Chương 27: VƯỢT QUA THỬ THÁCH
Hoa Sen Trắng
11/09/2023
"Em nợ người ta bao nhiêu tiền?"
- "Hơn 20.000 USD."
- "20.000?"
Cô há hốc miệng, không ngờ số tiền mà thằng nhóc này nợ đã lên đến hàng nghìn. Ngay cả bản thân cô, một người đã có công việc nhưng vẫn không thể trả số tiền này trong khoảng thời gian ngắn huống hồ đây chỉ là một sinh viên đại học.
Nói rồi cô tức giận toan quay lưng bỏ ra ngoài nhưng một chân đã bị thằng nhóc níu lại, hắn khóc lóc cầu cứu:
- "Chị Thẩm Du, em sai rồi. Xin chị giúp em lần này. Em hứa sẽ không đánh bạc nữa đâu."
Cô hít sâu một hơi sau đó bình tĩnh nhìn đám người dữ tợn trước mắt, nói:
- "Tôi muốn gặp ông chủ của các anh để thương lượng."
Phòng làm việc của ông chủ JS...
- "Lão Dương, có một người phụ nữ muốn gặp anh."
Tên thuộc hạ đứng ở phía ngoài nói vọng vào sau đó chỉ nghe giọng nói băng lãnh từ bên trong vọng ra.
- "Đưa cô ta vào đây. Nhớ, phải bịt mắt cô ta, rõ chưa?"
Sau sự việc lần trước, tính cảnh giác của anh ngày càng cao. Để tránh kẻ thù lén cho người đột nhập vào JS lần nữa cho nên bất cứ ai muốn gặp mặt lão Dương cũng phải bịt mắt trước khi vào.
Một lúc sau hai tên thuộc hạ nắm tay cô từ từ dìu vào bên trong, hai mắt Thẩm Du đã bị che kín không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng tít tít phát ra từ cảnh cửa, tên thuộc hạ đang nhấn mật mã để vào được bên trong phòng.
Cửa phòng mở ra, hai tên thuộc hạ cũng lùi ra đứng gác ở phía ngoài phòng trường hợp xấu xảy ra. Lúc này, Thẩm Du chậm rãi tiến về phía trước, cô xua tay khắp nơi, cố tìm một điểm tựa để không bị ngã, sau đó thẳng thừng nói:
- "Tôi đến muốn thương lượng về số nợ của Gia Cường."
Người đàn ông trong bóng tối nghe giọng nói phát ra lập tức xoay người lại. Vẻ mặt băng lãnh đột nhiên chuyển sắc khi nhìn người trước mặt.
- "Sao lại là cô ấy."
Thẩm Du lần mò tìm đến chỗ người đàn ông. Bất ngờ chân cô va phải một thứ gì đó nằm trên sàn mà mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Thế nhưng Thẩm Du cảm nhận được đã có ai đó tiến đến đỡ lấy cô. Hiện tại cô đang tựa vào một cơ thể cao to, vững chắc. Thẩm Du vô tình cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của người đàn ông này, có điều, nó rất quen thuộc.
Thoáng chốc hắn đã đẩy cô ra xa, trầm giọng nói:
- "Cô đến đây làm gì?"
- "Tôi đã nói rồi. Tôi đến đây để thương lượng."
- "Cô thay thằng nhóc trả nợ sao?"
Giọng người đàn ông khiến cô sợ hãi mà thụt lùi về phía sau, cô đáp:
- "Tôi không có khả năng trả nợ nhưng muốn thương lượng với ông cách khác."
Nghe cô nói, giọng điệu của người đàn ông có chút gian xảo, hắn nói:
- "Cách khác chính là trở thành người phụ nữ của tôi."
Nói rồi, hắn đẩy cô ngã xuống sofa, sau đó dùng cơ thể to lớn của mình trấn áp ở phía trên. Người đàn ông đưa tay khẽ vén tà váy cô lên cao, hắn không ngừng vuốt ve đôi chân thon dài của cô, sau đó phả một hơi thật mạnh vào hõm vai cô, nói:
- "Trông cô cũng khá xinh đẹp, chi bằng trở thành người phụ nữ của tôi đêm nay."
