Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 39: Trốn tránh
Lalam
02/10/2023
Theo như đã hẹn ngày mùng năm Tần Vi sẽ quay về Sa Hải cùng Hàn Thiếu Quân,
nhưng không rõ vì lý do gì anh lại tới trước hẳn hai hôm.
Khi được hỏi thì Tần Vi nhận được câu trả lời không thể hợp lý hơn, rằng mấy ngày tiếp theo anh đều không có lịch trống.
Nhưng theo quan sát của cô sau khi về nhà được vài ngày, thì hình như không phải như vậy.
Làm gì có người bận rộn nào dành cả ngày quanh quẩn ở nhà? Như lúc này đây còn rảnh rỗi nghiên cứu món ăn bồi bổ cho phụ nữ mang thai trong bếp.
Tần Vi cực kỳ ai oán nhưng lại không dám thẳng thừng đối chất, chọn làm một con rùa rụt cổ mắng thầm sau lưng.
"Vi Vi anh quên mua hành lá rồi, em xuống siêu thị dưới nhà mua giúp anh với." Giọng Hàn Thiếu Quân từ trong bếp vọng ra.
"Dạ." Tần Vi rời chiếc tổ ấm áp trên salon, mặc áo ấm vào người làm chân sai vặt cho Hàn Thiếu Quân.
"Sao thế quên gì à?"
Cô mở cửa đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã vội vã quay trở lại nhà, Hàn Thiếu Quân nghe thấy tiếng động ngoái đầu lại hỏi.
"Mẹ anh tới." Tần Vi sắc mặt không được tốt, nói dứt câu liền như gặp ác quỷ chạy vào phòng đóng chặt cửa.
Hàn Thiếu Quân thấy bộ dạng hoảng hốt này của cô có chút nghi hoặc, anh biết mẹ mình đối với cô có ác cảm, lần nào đụng mặt không lườm quýt cũng bóng gió nói lời không hay, nhưng có nhất thiết phải sợ sệt tới mức này không?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy nghi ngờ trước đây của mình là đúng, chắc hẳn lúc anh không có mặt đã xảy ra chuyện gì đó.
Việc năm năm trước cô rời đi, và cả sự kiện gần đây nhất cũng vậy, anh có điều tra qua nhưng dường như mọi chứng cứ đã bị xóa sạch, không một dấu vết nào chứng minh cho hai người đã từng gặp mặt.
Trong lúc Hàn Thiếu Quân rối rắm suy nghĩ, tiếng chuông cửa vang lên. Anh vặn nhỏ lửa, tháo tạp dề để qua một bên, đi ra mở cửa.
"Sao mẹ lại tới đây?" Mặc kệ mẹ đến vì mục đích gì, Hàn Thiếu Quân thiếu đòn gắt gỏng.
Hàn phu nhân nhướng mày: "Con hỏi cái câu đó không thấy cắn rứt lương tâm à? Chưa hết tết đã không thấy mặt mũi đâu rồi."
Không hề nha, Hàn Thiếu Quân cảm thấy mình chạy về nhà ôm người thương rất hợp lý, so với việc nở nụ cười công nghiệp từ sáng tới tối ở cùng Tần Vi thú vị hơn.
Mặc dù nhiều lúc bị cô làm cho máu dồn lên não, nhưng anh cũng đâu có thiệt thòi, thứ gì cần lấy trên người cô vẫn lấy được, đâu có như bên kia không vui gì cả.
"Bên nhà ngày nào cũng khách khứa ra vào, ông với mẹ ở đón tiếp là được rồi thêm con nữa làm gì?"
Hàn phu nhân lườm con trai, sau đó đẩy cơ thể to cao chắn ngang cửa ra, không nhanh không chậm đi vào bên trong, đôi mắt soi mói đảo qua căn nhà một lượt.
"Con cũng nấu ăn cơ à? Vừa hay mẹ chưa ăn sáng, dọn ra đi mẹ con mình cùng ăn." Giang Nguyệt thấy nồi cháo đang hầm trên bếp, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên cất lời.
Hàn Thiếu Quân không tim không phổi thẳng thừng nói: "Không hợp khẩu vị mẹ đâu."
"Mẹ đã được ăn đâu mà con biết hợp hay không hợp? Đồ con trai nấu kể cả có cháy khét mẹ vẫn thấy ngon."
Giang Nguyệt không đồng tình phản bác, bà chính là nghi ngờ con trai cất giấu ai đó trong nhà, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Con trai bà thực ra không phải kiểu đàn ông lười biếng, nhưng cũng không rảnh rỗi tới mức tự mình cơm nước, một người tự nhiên thay đổi ắt hẳn có nguyên nhân. Bà ta chỉ lo người phụ nữ kia quay lại, níu bước chân của Hàn Thiếu Quân.
Hàn Thiếu Quân nhìn người mẹ mang dáng vẻ của người không đàng hoàng tìm tòi khắp nơi, ngồi xuống sofa nhàn nhạt vạch trần:
"Con biết mẹ tới đây không phải chỉ để ăn cơm con nấu, có việc gì mẹ nói đi ạ, ông nội một mình tiếp khách không ổn đâu."
Hàn phu nhân không nhìn ra điểm gì khác, thu hồi tầm mắt: "Biết ông nội mệt mà còn làm ra chuyện đó?" Nói xong bà ta đặt túi xách lên bàn, từ trong đó lấy ra một tờ danh sách dài.
"Mẹ và ông nội con đã lên danh sách khách mời trong đám cưới, con ước chừng bạn bè đối tác bao nhiêu mâm thì báo cho mẹ."
Đằng sau cánh cửa gỗ Tần Vi nghe được khá chi tiết cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Hàn Thiếu Quân, lời Hàn phu nhân vừa nói giống như mũi tên găm vào tim cô vậy. Mọi thứ bị hạnh phúc mấy ngày qua lãng quên quay trở lại, hụt hẫng nhận ra người đàn ông cô đang chiếm giữ thuộc về một người khác.
Hàn Thiếu Quân nói nếu cô ngoan sẽ giữ cô ở lại, với vai trò là tình nhân bí mật sao? Trở thành kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, cô mặt dày đến vậy ư?
Tần Vi ôm bụng mình, một bên là đi ngược với luân thường đạo lý ích kỷ để được bên con, một bên phải rời xa cốt nhục của mình để nó sống với người mẹ khác, cô lựa chọn sao đây?
Trong phòng Tần Vi nghĩ mãi vẫn chẳng thông suốt, ngoài kia Hàn Thiếu Quân đối diện với danh sách khách mời đến liếc mắt cũng chẳng buồn.
"Giờ mới tháng mấy mà đã tất bật rồi? Gần tới thì tính tiếp."
Hàn phu nhân nhét cuộn giấy vào tay con trai nhắc nhở:
"Con coi hôn lễ là trò đùa à? Việc này rất quan trọng không chỉ của riêng con mà còn liên quan đến ngoại giao làm ăn."
Hàn Thiếu Quân vứt đồ trong tay ra xa, mơ hồ ẩn ý:
"Tổ chức trong quy mô thân thiết không được? Nhất định phải phô trương thanh thế, lúc đó mất mặt mẹ đừng oán trách."
Hàn phu nhân không vừa lòng, đưa ra tối hậu thư cảnh cáo:
"Con dẹp ngay cái suy nghĩ làm loạn đấy đi, nếu con làm ra chuyện gì không hay đừng có trách mẹ."
Hôn lễ này bà ta chờ đợi rất lâu rồi, liên hôn giữa hai gia tộc lớn mạnh có biết bao nhiêu người nhìn vào, bà ta không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy ra dù chỉ là nhỏ nhất.
Hàn phu nhân làm xong chuyện không muốn ôm thêm bực tức vào người, mặt nghiêm nghị xách túi ra về.
Chân trước bà vừa bước ra cửa, Hàn Thiếu Quân đã nhanh chóng sập cửa khóa trái, sau đó đi tới phòng ngủ gõ cửa: "Mẹ anh về rồi, em ra ăn cháo đi."
Tần Vi điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể mở cửa.
"Không cần hành lá à? Chờ em đi mua."
"Không có cũng không sao." Hàn Thiếu Quân giữ tay ngăn Tần Vi lại.
Ánh mắt có chiều sâu đặt trên gương mặt cô, cẩn thận quan sát từng cái chớp mắt nhíu mày. Anh biết cô nghe được mọi thứ, lúc này thứ quan tâm nhất là cảm xúc của cô như thế nào?
"Dạ." Tần Vi không rõ tâm tư Hàn Thiếu Quân cười vô tư ngoan ngoãn nghe theo, cô nắm tay anh kéo vào bếp, sau đó không tiếc lời khen cho tài nấu nướng của anh.
Hai người một bên cố che giấu không muốn người kia phát hiện ra mình đang buồn, bên khác lại vì lẽ đó mà nghi ngờ tình yêu đối phương dành cho mình, đưa qua đẩy lại mãi vẫn là hiểu lầm dằn vặt lẫn nhau.
Khi được hỏi thì Tần Vi nhận được câu trả lời không thể hợp lý hơn, rằng mấy ngày tiếp theo anh đều không có lịch trống.
Nhưng theo quan sát của cô sau khi về nhà được vài ngày, thì hình như không phải như vậy.
Làm gì có người bận rộn nào dành cả ngày quanh quẩn ở nhà? Như lúc này đây còn rảnh rỗi nghiên cứu món ăn bồi bổ cho phụ nữ mang thai trong bếp.
Tần Vi cực kỳ ai oán nhưng lại không dám thẳng thừng đối chất, chọn làm một con rùa rụt cổ mắng thầm sau lưng.
"Vi Vi anh quên mua hành lá rồi, em xuống siêu thị dưới nhà mua giúp anh với." Giọng Hàn Thiếu Quân từ trong bếp vọng ra.
"Dạ." Tần Vi rời chiếc tổ ấm áp trên salon, mặc áo ấm vào người làm chân sai vặt cho Hàn Thiếu Quân.
"Sao thế quên gì à?"
Cô mở cửa đi ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã vội vã quay trở lại nhà, Hàn Thiếu Quân nghe thấy tiếng động ngoái đầu lại hỏi.
"Mẹ anh tới." Tần Vi sắc mặt không được tốt, nói dứt câu liền như gặp ác quỷ chạy vào phòng đóng chặt cửa.
Hàn Thiếu Quân thấy bộ dạng hoảng hốt này của cô có chút nghi hoặc, anh biết mẹ mình đối với cô có ác cảm, lần nào đụng mặt không lườm quýt cũng bóng gió nói lời không hay, nhưng có nhất thiết phải sợ sệt tới mức này không?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy nghi ngờ trước đây của mình là đúng, chắc hẳn lúc anh không có mặt đã xảy ra chuyện gì đó.
Việc năm năm trước cô rời đi, và cả sự kiện gần đây nhất cũng vậy, anh có điều tra qua nhưng dường như mọi chứng cứ đã bị xóa sạch, không một dấu vết nào chứng minh cho hai người đã từng gặp mặt.
Trong lúc Hàn Thiếu Quân rối rắm suy nghĩ, tiếng chuông cửa vang lên. Anh vặn nhỏ lửa, tháo tạp dề để qua một bên, đi ra mở cửa.
"Sao mẹ lại tới đây?" Mặc kệ mẹ đến vì mục đích gì, Hàn Thiếu Quân thiếu đòn gắt gỏng.
Hàn phu nhân nhướng mày: "Con hỏi cái câu đó không thấy cắn rứt lương tâm à? Chưa hết tết đã không thấy mặt mũi đâu rồi."
Không hề nha, Hàn Thiếu Quân cảm thấy mình chạy về nhà ôm người thương rất hợp lý, so với việc nở nụ cười công nghiệp từ sáng tới tối ở cùng Tần Vi thú vị hơn.
Mặc dù nhiều lúc bị cô làm cho máu dồn lên não, nhưng anh cũng đâu có thiệt thòi, thứ gì cần lấy trên người cô vẫn lấy được, đâu có như bên kia không vui gì cả.
"Bên nhà ngày nào cũng khách khứa ra vào, ông với mẹ ở đón tiếp là được rồi thêm con nữa làm gì?"
Hàn phu nhân lườm con trai, sau đó đẩy cơ thể to cao chắn ngang cửa ra, không nhanh không chậm đi vào bên trong, đôi mắt soi mói đảo qua căn nhà một lượt.
"Con cũng nấu ăn cơ à? Vừa hay mẹ chưa ăn sáng, dọn ra đi mẹ con mình cùng ăn." Giang Nguyệt thấy nồi cháo đang hầm trên bếp, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên cất lời.
Hàn Thiếu Quân không tim không phổi thẳng thừng nói: "Không hợp khẩu vị mẹ đâu."
"Mẹ đã được ăn đâu mà con biết hợp hay không hợp? Đồ con trai nấu kể cả có cháy khét mẹ vẫn thấy ngon."
Giang Nguyệt không đồng tình phản bác, bà chính là nghi ngờ con trai cất giấu ai đó trong nhà, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Con trai bà thực ra không phải kiểu đàn ông lười biếng, nhưng cũng không rảnh rỗi tới mức tự mình cơm nước, một người tự nhiên thay đổi ắt hẳn có nguyên nhân. Bà ta chỉ lo người phụ nữ kia quay lại, níu bước chân của Hàn Thiếu Quân.
