Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang
Chương 11
Bạch Vân Đóa
14/08/2021
Edit: Agehakun
Beta: Andrea
Lý Tâm Nhiên đỏ mắt đứng dậy, lí nha lí nhí: “Con đi vệ sinh một chút ạ.”
Cậu vừa nói xong đã tức tốc chạy đi mất.
Lê Xán nhìn thấy mắt cậu đỏ, nhưng hắn không đuổi theo mà chỉ quay đầu hỏi: “Mẹ, Tâm Nhiên muốn để công ty của mẹ tài trợ phục trang cho phim của cậu ấy, mẹ thấy thế nào?”
Hôm nay hắn và Lý Tâm Nhiên tới công ty của mẹ Lê là để bàn về việc tài trợ, trong phim của Lý Tâm Nhiên có một cảnh tổ chức show thời trang, muốn sử dụng mẫu mới còn chưa ra mắt năm nay của công ty mẹ Lê, như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề phục trang dùng trong phim, lại vừa có thể PR cho sản phẩm mới của mẹ Lê, Lê Xán cảm thấy đôi bên đều có lợi trong chuyện này, vì vậy mới dẫn cậu ta tới đây.
Mẹ Lê Xán hầm hừ quay đầu, không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
“…” Lê Xán bị mẹ hắn phớt lờ thì hơi ngẩn người, “Mẹ?”
Mẹ Lê Xán quay đầu lại, phẫn nộ chỉ vào hắn, “Con còn có thời gian lo cho mấy bộ phim đó hả? Mẹ cho con biết, nếu như con dâu ngoan ngoãn tuyệt vời của mẹ đi mất, thì con cũng đừng có về nhà làm gì nữa.”
Lê Xán lải nhải với mẹ hắn, “Sao con lại không biết là mẹ có con dâu từ hồi nào chứ?”
“Nhị Viên chính là con dâu mà mẹ đã chọn trúng từ rất lâu rồi đấy.” Mẹ Lê Xán trừng hắn, “Con mau mau kéo người về đi.”
Lê Xán phiền muộn liếc Thang Nhị Viên một cái, giọng điệu chua loét: “Viên Viên còn gặp cả ba bà Chu Trạch rồi kìa, mẹ vẫn còn ngồi đây mà mơ ngủ à?”
“Viên Viên đang qua lại với con trai cả nhà họ Chu thật ư?” Mẹ Lê Xán đau lòng x2, giọng điệu run run.
Lê Xán ngả lưng về sau, có chút khó chịu nới lỏng cổ áo, “Không phải con đã nói với mẹ rồi à? Người con thích chính là tường vi hồng, mẹ đừng gán ghép loạn lên làm gì.”
“Tường vi hồng? Chính là cái cậu Lý Tâm Nhiên đó đúng không.” Mẹ Lê Xán bật cười một tiếng: “Vậy con có biết tường vi hồng ghét ăn món gì không?”
Mẹ Lê nhớ rất kỹ mấy lời căn dặn ban nãy của con trai mình với quản lý, bởi vì Thang Nhị Viên không thích ăn hạt tiêu đen cho nên Lê Xán vừa tới đây đã nhắn quản lý luôn, nếu Thang Nhị Viên có tới nơi này ăn cơm, nhất định không được rắc thêm hạt tiêu vào đồ ăn của Thang Nhị Viên.
Mẹ Lê cực kỳ nghi ngờ lý do mà Lê Xán dẫn bà và Lý Tâm Nhiên tới nơi này ăn cơm, chính là để sắp xếp xong xuôi vụ cơm nước cho Thang Nhị Viên phòng trừ sau này anh có tới ăn.
Lê Xán nhớ tới cái bánh sandwich bị Lý Tâm Nhiên từ chối khi trước, cười đắc ý, “Cậu ấy không thích ăn sandwich.”
Mẹ Lê trả lại một nụ cười cũng không kém phần rực rỡ, sau đó khinh bỉ liếc mắt, gõ gõ cái đĩa, “Thế đây là cái gì?”
Lê Xán nhìn sandwich trên đĩa, “…” Ban nãy chọn món ăn hắn chợt quên mất.
Mẹ Lê xì một tiếng, đúng lúc Lý Tâm Nhiên trở lại, bà cũng không tiện chất vấn thêm, chỉ khinh bỉ liếc mắt nhìn ông con trai nhà mình một cái.
