Chương 22
Hồi Nam Tước
22/10/2021
Quả thực tôi đã cùng Nhiễm Thanh Trang chôn Tiểu Hắc.
Mà nói chính xác hơn thì, Tiểu Hắc chết trước mặt bọn tôi.
Nhiễm Thanh Trang rất thích Tiểu Hắc, kể từ khi gần trường học xuất hiện chú chó hoang này, mỗi lần Nhiễm Thanh Trang nhìn thấy nó đều sẽ luôn nhịn không được dừng chân lại vuốt ve nó, chơi cùng nó một lúc.
Chỗ ngồi của tôi ở bên cạnh cửa sổ, đối diện với cổng sau của trường học, chỗ đó cạnh căng tin, cũng là khu vực mà lớp Nhiễm Thanh Trang phải trực nhật quét tước hằng ngày.
Có một lần cũng không biết có phải là do Nhiễm Thanh Trang làm mất lòng chủ nhiệm của lớp hắn hay không hay là bị trừng phạt gì đó, cả năm ngày trong tuần, ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy hắn đang ở dưới lầu quét dọn. Nói là quét dọn cũng không chính xác lắm, bởi vì hắn chỉ lười biếng nghịch ngợm với cây chổi, hoặc là chống lên cây chổi rồi ngẩn người xuất thần.
Hồi đó tôi cũng chỉ là biết có một người như hắn, nhưng chúng tôi không hề quen biết, trong hiểu biết của tôi, trừ học sinh của trường chúng tôi, hắn và những người ở bên Nam Chức cả ngày chẳng làm việc gì đàng hoàng, cũng chẳng kém mấy tên côn đồ nơi nơi đánh nhau gây chuyện là bao. Nếu không phải thành tích của hắn vẫn ổn, có lẽ đã bị trường đuổi học từ đâu rồi.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, nếu không phải hắn đang bị giáo viên phê bình, thì cũng là đang đứng phải đứng bên ngoài cửa phòng chịu phạt. Tuy rằng cũng không có mấy tin đồn hắn bắt nạt bạn học, nhưng mỗi khi trên mặt hắn có vết thương, gương mặt hằm hằm đi qua hành lang, đám học sinh vẫn sẽ sẽ đứng sát rạt vào tường nhường đường cho hắn theo bản năng.
Hắn luôn luôn không có tinh thần, thờ ơ như không, lạnh lùng, bạo lực. Đây là toàn bộ những ấn tượng của tôi với hắn trong lúc ban đầu.
Cổng sau bị khóa lại quanh năm, chỉ vào lúc vận chuyển đồ vào căng tin mới mở ra, nhưng không làm khó được Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa. Chúng nó tự tìm được một kẽ hở ở cửa để chui ra tiến vào, điệu bộ thành thạo lão luyện, tiến vào cũng không đi lung tung, chỉ ngoan ngoãn đợi ở đằng sau căng tin, sẽ luôn có bác gái tốt bụng ở căng tin mang chút cơm thừa canh cặn cho chúng nó ăn.
Mà miễn là bọn Tiểu Hắc xuất hiện, Nhiễm Thanh Trang sẽ không còn dáng vẻ mệt mỏi nữa.
Tôi nhớ rõ, ngày đó nắng rất đẹp, trong lúc đọc sách vào sáng sớm, tôi vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang cầm trong tay cây chổi, đang không ngừng khua khua trêu chọc con Tiểu Lê Hoa nhỏ.
Chú mèo linh hoạt vươn móng nhào về phía đầu chổi bằng trúc, có mấy lần thậm chí còn treo được người lên, chú chó Tiểu Hắc thì ở cách đó không xa lo lắng xoay tròn tại chỗ, ngu ngơ ngốc nghếch, một bộ dáng muốn tham gia nhưng lại không biết làm thế nào để tham gia.
Nhiễm Thanh Trang cười rạng rỡ mà thoải mái, ánh dương chiếu trên người hắn, dừng ở khóe môi đang giương lên của hắn, nói không rõ là do ai đã ban phước*, khiến hắn trông ấm áp đến vậy.
*Gia trì (Phật giáo): có nghĩa là mọi sự thay đổi tốt lành, thay đổi đúng đắn. Gia trì có nghĩa là những sự thay đổi tích cực. Ngày nay mọi người thường tin rằng đón nhận sự gia trì của chư Phật đồng nghĩa với việc viên mãn một tâm nguyện nào đó nhờ năng lực vô biên của các Ngài.
Hoá ra hắn vẫn có thể cười như vậy. Cảm xúc khó giải thích này chợt lóe lên, chỉ để lại ở trong lòng một dấu vết nhàn nhạt, không khiến tôi quá mức lưu tâm.
Về sau đến năm lớp 11, giáo viên giao công việc coi chừng Nhiễm Thanh Trang cho tôi. Tuy là chỉ một học kỳ, nhưng cũng tính là có tiếp xúc, khiến tôi đối với hắn từ “biết” biến thành “quen”.
Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa vẫn như trước đây lang thang ở gần trường học, mỗi lần Nhiễm Thanh Trang thấy chúng nó, cũng vẫn như trước sẽ ngồi xổm xuống vuốt ve chúng, chơi cùng chúng một lúc, cho chúng ăn chút đồ ăn.
Nói đến chuyện này, tôi cũng từng hỏi hắn trong lúc gắng sức tìm kiếm đề tài nói chuyện, nếu đã thích động vật nhỏ đến như vậy, đã từng nghĩ tới sẽ nuôi một con chưa.
Nhiễm Thanh Trang trầm mặc rất lâu mới nói, lúc hắn bảy, tám tuổi trong nhà cũng từng nuôi một chú chó, là một chú chó núi trắng đốm vàng, bà của hắn đã nuôi nhiều năm rồi.
Mỗi khi đi học, nó sẽ luôn cùng bà đưa hắn đến trường, rồi lại cùng bà về. Lúc bà làm việc nhà, nó sẽ ngoan ngoãn nằm ghé ở bên cạnh trông chừng. Lúc bà ngủ, nó sẽ cuộn tròn nằm dưới chân giường ngủ cùng. Vô cùng tin tưởng loài người, cũng vô cùng yêu thương loài người.
Sau này có một ngày, chú chó bị mất, bọn họ tìm rất lâu, nhưng có tìm thế nào cũng không thấy. Lại qua vài hôm, nó bị người ta vứt vào trong sân cứng ngắc lạnh như băng, cả người đầy vết thương bẩn thỉu, đã chết từ lâu rồi.
Quy củ trong giang hồ không giết hại vợ con, nhưng không ai nói không được động đến chó.
Đây là một lời cảnh cáo.
Nhiễm Tranh từ bên ngoài gấp gáp trở về, bà nội không nói một lời nào, chỉ đỏ mắt tát ông ấy một cái. Nhiễm Tranh trầm mặc xử lý cái xác của chú chó, để lại một xấp tiền, ngày hôm sau đã lại đi rồi.
Từ đó về sau nhà bọn họ không nuôi thêm một con vật nào nữa.
“Có điều, bây giờ bố tôi cũng đã mất rồi, hẳn là sẽ không lại có kẻ thù nào tìm đến nhà nữa. Tôi sẽ làm công việc của bà, nói không chừng một ngày nào đó bà sẽ cho tôi nuôi.” Nhiễm Thanh Trang vừa nói, vừa phi chiếc máy bay giấy mới gấp về phía tôi.
Tôi nhặt lên xem, là một phần… trong bài thi toán của hắn. Điểm tuyệt đối là 150 điểm, hắn thi được 125 điểm, cũng tính là số điểm khá tốt, bài thi giống vậy của tôi cũng chỉ hơn hắn 18 điểm.
“Sao lại xé ra rồi?”
Nhiễm Thanh Trang gập nửa còn lại lại, như không có gì quan trong nói: “Thi xong rồi, còn giữ lại để làm gì?”
Tôi thở dài, cầm chiếc máy bay vừa phóng tới trong tay, chờ đến lúc về thừa dịp Nhiễm Thanh Trang không chú ý, cầm tất cả những tờ giấy đó nhét vào trong cặp mang về nhà, dán lại như cũ rồi hôm sau lại mang trả cho hắn.
Hắn nhìn bài thi đã được dán lại một lần nữa cái gì cũng không hề nói, chỉ nhíu mày, sau đó nhét lung tung bài thi vào cặp sách của chính mình. Nhưng cũng không tiếp tục xé hỏng nữa.
Đến năm lớp 12, Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa vẫn lang thang bên ngoài như xưa, thời tiết tốt thì sẽ lẻn vào trường học phơi nắng, thời tiết không tốt thì không biết chạy đi làm tổ ở nơi nào. Mà không cần hỏi tôi cũng đoán được, Nhiễm Thanh Trang hẳn là không thể thuyết phục được bà nội.
Tiểu Hắc tuy nhỏ nhưng cực kỳ dũng cảm, có lúc trên đường gặp phải học sinh đang bị chú chó hoang khác bắt nạt, nó sẽ luôn thấy việc nghĩa hăng hái làm, lao tới đuổi “ác bá” thay bọn họ. Học sinh được cứu sẽ sẽ lấy xúc xích làm phần thưởng, thưởng cho sự anh dũng của nó.
Bởi vậy, tuy rằng cùng là chó hoang, nhưng Tiểu Hắc rất được học sinh của Hồng Cao hoan nghênh khen ngợi.
Nhưng không phải ai cũng đều thích chó mèo, sẵn lòng đối xử tử tế với chúng nó.
Có một lần trên đường đến trường, phía trước tôi tình cờ có vài tên côn đồ bên Nam Chức. Tiểu Lê Hoa vẫn như mọi khi tiến lên làm nũng quấy rầy, tên côn đồ cầm đầu liếc nhìn thấy nó, liền chán ghét đá văng nó một cái.
Tiểu Lê Hoa hoảng sợ chạy đến bên cạnh Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đi vòng quanh nó nức nở vài tiếng, lập tức miệng hùm gan sứa sủa đám côn đồ. Đám côn đồ thấy Tiểu Hắc còn dám sủa chúng, làm ra vẻ sẽ xông lên đuổi theo đánh, dọa cho mèo chó cướp đường mà chạy, đám người đó liền cười lớn tại chỗ.
Những người xung quanh tức giận mà không dám nói gì, hoặc là căn bản không quan tâm. Tôi vốn định đuổi theo kiểm tra tình hình vết thương trên người mèo nhỏ một chút, nhưng bởi vì bọn chúng đã chạy không thấy bóng dáng, lại sắp muộn học rồi, nên chỉ đàng bất đắc dĩ rời đi. Về sau lúc tan học thấy mèo nhỏ nhỏ đang thoải mái liếm móng ở bên đường, Tiểu Hắc thì ở bên cạnh đang há to mồm ăn lạp xưởng không biết là ai cho, tôi mới hoàn toàn yên lòng.
Sau đó, ngày đó đã đến.
Hôm đó đã rất muộn rồi, tôi luyện đàn xong đang muốn đi về, lại phát hiện một bóng hình trông rất quen ở trong sân trường, nhìn kỹ lại, là Nhiễm Thanh Trang. Hắn khom lưng, không ngừng tìm kiếm những góc ở gần căng tin, chăm chú đến mức ngay cả việc tôi đang đến gần cũng không phát hiện, vì thế còn dọa cho hắn giật mình.
Tôi hỏi hắn đang làm gì thế, hắn do dự một chốc rồi mới nói cho tôi, bọn Tiểu Hắc đã biến mất hai ngày nay rồi, hắn có hơi lo lắng, buổi tối liền nghĩ đến việc qua đây tìm xem.
Nhà hắn cách trường cũng không tính là quá xa, đi bộ hết khoảng hai mươi phút.
Tôi an ủi hắn bọn Tiểu Hắc đáng yêu như thế, có lẽ có người cũng thích chúng giống như hắn, cho nên nhận nuôi cả hai chúng nó rồi.
