Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển
Chương 23
Tống Cửu Cận
15/05/2024
Edit: Mộc Tử Đằng
Hứa Kiều không còn nghe được âm thanh chai rượu bị ném vỡ và tiếng thét chói tai nữa, bởi vì cô đã bị Thẩm Lạc Dương hoàn toàn kéo ra khỏi con phố đó.
"Thẩm Lạc Dương, anh chậm một chút, tôi đi theo không kịp anh!" Hứa Kiều nhịn không được phải nói với Thẩm Lạc Dương
Nhưng mà Thẩm Lạc Dương vẫn tỏ ra như không nghe được gì, vẫn đi nhanh về phía trước, cô hình như cảm giác được Thẩm Lạc Dương tức giận thật sự rồi.
Hứa Kiều cảm thấy cổ tay mình bị anh nắm lấy có chút đau lên, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa liền đứng lại, ăn vạ tại chỗ không chịu đi, cố gắng đẩy tay Thẩm Lạc Dương ra.
Nhưng mà tay của Thẩm Lạc Dương nắm chặt như vậy cô không thể dễ dàng đẩy ra được, cổ tay cô bị anh nắm chặt như bị một cái xích giam cầm, cô căn bản không thể tránh thoát.
"Thẩm Lạc Dương, anh buông tay, anh làm tôi đau!"
Thẩm Lạc Dương đột nhiên xoay người lại, anh không nói một lời nào mà chỉ trầm mặt xuống nhìn cô.
Hứa Kiều nhìn khuôn mặt thâm trầm đó của Thẩm Lạc Dương lập tức cảm thấy có chút chột dạ, sợ hãi.
"Anh, anh sao lại nhìn tôi như vậy?" Cô lớn gan nhìn anh.
"Hứa Kiều, năng lực gây họa của cô rất lớn đó." Thẩm Lạc Dương đột nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Lạc Dương.
"Cô có thể đừng mang đồ ngọt cho tôi, đừng gây chuyện nữa hay..."
"Tôi làm sao? Tôi gây chuyện thế nào?" Hứa Kiều đột nhiên ngắt ngang lời nói của anh.
"Thế nào là gây chuyện, cô có biết hay không vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hả, nếu chúng tôi không đúng lúc đi qua thì cô có biết hậu quả sẽ thế nào không, cô đến tột cùng có nghĩ đến hay không!"
"Tôi không biết, nhưng mà chính anh cũng nói đó thôi, nếu tôi không quản chuyện đó thì hai cô gái kia sẽ thế nào đây?"
"Cô có thể bảo vệ người khác à, trước tiên hãy bảo vệ tốt bản thân đi, nếu không bảo vệ được bản thân thì bảo vệ người khác kiểu gì hả, đó không gọi là bảo vệ mà gọi là làm liều, làm nổi!"
Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, có chút muốn khóc rồi nhưng lại gắt gao kiềm chế lại.
"Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Kỳ thật vốn dĩ lúc ấy cô thật sự sợ hãi, nhưng mà sau khi anh đến thì ngay lập tức mọi sợ hãi của cô dường như đều được áp chế xuống, tràn ngập trong lòng toàn bộ đều là cảm giác an toàn, giống như chỉ cần nhìn thấy anh thì cô liền không sợ hãi cái gì nữa.
"Dựa vào cái gì, Hứa Kiều, cô làm chuyện này, có suy xét đến hậu quả chưa?"
"Vậy anh muốn lúc ấy tôi phải suy xét như thế nào, lúc đó có thể kịp suy xét sao?"
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương mắng xém chút nữa đã khóc.
"Thẩm Lạc Dương, đây là anh đang lo lắng cho tôi sao?" Cô đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Lạc Dương sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được từ ngữ lúc nảy của mình có chút vượt qua sự quan tâm của bạn bè bình thường, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì anh lại không khống chế được cơn tức giận, anh căn bản không dám nghĩ đến nếu anh mà không tới hoặc tới trễ chút nữa thì cô sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
"Nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ lo lắng như vậy mà không chỉ là một mình cô." Thẩm Lạc Dương lạnh lùng không nhìn cô nữa.
