Chương 44: NIỀM TIN DUY NHẤT
Hoa Sen Trắng
11/09/2023
Sau khi hồi phục hoàn toàn, suốt một thời gian vẫn chưa thấy điều gì bất thường từ Trình Đăng. Tô Bá Minh vẫn cho người theo dõi nhất cử nhất động của ông ta thì biết được rằng sẽ có một cuộc giao dịch lớn sắp diễn ra vào tối nay.
Tô Bá Minh cải trang thành người đàn ông bí ẩn. Anh cùng thuộc hạ của mình phục kích theo tình báo. Thế nhưng, đợi hơn một tiếng chẳng thấy thuộc hạ của ông ta chuyển chất cấm lên xe như lần trước. Tô Bá Minh nóng lòng không đợi được liền ra lệnh cho người tiến lại gần.
Bất ngờ, một làn khói không biết xuất phát từ đâu nhanh chóng che mất tầm nhìn trước mắt của tất cả thuộc hạ và Tô Bá Minh. Anh lấy tay che lại nhưng vẫn bị làn khói đó xâm chiếm vào bên trong mũi.
Phịch...
Đợi sau khi làn khói tan biến hoàn toàn, từ phía sau xuất hiện dáng người quen thuộc, là Trình Chí Đăng. Ông ta đã cố ý để lộ thông tin ra bên ngoài nhằm muốn vạch mặt kẻ bí ẩn đã cứu Thiên Hạo khi trước. Sau khi vén bỏ những thứ ngụy trang, người trước mắt hiện ra khiến ông ta sững sờ hoàn toàn. Người trước mặt không phải là Tiêu Tường mà là Tô Bá Minh. Trình Chí Đăng nhìn người nằm bất tỉnh dưới đất nhếch môi đầy khinh bỉ:
- "Hóa ra là mày, đứa bạn thân với ông chủ JS. Mày khiến tao bị tổn thất nặng nề, suýt mất cả tính mạng. Để xem tao trả thù mày ra sao?"
Nói rồi ông ta đưa chân đạp thật mạnh lên bàn tay của Tô Bá Minh, mũi giày của ông ta không ngừng ấn xuống từng đầu ngón tay của anh, sau đó liếc mắt ra hiệu thuộc hạ bên cạnh kéo lê anh đi.
Nhược Đồng hôm nay cảm thấy có điều gì đó khác lạ, trong lòng luôn thấp thỏm không yên đến nổi làm rơi ly nước trên bàn. Dì Trương thấy cô lo lắng liền đi đến trấn an tinh thần:
- "Cậu chủ thường đi sớm về khuya, cô chủ đừng quá lo lắng."
Cô gật đầu sau đó giúp dì Trương nhặt mảnh vỡ lên theo bà xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho Tô Bá Minh.
Trong căn phòng tối đầy mạng nhện giăng khắp nơi, ở giữa chỉ có một chiếc ghế, người ngồi ở đó chính là Trình Chí Đăng, ông ta đưa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn người đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây thừng trong trạng thái hôn mê.
Ào...
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tô Bá Minh, anh khó khăn mở mắt thì đã nhận ra tình thế hiện tại của mình. Tất cả thuộc hạ của anh cũng bị làn khói đó làm ngất đi sau đó đã chết dưới nòng súng của những tên tay sai trung thành của ông ta. Trình Chí Đăng tiến lại gần sau đó cầm súng đập mạnh vào một bên mặt Tô Bá Minh. Anh nhanh chóng phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Trình Chí Đăng. Quả thật, ông ta đúng là một con cáo già, nói một đằng làm một nẻo khiến anh rơi vào cái bẫy của ông ta. Trình Chí Đăng nâng cằm Tô Bá Minh lên cao, trừng mắt nhìn thẳng vào anh, nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Để tao nhìn kỹ bộ mặt thảm hại của mày. Kỹ thuật bắn súng khi trước của mày rất cao siêu. Nhưng so về mức độ nguy hiểm, mày vẫn còn non lắm."
Ngừng một lát, Trình Chí Đăng lại tiếp:
- "Hôm nay là ngày tận số của mày, thằng cảnh sát chìm."
Đoàng....
Phát súng thứ nhất ghim thẳng vào bả vai trái của Tô Bá Minh để trả thù lần trước anh khiến ông ta bị thương. Gương mặt tàn ác này lặp lại một lần nữa, cũng giống như khi trước ông ta ra tay tàn độc với Thiên Hạo.
Do bị treo lơ lửng giữa khoảng không cùng với phần vai bị viên đạn ghim vào khiến Tô Bá Minh đau đớn hét lên, máu từ vai anh không ngừng chảy xuống, ướt đẫm tay áo.
- "Sau khi xử mày xong, người kế tiếp sẽ là Âu Dương Tiêu Tường. Cuối cùng, người chiến thắng sẽ là tao. Hahaha."
Ông ta cười đắc ý khi nhìn người trước mắt chịu đau đớn. Tô Bá Minh thở dốc, anh không ngừng nghĩ về Nhược Đồng đang ở nhà đợi anh. Anh không thể chết, không thể. Anh vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Thiên Hạo. Nghĩ đến họ, Tô Bá Minh cố gắng hít thở đều đặn. Người mà anh có thể tin tưởng lúc này chỉ có Tiêu Tường, không biết cậu ấy có kịp thời đến giải cứu anh không?
Tô Bá Minh cải trang thành người đàn ông bí ẩn. Anh cùng thuộc hạ của mình phục kích theo tình báo. Thế nhưng, đợi hơn một tiếng chẳng thấy thuộc hạ của ông ta chuyển chất cấm lên xe như lần trước. Tô Bá Minh nóng lòng không đợi được liền ra lệnh cho người tiến lại gần.
Bất ngờ, một làn khói không biết xuất phát từ đâu nhanh chóng che mất tầm nhìn trước mắt của tất cả thuộc hạ và Tô Bá Minh. Anh lấy tay che lại nhưng vẫn bị làn khói đó xâm chiếm vào bên trong mũi.
Phịch...
Đợi sau khi làn khói tan biến hoàn toàn, từ phía sau xuất hiện dáng người quen thuộc, là Trình Chí Đăng. Ông ta đã cố ý để lộ thông tin ra bên ngoài nhằm muốn vạch mặt kẻ bí ẩn đã cứu Thiên Hạo khi trước. Sau khi vén bỏ những thứ ngụy trang, người trước mắt hiện ra khiến ông ta sững sờ hoàn toàn. Người trước mặt không phải là Tiêu Tường mà là Tô Bá Minh. Trình Chí Đăng nhìn người nằm bất tỉnh dưới đất nhếch môi đầy khinh bỉ:
- "Hóa ra là mày, đứa bạn thân với ông chủ JS. Mày khiến tao bị tổn thất nặng nề, suýt mất cả tính mạng. Để xem tao trả thù mày ra sao?"
Nói rồi ông ta đưa chân đạp thật mạnh lên bàn tay của Tô Bá Minh, mũi giày của ông ta không ngừng ấn xuống từng đầu ngón tay của anh, sau đó liếc mắt ra hiệu thuộc hạ bên cạnh kéo lê anh đi.
Nhược Đồng hôm nay cảm thấy có điều gì đó khác lạ, trong lòng luôn thấp thỏm không yên đến nổi làm rơi ly nước trên bàn. Dì Trương thấy cô lo lắng liền đi đến trấn an tinh thần:
- "Cậu chủ thường đi sớm về khuya, cô chủ đừng quá lo lắng."
Cô gật đầu sau đó giúp dì Trương nhặt mảnh vỡ lên theo bà xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho Tô Bá Minh.
Trong căn phòng tối đầy mạng nhện giăng khắp nơi, ở giữa chỉ có một chiếc ghế, người ngồi ở đó chính là Trình Chí Đăng, ông ta đưa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn người đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây thừng trong trạng thái hôn mê.
Ào...
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tô Bá Minh, anh khó khăn mở mắt thì đã nhận ra tình thế hiện tại của mình. Tất cả thuộc hạ của anh cũng bị làn khói đó làm ngất đi sau đó đã chết dưới nòng súng của những tên tay sai trung thành của ông ta. Trình Chí Đăng tiến lại gần sau đó cầm súng đập mạnh vào một bên mặt Tô Bá Minh. Anh nhanh chóng phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Trình Chí Đăng. Quả thật, ông ta đúng là một con cáo già, nói một đằng làm một nẻo khiến anh rơi vào cái bẫy của ông ta. Trình Chí Đăng nâng cằm Tô Bá Minh lên cao, trừng mắt nhìn thẳng vào anh, nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Để tao nhìn kỹ bộ mặt thảm hại của mày. Kỹ thuật bắn súng khi trước của mày rất cao siêu. Nhưng so về mức độ nguy hiểm, mày vẫn còn non lắm."
Ngừng một lát, Trình Chí Đăng lại tiếp:
- "Hôm nay là ngày tận số của mày, thằng cảnh sát chìm."
Đoàng....
Phát súng thứ nhất ghim thẳng vào bả vai trái của Tô Bá Minh để trả thù lần trước anh khiến ông ta bị thương. Gương mặt tàn ác này lặp lại một lần nữa, cũng giống như khi trước ông ta ra tay tàn độc với Thiên Hạo.
Do bị treo lơ lửng giữa khoảng không cùng với phần vai bị viên đạn ghim vào khiến Tô Bá Minh đau đớn hét lên, máu từ vai anh không ngừng chảy xuống, ướt đẫm tay áo.
- "Sau khi xử mày xong, người kế tiếp sẽ là Âu Dương Tiêu Tường. Cuối cùng, người chiến thắng sẽ là tao. Hahaha."
Ông ta cười đắc ý khi nhìn người trước mắt chịu đau đớn. Tô Bá Minh thở dốc, anh không ngừng nghĩ về Nhược Đồng đang ở nhà đợi anh. Anh không thể chết, không thể. Anh vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Thiên Hạo. Nghĩ đến họ, Tô Bá Minh cố gắng hít thở đều đặn. Người mà anh có thể tin tưởng lúc này chỉ có Tiêu Tường, không biết cậu ấy có kịp thời đến giải cứu anh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.