Chương 13
Hồi Nam Tước
22/10/2021
Lại mở mắt ra, tôi đã không còn ở trong xe. Cơ thể vẫn còn ảnh hưởng của thuốc vô cùng nặng nề, tư duy chậm chạp đờ đẫn, trạng thái giống như là uống rượu say.
Hai tay bị còng tay trói buộc, cột chặt ở trước người, tôi thử cử động chân một chút, cũng bị đối xử tương tự.
“Mày tỉnh rồi à?”
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào nơi phát ra tiếng.
Trong căn phòng nhỏ mờ tối chỉ có một ngọn đèn nhỏ trắng sáng lên ở đỉnh đầu. Ánh đèn chiếu vào cái bàn gỗ lớn trước mặt tôi, phủ lên các loại công cụ trưng bày ở bên trên làm cho chúng càng trở nên lạnh lẽo kinh khủng. Khổng Đàn đang ngồi co một chân ở trên bàn, đang vuốt ve một cái dùi dài bén nhọn.
Tôi ngơ ngẩn một lát rồi suy nghĩ cũng dần dần quay về, nỗi sợ hãi tự nhiên cũng sinh ra.
“Anh… Anh Xà, anh làm cái gì vậy?” Tôi ý thức được tình huống của mình không ổn lắm, nhìn chằm chằm cái dùi trong tay hắn, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Khổng Đàn khẽ chống tay nhảy xuống bàn dài, trực tiếp hỏi: “Mày có quan hệ như thế nào với lão út?”
Đối đầu với đôi mắt lạnh lùng đáng sợ của hắn, đầu óc tôi tê dại, run rẩy nói: “Quan hệ… người yêu cũ.”
“Bọn mày không giống.” Câu trả lời của tôi cũng không làm cho Khổng Đàn tin tưởng, hắn đi đến trước mặt tôi, lúc nói chuyện ngón cái vuốt ve cái dùi nhọn, trên mặt không hề lộ ra một tơ một hào cảm xúc nào để cho tôi thăm dò.
Tôi không biết hắn muốn làm gì, hắn muốn làm gì đây chứ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là cố gắng bổ sung càng nhiều thông tin thật hơn để được hắn tin tưởng.
“Lúc đi học chúng tôi từng yêu nhau một khoảng thời gian, nhưng sau đó hắn thích người khác, tôi liền… báo cáo hắn, hại hắn bị nghỉ học. Chúng tôi bất ngờ gặp lại nhau vào bữa tiệc sinh nhật hôm đó của bà chủ Kim, tôi đơn phương dây dưa hắn, đêm hôm đó hoàn toàn là hắn bị tôi bám theo phiền phức quá nên mới đến tìm tôi. Sau đó… sau đó tôi lên đảo làm việc, chúng tôi ở chung một căn nhà nhưng hắn không hề chào đón tôi, tôi chỉ là… bạn giường khi hắn cần mà thôi.”
Ngoại trừ câu cuối cùng, những câu khác hầu như tôi đều nói thật, mà câu cuối cùng hẳn hắn cũng không thể xác minh được.
Khổng Đàn nghe thấy thế thì im lặng thật lâu, dường như đang suy xét từng câu từng chữ tôi nói, tìm kiếm lỗ hổng trong đó.
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân rét run, ở phía sau từ cổ đến lưng điên cuồng đổ mồ hôi một cách bất thường, mới mấy phút ngắn ngủi đã cảm thấy có mồ hôi chậm rãi trượt xuống theo xương cột sống, hoặc là trượt vào lưng quần, hoặc là thấm ướt quần áo.
“Mày báo cáo nó?” Khổng Đàn suy nghĩ xong, cả một đoạn dài như thế mà hắn chỉ chú ý đến một câu như vậy.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Tại sao đột nhiên lại bắt tôi? Bởi vì Nhiễm Thanh Trang à?
Tôi gật đầu: “Phải. Người hắn thích cũng là nam.”
Khổng Đàn có chút bất ngờ: “Sh” một tiếng giống như bị ê răng, lập tức khinh miệt nói: “Không ngờ Nhiễm Thanh Trang thật sự là một thằng thích chơi đ*t đàn ông.”
Hắn kéo cái quần ngụy trang của mình lên, ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi đột nhiên ngửa đầu lên cười với tôi.
Động tác này cũng không làm cho tôi cảm thấy có thiện ý được bao nhiêu, ngược lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm khi phải đối mặt với loài rắn. Hiện tại hắn ngừng uy hiếp chẳng qua là để làm tôi buông lỏng cảnh giác, nếu tôi thật sự lộ ra sơ hở thì chắc chắn hắn sẽ ngóc thân trên lên, lộ ra răng độc, cắn một cái làm cho tôi mất mạng.
