Chương 81: Ngoại truyện 2: "Sáng sớm"
Hồi Nam Tước
22/03/2023
Dịch: Khoai tây khiêu vũ ???? Chỉnh sửa: Vân Nhi
Khi Quý Ninh nhận được cuộc gọi video lạ thì chỉ nghĩ người khác gọi nhầm, không ngờ rằng sau khi nhận được thì đối diện lại xuất hiện gương mặt của Saki.
"Hi, lâu không gặp!" Cô gái đáng yêu để đầu Bob nghiêng đầu chào Quý Ninh.
Quý Ninh vốn đang tưới nước cho hoa trong vườn nhà lập tức ngừng tay, lóng ngóng cầm di động không biết nên làm gì.
Anh khóa chặt vòi nước, buông ống nước, liếc phòng ngủ lầu hai đang yên lặng rồi cẩn thận đóng lại cảnh cửa lớn vốn đang mở, cầm di động ngồi ở ngoài hành lang dài.
"Sao cô tìm được tôi?" Anh đã sớm đổi số di động, số mới cũng xin bằng tên người khác. Nghiêm Sương đã xoá hết những dấu vết về "Quý Ninh" ở trên mạng, bảo đảm không bị người có ý định nào tìm ra.
"Đừng sợ, tôi sẽ không tiết lộ tin tức của anh cho người khác." Saki cười hì hì nói: "Tôi chỉ muốn xác nhận an toàn của anh một chút, thấy anh không sao thì tôi yên tâm rồi." Cô chỉ ra sau lưng mình: "Chúng ta giống nhau mà, anh không cần đề phòng tôi như vậy."
Quý Ninh sờ vai mình, đầu ngón tay chạm vào vị trí hình xăm ở phía sau.
Anh giống Saki, đều là "vải vẽ tranh" của Sakamoto. Nói theo nghĩa nào đó thì bọn họ đúng là "đồng loại" nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình "giống" với bọn họ.
"Tôi không giống các cô." Quý Ninh nghiêm túc phản đối.
"Tùy tùy, anh chỉ cần biết tôi sẽ không hại anh là được rồi." Saki xua xua tay, dáng vẻ không sao đâu.
Quý Ninh vẫn duy trì cảnh giác và tuyệt đối đề phòng với tất cả những thứ liên quan đến Kim gia. Hai người chỉ từng có một mối quan hệ bình thường ở đảo Sư Vương, sau khi Kim gia bị huỷ diệt thì mối quan hệ liên quan này cũng trở nên vô cùng khó nói và yếu ớt. Vả lại anh còn biết rõ cô gái trông ngây thơ trước mặt này cũng không hề vô hại.
Quý Ninh không có tâm trạng để tâm sự với cô, chỉ hỏi thẳng: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, xem anh hồi phục thế nào thôi." Saki nói.
Tuy Sakamoto đang ở nước ngoài nhưng vô cùng chú ý đến sức khỏe của tác phẩm của mình. Sau khi biết Quý Ninh bị bệnh, ông ta liền dùng quan hệ của mình phái vài chuyên gia tài giỏi trong lĩnh vực này ở nước A liên hệ với Giải Dung là bác sĩ chủ trị của Quý Ninh, tỏ vẻ đồng ý dùng hết khả năng mình có để cung cấp tất cả hỗ trợ từ xa. Nếu không phải vì không muốn tạo nên tranh cãi lớn quy mô quốc tế thì ông ta thật sự muốn trói Quý Ninh trói đưa đi nước A điều trị rồi.
Tuy cuối cùng chẩn đoán chính xác không phải là u ác tính nhưng viêm giả u cũng không phải là loại bệnh có thể lơ la, vẫn phải cẩn thận chăm sóc. Giải Dung xem một lượng lớn tài liệu, tham khảo nhiều lần với các chuyên gia trong ngoài nước mới đưa ra được phương án điều trị cho Quý Ninh.
