Chương 58: BẮN TRƯỢT
Hoa Sen Trắng
11/09/2023
Tập đoàn Thụy Hào....
- "Cậu nói sao? Có kẻ đã mạo danh ông chủ JS?"
Tô Bá Minh một tay nghe máy, tay còn lại nhận lấy tách trà từ tay Nhược Đồng. Giọng nói từ đầu dây bên kia âm trầm:
- "Đúng vậy. Tôi cũng không biết mục đích cuối cùng của hắn là gì?"
Tô Bá Minh nghe nói thế, không kiềm lòng được mà nói ra suy nghĩ của mình.
- "Vậy cậu đã điều tra được gì về hắn không?"
- "Vẫn chưa. Hiện tại tên đó vẫn chưa có động tĩnh gì. Tổn thất của JS mà hắn đã gây ra tôi cũng đã kịp thời khắc phục."
Tô Bá Minh gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, vẻ lo lắng của anh vẫn còn hiện rõ trên gương mặt, anh nói khẽ như không muốn người con gái đang đứng bên cạnh nghe thấy.
- "Tiêu Tường, mình nghĩ tên này có lẽ là một trong những đối thủ hộp đêm của cậu."
Chuyện này Tiêu Tường đã từng nghĩ đến. Nhưng từ trước đến nay, đối thủ lớn nhất của JS là Trình Chí Đăng, nhưng ông ta đã sớm bại dưới tay anh, vậy thì còn kẻ nào nữa chứ?
Tiêu Tường chau mày, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thoáng chốc cũng sắp tối, như mọi khi, anh sẽ lái xe đến Thương Hoan đón Thẩm Du. Có lẽ giờ này cô cũng sắp tan ca cho nên anh quyết định gọi điện thoại cho cô.
Tút....Tút....Tút....
Chuông đã đổ một hồi lâu thế nhưng lại không thấy Thẩm Du bắt máy, phải chăng cô đã xảy ra chuyện gì? Anh bắt đầu sốt sắng, lập tức vớ lấy chiếc áo vest khoác vào liền sau đó lên xe đến chỗ cô.
Khi đang lái xe, bỗng nhiên anh lại nhận một tin nhắn của kẻ nặc danh. Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Tiêu Tường lập tức tối sầm lại, chiếc điện thoại nhanh chóng bị anh vứt xuống cái ghế ngồi bên cạnh.
- "Mạc Thẩm Du đang nằm trong tay tao. Nếu như mày không muốn thấy cô ta chết, thì hãy đứng phía ngoài JS đợi tao. Chỉ một mình mày."
Tên này quả thực biết thân phận của anh. Hơn nữa hắn còn nắm được điểm yếu lớn nhất của anh chính là Thẩm Du. Không thể suy nghĩ thêm nữa, Tiêu Tường lập tức đạp chân ga lao thẳng về hướng hộp đêm.
Anh lao nhanh về phía trước, mặc cho đèn tín hiệu chuyển sang đỏ. Thâm tâm anh lúc này nóng như lửa đốt. Anh sợ rằng nếu như chậm một chút thì sẽ mất cô. Chỉ nghĩ đến đấy cả người Tiêu Tường đã toát ra mồ hôi lạnh.
Két....
Tiếng thắng xe vội vã, người cuối cùng cũng bước ra khỏi chiếc xe hơi màu đen. Thế nhưng lúc đến nơi, anh chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Không xong rồi, là một cái bẫy.
Đoàng...
Phát súng bất ngờ hướng thẳng về phía Tiêu Tường. Cũng may phản xạ của anh rất tốt cho nên viên đạn chỉ sượt qua vai áo anh khiến nó bị rách toạc, vết xước xuất hiện trên cánh tay trái của Tiêu Tường. Anh lập tức xoay người lại, bên tay lúc này đã giữ chặt khẩu súng, lạnh lùng nhìn kẻ đang nấp trong bóng tối, cười mỉa mai nói:
- "Ha, không ngờ chỉ là một con chuột nhắt, chỉ biết dùng trò bẩn thỉu để đưa người khác vào bẫy."
Tên bí ẩn ấy vẫn không lộ diện. Hắn vẫn đứng trong bóng tối, nhưng từ vị trí của Tiêu Tường quan sát thì anh vẫn có thể đoán được rằng hắn đang trong hình dạng của lão Dương.
Một lúc sau, người ở bên đó mới trả lời. Tuy nhiên hắn đã dùng thiết bị chuyển giọng nói để trả lời anh.
- "Quả là bản lĩnh như xưa, muốn lấy mạng mày, thật sự không dễ."
Cách nói chuyện của hắn như thể quen biết anh từ rất lâu, tuy nhiên, anh vẫn chưa xác định rằng hắn là ai?
- "Mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại cải trang thành tao, hơn nữa còn biết đến Thẩm Du?"
Hắn nhếch môi, giọng điệu nhàn hạ đáp:
- "Tao chỉ muốn giày vò mày một tí thôi, không được sao?"
Nói rồi, hắn xoay người rời khỏi. Tiêu Tường cố gắng nhìn thật rõ nhưng chỉ thấy bóng lưng của hắn mà thôi. Tên này không chỉ biết mỗi anh, ngay cả Thẩm Du hắn chắc cũng đã gặp cô. Vì để chắc rằng cô không sao, Tiêu Tường vội lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- "Cậu nói sao? Có kẻ đã mạo danh ông chủ JS?"
Tô Bá Minh một tay nghe máy, tay còn lại nhận lấy tách trà từ tay Nhược Đồng. Giọng nói từ đầu dây bên kia âm trầm:
- "Đúng vậy. Tôi cũng không biết mục đích cuối cùng của hắn là gì?"
Tô Bá Minh nghe nói thế, không kiềm lòng được mà nói ra suy nghĩ của mình.
- "Vậy cậu đã điều tra được gì về hắn không?"
- "Vẫn chưa. Hiện tại tên đó vẫn chưa có động tĩnh gì. Tổn thất của JS mà hắn đã gây ra tôi cũng đã kịp thời khắc phục."
Tô Bá Minh gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, vẻ lo lắng của anh vẫn còn hiện rõ trên gương mặt, anh nói khẽ như không muốn người con gái đang đứng bên cạnh nghe thấy.
- "Tiêu Tường, mình nghĩ tên này có lẽ là một trong những đối thủ hộp đêm của cậu."
Chuyện này Tiêu Tường đã từng nghĩ đến. Nhưng từ trước đến nay, đối thủ lớn nhất của JS là Trình Chí Đăng, nhưng ông ta đã sớm bại dưới tay anh, vậy thì còn kẻ nào nữa chứ?
Tiêu Tường chau mày, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thoáng chốc cũng sắp tối, như mọi khi, anh sẽ lái xe đến Thương Hoan đón Thẩm Du. Có lẽ giờ này cô cũng sắp tan ca cho nên anh quyết định gọi điện thoại cho cô.
Tút....Tút....Tút....
Chuông đã đổ một hồi lâu thế nhưng lại không thấy Thẩm Du bắt máy, phải chăng cô đã xảy ra chuyện gì? Anh bắt đầu sốt sắng, lập tức vớ lấy chiếc áo vest khoác vào liền sau đó lên xe đến chỗ cô.
Khi đang lái xe, bỗng nhiên anh lại nhận một tin nhắn của kẻ nặc danh. Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Tiêu Tường lập tức tối sầm lại, chiếc điện thoại nhanh chóng bị anh vứt xuống cái ghế ngồi bên cạnh.
- "Mạc Thẩm Du đang nằm trong tay tao. Nếu như mày không muốn thấy cô ta chết, thì hãy đứng phía ngoài JS đợi tao. Chỉ một mình mày."
Tên này quả thực biết thân phận của anh. Hơn nữa hắn còn nắm được điểm yếu lớn nhất của anh chính là Thẩm Du. Không thể suy nghĩ thêm nữa, Tiêu Tường lập tức đạp chân ga lao thẳng về hướng hộp đêm.
Anh lao nhanh về phía trước, mặc cho đèn tín hiệu chuyển sang đỏ. Thâm tâm anh lúc này nóng như lửa đốt. Anh sợ rằng nếu như chậm một chút thì sẽ mất cô. Chỉ nghĩ đến đấy cả người Tiêu Tường đã toát ra mồ hôi lạnh.
Két....
Tiếng thắng xe vội vã, người cuối cùng cũng bước ra khỏi chiếc xe hơi màu đen. Thế nhưng lúc đến nơi, anh chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Không xong rồi, là một cái bẫy.
Đoàng...
Phát súng bất ngờ hướng thẳng về phía Tiêu Tường. Cũng may phản xạ của anh rất tốt cho nên viên đạn chỉ sượt qua vai áo anh khiến nó bị rách toạc, vết xước xuất hiện trên cánh tay trái của Tiêu Tường. Anh lập tức xoay người lại, bên tay lúc này đã giữ chặt khẩu súng, lạnh lùng nhìn kẻ đang nấp trong bóng tối, cười mỉa mai nói:
- "Ha, không ngờ chỉ là một con chuột nhắt, chỉ biết dùng trò bẩn thỉu để đưa người khác vào bẫy."
Tên bí ẩn ấy vẫn không lộ diện. Hắn vẫn đứng trong bóng tối, nhưng từ vị trí của Tiêu Tường quan sát thì anh vẫn có thể đoán được rằng hắn đang trong hình dạng của lão Dương.
Một lúc sau, người ở bên đó mới trả lời. Tuy nhiên hắn đã dùng thiết bị chuyển giọng nói để trả lời anh.
- "Quả là bản lĩnh như xưa, muốn lấy mạng mày, thật sự không dễ."
Cách nói chuyện của hắn như thể quen biết anh từ rất lâu, tuy nhiên, anh vẫn chưa xác định rằng hắn là ai?
- "Mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại cải trang thành tao, hơn nữa còn biết đến Thẩm Du?"
Hắn nhếch môi, giọng điệu nhàn hạ đáp:
- "Tao chỉ muốn giày vò mày một tí thôi, không được sao?"
Nói rồi, hắn xoay người rời khỏi. Tiêu Tường cố gắng nhìn thật rõ nhưng chỉ thấy bóng lưng của hắn mà thôi. Tên này không chỉ biết mỗi anh, ngay cả Thẩm Du hắn chắc cũng đã gặp cô. Vì để chắc rằng cô không sao, Tiêu Tường vội lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.