“Mày thấy ngón út của Nhiễm Thanh Trang rồi đúng không?” Hắn hếch mũi, nhẹ nhàng chạm vào ngón út của tôi: “Bị tao bẻ gãy đấy.”
Tôi rụt tay lại như bị bỏng, run rẩy mạnh hơn bởi vì lời của hắn nói, cũng vì cảm xúc lạnh lẽo ở trên đầu ngón tay.
Khổng Đàn tương đối hài lòng với hiệu quả do mình tạo ra, tiếng cười nhẹ làm cho người ta khó chịu tràn ra từ cổ họng của hắn, cái dùi dài chậm rãi kề sát tới, áp lên tay tôi.
“Hai tay của mày đẹp như vậy, tàn phế thì tiếc quá nhỉ?”
Tôi co ngón tay lại siết thật chặt, lúc nói chuyện răng trên răng dưới va cầm cập vào nhau: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật…”
Khổng Đàn lắc đầu, đứng dậy, nói giọng hơi thất vọng: “Tao lại cho rằng không phải như vậy.”
Hắn đi đến trước bàn công cụ, buông dùi xuống, bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng cầm lên một cây kim nhỏ dài, xoay người quay lại trước mặt tôi.
Cây kim dày khoảng một milimet, dài 10 centimet, lực sát thương trông không mạnh bằng cây dùi, nhưng khi ở trong tay Khổng Đàn thì vẫn làm cho người ta sợ hãi tương tự.
“Anh… Anh muốn vu oan giá họa cho tôi à?”
Khổng Đàn làm như mắt điếc tai ngơ, cầm cổ tay của tôi, không ngừng siết thật chặt, ra lệnh: “Đưa tay đây.”
Tôi cắn môi cố nhịn cơn đau như gãy xương, siết chặt nắm đấm.
Khổng Đàn giương mắt nhìn, lực trên tay hắn lại càng tăng thêm, nói: “Mày không đưa tay cũng được thôi, vậy tao sẽ phế cả cánh tay của mày.”
Không thể ngồi chờ chết được nữa.
Tôi giằng co kịch liệt, trong hỗn loạn còng tay đánh trúng khóe miệng Khổng Đàn, làm cho mặt hắn trật hẳn qua một bên. Hắn bất giác buông tôi ra, tôi bèn thừa cơ đứng lên định chạy về phía cửa. Nhưng hai chân lại cũng bị còng, tôi đi được mấy bước thì đã mất thăng bằng ngã ra đất.
Tôi ngọ nguậy trên mặt đất như một con trùng, nghĩ hết cách để chạy trốn, nhưng vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Khổng Đàn.
Tóc tôi bị người từ phía sau bạo lực kéo lên, da đầu truyền đến cơn đau giống như bị xé rách.
Tôi kêu đau, nâng tay lên muốn hất cái tay trên đầu đi, nhưng chưa đụng trúng thì đã bị hung hăng ném, ngã ngồi trên ghế.
Cái ghế được chế tạo từ kim loại, cố định ở trên mặt đất rất kiên cố. Tôi rơi xuống, lưng đau nhức vô cùng, nó lại không hề động đậy một chút nào.
Khóe môi Khổng Đàn dính một ít máu, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
“Vốn còn muốn khách sáo với mày một chút, không ngờ mày lại rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.” Nói xong hắn đưa tay tát tôi một cái, làm cho bên tai tôi vang lên ong ong không ngừng, thật lâu vẫn chưa thể nghe được bất kì âm thanh gì.
Tôi nhắm mắt, nhất thời mất đi tất cả năng lực phản kháng.
Khổng Đàn cầm tay tôi lên, nắm ngón trỏ của tay phải tôi nói: “Mày có biết không, có một loại cực hình tên là “Tay đứt ruột xót”? Tao sẽ đâm từng cây kim châm vào trong khe móng tay của mày, khuấy máu thịt của mày làm cho móng tay và thịt của mày hoàn toàn tách rời. Sau đó nhẹ nhàng nạy ra, bụp, móng tay của mày sẽ bay ra ngay.”
Hắn vừa nói vừa đâm kim. Cây kim đâm vào trong thịt, cơn đau đột xuất mà rõ ràng truyền tới, lập tức lấn át cái nóng bỏng ở trên mặt tôi.
“… Những gì tôi nói đều là nói thật, rốt cuộc anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít thở, mồ hôi từ trong tóc chảy ra, từng giọt chảy vào trong vạt áo.