"Kể cả người khác ư?" Hứa Kiều lặp lại lời anh nói.
"Đúng vậy, kể cả người khác, bởi vì cô đi cùng với chúng tôi, hơn nữa còn là học viên tại võ quán nên mọi người đều sẽ lo lắng thôi."
"À." Hứa Kiều cười lạnh một tiếng.
"Vậy thì anh đúng là quá tốt bụng."
Thẩm Lạc Dương nghe ra được trong giọng nói của Hứa Kiều có sự châm chọc.
"Đi thôi, đi về." Thẩm Lạc Dương mở miệng, sau đó đi nhanh về phía trước.
Hứa Kiều không đi theo sau mà cô chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Thẩm Lạc Dương.
"Thẩm Lạc Dương, anh có biết hay không, có đôi khi anh thật sự làm người ta chán ghét." Cô đột nhiên hét lớn lên với bóng dáng của anh.
Nghe tiếng hét đó, bước chân của Thẩm Lạc Dương hơi dừng lại, nhưng anh cũng không xoay người.
"Anh dựa vào cái gì đối xử với tôi lúc gần lúc xa chứ, âm tình bất định, cũng không thể hiểu được, mấy ngày nay rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả, anh muốn cách xa tôi đến như vậy à?" Hứa Kiều đi nhanh lên phía trước đứng trước mặt anh mà quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không có."
"Cái gì gọi là không có, rõ ràng chính là có mà, chẳng phải mấy ngày trước chúng ta vẫn còn rất tốt sao? Chúng ta thực sự đã thân thiết hơn trước kia nhiều mà!"
Thẩm Lạc Dương nhất thời không nói gì chỉ trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
"Đó là do cô nghĩ nhiều thôi." Anh lãnh đạm trả lời.
"Tôi suy nghĩ nhiều?" Hứa Kiều cảm thấy trong ngực đau đớn một trận, ngây ngốc lặp lại lời anh nói.
"Nếu là tôi làm cho cô hiểu lầm quan hệ của chúng ta đã thân thiết hơn thì tôi xin lỗi cô, thật xấu hổ khi làm cô hiểu lầm gì đó."
"Thẩm Lạc Dương, anh nói chuyện nhất định phải tổn thương người khác như vậy sao?"
"Thực xin lỗi."
Hứa Kiều đột nhiên nở nụ cười, cô nhìn anh, sau đó nhón chân rồi vươn tay dùng sức kéo cổ anh xuống.
Dưới tình huống này, Thẩm Lạc Dương không hề phòng bị gì, đột nhiên trên môi truyền đến một xúc cảm mềm mềm, âm ấm giống như điện giật xẹt qua một cái, từ xương cụt bắt đầu lan tràn ra, cảm giác tê dại vô cùng.
"Thẩm Lạc Dương, anh là ngu ngốc thực sự hay là mắt mù mà không nhìn ra là em thích anh hả?
Hứa Kiều dời đi khỏi môi anh, nhưng vẫn níu lấy cổ anh như cũ.
Thân thể Thẩm Lạc Dương hơi cứng đờ, khoảng chừng qua vài giây sau, anh mới đột nhiên phản ứng lại, theo phản xạ có điều kiện đẩy Hứa Kiều ra, sau đó lui về phía sau một bước.
"Hứa Kiều, cô..."
Hứa Kiều thấy dáng vẻ của Thẩm Lạc Dương lộ ra vẻ như đang gặp quỷ, không khỏi nói tiếp.
"Đừng nói với em đây là nụ hôn đầu của anh đó, rõ ràng hơn ba mươi tuổi rồi mà, đừng nói còn là xử nam nhé."
Thẩm Lạc Dương mặt đen hơn phân nửa, đôi con ngươi thâm thúy u ám nhìn Hứa Kiều.
Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương nhìn mà có chút chột dạ, tuy rằng cô nói với Thẩm Lạc Dương như vậy nhưng mà kỳ thật đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô, cô đã lớn như vậy còn chưa từng hôn ai, thứ nhất là vì cô thấy chướng mắt, thứ hai là vì cô thấy chướng mắt và thứ ba cũng là vì cô thấy chướng mắt.
