Chương 75: NGOẠI TRUYỆN: ĐẬP PHÁ MỌI THỨ
Hoa Sen Trắng
11/09/2023
Lạc Dao sau khi tỉnh giấc cũng vội vàng thay quần áo, sau đó bước xuống lầu. Hiện tại, trên bàn là hàng loạt món ăn. Tất cả đều do một mình Hạn Siêu nấu, cô mĩm cười, tắm tắc khen ngợi sau đó thì ăn ngon lành.
Đột nhiên, cô buông đũa xuống, nhìn người đối diện, nghiêm túc nói:
- "Vậy chuyện anh bỏ rơi vị hôn phu, cha mẹ anh có nói gì không?"
Nghe cô nhắc đến chuyện này khiến anh có chút không vui, nụ cười trên khóe môi nhanh chóng thu lại, anh nói:
- "Mẹ anh đồng ý việc hai chúng ta yêu nhau, duy chỉ có cha anh..."
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:
- "Còn chuyện Bích Dao, anh đã nói rõ ràng với cô ta. Sớm muộn thì cô ta cũng sẽ từ bỏ thôi."
Anh nói bằng giọng điệu đầy tự tin liền sau đó gắp thức ăn cho Lạc Dao.
Sau khi dùng bữa sáng, anh lái xe đưa cô đến công ty. Nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mắt vô cùng giản dị khiến cô cảm thấy có chút tội lỗi. Hạn Siêu đã từ bỏ mọi vinh hoa phú quý mà ở cạnh cô. Vì thế, cô nhất định phải khiến anh hạnh phúc.
Hạn Siêu quyết định sẽ xin vào Thụy Hào để làm việc, công ty của Tô Bá Minh. Tạm thời gác lại chuyện công việc đã, anh muốn dành thời gian bên cạnh người con gái này.
Cả hai chưa rời khỏi bao lâu, khoảng chừng năm phút sau, một bóng người xuất hiện. Bích Dao, cô ta đã đứng trước nhà của Lạc Dao. Nhìn căn hộ tồi tàn và chật hẹp khiến cô ta bĩu môi khinh thường.
- "Nhanh lên. Mở cánh cửa này ra cho tôi ngay lập tức."
Dứt lời, cô ta liếc mắt ra hiệu cho hai gã đàn ông tiến về phía cánh cửa đang bị khóa chặt. Với kĩ năng mở khóa một cách chuyên nghiệp, chỉ thoáng chốc, bọn họ đã mở khóa thành công.
Bích Dao hiên ngang bước vào bên trong căn hộ. Vừa mới đặt bước chân đầu tiên, ngay lập tức, chiếc ghế nhỏ được đặt ở một góc đã bị đôi giày cao gót của cô ta đá ngã văng ra đất.
- "Hạn Siêu, không ngờ anh thậm chí không có mắt nhìn phụ nữ, ngay cả gia thế cũng vậy."
Khi hay tin Hạn Siêu rời khỏi nước Anh, cô ta không ngừng tức giận, ngày đêm tìm đủ mọi cách nắm rõ lịch trình của anh. Bởi lẽ, Bích Dao cho rằng chỉ có người hoàn hảo như cô mới xứng đáng với vị bác sĩ đa tài, có địa vị như anh. Người nhân viên quèn như Lạc Dao, hoàn toàn không xứng.
- "Đập phá hết đồ đạc trong ngôi nhà này cho tôi."
Cô ta nhìn về phía hai tên đàn ông mà ra hiệu. Ngay tức khắc, căn phòng đã bị bọn họ làm cho rối tung. Những đồ vật dễ vỡ cũng bị cô ta trút giận mà vỡ thành nhiều mảnh.
Chưa hả dạ, Bích Dao còn cho người phun sơn vẽ bậy lên tường như là lời cảnh báo, chẳng khác nào một chủ nợ đến siết nhà. Đây cũng chỉ là việc khởi đầu cho kế hoạch chia cách hai người bọn họ.
- Hạn Siêu, anh nhất định sẽ tự nguyện về bên em."
*****
Ngay khi Lạc Dao sắp sửa bước xuống xe liền cảm nhận một cánh tay đang níu lấy tay mình. Hạn Siêu tỏ vẻ nũng nịu như một đứa trẻ, anh đưa má của mình về phía cô như muốn đòi hỏi điều gì.
Lạc Dao bật cười như đã hiểu. Cô định đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ liền sau đó cảm nhận có gì đó sai sai. Hóa ra, ngay khi cô chuẩn bị hôn, anh đã nhanh chóng xoay người mà chủ động hôn khiến cô có chút bất ngờ. Cả hai cảm nhận sự mềm mại từ môi của đối phương. Triền miên một lúc, Hạn Siêu mới chịu rời khỏi môi cô. Anh nhìn cô, mĩm cười nói:
- "Anh phải đến Thụy Hào để bàn chuyện công việc. Chiều nay, anh sẽ đến đón em."
Đột nhiên, cô buông đũa xuống, nhìn người đối diện, nghiêm túc nói:
- "Vậy chuyện anh bỏ rơi vị hôn phu, cha mẹ anh có nói gì không?"
Nghe cô nhắc đến chuyện này khiến anh có chút không vui, nụ cười trên khóe môi nhanh chóng thu lại, anh nói:
- "Mẹ anh đồng ý việc hai chúng ta yêu nhau, duy chỉ có cha anh..."
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:
- "Còn chuyện Bích Dao, anh đã nói rõ ràng với cô ta. Sớm muộn thì cô ta cũng sẽ từ bỏ thôi."
Anh nói bằng giọng điệu đầy tự tin liền sau đó gắp thức ăn cho Lạc Dao.
Sau khi dùng bữa sáng, anh lái xe đưa cô đến công ty. Nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mắt vô cùng giản dị khiến cô cảm thấy có chút tội lỗi. Hạn Siêu đã từ bỏ mọi vinh hoa phú quý mà ở cạnh cô. Vì thế, cô nhất định phải khiến anh hạnh phúc.
Hạn Siêu quyết định sẽ xin vào Thụy Hào để làm việc, công ty của Tô Bá Minh. Tạm thời gác lại chuyện công việc đã, anh muốn dành thời gian bên cạnh người con gái này.
Cả hai chưa rời khỏi bao lâu, khoảng chừng năm phút sau, một bóng người xuất hiện. Bích Dao, cô ta đã đứng trước nhà của Lạc Dao. Nhìn căn hộ tồi tàn và chật hẹp khiến cô ta bĩu môi khinh thường.
- "Nhanh lên. Mở cánh cửa này ra cho tôi ngay lập tức."
Dứt lời, cô ta liếc mắt ra hiệu cho hai gã đàn ông tiến về phía cánh cửa đang bị khóa chặt. Với kĩ năng mở khóa một cách chuyên nghiệp, chỉ thoáng chốc, bọn họ đã mở khóa thành công.
Bích Dao hiên ngang bước vào bên trong căn hộ. Vừa mới đặt bước chân đầu tiên, ngay lập tức, chiếc ghế nhỏ được đặt ở một góc đã bị đôi giày cao gót của cô ta đá ngã văng ra đất.
- "Hạn Siêu, không ngờ anh thậm chí không có mắt nhìn phụ nữ, ngay cả gia thế cũng vậy."
Khi hay tin Hạn Siêu rời khỏi nước Anh, cô ta không ngừng tức giận, ngày đêm tìm đủ mọi cách nắm rõ lịch trình của anh. Bởi lẽ, Bích Dao cho rằng chỉ có người hoàn hảo như cô mới xứng đáng với vị bác sĩ đa tài, có địa vị như anh. Người nhân viên quèn như Lạc Dao, hoàn toàn không xứng.
- "Đập phá hết đồ đạc trong ngôi nhà này cho tôi."
Cô ta nhìn về phía hai tên đàn ông mà ra hiệu. Ngay tức khắc, căn phòng đã bị bọn họ làm cho rối tung. Những đồ vật dễ vỡ cũng bị cô ta trút giận mà vỡ thành nhiều mảnh.
Chưa hả dạ, Bích Dao còn cho người phun sơn vẽ bậy lên tường như là lời cảnh báo, chẳng khác nào một chủ nợ đến siết nhà. Đây cũng chỉ là việc khởi đầu cho kế hoạch chia cách hai người bọn họ.
- Hạn Siêu, anh nhất định sẽ tự nguyện về bên em."
*****
Ngay khi Lạc Dao sắp sửa bước xuống xe liền cảm nhận một cánh tay đang níu lấy tay mình. Hạn Siêu tỏ vẻ nũng nịu như một đứa trẻ, anh đưa má của mình về phía cô như muốn đòi hỏi điều gì.
Lạc Dao bật cười như đã hiểu. Cô định đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ liền sau đó cảm nhận có gì đó sai sai. Hóa ra, ngay khi cô chuẩn bị hôn, anh đã nhanh chóng xoay người mà chủ động hôn khiến cô có chút bất ngờ. Cả hai cảm nhận sự mềm mại từ môi của đối phương. Triền miên một lúc, Hạn Siêu mới chịu rời khỏi môi cô. Anh nhìn cô, mĩm cười nói:
- "Anh phải đến Thụy Hào để bàn chuyện công việc. Chiều nay, anh sẽ đến đón em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.