Ở trên đảo, nhiệt độ sáng tối luôn chênh lệch rất lớn, khí lưu cũng ập vào từ khắp chỗ chưa được bịt kín, làm cho cơ thể tôi như bị băng bao bọc, không khỏi run rẩy.
Máu chảy ra từ vết thương, uốn lượn trượt xuống theo ngón tay. Khổng Đàn cũng không đâm sâu, cũng không hất văng móng tay của tôi ra như lời hắn nói. Kim tiến vào hai ba li đã ngừng lại, sau đó hắn lặp đi lặp lại những câu hỏi không có ý nghĩa nhiều lần như một cỗ máy không hiểu tiếng người.
“Mày và Nhiễm Thanh Trang quan hệ như thế nào?”
“Tôi nói, tôi thích hắn, tôi dây dưa với hắn.”
“Hắn có phải là con chuột ở trên đảo không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì…”
“Hắn có thân phận khác hay không?”
“Không có, tôi thật sự không biết… Xin anh, bỏ qua cho tôi đi…”
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả ngày bị chẩn đoán ung thư tôi cũng không hề tuyệt vọng như thế. Nỗi sợ hãi về cái chết chưa biết còn giày vò hơn nhiều so với cái chết đã được ấn định.
Tôi không biết liệu sẽ có ai đến cứu mình không, cũng không biết khi nào kiểu tra hỏi này mới kết thúc, chỉ biết là phải cắn chặt răng cố chịu, quyết không thể kể chuyện bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó cho Khổng Đàn. Nếu không không chỉ có Nhiễm Thanh Trang gặp nguy hiểm mà tôi sẽ càng khó sống, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua bất kì một kẻ khả nghi nào.
“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Khổng Đàn rút kim ra, đổi ngón tay khác, đặt ở giữa móng tay và thịt như uy hiếp: “Hỏi mày một lần nữa, mày và Nhiễm Thanh Trang có quan hệ như thế nào?”
Tôi mím môi thật chặt, cắn thịt ở bên trong môi, nhắm mắt xoay mặt sang một bên, đã không còn ý định trả lời câu hỏi nào của hắn nữa.
“Vẫn rất kiên cường.”
Cảm giác được cây kim đó lại đang chậm rãi đâm vào, tôi không tự chủ được mà phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng vì sợ hãi.
“Chờ một chút, các người không thể đi vào!”
“Đ*t mẹ mày, nói chuyện với ai đấy!”
“Cút đi!”
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên. Khổng Đàn dừng lại, “chậc” một tiếng như không vui vì bị ngắt quãng chuyện tốt, buông tay của tôi ra.
Ngay sau đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng, cánh cửa ngã xuống đất, đèn tam giác ở trên đầu cũng bị liên luỵ, lắc qua lắc lại.
Dưới ngọn đèn chập chờn, Nhiễm Thanh Trang giẫm lên cửa gỗ đi vào trong.
“Khổng Đàn, mày có ý gì?” Hắn không tiếp tục giả vờ khách sáo gọi Khổng Đàn là “Xà ca” mà gọi thẳng tên.
Khổng Đàn giơ hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng, lùi sang một bên, cười nói: “Đừng nóng giận, mày biết mà, đây là lệ cũ, mày cũng đã trải qua. Tất cả cũng là vì công ty, vì ngài Kim. Chúng ta không thể để một đối tượng khả nghi ở lại bên người cậu chủ nhỏ.”
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy nhưng sắc mặt không hề thay đổi chút nào, nặng nề nhìn Khổng Đàn một lát, đưa tay nói: “Chìa khoá.”
Khổng Đàn vẫn giữ nụ cười trên mặt, tìm tòi một lúc rồi móc ra chìa khóa từ trong túi quần ném qua.
Nhiễm Thanh Trang nhận lấy, đi về phía tôi.
Từ dưới lên trên, hắn mở còng chân của tôi trước rồi đến còng tay. Khi cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa của còng tay, hắn thấy máu ở trên ngón tay tôi thì sắc mặt đanh lại, sau khi lấy còng tay ra thì liền kéo tay của tôi lại nhìn kỹ.
Có thể là do bị lạnh, hoặc là sợ đến mức tay cũng không còn chút máu nào, tay của tôi khẽ run, trắng bệch dưới ánh đèn sợi đốt, vết máu từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay cũng càng trở nên chói mắt.
Nhiễm Thanh Trang nắm lấy tay của tôi, thật lâu không có động tĩnh gì, tôi chỉ có thể thông qua hô hấp nóng rực hắn phả vào cổ tay của tôi và lồng ngực phập phồng kịch liệt để đoán rằng hiện tại cảm xúc của hắn đang không được tốt lắm.
“Tôi không sao.”
Tôi rụt rụt tay, hắn càng dùng sức nắm chặt, vừa đúng vào chỗ Khổng Đàn từng bóp. Mặc dù bên ngoài da thịt không thấy gì, nhưng bên trong vẫn bị thương, đau nhức từ gân đến thịt, nếu không phải tay còn có thể động thì tôi cũng nghi ngờ có khi nào xương cốt đã bị Khổng Đàn nát rồi không. Lúc này bị Nhiễm Thanh Trang vô tâm nắm một cái, tôi đau đến mức hơi cau mày lại, không khỏi rên lên.
Nhiễm Thanh Trang buông tay ra, nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, rơi vào im lặng.
Hắn như vậy làm cho tôi bất an ít nhiều: “Nhiễm…”
Vừa mới nói một chữ, Nhiễm Thanh Trang bỗng nhiên bất ngờ đứng dậy, hung hăng nhào về phía Khổng Đàn đang đứng ở một bên.
Hai người đánh nhau ở bên trong không gian chật hẹp, lật đổ bàn ghế, nhanh chóng dẫn người bên ngoài đến.
“Yêu ca, đều là anh em cả, chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi mà cũng bị đánh!”
“Yêu ca, có chuyện gì từ từ nói!”
Tôi vô cùng sốt ruột nhưng lại không chen vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người cố gắng can ngăn, tách bọn họ ra xa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Nhiễm Thanh Trang đã nhặt một con dao găm từ dưới đất lên giữ ở trong lòng bàn tay. Tựa như một con dã thú bị chọc giận, trong đôi mắt đen của hắn chỉ có sự lạnh lùng, rục rịch muốn ăn tươi uống máu Khổng Đàn.
Thân thủ của Khổng Đàn cũng không bằng Nhiễm Thanh Trang, trừ mấy lần ban đầu còn có sức đánh trả, sau đó thì bị trúng mấy đấm, lúc này đã bị người khác ôm lại, hắn nhe răng trợn mắt, có vẻ là bị thương không nhẹ.
“Buông ra!” Nhiễm Thanh Trang buông lỏng năm ngón tay, dao găm rơi tự do xuống mặt đất. Hắn giằng ra một chút, người ở phía sau không còn dám giữ hắn nữa.
Hắn vỗ vỗ cánh tay, phủi nhẹ tro bụi bám ở bên trên, lạnh lùng nói với Khổng Đàn: “Nếu mày còn dám động đến người của tao, dù có là ai ra lệnh, tao tuyệt đối cũng sẽ bắt mày trả lại gấp trăm gấp mười lần. Tao trung với ngài Kim, trung với đại công tử, nhưng tao không có nhiều kiên nhẫn với mày, tốt nhất là mày đừng khiêu chiến sức kiên nhẫn của tao nữa.”
Nói xong, hắn nhìn sang tôi, đưa tay ra nói: “Qua đây.”
Tầm mắt mọi người liền tập trung vào tôi, trong đó có ánh mắt làm cho người ta kinh hồn táng đảm của Khổng Đàn, âm độc, hiểm ác, làm cho người ta không chịu nổi.
Tim đập loạn, tôi bước nhanh đi qua nắm chặt lấy tay của Nhiễm Thanh Trang, bị hắn kéo ra khỏi căn phòng đơn sơ.
Đến khi đi ra ngoài tôi mới phát hiện, bốn phía đều bị cây cối vây quanh, dường như đang ở trong một khu rừng sâu vắng vẻ, trước cửa chỉ có một con đường đất dẫn xuống phía dưới nhưng không biết là dẫn đến đâu. Trên bãi đất trống lớn được khai phá bằng sức người, ngoại trừ căn phòng bằng sắt nhỏ nhốt tôi ra thì còn có năm sáu chiếc xe đang đậu rải rác.
*人工开辟出的一大片空地上
Tôi gần như là dán lên người Nhiễm Thanh Trang, nắm chặt tay của hắn, không chịu buông ra dù chỉ một khắc. Dường như nếu buông lỏng ra thì hắn sẽ nhét tôi vào trong nơi kinh khủng này một lần nữa.
Nhiễm Thanh Trang dắt tôi đến một chiếc xe Jeep đang bật đèn, để cho tôi lên xe trước, sau đó từ một bên khác ngồi vào vị trí lái. Từ sau xem trong kính nhìn thấy, người Nhiễm Thanh Trang dẫn tới lần lượt lên hai chiếc xe phía sau.
Xe Jeep khởi động, xe phía sau cũng khởi động nhanh chóng, yên lặng đi xuống núi theo thứ tự.
Hai tay bị còng tay trói buộc, cột chặt ở trước người, tôi thử cử động chân một chút, cũng bị đối xử tương tự.
“Mày tỉnh rồi à?”
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào nơi phát ra tiếng.
Trong căn phòng nhỏ mờ tối chỉ có một ngọn đèn nhỏ trắng sáng lên ở đỉnh đầu. Ánh đèn chiếu vào cái bàn gỗ lớn trước mặt tôi, phủ lên các loại công cụ trưng bày ở bên trên làm cho chúng càng trở nên lạnh lẽo kinh khủng. Khổng Đàn đang ngồi co một chân ở trên bàn, đang vuốt ve một cái dùi dài bén nhọn.
Tôi ngơ ngẩn một lát rồi suy nghĩ cũng dần dần quay về, nỗi sợ hãi tự nhiên cũng sinh ra.
“Anh… Anh Xà, anh làm cái gì vậy?” Tôi ý thức được tình huống của mình không ổn lắm, nhìn chằm chằm cái dùi trong tay hắn, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Khổng Đàn khẽ chống tay nhảy xuống bàn dài, trực tiếp hỏi: “Mày có quan hệ như thế nào với lão út?”
Đối đầu với đôi mắt lạnh lùng đáng sợ của hắn, đầu óc tôi tê dại, run rẩy nói: “Quan hệ… người yêu cũ.”
“Bọn mày không giống.” Câu trả lời của tôi cũng không làm cho Khổng Đàn tin tưởng, hắn đi đến trước mặt tôi, lúc nói chuyện ngón cái vuốt ve cái dùi nhọn, trên mặt không hề lộ ra một tơ một hào cảm xúc nào để cho tôi thăm dò.
Tôi không biết hắn muốn làm gì, hắn muốn làm gì đây chứ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là cố gắng bổ sung càng nhiều thông tin thật hơn để được hắn tin tưởng.
“Lúc đi học chúng tôi từng yêu nhau một khoảng thời gian, nhưng sau đó hắn thích người khác, tôi liền… báo cáo hắn, hại hắn bị nghỉ học. Chúng tôi bất ngờ gặp lại nhau vào bữa tiệc sinh nhật hôm đó của bà chủ Kim, tôi đơn phương dây dưa hắn, đêm hôm đó hoàn toàn là hắn bị tôi bám theo phiền phức quá nên mới đến tìm tôi. Sau đó… sau đó tôi lên đảo làm việc, chúng tôi ở chung một căn nhà nhưng hắn không hề chào đón tôi, tôi chỉ là… bạn giường khi hắn cần mà thôi.”
Ngoại trừ câu cuối cùng, những câu khác hầu như tôi đều nói thật, mà câu cuối cùng hẳn hắn cũng không thể xác minh được.
Khổng Đàn nghe thấy thế thì im lặng thật lâu, dường như đang suy xét từng câu từng chữ tôi nói, tìm kiếm lỗ hổng trong đó.
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân rét run, ở phía sau từ cổ đến lưng điên cuồng đổ mồ hôi một cách bất thường, mới mấy phút ngắn ngủi đã cảm thấy có mồ hôi chậm rãi trượt xuống theo xương cột sống, hoặc là trượt vào lưng quần, hoặc là thấm ướt quần áo.
“Mày báo cáo nó?” Khổng Đàn suy nghĩ xong, cả một đoạn dài như thế mà hắn chỉ chú ý đến một câu như vậy.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Tại sao đột nhiên lại bắt tôi? Bởi vì Nhiễm Thanh Trang à?
Tôi gật đầu: “Phải. Người hắn thích cũng là nam.”
Khổng Đàn có chút bất ngờ: “Sh” một tiếng giống như bị ê răng, lập tức khinh miệt nói: “Không ngờ Nhiễm Thanh Trang thật sự là một thằng thích chơi đ*t đàn ông.”
Hắn kéo cái quần ngụy trang của mình lên, ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi đột nhiên ngửa đầu lên cười với tôi.
Động tác này cũng không làm cho tôi cảm thấy có thiện ý được bao nhiêu, ngược lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm khi phải đối mặt với loài rắn. Hiện tại hắn ngừng uy hiếp chẳng qua là để làm tôi buông lỏng cảnh giác, nếu tôi thật sự lộ ra sơ hở thì chắc chắn hắn sẽ ngóc thân trên lên, lộ ra răng độc, cắn một cái làm cho tôi mất mạng.