Không ai có thể làm cô động lòng, càng không ai có thể giống như Thẩm Lạc Dương mang đến cho cô cảm giác an toàn nhiều đến như vậy, còn có cả lòng trung thành nữa.
"Nhìn em làm gì, nếu còn nhìn em nữa có tin hay không em sẽ hôn anh tiếp đó!" Hứa Kiều đột nhiên hung tợn nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc Dương nhìn trên người Hứa Kiều khoảng năm giây.
"Hứa Kiều, cô đừng thích tôi." Thanh âm Thẩm Lạc Dương thực sự rất nghiêm túc, biểu cảm cũng nghiêm túc không kém, không có một chút ý gì là đùa giỡn.
Trong lòng Hứa Kiều "Lộp bộp" một tiếng, cô cảm giác được rõ ràng trái tim mình như đang muốn rơi xuống, vô cùng trống rỗng, tựa như cảm giác hụt chân khi bước lên cầu thang.
Ngay cả như vậy, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười như cũ.
"Tại sao?"
"Bởi vì cô còn trẻ, mà tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, tôi không xứng với......"
"Vô nghĩa! Thẩm Lạc Dương, không thích tôi thì anh cứ việc nói thẳng, đừng nói mấy lời kịch cự tuyệt kiểu Mary Sue với tôi!"
"Tôi không thích cô."
"Thẩm Lạc Dương! Anh!" Hứa Kiều trong nháy mắt đã bị anh làm nghẹn họng, chú già này nói chuyện đúng là không chừa đường lui cho người khác mà!
"Được, Thẩm Lạc Dương, anh không thích tôi đúng không."
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều, trong con ngươi đen nhánh không biết suy nghĩ cái gì, qua vài giây anh gật gật đầu.
"Được thôi, nhưng mà anh không thích tôi đó là chuyện của anh, còn tôi thích anh đó là chuyện của một mình tôi, anh có muốn quản cũng không được. Dù sao thì Thẩm Lạc Dương à, tôi nói cho anh biết, tôi thích anh, hơn nữa một ngày nào đó, anh có tin hay không tôi sẽ làm cho anh phải quỳ xuống để tôi thu phục."
Lúc Hứa Kiều đang nói những lời này, Thẩm Lạc Dương nhìn thấy trong mắt cô toát ra ánh sáng lấp lánh như muốn tràn cả ra ngoài, tựa như một viên đá quý vậy, nếu như nhìn nhiều thêm một cái có thể sẽ bị mê hoặc vào trong đó.
"Tùy cô." Nói xong, Thẩm Lạc Dương cũng không quay đầu lại rời đi.
Buổi tối, Thẩm Lạc Dương nằm ở trên giường, như thế nào lại ngủ không được, tay anh vô thức vuốt ve môi mình, trong đầu nhớ lại nụ hôn kia của Hứa Kiều, cảm giác đôi môi kia rất non mềm, đến bây giờ nó vẫn là ký ức mới mẻ trong đầu anh.
Anh nghĩ đến những lời nói đó của cô giống như đang hạ chiến thư với anh.
Một ngày nào đó sẽ làm anh phải quỳ xuống để cô thu phục?
Việc này căn bản không có khả năng xảy ra, cho dù là trời long đất lở thì anh đều không thể quỳ xuống cho cô thu phục.
Hiện tại Thẩm Lạc Dương có chút bất đắc dĩ, có thể nói là bực bội.
Bởi vì tâm của anh đã yên lặng nhiều năm lại giống như bị người ta trong lúc lơ đãng ném một viên đá vào, tạo ra gợn sóng hết một vòng lại một vòng.
Hứa Kiều đã nói một câu rất đúng.
Đây quả thật là nụ hôn đầu tiên của anh và anh đã 32 tuổi rồi mà vẫn còn là xử nam.
****
"Thẩm Lạc Dương, hôn tôi được không?" Hứa Kiều ngồi ở mép giường nhìn anh.
Khóe miệng Hứa Kiều mang theo nụ cười câu hồn, cô chậm rãi leo lên giường, ngồi ở trên người Thẩm Lạc Dương.
"Vậy mà còn có cơ bụng?" Hứa Kiều duỗi tay chọc chọc dưới bụng của Thẩm Lạc Dương, rất cứng rắn, tay trượt lên mang đến xúc cảm chắc chắn.
Thẩm Lạc Dương trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hứa Kiều chậm rãi tháo dây buộc tóc ra, mái tóc đen nhánh xỏa ra trên vai, cô cười tươi như hoa. Cô một bên nhìn anh, một bên cởi bỏ từng cúc áo sơmi trên người, từng cúc từng cúc được mở ra, con ngươi Thẩm Lạc Dương giống như sương mù mông lung, càng ngày càng thâm trầm, u ám và thâm thúy.
Cô ngồi trên người anh, thân trên đã gần như lộ ra hết, còn bên dưới lại mặc một cái váy ngắn màu rượu đỏ, mà bên dưới lớp váy là một tầng vải mỏng khác, anh đã cảm nhận được độ ấm của cô.
Anh nhìn thấy cô vô cùng mềm mại, da thịt mịn màng, con ngươi trong nháy mắt giống như bùng lên ngọn lửa.
"Hứa Kiều, cô......"
"Hừ, miệng ngoại trừ dùng để ăn cơm thì còn được dùng để hôn người khác, mà tôi lại muốn hôn Thẩm Lạc Dương nhất." Hứa Kiều đột nhiên khom người xuống, vươn ngón tay ra đặt trên bờ môi của anh, cách ngón tay cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn môi cô, anh biết môi cô có mùi vị ngon ngọt như thế nào, hình dáng môi cô rất đẹp, đỏ thắm, non mềm, rất thơm, không lần nào là không mê hoặc Thẩm Lạc Dương, cảm giác đó giống như hoa anh túc, nếm qua một lần sẽ khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh nhìn cô, con ngươi càng ngày càng nóng bỏng, sau đó đột nhiên duỗi tay lấy ngón tay cô ra, một bàn tay tay khác đè cái ót của cô lại, kéo cô áp đến.
Môi anh gắt gao dán sát môi của cô, quả nhiên vẫn như trong trí nhớ, vẫn non mềm như vậy, mềm mại, nho nhỏ, mang theo hương thơm làm người ta không thể nào kháng cự được, anh chỉ nghĩ làm sao để thâm nhập càng sâu, càng sâu hơn nữa.
"Thẩm Lạc Dương......"
Anh dùng sức ma sát môi cô.
Một cái tay khác đã chậm rãi tiến vào trong váy cô.
"Thẩm Lạc Dương, cho tôi... A~"
"Reng reng reng reng......"
Chuông báo thức cố định mỗi ngày đều vang lên, Thẩm Lạc Dương lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Quả nhiên là một giấc mộng, anh cư nhiên lại mộng xuân, lại thấy người phụ nữ kia mà hôm qua anh đã cự tuyệt, trong mộng cảm giác thật sự quá mức chân thật, anh thậm chí còn cảm thấy đầu ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm thân thể cô.
Anh theo bản năng sờ quần lót một cái.
Mẹ nó!
Ướt!
Anh nhanh chóng xóc lên chăn, sau đó cởi quần lót ra rồi lõa thể đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong thì đi ra lấy cái quần lót bị anh vứt đi ném vào sọt rác trong nhà tắm rồi lấy vỏ chăn gối ném vào máy giặt.
Anh đã thanh tâm quả dục nhiều năm rồi, chỉ mới như vậy mà thật sự nhịn không nổi nữa, anh cũng có thể tự mình giải quyết, nhưng mà đêm qua vì sao lại mơ thấy Hứa Kiều chứ?
Thẩm Lạc Dương cảm thấy có lẽ bản thân điên mất rồi, cũng có khả năng là đã đến giới hạn rồi, nhưng mà anh lại không có đường lui, ở phía trước chính là vực sâu không thấy đáy.