Nếu nói về ra sức thì trong căn bệnh của Quý Ninh, Sakamoto cũng xem như có góp chút sức. Nhưng những chuyện này Saki sẽ không nói cho Quý Ninh biết, Sakamoto cũng sẽ không lấy những chuyện này ra để tranh công với Quý Ninh.
Nghệ thuật gia bảo vệ tác phẩm của mình là chuyện đương nhiên nhưng chuyện này cũng không có nghĩa rằng nghệ thuật gia muốn duy trì quan hệ tốt thế nào với tác phẩm của mình.
Quý Ninh mím môi, có thể cảm giác được đối phương cũng không có ác ý nên anh cũng liền bớt đề phòng.
"Tôi khỏe lắm."
"Vậy là được rồi." Đôi môi đỏ của Saki hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ: "Tôi cho rằng anh không ngu như vậy, nhưng là để phòng vạn nhất, tôi vẫn nhắc anh một chút. Đừng bao giờ, động vào hình xăm của anh."
Quý Ninh rùng mình, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy cô gái nói tiếp: "Nếu Kim Phỉ Thịnh đã nói mọi người không cần phải báo thù cho ông ta thì mối thù đó sẽ không bị kéo dài. Nhưng nếu anh dám động vào tác phẩm của ngài Sakamoto, ông ấy nhất định sẽ muốn mạng anh."
"Phía Âu Khả Lam thì anh không cần lo lắng, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cô ta cũng đừng mong có được một ngày tốt lành ở nước A. Gia tộc mafia của cô ta tham gia cũng làm ăn qua lại với chúng tôi. Lợi ích lớn hay là đại tiểu thư nghèo túng, tôi nghĩ người có đầu óc đều sẽ biết nên chọn như thế nào."
Ngụ ý rằng bọn họ sẽ xử lý hết những nguy cơ đến từ xã hội đen, Quý Ninh chỉ cần bảo đảm chính bản thân mình khỏe mạnh, đừng để hình xăm xảy ra chuyện là được.
Đây cũng được xem như là tin tức tốt trong ngày nhưng Quý Ninh không hề có ý cảm kích.
"Không cần quấy rầy cuộc sống của tôi đâu, tránh xa tôi và Nhiễm Thanh Trang một chút."
Tuy Saki không có ác ý gì với anh nhưng anh vẫn không muốn có gút mắt gì với đối phương. Vất vả lắm anh mới có được sống cuộc sống yên bình với Nhiễm Thanh Trang. Bây giờ ai mà muốn đến phá hủy tất cả thì anh đều có thể nhào lên như chó điên, đồng quy vu tận với hắn.
"OK, chúng tôi cũng không muốn thành kẻ địch của cảnh sát quý quốc. Tôi sẽ bảo vệ anh mãi mãi, làm kỵ sĩ bóng đêm của anh." Saki đọc diễn cảm lời thoại của bộ phim không tên nào đó, hôn gió Quý Ninh rồi ngắt điện thoại.
Quý Ninh nhìn chằm chằm màn hình di động. Ngồi trên hành lang có gió nhẹ thổi qua, anh nghĩ một lát rồi chặn số cô.
"Sao em dậy sớm thế?"
Bỗng nhiên vang lên tiếng người làm Quý Ninh hoảng sợ, di động cũng không cẩn thận rời tay mà rớt xuống sàn hành lang gỗ.
Giây tiếp theo, cơ thể nóng ấm từ đằng sau đi đến, dang tay ra ôm lấy anh, vây anh ở trong ng.ực.
"Không phải tối qua hai giờ em mới ngủ à?" Nhiễm Thanh Trang nói giọng khàn khàn, mí mắt sụp xuống, cằm gác trên vai Quý Ninh, vẻ chưa tỉnh ngủ.
Mấy ngày nay không ngừng có đá bóng. Quý Ninh còn bình thường, không chịu nổi thì đi ngủ, Nhiễm Thanh Trang lại trận nào cũng xem, đến mức đêm nào cũng thức.
