Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 30

Nhục Nhục Nam Sơn Quân

22/11/2020

Edit: Thỏ

Tôi nghĩ rằng sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy Khương Tự hoặc Khương Lâu, nhưng tôi sai rồi.

Từ lúc tôi mở mắt, chỉ thấy sau gáy từng trận nhói đau, tựa như có kim châm vào da thịt, đau run cả người. Lúc này ngay cả quay đầu tôi cũng không dám làm, bởi vì một cử động nhỏ cũng khiến tôi đau đớn.

Tôi thấy cảm giác này quen thuộc.

Bởi vì ‘tôi’ của kiếp trước từng bị Khương Tự chuốc thuốc, lần đó hắn dụ dỗ tôi không thành công, vì thế suy nghĩ cách nào đó để tôi yêu hắn…

Tôi mỉm cười, thì ra từ kiếp trước mọi thứ đã bắt đầu như vậy… Cũng không thay đổi chút nào.

“Mày cười hả?” Người ngồi bên mép giường ngạc nhiên nhìn tôi, âm cuối cao lên kéo theo một tia đùa cợt ngả ngớn.

Tôi đảo mắt, xác định chưa từng trông thấy người này.

“Anh là ai?” Tôi lào khào hỏi.

“À, ừ nhỉ, mày còn chưa gặp tao bao giờ. Xin lỗi nha, mày gọi tao Trịnh Thất là được.” Gã mỉm cười thò đến gần tôi, ánh mắt nhìn lướt qua vài cái, rất có hứng hỏi: “Mày không đau sao? Cũng không thấy khó chịu chút nào?”

Gã này đúng là không hiểu nổi, tôi cũng lười quan tâm, chỉ nhắm mắt để cố thích nghi với từng cơn đau trên cổ; hồi sau mới mở to mắt nhìn người đàn ông: “Khương Tự đâu?”

“À… Chắc đang tìm mày đó.” Trịnh Thất đưa ngón tay chọc sâu vào mặt tôi, thấy tôi trừng mắt cau mày, gã càng cố tình chọc mạnh. “Ha ha, mày quá giỏi, bây giờ Khương gia đang tìm mày khắp nơi… Sớm biết mày hữu dụng như thế, tao đã không cứu tên phế vật Trịnh Đạt kia, tốn công phí sức.”

Trịnh Đạt…

Tôi trợn mắt, lúc này bỗng phát hiện ra mình không ở bệnh viện, mà thay vào đó là một tầng hầm ngầm. Trong phòng ẩm ướt, tối tăm, chỉ có bóng đèn dây tóc trên cao tỏa ra ánh sáng vàng vọt.

“Anh là ai?” Tôi nghi ngờ hỏi. Gã tên Trịnh Thất, nhưng có quan hệ gì với tay Trịnh Đạt kia? Mục đích của gã là gì? Vì sao tôi bị gã ném đến nơi này? Đây là đâu? Khương Tự hắn… có khỏe không?

Có lẽ nghĩ ngợi quá nhiều nên đầu óc lại bắt đầu cuồn cuộn cơn đau, tôi hít một hơi khí lạnh, cố gắng đè nén cơn đau dày vò, nhắm mắt chờ cảm giác đó qua đi.

“Mày vẫn ổn chứ? Ờ, thoạt trông không khỏe lắm, tao nói, làm gì có người nào bị đánh mà còn không có thuốc thang, thôi uống miếng nước cho đỡ khát đi rồi mình nói chuyện.” Dứt lời, Trịnh Thất rót cho tôi ly nước, đối với thân phận của gã tôi vẫn cảnh giác trong lòng, sao dám uống thứ nước gã đưa cho. Vì thế tôi nghiến răng, ly nước kia hoàn toàn chảy xuống chăn và gối. Mà Trịnh Thất vốn luôn tươi cười bỗng nhiên tát tôi một cái, bất chợt tôi thấy trước mắt đầy sao, hơn nữa sự đau đớn như lan ra trong não. Thế nhưng tôi không kìm được, tôi muốn ói, cũng sắp xỉu bất cứ lúc nào.

“Chậc, vô dụng ghê.”

Da đầu từng cơn đau đớn, Trịnh Thất túm tóc tôi kéo lên giường. Tôi hung tợn trừng gã, toan vung tay đấm gã một đấm nhưng sức lực lại mềm như bông; gã cầm lấy tay tôi, cười khinh miệt, sau đó trả tôi một đấm.

Tôi đệch!