“Mày thấy ngón út của Nhiễm Thanh Trang rồi đúng không?” Hắn hếch mũi, nhẹ nhàng chạm vào ngón út của tôi: “Bị tao bẻ gãy đấy.”
Tôi rụt tay lại như bị bỏng, run rẩy mạnh hơn bởi vì lời của hắn nói, cũng vì cảm xúc lạnh lẽo ở trên đầu ngón tay.
Khổng Đàn tương đối hài lòng với hiệu quả do mình tạo ra, tiếng cười nhẹ làm cho người ta khó chịu tràn ra từ cổ họng của hắn, cái dùi dài chậm rãi kề sát tới, áp lên tay tôi.
“Hai tay của mày đẹp như vậy, tàn phế thì tiếc quá nhỉ?”
Tôi co ngón tay lại siết thật chặt, lúc nói chuyện răng trên răng dưới va cầm cập vào nhau: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật…”
Khổng Đàn lắc đầu, đứng dậy, nói giọng hơi thất vọng: “Tao lại cho rằng không phải như vậy.”
Hắn đi đến trước bàn công cụ, buông dùi xuống, bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng cầm lên một cây kim nhỏ dài, xoay người quay lại trước mặt tôi.
Cây kim dày khoảng một milimet, dài 10 centimet, lực sát thương trông không mạnh bằng cây dùi, nhưng khi ở trong tay Khổng Đàn thì vẫn làm cho người ta sợ hãi tương tự.
“Anh… Anh muốn vu oan giá họa cho tôi à?”
Khổng Đàn làm như mắt điếc tai ngơ, cầm cổ tay của tôi, không ngừng siết thật chặt, ra lệnh: “Đưa tay đây.”
Tôi cắn môi cố nhịn cơn đau như gãy xương, siết chặt nắm đấm.
Khổng Đàn giương mắt nhìn, lực trên tay hắn lại càng tăng thêm, nói: “Mày không đưa tay cũng được thôi, vậy tao sẽ phế cả cánh tay của mày.”
Không thể ngồi chờ chết được nữa.
Tôi giằng co kịch liệt, trong hỗn loạn còng tay đánh trúng khóe miệng Khổng Đàn, làm cho mặt hắn trật hẳn qua một bên. Hắn bất giác buông tôi ra, tôi bèn thừa cơ đứng lên định chạy về phía cửa. Nhưng hai chân lại cũng bị còng, tôi đi được mấy bước thì đã mất thăng bằng ngã ra đất.
Tôi ngọ nguậy trên mặt đất như một con trùng, nghĩ hết cách để chạy trốn, nhưng vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Khổng Đàn.
Tóc tôi bị người từ phía sau bạo lực kéo lên, da đầu truyền đến cơn đau giống như bị xé rách.
Tôi kêu đau, nâng tay lên muốn hất cái tay trên đầu đi, nhưng chưa đụng trúng thì đã bị hung hăng ném, ngã ngồi trên ghế.
Cái ghế được chế tạo từ kim loại, cố định ở trên mặt đất rất kiên cố. Tôi rơi xuống, lưng đau nhức vô cùng, nó lại không hề động đậy một chút nào.
Khóe môi Khổng Đàn dính một ít máu, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
“Vốn còn muốn khách sáo với mày một chút, không ngờ mày lại rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.” Nói xong hắn đưa tay tát tôi một cái, làm cho bên tai tôi vang lên ong ong không ngừng, thật lâu vẫn chưa thể nghe được bất kì âm thanh gì.
Tôi nhắm mắt, nhất thời mất đi tất cả năng lực phản kháng.
Khổng Đàn cầm tay tôi lên, nắm ngón trỏ của tay phải tôi nói: “Mày có biết không, có một loại cực hình tên là “Tay đứt ruột xót”? Tao sẽ đâm từng cây kim châm vào trong khe móng tay của mày, khuấy máu thịt của mày làm cho móng tay và thịt của mày hoàn toàn tách rời. Sau đó nhẹ nhàng nạy ra, bụp, móng tay của mày sẽ bay ra ngay.”
Hắn vừa nói vừa đâm kim. Cây kim đâm vào trong thịt, cơn đau đột xuất mà rõ ràng truyền tới, lập tức lấn át cái nóng bỏng ở trên mặt tôi.
“… Những gì tôi nói đều là nói thật, rốt cuộc anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít thở, mồ hôi từ trong tóc chảy ra, từng giọt chảy vào trong vạt áo.
Ở trên đảo, nhiệt độ sáng tối luôn chênh lệch rất lớn, khí lưu cũng ập vào từ khắp chỗ chưa được bịt kín, làm cho cơ thể tôi như bị băng bao bọc, không khỏi run rẩy.
Máu chảy ra từ vết thương, uốn lượn trượt xuống theo ngón tay. Khổng Đàn cũng không đâm sâu, cũng không hất văng móng tay của tôi ra như lời hắn nói. Kim tiến vào hai ba li đã ngừng lại, sau đó hắn lặp đi lặp lại những câu hỏi không có ý nghĩa nhiều lần như một cỗ máy không hiểu tiếng người.
“Mày và Nhiễm Thanh Trang quan hệ như thế nào?”
“Tôi nói, tôi thích hắn, tôi dây dưa với hắn.”
“Hắn có phải là con chuột ở trên đảo không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì…”
“Hắn có thân phận khác hay không?”
“Không có, tôi thật sự không biết… Xin anh, bỏ qua cho tôi đi…”
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả ngày bị chẩn đoán ung thư tôi cũng không hề tuyệt vọng như thế. Nỗi sợ hãi về cái chết chưa biết còn giày vò hơn nhiều so với cái chết đã được ấn định.
Tôi không biết liệu sẽ có ai đến cứu mình không, cũng không biết khi nào kiểu tra hỏi này mới kết thúc, chỉ biết là phải cắn chặt răng cố chịu, quyết không thể kể chuyện bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó cho Khổng Đàn. Nếu không không chỉ có Nhiễm Thanh Trang gặp nguy hiểm mà tôi sẽ càng khó sống, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua bất kì một kẻ khả nghi nào.
“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Khổng Đàn rút kim ra, đổi ngón tay khác, đặt ở giữa móng tay và thịt như uy hiếp: “Hỏi mày một lần nữa, mày và Nhiễm Thanh Trang có quan hệ như thế nào?”
Tôi mím môi thật chặt, cắn thịt ở bên trong môi, nhắm mắt xoay mặt sang một bên, đã không còn ý định trả lời câu hỏi nào của hắn nữa.
“Vẫn rất kiên cường.”
Cảm giác được cây kim đó lại đang chậm rãi đâm vào, tôi không tự chủ được mà phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng vì sợ hãi.
“Chờ một chút, các người không thể đi vào!”
“Đ*t mẹ mày, nói chuyện với ai đấy!”
“Cút đi!”
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên. Khổng Đàn dừng lại, “chậc” một tiếng như không vui vì bị ngắt quãng chuyện tốt, buông tay của tôi ra.
Ngay sau đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng, cánh cửa ngã xuống đất, đèn tam giác ở trên đầu cũng bị liên luỵ, lắc qua lắc lại.
Dưới ngọn đèn chập chờn, Nhiễm Thanh Trang giẫm lên cửa gỗ đi vào trong.
“Khổng Đàn, mày có ý gì?” Hắn không tiếp tục giả vờ khách sáo gọi Khổng Đàn là “Xà ca” mà gọi thẳng tên.
Khổng Đàn giơ hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng, lùi sang một bên, cười nói: “Đừng nóng giận, mày biết mà, đây là lệ cũ, mày cũng đã trải qua. Tất cả cũng là vì công ty, vì ngài Kim. Chúng ta không thể để một đối tượng khả nghi ở lại bên người cậu chủ nhỏ.”
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy nhưng sắc mặt không hề thay đổi chút nào, nặng nề nhìn Khổng Đàn một lát, đưa tay nói: “Chìa khoá.”
Khổng Đàn vẫn giữ nụ cười trên mặt, tìm tòi một lúc rồi móc ra chìa khóa từ trong túi quần ném qua.
Nhiễm Thanh Trang nhận lấy, đi về phía tôi.
Từ dưới lên trên, hắn mở còng chân của tôi trước rồi đến còng tay. Khi cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa của còng tay, hắn thấy máu ở trên ngón tay tôi thì sắc mặt đanh lại, sau khi lấy còng tay ra thì liền kéo tay của tôi lại nhìn kỹ.
Có thể là do bị lạnh, hoặc là sợ đến mức tay cũng không còn chút máu nào, tay của tôi khẽ run, trắng bệch dưới ánh đèn sợi đốt, vết máu từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay cũng càng trở nên chói mắt.
Nhiễm Thanh Trang nắm lấy tay của tôi, thật lâu không có động tĩnh gì, tôi chỉ có thể thông qua hô hấp nóng rực hắn phả vào cổ tay của tôi và lồng ngực phập phồng kịch liệt để đoán rằng hiện tại cảm xúc của hắn đang không được tốt lắm.
“Tôi không sao.”
Tôi rụt rụt tay, hắn càng dùng sức nắm chặt, vừa đúng vào chỗ Khổng Đàn từng bóp. Mặc dù bên ngoài da thịt không thấy gì, nhưng bên trong vẫn bị thương, đau nhức từ gân đến thịt, nếu không phải tay còn có thể động thì tôi cũng nghi ngờ có khi nào xương cốt đã bị Khổng Đàn nát rồi không. Lúc này bị Nhiễm Thanh Trang vô tâm nắm một cái, tôi đau đến mức hơi cau mày lại, không khỏi rên lên.
Nhiễm Thanh Trang buông tay ra, nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, rơi vào im lặng.
Hắn như vậy làm cho tôi bất an ít nhiều: “Nhiễm…”
Vừa mới nói một chữ, Nhiễm Thanh Trang bỗng nhiên bất ngờ đứng dậy, hung hăng nhào về phía Khổng Đàn đang đứng ở một bên.
Hai người đánh nhau ở bên trong không gian chật hẹp, lật đổ bàn ghế, nhanh chóng dẫn người bên ngoài đến.
“Yêu ca, đều là anh em cả, chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi mà cũng bị đánh!”
“Yêu ca, có chuyện gì từ từ nói!”
Tôi vô cùng sốt ruột nhưng lại không chen vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người cố gắng can ngăn, tách bọn họ ra xa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Nhiễm Thanh Trang đã nhặt một con dao găm từ dưới đất lên giữ ở trong lòng bàn tay. Tựa như một con dã thú bị chọc giận, trong đôi mắt đen của hắn chỉ có sự lạnh lùng, rục rịch muốn ăn tươi uống máu Khổng Đàn.
Thân thủ của Khổng Đàn cũng không bằng Nhiễm Thanh Trang, trừ mấy lần ban đầu còn có sức đánh trả, sau đó thì bị trúng mấy đấm, lúc này đã bị người khác ôm lại, hắn nhe răng trợn mắt, có vẻ là bị thương không nhẹ.
“Buông ra!” Nhiễm Thanh Trang buông lỏng năm ngón tay, dao găm rơi tự do xuống mặt đất. Hắn giằng ra một chút, người ở phía sau không còn dám giữ hắn nữa.
Hắn vỗ vỗ cánh tay, phủi nhẹ tro bụi bám ở bên trên, lạnh lùng nói với Khổng Đàn: “Nếu mày còn dám động đến người của tao, dù có là ai ra lệnh, tao tuyệt đối cũng sẽ bắt mày trả lại gấp trăm gấp mười lần. Tao trung với ngài Kim, trung với đại công tử, nhưng tao không có nhiều kiên nhẫn với mày, tốt nhất là mày đừng khiêu chiến sức kiên nhẫn của tao nữa.”
Nói xong, hắn nhìn sang tôi, đưa tay ra nói: “Qua đây.”
Tầm mắt mọi người liền tập trung vào tôi, trong đó có ánh mắt làm cho người ta kinh hồn táng đảm của Khổng Đàn, âm độc, hiểm ác, làm cho người ta không chịu nổi.
Tim đập loạn, tôi bước nhanh đi qua nắm chặt lấy tay của Nhiễm Thanh Trang, bị hắn kéo ra khỏi căn phòng đơn sơ.
Đến khi đi ra ngoài tôi mới phát hiện, bốn phía đều bị cây cối vây quanh, dường như đang ở trong một khu rừng sâu vắng vẻ, trước cửa chỉ có một con đường đất dẫn xuống phía dưới nhưng không biết là dẫn đến đâu. Trên bãi đất trống lớn được khai phá bằng sức người, ngoại trừ căn phòng bằng sắt nhỏ nhốt tôi ra thì còn có năm sáu chiếc xe đang đậu rải rác.
*人工开辟出的一大片空地上
Tôi gần như là dán lên người Nhiễm Thanh Trang, nắm chặt tay của hắn, không chịu buông ra dù chỉ một khắc. Dường như nếu buông lỏng ra thì hắn sẽ nhét tôi vào trong nơi kinh khủng này một lần nữa.
Nhiễm Thanh Trang dắt tôi đến một chiếc xe Jeep đang bật đèn, để cho tôi lên xe trước, sau đó từ một bên khác ngồi vào vị trí lái. Từ sau xem trong kính nhìn thấy, người Nhiễm Thanh Trang dẫn tới lần lượt lên hai chiếc xe phía sau.
Xe Jeep khởi động, xe phía sau cũng khởi động nhanh chóng, yên lặng đi xuống núi theo thứ tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.