"Dù hôm qua em có ngủ muộn thì trước đó cũng toàn ngủ trước 11 giờ, thi thoảng thức khuya một đêm, ngủ sáu tiếng cũng đủ rồi." Quý Ninh trở tay vuốt v3 mái tóc vừa ngắn vừa cứng và vành tai mềm mại của Nhiễm Thanh Trang: "Anh mau đi ăn gì đi, đừng để tụt huyết áp. Ăn xong thì lại đi ngủ một giấc, tối còn có đá bóng mà đúng không?"
Nhiễm Thanh Trang "ừm" một tiếng, cơ thể vẫn không động đậy.
Thời tiết tháng chín tuy đã vào thu nhưng nhiệt độ không khí vẫn cao chứ không hạ đi. Quý Ninh bị hắn ôm đến mức toát ít mồ hôi, bèn hơi giãy dụa: "Em còn chưa tưới nưới xong."
Nhiễm Thanh Trang nghiêng đầu hôn gò má anh, xoa đầu anh rồi lười biếng đứng dậy, xoay người trở về phòng.
Quý Ninh xoa xoa vành tai hơi đỏ, lại lần nữa đi đến bên cạnh ống nước mở lại vòi, thừa lúc 8 giờ ánh mặt trời còn chưa gắt tưới đủ nước cho hoa cỏ trong vườn.
Lúc tưới nước, anh nhìn thấy có cành khô lá úa thì cũng sẽ cúi xuống dọn dẹp. Làm vậy nhiều cộng với nhiệt độ không khí sáng sớm tăng lên nên trong cổ anh đều đã thấm mồ hôi.
Anh mặc một cái áo thun trắng, chất liệu rất hút nước, nghĩ sân nhà mình không có người ngoài bèn đơn giản vén áo lên lau mồ hôi trên cổ. Anh vừa làm vậy, hình xăm phía sau lưng bèn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể tăng lên nên trên lưng chỉ còn hoa trà. Một mảng hoa sơn trà màu đỏ lớn nở trên làn da tái nhợt. Rõ ràng là một loài hoa tao nhã nhưng vì có màu sắc bắt mắt và số lượng lớn nên lại mang đến cho người ta cảm giác thật sang trọng.
Đến đây thì không thể không nói đến ánh mắt chọn vải vẽ tranh của Sakamoto Shinen.
Ông ta liếc mắt đã chọn được Quý Ninh đúng là vì cảm thấy khí chất của Quý Ninh rất phù hợp với hoa sơn trà, có thể trung hoà được sự xa hoa và kiêu kì của mảng hoa sơn trà đỏ lớn, quay lại bản chất "tao nhã".
Nếu Saki xăm bức "Ngây thơ" này, có lẽ mọi người sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nhưng sẽ không liếc lại hình xăm lần hai. Cũng như vậy, nếu xăm bức "Cô dâu chết chóc" trên lưng Quý Ninh thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy đó là một cô dâu đáng sợ nguy hiểm, có khi còn cảm thấy hơi buồn cười.
Nhiễm Thanh Trang lại lần nữa bưng chén cháo đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Quý Ninh đưa lưng về phía hắn, vén áo lên lau mồ hôi. Trên lưng cậu là mảng sơn trà lớn đang sáng đang ở hơi nước hạ lấp lánh sáng lên.
Tầm mắt của hắn từ vai cổ thon gầy của đối phương hướng xuống, cuối cùng ngừng tại chỗ giao với lưng quần ở bên hông.
Bên sườn chỗ đó có một vết hình tròn tím đỏ do mấy hôm trước hắn không cẩn thận cắn mạnh quá mà thành. Mấy tháng ăn chay mới được một lần ăn thịt, khi bị cắn Quý Ninh khóc rất nhiều, nhưng khi hỏi anh có đau không thì anh lại chỉ lắc đầu. Vào giây phút đó, Nhiễm Thanh Trang cảm giác dù mình có xé từng miếng thịt trên người anh xuống nuốt vào bụng thì đối phương cũng sẽ không giãy giụa, cam tâm tình nguyện cho hắn cắn.
Quý Ninh có thể nói là hết lòng với hắn, rất nhiều thời điểm hắn đều cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Dường như hắn không làm gì mà vẫn đạt được một thứ mà rất nhiều người tha thiết mơ ước: một tấm chân tình, một người yêu.