Tôi giận vô cùng, Lương Thiếu Đông tôi trước nay chưa từng chật vật như thế. Ông đệch, mày hãy đợi đó… Đợi tao khỏe lại xem tao có đánh mày ra bã không…

Trịnh Thất nhẹ nhàng hất tôi rơi xuống giường, phút chốc thế giới như đảo điên, bao gồm cả tôi nữa… Tôi rất muốn nôn…

“Sao phải thế, kỳ thực tao không ưa bạo lực, mày hợp tác một chút, tao cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, về nhà ăn cơm. Mày thấy đúng không?”



Trịnh Thất lại tươi cười như cũ, gã lấy chiếc khăn mùi soa từ trong túi áo và chùi tay, mẹ nó còn có thói ở sạch, mẹ nó mày là đàn bà chắc?

Đương nhiên lời này tôi chỉ dám nói trong lòng, tôi đang rơi vào tình thế bất lợi, nếu còn hành động theo cảm tính chẳng khác nào chuốc họa vào thân. Bởi vậy tôi im lặng suy nghĩ kế sách, hơn nữa còn quan sát xung quanh phòng với mục đích tìm đường thoát thân.

“Từ đầu mày biết ngoan đã tốt rồi.” Trịnh Thất lau tay xong thì ném bừa chiếc khăn trên mặt đất. Gã nhìn tôi, lười biếng bảo: “Vào chuyện chính đi, mày giấu văn kiện kia chỗ nào?”

“Văn kiện?” Tôi sửng sốt, nhìn gã như một bệnh nhân tâm thần. “Không biết.”

Văn kiện gì? Trước giờ chưa từng nghe qua.

“Ồ.” Trịnh Thất cũng không tỏ ra kinh ngạc. “Mày không biết, vậy Khương Tự biết?”

Nét mặt tôi thay đổi, nhìn gã dè chừng: “Có ý gì?”

“Chính là đồ vật đã kéo cha tao ngã ngựa đó, nói với mày đúng là chán òm, còn tưởng mày biết nhiều, ai ngờ mày không biết gì cả… Lại phí công, haiz.”

Tôi nháy mắt hiểu được, mồ hôi lạnh tuôn ướt áo… Tôi nghĩ tôi biết gã là ai, cái người ‘bị kéo ngã ngựa’ theo như trong miệng gã, ngoại trừ kẻ thù của người cha vô trách nhiệm với anh em Khương Tự, thì còn có thể là ai?

“À, chắc cũng không hoàn toàn vô dụng.” Trịnh Thất mỉm cười sởn tóc gáy, “Đối với ai đó mà nói, mày chính là bảo bối nạm vàng… Nhưng cũng không biết, mày có đáng giá trong chuyện này không.”

Nói xong, dường như Trịnh Thất cảm thấy chán nên đi rồi. Tôi nằm trên giường hồi lâu mới khá hơn một chút. Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, xốc lại tinh thần và bắt đầu nghiên cứu không gian nhỏ hẹp này, tìm cách thoát thân.

Cửa sắt tầng hầm khóa trái từ ngoài, tôi mày mò nửa ngày rốt cuộc cũng từ bỏ việc cạy khóa trong vô vọng, ngược lại đong đếm độ dày của cửa sắt có thể dùng cái gì đó tông thủng để chạy ra.

Nhìn quanh gian phòng nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường rỉ sắt rẻ tiền, tôi xốc tấm drap ố vàng lên, thấy mấy tấm ván gỗ lót bên dưới. Tôi tiện tay xách một tấm, tọng vào cửa sắt.

Rầm một tiếng, trên cửa xuất hiện chút lồi lõm nho nhỏ.

Ngay khi tôi muốn được nước làm tới thì nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên từ ngoài: “Mẹ nó, làm gì thế?”

Có người canh cửa? Vậy càng hay.

Tôi rống lên: “Ông đây muốn đi WC!”

Ngoài cửa vang lên một tràn chửi đổng, tuy mắng liên hồi nhưng vẫn không mở cửa cho tôi, còn kêu tôi tự xử trong phòng.

Vì thế tôi xốc ván gỗ lên, nện tiếp.

“Bố đệch mẹ mày, mày đếch muốn sống hử? Còn quậy tin tao bắn chết mày không?”

Người nọ mắng tôi nhiệt liệt, tôi thì kề tai vào cửa sắt nghe ngóng một hồi. Ngoại trừ giọng nói của y ra tôi còn nghe thấy tiếng còi xe, điều này nghĩa là tôi bị nhốt ở một nơi cách trung tâm thành phố không quá xa… Mà canh chừng tôi chỉ có một người, nếu có thể hạ được nó, nói không chừng tôi sẽ chuồn được.

Nhưng dạ dày phát ra tiếng réo gọi nghiêm trọng nhắc nhở rằng thể lực tôi kiệt quệ rồi… Tôi phải bảo trì sức lực, đánh nhanh thắng nhanh.



Tôi hạ giọng năn nỉ: “Đại ca, cả ngày nay em chưa ăn gì, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, em thật tình đói quá… Anh cho em ăn đi, còn nhịn đói nữa chắc em chết.”

“Đói chết bớt việc!”

Tôi cầu xin vài lần nhưng đối phương vẫn quyết tâm không để ý đến tôi, nên đành phải làm lại nghề cũ, vung tấm ván rồi nện vào cửa om sòm, tôi vừa nện vừa kêu: “Đại ca đừng trách em, tình thế ép buộc. Em muốn ra ngoài ăn cơm, có chết cũng phải làm ma no chứ.”

Nện hơn mười lần, cánh cửa đột nhiên bị đá văng; tôi còn chưa kịp vui sướng đã bị họng súng nhắm vào đầu.

Mẹ nó, súng ở nước tôi dễ chơi vậy à! Sao ở đâu cũng thấy!!

Tôi ném ván gỗ xuống, giơ hai tay lên, cười giả lả: “Đại ca bình tĩnh, có gì từ từ nói…”

Chỉ thấy gã đàn ông mặt thẹo sát khí đằng đằng: “Mày còn lộn xộn tao bắn chết tươi!”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bụng tôi réo ầm lên.

Tôi ngồi mọp xuống, một bộ không còn luyến tiếc gì, cứ thế đối diện với họng súng. “Anh bắn đi, nếu anh không giết em thì em cũng không sống đến mai được…”

Mặt thẹo hơi dừng một chút, họng súng thoáng dời đi mấy cm, y đang tự hỏi tôi có đáng tin hay không.

“Van anh, cho em nước bọt cũng được…” Tôi dùng ánh mắt bi thiết nhất trần đời để nhìn y, bất giác liếm láp đôi môi khô nứt của mình. Kỳ thực tôi không hoàn toàn nói dối, ngay lúc Trịnh Thất bắt cóc tôi đến đây, tôi vẫn trong tình trạng hôn mê, đến nỗi tôi không rõ mình đã hôn mê mấy ngày. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy khát, bởi lúc nói chuyện cổ họng tôi nóng rát phát đau.

Mặt thẹo liếc tôi một cái, sắc mặt vẫn khủng bố như cũ, nhưng họng súng đã chậm rãi thu về, trỏ xuống đất.

Trong nháy mắt, tôi chộp tấm ván vừa ném ở bên chân, bằng thứ tốc độ mà tôi không ngờ tới – tọng thẳng một cú vào đầu gối y.

Mặt thẹo rên lên rồi ngã khuỵu xuống, súng cũng trượt khỏi tay. Mắt y long sòng sọc, toan muốn cầm súng bắn tôi nhưng tôi nhanh hơn, giành nó trước, sau nện một cú chí mạng vào đầu. Mặt thẹo trợn mắt, quỳ rạp trên sàn nhà bất động.

Tôi thở hổn hển, chỉ thấy một dòng đỏ chói trên đầu y chậm rãi chảy xuôi…

Tôi không dám tin vừa rồi tôi mạnh tay thế nào, cũng không dám thăm dò hơi thở… Cái gì cũng chẳng dám. Tôi cố gắng dùng hết sức lực để lết khỏi căn phòng đầy mùi rỉ sắt này.

Dọc hành lang u tối không có một bóng người, tôi tốn vài phút đi lên cầu thang mới nhận ra, chỗ này là một khách sạn đơn sơ, người ra vào rất ít. Trước quầy tiếp tân có một cô gái đang ngồi, cô nhàm chán dùng cây đập ruồi để tiêu diệt ruồi bọ, lúc trông thấy tôi còn kinh ngạc mở to đôi mắt.

“Anh ở phòng nào, có đăng ký chưa?”

Tôi lập tức bước tới, tiện tay cầm chai nước khoáng lên nốc vào. Dòng nước ngon ngọt mát lành xối vào cổ họng khô khốc của tôi, chưa bao giờ tôi thấy đội ơn sự tồn tại của nước như vậy.

“Anh! Sao anh lại uống! Đây là nước tôi đã uống rồi!” Cô gái vội vàng ngăn cản tôi khiến tôi giật mình bị sặc và ho khan.

Sau khi uống hết cả chai, tôi cảm thấy sảng khoái tinh thần, bèn mỉm cười với cô em một cái.

“Có người ngất xỉu dưới tầng hầm, tốt nhất cô nên gọi 120. Ngoài ra… Cảm ơn về chai nước.”

Tôi lau khóe môi, nhẹ nhõm mà rời khỏi khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook