Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang
Chương 5
Bạch Vân Đóa
14/08/2021
Edit: Agehakun
Beta: Andrea
Lúc Thang Nhị Viên đến, Thang Tam Viên đang đóng phim, Lý Tâm Nhiên thì nghiêm túc nhìn chằm chằm ống kính, dáng vẻ chuyên chú cẩn thận, bộ phim này là tâm huyết nhiều năm qua của cậu ta, cho nên lúc quay rất nghiêm túc.
Thang Nhị Viên không đi qua quấy rầy bọn họ, yên lặng đứng quan sát ở một bên.
Nam diễn viên diễn chung với Thang Tam Viên lần này là người mới lấn sân từ người mẫu sang, thân cao lêu nghêu, khuôn mặt góc cạnh, chỉ là diễn xuất hơi kém hơn một chút, cũng may là trong bộ phim này cũng không cần cậu chàng phải có tài diễn xuất quá cao, chỉ cần có thể phối hợp tốt với Thang Tam Viên là được bởi vì cả bộ phim này phần lớn chỉ xoay quanh thời kỳ trưởng thành của nhân vật mà Thang Tam Viên vào vai.
Mặc dù Thang Tam Viên xuất thân là ca sĩ, thế nhưng cũng rất có thiên phú trong phương diện diễn xuất, gần như mỗi lần diễn đều là một lần qua luôn.
Nhìn một lát, ánh mắt của Thang Nhị Viên bắt đầu không nhịn được liếc trái liếc phải, anh nhìn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lê Xán.
Anh nhíu mày khẽ đến mức không quan sát kỹ là sẽ không thể thấy được, sau đó thu tầm mắt lại, lần thứ hai chuyên tâm xem em trai mình diễn.
Người mẫu nam kia cứ NG một lần, Thang Tam Viên lại quay lại với cậu ta thêm một lần nữa, lần này người mẫu nam biểu hiện khá tốt, cuối cùng cũng qua, Lý Tâm Nhiên sảng khoái hô: “Giải lao giữa giờ, chuẩn bị cảnh sau.”
Thang Tam Viên vừa nhấc mắt đã thấy Thang Nhị Viên đứng trong góc nhỏ, không khỏi nở nụ cười. letthebutterflyfly.wordpress.com
Lý Tâm Nhiên cũng nhìn thấy Thang Nhị Viên, có chút lúng túng nở nụ cười với anh sau đó lại cúi đầu sửa sang đồ đạc.
Thang Tam Viên đi đến trước mặt Thang Nhị Viên, khóe miệng nhếch lên một độ cong chế nhạo, “Cuống cuồng lên rồi?”
Thang Nhị Viên mím môi, từ chối thừa nhận, “Em cả nghĩ quá rồi, anh tới tham ban em thôi.”
“Ồ…” Thang Tam Viên cố ý kéo dài âm điệu, đáp một tiếng.
Thang Nhị Viên đỏ hồng hai má, cố tình không đề cập tới Lê Xán dù chỉ một câu.
Thang Tam Viên lại cực kỳ hiểu ý, kiếm chỗ trống ngồi xuống cùng Thang Nhị Viên, nói: “Ban nãy Lê Xán vẫn còn ở đây, giờ thì chắc là đi mua trà chiều rồi.”
Ân cần ghê cơ ạ, Thang Nhị Viên bĩu môi, hỏi: “Tí nữa em có cảnh quay nào nữa không? Nếu như không có, vậy chúng ta cũng ra ngoài uống trà chiều đi.”
Thang Tam Viên lắc đầu, “Không đi được, còn có một cảnh diễn thân mật.”
“Cảnh diễn thân mật?” Thang Nhị Viên ngẩn ra, sau đó không ủng hộ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở, “Em là Omega, sao có thể quay mấy cảnh thân mật?”
Tuy rằng Tam Viên vẫn luôn phun thuốc ức chế giả dạng làm Beta, nhưng cậu vẫn là một Omega, khi Omega quay cảnh diễn thân mật sẽ dễ khiến thuốc ức chế mất hiệu lực bởi vì quá thân mật với đối phương, khi đó tin tức tố toả ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Thang Nhị Viên không nhịn được lo lắng cho em trai, chung quy thì ngày trước Thang Tam Viên có bao giờ nhận kịch bản có cảnh thân mật như vậy đâu.