Từ ngày đồng ý trở thành gián điệp, hắn đã biết rõ sau này mình phải đối mặt với cái gì. Dù có may mắn sống sót, chờ hắn cũng chỉ là những ngày tháng bị đuổi giết, báo thù vô tận, không thấy ánh mặt trời.
Hắn chưa từng nghĩ tới sau khi tất cả kết thúc, hắn sẽ có được một căn nhà, một căn nhà có vườn và tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Đây là thứ mà hắn từ nhỏ đến lớn chưa dám mơ tới dù chỉ ở trong mơ.
Hắn ngồi ở trên hành lang, trong tay bưng cháo đậu xanh được Quý Ninh nấu vừa đủ giờ vào tối hôm qua. Bởi vì đã nấu lâu rồi nên đã không còn nguội nữa, ăn vào cảm giác rất vừa miệng, rất giải nhiệt.
Quý Ninh tưới hoa xong, quay người lại thì phát hiện không biết từ bao giờ mà Nhiễm Thanh Trang đã ngồi ở đằng sau anh, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng anh vừa ăn cháo ngon lành.
Anh nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, quay về phía Nhiễm Thanh Trang lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, đôi mắt cong lên tựa như trăng non.
"Sao lại ra ngoài? Anh không nóng à?"
Nhiễm Thanh Trang cắn một miếng dưa muối giòn, ăn hai miếng cháo đậu xanh rồi nói: "Không nóng, không khí bên ngoài rất tốt."
Quý Ninh đi đến trước mặt hắn, cúi người há miệng: "A..."
Nhiễm Thanh Trang thành thạo đút ngụm cháo cuối cùng trong chén cho anh. Sau đó hắn buông muỗng, thò tay vào trong áo thun, sờ cái lưng toàn là mồ hôi lạnh của anh.
"Đi tắm rửa đi, trong phòng còn đang bật điều hòa, đừng để bị bệnh."
Quý Ninh gật gật đầu rồi đi vào phòng, Nhiễm Thanh Trang đứng dậy đi vào theo.
"Anh muốn t4m chung không?" Quý Ninh quay đầu lại hỏi.
Thật ra Nhiễm Thanh Trang không có ý đó, nhưng vừa nhìn vào mắt anh thì liền mơ màng hồ đồ gật gật đầu, bị anh nắm tay dẫn vào phòng tắm.
Quý Ninh ôm đầu Nhiễm Thanh Trang, ngẩng cổ cho đối phương cắn yết hầu của mình: "Anh không được cắn lưng em nữa."
Dù gì cũng là bùa hộ mệnh, cắn hỏng thì phiền lắm.
Nhiễm Thanh Trang tưởng anh sợ đau, gật đầu qua loa tỏ vẻ đã biết.
Không ngờ rằng Quý Ninh lại nói tiếp: "Nhưng anh có thể... cắn chỗ khác..."
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy thì thoáng ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
"Em cố ý à?" Hắn buồn bực cắn cổ Quý Ninh một cái, cắn không nhẹ chút nào.
Quý Ninh bị đau nhăn mày, xuýt xoa một cái, hơi khó hiểu: "Hả?"
"Luôn nói mấy câu làm người ta phát điên."
Người này như thể có ma lực thần kì nào đó, mỗi nụ cười tươi đều sẽ làm hắn mê mẩn hơn một chút, mỗi câu từ anh nói đều làm hắn trở nên điên cuồng hơn.
"Em đâu có..." Quý Ninh hơi tủi thân. Anh cụp hàng mi dài, ôm cổ Nhiễm Thanh Trang, mút hôn từng tấc chóp mũi và khóe môi của hắn: "Anh nói oan em rồi."
Hơi thở của Nhiễm Thanh Trang càng nặng hơn vài phần. Hắn cắn môi Quý Ninh, hôn rất mạnh như là thật sự hận không thể xé đối phương ra ăn vào bụng, nhập vào cơ thể của mình.