Hứa Kiều không còn nghe được âm thanh chai rượu bị ném vỡ và tiếng thét chói tai nữa, bởi vì cô đã bị Thẩm Lạc Dương hoàn toàn kéo ra khỏi con phố đó.
"Thẩm Lạc Dương, anh chậm một chút, tôi đi theo không kịp anh!" Hứa Kiều nhịn không được phải nói với Thẩm Lạc Dương
Nhưng mà Thẩm Lạc Dương vẫn tỏ ra như không nghe được gì, vẫn đi nhanh về phía trước, cô hình như cảm giác được Thẩm Lạc Dương tức giận thật sự rồi.
Hứa Kiều cảm thấy cổ tay mình bị anh nắm lấy có chút đau lên, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa liền đứng lại, ăn vạ tại chỗ không chịu đi, cố gắng đẩy tay Thẩm Lạc Dương ra.
Nhưng mà tay của Thẩm Lạc Dương nắm chặt như vậy cô không thể dễ dàng đẩy ra được, cổ tay cô bị anh nắm chặt như bị một cái xích giam cầm, cô căn bản không thể tránh thoát.
"Thẩm Lạc Dương, anh buông tay, anh làm tôi đau!"
Thẩm Lạc Dương đột nhiên xoay người lại, anh không nói một lời nào mà chỉ trầm mặt xuống nhìn cô.
Hứa Kiều nhìn khuôn mặt thâm trầm đó của Thẩm Lạc Dương lập tức cảm thấy có chút chột dạ, sợ hãi.
"Anh, anh sao lại nhìn tôi như vậy?" Cô lớn gan nhìn anh.
"Hứa Kiều, năng lực gây họa của cô rất lớn đó." Thẩm Lạc Dương đột nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Lạc Dương.
"Cô có thể đừng mang đồ ngọt cho tôi, đừng gây chuyện nữa hay..."
"Tôi làm sao? Tôi gây chuyện thế nào?" Hứa Kiều đột nhiên ngắt ngang lời nói của anh.
"Thế nào là gây chuyện, cô có biết hay không vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hả, nếu chúng tôi không đúng lúc đi qua thì cô có biết hậu quả sẽ thế nào không, cô đến tột cùng có nghĩ đến hay không!"
"Tôi không biết, nhưng mà chính anh cũng nói đó thôi, nếu tôi không quản chuyện đó thì hai cô gái kia sẽ thế nào đây?"
"Cô có thể bảo vệ người khác à, trước tiên hãy bảo vệ tốt bản thân đi, nếu không bảo vệ được bản thân thì bảo vệ người khác kiểu gì hả, đó không gọi là bảo vệ mà gọi là làm liều, làm nổi!"
Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, có chút muốn khóc rồi nhưng lại gắt gao kiềm chế lại.
"Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Kỳ thật vốn dĩ lúc ấy cô thật sự sợ hãi, nhưng mà sau khi anh đến thì ngay lập tức mọi sợ hãi của cô dường như đều được áp chế xuống, tràn ngập trong lòng toàn bộ đều là cảm giác an toàn, giống như chỉ cần nhìn thấy anh thì cô liền không sợ hãi cái gì nữa.
"Dựa vào cái gì, Hứa Kiều, cô làm chuyện này, có suy xét đến hậu quả chưa?"
"Vậy anh muốn lúc ấy tôi phải suy xét như thế nào, lúc đó có thể kịp suy xét sao?"
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương mắng xém chút nữa đã khóc.
"Thẩm Lạc Dương, đây là anh đang lo lắng cho tôi sao?" Cô đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Lạc Dương sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được từ ngữ lúc nảy của mình có chút vượt qua sự quan tâm của bạn bè bình thường, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì anh lại không khống chế được cơn tức giận, anh căn bản không dám nghĩ đến nếu anh mà không tới hoặc tới trễ chút nữa thì cô sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
"Nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ lo lắng như vậy mà không chỉ là một mình cô." Thẩm Lạc Dương lạnh lùng không nhìn cô nữa.
"Kể cả người khác ư?" Hứa Kiều lặp lại lời anh nói.
"Đúng vậy, kể cả người khác, bởi vì cô đi cùng với chúng tôi, hơn nữa còn là học viên tại võ quán nên mọi người đều sẽ lo lắng thôi."
"À." Hứa Kiều cười lạnh một tiếng.
"Vậy thì anh đúng là quá tốt bụng."
Thẩm Lạc Dương nghe ra được trong giọng nói của Hứa Kiều có sự châm chọc.
"Đi thôi, đi về." Thẩm Lạc Dương mở miệng, sau đó đi nhanh về phía trước.
Hứa Kiều không đi theo sau mà cô chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Thẩm Lạc Dương.
"Thẩm Lạc Dương, anh có biết hay không, có đôi khi anh thật sự làm người ta chán ghét." Cô đột nhiên hét lớn lên với bóng dáng của anh.
Nghe tiếng hét đó, bước chân của Thẩm Lạc Dương hơi dừng lại, nhưng anh cũng không xoay người.
"Anh dựa vào cái gì đối xử với tôi lúc gần lúc xa chứ, âm tình bất định, cũng không thể hiểu được, mấy ngày nay rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì hả, anh muốn cách xa tôi đến như vậy à?" Hứa Kiều đi nhanh lên phía trước đứng trước mặt anh mà quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không có."
"Cái gì gọi là không có, rõ ràng chính là có mà, chẳng phải mấy ngày trước chúng ta vẫn còn rất tốt sao? Chúng ta thực sự đã thân thiết hơn trước kia nhiều mà!"
Thẩm Lạc Dương nhất thời không nói gì chỉ trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
"Đó là do cô nghĩ nhiều thôi." Anh lãnh đạm trả lời.
"Tôi suy nghĩ nhiều?" Hứa Kiều cảm thấy trong ngực đau đớn một trận, ngây ngốc lặp lại lời anh nói.
"Nếu là tôi làm cho cô hiểu lầm quan hệ của chúng ta đã thân thiết hơn thì tôi xin lỗi cô, thật xấu hổ khi làm cô hiểu lầm gì đó."
"Thẩm Lạc Dương, anh nói chuyện nhất định phải tổn thương người khác như vậy sao?"
"Thực xin lỗi."
Hứa Kiều đột nhiên nở nụ cười, cô nhìn anh, sau đó nhón chân rồi vươn tay dùng sức kéo cổ anh xuống.
Dưới tình huống này, Thẩm Lạc Dương không hề phòng bị gì, đột nhiên trên môi truyền đến một xúc cảm mềm mềm, âm ấm giống như điện giật xẹt qua một cái, từ xương cụt bắt đầu lan tràn ra, cảm giác tê dại vô cùng.
"Thẩm Lạc Dương, anh là ngu ngốc thực sự hay là mắt mù mà không nhìn ra là em thích anh hả?
Hứa Kiều dời đi khỏi môi anh, nhưng vẫn níu lấy cổ anh như cũ.
Thân thể Thẩm Lạc Dương hơi cứng đờ, khoảng chừng qua vài giây sau, anh mới đột nhiên phản ứng lại, theo phản xạ có điều kiện đẩy Hứa Kiều ra, sau đó lui về phía sau một bước.
"Hứa Kiều, cô..."
Hứa Kiều thấy dáng vẻ của Thẩm Lạc Dương lộ ra vẻ như đang gặp quỷ, không khỏi nói tiếp.
"Đừng nói với em đây là nụ hôn đầu của anh đó, rõ ràng hơn ba mươi tuổi rồi mà, đừng nói còn là xử nam nhé."
Thẩm Lạc Dương mặt đen hơn phân nửa, đôi con ngươi thâm thúy u ám nhìn Hứa Kiều.
Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương nhìn mà có chút chột dạ, tuy rằng cô nói với Thẩm Lạc Dương như vậy nhưng mà kỳ thật đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô, cô đã lớn như vậy còn chưa từng hôn ai, thứ nhất là vì cô thấy chướng mắt, thứ hai là vì cô thấy chướng mắt và thứ ba cũng là vì cô thấy chướng mắt.