Lý Tâm Nhiên nở nụ cười dịu dàng với mẹ Lê Xán, sau đó kéo ghế ra định ngồi xuống, nhưng mà hình như chân ghế bị cái gì đó chặn lại, cậu ta lại không có đủ sức, không kéo nổi.
Lê Xán vẫn còn đang ngẩn người nhìn đĩa sandwich kia, không chú ý tới cảnh tượng khó xử của Lý Tâm Nhiên, cuối cùng mẹ Lê phải giục một tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vã đứng lên ga-lăng kéo ghế ra giúp Lý Tâm Nhiên.
Lý Tâm Nhiên cười với hắn, sau đó ngồi xuống.
Thang Nhị Viên trông thấy cảnh này, khẽ hừ một tiếng trong lòng, cúi đầu cắn một miếng bít tết không rắc tiêu.
Ông Chu ngồi ở đối diện tiếp tục liến thoắng mấy lời ca ngợi Thang Nhị Viên, Thang Nhị Viên vừa nghe đã thấy cả một bầu trời giả trân, nghe thì vẫn cứ nghe thôi nhưng không coi là thật.
Ông Chu mặt mày hồng hào uống một hớp rượu, cười híp mắt nhìn Thang Nhị Viên hỏi: “Không biết khi nào thì Thang tướng quân có thời gian vậy? Bác sẽ đích thân tới thăm hỏi ngài ấy một chút.”
Thang Nhị Viên cũng không muốn để ba mẹ hai bên gặp mặt nhanh như vậy, cho nên chỉ nói: “Dạo gần đây ba con có hơi bận, đợi ông ấy có thời gian thì con sẽ nói lại cho ngài.”
Ông Chu tiếc nuối gật đầu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Công vụ bận rộn, có thể lý giải, có thể lý giải.”
Bà Chu vẫn luôn cúi đầu húp cháo, cứ như chẳng có chút hứng thú gì đối với chuyện của bọn họ.
Ông Chu cười xong lại nói: “Bác muốn gặp Thang tướng quân, cũng chỉ vì nóng vội muốn hỏi ý kiến của Thang tướng quân, xem nên để hai đứa kết hôn vào khi nào.”
Thang Nhị Viên siết chặt dao nĩa, nhíu mày nhìn về phía ông Chu, “… Ngày kết hôn?”
“Đúng vậy, Nhị Viên, nếu con với A Trạch quen biết đã lâu, cũng hiểu rõ về nhau rồi, hơn nữa con cũng đã đồng ý với lời cầu hôn của A Trạch, cũng nên kết hôn sớm một chút, các con kết hôn xong, bác và bác gái các con cũng thấy yên tâm hơn, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai là A Trạch, điều mà chúng ta muốn nhìn thấy nhất chính là ngày nó thành gia lập nghiệp.”
Bà Chu bật cười một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Ai mà chẳng biết, tôi đây chỉ có một đứa con trai là A Trạch, nhưng ông lại không chỉ có một đứa con trai này, quãng thời gian trước không phải ông vẫn luôn dẫn theo đứa con riêng kia chạy đi khoe khoang khắp nơi đấy sao?”
Ông Chu lập tức lúng túng, không vui liếc bà ta một cái, hạ giọng quở trách: “Bọn nhỏ đều đang ở đây, bà nói chuyện này để làm gì?”
Chu Trạch gắp thức ăn cho mẹ gã, khuyên nhủ: “Mẹ, ăn cơm đi.”
Bà Chu cười lạnh hai tiếng, khôi phục vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ là vẻ mặt lúc nhìn ông Chu lại cực kỳ chán ghét.
Ông Chu quở trách bà Chu xong, lại trở về bộ dạng hiền lành vui vẻ, nhìn Thang Nhị Viên nói: “Nhị Viên, bác gái của con bị bệnh quấn thân lâu rồi, tinh thần không được tốt, con chớ để ý.”
Thang Nhị Viên lắc đầu, không nhiều lời.
Ông Chu lại hỏi: “Con muốn kết hôn khi nào?”
Ánh mắt lão nồng liệt nhìn Thang Nhị Viên chằm chằm, ngay cả bà Chu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn về phía Thang Nhị Viên, mặc dù không hồi thúc, nhưng nhìn bộ dạng này thì cũng đủ biết là đang rất hi vọng bọn họ có thể kết hôn sớm.
Thang Nhị Viên ngơ ngác, thành thật đáp: “Tạm thời thì con vẫn chưa suy xét tới chuyện kết hôn.”
Biểu cảm của ông Chu tức khắc trở nên vi diệu, lão liếc mắt nhìn Chu Trạch một cái, lạnh lùng hỏi: “Sao thế hả A Trạch? Không phải con nói Nhị Viên đã đồng ý rồi sao?”
Chu Trạch lập tức hoảng loạn, không đổi biểu cảm âm thầm kéo tay Thang Nhị Viên ở dưới gầm bàn, hơi dùng lực một chút, sau đó khẽ cười với ông Chu, “Ba, Nhị Viên nói đùa ấy mà.”
Thang Nhị Viên khẽ cau mày, giật tay ra.
Chu Trạch lại kéo tay Thang Nhị Viên không thả, sau đó đứng lên, “Ba mẹ cứ ăn trước nhé, con với Nhị Viên vào WC một chút.”
Thang Nhị Viên mặc gã kéo mình rời khỏi chỗ ngồi, sắc mặt có phần khó coi, xem ra đây vốn dĩ không phải là một buổi gặp mặt đơn giản giống như lời Chu Trạch nói, mà gã đã nói dối ba mẹ, đồng thời lừa gạt Thang Nhị Viên tới đây.
Chu Trạch kéo Thang Nhị Viên đi liền một mạch tới góc khuất khỏi tầm mắt của ông Chu bà Chu, sau đó có chút khổ sở van nài Thang Nhị Viên: “Nhị Viên, anh rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi, anh biết em vẫn chưa đồng ý với lời cầu hôn của anh, thế nhưng em có thể giả vờ rồi diễn một màn với anh có được hay không.”
“Diễn kịch?”
“Ừm.” Chu Trạch gật đầu, bộ dạng khó xử, xoắn xuýt một lát, mới mở miệng nói: “Thật ra tình trạng hiện tại của mẹ anh không tốt lắm, bác sĩ nói bà ấy… chỉ còn lại ba tháng.”
“Ba tháng?” Thang Nhị Viên hiểu được ý của gã, không nhịn được cau mày, tuy rằng nhìn bà Chu gầy yếu, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng trông đâu giống như chỉ còn lại ba tháng chứ.
“Ừm, bây giờ bọn anh đều đang gạt bà ấy, cho nên trông bà có vẻ khá tốt.” Chu Trạch liếc trái liếc phải, tay cũng có chút khẩn trương nắm chặt lại.
Thang Nhị Viên cũng không dò hỏi tính thật giả trong chuyện này mà chỉ hỏi lại: “Cậu muốn tôi phối hợp với cậu như thế nào?”
“Nhị Viên, anh muốn nhờ em giả vờ như em đã đồng ý với lời cầu hôn của anh ở trước mặt ba mẹ anh, anh đã nhận định em chính là người bạn đường nửa đời sau này của anh, anh sẵn lòng đợi chờ đáp án của em, nhưng thời gian của mẹ anh lại có hạn, anh chỉ muốn nhờ em phối hợp với anh lừa gạt bà ấy, để bà có thể vui vẻ vượt qua ba tháng này, em yên tâm, trước khi em đồng ý với lời cầu hôn của anh, anh sẽ không ép em phải kết hôn với anh, có được không?”
Thang Nhị Viên xoắn xuýt cau mày, tuy rằng anh cũng hi vọng bác gái khỏe mạnh hơn, thế nhưng anh cảm thấy dối lừa để giúp bác gái được vui vẻ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không được thoả đáng, một khi chuyện này bị vạch trần, bác gái sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn.
Huống chi hiện tại anh còn chưa có tính đến chuyện sẽ đồng ý với lời cầu hôn của Chu Trạch, anh không biết giờ mình đang do dự gì nữa, chỉ biết là để mở miệng nói ra một câu “em đồng ý” rất khó.
Đồng thời anh cùng không thích thái độ của Chu Trạch, chỉ thấy có xạo gạt và bức ép, nếu như Chu Trạch nói rõ ràng với anh từ sớm, có lẽ anh sẽ muốn phối hợp với Chu Trạch hơn bây giờ.