“Em nhận bộ phim này là bởi vì anh sao?” Thang Nhị Viên không nhịn được cau mày.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Thang Tam Viên nở nụ cười, đáp một cách bất cần đời: “Em vốn đã thích kịch bản này, hơn nữa diễn viên quay cảnh thân mật với em là một Beta, tin tức tố của em sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì cho cậu ấy.”
Bấy giờ Thang Nhị Viên mới yên tâm hơn một chút, “Sao tự dưng em lại nhận phim có cảnh diễn thân mật?”
Thang Tam Viên vén tóc, cười nói: “Bỗng nhiên muốn thử một chút.”
Thang Nhị Viên nhìn em trai mình, nổi hứng trêu ghẹo, không nhịn được chế nhạo: “Em quay cảnh diễn thân mật như vậy, không lo Cố Ngạn ăn giấm sao?”
Biểu tình của Thang Tam Viên khựng lại một chút, sau đó mới có chút mất mát đáp: “Anh ta chẳng thèm để ý đâu, đâu phải anh không biết chứ, em với anh ta chỉ là xào CP mà thôi, cũng không phải là đang kết giao thật.”
“Anh còn tưởng rằng hai đứa từ đùa thành thật.” Thang Nhị Viên đã xem qua show tạp kỹ mà bọn họ đồng thời tham gia, anh vẫn luôn cảm thấy sự ỷ lại mà Thang Tam Viên dành cho Cố Ngạn không giống như là giả vờ.
Nhắc tới Cố Ngạn, sắc mặt Thang Tam Viên rõ ràng trở nên ảm đạm hơn, bưng cốc nước lên chậm chạp uống một hớp.
Lý Tâm Nhiên bận việc xong, đứng nguyên tại chỗ một lát mới đi về phía Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên nhận thấy một cái bóng phủ xuống đầu mình, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tâm Nhiên đang đứng ở trước mặt anh rồi.
Lý Tâm Nhiên ngại ngùng nở nụ cười, nói: “Nhị Viên, cậu có thể dành chút thời gian trò chuyện với tôi một lúc được không?”
Thang Nhị Viên lại có đôi phần kinh ngạc, tuy rằng anh quen Lý Tâm Nhiên, nhưng bình thường cũng chỉ là gặp mặt rồi chào hỏi một tiếng thôi.
Tuy rằng không biết Lý Tâm Nhiên muốn nói điều gì, thế nhưng anh vẫn gật đầu một cái, “Được.”
Lý Tâm Nhiên cười cười ngồi xuống bên cạnh anh, Thang Tam Viên đứng lên, để lại không gian cho hai người bọn họ, “Em tới phòng hóa trang trang điểm lại đây.”
Lý Tâm Nhiên nhìn vẻ hơi câu nệ, rõ ràng là cậu ta nói muốn tán gẫu với Thang Nhị Viên một chút, sau khi ngồi xuống lại trầm mặc mãi không chịu mở miệng, cậu ta nhìn về xa xăm, hình như có hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Thang Nhị Viên cũng không giục cậu ta, ngồi tại chỗ chơi điện thoại, chờ cậu ta mở miệng.
Lát sau, Lý Tâm Nhiên hồi thần lại, nở một nụ cười áy náy với hướng Thang Nhị Viên, vội vàng xin lỗi, “Thật ngại quá, tôi lại thất thần.”
Thang Nhị Viên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Không sao.”
Lý Tâm Nhiên cúi thấp đầu, “Thật ra tôi tới tìm cậu, chỉ là hi vọng cậu có thể đối xử tốt với Chu Trạch một chút.”
“…” Thang Nhị Viên nghĩ thầm, thì ra không chỉ có mình là bạn tình cũ có một không hai của đế quốc, mà Lý Tâm Nhiên cũng là bạn trai cũ có một không hai.
Nhưng anh không có nghĩa vụ phải cam kết gì với Lý Tâm Nhiên, chỉ hỏi: “Cậu còn yêu Chu Trạch sao?”
Lý Tâm Nhiên cười khổ một cái, “Tôi cần một chút thời gian…”
Dù sao quan hệ giữa cả hai cũng có chút lúng túng, hai người bèn trầm mặc một lát.