Hàn Thiếu Quân nhìn người mẹ mang dáng vẻ của người không đàng hoàng tìm tòi khắp nơi, ngồi xuống sofa nhàn nhạt vạch trần:
"Con biết mẹ tới đây không phải chỉ để ăn cơm con nấu, có việc gì mẹ nói đi ạ, ông nội một mình tiếp khách không ổn đâu."
Hàn phu nhân không nhìn ra điểm gì khác, thu hồi tầm mắt: "Biết ông nội mệt mà còn làm ra chuyện đó?" Nói xong bà ta đặt túi xách lên bàn, từ trong đó lấy ra một tờ danh sách dài.
"Mẹ và ông nội con đã lên danh sách khách mời trong đám cưới, con ước chừng bạn bè đối tác bao nhiêu mâm thì báo cho mẹ."
Đằng sau cánh cửa gỗ Tần Vi nghe được khá chi tiết cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Hàn Thiếu Quân, lời Hàn phu nhân vừa nói giống như mũi tên găm vào tim cô vậy. Mọi thứ bị hạnh phúc mấy ngày qua lãng quên quay trở lại, hụt hẫng nhận ra người đàn ông cô đang chiếm giữ thuộc về một người khác.
Hàn Thiếu Quân nói nếu cô ngoan sẽ giữ cô ở lại, với vai trò là tình nhân bí mật sao? Trở thành kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, cô mặt dày đến vậy ư?
Tần Vi ôm bụng mình, một bên là đi ngược với luân thường đạo lý ích kỷ để được bên con, một bên phải rời xa cốt nhục của mình để nó sống với người mẹ khác, cô lựa chọn sao đây?
Trong phòng Tần Vi nghĩ mãi vẫn chẳng thông suốt, ngoài kia Hàn Thiếu Quân đối diện với danh sách khách mời đến liếc mắt cũng chẳng buồn.
"Giờ mới tháng mấy mà đã tất bật rồi? Gần tới thì tính tiếp."
Hàn phu nhân nhét cuộn giấy vào tay con trai nhắc nhở:
"Con coi hôn lễ là trò đùa à? Việc này rất quan trọng không chỉ của riêng con mà còn liên quan đến ngoại giao làm ăn."
Hàn Thiếu Quân vứt đồ trong tay ra xa, mơ hồ ẩn ý:
"Tổ chức trong quy mô thân thiết không được? Nhất định phải phô trương thanh thế, lúc đó mất mặt mẹ đừng oán trách."
Hàn phu nhân không vừa lòng, đưa ra tối hậu thư cảnh cáo:
"Con dẹp ngay cái suy nghĩ làm loạn đấy đi, nếu con làm ra chuyện gì không hay đừng có trách mẹ."
Hôn lễ này bà ta chờ đợi rất lâu rồi, liên hôn giữa hai gia tộc lớn mạnh có biết bao nhiêu người nhìn vào, bà ta không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy ra dù chỉ là nhỏ nhất.
Hàn phu nhân làm xong chuyện không muốn ôm thêm bực tức vào người, mặt nghiêm nghị xách túi ra về.
Chân trước bà vừa bước ra cửa, Hàn Thiếu Quân đã nhanh chóng sập cửa khóa trái, sau đó đi tới phòng ngủ gõ cửa: "Mẹ anh về rồi, em ra ăn cháo đi."
Tần Vi điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể mở cửa.
"Không cần hành lá à? Chờ em đi mua."
"Không có cũng không sao." Hàn Thiếu Quân giữ tay ngăn Tần Vi lại.
Ánh mắt có chiều sâu đặt trên gương mặt cô, cẩn thận quan sát từng cái chớp mắt nhíu mày. Anh biết cô nghe được mọi thứ, lúc này thứ quan tâm nhất là cảm xúc của cô như thế nào?
"Dạ." Tần Vi không rõ tâm tư Hàn Thiếu Quân cười vô tư ngoan ngoãn nghe theo, cô nắm tay anh kéo vào bếp, sau đó không tiếc lời khen cho tài nấu nướng của anh.
Hai người một bên cố che giấu không muốn người kia phát hiện ra mình đang buồn, bên khác lại vì lẽ đó mà nghi ngờ tình yêu đối phương dành cho mình, đưa qua đẩy lại mãi vẫn là hiểu lầm dằn vặt lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.