Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 7

Nhục Nhục Nam Sơn Quân

22/11/2020

Edit: Thỏ

Trời dần đen, gió mơn man thổi qua đồng ruộng mang theo hơi lạnh. Chúng tôi ngồi trên đám cỏ dại dưới đất cũng không rõ bao lâu. Khương tự dựa vào tôi, đôi mắt nhắm tựa như ngủ rồi. Tôi khá lo hắn sẽ cảm lạnh nên nhẹ nhàng lay vai hắn, nhìn sắc trời cũng đến lúc quay về, vì vậy tôi ngồi xổm xuống, sau đó xốc hắn lên lưng. Tôi nâng mông và giữ lưng hắn, từng bước từng bước đi về lối cũ.

Màn đêm buông thật nhanh, tôi không nhìn rõ đường cho lắm. Hơn nữa nơi này xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chẳng thấy đâu. Tôi đành nương theo ánh trăng sáng ngà chân ướt chân ráo mà đi vậy. Có chút gì đó quen thuộc dâng lên, dường như ngày xưa tôi cũng từng cõng một kẻ thế này, bước trên con đường tối vắng hoe.

A phải rồi, đúng là có một lần như thế.

Năm tôi 15 tuổi, vì chăm sóc mẹ bệnh nặng nên cuối tuần đều phải băng qua mười mấy đường núi, ghé trạm y tế trấn trên để mua thuốc cho mẹ.

Ngày kia mua thuốc xong đi được nửa đường thì nhìn thấy một thằng nhóc gầy gò ngồi xổm bên cái ao nuôi cá của người ta.

Tôi còn tưởng rằng con ai đang ngồi chơi, ai ngờ giây tiếp theo đã nghe ‘bùm’ một tiếng, thằng nhóc lao bổ xuống ao. Lúc đó tôi sững sờ, không mảy may nghĩ ngợi mà chạy sang cứu nó. Ném thuốc trên mặt đất, tôi còn không cởi quần áo thì nhảy xuống kéo nó lên. May là phát hiện kịp thời nên nó chỉ sặc nước, tuy nhiên hỏi cái chi nó cũng chẳng trả lời, thậm chí còn muốn cắn tôi nữa đấy. Tôi bảo đưa nó vào đồn cảnh sát trấn trên thì nó dọa rằng sẽ cắm đầu tự tử.

Hết cách, tôi một thân ướt đẫm cõng một thằng nhóc cũng ướt đẫm và bệnh thần kinh không kém, trở về nhà tôi.

Nó điên vô cùng tận, cắn trên vai tôi một phát thật sâu, chờ khi tôi về đến nhà máu đã chảy đầy cổ.

Từ đó về sau tôi không dám cõng ai trên lưng. Sợ lắm, thật sự.

Tôi một mình lảm nhảm chuyện xưa lắc xưa lơ, bỗng dưng nghe được Khương Tự nằm trên lưng tôi cười.

“Anh cười gì hả, đau lắm. Giờ vẫn còn dấu răng đó thôi, thằng nhãi chết tiệt.” Ngoài miệng thì oán giận thế đấy nhưng lại bất giác cọ đầu vào mặt bạn trai, Khương Tự vui thì được rồi.

Khương Tự cách lớp áo mà sờ chuẩn xác lên vết sẹo. “Ở đây.”

“Ừm.” Tôi mất tự nhiên mà rụt cổ. “Nhưng thằng nhóc kia hôm sau đã chạy, nó tên gì em cũng không biết, tìm mấy hôm cũng không tìm được, chẳng biết đi đâu.”

“Nó bị người ta bắt trở về.” Khương Tự nói. “Nó vốn nhát gan, cho rằng cái người cứu nó cũng được kẻ khác sai đến bắt nó, vì thế nửa đêm bỏ trốn rồi.”

“Ơ… Ơ?! Sao anh biết?”

“Bởi vì… thằng nhóc lấy oán trả ơn đó chính là anh.” Khương Tự cười đến ho khan.

“…Em đệch.”

“Lúc anh và em trai được cứu trở về, bọn anh đều có vấn đề về tâm lý, buộc phải cách ly trị liệu. Ông nội anh nhốt anh ở một trấn nhỏ heo hút, thứ nhất không để người khác dễ dàng phát hiện ra, thứ hai để tiện cho việc điều trị.”

“Anh bị nhốt tàn nhẫn suốt ba năm, mỗi ngày đều tìm đường chạy trốn. Khó khăn lắm mới đào thoát được thì bệnh trầm cảm nặng hơn, anh muốn tự sát. Nếu em không cứu anh, có thể ông nội anh sẽ chỉ nhìn thấy một thi thể.” Hắn cười.

Tôi câm nín không nói nên lời, tôi và Khương Tự đúng là có duyên!



“Gượm đã, anh đã sớm biết người kia là em?” Tôi nhận ra có gì đó hơi sai sai.

Khương Tự chỉ nhìn tôi, trời quá tối nên không thấy rõ nét mặt hắn. Tôi thở dài, xoa xoa đầu hắn. “Kệ, dù sao em cũng thích anh.”

“….Ừ!”

Vậy là sáu năm sau, lần nữa tôi lại bị thằng nhóc chết bầm này cắn; vẫn là vị trí cũ, vẫn là cảm giác đau điếng như xưa.

***

Màn đêm tăm tối, trăng lạnh mông lung, tôi và Khương Tự đứng ven đường bắt xe về nhà. Kết quả chờ cả canh mà một chiếc xe đều không thấy.

Tôi nói với Khương Tự. “Chắc đêm nay chúng ta ngủ bụi quá.”

Khương Tự nhìn tôi, hắn móc điện thoại ra gọi. Không đến 3 phút, một chiếc xe việt đã lóe đèn đã dừng trước mặt bọn tôi.

“Lên xe.”

Tài xế là một gã đầu đinh, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén và tác phong nghiêm túc. Thấy tôi vẫn luôn quan sát y, y liếc tôi qua gương chiếu hậu, bèn nói: “Chào cậu, tôi là Lục Hổ.”

“Chào anh, em tên Lương Thiếu Đông.” Tôi cũng lễ phép trả lời.

Sau đó y im lặng.

Một đường lặng thinh, Lục Hổ cứ thế đưa bọn tôi về chung cư Khải Đạt. Lúc tôi đi vào trong và ngoảnh lại nhìn, xe việt dã đã biến mất.

“Anh ta về rồi ư?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Không, ở gần đây quan sát.”

Tôi sực hiểu. “Anh ta vẫn luôn theo anh?” Khó trách vừa gọi điện đã có mặt tức thì.

Khương Tự lười biếng ‘ừm’ một tiếng và giải thích. “Anh ta do ông nội anh sai đến đây, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bắn súng giỏi lắm.”

Tôi cảm thán, đúng là lần đầu tiên tôi nhận ra thứ gọi là ‘Thái tử sống trong cung’ ….

Vợ tôi, sao giống con chim vậy…

Thang máy ‘Ding’ một tiếng báo hiệu tầng 18 đã đến nơi. Tôi vào nhà nấu cho Khương Tự bát mì và trứng rán, ăn xong đi tắm rồi ngủ.

Sáng hôm sau phải rời giường đi học, cả hai mệt đứ đừ.



Khương Tự mơ màng dậy theo. Sau đó hắn không về lớp mình, ngược lại bám tôi sát gót. Lúc tôi nghe giảng thì hắn gối đầu lên tay tôi đánh một giấc ngon lành. Nếu là trước kia, nhất định tôi sẽ lay hắn tỉnh và đừng hòng ôm lấy tay tôi. Bởi lẽ có không ít kẻ đang lén lút nhìn bọn tôi đấy!

Nhưng hiện tại mà nói, càng hiểu hắn tôi càng thêm đau lòng. Mấy chuyện vặt vãnh ngày thường cứ chiều ý hắn thôi, tôi không mong gì hơn, hắn mở lòng với mọi thứ xung quanh cũng tốt.

Giữa trưa chúng tôi mua đồ ăn về nhà. Ba món, một canh, Khương Tự ăn đến híp mắt thỏa mãn. Lúc hắn nằm trên thảm cho tiêu cơm còn sống chết vuốt ve cơ bụng tôi, tôi hừ hừ hai tiếng mà cũng không thôi sờ.

Khương Tự cười ngây ngô.

Thấy bầu không khí hài hòa, tôi tỏ ra bâng quơ nói. “Tối nay em về ký túc xá ngủ, anh ở nhà phải ngoan, nhớ chưa?”

Nụ cười trên môi hắn lập tức tan đi. Khương Tự mím môi, tay vẫn còn đặt trên bụng tôi nhưng không khí đã lạnh hơn rồi.

“Hội Học Sinh sẽ kiểm tra, nếu phát hiện em không về sẽ ghi tên em đó… Anh thông cảm cho em nha, vợ.”

Vợ tôi lộ ra biểu tình bất mãn. “Ghi thì ghi.”

“Được rồi, anh đừng bốc đồng. Hay là học kỳ sau em xin ngoại túc? Anh chịu không?”

Vốn dĩ tôi định năm ba mới ngoại túc, nhưng tôi đã mềm lòng.

Thực tình tôi rất muốn quấn quýt với vợ tôi, nhưng việc học cũng quan trọng lắm. Nếu bây giờ ở cùng nhau, tôi có thể khống chế được bản thân nhưng hắn thì chưa chắc… Đúng chứ nhỉ? Hơn nữa nhà trường hay đột xuất kiểm tra sinh viên cũng là một vấn đề.

Khương tự miễn cưỡng đồng ý.

***

Sóng êm gió lặng hơn mười hôm, tôi và Khương Tự cùng nói chuyện yêu đương, đôi khi hò hẹn hoặc làm tình, từng ngày trôi qua hạnh phúc và hòa hợp.

Nhưng tôi vẫn luôn tìm một cơ hội để đến bệnh viện ngoại ô. Về bệnh trạng tinh thần của Khương Lâu và Khương Tự, tôi cần phải biết rõ ràng.

Nào ngờ lúc tôi trốn học chạy đến bệnh viện, y tá kia nói không phải thân nhân không cho vào thăm, ngay cả cửa chính còn chưa đặt chân thì đã bị tiễn vong.

Tôi u ám quay về, xui xẻo làm sao bị Khương Tự bắt dính, còn hỏi tôi có trốn học chơi bời lêu lổng hay không! Tôi đệch, tôi là loại người đó sao? May mà đầu óc tôi nhanh nhạy, “Hôm nay kỷ niệm 200 ngày tụi mình quen nhau, em đi chuẩn bị bất ngờ cho anh!”

Nhìn gương mặt Khương Tự ửng hồng, lưng tôi vã hai tầng mồ hôi hột. Tôi ôm hắn vào lòng, thấp thỏm không dám để hắn trông thấy nét mặt tôi.

Buổi tối tôi nấu một bàn ăn thật ngon, điểm tô thêm hoa hồng và ánh nến, sau đó cùng hắn ân ái trên giường việc này mới có thể êm xuôi.

Khương Tự hạnh phúc bảo: “Đông Đông, anh thấy mình cứng lên rồi…”

“…” Tôi nằm giả chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook