôn nhớ ra ngày mai là thứ bảy. “Mai anh rỗi cả ngày.”
“Chiều mai anh dẫn em đi chơi đâu đó được không?”
Mắt Ngôn sáng lên. Miệng anh không thể ngăn được cái bành rộng gần như là sắp đến hết hàm.
“Ơ... à... ừm... Em... em muốn đi đâu?”
“Em cũng không biết.” Giọng của Huế Anh vẫn đều đều. “Nơi nào có thể ngắm cảnh được ấy anh.”
“Ừ, được. Anh luôn sẵn sàng mà. À, anh biết có vài chỗ cũng đẹp...”
“Không cần xa đâu anh nhé. Trong thành phố thôi.”
“Ừ. Vậy mai anh đón em ở đâu? Mấy giờ?”
“Chỗ quán cũ anh nhé. Em học thêm ở Quốc gia đến ba rưỡi.”
“Ừm. Vậy anh sẽ chờ em ở đó. Em đi bus đến trường nên không mang mũ bảo hiểm nhỉ? Anh sẽ mang hai cái.”
“Vâng ạ. Anh cho em mượn một cái. Anh sắp đi ngủ chưa?”
“Chưa. Hàng xóm anh vẫn đang đục tường sửa nhà ở bên. Giờ vẫn còn sớm. Chắc phải gần mười giờ họ mới xong. Anh tính mười rưỡi mới ngủ.”
“Vâng ạ. Vậy chốc nữa anh ngủ ngon nhé. Em đi tắm một chút rồi đi ngủ sớm đây ạ.”
“Hôm nay em mệt à?”
“Cũng một chút thôi ạ. Thôi chào anh nhé.”
“Ừm. Bonne nuit em.”
“Bonne nuit anh.”
Ngôn đợi đến khi nghe thấy tiếng “tút tút” kết thúc cuộc gọi rồi mới bỏ điện thoại xuống. Lòng anh hân hoan sung sướng. Đứng bật dậy, anh nhún nhẩy quanh phòng, miệng không ngừng hồ hởi nói:
“Ồ dia! Ồ dia! Ồ dia! I’m so great! Thật tuyệt vời!”
Rồi giương một tay lên gần giống như tượng Nữ thần Tự do, nhưng chân không đứng nghiêm mà tạo thành thế “hổ tấn” của một võ sư.
Mình có đang nằm mơ không nhỉ? Thử véo má xem.
Và Ngôn véo má một cái thật đau.
Hu ra! Làng nước thân yêu của Ngôn đẹp trai ơi, đây là thật! Ha ha ha!
Chợt một ý nghĩ nảy đến trong đầu Ngôn khiến anh khựng lại. Anh nhớ lại giọng nói của Huế Anh.
Hẳn là em ấy vẫn đang buồn lắm. Em ấy cần đi đâu đó cho khuây khỏa. Em ấy cần thư giãn và quên đi quá khứ. Vậy thì... vậy mình không được làm em ấy buồn nữa. Chưa hẳn mọi chuyện sẽ như ý mình đâu. Phải đứng đắn với em ấy, phải cư xử cho tốt, không được để điều gì đó không hay xảy ra...
* * *
Ngày hôm sau, Ngôn đến chỗ hẹn đợi Huế Anh. Được gặp lại cô, Ngôn cười tươi hạnh phúc. Huế Anh cũng mỉm cười nhẹ, cất tiếng chào Ngôn rồi lên xe.
“Em đoán xem chúng mình sẽ đi đâu?” Ngôn vừa lái xe vi vút vừa hơi ngoái lại đằng sau.
“Ý nghĩ trong đầu anh Ngôn, chỉ có người trời mới đoán được.” Huế Anh đáp.
“Em nói chỉ có chuẩn... Hi hi. Thiên thần cũng là người trời mà.”
“Vậy thì sao anh?”
“Em là một thiên thần.”
“Uầy, anh hãy nhớ mình đang lái xe dưới mặt đất nhé. Không phải tung em lên mây xanh đâu.” Huế Anh cười.
“Có lẽ anh phải buộc em lại bằng một sợi dây vào cốp xe thôi. Kẻo em bay mất. Ha ha ha.”
“Giống bóng bay hả anh?”
Không đâu ở Hà Nội có một khu vườn đẹp như thế. Những hàng cây lá đỏ, cao bốn mét, được trồng thẳng tắp suốt quãng đường dài bằng một sân bóng. Vòm lá vươn rộng gần như che kín bên trên lối đi. Lá nối lá, cành nối cành, đan xen nhau từ cây này sang cây kia. Ánh nắng chiều xiên qua kẽ hở giữa các nhành cây, chiếu xuống mặt hồ bên cạnh, phản sáng long lanh trên từng gợn sóng nhấp nhô lững lờ. Ven bờ được xây gạch màu xanh lam đậm, cứ mười ô lại có một chậu sành màu tía trồng những cây hoa trạng nguyên...
“Anh đã từng đến đây rồi à?”
“Chưa. Anh không đi hết các công trình mình đã đầu tư.”
“Í ẹ.” Huế Anh khẽ lè lưỡi. “Anh lại làm trời nổi gió lốc.”
“Em thấy ở đây đẹp chứ?”
“Vâng ạ. Đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của em.”
Ngôn dắt tay Huế Anh dạo bước qua hàng cây lá đỏ.
“Anh Ngôn ơi!” Huế Anh khẽ nói. “Em... em có điều này muốn hỏi anh...”
“Ừ, em hỏi đi.”
“Có thật... anh yêu em không?”
Huế Anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn hỏi.
“Hơn nửa năm cách xa, nhưng anh vẫn không thôi những suy nghĩ về em. Trong lòng anh chỉ biết có em thôi, Huế Anh. Đó là sự thật. Và anh biết anh thật sự yêu em.” Ngôn nói.
“Cho dù chỉ là yêu đơn phương sao? Như vậy anh rất đau khổ mà. Sao anh lại...?”
“Đúng. Rất đau khổ. Cảm giác bấp bênh. Chơi vơi. Không biết tương lai sẽ ra sao, định mệnh sẽ thế nào. Nhưng anh có thể làm gì được? Tình cảm, nó cứ sống trong anh. Anh không ngăn được. Anh chỉ biết yêu thôi. Còn đơn phương hay như thế nào đi nữa, anh chỉ biết là anh mãi yêu em thôi. Em đã từng nói với anh là: hạnh phúc tồn tại trong cả đau khổ nữa, đúng không? Nhưng theo anh, chính xác hơn là: sau chuỗi ngày đau khổ, hạnh phúc sẽ nảy sinh. Hạnh phúc sẽ đến với ai biết tin yêu và hy vọng. Và anh đã chờ...”
“Nhưng em... em cảm thấy... em không xứng đáng với anh.” Huế Anh khẽ cúi mặt.
“Đừng nói vậy, Huế Anh. Đối với anh, không ai xứng đáng hơn em đâu. Anh không cần biết quá khứ em thế nào, tình yêu của em đã từng có với người khác thế nào,... anh chỉ muốn yêu em và muốn được em yêu mến mà thôi.”
Họ bước đi bên nhau, thinh lặng. Chỉ có tiếng chim hót ở ngọn cây nào đó và tiếng xào xạc lá động khi gió nhẹ lướt qua. Nắm bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Huế Anh trong tay mình, Ngôn mỉm cười hạnh phúc. Mắt anh nhìn lên những tán cây được chiếu xiên tia nắng, nhưng tâm hồn lại đang cảm nhận sự ấm áp nơi lòng bàn tay, và phác họa thật chân thực đường nét nhỏ nhắn, thuôn thuôn của những ngón tay Huế Anh. Quay sang nhìn cô, anh bắt gặp ánh mắt bồ câu kiều diễm cũng đang nhìn mình. Đường mí rõ nét, hàng lông mi cong cong, đen đậm khiến Ngôn cảm thấy bình an, hài hòa, như chạm thấy vẻ hiền hậu từ trong tâm hồn đơn sơ trong trắng của cô. Anh dừng bước, và Huế Anh cũng đứng lại. Đưa bàn tay lên xoa nhẹ một bên má, những ngón tay anh cảm nhận được sự mềm mịn, trắng hồng của làn da trên khuôn mặt Huế Anh. Rồi luồn những ngón tay qua làn tóc phía sau tai cô, anh nhẹ nhàng ôm lấy cổ Huế Anh, khẽ đẩy về phía mình. Đôi mắt bồ câu đóng lại dịu dàng. Những bờ môi đến gần nhau hơn. Và khi cánh mũi cô chạm vào mũi anh cũng là lúc xúc giác anh cảm nhận được làn môi mềm mại yêu kiều cùng hơi thở ấm áp đang khẽ phả ra, xoa dịu niềm vui sướng rạo rực bừng lên trong anh...
“Em có định nghĩa được hạnh phúc là gì không?”
“Em... em...” Huế Anh thẹn thùng, khẽ đáp. “Em không biết miêu tả cảm giác ấy thế nào... Em chỉ muốn khoảnh khắc này sẽ không bao giờ trôi mất.”
“Sẽ qua đi thôi em. Nhưng tình yêu của anh thì không bao giờ mất được.” Ngôn ôm chặt Huế Anh vào lòng, khẽ thầm thì bên tai cô. “Em có yêu anh không?”
“Trước đây, em rất bối rối, rất phân vân. Nhưng bây giờ, em biết em đã yêu anh rồi. Hôm qua, đọc thư của anh, em không thể không cảm thấy sự chân thành trong mỗi lời anh nói. Vậy ra... anh đã tương tư về em nhiều như vậy kia à?”
“Như một con hổ ốm. Chỉ có phương thuốc duy nhất là muốn đi săn em thôi, Thỏ yêu dấu ạ.”
Huế Anh cười hạnh phúc trong cái ôm chặt của vòng tay Ngôn. Mọi nỗi đau buồn trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến. Giờ đây, cô đang sống trong hơi ấm của hạnh phúc tình yêu. Một tình yêu mới. Mọi giác quan của cô đều cảm nếm được tình yêu trong tâm hồn Ngôn. Đôi mắt nhắm lại, nhưng cô nhìn thấy sâu thẳm khoảng không gian mênh mông trong lòng Ngôn chỉ dành riêng cho cô mà thôi. Cô nghe rõ tiếng trái tim Ngôn đang đập tưng bừng trong lồng ngực, đang tìm cách hòa cùng nhịp với trái tim cô. Và cô nghe thấy một âm thanh vang vọng từ nơi sâu thẳm ấy, một thứ âm thanh tuyệt diệu mà rất đỗi gần gũi, thân thương:
“Huế Anh ơi, em là nữ hoàng trong trái tim anh. Anh yêu em nhiều lắm.”
* * *
Những tầng mây vẫn trôi lững lờ. Ngày cuối năm âm u, không hưởng trọn một tia nắng yếu ớt. Vài viên xốp tròn giả tuyết bị gió thổi bay bay, chưa đập góc tường đã phải xoáy quanh cơn lốc tí xíu, rồi lại lon ton suốt mặt đường. Những sợi kim tuyến tua rua quấn quanh cây thông đã hơn một tuần, giờ vẫn chưa được gỡ xuống. Chúng phất phơ khi luồng khí lạnh thoảng qua, lấp lánh trong ánh sáng buổi ban mai.
Những bóng áo đen đi qua đi lại vội vàng. Chị Ngân sửa lại chiếc khăn trắng trên đầu bé út. Đôi mắt chị bình thường đã giống hệt mẹ rồi, nhưng giờ đây lại càng giống hơn vì đều đẫm nước mắt. Chị ôm lấy vai mẹ, nâng đỡ cho nỗi thổn thức đau đớn của bà. Đôi tay hai người run run từng hồi cùng với tiếng nấc nghẹn ngào. Họ dường như không nghe thấy tiếng kèn đồng vang lên theo nhạc bài “Sự sống thay đổi mà không mất đi”:
“... Cuộc sống này, kìa hoa nở và hoa úa phai,
Nắng lên rồi thì đêm tắt thở,
Mây tím giăng trời thì nắng tan đi...”
Những ngọn nến chập chờn leo lắt. Những bông hoa cúc quyện mùi khói nhang lay động vì tiếng khóc nấc của Huế Anh. Bên linh cữu Sơn Ngôn, Huế Anh cố gắng nhìn ngắm gương mặt thân thương với vầng trán cao, đôi lông mày hiền hòa của anh lần cuối, nhưng không nhìn rõ vì nhòe nước mắt. Bàn tay cô không còn sức để nhấc lên, chạm vào thi hài anh. Cô đang ở ngay gần anh, nhưng anh thì đã đi xa mãi mãi.
“Tội nghiệp thằng nhỏ...” Ông bác họ nội của Ngôn nói nhỏ với một người đến viếng. “Còn trẻ mà đã mắc bệnh lạ ở não... Không biết nó bị lâu chưa mà cả nhà chẳng ai biết. Đùng một cái đã đi rồi...”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Huế Anh nhớ lại nụ cười hiền hòa của Ngôn, những câu nói pha trò và biết bao sự ân cần ngọt ngào của Ngôn khi còn hạnh phúc bên cô. Hai tháng yêu nhau, thực sự là quá ngắn ngủi. Cô nhớ cái ôm đầu tiên nơi “con đường tình yêu”, nhớ vườn cây lá đỏ có bóng dáng Ngôn, nhớ bức tranh chân dung xếp bằng bào gỗ mà Ngôn tặng cô nhân dịp Noel... Một lễ Noel ấm áp, lung linh. Cô và Ngôn quàng chung chiếc khăn len đen tuyền, ngồi bên nhau và lắng nghe tiếng chuông đêm vang khắp nền trời. Nhưng cô không biết rằng đó là lần cuối cùng cô cảm nhận được hơi ấm nơi bờ vai Ngôn, giọng nói hiền hòa từ miệng Ngôn. Đêm hai mươi chín tháng mười hai, anh đã ra đi đột ngột sau một cơn đau khủng khiếp trên đỉnh đầu.
Vợ chồng chú Dũng cùng cô con gái cũng đến đưa tiễn Ngôn. Khuất sau vành gọng đen dày của chiếc kính cận, đôi hàng mi Thu xót xa, nước mắt chan hòa. Lúc mới nghe chuyện, em hết sức bàng hoàng và không thể tin được lời bố nói. Nhưng đến khi nhìn thấy tận nơi, một màu tím ngắt bao quanh quan tài Ngôn, Thu mới đau đớn chấp nhận sự thật là anh đã mãi mãi ra đi. Em đã không còn người anh thân thương sẵn sàng giúp đỡ mỗi lần em suy sụp tinh thần. Từ nay về sau, em sẽ không còn được nghe những mẩu truyện ngụ ngôn sống động cùng những lời khuyên bảo chân thành đáng nhớ của người thầy nhân ái từng dạy mình nữa.
Huế Anh đớn đau nhìn theo đoàn đưa tiễn khiêng thi hài Ngôn lên xe. Tay cô run run nắm lấy tấm ảnh trong túi áo. Và tai cô dường như còn nghe rất rõ tiếng hát của Ngôn hôm nào:
“Papa aime maman
Maman aime papa
Là la là là là la
Là la la la la là…”
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.