“… Sau hai cậu lại chia tay?” Thang Nhị Viên vốn dĩ cũng không tò mò đối với chuyện này, nhưng nhìn bộ dạng đau khổ vì tình, muốn giao phó Chu Trạch cho anh của Lý Tâm Nhiên lúc này, anh không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
Nụ cười của Lý Tâm Nhiên có phần đắng chát, “… Trước đây chúng ta luôn cảm thấy có tình yêu là đủ rồi, ra nước ngoài mới biết, không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, không có tôn nghiêm thì nói gì tới tình yêu chứ, tình cảm xoay quanh củi gạo dầu muối tương dấm trà* dần dần bị bào mòn sạch bách, cuối cùng chỉ còn lại sự oán trách lẫn nhau, đã như vậy, còn không bằng sớm kết thúc, trở lại quỹ đạo cũ, không làm lỡ đôi bên nữa.”
(*) Chỉ những việc lông gà vỏ tỏi thường gặp trong cuộc sống hằng ngày giữa những đôi đang sống chung hoặc đã cưới.
Thang Nhị Viên không nói gì, thứ nhất là vì anh thấy Lý Tâm Nhiên đang thương cảm cho tình yêu của mình, cho nên không muốn quấy nhiễu, hai là anh cũng không ủng hộ tình yêu giữa Lý Tâm Nhiên và Chu Trạch, trong cuộc sống bất kể là có tiền hay là không có tiền thì đều sẽ có phiền não, không có tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió cả, còn tôn nghiêm, càng không có liên quan gì tới tiền bạc, nói cho cùng, bọn họ chỉ là không kiên trì tiếp được nữa mà thôi, hoặc cũng có thể nói là tình yêu không đủ đậm, ba năm trước, Chu Trạch có thể không để ý hết thảy mang Lý Tâm Nhiên rời đi, nhưng Chu Trạch của ba năm sau sẽ không làm thế.
Quan điểm của Thang Nhị Viên về tình yêu rất đơn giản, anh cho rằng yêu chính là yêu, nếu yêu thì sẽ muốn ở bên nhau, còn không yêu thì sẽ phóng khoáng buông tay, nhân tố bên ngoài không thể trở thành lý do không còn yêu nữa.
Thang Nhị Viên đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu chợt thấy Lê Xán đi vào, thư ký cũng đi theo sau hắn, trong tay mang theo chút trà chiều.
Ánh sáng mặt trời hắt lên trên người Lê Xán, như mạ một tầng sáng vàng, Thang Nhị Viên không khỏi híp mắt.
Lê Xán nhìn thấy Thang Nhị Viên bước chân rõ ràng dừng một chút, sau đó đẩy nhanh tốc độ đi tới, nụ cười sung sướng, “Viên Viên, sao cậu cũng tới đây?”
Lê Xán biểu hiện rất bình thường, thư ký đứng sau hắn lại sợ hết hồn, thư ký biết gần đây Lê Xán đang theo đuổi Lý Tâm Nhiên, chưa kịp lau một vệt mồ hôi thay Thang Nhị Viên, sao Thang Nhị Viên lại đích thân tìm tới rồi? Lại còn ngồi cùng với Lý Tâm Nhiên nữa chứ, đây, đây là tới bắt gian sao?
“Đến tham ban Tam Viên.”
Lê Xán cũng không nghĩ nhiều, chỉ là xua tay bảo thư ký chia trà chiều vừa mua được ra, còn mình thì chọn chọn lựa lựa giữa đống đồ, lấy mấy thứ Thang Nhị Viên thích ăn đưa cho anh.
Thư ký vội vã cuống cuồng nhìn Thang Nhị Viên, thấy anh cực kỳ bình tĩnh nhận đồ mà Lê Xán đưa cho mình, hai người thật yên lặng, Tu La tràng trong tưởng tượng của gã cũng không xảy ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thầm nghĩ, người có tiền đúng là quá lão làng trong phương diện tình ái, gã không thể nào hiểu nổi!
Lê Xán đưa đồ ăn cho Thang Nhị Viên, chợt nhớ tới Lý Tâm Nhiên, vội nở một nụ cười xán lạn, cầm lấy sandwich và trà sữa, dịu dàng đưa cho Lý Tâm Nhiên, “Tâm Nhiên, ăn một chút đi.”
Lý Tâm Nhiên nhìn sandwich trong tay hắn cười cười, chỉ nhận trà sữa, “Trong sandwich có trứng, tôi không ăn trứng.”