Cả người Thẩm Du đổ đầy mổ hồi, cô ra sức kháng cự nhưng lại vô tác dụng, sau đó tức giận nói lớn:
- "Không được. Tôi có bạn trai rồi."
- "Bạn trai thì sao chứ? Hắn đâu giàu bằng tôi."
Nghe giọng hắn có vẻ khinh thường, cô tiếp.
- "Bạn trai tôi là CEO tập đoàn đá quý, nếu ông dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho ông đâu."
Người đàn ông nghe cô nói thế liền khoái chí mà bật cười.
- "Vậy sao? Vậy thì để xem hôm nay em sẽ thuộc về ai? Là tôi hay là hắn."
Nói rồi người đàn ông đưa tay luồn ra sau lưng toan kéo chiếc khóa váy của cô xuống thế nhưng chưa kịp làm gì đã cảm nhận sự đau đớn phát ra từ hạ bộ. Đúng, là Thẩm Du đã dùng sức đưa đầu gối của mình đâm thẳng vào phía đó.
Aaaa...
Người đàn ông đau đớn thét lên, hắn đứng bật dậy rời khỏi người cô. Thẩm Du một tay nắm lấy thành sofa sau đó lửng thửng đứng dậy, dõng dạc nói:
- "Tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào người tôi ngoại trừ anh ấy. Ông đừng có mơ."
Người đàn ông vừa đau lại không nhịn được cười nói:
- "Được rồi. Xem ra cô rất bản lĩnh đã vượt qua thử thách. Số tiền nợ của em cô sẽ được gia hạn."
- "Thật sao? Ông nói thật chứ?"
- "Thật."
Mạc Thẩm Du nghe thế liền vui mừng không ngớt. Một lúc sau hai tên thuộc hạ nhanh chóng đưa cô ra ngoài. Đợi khi cô rời khỏi, Tiêu Tường mới cười khổ đáp:
- "Thẩm Du, em có biết suýt chút nữa đã hại chồng tương lai của mình rồi không."
- "Hơn 20.000 USD."
- "20.000?"
Cô há hốc miệng, không ngờ số tiền mà thằng nhóc này nợ đã lên đến hàng nghìn. Ngay cả bản thân cô, một người đã có công việc nhưng vẫn không thể trả số tiền này trong khoảng thời gian ngắn huống hồ đây chỉ là một sinh viên đại học.
Nói rồi cô tức giận toan quay lưng bỏ ra ngoài nhưng một chân đã bị thằng nhóc níu lại, hắn khóc lóc cầu cứu:
- "Chị Thẩm Du, em sai rồi. Xin chị giúp em lần này. Em hứa sẽ không đánh bạc nữa đâu."
Cô hít sâu một hơi sau đó bình tĩnh nhìn đám người dữ tợn trước mắt, nói:
- "Tôi muốn gặp ông chủ của các anh để thương lượng."
Phòng làm việc của ông chủ JS...
- "Lão Dương, có một người phụ nữ muốn gặp anh."
Tên thuộc hạ đứng ở phía ngoài nói vọng vào sau đó chỉ nghe giọng nói băng lãnh từ bên trong vọng ra.
- "Đưa cô ta vào đây. Nhớ, phải bịt mắt cô ta, rõ chưa?"
Sau sự việc lần trước, tính cảnh giác của anh ngày càng cao. Để tránh kẻ thù lén cho người đột nhập vào JS lần nữa cho nên bất cứ ai muốn gặp mặt lão Dương cũng phải bịt mắt trước khi vào.
Một lúc sau hai tên thuộc hạ nắm tay cô từ từ dìu vào bên trong, hai mắt Thẩm Du đã bị che kín không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng tít tít phát ra từ cảnh cửa, tên thuộc hạ đang nhấn mật mã để vào được bên trong phòng.