Chu Trạch thấy anh không mở miệng, đột nhiên nắm chặt bờ vai của anh, đầy mặt lo lắng nói: “Nhị Viên, anh cầu xin em, chuyện này thật sự rất quan trọng đối với anh.”
Bởi vì gã quá lo lắng, thành ra sắc mặt có hơi dữ tợn.
Thang Nhị Viên ngẩn người, trong nháy mắt thậm chí còn quên mất dáng vẻ ngày trước của Chu Trạch – cái dáng vẻ đã khiến mình động lòng với gã.
Đúng lúc Lê Xán vòng qua chỗ ngoặt, nhìn thấy Chu Trạch hung tợn bấu chặt vào vai Thang Nhị Viên, không khỏi biến sắc, lập tức xông tới đẩy Chu Trạch ra, chắn Thang Nhị Viên ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Mày đang làm gì hả?!”
Lưng Chu Trạch đập vào tường, đau đớn khiến mặt gã nhăn như vỏ quýt khô, gã không nhịn được kêu lên thành tiếng, mãi sau mới tỉnh táo lại.
Lúc này gã phẫn nộ nhìn về phía Lê Xán, lại nhớ tới thân phận của Lê Xán, cưỡng ép lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là chuyện giữa tôi và Nhị Viên, không liên quan gì tới cậu cả.”
Ánh mắt Lê Xán lạnh lùng, nhìn xoáy vào gã: “Mày bắt nạt Viên Viên là đã liên quan tới tao rồi, Chu Trạch, mày thành thật một chút cho tao, nếu như tao còn nhìn thấy mày bắt nạt Viên Viên, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.”
Hắn nói xong, cảnh cáo liếc mắt nhìn Chu Trạch một cái, choàng tay qua vai Thang Nhị Viên, kéo Thang Nhị Viên đi một mạch thật nhanh ra ngoài.
Thang Nhị Viên khẽ tránh ra nhưng sức lực của Lê Xán quá lớn, anh giãy lại không thoát nổi, cũng không muốn giãy giụa lắm, anh chẳng muốn quay trở lại đối mặt với mấy lời ca ngợi không có miếng thật trân nào của ông Chu, hay lời nói chanh chua thi thoảng lại vang lên của bà Chu, càng không muốn giả vờ giả vịt lừa dối bọn họ cùng với Chu Trạch.
Anh chợt phát hiện hình như mình cũng đâu có yêu Chu Trạch nhiều như tưởng tượng, trong phút chốc thậm chí còn cảm thấy hơi mờ mịt.
Chu Trạch nhấc chân muốn đuổi theo bọn họ nhưng lại sợ làm cho ông bà Chu chú ý, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, uất hận đấm một phát thật mạnh lên vách tường, ngay cả một câu mắng nhiếc lớn một chút cũng không dám phát ra.
Mẹ Lê nhìn thấy Lê Xán kéo Thang Nhị Viên rời đi, lúc này hai sáng mắt lên, bắn cho ông Chu một ánh mắt thắng lợi. ngôn tình hoàn
Ông Chu chả hiểu kiểu gì: “???”
Mắt của người đàn bà họ Lê này bị rút gân à?
Mẹ Lê Xán thu tầm mắt lại, dịu dàng cười với Lý Tâm Nhiên, “Tâm Nhiên, con yên tâm, chuyện tài trợ phục trang không thành vấn đề, khi nào quay phim mà con cần, cứ gọi điện thoại báo cho bác, bác sẽ phái người mang quần áo qua đưa cho con.”
Lý Tâm Nhiên thấy chuyện tài trợ đã đàm phán thành công, vui vẻ gật đầu, “Vậy thì tốt quá, cám ơn bác gái.”
Mẹ Lê cười càng tươi hơn, “Xán Xán vừa mới nhắn cho bác, nói nó có việc đi trước, chúng ta cứ ăn cơm, lát nữa bác sẽ đích thân đưa con về ha.”
Lý Tâm Nhiên không nghi ngờ gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Phiền bác quá ạ.”
“Không phiền, không phiền.”
Mẹ Lê vui vẻ nghĩ, nếu như có thể thuận lợi rước con dâu vào cửa, có khổ hơn nữa cũng được.
Beta: Andrea
Lý Tâm Nhiên đỏ mắt đứng dậy, lí nha lí nhí: “Con đi vệ sinh một chút ạ.”
Cậu vừa nói xong đã tức tốc chạy đi mất.
Lê Xán nhìn thấy mắt cậu đỏ, nhưng hắn không đuổi theo mà chỉ quay đầu hỏi: “Mẹ, Tâm Nhiên muốn để công ty của mẹ tài trợ phục trang cho phim của cậu ấy, mẹ thấy thế nào?”
Hôm nay hắn và Lý Tâm Nhiên tới công ty của mẹ Lê là để bàn về việc tài trợ, trong phim của Lý Tâm Nhiên có một cảnh tổ chức show thời trang, muốn sử dụng mẫu mới còn chưa ra mắt năm nay của công ty mẹ Lê, như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề phục trang dùng trong phim, lại vừa có thể PR cho sản phẩm mới của mẹ Lê, Lê Xán cảm thấy đôi bên đều có lợi trong chuyện này, vì vậy mới dẫn cậu ta tới đây.
Mẹ Lê Xán hầm hừ quay đầu, không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
“…” Lê Xán bị mẹ hắn phớt lờ thì hơi ngẩn người, “Mẹ?”
Mẹ Lê Xán quay đầu lại, phẫn nộ chỉ vào hắn, “Con còn có thời gian lo cho mấy bộ phim đó hả? Mẹ cho con biết, nếu như con dâu ngoan ngoãn tuyệt vời của mẹ đi mất, thì con cũng đừng có về nhà làm gì nữa.”
Lê Xán lải nhải với mẹ hắn, “Sao con lại không biết là mẹ có con dâu từ hồi nào chứ?”
“Nhị Viên chính là con dâu mà mẹ đã chọn trúng từ rất lâu rồi đấy.” Mẹ Lê Xán trừng hắn, “Con mau mau kéo người về đi.”
Lê Xán phiền muộn liếc Thang Nhị Viên một cái, giọng điệu chua loét: “Viên Viên còn gặp cả ba bà Chu Trạch rồi kìa, mẹ vẫn còn ngồi đây mà mơ ngủ à?”
“Viên Viên đang qua lại với con trai cả nhà họ Chu thật ư?” Mẹ Lê Xán đau lòng x2, giọng điệu run run.
Lê Xán ngả lưng về sau, có chút khó chịu nới lỏng cổ áo, “Không phải con đã nói với mẹ rồi à? Người con thích chính là tường vi hồng, mẹ đừng gán ghép loạn lên làm gì.”
“Tường vi hồng? Chính là cái cậu Lý Tâm Nhiên đó đúng không.” Mẹ Lê Xán bật cười một tiếng: “Vậy con có biết tường vi hồng ghét ăn món gì không?”
Mẹ Lê nhớ rất kỹ mấy lời căn dặn ban nãy của con trai mình với quản lý, bởi vì Thang Nhị Viên không thích ăn hạt tiêu đen cho nên Lê Xán vừa tới đây đã nhắn quản lý luôn, nếu Thang Nhị Viên có tới nơi này ăn cơm, nhất định không được rắc thêm hạt tiêu vào đồ ăn của Thang Nhị Viên.
Mẹ Lê cực kỳ nghi ngờ lý do mà Lê Xán dẫn bà và Lý Tâm Nhiên tới nơi này ăn cơm, chính là để sắp xếp xong xuôi vụ cơm nước cho Thang Nhị Viên phòng trừ sau này anh có tới ăn.
Lê Xán nhớ tới cái bánh sandwich bị Lý Tâm Nhiên từ chối khi trước, cười đắc ý, “Cậu ấy không thích ăn sandwich.”
Mẹ Lê trả lại một nụ cười cũng không kém phần rực rỡ, sau đó khinh bỉ liếc mắt, gõ gõ cái đĩa, “Thế đây là cái gì?”
Lê Xán nhìn sandwich trên đĩa, “…” Ban nãy chọn món ăn hắn chợt quên mất.
Mẹ Lê xì một tiếng, đúng lúc Lý Tâm Nhiên trở lại, bà cũng không tiện chất vấn thêm, chỉ khinh bỉ liếc mắt nhìn ông con trai nhà mình một cái.