Lê Xán lúng túng nở nụ cười, thu tay về, “Vậy tôi đi đổi lại cho cậu nhé?”
Lý Tâm Nhiên lắc đầu, “Không cần, tôi không đói bụng, uống cốc trà sữa là được.”
Cậu ta nói xong liền đứng lên, đi tới xem cảnh diễn tiếp theo được bố trí đến đâu rồi.
Thang Nhị Viên nhìn cậu ta đi xa, cắn bánh mì dứa yêu thích trong tay mình, không chút lưu tình cười nhạo Lê Xán, “Ngay cả thứ mà Lý Tâm Nhiên thích ăn cũng không biết, đáng đời anh còn chưa theo đuổi được người ta.”
Lê Xán nhíu mày: “Cậu biết Chu Trạch thích ăn gì à?”
“…” Anh quả thật không biết.
Thang Nhị Viên cắn một miếng bánh mì dứa lớn, anh quả thật không hiểu rõ Chu Trạch, nhưng anh chỉ cần biết rằng anh yêu Chu Trạch là đủ rồi.
Lê Xán vươn ngón tay lau nước sốt dính vào khóe môi anh.
Thang Tam Viên chỉnh sửa trang dung xong đi ra trùng hợp thấy được cảnh tượng này, không khỏi nhếch khóe môi, thân mật như vậy còn nói chỉ là bạn tình? Tầm mắt của cậu chuyển tới vết thương nhỏ do mình không cẩn thận tạo ra trên tay, sau đó khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng hài hước.
Lê Xán lau tay, không nhịn được hỏi: “Cậu nói xem cả cậu và Tâm Nhiên đều thích cái tên Chu Trạch kia ở điểm nào chứ?”
“Mặt.” Thang Nhị Viên trả lời không chút do dự, tuy rằng anh không biết Lý Tâm Nhiên thích Chu Trạch ở điểm nào, nhưng anh thích chính là mặt của Chu Trạch, cho nên trong lòng Chu Trạch có anh hay không, anh căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy gương mặt kia của Chu Trạch là được rồi.
“… Nông cạn!” Lê Xán nghẹn một chốc, chỉ mình, “Tôi đây lớn lên không đẹp trai sao?”
“Đẹp.” Thang Nhị Viên nhìn kỹ hắn vài lần, không thể không thừa nhận Lê Xán đẹp trai hơn Chu Trạch nhiều.
“Vậy tại sao cậu ở cùng với tôi ba năm lại không thích tôi?” Lê Xán nói xong không nhịn được có chút tức giận, cái tên Chu Trạch kia không chỉ cố làm ra vẻ mà còn không có trách nhiệm, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?
Thang Nhị Viên vô tội chớp mắt, nói như thể đây là điều hiển nhiên, “Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không cầm hoa hồng đỏ, giống như tôi sẽ không bao giờ đụng vào tường vi hồng vậy.”
Lê Xán không rõ, “Chuyện này thì liên quan gì tới hoa hồng đỏ?”
Thang Nhị Viên mang theo ý cười trong mắt, cười khanh khách hồi ức, “Năm đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Chu Trạch là tại một ruộng hoa hồng, hoa hồng đỏ mà tôi thích nhất và một khuôn mặt đẹp phù hợp thẩm mĩ của tôi, khiến tôi liếc mắt một cái liền thích cậu ấy, vào lúc đó tôi chỉ nghĩ, tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy.”
Lúc đó đại gia đình Thang gia tới ngoại thành du lịch mùa xuân, một mình anh tản bộ trong ruộng hoa, Chu Trạch đang đứng trong ruộng hoa hồng chụp ảnh, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chu Trạch, đồng thời nhất kiến chung tình, mỗi khi anh hồi tưởng lại, vẫn còn nhớ tới ánh mặt trời ngày đó và hương hoa hồng quanh quẩn trong mũi, Chu Trạch lại như một phân cảnh đẹp trong ký ức của anh, có lẽ không quan trọng, nhưng lại không thể thiếu.
Thang Nhị Viên yêu thích Chu Trạch, cũng giống như yêu thích hoa hồng đỏ, bởi vì đẹp đẽ, cho nên cố chấp.
Lê Xán cũng đẹp, nhưng đáng tiếc hắn không thích hoa hồng đỏ.
“Nông cạn!” Lê Xán không có cách nào phản bác, chỉ có thể cả giận mắng thêm câu nữa.