Mãi đến gần trưa ngày hôm đó, hai người mới đi ra khỏi phòng tắm.
Khi Quý Ninh nhận được cuộc gọi video lạ thì chỉ nghĩ người khác gọi nhầm, không ngờ rằng sau khi nhận được thì đối diện lại xuất hiện gương mặt của Saki.
"Hi, lâu không gặp!" Cô gái đáng yêu để đầu Bob nghiêng đầu chào Quý Ninh.
Quý Ninh vốn đang tưới nước cho hoa trong vườn nhà lập tức ngừng tay, lóng ngóng cầm di động không biết nên làm gì.
Anh khóa chặt vòi nước, buông ống nước, liếc phòng ngủ lầu hai đang yên lặng rồi cẩn thận đóng lại cảnh cửa lớn vốn đang mở, cầm di động ngồi ở ngoài hành lang dài.
"Sao cô tìm được tôi?" Anh đã sớm đổi số di động, số mới cũng xin bằng tên người khác. Nghiêm Sương đã xoá hết những dấu vết về "Quý Ninh" ở trên mạng, bảo đảm không bị người có ý định nào tìm ra.
"Đừng sợ, tôi sẽ không tiết lộ tin tức của anh cho người khác." Saki cười hì hì nói: "Tôi chỉ muốn xác nhận an toàn của anh một chút, thấy anh không sao thì tôi yên tâm rồi." Cô chỉ ra sau lưng mình: "Chúng ta giống nhau mà, anh không cần đề phòng tôi như vậy."
Quý Ninh sờ vai mình, đầu ngón tay chạm vào vị trí hình xăm ở phía sau.
Anh giống Saki, đều là "vải vẽ tranh" của Sakamoto. Nói theo nghĩa nào đó thì bọn họ đúng là "đồng loại" nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình "giống" với bọn họ.
"Tôi không giống các cô." Quý Ninh nghiêm túc phản đối.
"Tùy tùy, anh chỉ cần biết tôi sẽ không hại anh là được rồi." Saki xua xua tay, dáng vẻ không sao đâu.
Quý Ninh vẫn duy trì cảnh giác và tuyệt đối đề phòng với tất cả những thứ liên quan đến Kim gia. Hai người chỉ từng có một mối quan hệ bình thường ở đảo Sư Vương, sau khi Kim gia bị huỷ diệt thì mối quan hệ liên quan này cũng trở nên vô cùng khó nói và yếu ớt. Vả lại anh còn biết rõ cô gái trông ngây thơ trước mặt này cũng không hề vô hại.
Quý Ninh không có tâm trạng để tâm sự với cô, chỉ hỏi thẳng: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, xem anh hồi phục thế nào thôi." Saki nói.
Tuy Sakamoto đang ở nước ngoài nhưng vô cùng chú ý đến sức khỏe của tác phẩm của mình. Sau khi biết Quý Ninh bị bệnh, ông ta liền dùng quan hệ của mình phái vài chuyên gia tài giỏi trong lĩnh vực này ở nước A liên hệ với Giải Dung là bác sĩ chủ trị của Quý Ninh, tỏ vẻ đồng ý dùng hết khả năng mình có để cung cấp tất cả hỗ trợ từ xa. Nếu không phải vì không muốn tạo nên tranh cãi lớn quy mô quốc tế thì ông ta thật sự muốn trói Quý Ninh trói đưa đi nước A điều trị rồi.
Tuy cuối cùng chẩn đoán chính xác không phải là u ác tính nhưng viêm giả u cũng không phải là loại bệnh có thể lơ la, vẫn phải cẩn thận chăm sóc. Giải Dung xem một lượng lớn tài liệu, tham khảo nhiều lần với các chuyên gia trong ngoài nước mới đưa ra được phương án điều trị cho Quý Ninh.
Nếu nói về ra sức thì trong căn bệnh của Quý Ninh, Sakamoto cũng xem như có góp chút sức. Nhưng những chuyện này Saki sẽ không nói cho Quý Ninh biết, Sakamoto cũng sẽ không lấy những chuyện này ra để tranh công với Quý Ninh.
Nghệ thuật gia bảo vệ tác phẩm của mình là chuyện đương nhiên nhưng chuyện này cũng không có nghĩa rằng nghệ thuật gia muốn duy trì quan hệ tốt thế nào với tác phẩm của mình.
Quý Ninh mím môi, có thể cảm giác được đối phương cũng không có ác ý nên anh cũng liền bớt đề phòng.
"Tôi khỏe lắm."
"Vậy là được rồi." Đôi môi đỏ của Saki hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ: "Tôi cho rằng anh không ngu như vậy, nhưng là để phòng vạn nhất, tôi vẫn nhắc anh một chút. Đừng bao giờ, động vào hình xăm của anh."
Quý Ninh rùng mình, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy cô gái nói tiếp: "Nếu Kim Phỉ Thịnh đã nói mọi người không cần phải báo thù cho ông ta thì mối thù đó sẽ không bị kéo dài. Nhưng nếu anh dám động vào tác phẩm của ngài Sakamoto, ông ấy nhất định sẽ muốn mạng anh."
"Phía Âu Khả Lam thì anh không cần lo lắng, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cô ta cũng đừng mong có được một ngày tốt lành ở nước A. Gia tộc mafia của cô ta tham gia cũng làm ăn qua lại với chúng tôi. Lợi ích lớn hay là đại tiểu thư nghèo túng, tôi nghĩ người có đầu óc đều sẽ biết nên chọn như thế nào."
Ngụ ý rằng bọn họ sẽ xử lý hết những nguy cơ đến từ xã hội đen, Quý Ninh chỉ cần bảo đảm chính bản thân mình khỏe mạnh, đừng để hình xăm xảy ra chuyện là được.
Đây cũng được xem như là tin tức tốt trong ngày nhưng Quý Ninh không hề có ý cảm kích.
"Không cần quấy rầy cuộc sống của tôi đâu, tránh xa tôi và Nhiễm Thanh Trang một chút."
Tuy Saki không có ác ý gì với anh nhưng anh vẫn không muốn có gút mắt gì với đối phương. Vất vả lắm anh mới có được sống cuộc sống yên bình với Nhiễm Thanh Trang. Bây giờ ai mà muốn đến phá hủy tất cả thì anh đều có thể nhào lên như chó điên, đồng quy vu tận với hắn.
"OK, chúng tôi cũng không muốn thành kẻ địch của cảnh sát quý quốc. Tôi sẽ bảo vệ anh mãi mãi, làm kỵ sĩ bóng đêm của anh." Saki đọc diễn cảm lời thoại của bộ phim không tên nào đó, hôn gió Quý Ninh rồi ngắt điện thoại.
Quý Ninh nhìn chằm chằm màn hình di động. Ngồi trên hành lang có gió nhẹ thổi qua, anh nghĩ một lát rồi chặn số cô.
"Sao em dậy sớm thế?"
Bỗng nhiên vang lên tiếng người làm Quý Ninh hoảng sợ, di động cũng không cẩn thận rời tay mà rớt xuống sàn hành lang gỗ.
Giây tiếp theo, cơ thể nóng ấm từ đằng sau đi đến, dang tay ra ôm lấy anh, vây anh ở trong ng.ực.
"Không phải tối qua hai giờ em mới ngủ à?" Nhiễm Thanh Trang nói giọng khàn khàn, mí mắt sụp xuống, cằm gác trên vai Quý Ninh, vẻ chưa tỉnh ngủ.
Mấy ngày nay không ngừng có đá bóng. Quý Ninh còn bình thường, không chịu nổi thì đi ngủ, Nhiễm Thanh Trang lại trận nào cũng xem, đến mức đêm nào cũng thức.
"Dù hôm qua em có ngủ muộn thì trước đó cũng toàn ngủ trước 11 giờ, thi thoảng thức khuya một đêm, ngủ sáu tiếng cũng đủ rồi." Quý Ninh trở tay vuốt v3 mái tóc vừa ngắn vừa cứng và vành tai mềm mại của Nhiễm Thanh Trang: "Anh mau đi ăn gì đi, đừng để tụt huyết áp. Ăn xong thì lại đi ngủ một giấc, tối còn có đá bóng mà đúng không?"
Nhiễm Thanh Trang "ừm" một tiếng, cơ thể vẫn không động đậy.
Thời tiết tháng chín tuy đã vào thu nhưng nhiệt độ không khí vẫn cao chứ không hạ đi. Quý Ninh bị hắn ôm đến mức toát ít mồ hôi, bèn hơi giãy dụa: "Em còn chưa tưới nưới xong."
Nhiễm Thanh Trang nghiêng đầu hôn gò má anh, xoa đầu anh rồi lười biếng đứng dậy, xoay người trở về phòng.
Quý Ninh xoa xoa vành tai hơi đỏ, lại lần nữa đi đến bên cạnh ống nước mở lại vòi, thừa lúc 8 giờ ánh mặt trời còn chưa gắt tưới đủ nước cho hoa cỏ trong vườn.
Lúc tưới nước, anh nhìn thấy có cành khô lá úa thì cũng sẽ cúi xuống dọn dẹp. Làm vậy nhiều cộng với nhiệt độ không khí sáng sớm tăng lên nên trong cổ anh đều đã thấm mồ hôi.
Anh mặc một cái áo thun trắng, chất liệu rất hút nước, nghĩ sân nhà mình không có người ngoài bèn đơn giản vén áo lên lau mồ hôi trên cổ. Anh vừa làm vậy, hình xăm phía sau lưng bèn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể tăng lên nên trên lưng chỉ còn hoa trà. Một mảng hoa sơn trà màu đỏ lớn nở trên làn da tái nhợt. Rõ ràng là một loài hoa tao nhã nhưng vì có màu sắc bắt mắt và số lượng lớn nên lại mang đến cho người ta cảm giác thật sang trọng.
Đến đây thì không thể không nói đến ánh mắt chọn vải vẽ tranh của Sakamoto Shinen.
Ông ta liếc mắt đã chọn được Quý Ninh đúng là vì cảm thấy khí chất của Quý Ninh rất phù hợp với hoa sơn trà, có thể trung hoà được sự xa hoa và kiêu kì của mảng hoa sơn trà đỏ lớn, quay lại bản chất "tao nhã".
Nếu Saki xăm bức "Ngây thơ" này, có lẽ mọi người sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nhưng sẽ không liếc lại hình xăm lần hai. Cũng như vậy, nếu xăm bức "Cô dâu chết chóc" trên lưng Quý Ninh thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy đó là một cô dâu đáng sợ nguy hiểm, có khi còn cảm thấy hơi buồn cười.
Nhiễm Thanh Trang lại lần nữa bưng chén cháo đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Quý Ninh đưa lưng về phía hắn, vén áo lên lau mồ hôi. Trên lưng cậu là mảng sơn trà lớn đang sáng đang ở hơi nước hạ lấp lánh sáng lên.
Tầm mắt của hắn từ vai cổ thon gầy của đối phương hướng xuống, cuối cùng ngừng tại chỗ giao với lưng quần ở bên hông.
Bên sườn chỗ đó có một vết hình tròn tím đỏ do mấy hôm trước hắn không cẩn thận cắn mạnh quá mà thành. Mấy tháng ăn chay mới được một lần ăn thịt, khi bị cắn Quý Ninh khóc rất nhiều, nhưng khi hỏi anh có đau không thì anh lại chỉ lắc đầu. Vào giây phút đó, Nhiễm Thanh Trang cảm giác dù mình có xé từng miếng thịt trên người anh xuống nuốt vào bụng thì đối phương cũng sẽ không giãy giụa, cam tâm tình nguyện cho hắn cắn.
Quý Ninh có thể nói là hết lòng với hắn, rất nhiều thời điểm hắn đều cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Dường như hắn không làm gì mà vẫn đạt được một thứ mà rất nhiều người tha thiết mơ ước: một tấm chân tình, một người yêu.
Từ ngày đồng ý trở thành gián điệp, hắn đã biết rõ sau này mình phải đối mặt với cái gì. Dù có may mắn sống sót, chờ hắn cũng chỉ là những ngày tháng bị đuổi giết, báo thù vô tận, không thấy ánh mặt trời.
Hắn chưa từng nghĩ tới sau khi tất cả kết thúc, hắn sẽ có được một căn nhà, một căn nhà có vườn và tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Đây là thứ mà hắn từ nhỏ đến lớn chưa dám mơ tới dù chỉ ở trong mơ.
Hắn ngồi ở trên hành lang, trong tay bưng cháo đậu xanh được Quý Ninh nấu vừa đủ giờ vào tối hôm qua. Bởi vì đã nấu lâu rồi nên đã không còn nguội nữa, ăn vào cảm giác rất vừa miệng, rất giải nhiệt.
Quý Ninh tưới hoa xong, quay người lại thì phát hiện không biết từ bao giờ mà Nhiễm Thanh Trang đã ngồi ở đằng sau anh, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng anh vừa ăn cháo ngon lành.
Anh nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, quay về phía Nhiễm Thanh Trang lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, đôi mắt cong lên tựa như trăng non.
"Sao lại ra ngoài? Anh không nóng à?"
Nhiễm Thanh Trang cắn một miếng dưa muối giòn, ăn hai miếng cháo đậu xanh rồi nói: "Không nóng, không khí bên ngoài rất tốt."
Quý Ninh đi đến trước mặt hắn, cúi người há miệng: "A..."
Nhiễm Thanh Trang thành thạo đút ngụm cháo cuối cùng trong chén cho anh. Sau đó hắn buông muỗng, thò tay vào trong áo thun, sờ cái lưng toàn là mồ hôi lạnh của anh.
"Đi tắm rửa đi, trong phòng còn đang bật điều hòa, đừng để bị bệnh."
Quý Ninh gật gật đầu rồi đi vào phòng, Nhiễm Thanh Trang đứng dậy đi vào theo.
"Anh muốn t4m chung không?" Quý Ninh quay đầu lại hỏi.
Thật ra Nhiễm Thanh Trang không có ý đó, nhưng vừa nhìn vào mắt anh thì liền mơ màng hồ đồ gật gật đầu, bị anh nắm tay dẫn vào phòng tắm.
Quý Ninh ôm đầu Nhiễm Thanh Trang, ngẩng cổ cho đối phương cắn yết hầu của mình: "Anh không được cắn lưng em nữa."
Dù gì cũng là bùa hộ mệnh, cắn hỏng thì phiền lắm.
Nhiễm Thanh Trang tưởng anh sợ đau, gật đầu qua loa tỏ vẻ đã biết.
Không ngờ rằng Quý Ninh lại nói tiếp: "Nhưng anh có thể... cắn chỗ khác..."
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy thì thoáng ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
"Em cố ý à?" Hắn buồn bực cắn cổ Quý Ninh một cái, cắn không nhẹ chút nào.
Quý Ninh bị đau nhăn mày, xuýt xoa một cái, hơi khó hiểu: "Hả?"
"Luôn nói mấy câu làm người ta phát điên."
Người này như thể có ma lực thần kì nào đó, mỗi nụ cười tươi đều sẽ làm hắn mê mẩn hơn một chút, mỗi câu từ anh nói đều làm hắn trở nên điên cuồng hơn.
"Em đâu có..." Quý Ninh hơi tủi thân. Anh cụp hàng mi dài, ôm cổ Nhiễm Thanh Trang, mút hôn từng tấc chóp mũi và khóe môi của hắn: "Anh nói oan em rồi."
Hơi thở của Nhiễm Thanh Trang càng nặng hơn vài phần. Hắn cắn môi Quý Ninh, hôn rất mạnh như là thật sự hận không thể xé đối phương ra ăn vào bụng, nhập vào cơ thể của mình.
Mãi đến gần trưa ngày hôm đó, hai người mới đi ra khỏi phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.