Lý Tâm Nhiên nở nụ cười dịu dàng với mẹ Lê Xán, sau đó kéo ghế ra định ngồi xuống, nhưng mà hình như chân ghế bị cái gì đó chặn lại, cậu ta lại không có đủ sức, không kéo nổi.
Lê Xán vẫn còn đang ngẩn người nhìn đĩa sandwich kia, không chú ý tới cảnh tượng khó xử của Lý Tâm Nhiên, cuối cùng mẹ Lê phải giục một tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vã đứng lên ga-lăng kéo ghế ra giúp Lý Tâm Nhiên.
Lý Tâm Nhiên cười với hắn, sau đó ngồi xuống.
Thang Nhị Viên trông thấy cảnh này, khẽ hừ một tiếng trong lòng, cúi đầu cắn một miếng bít tết không rắc tiêu.
Ông Chu ngồi ở đối diện tiếp tục liến thoắng mấy lời ca ngợi Thang Nhị Viên, Thang Nhị Viên vừa nghe đã thấy cả một bầu trời giả trân, nghe thì vẫn cứ nghe thôi nhưng không coi là thật.
Ông Chu mặt mày hồng hào uống một hớp rượu, cười híp mắt nhìn Thang Nhị Viên hỏi: “Không biết khi nào thì Thang tướng quân có thời gian vậy? Bác sẽ đích thân tới thăm hỏi ngài ấy một chút.”
Thang Nhị Viên cũng không muốn để ba mẹ hai bên gặp mặt nhanh như vậy, cho nên chỉ nói: “Dạo gần đây ba con có hơi bận, đợi ông ấy có thời gian thì con sẽ nói lại cho ngài.”
Ông Chu tiếc nuối gật đầu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Công vụ bận rộn, có thể lý giải, có thể lý giải.”
Bà Chu vẫn luôn cúi đầu húp cháo, cứ như chẳng có chút hứng thú gì đối với chuyện của bọn họ.
Ông Chu cười xong lại nói: “Bác muốn gặp Thang tướng quân, cũng chỉ vì nóng vội muốn hỏi ý kiến của Thang tướng quân, xem nên để hai đứa kết hôn vào khi nào.”
Thang Nhị Viên siết chặt dao nĩa, nhíu mày nhìn về phía ông Chu, “… Ngày kết hôn?”
“Đúng vậy, Nhị Viên, nếu con với A Trạch quen biết đã lâu, cũng hiểu rõ về nhau rồi, hơn nữa con cũng đã đồng ý với lời cầu hôn của A Trạch, cũng nên kết hôn sớm một chút, các con kết hôn xong, bác và bác gái các con cũng thấy yên tâm hơn, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai là A Trạch, điều mà chúng ta muốn nhìn thấy nhất chính là ngày nó thành gia lập nghiệp.”
Bà Chu bật cười một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Ai mà chẳng biết, tôi đây chỉ có một đứa con trai là A Trạch, nhưng ông lại không chỉ có một đứa con trai này, quãng thời gian trước không phải ông vẫn luôn dẫn theo đứa con riêng kia chạy đi khoe khoang khắp nơi đấy sao?”
Ông Chu lập tức lúng túng, không vui liếc bà ta một cái, hạ giọng quở trách: “Bọn nhỏ đều đang ở đây, bà nói chuyện này để làm gì?”
Chu Trạch gắp thức ăn cho mẹ gã, khuyên nhủ: “Mẹ, ăn cơm đi.”
Bà Chu cười lạnh hai tiếng, khôi phục vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ là vẻ mặt lúc nhìn ông Chu lại cực kỳ chán ghét.
Ông Chu quở trách bà Chu xong, lại trở về bộ dạng hiền lành vui vẻ, nhìn Thang Nhị Viên nói: “Nhị Viên, bác gái của con bị bệnh quấn thân lâu rồi, tinh thần không được tốt, con chớ để ý.”
Thang Nhị Viên lắc đầu, không nhiều lời.
Ông Chu lại hỏi: “Con muốn kết hôn khi nào?”
Ánh mắt lão nồng liệt nhìn Thang Nhị Viên chằm chằm, ngay cả bà Chu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn về phía Thang Nhị Viên, mặc dù không hồi thúc, nhưng nhìn bộ dạng này thì cũng đủ biết là đang rất hi vọng bọn họ có thể kết hôn sớm.
Thang Nhị Viên ngơ ngác, thành thật đáp: “Tạm thời thì con vẫn chưa suy xét tới chuyện kết hôn.”
Biểu cảm của ông Chu tức khắc trở nên vi diệu, lão liếc mắt nhìn Chu Trạch một cái, lạnh lùng hỏi: “Sao thế hả A Trạch? Không phải con nói Nhị Viên đã đồng ý rồi sao?”
Chu Trạch lập tức hoảng loạn, không đổi biểu cảm âm thầm kéo tay Thang Nhị Viên ở dưới gầm bàn, hơi dùng lực một chút, sau đó khẽ cười với ông Chu, “Ba, Nhị Viên nói đùa ấy mà.”
Thang Nhị Viên khẽ cau mày, giật tay ra.
Chu Trạch lại kéo tay Thang Nhị Viên không thả, sau đó đứng lên, “Ba mẹ cứ ăn trước nhé, con với Nhị Viên vào WC một chút.”
Thang Nhị Viên mặc gã kéo mình rời khỏi chỗ ngồi, sắc mặt có phần khó coi, xem ra đây vốn dĩ không phải là một buổi gặp mặt đơn giản giống như lời Chu Trạch nói, mà gã đã nói dối ba mẹ, đồng thời lừa gạt Thang Nhị Viên tới đây.
Chu Trạch kéo Thang Nhị Viên đi liền một mạch tới góc khuất khỏi tầm mắt của ông Chu bà Chu, sau đó có chút khổ sở van nài Thang Nhị Viên: “Nhị Viên, anh rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi, anh biết em vẫn chưa đồng ý với lời cầu hôn của anh, thế nhưng em có thể giả vờ rồi diễn một màn với anh có được hay không.”
“Diễn kịch?”
“Ừm.” Chu Trạch gật đầu, bộ dạng khó xử, xoắn xuýt một lát, mới mở miệng nói: “Thật ra tình trạng hiện tại của mẹ anh không tốt lắm, bác sĩ nói bà ấy… chỉ còn lại ba tháng.”
“Ba tháng?” Thang Nhị Viên hiểu được ý của gã, không nhịn được cau mày, tuy rằng nhìn bà Chu gầy yếu, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng trông đâu giống như chỉ còn lại ba tháng chứ.
“Ừm, bây giờ bọn anh đều đang gạt bà ấy, cho nên trông bà có vẻ khá tốt.” Chu Trạch liếc trái liếc phải, tay cũng có chút khẩn trương nắm chặt lại.
Thang Nhị Viên cũng không dò hỏi tính thật giả trong chuyện này mà chỉ hỏi lại: “Cậu muốn tôi phối hợp với cậu như thế nào?”
“Nhị Viên, anh muốn nhờ em giả vờ như em đã đồng ý với lời cầu hôn của anh ở trước mặt ba mẹ anh, anh đã nhận định em chính là người bạn đường nửa đời sau này của anh, anh sẵn lòng đợi chờ đáp án của em, nhưng thời gian của mẹ anh lại có hạn, anh chỉ muốn nhờ em phối hợp với anh lừa gạt bà ấy, để bà có thể vui vẻ vượt qua ba tháng này, em yên tâm, trước khi em đồng ý với lời cầu hôn của anh, anh sẽ không ép em phải kết hôn với anh, có được không?”
Thang Nhị Viên xoắn xuýt cau mày, tuy rằng anh cũng hi vọng bác gái khỏe mạnh hơn, thế nhưng anh cảm thấy dối lừa để giúp bác gái được vui vẻ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không được thoả đáng, một khi chuyện này bị vạch trần, bác gái sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn.
Huống chi hiện tại anh còn chưa có tính đến chuyện sẽ đồng ý với lời cầu hôn của Chu Trạch, anh không biết giờ mình đang do dự gì nữa, chỉ biết là để mở miệng nói ra một câu “em đồng ý” rất khó.
Đồng thời anh cùng không thích thái độ của Chu Trạch, chỉ thấy có xạo gạt và bức ép, nếu như Chu Trạch nói rõ ràng với anh từ sớm, có lẽ anh sẽ muốn phối hợp với Chu Trạch hơn bây giờ.