Beta: Andrea
Lúc Thang Nhị Viên đến, Thang Tam Viên đang đóng phim, Lý Tâm Nhiên thì nghiêm túc nhìn chằm chằm ống kính, dáng vẻ chuyên chú cẩn thận, bộ phim này là tâm huyết nhiều năm qua của cậu ta, cho nên lúc quay rất nghiêm túc.
Thang Nhị Viên không đi qua quấy rầy bọn họ, yên lặng đứng quan sát ở một bên.
Nam diễn viên diễn chung với Thang Tam Viên lần này là người mới lấn sân từ người mẫu sang, thân cao lêu nghêu, khuôn mặt góc cạnh, chỉ là diễn xuất hơi kém hơn một chút, cũng may là trong bộ phim này cũng không cần cậu chàng phải có tài diễn xuất quá cao, chỉ cần có thể phối hợp tốt với Thang Tam Viên là được bởi vì cả bộ phim này phần lớn chỉ xoay quanh thời kỳ trưởng thành của nhân vật mà Thang Tam Viên vào vai.
Mặc dù Thang Tam Viên xuất thân là ca sĩ, thế nhưng cũng rất có thiên phú trong phương diện diễn xuất, gần như mỗi lần diễn đều là một lần qua luôn.
Nhìn một lát, ánh mắt của Thang Nhị Viên bắt đầu không nhịn được liếc trái liếc phải, anh nhìn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lê Xán.
Anh nhíu mày khẽ đến mức không quan sát kỹ là sẽ không thể thấy được, sau đó thu tầm mắt lại, lần thứ hai chuyên tâm xem em trai mình diễn.
Người mẫu nam kia cứ NG một lần, Thang Tam Viên lại quay lại với cậu ta thêm một lần nữa, lần này người mẫu nam biểu hiện khá tốt, cuối cùng cũng qua, Lý Tâm Nhiên sảng khoái hô: “Giải lao giữa giờ, chuẩn bị cảnh sau.”
Thang Tam Viên vừa nhấc mắt đã thấy Thang Nhị Viên đứng trong góc nhỏ, không khỏi nở nụ cười. letthebutterflyfly.wordpress.com
Lý Tâm Nhiên cũng nhìn thấy Thang Nhị Viên, có chút lúng túng nở nụ cười với anh sau đó lại cúi đầu sửa sang đồ đạc.
Thang Tam Viên đi đến trước mặt Thang Nhị Viên, khóe miệng nhếch lên một độ cong chế nhạo, “Cuống cuồng lên rồi?”
Thang Nhị Viên mím môi, từ chối thừa nhận, “Em cả nghĩ quá rồi, anh tới tham ban em thôi.”
“Ồ…” Thang Tam Viên cố ý kéo dài âm điệu, đáp một tiếng.
Thang Nhị Viên đỏ hồng hai má, cố tình không đề cập tới Lê Xán dù chỉ một câu.
Thang Tam Viên lại cực kỳ hiểu ý, kiếm chỗ trống ngồi xuống cùng Thang Nhị Viên, nói: “Ban nãy Lê Xán vẫn còn ở đây, giờ thì chắc là đi mua trà chiều rồi.”
Ân cần ghê cơ ạ, Thang Nhị Viên bĩu môi, hỏi: “Tí nữa em có cảnh quay nào nữa không? Nếu như không có, vậy chúng ta cũng ra ngoài uống trà chiều đi.”
Thang Tam Viên lắc đầu, “Không đi được, còn có một cảnh diễn thân mật.”
“Cảnh diễn thân mật?” Thang Nhị Viên ngẩn ra, sau đó không ủng hộ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở, “Em là Omega, sao có thể quay mấy cảnh thân mật?”
Tuy rằng Tam Viên vẫn luôn phun thuốc ức chế giả dạng làm Beta, nhưng cậu vẫn là một Omega, khi Omega quay cảnh diễn thân mật sẽ dễ khiến thuốc ức chế mất hiệu lực bởi vì quá thân mật với đối phương, khi đó tin tức tố toả ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Thang Nhị Viên không nhịn được lo lắng cho em trai, chung quy thì ngày trước Thang Tam Viên có bao giờ nhận kịch bản có cảnh thân mật như vậy đâu.