Cửa phòng mở ra, hai tên thuộc hạ cũng lùi ra đứng gác ở phía ngoài phòng trường hợp xấu xảy ra. Lúc này, Thẩm Du chậm rãi tiến về phía trước, cô xua tay khắp nơi, cố tìm một điểm tựa để không bị ngã, sau đó thẳng thừng nói:
- "Tôi đến muốn thương lượng về số nợ của Gia Cường."
Người đàn ông trong bóng tối nghe giọng nói phát ra lập tức xoay người lại. Vẻ mặt băng lãnh đột nhiên chuyển sắc khi nhìn người trước mặt.
- "Sao lại là cô ấy."
Thẩm Du lần mò tìm đến chỗ người đàn ông. Bất ngờ chân cô va phải một thứ gì đó nằm trên sàn mà mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Thế nhưng Thẩm Du cảm nhận được đã có ai đó tiến đến đỡ lấy cô. Hiện tại cô đang tựa vào một cơ thể cao to, vững chắc. Thẩm Du vô tình cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của người đàn ông này, có điều, nó rất quen thuộc.
Thoáng chốc hắn đã đẩy cô ra xa, trầm giọng nói:
- "Cô đến đây làm gì?"
- "Tôi đã nói rồi. Tôi đến đây để thương lượng."
- "Cô thay thằng nhóc trả nợ sao?"
Giọng người đàn ông khiến cô sợ hãi mà thụt lùi về phía sau, cô đáp:
- "Tôi không có khả năng trả nợ nhưng muốn thương lượng với ông cách khác."
Nghe cô nói, giọng điệu của người đàn ông có chút gian xảo, hắn nói:
- "Cách khác chính là trở thành người phụ nữ của tôi."
Nói rồi, hắn đẩy cô ngã xuống sofa, sau đó dùng cơ thể to lớn của mình trấn áp ở phía trên. Người đàn ông đưa tay khẽ vén tà váy cô lên cao, hắn không ngừng vuốt ve đôi chân thon dài của cô, sau đó phả một hơi thật mạnh vào hõm vai cô, nói:
- "Trông cô cũng khá xinh đẹp, chi bằng trở thành người phụ nữ của tôi đêm nay."
Cả người Thẩm Du đổ đầy mổ hồi, cô ra sức kháng cự nhưng lại vô tác dụng, sau đó tức giận nói lớn:
- "Không được. Tôi có bạn trai rồi."
- "Bạn trai thì sao chứ? Hắn đâu giàu bằng tôi."
Nghe giọng hắn có vẻ khinh thường, cô tiếp.
- "Bạn trai tôi là CEO tập đoàn đá quý, nếu ông dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho ông đâu."
Người đàn ông nghe cô nói thế liền khoái chí mà bật cười.
- "Vậy sao? Vậy thì để xem hôm nay em sẽ thuộc về ai? Là tôi hay là hắn."
Nói rồi người đàn ông đưa tay luồn ra sau lưng toan kéo chiếc khóa váy của cô xuống thế nhưng chưa kịp làm gì đã cảm nhận sự đau đớn phát ra từ hạ bộ. Đúng, là Thẩm Du đã dùng sức đưa đầu gối của mình đâm thẳng vào phía đó.
Aaaa...
Người đàn ông đau đớn thét lên, hắn đứng bật dậy rời khỏi người cô. Thẩm Du một tay nắm lấy thành sofa sau đó lửng thửng đứng dậy, dõng dạc nói:
- "Tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào người tôi ngoại trừ anh ấy. Ông đừng có mơ."
Người đàn ông vừa đau lại không nhịn được cười nói:
- "Được rồi. Xem ra cô rất bản lĩnh đã vượt qua thử thách. Số tiền nợ của em cô sẽ được gia hạn."
- "Thật sao? Ông nói thật chứ?"
- "Thật."
Mạc Thẩm Du nghe thế liền vui mừng không ngớt. Một lúc sau hai tên thuộc hạ nhanh chóng đưa cô ra ngoài. Đợi khi cô rời khỏi, Tiêu Tường mới cười khổ đáp:
- "Thẩm Du, em có biết suýt chút nữa đã hại chồng tương lai của mình rồi không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.