Chu Trạch thấy anh không mở miệng, đột nhiên nắm chặt bờ vai của anh, đầy mặt lo lắng nói: “Nhị Viên, anh cầu xin em, chuyện này thật sự rất quan trọng đối với anh.”
Bởi vì gã quá lo lắng, thành ra sắc mặt có hơi dữ tợn.
Thang Nhị Viên ngẩn người, trong nháy mắt thậm chí còn quên mất dáng vẻ ngày trước của Chu Trạch – cái dáng vẻ đã khiến mình động lòng với gã.
Đúng lúc Lê Xán vòng qua chỗ ngoặt, nhìn thấy Chu Trạch hung tợn bấu chặt vào vai Thang Nhị Viên, không khỏi biến sắc, lập tức xông tới đẩy Chu Trạch ra, chắn Thang Nhị Viên ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Mày đang làm gì hả?!”
Lưng Chu Trạch đập vào tường, đau đớn khiến mặt gã nhăn như vỏ quýt khô, gã không nhịn được kêu lên thành tiếng, mãi sau mới tỉnh táo lại.
Lúc này gã phẫn nộ nhìn về phía Lê Xán, lại nhớ tới thân phận của Lê Xán, cưỡng ép lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là chuyện giữa tôi và Nhị Viên, không liên quan gì tới cậu cả.”
Ánh mắt Lê Xán lạnh lùng, nhìn xoáy vào gã: “Mày bắt nạt Viên Viên là đã liên quan tới tao rồi, Chu Trạch, mày thành thật một chút cho tao, nếu như tao còn nhìn thấy mày bắt nạt Viên Viên, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.”
Hắn nói xong, cảnh cáo liếc mắt nhìn Chu Trạch một cái, choàng tay qua vai Thang Nhị Viên, kéo Thang Nhị Viên đi một mạch thật nhanh ra ngoài.
Thang Nhị Viên khẽ tránh ra nhưng sức lực của Lê Xán quá lớn, anh giãy lại không thoát nổi, cũng không muốn giãy giụa lắm, anh chẳng muốn quay trở lại đối mặt với mấy lời ca ngợi không có miếng thật trân nào của ông Chu, hay lời nói chanh chua thi thoảng lại vang lên của bà Chu, càng không muốn giả vờ giả vịt lừa dối bọn họ cùng với Chu Trạch.
Anh chợt phát hiện hình như mình cũng đâu có yêu Chu Trạch nhiều như tưởng tượng, trong phút chốc thậm chí còn cảm thấy hơi mờ mịt.
Chu Trạch nhấc chân muốn đuổi theo bọn họ nhưng lại sợ làm cho ông bà Chu chú ý, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, uất hận đấm một phát thật mạnh lên vách tường, ngay cả một câu mắng nhiếc lớn một chút cũng không dám phát ra.
Mẹ Lê nhìn thấy Lê Xán kéo Thang Nhị Viên rời đi, lúc này hai sáng mắt lên, bắn cho ông Chu một ánh mắt thắng lợi. ngôn tình hoàn
Ông Chu chả hiểu kiểu gì: “???”
Mắt của người đàn bà họ Lê này bị rút gân à?
Mẹ Lê Xán thu tầm mắt lại, dịu dàng cười với Lý Tâm Nhiên, “Tâm Nhiên, con yên tâm, chuyện tài trợ phục trang không thành vấn đề, khi nào quay phim mà con cần, cứ gọi điện thoại báo cho bác, bác sẽ phái người mang quần áo qua đưa cho con.”
Lý Tâm Nhiên thấy chuyện tài trợ đã đàm phán thành công, vui vẻ gật đầu, “Vậy thì tốt quá, cám ơn bác gái.”
Mẹ Lê cười càng tươi hơn, “Xán Xán vừa mới nhắn cho bác, nói nó có việc đi trước, chúng ta cứ ăn cơm, lát nữa bác sẽ đích thân đưa con về ha.”
Lý Tâm Nhiên không nghi ngờ gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Phiền bác quá ạ.”
“Không phiền, không phiền.”
Mẹ Lê vui vẻ nghĩ, nếu như có thể thuận lợi rước con dâu vào cửa, có khổ hơn nữa cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.