“Em nhận bộ phim này là bởi vì anh sao?” Thang Nhị Viên không nhịn được cau mày.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Thang Tam Viên nở nụ cười, đáp một cách bất cần đời: “Em vốn đã thích kịch bản này, hơn nữa diễn viên quay cảnh thân mật với em là một Beta, tin tức tố của em sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì cho cậu ấy.”
Bấy giờ Thang Nhị Viên mới yên tâm hơn một chút, “Sao tự dưng em lại nhận phim có cảnh diễn thân mật?”
Thang Tam Viên vén tóc, cười nói: “Bỗng nhiên muốn thử một chút.”
Thang Nhị Viên nhìn em trai mình, nổi hứng trêu ghẹo, không nhịn được chế nhạo: “Em quay cảnh diễn thân mật như vậy, không lo Cố Ngạn ăn giấm sao?”
Biểu tình của Thang Tam Viên khựng lại một chút, sau đó mới có chút mất mát đáp: “Anh ta chẳng thèm để ý đâu, đâu phải anh không biết chứ, em với anh ta chỉ là xào CP mà thôi, cũng không phải là đang kết giao thật.”
“Anh còn tưởng rằng hai đứa từ đùa thành thật.” Thang Nhị Viên đã xem qua show tạp kỹ mà bọn họ đồng thời tham gia, anh vẫn luôn cảm thấy sự ỷ lại mà Thang Tam Viên dành cho Cố Ngạn không giống như là giả vờ.
Nhắc tới Cố Ngạn, sắc mặt Thang Tam Viên rõ ràng trở nên ảm đạm hơn, bưng cốc nước lên chậm chạp uống một hớp.
Lý Tâm Nhiên bận việc xong, đứng nguyên tại chỗ một lát mới đi về phía Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên nhận thấy một cái bóng phủ xuống đầu mình, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tâm Nhiên đang đứng ở trước mặt anh rồi.
Lý Tâm Nhiên ngại ngùng nở nụ cười, nói: “Nhị Viên, cậu có thể dành chút thời gian trò chuyện với tôi một lúc được không?”
Thang Nhị Viên lại có đôi phần kinh ngạc, tuy rằng anh quen Lý Tâm Nhiên, nhưng bình thường cũng chỉ là gặp mặt rồi chào hỏi một tiếng thôi.
Tuy rằng không biết Lý Tâm Nhiên muốn nói điều gì, thế nhưng anh vẫn gật đầu một cái, “Được.”
Lý Tâm Nhiên cười cười ngồi xuống bên cạnh anh, Thang Tam Viên đứng lên, để lại không gian cho hai người bọn họ, “Em tới phòng hóa trang trang điểm lại đây.”
Lý Tâm Nhiên nhìn vẻ hơi câu nệ, rõ ràng là cậu ta nói muốn tán gẫu với Thang Nhị Viên một chút, sau khi ngồi xuống lại trầm mặc mãi không chịu mở miệng, cậu ta nhìn về xa xăm, hình như có hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Thang Nhị Viên cũng không giục cậu ta, ngồi tại chỗ chơi điện thoại, chờ cậu ta mở miệng.
Lát sau, Lý Tâm Nhiên hồi thần lại, nở một nụ cười áy náy với hướng Thang Nhị Viên, vội vàng xin lỗi, “Thật ngại quá, tôi lại thất thần.”
Thang Nhị Viên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Không sao.”
Lý Tâm Nhiên cúi thấp đầu, “Thật ra tôi tới tìm cậu, chỉ là hi vọng cậu có thể đối xử tốt với Chu Trạch một chút.”
“…” Thang Nhị Viên nghĩ thầm, thì ra không chỉ có mình là bạn tình cũ có một không hai của đế quốc, mà Lý Tâm Nhiên cũng là bạn trai cũ có một không hai.
Nhưng anh không có nghĩa vụ phải cam kết gì với Lý Tâm Nhiên, chỉ hỏi: “Cậu còn yêu Chu Trạch sao?”
Lý Tâm Nhiên cười khổ một cái, “Tôi cần một chút thời gian…”
Dù sao quan hệ giữa cả hai cũng có chút lúng túng, hai người bèn trầm mặc một lát.