“Có lẽ vậy.” Lúc nói lời này, Nhiễm Thanh Trang vẫn đang nhíu mày, dáng vẻ lo lắng.
Hắn không tiếp tục tìm kiếm nữa, mà cùng tôi ra cổng trường.
Có lẽ định mệnh đã được sắp xếp từ trước, tất thảy đều do số phận an bài, hoặc có lẽ bọn Tiểu Hắc thực sự rất có linh tính. Mới ra đến cổng trường, tôi và Nhiễm Thanh Trang chưa đi được mấy bước, đã trông thấy một bóng dáng nho nhỏ đang khấp khiễng đi tới từ xa.
Nó nhìn thấy chúng tôi, kêu “meo” một tiếng từ xa, âm cuối kéo thật dài, cực kỳ đau thương.
Chỉ một tiếng gọi này Nhiễm Thanh Trang đã nhận ra đối phương, vội vàng chạy đến. Tôi cũng theo hắn đi tới, vừa nhìn quả nhiên là Tiểu Lê Hoa.
Đèn đường u ám chiếu xuống, Tiểu Lê Hoa khập khiễng một chân, nhắm lại một con mắt, hướng về phía hai người chúng tôi không ngừng sốt ruột kêu gọi.
Nhiễm Thanh Trang ngồi xổm người xuống kiểm tra tình hình của nó, bị nó tránh đi, xoay người xông đến một nơi khác đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn chúng tôi, dường như là muốn chúng tôi đi theo nó.
“Mày muốn dẫn bọn tao đi tìm Tiểu Hắc sao?” Nhiễm Thanh Trang hình như hiểu được ý của nó, sau khi xác nhận xong, liền đi theo nó.
“Chờ…” Tôi do dự một lát, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng đuổi theo.
Đó là một hẻm nhỏ tối tăm ẩm ướt, một đống gia cụ cũ để lung tung bừa bãi dựa vào tường, xếp chồng chất bất quy tắc khiến cho ở phía dưới cùng hình thành một khoảng trống nho nhỏ, Tiểu Hắc thì đang nép mình trong đó một cách lặng lẽ.
Nếu không phải nó nghe thấy tiếng mèo con kêu nức nở nên đáp lại, tôi và Nhiễm Thanh Trang thậm chí không phát hiện ra được ở bên trong đó cái gì.
“Tiểu Hắc?” Nhiễm Thanh Trang cẩn thận tới gần, duỗi tay vào.
Tiểu Hắc kêu ư ử, động đậy nhẹ, nhưng vẫn cẩn thận không chịu đi ra. Tiểu Lê Hoa đi đến trước mặt nó, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, giống như đang giải thích cho nó thân phận của chúng tôi.
Nhiễm Thanh Trang kiên trì đợi, không thu tay lại.
Sau một lúc lâu, Tiểu Hắc bắt đầu lê người ra ngoài.
Dùng chữ “lê” này, là bởi vì Tiểu Hắc quả thực phải dựa vào hai chân trước chống đỡ, lê người từng chút một từ trong cái ổ đó ra ngoài.
Cho dù là ai nhìn thấy bộ dáng đó của nó cũng đều phải hít một hơi khí lạnh, chỉ có thể dùng từ “thảm thương” để hình dung.
Hai chân sau vô lực buông thõng, những thứ giống như ruột bị lòi ra từ hậu môn lộ ra bên ngoài, đôi mắt tròn đen vốn rất linh động biến thành một mảnh máu thịt lẫn lộn, như là bị người ta đâm mù.
Cảnh tượng quá mức đẫm máu, trong lòng tôi sinh ra một cơn rét lạnh, quả thực không dám tin có người sẽ đối xử tàn nhẫn như thế với Tiểu Hắc.
Tay Nhiễm Thanh Trang run rẩy, muốn ôm lấy nó, nhưng bất kể động tới chỗ nào, Tiểu Hắc đều sẽ phát ra tiếng kêu bi thương đau đớn.
“Đừng sợ, tao sẽ đưa mày đi khám bác sĩ, bọn họ sẽ cứu mày…” Nhiễm Thanh Trang không ngừng nhẹ giọng vỗ về nó, cởi áo khoác của chính mình ra, ôm nó từ dưới đất lên.
Chỉ mới hai ngày, Tiểu Hắc giống như đã gầy đi rất nhiều, nho nhỏ cuộn tròn rụt người vào trong lòng Nhiễm Thanh Trang, dường như ngay cả sức để giãy dụa cũng không có.
Nhiễm Thanh Trang ôm lấy Tiểu Hắc chạy ra bên ngoài hẻm nhỏ, tôi vừa muốn đuổi theo, lại nhớ tới Tiểu Lê Hoa hình như cũng bị thương, nên lại trở lại bắt mèo nhỏ rồi ôm nó đuổi theo.
Bệnh viện thú y cách hẻm tối gần nhất cũng phải bảy, tám trăm mét, Nhiễm Thanh Trang chạy như điên cả đường, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía trước. Lưng tôi đeo đàn, trong tay còn ôm mèo, chạy đến mức thở đứt cả hơi, lúc đến bệnh viện suýt nữa đã quỳ cả xuống.
Chân trước bên trái của mèo nhỏ bị gãy xương, một con mắt có hơi sưng đỏ, nhưng may mà tính mệnh không đáng ngại. Vết thương của Tiểu Hắc lại nghiêm trọng hơn nhiều, bác sĩ ôm nó đi vào phòng khám kiểm tra một lúc, lúc đi ra hướng về phía chúng tôi lắc lắc đầu, nói có cấp cứu thì cũng không có tác dụng lớn.
Mắt của Tiểu Hắc là bị người dùng vật nhọn đâm mù, còn ruột thì bị nổ do có người nhét pháo vào hậu môn, bác sĩ còn tìm thấy xác pháo còn lưu lại trong cơ thể nó.
Bác sĩ kiến nghị an tử cho Tiểu Hắc, nói nếu như không như vậy, có lẽ nó còn phải chịu cơn đau đớn thêm vài tiếng nữa rồi mới nghênh đón cái chết.
Hai ngày trước nó vẫn vui vẻ phe phẩy đuôi, là một chú chó nhỏ cả ngày cùng bạn tốt lừa ăn lừa uống mọi người. Mà bây giờ, nó chỉ có thể suy yếu nằm trên bàn khám trong bệnh viện, đau đớn chờ chết.
Nó nỗ lực muốn tồn tại, nhưng thế giới này dường như không muốn cho nó một cơ hội.
Nhiễm Thanh Trang ngồi yên lặng như một pho tượng ở đó, tựa như nhất thời khó có thể tiếp nhận được tin này. Tôi có hơi lo lắng nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, hắn nhắm chặt mắt lại, rất lâu sau mới khẽ khàng gật đầu, tiếp nhận đề nghị của bác sĩ.
Chúng tôi được phép vào trong phòng khám gặp Tiểu Hắc lần cuối cùng. Y tá cũng ôm lấy mèo nhỏ đi đến bàn khám, nói lời từ biệt với Tiểu Hắc.
Giữa hai nhóc ấy dường như cảm ứng được lẫn nhau, mèo nhỏ áp gương mặt kề bên miệng của Tiểu Hắc, nhẹ nhàng dùng mũi cọ cọ nó. Giống như đang hỏi, lúc nào thì cậu mới khỏe lên.
Chú chó đen yếu ớt vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm gương mặt mèo nhỏ một lần cuối cùng, rồi sau đó liền nằm im ở nơi ấy không động đậy nữa, chỉ có thể thông qua lớp da vẫn đang phập phồng mỏng manh đoán được nó vẫn còn đang thở.
Bác sĩ cầm lấy ống tiêm đi vào, bên trong đã đổ đầy thuốc nước.
Đem ống tiêm gắn vào mũi kim, bác sĩ nói: “Các cháu chuẩn bị xong chưa, bác sắp tiêm đây. Sau khi tiêm nó sẽ không biết cái gì nữa, cũng sẽ không còn đau đớn nữa.”
Tôi nhìn Nhiễm Thanh Trang, để hắn đưa ra quyết định.
Nhiễm Thanh Trang cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bộ lông quăn bẩn của Tiểu Hắc, nắm tay nắm chặt thành quyền, buông thõng ở hai bên người, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tiêm đi.”
Thuốc nước theo ống tiêm truyền vào trong cơ thể của Tiểu Hắc, chỉ trong vài giây, bộ lông phập phồng của nó đã ngừng lại, Tiểu Hắc chết rồi.
Mèo nhỏ trong lồng ngực y tá đột nhiên giãy dụa nhảy lên bàn khám, nhìn nhìn Tiểu Hắc, ngẩng đầu hướng về phía Nhiễm Thanh Trang kêu một tiếng meo thật dài.
Không phải là tiếng meo meo mềm mại như bình thường, mà mang theo sự không giải thích được, mang theo sự bất mãn.
Nó không hiểu nổi, tại sao hơi thở trên người chú chó nhỏ đã biến mất rồi.
“Nó chết rồi.” Nhiễm Thanh Trang nói với nó.
Mèo nhỏ ngồi ở bên cạnh người Tiểu Hắc, không tiếp tục kêu nữa, không biết có phải là hiểu được ý của Nhiễm Thanh Trang hay không, bắt đầu cúi xuống liếm liếm phần lông quăn bết trên lưng của Tiểu Hắc, giống như đang thay nó làm sạch lần cuối cùng.
Đáng yêu sạch sẽ mà tới, cũng muốn nó được đáng yêu sạch sẽ rời đi.
Cuối cùng tôi và Nhiễm Thanh Trang tìm một khu đất trống để chôn Tiểu Hắc, sau khi chôn xong Nhiễm Thanh Trang bảo tôi về nhà. Tôi hỏi hắn mèo con sau này làm thế nào đây? Hắn nghĩ nghĩ, nói đợi mèo con khỏe lên rồi, sẽ đem nó về nhà nuôi.
“Hôm qua bà nội nói, tôi có thể nuôi chúng nó.”
Trái tim thắt lại, tôi cũng không biết có nên than một câu ông trời trêu ngươi không.
Có đôi khi vận mệnh chính là như vậy, tràn ngập vở kịch không cần thiết, cùng với những vận rùi chồng chất.
Chuyện đó của cha tôi cũng như vậy, chuyện này của Nhiễm Thanh Trang cũng giống thế.
Tôi tưởng là chuyện này sẽ chỉ đến đây thôi, dù sao chúng tôi ai cũng không biết người hành hạ Tiểu Hắc đến chết là ai, mà cho dù có biết, cũng không có cách nào tóm được đối phương.
Không ngờ vài ngày sau, mọi chuyện lại xuất hiện biến hóa mới.
Trong trường học bắt đầu lưu truyền một đoạn video hành hạ chó. Người quay trói chặt tứ chi và miệng của chú chó nhỏ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác giận sôi lần lượt đâm hai mắt của chú chó nhỏ, lại đem từng bánh pháo nhét vào hậu môn của nó, sau đó châm lửa.
Video chỉ có ba phút, toàn bộ là tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của chú chó cùng với tiếng cười của đám hành hạ. Giữa chừng còn có một chú mèo nhỏ xông đến, bị chúng nó không chút lưu tình một cước đá văng. Có thể nhìn ra được đám người hành hạ không chỉ một người, nhưng bởi vì video bị tăng tốc, nên không thể nhận ra được tuổi và giới tính của đám đó qua âm thanh trong video.
Video như vậy có lẽ sẽ lưu truyền ở trên mạng, sẽ lưu truyền ở trong xã hội, nhưng tại sao lại lưu truyền giữa một đám học sinh trung học?
Bởi vì chú chó nhỏ trong video là Tiểu Hắc, cũng bởi vì đoạn cuối trong video, hình ảnh một góc của phù hiệu trường học chỉ xuất hiện không phẩy mấy giây, là thuộc về Nam Chức.
Hồng Cao và Nam Chức là kẻ thù truyền kiếp, chuyện này từ trước lúc tôi nhập học đã là điều tất nhiên.
