Chương 47: MẤT KIÊN NHẪN
Hoa Sen Trắng
11/09/2023
Nước Anh...
Người đàn ông trung niên khuôn mặt góc cạnh, trên đầu đã có vài sợi bạc, vẻ mặt trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, nghiêm túc nói:
- "Thằng bé đến giờ vẫn chưa chịu quay trở về."
Nghe ông nói thế, bà ta tay nâng ly trà uống một ngụm sau đó vội đặt xuống bàn, đưa mắt nhìn ông ta đáp:
- "Tôi nghĩ chúng ta nên trực tiếp đến đó ép Hạn Siêu trở về. Nó đã ở đó quá lâu rồi."
Có vẻ như bà ta không thể kiên nhẫn được nữa, người đàn ông kiên định nói:
- "Được rồi. Tôi sẽ đích thân đưa nó trở về đây."
Hai người này chính là cha mẹ ruột của Đặng Hạn Siêu tên là Đặng Hạn Cung và Dương Thái Trân. Thật ra thân thế của anh không phải dạng tầm thường. Cha của anh là bác sĩ kiêm chủ tịch HĐQT của bệnh viện còn mẹ của anh là một nữ doanh nhân thành đạt. Bọn họ mong muốn sau này Hạn Siêu sẽ tiếp quản bệnh viện của gia đình và sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối.
Cả hai đã cho anh thời gian để tự do theo đuổi sở thích riêng của mình. Đã đến lúc, anh phải quay trở về thực hiện bổn phận của mình.
Sau vài ngày ở bệnh viện, cuối cùng, Tô Bá Minh cũng có thể trở về nhà dưỡng bệnh. Nhược Đồng chăm sóc anh vô cùng chu đáo đến mức dì Trương cảm thấy trách nhiệm chăm sóc anh của bà đã bị cô giành mất. Nhìn thấy anh có người bên cạnh quan tâm lo lắng, bà cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Nhược Đồng nhẹ nhàng dìu Tô Bá Minh trở vào phòng. Sau khi chắc rằng anh đã ngồi ngay ngắn trên giường liền lập tức vội vàng chạy đi lấy khăn và chậu nước ấm đến, cô giúp anh cởi chiếc áo ra một cách nhẹ nhàng, tránh động đến chỗ vết thương.
Quả thực, sau khi dùng thuốc mà Đặng Hạn Siêu kê, những vết xước do bị dây thừng gây ra đã lành hẳn, chỉ còn vài vết sẹo nhỏ. Hiện tại chỉ còn vết bắn ở vai là chưa khỏi hẳn. Nhược Đồng cẩn thận lau nhẹ qua từng nơi trên cơ thể anh khi cô chuẩn bị rời đi liền bị anh kéo lại, cả hai nhanh chóng ngã xuống giường. Tay cô vô tình chạm vào vết thương của anh, sợ hãi liền rút tay ra, lo lắng hỏi:
- "Xin...xin lỗi."
Một lúc sau, dì Trương mở cửa bước vào. Trên tay là một tô cháo. Thấy cảnh tượng trước mắt khiến bà trố mắt nhìn sau đó lấy tay che miệng để không phát ra tiếng. Tô Bá Minh đang cởi trần, trên thân anh là Nhược Đồng. Khi cả hai nhận ra sự hiện diện của bà liền nhanh chóng giải thích, tuy nhiên chẳng thấy dáng bà ở bên trong nữa.
Cô bối rối vội đưa tay dìu anh ngồi dậy sau đó giúp anh mặc lại áo. Cơ thể săn chắc mặc dù đang bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn không làm giảm đi sức hút với người đối diện. Nhược Đồng sợ bản thân nhìn chằm chằm vào người anh sẽ bị thu hút mà có những hành động không đúng đắn, cô vội vàng thao tác nhanh gọn sau đó dọn dẹp mọi thứ. Nhìn bóng lưng rời khỏi, Tô Bá Minh chợt nở một nụ cười.
Mạc Thẩm Du được Tiêu Tường đưa đi dạo xung quanh thành phố, trên đường trở về nhà, dường như cô đang suy nghĩ gì đó liền quay sang người bên cạnh đang tập trung lái xe, nói:
- "Em hi vọng anh sẽ không che giấu em bất cứ điều gì."
Nghe cô nói ra những lời kì lạ này khiến anh khó hiểu, liền giả vờ cười lớn:
- "Em xem phim quá nhiều rồi. Lại tưởng tượng anh thành ông trùm hắc đạo gì đó sao?"
- "Em chỉ nói vậy thôi. Bởi vì em không muốn giữa hai chúng ta có bất kì bí mật nào cả."
Tiêu Tường mĩm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
- "Nếu như anh có giấu em điều gì. Đến lúc thích hợp, anh nhất định sẽ nói tất cả."
Anh tiếp tục lái xe nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời nói của cô. Phải, những lời mà Thẩm Du nói đều rất đúng, giữa hai người không nên có bí mật, như thế sẽ tạo nên một vách ngăn cản trở sự hòa hợp giữa hai trái tim. Cô cần phải biết toàn bộ con người thật của anh.
Thẩm Du không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn người bên cạnh. Trong lòng cô đã có đáp án nhưng lại chưa dám khẳng định, chỉ muốn chờ từ miệng anh thốt ra. Nếu như anh chưa sẵn sàng, cô sẽ tiếp tục chờ. Chờ một ngày anh chủ động nói ra những điều đó.
Người đàn ông trung niên khuôn mặt góc cạnh, trên đầu đã có vài sợi bạc, vẻ mặt trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, nghiêm túc nói:
- "Thằng bé đến giờ vẫn chưa chịu quay trở về."
Nghe ông nói thế, bà ta tay nâng ly trà uống một ngụm sau đó vội đặt xuống bàn, đưa mắt nhìn ông ta đáp:
- "Tôi nghĩ chúng ta nên trực tiếp đến đó ép Hạn Siêu trở về. Nó đã ở đó quá lâu rồi."
Có vẻ như bà ta không thể kiên nhẫn được nữa, người đàn ông kiên định nói:
- "Được rồi. Tôi sẽ đích thân đưa nó trở về đây."
Hai người này chính là cha mẹ ruột của Đặng Hạn Siêu tên là Đặng Hạn Cung và Dương Thái Trân. Thật ra thân thế của anh không phải dạng tầm thường. Cha của anh là bác sĩ kiêm chủ tịch HĐQT của bệnh viện còn mẹ của anh là một nữ doanh nhân thành đạt. Bọn họ mong muốn sau này Hạn Siêu sẽ tiếp quản bệnh viện của gia đình và sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối.
Cả hai đã cho anh thời gian để tự do theo đuổi sở thích riêng của mình. Đã đến lúc, anh phải quay trở về thực hiện bổn phận của mình.
Sau vài ngày ở bệnh viện, cuối cùng, Tô Bá Minh cũng có thể trở về nhà dưỡng bệnh. Nhược Đồng chăm sóc anh vô cùng chu đáo đến mức dì Trương cảm thấy trách nhiệm chăm sóc anh của bà đã bị cô giành mất. Nhìn thấy anh có người bên cạnh quan tâm lo lắng, bà cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Nhược Đồng nhẹ nhàng dìu Tô Bá Minh trở vào phòng. Sau khi chắc rằng anh đã ngồi ngay ngắn trên giường liền lập tức vội vàng chạy đi lấy khăn và chậu nước ấm đến, cô giúp anh cởi chiếc áo ra một cách nhẹ nhàng, tránh động đến chỗ vết thương.
Quả thực, sau khi dùng thuốc mà Đặng Hạn Siêu kê, những vết xước do bị dây thừng gây ra đã lành hẳn, chỉ còn vài vết sẹo nhỏ. Hiện tại chỉ còn vết bắn ở vai là chưa khỏi hẳn. Nhược Đồng cẩn thận lau nhẹ qua từng nơi trên cơ thể anh khi cô chuẩn bị rời đi liền bị anh kéo lại, cả hai nhanh chóng ngã xuống giường. Tay cô vô tình chạm vào vết thương của anh, sợ hãi liền rút tay ra, lo lắng hỏi:
- "Xin...xin lỗi."
Một lúc sau, dì Trương mở cửa bước vào. Trên tay là một tô cháo. Thấy cảnh tượng trước mắt khiến bà trố mắt nhìn sau đó lấy tay che miệng để không phát ra tiếng. Tô Bá Minh đang cởi trần, trên thân anh là Nhược Đồng. Khi cả hai nhận ra sự hiện diện của bà liền nhanh chóng giải thích, tuy nhiên chẳng thấy dáng bà ở bên trong nữa.
Cô bối rối vội đưa tay dìu anh ngồi dậy sau đó giúp anh mặc lại áo. Cơ thể săn chắc mặc dù đang bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn không làm giảm đi sức hút với người đối diện. Nhược Đồng sợ bản thân nhìn chằm chằm vào người anh sẽ bị thu hút mà có những hành động không đúng đắn, cô vội vàng thao tác nhanh gọn sau đó dọn dẹp mọi thứ. Nhìn bóng lưng rời khỏi, Tô Bá Minh chợt nở một nụ cười.
Mạc Thẩm Du được Tiêu Tường đưa đi dạo xung quanh thành phố, trên đường trở về nhà, dường như cô đang suy nghĩ gì đó liền quay sang người bên cạnh đang tập trung lái xe, nói:
- "Em hi vọng anh sẽ không che giấu em bất cứ điều gì."
Nghe cô nói ra những lời kì lạ này khiến anh khó hiểu, liền giả vờ cười lớn:
- "Em xem phim quá nhiều rồi. Lại tưởng tượng anh thành ông trùm hắc đạo gì đó sao?"
- "Em chỉ nói vậy thôi. Bởi vì em không muốn giữa hai chúng ta có bất kì bí mật nào cả."
Tiêu Tường mĩm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
- "Nếu như anh có giấu em điều gì. Đến lúc thích hợp, anh nhất định sẽ nói tất cả."
Anh tiếp tục lái xe nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời nói của cô. Phải, những lời mà Thẩm Du nói đều rất đúng, giữa hai người không nên có bí mật, như thế sẽ tạo nên một vách ngăn cản trở sự hòa hợp giữa hai trái tim. Cô cần phải biết toàn bộ con người thật của anh.
Thẩm Du không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn người bên cạnh. Trong lòng cô đã có đáp án nhưng lại chưa dám khẳng định, chỉ muốn chờ từ miệng anh thốt ra. Nếu như anh chưa sẵn sàng, cô sẽ tiếp tục chờ. Chờ một ngày anh chủ động nói ra những điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.