“… Sau hai cậu lại chia tay?” Thang Nhị Viên vốn dĩ cũng không tò mò đối với chuyện này, nhưng nhìn bộ dạng đau khổ vì tình, muốn giao phó Chu Trạch cho anh của Lý Tâm Nhiên lúc này, anh không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
Nụ cười của Lý Tâm Nhiên có phần đắng chát, “… Trước đây chúng ta luôn cảm thấy có tình yêu là đủ rồi, ra nước ngoài mới biết, không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, không có tôn nghiêm thì nói gì tới tình yêu chứ, tình cảm xoay quanh củi gạo dầu muối tương dấm trà* dần dần bị bào mòn sạch bách, cuối cùng chỉ còn lại sự oán trách lẫn nhau, đã như vậy, còn không bằng sớm kết thúc, trở lại quỹ đạo cũ, không làm lỡ đôi bên nữa.”
(*) Chỉ những việc lông gà vỏ tỏi thường gặp trong cuộc sống hằng ngày giữa những đôi đang sống chung hoặc đã cưới.
Thang Nhị Viên không nói gì, thứ nhất là vì anh thấy Lý Tâm Nhiên đang thương cảm cho tình yêu của mình, cho nên không muốn quấy nhiễu, hai là anh cũng không ủng hộ tình yêu giữa Lý Tâm Nhiên và Chu Trạch, trong cuộc sống bất kể là có tiền hay là không có tiền thì đều sẽ có phiền não, không có tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió cả, còn tôn nghiêm, càng không có liên quan gì tới tiền bạc, nói cho cùng, bọn họ chỉ là không kiên trì tiếp được nữa mà thôi, hoặc cũng có thể nói là tình yêu không đủ đậm, ba năm trước, Chu Trạch có thể không để ý hết thảy mang Lý Tâm Nhiên rời đi, nhưng Chu Trạch của ba năm sau sẽ không làm thế.
Quan điểm của Thang Nhị Viên về tình yêu rất đơn giản, anh cho rằng yêu chính là yêu, nếu yêu thì sẽ muốn ở bên nhau, còn không yêu thì sẽ phóng khoáng buông tay, nhân tố bên ngoài không thể trở thành lý do không còn yêu nữa.
Thang Nhị Viên đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu chợt thấy Lê Xán đi vào, thư ký cũng đi theo sau hắn, trong tay mang theo chút trà chiều.
Ánh sáng mặt trời hắt lên trên người Lê Xán, như mạ một tầng sáng vàng, Thang Nhị Viên không khỏi híp mắt.
Lê Xán nhìn thấy Thang Nhị Viên bước chân rõ ràng dừng một chút, sau đó đẩy nhanh tốc độ đi tới, nụ cười sung sướng, “Viên Viên, sao cậu cũng tới đây?”
Lê Xán biểu hiện rất bình thường, thư ký đứng sau hắn lại sợ hết hồn, thư ký biết gần đây Lê Xán đang theo đuổi Lý Tâm Nhiên, chưa kịp lau một vệt mồ hôi thay Thang Nhị Viên, sao Thang Nhị Viên lại đích thân tìm tới rồi? Lại còn ngồi cùng với Lý Tâm Nhiên nữa chứ, đây, đây là tới bắt gian sao?
“Đến tham ban Tam Viên.”
Lê Xán cũng không nghĩ nhiều, chỉ là xua tay bảo thư ký chia trà chiều vừa mua được ra, còn mình thì chọn chọn lựa lựa giữa đống đồ, lấy mấy thứ Thang Nhị Viên thích ăn đưa cho anh.
Thư ký vội vã cuống cuồng nhìn Thang Nhị Viên, thấy anh cực kỳ bình tĩnh nhận đồ mà Lê Xán đưa cho mình, hai người thật yên lặng, Tu La tràng trong tưởng tượng của gã cũng không xảy ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thầm nghĩ, người có tiền đúng là quá lão làng trong phương diện tình ái, gã không thể nào hiểu nổi!
Lê Xán đưa đồ ăn cho Thang Nhị Viên, chợt nhớ tới Lý Tâm Nhiên, vội nở một nụ cười xán lạn, cầm lấy sandwich và trà sữa, dịu dàng đưa cho Lý Tâm Nhiên, “Tâm Nhiên, ăn một chút đi.”
Lý Tâm Nhiên nhìn sandwich trong tay hắn cười cười, chỉ nhận trà sữa, “Trong sandwich có trứng, tôi không ăn trứng.”
Lê Xán lúng túng nở nụ cười, thu tay về, “Vậy tôi đi đổi lại cho cậu nhé?”