Học sinh hai trường rất nhiều lần có xung đột, mỗi khóa cũng đều sẽ có chuyện xảy ra. Bất chấp thù oán mà kết thành tình yêu hay tình bạn không phải là không có, nhưng dù sao cũng phải chịu chút xem thường.
Nếu nói trước kia hai trường chỉ là không vừa mắt lẫn nhau, vậy đến năm lớp 12 này, đã bắt đầu có xu hướng giống như nước và lửa rồi, mà người khởi xướng chuyện này, chính là Nhiễm Thanh Trang.
Nếu như không biết tên rác rưởi là ai, vậy thì sẽ coi toàn bộ học sinh của trường đó vào phạm vi là tên rác rưởi. Mùi thuốc súng giữa hai trường dần dần tăng mạnh, chạm vào là nổ ngay.
Giáo viên không chỉ một lần tìm Nhiễm Thanh Trang nói chuyện, bảo hắn không được gây chuyện, hắn mặt ngoài đáp ứng rất ngoan ngoan, nhưng quay đầu lại vẫn làm theo ý mình như cũ.
Sau đó tôi quen Triệu Phong.
Tôi không nhớ rõ vì sao lại đột nhiên trở thành giáo viên dạy bù cho cậu ấy, nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, sau khi tan học cậu ấy sẽ đến trường tìm tôi, lén lút lẻn vào trường, không khiến cho bất cứ ai chú ý. Ngồi ở chỗ Nhiễm Thanh Trang đã từng ngồi, nhưng ham học hay hỏi thì hơn Nhiễm Thanh Trang cả trăm lần.
Khi đó cậu ấy đã thích nhuộm tóc rồi, nhưng không khoa trương như hiện tại, chỉ nhuộm màu flax.
Triệu Phong nhỏ hơn tôi một tuổi, cũng được xem như là nhân vật làm mưa làm gió ở bên Nam Chức, cậu ấy ở lớp rất có tiếng nói.
Hồng Cao đối với Nam Chức chỉ có tránh không kịp, nhưng Nam Chức không giống vậy, nên thế nào thì thế ấy, cũng chẳng để địch ý của Hồng Cao vào mắt.
Hai trường có một đoạn đường trùng nhau ắt phải đi qua, có lúc Triệu Phong thấy tôi, từ xa xa sẽ chạy đến chào hỏi tôi. Không lâu sau đó bên Nhiễm Thanh Trang cũng nghe thấy phong thanh, đến tìm tôi tính sổ.
Hắn lạnh mặt gọi tôi ra bên ngoài phòng học, rồi lại kéo tôi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, hỏi tôi và Triệu Phong là có chuyện gì.
“Bọn tôi là… bạn bè.”
“Bạn bè? Cậu và cái loại rác rưởi đó là bạn bè?” Nhiễm Thanh Trang không dám tin trừng mắt nhìn tôi.
Cách dùng từ của hắn ít nhiều cũng khiến tôi có hơi khó chịu, Triệu Phong rất chăm chỉ, vẫn luôn muốn thi được vào trường tốt một chút, chứ không phải loại rác rưởi bỏ đi như trong miệng hắn nói.
“Cậu ấy không phải loại người như cậu nghĩ…”
Tôi giải thích với hắn, nhưng Nhiễm Thanh Trang lại như một bạo quân độc tài, nghe không vào bất cứ lời khuyên giải gì của tôi.
“Chấm dứt qua lại với nó đi.” Hắn nói ra câu mệnh lệnh, hoàn toàn không cho tôi lựa chọn thứ hai.
Tôi kinh hãi với sự chuyên chế độc tài của hắn, sợ sệt trước thái độ thô bạo ngang ngược của hắn, nhưng vẫn cảm thấy hắn sẽ không đến mức động tay động chân với tôi, vẫn đánh bạo cự tuyệt.
“Không muốn.”
Vừa dứt lời, một nắm đấm ác liệt sượt qua tôi đánh vào tấm vách ngăn của nhà vệ sinh đằng sau lưng tôi, phát ra một tiếng vang cực lớn.
Tôi hơi trợn to mắt, hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ.
“Tôi lặp lại một lần nữa, chấm dứt qua lại với nó đi.” Nhiễm Thanh Trang trầm giọng nói.
Đây không phải là thái độ muốn thương lượng, hắn hoàn toàn là muốn dùng bạo lực để trấn áp tôi.
Lông mi của tôi run rẩy, nuốt nước bọt, hỏi hắn: “Nếu như tôi không muốn? Cậu không có quyền cấm tôi kết bạn với ai.”
Hắn thu tay lại, dùng loại ánh mắt như thể không quen tôi để quan sát tôi.
“Cậu không muốn?” Hắn dùng giọng điệu cổ quái phun ra ba âm tiết này, đôi mắt đen thẫm như ngưng tụ băng lạnh.
Tôi co rúm lại, đôi môi ấp úng, cứ cảm thấy nắm đấm đó sẽ lại rơi xuống, nhưng sẽ không đánh vào tấm ván đằng sau lưng tôi nữa.
“Cậu nghe tôi nói, cậu ấy thực ra…”
“Ai khóa cửa nhà vệ sinh vào vậy? Mau mở ra! Sao lại không có tố chất như thế nhờ? Người khác còn phải dùng nữa đấy!”
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cắt đứt lời tôi muốn nói, Nhiễm Thanh Trang quét mắt ra phía cửa, lại đối mặt với tôi một chốc, rồi đi ra mở cửa.
Người bên ngoài vừa thấy là hắn liền lập tức im thin thít, bộ dáng đến thở mạnh cũng không dám.
“Chẳng phải muốn đi vệ sinh sao? Đi đi.” Nhiễm Thanh Trang mở cửa lớn hơn.
Người đó luống cuống đi vào, thấy tôi, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng bước chân nửa phần cũng không dừng lại, trốn vào một phòng vệ sinh gần cửa nhất, giây tiếp theo khóa luôn cửa lại. Cứ như là sau lưng có dã thú hung mãnh đang đuổi theo vậy.
Hoàn cảnh lúc này đã không còn thích hợp để tiếp tục nói chuyện nữa, Nhiễm Thanh Trang lại liếc tôi thêm một lần cuối cùng, không nói lời nào, xoay người bước nhanh rời đi.
Chuyện này không thể nào cứ như vậy rồi kết thúc.
Trong lòng tôi có dự cảm như vậy, nhưng không biết nó sẽ dùng phương thức gì để bùng nổ.
Nơm nớp lo sợ vượt qua một tuần, tôi tận lực trốn tránh Nhiễm Thanh Trang, chỉ sợ lại xảy ra xung đột gì với hắn.
Triệu Phong trước sau như một sau khi tan học sẽ lén lút đến trường tìm tôi, tôi cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đổi nơi khác để dạy bù, nhưng cậu ấy nói cậu ấy ở nội trú, nếu như không ngại, có thể đến ký túc xá của cậu ấy, chỉ là rất nhiều người và mùi cũng không dễ ngửi.
Tôi nghĩ nghĩ, đành phải từ bỏ. Yên lặng, rộng thoáng, lại còn gần, quả thực không có địa điểm nào dạy bù tốt hơn trường học của tôi.
Sau đó, chúng tôi bị Nhiễm Thanh Trang phát hiện.
Tôi không biết hắn ở ngoài cửa theo dõi bao lâu, nhưng khi hắn một cước đạp văng cửa phòng học, tôi và Triệu Phong đều bị dọa sợ chết khiếp.
Triệu Phong ôm cặp sách của chính mình đang muốn chạy, vọt qua một loạt bàn học mới phát hiện cửa sau bị bục giảng cũ bỏ đi chắn kín rồi.
Ánh mắt của Nhiễm Thanh Trang nhìn cậu ấy tựa như đang nhìn một người chết. Sư tử đực sẽ không cho phép con đực khác xuất hiện trong lãnh thổ của mình, khi phát hiện ra nó sẽ tấn công.
Không xong rồi.
Tôi đứng bật dậy, chắn giữa hắn và Triệu Phong, rõ ràng cũng không phải là làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng khi đối mặt với hắn lại thấy rất chột dạ.
“Mấy người đang làm cái gì?” Hai tay hắn đút vào túi quần, nhưng môn thần đứng ở trước cửa phòng học, tầm mắt từ trên người Triệu Phong chầm chậm chuyển sang người tôi.
Tôi giật mình: “Học bù.”
“Học bù?” Nhiễm Thanh Trang lặp lại hai chữ này, Trên mặt hiện lên rõ ràng vẻ không tin, “Rác rưởi Nam Chức tìm cậu học bù thì cậu dạy bù luôn cho nó sao?”
Triệu Phong vừa thấy không phải giáo viên, cũng không sợ nữa: “Này, đừng tưởng là tôi sợ anh!” Cậu ấy vén tay áo lên, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng tiếp.
“Tao biết mày, thủ lĩnh của đám côn đồ bên Nam Chức.” Nhiễm Thanh Trang thoải mái ứng chiến, rút tay từ trong túi quần ra, cũng bắt đầu xắn tay áo lên.
“Có nhiều bạn bè thì chính là thủ lĩnh côn đồ sao? Vậy thì anh cũng chẳng kém bao nhiêu đâu nhỉ?” Triệu Phong vứt cặp sách sang một bên, ngoài miệng trả lời không chút khách khí: “Tôi là côn đồ của Nam Chức, thì anh chính là côn đồ của Hồng Cao.”
Những lời này quả thực là giẫm lên vảy ngược của Nhiễm Thanh Trang, hắn biến sắc, dáng vẻ định tiến lên.
Vì để răn đe những hành vi trước đó của Nhiễm Thanh Trang nên Chủ nhiệm khoa đã hạ tối hậu thư, nếu như hắn tiếp tục đánh nhau nữa, thì sẽ đuổi học hắn.
Tôi lập tức ngăn trước người hắn, không để hắn tới gần Triệu Phong nửa bước: “Cậu đừng kích động. Lúc này đánh nhau bảo vệ sẽ tới đấy, nếu như chủ nhiệm Trần biết sẽ lại gọi bà cậu đến, cậu… cậu đành lòng nhìn bà vì cậu mà lo lắng sao?”
Nhiễm Thanh Trang mặt mũi âm trầm, cũng không vì vậy mà bỏ qua: “Tránh ra.”
Triệu Phong vẫn đang ở đó khiêu khích: “Quý Ninh cậu tránh ra đi, để tôi cho anh ta thấy sự lợi hại của tôi.”
Tôi quả thực muốn xông đến đập cho cậu ấy một trận, cho dù Nhiễm Thanh Trang dùng một tay đẩy ngã cậu ấy thì cũng còn dư sức, nếu thực sự để Nhiễm Thanh Trang qua đấy thì ngày mai tôi phải đến bệnh viện thăm cậu ấy luôn rồi.
“Cậu mà còn không đi thì tôi sẽ không dạy bù cho cậu nữa đâu!” Tôi quay đầu quát Triệu Phong.
Uy lực của lớp học bù vẫn rất lớn, Triệu Phong “Chậc” một tiếng, nhặt cặp sách dưới mặt đất lên, vỗ vỗ rồi khoác lên vai.
“Vậy cậu nên đề phòng cho chắc vào, miễn là cậu ta xông đến tôi cũng chỉ có thể đánh thôi đấy.” Cậu ấy vượt qua tôi và Nhiễm Thanh Trang, dùng phong thái không một chút cấp bách, có thể nói là thong dong để đi ra phòng học, biến mất ở bên ngoài cửa.
Lúc Nhiễm Thanh Trang có dấu hiệu muốn xông lên, tôi dùng ngực đẩy mạnh hắn vào tường. Hắn tựa như không ngờ tôi sẽ động tay động chân với hắn, gáy bị đập mạnh vào bảng đen, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau đớn.
“Xin, xin lỗi…” Tay chân tôi luống cuống, muốn đi xem xét thương thế của hắn, nhưng còn chưa đụng tới đã bị hắn hung hăng đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Hắn sờ sờ gáy của chính mình, nhưng vẫn không thay đổi sức lực.
Triệu Phong hẳn là đã đi xa rồi.
Tôi lui ra một bước, cách xa hắn, lại lần nữa giải thích nói: “Cậu ấy thật sự là đến tìm tôi học bù, cậu tin tôi đi, câu ấy không giống những người đó đâu.”
Nhiễm Thanh Trang nhìn ngón tay của chính mình đang buông ở bên người: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu? Mà cậu dựa vào cái tin để tin tưởng nó?”
Hắn càn quấy, dường như đã nhận định tôi là một tên phản đồ, cùng đối phương nội ứng ngoại hợp có ý đồ muốn phá hủy Hồng Cao. Tuy rằng không nói rõ, nhưng lời trong lời ngoài đều biểu đạt rất rõ ràng —— Nếu như tôi kết bạn với rác rưởi, thì tôi sẽ sa đọa, cũng trở thành rác rưởi.
“Tôi… tôi không hiểu tại sao cậu lại như vậy, chỉ vì một con chó sao?”
Hắn híp mắt lại, ngữ khí sắc lạnh: “Chỉ vì… một con chó?”
Tôi biết Tiểu Hắc đối với hắn không chỉ là một chú chó, mà nó càng giống một nút thắt trong trái tim hơn, một cơn ác mộng từ thời thơ ấu cho đến thiếu niên.
Nhưng tôi càng rõ ràng hơn, tình trạng của hắn như thế này hoàn toàn không bình thường.
Tôi nâng cao âm lượng: “Cậu nói cậu và cha cậu không giống nhau, nhưng cậu nhìn bộ dạng của cậu bây giờ đi, bạo lực còn không nói đạo lý. Cậu tìm thấy hung thủ giết chết Tiểu Hắc thì có thể làm được gì? Giết bọn họ, lấy bạo chế bạo sao? Đó chỉ là một chú chó, cậu muốn vì thế mà hủy luôn tương lai của chính mình sao?”
Nếu như ở dưới tình huống khác, lời của tôi Nhiễm Thanh Trang có lẽ còn có thể nghe vào một chút. Nhưng lúc này tình trạng quá kém, thiên thời địa lợi nhân hòa cái gì cũng không có. Hắn hoàn toàn giống như một dã thú đang mất sạch lý trí, chẳng những không tỉnh táo lại mà còn vì những lời của tôi mà càng thêm bạo nộ.
Mắt đỏ lên, hắn nhào đến, tóm lấy áo của tôi, thô lỗ ấn tôi lên bàn học. Tôi tưởng là sắp bị đánh rồi, giơ tay lên bảo vệ gương mặt, hai mắt gắt gao nhắm chặt lại, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Nắm đấm chậm chạp không hạ xuống, tôi mở he hé mắt, thấy Nhiễm Thanh Trang đang nhìn xuống tôi, trong mắt chứa ngọn lửa băng giá và một chút cảm xúc gì đó khác trộn lẫn mà tôi không hiểu.
Nhưng rất nhanh, chút cảm xúc vụn vặt này đã biến mất, khi hắn nhìn vào mắt tôi, trong con người hoàn toàn chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn thả tôi ra, lui ra phía sau vài bước: “Đừng để tôi bắt gặp nó ở Hồng Cao thêm một lần nào nữa, bằng không nhất định tôi sẽ làm cho nó đẹp mặt đấy.”
Tôi vừa thoát ra được một cái, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn không nói một tiếng nào, chỉ sợ phát ra một tiếng thôi thì sẽ lộ ra sự khiếp hãi của bản thân, không có cách nào nói chuyện được bình thường.
Hắn buông mắt đối diện với tôi hồi lâu, lặng lẽ không lên tiếng xoay người rời đi.
Sauk hi xác định hắn sẽ không quay lại nữa, tôi lập tức sụp vai xuống, cả người gục trên mặt đất lạnh như băng, cứ lẳng lặng duy trì như vậy hồi lâu.
Về sau, quan hệ giữa tôi và Nhiễm Thanh Trang từ “quen biết qua loa” đã thoái hóa xuống thành “người xa lạ từng quen”, thậm chí… còn có xu thế phát triển theo chiều hướng hỏng bét hơn nữa. Cho dù trong trường học gặp tôi, hắn cũng sẽ làm như không quen biết, có lúc trùng hợp chạm mắt còn sẽ lập tức chán ghét nhìn đi chỗ khác.
Tuy rằng tôi cảm thấy buồn khổ, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Người khác chán ghét bạn, không muốn kết bạn với bạn, lẽ nào bạn có thể ép người ta cùng bạn tạo nên tình bạn như chim liền cánh sao?
Trường học không còn là nơi thích hợp cho việc học bù nữa, may mà về sau Triệu Phong tìm thấy một hàng ăn nhỏ của nhà bạn học mở, nói có thể mượn phòng trong hàng ăn của bọn họ để học bù, nhưng điều kiện là phải dạy cả bạn học của cậu ấy nữa.
Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, tôi đương nhiên lập tức đồng ý.
Lại qua nửa tháng, người hành hạ Tiểu Hắc đến chết đã bị tìm thấy rồi, là học sinh Nam Chức, nhờ Lâm Sênh tìm ra. Không biết cậu ta tìm ra bằng cách nào, nhưng chứng cớ vô cùng rõ ràng, có hình ảnh lộ rõ mặt trong video làm chứng.
Chú của Lâm Sênh là tổng biên tập của báo Bác Thành Đô Thị, sau khi biết được những việc đó, đã viết chi tiết vụ việc đưa lên báo, ước chừng viết kín một mặt báo. Nam Chức chịu dư luận, chỉ có thể xử lý bằng cách đuổi học những kẻ đó.
Lại bởi vì những điều ấy dẫn đến sự quan tâm nhất định từ xã hội, cửa nhà của mấy kẻ đó năm lần bảy lượt bị người ta hắt nước sơn, ném trứng thối, hàng xóm cũng oán thán khắp nơi, chẳng bao lâu sau đã phải ảo não chuyển đi.
Thế mà những chuyện ấy hiển nhiên không cho đám cặn bã đó đủ bài học. Bọn chúng chẳng những không hối hận với toàn bộ những hành vi của mình, mà trái lại còn trách Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh đã khiến mọi chuyện trở nên bung bét, khiến bọn chúng giờ như chuột qua đường người người chửi đánh. Có một tên tên là Cao Vỹ đã ghi hận trong lòng, đã chọn một buổi tối đêm đen gió lạnh mai phục ở hẻm nhỏ, tập kích đánh Nhiễm Thanh Trang một trận.
Đánh xong tên Cao Vỹ đã chạy thoát, may mà lúc ấy Lâm Sênh đang ở cùng Nhiễm Thanh Trang, chưa nói đến chuyện kịp thời gọi xe cứu thương, cậu ta còn ở bệnh viện chăm sóc Nhiễm Thanh Trang cả đêm, cuối cùng cũng là dựa vào khẩu cung của cậu ta nên cảnh sát mới bắt được phạm nhân.
Lúc Nhiễm Thanh Trang lại xuất hiện ở trường học một lần nữa, trên gáy quấn băng gạc, sắc mặt thoạt nhìn cũng rất kém.
Tôi thấy hắn từ xa xa đi tới, đang muốn chào hắn một câu, hỏi hắn cơ thể thế nào.
Phạm nhân đã bắt được rồi, thù hận với Nam Chức không còn sâu như vậy nữa, chúng tôi cũng có thể… hòa giải nhỉ?
Tay giơ lên, một câu “chào buổi sáng” còn chưa kịp nói ra miệng, Nhiễm Thanh Trang nhìn cũng không thèm nhìn lướt qua tôi đi về phía đầu bên kia của hành lang.
Hắn không có ý muốn hòa giải với tôi, hoặc là nói, hắn chẳng hề cảm thấy quan hệ với tôi cần phải “hòa giải”.
Mà đúng lúc này, nhà dột lại gặp mưa đêm, thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu*. Mẹ tôi không cẩn bị ngã, bị thương đến thắt lưng, trong nhà mất đi sức lao động duy nhất chưa nói, chăm sóc mẹ cũng trở thành một vấn đề nan giải.
*họa vô đơn chí
Những năm đầu, lúc mẹ tôi một tay đem tro cốt của lão Quý rải toàn bộ xuống biển, nhà của tôi và nhà họ Quý chặt đứt quan hệ. Mà nhà mẹ đẻ của mẹ cũng lại ở vùng khác, đường xá xa xôi, rất không tiện, quan hệ lại bình thường, làm phiền cũng không ổn.
Tôi lại đang học lớp 12, là thời kỳ mấu chốt, mẹ tôi có đánh chết cũng không chịu để tôi hy sinh việc học chăm sóc bà ấy. Cuối cùng nghĩ ra một cách, là mua thật nhiều thật nhiều bánh bao chay để trong tủ lạnh, buổi sáng hâm nóng đặt trên đầu giường cho mẹ, bà ấy đói thì sẽ ăn cùng dưa muối.
Nhưng chẳng được mấy ngày mẹ không ăn với dưa muối nữa, chỉ ăn mỗi bánh bao chay, bởi vì ăn đồ muối phải uống nước, uống nước sẽ phải đi vệ sinh. Trong nhà không có người, mẹ không đi nổi đến nhà vệ sinh, vì thế chỉ đành tận lực bớt uống nước lại, muốn đi vệ sinh cũng phải chờ đến bốn giờ chiều lúc em gái đi học về.
Mẹ tôi ăn bánh bao chay, nhưng không đành lòng để chúng tôi ăn giống như vậy, một lần muốn dạy em gái xuống bếp. Nhưng em gái lúc đó cũng chỉ mới chín tuổi, ngay cả dao cũng không cầm được, tôi thực sự không đành lòng, nên tôi hỏi bố mẹ của bạn học Triệu Phong có thể gói một ít cơm canh thừa của ngày hôm đó bán không hết mang về không.
May mà bọn họ rất dễ nói chuyện, không những cho tôi mang cơm canh thừa về, mỗi ngày còn làm nhiều thêm một món nóng tặng cho tôi. Nhưng cứ như vậy, chuyện học bù sẽ không tiện từ chối nữa, dẫu sao cũng là cắn người miệng mềm*.
*bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Tôi mỗi ngày lúc về đến nhà đều đã rất muộn, em gái và mẹ cũng phải đợi tôi đến lúc đó. Lúc ăn cơm, mẹ vẫn còn có thể chú ý đến phong thái, em gái thì ăn như hổ đói từ đầu đến cuối, giống như là hận không thể ăn luôn cả bát.
Những lúc như vậy, tôi luôn thấy xót xa.
Nếu như cha tôi vẫn còn sống, nếu như tôi không học loại nhạc cụ tốn tiền như vậy, nếu như tôi có thể học giỏi hơn một chút, nếu như tôi có được số tiền học bổng kia…
Vô số cái nếu như quẩn quanh ở trong đầu tôi, hóa thành một đám mây đen khổng lồ đè tôi xuống.
Suất được cử đi học của trường chậm chạp chưa định, mà Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh xuất hiện như vậy ở lúc đó, ở nơi đó. Giống như quả táo mà Eva hái, cái cổ đầu tiên mà Cain dã cắt đứt, giục giã tôi đưa ra quyết định sai lầm nhất.
Trước kia tôi tưởng là tôi tố cáo bọn họ, là bởi vì tôi tham lam, tôi ghen tị, nhưng bây giờ tôi nhớ lại tất cả những điều này, tôi lại cảm thấy đó có lẽ là vì trả thù.
Trả thù Nhiễm Thanh Trang đã coi thường và lạnh lùng với tôi, trả thù hắn… không đáp lại cái tay vươn ra của tôi.
Trí nhớ của Quý Ninh có lẽ thiếu, nhưng sẽ không sai. Mặt khác, cho dù là nhớ lại, cũng chưa chắc đã là ký ức đầy đủ.
Mà nói chính xác hơn thì, Tiểu Hắc chết trước mặt bọn tôi.
Nhiễm Thanh Trang rất thích Tiểu Hắc, kể từ khi gần trường học xuất hiện chú chó hoang này, mỗi lần Nhiễm Thanh Trang nhìn thấy nó đều sẽ luôn nhịn không được dừng chân lại vuốt ve nó, chơi cùng nó một lúc.
Chỗ ngồi của tôi ở bên cạnh cửa sổ, đối diện với cổng sau của trường học, chỗ đó cạnh căng tin, cũng là khu vực mà lớp Nhiễm Thanh Trang phải trực nhật quét tước hằng ngày.
Có một lần cũng không biết có phải là do Nhiễm Thanh Trang làm mất lòng chủ nhiệm của lớp hắn hay không hay là bị trừng phạt gì đó, cả năm ngày trong tuần, ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy hắn đang ở dưới lầu quét dọn. Nói là quét dọn cũng không chính xác lắm, bởi vì hắn chỉ lười biếng nghịch ngợm với cây chổi, hoặc là chống lên cây chổi rồi ngẩn người xuất thần.
Hồi đó tôi cũng chỉ là biết có một người như hắn, nhưng chúng tôi không hề quen biết, trong hiểu biết của tôi, trừ học sinh của trường chúng tôi, hắn và những người ở bên Nam Chức cả ngày chẳng làm việc gì đàng hoàng, cũng chẳng kém mấy tên côn đồ nơi nơi đánh nhau gây chuyện là bao. Nếu không phải thành tích của hắn vẫn ổn, có lẽ đã bị trường đuổi học từ đâu rồi.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, nếu không phải hắn đang bị giáo viên phê bình, thì cũng là đang đứng phải đứng bên ngoài cửa phòng chịu phạt. Tuy rằng cũng không có mấy tin đồn hắn bắt nạt bạn học, nhưng mỗi khi trên mặt hắn có vết thương, gương mặt hằm hằm đi qua hành lang, đám học sinh vẫn sẽ sẽ đứng sát rạt vào tường nhường đường cho hắn theo bản năng.
Hắn luôn luôn không có tinh thần, thờ ơ như không, lạnh lùng, bạo lực. Đây là toàn bộ những ấn tượng của tôi với hắn trong lúc ban đầu.
Cổng sau bị khóa lại quanh năm, chỉ vào lúc vận chuyển đồ vào căng tin mới mở ra, nhưng không làm khó được Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa. Chúng nó tự tìm được một kẽ hở ở cửa để chui ra tiến vào, điệu bộ thành thạo lão luyện, tiến vào cũng không đi lung tung, chỉ ngoan ngoãn đợi ở đằng sau căng tin, sẽ luôn có bác gái tốt bụng ở căng tin mang chút cơm thừa canh cặn cho chúng nó ăn.
Mà miễn là bọn Tiểu Hắc xuất hiện, Nhiễm Thanh Trang sẽ không còn dáng vẻ mệt mỏi nữa.
Tôi nhớ rõ, ngày đó nắng rất đẹp, trong lúc đọc sách vào sáng sớm, tôi vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang cầm trong tay cây chổi, đang không ngừng khua khua trêu chọc con Tiểu Lê Hoa nhỏ.
Chú mèo linh hoạt vươn móng nhào về phía đầu chổi bằng trúc, có mấy lần thậm chí còn treo được người lên, chú chó Tiểu Hắc thì ở cách đó không xa lo lắng xoay tròn tại chỗ, ngu ngơ ngốc nghếch, một bộ dáng muốn tham gia nhưng lại không biết làm thế nào để tham gia.
Nhiễm Thanh Trang cười rạng rỡ mà thoải mái, ánh dương chiếu trên người hắn, dừng ở khóe môi đang giương lên của hắn, nói không rõ là do ai đã ban phước*, khiến hắn trông ấm áp đến vậy.
*Gia trì (Phật giáo): có nghĩa là mọi sự thay đổi tốt lành, thay đổi đúng đắn. Gia trì có nghĩa là những sự thay đổi tích cực. Ngày nay mọi người thường tin rằng đón nhận sự gia trì của chư Phật đồng nghĩa với việc viên mãn một tâm nguyện nào đó nhờ năng lực vô biên của các Ngài.
Hoá ra hắn vẫn có thể cười như vậy. Cảm xúc khó giải thích này chợt lóe lên, chỉ để lại ở trong lòng một dấu vết nhàn nhạt, không khiến tôi quá mức lưu tâm.
Về sau đến năm lớp 11, giáo viên giao công việc coi chừng Nhiễm Thanh Trang cho tôi. Tuy là chỉ một học kỳ, nhưng cũng tính là có tiếp xúc, khiến tôi đối với hắn từ “biết” biến thành “quen”.
Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa vẫn như trước đây lang thang ở gần trường học, mỗi lần Nhiễm Thanh Trang thấy chúng nó, cũng vẫn như trước sẽ ngồi xổm xuống vuốt ve chúng, chơi cùng chúng một lúc, cho chúng ăn chút đồ ăn.
Nói đến chuyện này, tôi cũng từng hỏi hắn trong lúc gắng sức tìm kiếm đề tài nói chuyện, nếu đã thích động vật nhỏ đến như vậy, đã từng nghĩ tới sẽ nuôi một con chưa.
Nhiễm Thanh Trang trầm mặc rất lâu mới nói, lúc hắn bảy, tám tuổi trong nhà cũng từng nuôi một chú chó, là một chú chó núi trắng đốm vàng, bà của hắn đã nuôi nhiều năm rồi.
Mỗi khi đi học, nó sẽ luôn cùng bà đưa hắn đến trường, rồi lại cùng bà về. Lúc bà làm việc nhà, nó sẽ ngoan ngoãn nằm ghé ở bên cạnh trông chừng. Lúc bà ngủ, nó sẽ cuộn tròn nằm dưới chân giường ngủ cùng. Vô cùng tin tưởng loài người, cũng vô cùng yêu thương loài người.
Sau này có một ngày, chú chó bị mất, bọn họ tìm rất lâu, nhưng có tìm thế nào cũng không thấy. Lại qua vài hôm, nó bị người ta vứt vào trong sân cứng ngắc lạnh như băng, cả người đầy vết thương bẩn thỉu, đã chết từ lâu rồi.
Quy củ trong giang hồ không giết hại vợ con, nhưng không ai nói không được động đến chó.
Đây là một lời cảnh cáo.
Nhiễm Tranh từ bên ngoài gấp gáp trở về, bà nội không nói một lời nào, chỉ đỏ mắt tát ông ấy một cái. Nhiễm Tranh trầm mặc xử lý cái xác của chú chó, để lại một xấp tiền, ngày hôm sau đã lại đi rồi.
Từ đó về sau nhà bọn họ không nuôi thêm một con vật nào nữa.
“Có điều, bây giờ bố tôi cũng đã mất rồi, hẳn là sẽ không lại có kẻ thù nào tìm đến nhà nữa. Tôi sẽ làm công việc của bà, nói không chừng một ngày nào đó bà sẽ cho tôi nuôi.” Nhiễm Thanh Trang vừa nói, vừa phi chiếc máy bay giấy mới gấp về phía tôi.
Tôi nhặt lên xem, là một phần… trong bài thi toán của hắn. Điểm tuyệt đối là 150 điểm, hắn thi được 125 điểm, cũng tính là số điểm khá tốt, bài thi giống vậy của tôi cũng chỉ hơn hắn 18 điểm.
“Sao lại xé ra rồi?”
Nhiễm Thanh Trang gập nửa còn lại lại, như không có gì quan trong nói: “Thi xong rồi, còn giữ lại để làm gì?”
Tôi thở dài, cầm chiếc máy bay vừa phóng tới trong tay, chờ đến lúc về thừa dịp Nhiễm Thanh Trang không chú ý, cầm tất cả những tờ giấy đó nhét vào trong cặp mang về nhà, dán lại như cũ rồi hôm sau lại mang trả cho hắn.
Hắn nhìn bài thi đã được dán lại một lần nữa cái gì cũng không hề nói, chỉ nhíu mày, sau đó nhét lung tung bài thi vào cặp sách của chính mình. Nhưng cũng không tiếp tục xé hỏng nữa.
Đến năm lớp 12, Tiểu Hắc và Tiểu Lê Hoa vẫn lang thang bên ngoài như xưa, thời tiết tốt thì sẽ lẻn vào trường học phơi nắng, thời tiết không tốt thì không biết chạy đi làm tổ ở nơi nào. Mà không cần hỏi tôi cũng đoán được, Nhiễm Thanh Trang hẳn là không thể thuyết phục được bà nội.
Tiểu Hắc tuy nhỏ nhưng cực kỳ dũng cảm, có lúc trên đường gặp phải học sinh đang bị chú chó hoang khác bắt nạt, nó sẽ luôn thấy việc nghĩa hăng hái làm, lao tới đuổi “ác bá” thay bọn họ. Học sinh được cứu sẽ sẽ lấy xúc xích làm phần thưởng, thưởng cho sự anh dũng của nó.
Bởi vậy, tuy rằng cùng là chó hoang, nhưng Tiểu Hắc rất được học sinh của Hồng Cao hoan nghênh khen ngợi.
Nhưng không phải ai cũng đều thích chó mèo, sẵn lòng đối xử tử tế với chúng nó.
Có một lần trên đường đến trường, phía trước tôi tình cờ có vài tên côn đồ bên Nam Chức. Tiểu Lê Hoa vẫn như mọi khi tiến lên làm nũng quấy rầy, tên côn đồ cầm đầu liếc nhìn thấy nó, liền chán ghét đá văng nó một cái.
Tiểu Lê Hoa hoảng sợ chạy đến bên cạnh Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đi vòng quanh nó nức nở vài tiếng, lập tức miệng hùm gan sứa sủa đám côn đồ. Đám côn đồ thấy Tiểu Hắc còn dám sủa chúng, làm ra vẻ sẽ xông lên đuổi theo đánh, dọa cho mèo chó cướp đường mà chạy, đám người đó liền cười lớn tại chỗ.
Những người xung quanh tức giận mà không dám nói gì, hoặc là căn bản không quan tâm. Tôi vốn định đuổi theo kiểm tra tình hình vết thương trên người mèo nhỏ một chút, nhưng bởi vì bọn chúng đã chạy không thấy bóng dáng, lại sắp muộn học rồi, nên chỉ đàng bất đắc dĩ rời đi. Về sau lúc tan học thấy mèo nhỏ nhỏ đang thoải mái liếm móng ở bên đường, Tiểu Hắc thì ở bên cạnh đang há to mồm ăn lạp xưởng không biết là ai cho, tôi mới hoàn toàn yên lòng.
Sau đó, ngày đó đã đến.
Hôm đó đã rất muộn rồi, tôi luyện đàn xong đang muốn đi về, lại phát hiện một bóng hình trông rất quen ở trong sân trường, nhìn kỹ lại, là Nhiễm Thanh Trang. Hắn khom lưng, không ngừng tìm kiếm những góc ở gần căng tin, chăm chú đến mức ngay cả việc tôi đang đến gần cũng không phát hiện, vì thế còn dọa cho hắn giật mình.
Tôi hỏi hắn đang làm gì thế, hắn do dự một chốc rồi mới nói cho tôi, bọn Tiểu Hắc đã biến mất hai ngày nay rồi, hắn có hơi lo lắng, buổi tối liền nghĩ đến việc qua đây tìm xem.
Nhà hắn cách trường cũng không tính là quá xa, đi bộ hết khoảng hai mươi phút.
Tôi an ủi hắn bọn Tiểu Hắc đáng yêu như thế, có lẽ có người cũng thích chúng giống như hắn, cho nên nhận nuôi cả hai chúng nó rồi.
“Có lẽ vậy.” Lúc nói lời này, Nhiễm Thanh Trang vẫn đang nhíu mày, dáng vẻ lo lắng.