Không ai có thể làm cô động lòng, càng không ai có thể giống như Thẩm Lạc Dương mang đến cho cô cảm giác an toàn nhiều đến như vậy, còn có cả lòng trung thành nữa.
"Nhìn em làm gì, nếu còn nhìn em nữa có tin hay không em sẽ hôn anh tiếp đó!" Hứa Kiều đột nhiên hung tợn nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc Dương nhìn trên người Hứa Kiều khoảng năm giây.
"Hứa Kiều, cô đừng thích tôi." Thanh âm Thẩm Lạc Dương thực sự rất nghiêm túc, biểu cảm cũng nghiêm túc không kém, không có một chút ý gì là đùa giỡn.
Trong lòng Hứa Kiều "Lộp bộp" một tiếng, cô cảm giác được rõ ràng trái tim mình như đang muốn rơi xuống, vô cùng trống rỗng, tựa như cảm giác hụt chân khi bước lên cầu thang.
Ngay cả như vậy, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười như cũ.
"Tại sao?"
"Bởi vì cô còn trẻ, mà tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, tôi không xứng với......"
"Vô nghĩa! Thẩm Lạc Dương, không thích tôi thì anh cứ việc nói thẳng, đừng nói mấy lời kịch cự tuyệt kiểu Mary Sue với tôi!"
"Tôi không thích cô."
"Thẩm Lạc Dương! Anh!" Hứa Kiều trong nháy mắt đã bị anh làm nghẹn họng, chú già này nói chuyện đúng là không chừa đường lui cho người khác mà!
"Được, Thẩm Lạc Dương, anh không thích tôi đúng không."
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều, trong con ngươi đen nhánh không biết suy nghĩ cái gì, qua vài giây anh gật gật đầu.
"Được thôi, nhưng mà anh không thích tôi đó là chuyện của anh, còn tôi thích anh đó là chuyện của một mình tôi, anh có muốn quản cũng không được. Dù sao thì Thẩm Lạc Dương à, tôi nói cho anh biết, tôi thích anh, hơn nữa một ngày nào đó, anh có tin hay không tôi sẽ làm cho anh phải quỳ xuống để tôi thu phục."
Lúc Hứa Kiều đang nói những lời này, Thẩm Lạc Dương nhìn thấy trong mắt cô toát ra ánh sáng lấp lánh như muốn tràn cả ra ngoài, tựa như một viên đá quý vậy, nếu như nhìn nhiều thêm một cái có thể sẽ bị mê hoặc vào trong đó.
"Tùy cô." Nói xong, Thẩm Lạc Dương cũng không quay đầu lại rời đi.
Buổi tối, Thẩm Lạc Dương nằm ở trên giường, như thế nào lại ngủ không được, tay anh vô thức vuốt ve môi mình, trong đầu nhớ lại nụ hôn kia của Hứa Kiều, cảm giác đôi môi kia rất non mềm, đến bây giờ nó vẫn là ký ức mới mẻ trong đầu anh.
Anh nghĩ đến những lời nói đó của cô giống như đang hạ chiến thư với anh.
Một ngày nào đó sẽ làm anh phải quỳ xuống để cô thu phục?
Việc này căn bản không có khả năng xảy ra, cho dù là trời long đất lở thì anh đều không thể quỳ xuống cho cô thu phục.
Hiện tại Thẩm Lạc Dương có chút bất đắc dĩ, có thể nói là bực bội.
Bởi vì tâm của anh đã yên lặng nhiều năm lại giống như bị người ta trong lúc lơ đãng ném một viên đá vào, tạo ra gợn sóng hết một vòng lại một vòng.
Hứa Kiều đã nói một câu rất đúng.
Đây quả thật là nụ hôn đầu tiên của anh và anh đã 32 tuổi rồi mà vẫn còn là xử nam.
****
"Thẩm Lạc Dương, hôn tôi được không?" Hứa Kiều ngồi ở mép giường nhìn anh.
Khóe miệng Hứa Kiều mang theo nụ cười câu hồn, cô chậm rãi leo lên giường, ngồi ở trên người Thẩm Lạc Dương.
"Vậy mà còn có cơ bụng?" Hứa Kiều duỗi tay chọc chọc dưới bụng của Thẩm Lạc Dương, rất cứng rắn, tay trượt lên mang đến xúc cảm chắc chắn.
Thẩm Lạc Dương trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hứa Kiều chậm rãi tháo dây buộc tóc ra, mái tóc đen nhánh xỏa ra trên vai, cô cười tươi như hoa. Cô một bên nhìn anh, một bên cởi bỏ từng cúc áo sơmi trên người, từng cúc từng cúc được mở ra, con ngươi Thẩm Lạc Dương giống như sương mù mông lung, càng ngày càng thâm trầm, u ám và thâm thúy.
Cô ngồi trên người anh, thân trên đã gần như lộ ra hết, còn bên dưới lại mặc một cái váy ngắn màu rượu đỏ, mà bên dưới lớp váy là một tầng vải mỏng khác, anh đã cảm nhận được độ ấm của cô.
Anh nhìn thấy cô vô cùng mềm mại, da thịt mịn màng, con ngươi trong nháy mắt giống như bùng lên ngọn lửa.
"Hứa Kiều, cô......"
"Hừ, miệng ngoại trừ dùng để ăn cơm thì còn được dùng để hôn người khác, mà tôi lại muốn hôn Thẩm Lạc Dương nhất." Hứa Kiều đột nhiên khom người xuống, vươn ngón tay ra đặt trên bờ môi của anh, cách ngón tay cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn môi cô, anh biết môi cô có mùi vị ngon ngọt như thế nào, hình dáng môi cô rất đẹp, đỏ thắm, non mềm, rất thơm, không lần nào là không mê hoặc Thẩm Lạc Dương, cảm giác đó giống như hoa anh túc, nếm qua một lần sẽ khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh nhìn cô, con ngươi càng ngày càng nóng bỏng, sau đó đột nhiên duỗi tay lấy ngón tay cô ra, một bàn tay tay khác đè cái ót của cô lại, kéo cô áp đến.
Môi anh gắt gao dán sát môi của cô, quả nhiên vẫn như trong trí nhớ, vẫn non mềm như vậy, mềm mại, nho nhỏ, mang theo hương thơm làm người ta không thể nào kháng cự được, anh chỉ nghĩ làm sao để thâm nhập càng sâu, càng sâu hơn nữa.
"Thẩm Lạc Dương......"
Anh dùng sức ma sát môi cô.
Một cái tay khác đã chậm rãi tiến vào trong váy cô.
"Thẩm Lạc Dương, cho tôi... A~"
"Reng reng reng reng......"
Chuông báo thức cố định mỗi ngày đều vang lên, Thẩm Lạc Dương lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Quả nhiên là một giấc mộng, anh cư nhiên lại mộng xuân, lại thấy người phụ nữ kia mà hôm qua anh đã cự tuyệt, trong mộng cảm giác thật sự quá mức chân thật, anh thậm chí còn cảm thấy đầu ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm thân thể cô.
Anh theo bản năng sờ quần lót một cái.
Mẹ nó!
Ướt!
Anh nhanh chóng xóc lên chăn, sau đó cởi quần lót ra rồi lõa thể đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong thì đi ra lấy cái quần lót bị anh vứt đi ném vào sọt rác trong nhà tắm rồi lấy vỏ chăn gối ném vào máy giặt.
Anh đã thanh tâm quả dục nhiều năm rồi, chỉ mới như vậy mà thật sự nhịn không nổi nữa, anh cũng có thể tự mình giải quyết, nhưng mà đêm qua vì sao lại mơ thấy Hứa Kiều chứ?
Thẩm Lạc Dương cảm thấy có lẽ bản thân điên mất rồi, cũng có khả năng là đã đến giới hạn rồi, nhưng mà anh lại không có đường lui, ở phía trước chính là vực sâu không thấy đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.