Lý Tâm Nhiên lắc đầu, “Không cần, tôi không đói bụng, uống cốc trà sữa là được.”
Cậu ta nói xong liền đứng lên, đi tới xem cảnh diễn tiếp theo được bố trí đến đâu rồi.
Thang Nhị Viên nhìn cậu ta đi xa, cắn bánh mì dứa yêu thích trong tay mình, không chút lưu tình cười nhạo Lê Xán, “Ngay cả thứ mà Lý Tâm Nhiên thích ăn cũng không biết, đáng đời anh còn chưa theo đuổi được người ta.”
Lê Xán nhíu mày: “Cậu biết Chu Trạch thích ăn gì à?”
“…” Anh quả thật không biết.
Thang Nhị Viên cắn một miếng bánh mì dứa lớn, anh quả thật không hiểu rõ Chu Trạch, nhưng anh chỉ cần biết rằng anh yêu Chu Trạch là đủ rồi.
Lê Xán vươn ngón tay lau nước sốt dính vào khóe môi anh.
Thang Tam Viên chỉnh sửa trang dung xong đi ra trùng hợp thấy được cảnh tượng này, không khỏi nhếch khóe môi, thân mật như vậy còn nói chỉ là bạn tình? Tầm mắt của cậu chuyển tới vết thương nhỏ do mình không cẩn thận tạo ra trên tay, sau đó khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng hài hước.
Lê Xán lau tay, không nhịn được hỏi: “Cậu nói xem cả cậu và Tâm Nhiên đều thích cái tên Chu Trạch kia ở điểm nào chứ?”
“Mặt.” Thang Nhị Viên trả lời không chút do dự, tuy rằng anh không biết Lý Tâm Nhiên thích Chu Trạch ở điểm nào, nhưng anh thích chính là mặt của Chu Trạch, cho nên trong lòng Chu Trạch có anh hay không, anh căn bản cũng không quan tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy gương mặt kia của Chu Trạch là được rồi.
“… Nông cạn!” Lê Xán nghẹn một chốc, chỉ mình, “Tôi đây lớn lên không đẹp trai sao?”
“Đẹp.” Thang Nhị Viên nhìn kỹ hắn vài lần, không thể không thừa nhận Lê Xán đẹp trai hơn Chu Trạch nhiều.
“Vậy tại sao cậu ở cùng với tôi ba năm lại không thích tôi?” Lê Xán nói xong không nhịn được có chút tức giận, cái tên Chu Trạch kia không chỉ cố làm ra vẻ mà còn không có trách nhiệm, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?
Thang Nhị Viên vô tội chớp mắt, nói như thể đây là điều hiển nhiên, “Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không cầm hoa hồng đỏ, giống như tôi sẽ không bao giờ đụng vào tường vi hồng vậy.”
Lê Xán không rõ, “Chuyện này thì liên quan gì tới hoa hồng đỏ?”
Thang Nhị Viên mang theo ý cười trong mắt, cười khanh khách hồi ức, “Năm đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Chu Trạch là tại một ruộng hoa hồng, hoa hồng đỏ mà tôi thích nhất và một khuôn mặt đẹp phù hợp thẩm mĩ của tôi, khiến tôi liếc mắt một cái liền thích cậu ấy, vào lúc đó tôi chỉ nghĩ, tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy.”
Lúc đó đại gia đình Thang gia tới ngoại thành du lịch mùa xuân, một mình anh tản bộ trong ruộng hoa, Chu Trạch đang đứng trong ruộng hoa hồng chụp ảnh, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chu Trạch, đồng thời nhất kiến chung tình, mỗi khi anh hồi tưởng lại, vẫn còn nhớ tới ánh mặt trời ngày đó và hương hoa hồng quanh quẩn trong mũi, Chu Trạch lại như một phân cảnh đẹp trong ký ức của anh, có lẽ không quan trọng, nhưng lại không thể thiếu.
Thang Nhị Viên yêu thích Chu Trạch, cũng giống như yêu thích hoa hồng đỏ, bởi vì đẹp đẽ, cho nên cố chấp.
Lê Xán cũng đẹp, nhưng đáng tiếc hắn không thích hoa hồng đỏ.
“Nông cạn!” Lê Xán không có cách nào phản bác, chỉ có thể cả giận mắng thêm câu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.