Hắn không tiếp tục tìm kiếm nữa, mà cùng tôi ra cổng trường.
Có lẽ định mệnh đã được sắp xếp từ trước, tất thảy đều do số phận an bài, hoặc có lẽ bọn Tiểu Hắc thực sự rất có linh tính. Mới ra đến cổng trường, tôi và Nhiễm Thanh Trang chưa đi được mấy bước, đã trông thấy một bóng dáng nho nhỏ đang khấp khiễng đi tới từ xa.
Nó nhìn thấy chúng tôi, kêu “meo” một tiếng từ xa, âm cuối kéo thật dài, cực kỳ đau thương.
Chỉ một tiếng gọi này Nhiễm Thanh Trang đã nhận ra đối phương, vội vàng chạy đến. Tôi cũng theo hắn đi tới, vừa nhìn quả nhiên là Tiểu Lê Hoa.
Đèn đường u ám chiếu xuống, Tiểu Lê Hoa khập khiễng một chân, nhắm lại một con mắt, hướng về phía hai người chúng tôi không ngừng sốt ruột kêu gọi.
Nhiễm Thanh Trang ngồi xổm người xuống kiểm tra tình hình của nó, bị nó tránh đi, xoay người xông đến một nơi khác đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn chúng tôi, dường như là muốn chúng tôi đi theo nó.
“Mày muốn dẫn bọn tao đi tìm Tiểu Hắc sao?” Nhiễm Thanh Trang hình như hiểu được ý của nó, sau khi xác nhận xong, liền đi theo nó.
“Chờ…” Tôi do dự một lát, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng đuổi theo.
Đó là một hẻm nhỏ tối tăm ẩm ướt, một đống gia cụ cũ để lung tung bừa bãi dựa vào tường, xếp chồng chất bất quy tắc khiến cho ở phía dưới cùng hình thành một khoảng trống nho nhỏ, Tiểu Hắc thì đang nép mình trong đó một cách lặng lẽ.
Nếu không phải nó nghe thấy tiếng mèo con kêu nức nở nên đáp lại, tôi và Nhiễm Thanh Trang thậm chí không phát hiện ra được ở bên trong đó cái gì.
“Tiểu Hắc?” Nhiễm Thanh Trang cẩn thận tới gần, duỗi tay vào.
Tiểu Hắc kêu ư ử, động đậy nhẹ, nhưng vẫn cẩn thận không chịu đi ra. Tiểu Lê Hoa đi đến trước mặt nó, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, giống như đang giải thích cho nó thân phận của chúng tôi.
Nhiễm Thanh Trang kiên trì đợi, không thu tay lại.
Sau một lúc lâu, Tiểu Hắc bắt đầu lê người ra ngoài.
Dùng chữ “lê” này, là bởi vì Tiểu Hắc quả thực phải dựa vào hai chân trước chống đỡ, lê người từng chút một từ trong cái ổ đó ra ngoài.
Cho dù là ai nhìn thấy bộ dáng đó của nó cũng đều phải hít một hơi khí lạnh, chỉ có thể dùng từ “thảm thương” để hình dung.
Hai chân sau vô lực buông thõng, những thứ giống như ruột bị lòi ra từ hậu môn lộ ra bên ngoài, đôi mắt tròn đen vốn rất linh động biến thành một mảnh máu thịt lẫn lộn, như là bị người ta đâm mù.
Cảnh tượng quá mức đẫm máu, trong lòng tôi sinh ra một cơn rét lạnh, quả thực không dám tin có người sẽ đối xử tàn nhẫn như thế với Tiểu Hắc.
Tay Nhiễm Thanh Trang run rẩy, muốn ôm lấy nó, nhưng bất kể động tới chỗ nào, Tiểu Hắc đều sẽ phát ra tiếng kêu bi thương đau đớn.
“Đừng sợ, tao sẽ đưa mày đi khám bác sĩ, bọn họ sẽ cứu mày…” Nhiễm Thanh Trang không ngừng nhẹ giọng vỗ về nó, cởi áo khoác của chính mình ra, ôm nó từ dưới đất lên.
Chỉ mới hai ngày, Tiểu Hắc giống như đã gầy đi rất nhiều, nho nhỏ cuộn tròn rụt người vào trong lòng Nhiễm Thanh Trang, dường như ngay cả sức để giãy dụa cũng không có.
Nhiễm Thanh Trang ôm lấy Tiểu Hắc chạy ra bên ngoài hẻm nhỏ, tôi vừa muốn đuổi theo, lại nhớ tới Tiểu Lê Hoa hình như cũng bị thương, nên lại trở lại bắt mèo nhỏ rồi ôm nó đuổi theo.
Bệnh viện thú y cách hẻm tối gần nhất cũng phải bảy, tám trăm mét, Nhiễm Thanh Trang chạy như điên cả đường, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía trước. Lưng tôi đeo đàn, trong tay còn ôm mèo, chạy đến mức thở đứt cả hơi, lúc đến bệnh viện suýt nữa đã quỳ cả xuống.
Chân trước bên trái của mèo nhỏ bị gãy xương, một con mắt có hơi sưng đỏ, nhưng may mà tính mệnh không đáng ngại. Vết thương của Tiểu Hắc lại nghiêm trọng hơn nhiều, bác sĩ ôm nó đi vào phòng khám kiểm tra một lúc, lúc đi ra hướng về phía chúng tôi lắc lắc đầu, nói có cấp cứu thì cũng không có tác dụng lớn.
Mắt của Tiểu Hắc là bị người dùng vật nhọn đâm mù, còn ruột thì bị nổ do có người nhét pháo vào hậu môn, bác sĩ còn tìm thấy xác pháo còn lưu lại trong cơ thể nó.
Bác sĩ kiến nghị an tử cho Tiểu Hắc, nói nếu như không như vậy, có lẽ nó còn phải chịu cơn đau đớn thêm vài tiếng nữa rồi mới nghênh đón cái chết.
Hai ngày trước nó vẫn vui vẻ phe phẩy đuôi, là một chú chó nhỏ cả ngày cùng bạn tốt lừa ăn lừa uống mọi người. Mà bây giờ, nó chỉ có thể suy yếu nằm trên bàn khám trong bệnh viện, đau đớn chờ chết.
Nó nỗ lực muốn tồn tại, nhưng thế giới này dường như không muốn cho nó một cơ hội.
Nhiễm Thanh Trang ngồi yên lặng như một pho tượng ở đó, tựa như nhất thời khó có thể tiếp nhận được tin này. Tôi có hơi lo lắng nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, hắn nhắm chặt mắt lại, rất lâu sau mới khẽ khàng gật đầu, tiếp nhận đề nghị của bác sĩ.
Chúng tôi được phép vào trong phòng khám gặp Tiểu Hắc lần cuối cùng. Y tá cũng ôm lấy mèo nhỏ đi đến bàn khám, nói lời từ biệt với Tiểu Hắc.
Giữa hai nhóc ấy dường như cảm ứng được lẫn nhau, mèo nhỏ áp gương mặt kề bên miệng của Tiểu Hắc, nhẹ nhàng dùng mũi cọ cọ nó. Giống như đang hỏi, lúc nào thì cậu mới khỏe lên.
Chú chó đen yếu ớt vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm gương mặt mèo nhỏ một lần cuối cùng, rồi sau đó liền nằm im ở nơi ấy không động đậy nữa, chỉ có thể thông qua lớp da vẫn đang phập phồng mỏng manh đoán được nó vẫn còn đang thở.
Bác sĩ cầm lấy ống tiêm đi vào, bên trong đã đổ đầy thuốc nước.
Đem ống tiêm gắn vào mũi kim, bác sĩ nói: “Các cháu chuẩn bị xong chưa, bác sắp tiêm đây. Sau khi tiêm nó sẽ không biết cái gì nữa, cũng sẽ không còn đau đớn nữa.”
Tôi nhìn Nhiễm Thanh Trang, để hắn đưa ra quyết định.
Nhiễm Thanh Trang cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bộ lông quăn bẩn của Tiểu Hắc, nắm tay nắm chặt thành quyền, buông thõng ở hai bên người, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tiêm đi.”
Thuốc nước theo ống tiêm truyền vào trong cơ thể của Tiểu Hắc, chỉ trong vài giây, bộ lông phập phồng của nó đã ngừng lại, Tiểu Hắc chết rồi.
Mèo nhỏ trong lồng ngực y tá đột nhiên giãy dụa nhảy lên bàn khám, nhìn nhìn Tiểu Hắc, ngẩng đầu hướng về phía Nhiễm Thanh Trang kêu một tiếng meo thật dài.
Không phải là tiếng meo meo mềm mại như bình thường, mà mang theo sự không giải thích được, mang theo sự bất mãn.
Nó không hiểu nổi, tại sao hơi thở trên người chú chó nhỏ đã biến mất rồi.
“Nó chết rồi.” Nhiễm Thanh Trang nói với nó.
Mèo nhỏ ngồi ở bên cạnh người Tiểu Hắc, không tiếp tục kêu nữa, không biết có phải là hiểu được ý của Nhiễm Thanh Trang hay không, bắt đầu cúi xuống liếm liếm phần lông quăn bết trên lưng của Tiểu Hắc, giống như đang thay nó làm sạch lần cuối cùng.
Đáng yêu sạch sẽ mà tới, cũng muốn nó được đáng yêu sạch sẽ rời đi.
Cuối cùng tôi và Nhiễm Thanh Trang tìm một khu đất trống để chôn Tiểu Hắc, sau khi chôn xong Nhiễm Thanh Trang bảo tôi về nhà. Tôi hỏi hắn mèo con sau này làm thế nào đây? Hắn nghĩ nghĩ, nói đợi mèo con khỏe lên rồi, sẽ đem nó về nhà nuôi.
“Hôm qua bà nội nói, tôi có thể nuôi chúng nó.”
Trái tim thắt lại, tôi cũng không biết có nên than một câu ông trời trêu ngươi không.
Có đôi khi vận mệnh chính là như vậy, tràn ngập vở kịch không cần thiết, cùng với những vận rùi chồng chất.
Chuyện đó của cha tôi cũng như vậy, chuyện này của Nhiễm Thanh Trang cũng giống thế.
Tôi tưởng là chuyện này sẽ chỉ đến đây thôi, dù sao chúng tôi ai cũng không biết người hành hạ Tiểu Hắc đến chết là ai, mà cho dù có biết, cũng không có cách nào tóm được đối phương.
Không ngờ vài ngày sau, mọi chuyện lại xuất hiện biến hóa mới.
Trong trường học bắt đầu lưu truyền một đoạn video hành hạ chó. Người quay trói chặt tứ chi và miệng của chú chó nhỏ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác giận sôi lần lượt đâm hai mắt của chú chó nhỏ, lại đem từng bánh pháo nhét vào hậu môn của nó, sau đó châm lửa.
Video chỉ có ba phút, toàn bộ là tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của chú chó cùng với tiếng cười của đám hành hạ. Giữa chừng còn có một chú mèo nhỏ xông đến, bị chúng nó không chút lưu tình một cước đá văng. Có thể nhìn ra được đám người hành hạ không chỉ một người, nhưng bởi vì video bị tăng tốc, nên không thể nhận ra được tuổi và giới tính của đám đó qua âm thanh trong video.
Video như vậy có lẽ sẽ lưu truyền ở trên mạng, sẽ lưu truyền ở trong xã hội, nhưng tại sao lại lưu truyền giữa một đám học sinh trung học?
Bởi vì chú chó nhỏ trong video là Tiểu Hắc, cũng bởi vì đoạn cuối trong video, hình ảnh một góc của phù hiệu trường học chỉ xuất hiện không phẩy mấy giây, là thuộc về Nam Chức.
Hồng Cao và Nam Chức là kẻ thù truyền kiếp, chuyện này từ trước lúc tôi nhập học đã là điều tất nhiên.
Học sinh hai trường rất nhiều lần có xung đột, mỗi khóa cũng đều sẽ có chuyện xảy ra. Bất chấp thù oán mà kết thành tình yêu hay tình bạn không phải là không có, nhưng dù sao cũng phải chịu chút xem thường.
Nếu nói trước kia hai trường chỉ là không vừa mắt lẫn nhau, vậy đến năm lớp 12 này, đã bắt đầu có xu hướng giống như nước và lửa rồi, mà người khởi xướng chuyện này, chính là Nhiễm Thanh Trang.
Nếu như không biết tên rác rưởi là ai, vậy thì sẽ coi toàn bộ học sinh của trường đó vào phạm vi là tên rác rưởi. Mùi thuốc súng giữa hai trường dần dần tăng mạnh, chạm vào là nổ ngay.
Giáo viên không chỉ một lần tìm Nhiễm Thanh Trang nói chuyện, bảo hắn không được gây chuyện, hắn mặt ngoài đáp ứng rất ngoan ngoan, nhưng quay đầu lại vẫn làm theo ý mình như cũ.
Sau đó tôi quen Triệu Phong.
Tôi không nhớ rõ vì sao lại đột nhiên trở thành giáo viên dạy bù cho cậu ấy, nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, sau khi tan học cậu ấy sẽ đến trường tìm tôi, lén lút lẻn vào trường, không khiến cho bất cứ ai chú ý. Ngồi ở chỗ Nhiễm Thanh Trang đã từng ngồi, nhưng ham học hay hỏi thì hơn Nhiễm Thanh Trang cả trăm lần.
Khi đó cậu ấy đã thích nhuộm tóc rồi, nhưng không khoa trương như hiện tại, chỉ nhuộm màu flax.
Triệu Phong nhỏ hơn tôi một tuổi, cũng được xem như là nhân vật làm mưa làm gió ở bên Nam Chức, cậu ấy ở lớp rất có tiếng nói.
Hồng Cao đối với Nam Chức chỉ có tránh không kịp, nhưng Nam Chức không giống vậy, nên thế nào thì thế ấy, cũng chẳng để địch ý của Hồng Cao vào mắt.
Hai trường có một đoạn đường trùng nhau ắt phải đi qua, có lúc Triệu Phong thấy tôi, từ xa xa sẽ chạy đến chào hỏi tôi. Không lâu sau đó bên Nhiễm Thanh Trang cũng nghe thấy phong thanh, đến tìm tôi tính sổ.
Hắn lạnh mặt gọi tôi ra bên ngoài phòng học, rồi lại kéo tôi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, hỏi tôi và Triệu Phong là có chuyện gì.
“Bọn tôi là… bạn bè.”
“Bạn bè? Cậu và cái loại rác rưởi đó là bạn bè?” Nhiễm Thanh Trang không dám tin trừng mắt nhìn tôi.
Cách dùng từ của hắn ít nhiều cũng khiến tôi có hơi khó chịu, Triệu Phong rất chăm chỉ, vẫn luôn muốn thi được vào trường tốt một chút, chứ không phải loại rác rưởi bỏ đi như trong miệng hắn nói.
“Cậu ấy không phải loại người như cậu nghĩ…”
Tôi giải thích với hắn, nhưng Nhiễm Thanh Trang lại như một bạo quân độc tài, nghe không vào bất cứ lời khuyên giải gì của tôi.
“Chấm dứt qua lại với nó đi.” Hắn nói ra câu mệnh lệnh, hoàn toàn không cho tôi lựa chọn thứ hai.
Tôi kinh hãi với sự chuyên chế độc tài của hắn, sợ sệt trước thái độ thô bạo ngang ngược của hắn, nhưng vẫn cảm thấy hắn sẽ không đến mức động tay động chân với tôi, vẫn đánh bạo cự tuyệt.
“Không muốn.”
Vừa dứt lời, một nắm đấm ác liệt sượt qua tôi đánh vào tấm vách ngăn của nhà vệ sinh đằng sau lưng tôi, phát ra một tiếng vang cực lớn.
Tôi hơi trợn to mắt, hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ.
“Tôi lặp lại một lần nữa, chấm dứt qua lại với nó đi.” Nhiễm Thanh Trang trầm giọng nói.
Đây không phải là thái độ muốn thương lượng, hắn hoàn toàn là muốn dùng bạo lực để trấn áp tôi.
Lông mi của tôi run rẩy, nuốt nước bọt, hỏi hắn: “Nếu như tôi không muốn? Cậu không có quyền cấm tôi kết bạn với ai.”
Hắn thu tay lại, dùng loại ánh mắt như thể không quen tôi để quan sát tôi.
“Cậu không muốn?” Hắn dùng giọng điệu cổ quái phun ra ba âm tiết này, đôi mắt đen thẫm như ngưng tụ băng lạnh.
Tôi co rúm lại, đôi môi ấp úng, cứ cảm thấy nắm đấm đó sẽ lại rơi xuống, nhưng sẽ không đánh vào tấm ván đằng sau lưng tôi nữa.
“Cậu nghe tôi nói, cậu ấy thực ra…”
“Ai khóa cửa nhà vệ sinh vào vậy? Mau mở ra! Sao lại không có tố chất như thế nhờ? Người khác còn phải dùng nữa đấy!”
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cắt đứt lời tôi muốn nói, Nhiễm Thanh Trang quét mắt ra phía cửa, lại đối mặt với tôi một chốc, rồi đi ra mở cửa.
Người bên ngoài vừa thấy là hắn liền lập tức im thin thít, bộ dáng đến thở mạnh cũng không dám.
“Chẳng phải muốn đi vệ sinh sao? Đi đi.” Nhiễm Thanh Trang mở cửa lớn hơn.
Người đó luống cuống đi vào, thấy tôi, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng bước chân nửa phần cũng không dừng lại, trốn vào một phòng vệ sinh gần cửa nhất, giây tiếp theo khóa luôn cửa lại. Cứ như là sau lưng có dã thú hung mãnh đang đuổi theo vậy.
Hoàn cảnh lúc này đã không còn thích hợp để tiếp tục nói chuyện nữa, Nhiễm Thanh Trang lại liếc tôi thêm một lần cuối cùng, không nói lời nào, xoay người bước nhanh rời đi.
Chuyện này không thể nào cứ như vậy rồi kết thúc.
Trong lòng tôi có dự cảm như vậy, nhưng không biết nó sẽ dùng phương thức gì để bùng nổ.
Nơm nớp lo sợ vượt qua một tuần, tôi tận lực trốn tránh Nhiễm Thanh Trang, chỉ sợ lại xảy ra xung đột gì với hắn.
Triệu Phong trước sau như một sau khi tan học sẽ lén lút đến trường tìm tôi, tôi cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đổi nơi khác để dạy bù, nhưng cậu ấy nói cậu ấy ở nội trú, nếu như không ngại, có thể đến ký túc xá của cậu ấy, chỉ là rất nhiều người và mùi cũng không dễ ngửi.
Tôi nghĩ nghĩ, đành phải từ bỏ. Yên lặng, rộng thoáng, lại còn gần, quả thực không có địa điểm nào dạy bù tốt hơn trường học của tôi.
Sau đó, chúng tôi bị Nhiễm Thanh Trang phát hiện.
Tôi không biết hắn ở ngoài cửa theo dõi bao lâu, nhưng khi hắn một cước đạp văng cửa phòng học, tôi và Triệu Phong đều bị dọa sợ chết khiếp.
Triệu Phong ôm cặp sách của chính mình đang muốn chạy, vọt qua một loạt bàn học mới phát hiện cửa sau bị bục giảng cũ bỏ đi chắn kín rồi.
Ánh mắt của Nhiễm Thanh Trang nhìn cậu ấy tựa như đang nhìn một người chết. Sư tử đực sẽ không cho phép con đực khác xuất hiện trong lãnh thổ của mình, khi phát hiện ra nó sẽ tấn công.
Không xong rồi.
Tôi đứng bật dậy, chắn giữa hắn và Triệu Phong, rõ ràng cũng không phải là làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng khi đối mặt với hắn lại thấy rất chột dạ.
“Mấy người đang làm cái gì?” Hai tay hắn đút vào túi quần, nhưng môn thần đứng ở trước cửa phòng học, tầm mắt từ trên người Triệu Phong chầm chậm chuyển sang người tôi.
Tôi giật mình: “Học bù.”
“Học bù?” Nhiễm Thanh Trang lặp lại hai chữ này, Trên mặt hiện lên rõ ràng vẻ không tin, “Rác rưởi Nam Chức tìm cậu học bù thì cậu dạy bù luôn cho nó sao?”
Triệu Phong vừa thấy không phải giáo viên, cũng không sợ nữa: “Này, đừng tưởng là tôi sợ anh!” Cậu ấy vén tay áo lên, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng tiếp.
“Tao biết mày, thủ lĩnh của đám côn đồ bên Nam Chức.” Nhiễm Thanh Trang thoải mái ứng chiến, rút tay từ trong túi quần ra, cũng bắt đầu xắn tay áo lên.
“Có nhiều bạn bè thì chính là thủ lĩnh côn đồ sao? Vậy thì anh cũng chẳng kém bao nhiêu đâu nhỉ?” Triệu Phong vứt cặp sách sang một bên, ngoài miệng trả lời không chút khách khí: “Tôi là côn đồ của Nam Chức, thì anh chính là côn đồ của Hồng Cao.”
Những lời này quả thực là giẫm lên vảy ngược của Nhiễm Thanh Trang, hắn biến sắc, dáng vẻ định tiến lên.
Vì để răn đe những hành vi trước đó của Nhiễm Thanh Trang nên Chủ nhiệm khoa đã hạ tối hậu thư, nếu như hắn tiếp tục đánh nhau nữa, thì sẽ đuổi học hắn.
Tôi lập tức ngăn trước người hắn, không để hắn tới gần Triệu Phong nửa bước: “Cậu đừng kích động. Lúc này đánh nhau bảo vệ sẽ tới đấy, nếu như chủ nhiệm Trần biết sẽ lại gọi bà cậu đến, cậu… cậu đành lòng nhìn bà vì cậu mà lo lắng sao?”
Nhiễm Thanh Trang mặt mũi âm trầm, cũng không vì vậy mà bỏ qua: “Tránh ra.”
Triệu Phong vẫn đang ở đó khiêu khích: “Quý Ninh cậu tránh ra đi, để tôi cho anh ta thấy sự lợi hại của tôi.”
Tôi quả thực muốn xông đến đập cho cậu ấy một trận, cho dù Nhiễm Thanh Trang dùng một tay đẩy ngã cậu ấy thì cũng còn dư sức, nếu thực sự để Nhiễm Thanh Trang qua đấy thì ngày mai tôi phải đến bệnh viện thăm cậu ấy luôn rồi.
“Cậu mà còn không đi thì tôi sẽ không dạy bù cho cậu nữa đâu!” Tôi quay đầu quát Triệu Phong.
Uy lực của lớp học bù vẫn rất lớn, Triệu Phong “Chậc” một tiếng, nhặt cặp sách dưới mặt đất lên, vỗ vỗ rồi khoác lên vai.
“Vậy cậu nên đề phòng cho chắc vào, miễn là cậu ta xông đến tôi cũng chỉ có thể đánh thôi đấy.” Cậu ấy vượt qua tôi và Nhiễm Thanh Trang, dùng phong thái không một chút cấp bách, có thể nói là thong dong để đi ra phòng học, biến mất ở bên ngoài cửa.
Lúc Nhiễm Thanh Trang có dấu hiệu muốn xông lên, tôi dùng ngực đẩy mạnh hắn vào tường. Hắn tựa như không ngờ tôi sẽ động tay động chân với hắn, gáy bị đập mạnh vào bảng đen, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau đớn.
“Xin, xin lỗi…” Tay chân tôi luống cuống, muốn đi xem xét thương thế của hắn, nhưng còn chưa đụng tới đã bị hắn hung hăng đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Hắn sờ sờ gáy của chính mình, nhưng vẫn không thay đổi sức lực.
Triệu Phong hẳn là đã đi xa rồi.
Tôi lui ra một bước, cách xa hắn, lại lần nữa giải thích nói: “Cậu ấy thật sự là đến tìm tôi học bù, cậu tin tôi đi, câu ấy không giống những người đó đâu.”
Nhiễm Thanh Trang nhìn ngón tay của chính mình đang buông ở bên người: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu? Mà cậu dựa vào cái tin để tin tưởng nó?”
Hắn càn quấy, dường như đã nhận định tôi là một tên phản đồ, cùng đối phương nội ứng ngoại hợp có ý đồ muốn phá hủy Hồng Cao. Tuy rằng không nói rõ, nhưng lời trong lời ngoài đều biểu đạt rất rõ ràng —— Nếu như tôi kết bạn với rác rưởi, thì tôi sẽ sa đọa, cũng trở thành rác rưởi.
“Tôi… tôi không hiểu tại sao cậu lại như vậy, chỉ vì một con chó sao?”
Hắn híp mắt lại, ngữ khí sắc lạnh: “Chỉ vì… một con chó?”
Tôi biết Tiểu Hắc đối với hắn không chỉ là một chú chó, mà nó càng giống một nút thắt trong trái tim hơn, một cơn ác mộng từ thời thơ ấu cho đến thiếu niên.
Nhưng tôi càng rõ ràng hơn, tình trạng của hắn như thế này hoàn toàn không bình thường.
Tôi nâng cao âm lượng: “Cậu nói cậu và cha cậu không giống nhau, nhưng cậu nhìn bộ dạng của cậu bây giờ đi, bạo lực còn không nói đạo lý. Cậu tìm thấy hung thủ giết chết Tiểu Hắc thì có thể làm được gì? Giết bọn họ, lấy bạo chế bạo sao? Đó chỉ là một chú chó, cậu muốn vì thế mà hủy luôn tương lai của chính mình sao?”
Nếu như ở dưới tình huống khác, lời của tôi Nhiễm Thanh Trang có lẽ còn có thể nghe vào một chút. Nhưng lúc này tình trạng quá kém, thiên thời địa lợi nhân hòa cái gì cũng không có. Hắn hoàn toàn giống như một dã thú đang mất sạch lý trí, chẳng những không tỉnh táo lại mà còn vì những lời của tôi mà càng thêm bạo nộ.
Mắt đỏ lên, hắn nhào đến, tóm lấy áo của tôi, thô lỗ ấn tôi lên bàn học. Tôi tưởng là sắp bị đánh rồi, giơ tay lên bảo vệ gương mặt, hai mắt gắt gao nhắm chặt lại, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Nắm đấm chậm chạp không hạ xuống, tôi mở he hé mắt, thấy Nhiễm Thanh Trang đang nhìn xuống tôi, trong mắt chứa ngọn lửa băng giá và một chút cảm xúc gì đó khác trộn lẫn mà tôi không hiểu.
Nhưng rất nhanh, chút cảm xúc vụn vặt này đã biến mất, khi hắn nhìn vào mắt tôi, trong con người hoàn toàn chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn thả tôi ra, lui ra phía sau vài bước: “Đừng để tôi bắt gặp nó ở Hồng Cao thêm một lần nào nữa, bằng không nhất định tôi sẽ làm cho nó đẹp mặt đấy.”
Tôi vừa thoát ra được một cái, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn không nói một tiếng nào, chỉ sợ phát ra một tiếng thôi thì sẽ lộ ra sự khiếp hãi của bản thân, không có cách nào nói chuyện được bình thường.
Hắn buông mắt đối diện với tôi hồi lâu, lặng lẽ không lên tiếng xoay người rời đi.
Sauk hi xác định hắn sẽ không quay lại nữa, tôi lập tức sụp vai xuống, cả người gục trên mặt đất lạnh như băng, cứ lẳng lặng duy trì như vậy hồi lâu.
Về sau, quan hệ giữa tôi và Nhiễm Thanh Trang từ “quen biết qua loa” đã thoái hóa xuống thành “người xa lạ từng quen”, thậm chí… còn có xu thế phát triển theo chiều hướng hỏng bét hơn nữa. Cho dù trong trường học gặp tôi, hắn cũng sẽ làm như không quen biết, có lúc trùng hợp chạm mắt còn sẽ lập tức chán ghét nhìn đi chỗ khác.
Tuy rằng tôi cảm thấy buồn khổ, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Người khác chán ghét bạn, không muốn kết bạn với bạn, lẽ nào bạn có thể ép người ta cùng bạn tạo nên tình bạn như chim liền cánh sao?
Trường học không còn là nơi thích hợp cho việc học bù nữa, may mà về sau Triệu Phong tìm thấy một hàng ăn nhỏ của nhà bạn học mở, nói có thể mượn phòng trong hàng ăn của bọn họ để học bù, nhưng điều kiện là phải dạy cả bạn học của cậu ấy nữa.
Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, tôi đương nhiên lập tức đồng ý.
Lại qua nửa tháng, người hành hạ Tiểu Hắc đến chết đã bị tìm thấy rồi, là học sinh Nam Chức, nhờ Lâm Sênh tìm ra. Không biết cậu ta tìm ra bằng cách nào, nhưng chứng cớ vô cùng rõ ràng, có hình ảnh lộ rõ mặt trong video làm chứng.
Chú của Lâm Sênh là tổng biên tập của báo Bác Thành Đô Thị, sau khi biết được những việc đó, đã viết chi tiết vụ việc đưa lên báo, ước chừng viết kín một mặt báo. Nam Chức chịu dư luận, chỉ có thể xử lý bằng cách đuổi học những kẻ đó.
Lại bởi vì những điều ấy dẫn đến sự quan tâm nhất định từ xã hội, cửa nhà của mấy kẻ đó năm lần bảy lượt bị người ta hắt nước sơn, ném trứng thối, hàng xóm cũng oán thán khắp nơi, chẳng bao lâu sau đã phải ảo não chuyển đi.
Thế mà những chuyện ấy hiển nhiên không cho đám cặn bã đó đủ bài học. Bọn chúng chẳng những không hối hận với toàn bộ những hành vi của mình, mà trái lại còn trách Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh đã khiến mọi chuyện trở nên bung bét, khiến bọn chúng giờ như chuột qua đường người người chửi đánh. Có một tên tên là Cao Vỹ đã ghi hận trong lòng, đã chọn một buổi tối đêm đen gió lạnh mai phục ở hẻm nhỏ, tập kích đánh Nhiễm Thanh Trang một trận.
Đánh xong tên Cao Vỹ đã chạy thoát, may mà lúc ấy Lâm Sênh đang ở cùng Nhiễm Thanh Trang, chưa nói đến chuyện kịp thời gọi xe cứu thương, cậu ta còn ở bệnh viện chăm sóc Nhiễm Thanh Trang cả đêm, cuối cùng cũng là dựa vào khẩu cung của cậu ta nên cảnh sát mới bắt được phạm nhân.
Lúc Nhiễm Thanh Trang lại xuất hiện ở trường học một lần nữa, trên gáy quấn băng gạc, sắc mặt thoạt nhìn cũng rất kém.
Tôi thấy hắn từ xa xa đi tới, đang muốn chào hắn một câu, hỏi hắn cơ thể thế nào.
Phạm nhân đã bắt được rồi, thù hận với Nam Chức không còn sâu như vậy nữa, chúng tôi cũng có thể… hòa giải nhỉ?
Tay giơ lên, một câu “chào buổi sáng” còn chưa kịp nói ra miệng, Nhiễm Thanh Trang nhìn cũng không thèm nhìn lướt qua tôi đi về phía đầu bên kia của hành lang.
Hắn không có ý muốn hòa giải với tôi, hoặc là nói, hắn chẳng hề cảm thấy quan hệ với tôi cần phải “hòa giải”.
Mà đúng lúc này, nhà dột lại gặp mưa đêm, thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu*. Mẹ tôi không cẩn bị ngã, bị thương đến thắt lưng, trong nhà mất đi sức lao động duy nhất chưa nói, chăm sóc mẹ cũng trở thành một vấn đề nan giải.
*họa vô đơn chí
Những năm đầu, lúc mẹ tôi một tay đem tro cốt của lão Quý rải toàn bộ xuống biển, nhà của tôi và nhà họ Quý chặt đứt quan hệ. Mà nhà mẹ đẻ của mẹ cũng lại ở vùng khác, đường xá xa xôi, rất không tiện, quan hệ lại bình thường, làm phiền cũng không ổn.
Tôi lại đang học lớp 12, là thời kỳ mấu chốt, mẹ tôi có đánh chết cũng không chịu để tôi hy sinh việc học chăm sóc bà ấy. Cuối cùng nghĩ ra một cách, là mua thật nhiều thật nhiều bánh bao chay để trong tủ lạnh, buổi sáng hâm nóng đặt trên đầu giường cho mẹ, bà ấy đói thì sẽ ăn cùng dưa muối.
Nhưng chẳng được mấy ngày mẹ không ăn với dưa muối nữa, chỉ ăn mỗi bánh bao chay, bởi vì ăn đồ muối phải uống nước, uống nước sẽ phải đi vệ sinh. Trong nhà không có người, mẹ không đi nổi đến nhà vệ sinh, vì thế chỉ đành tận lực bớt uống nước lại, muốn đi vệ sinh cũng phải chờ đến bốn giờ chiều lúc em gái đi học về.
Mẹ tôi ăn bánh bao chay, nhưng không đành lòng để chúng tôi ăn giống như vậy, một lần muốn dạy em gái xuống bếp. Nhưng em gái lúc đó cũng chỉ mới chín tuổi, ngay cả dao cũng không cầm được, tôi thực sự không đành lòng, nên tôi hỏi bố mẹ của bạn học Triệu Phong có thể gói một ít cơm canh thừa của ngày hôm đó bán không hết mang về không.
May mà bọn họ rất dễ nói chuyện, không những cho tôi mang cơm canh thừa về, mỗi ngày còn làm nhiều thêm một món nóng tặng cho tôi. Nhưng cứ như vậy, chuyện học bù sẽ không tiện từ chối nữa, dẫu sao cũng là cắn người miệng mềm*.
*bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Tôi mỗi ngày lúc về đến nhà đều đã rất muộn, em gái và mẹ cũng phải đợi tôi đến lúc đó. Lúc ăn cơm, mẹ vẫn còn có thể chú ý đến phong thái, em gái thì ăn như hổ đói từ đầu đến cuối, giống như là hận không thể ăn luôn cả bát.
Những lúc như vậy, tôi luôn thấy xót xa.
Nếu như cha tôi vẫn còn sống, nếu như tôi không học loại nhạc cụ tốn tiền như vậy, nếu như tôi có thể học giỏi hơn một chút, nếu như tôi có được số tiền học bổng kia…
Vô số cái nếu như quẩn quanh ở trong đầu tôi, hóa thành một đám mây đen khổng lồ đè tôi xuống.
Suất được cử đi học của trường chậm chạp chưa định, mà Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh xuất hiện như vậy ở lúc đó, ở nơi đó. Giống như quả táo mà Eva hái, cái cổ đầu tiên mà Cain dã cắt đứt, giục giã tôi đưa ra quyết định sai lầm nhất.
Trước kia tôi tưởng là tôi tố cáo bọn họ, là bởi vì tôi tham lam, tôi ghen tị, nhưng bây giờ tôi nhớ lại tất cả những điều này, tôi lại cảm thấy đó có lẽ là vì trả thù.
Trả thù Nhiễm Thanh Trang đã coi thường và lạnh lùng với tôi, trả thù hắn… không đáp lại cái tay vươn ra của tôi.
Trí nhớ của Quý Ninh có lẽ thiếu, nhưng sẽ không sai. Mặt khác, cho dù là nhớ lại, cũng chưa chắc đã là ký ức đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.