Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển
Chương 3
Tống Cửu Cận
15/05/2024
Edit: Mộc Tử Đằng
Bên ngoài trời đã sáng, những tia nắng mặt trời xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng ngủ. Thẩm Lạc Dương liền mở mắt.
Vừa mở mắt anh nghĩ ngay đến cô gái ngày hôm qua đã gặp trong quán nướng, không nghĩ đến thế giới này thật đúng là nhỏ bé. Nhiều năm như vậy mà anh còn có thể gặp lại cô và dường như cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh chóng hai tay xuống giường sau đó nhanh chóng bật người dậy rồi bước xuống, vừa cuối đầu nhìn liền thấy hai người đàn ông ngủ chéo lên nhau, không ai khác chính là Tống Lâm và Trần Nhiên.
"Rời giường!" Âm thanh lạnh lùng không có chút cảm tình nào của anh vang lên.
Lời nói của Thẩm Lạc Dương vừa mới dừng, hai người đàn ông đang nằm trên sàng không hẹn mà cùng ngồi bật dậy ngay lập tức.
Hai người có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương trực tiếp làm lơ vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra của hai người, đôi chân dài của anh bước nhanh vào phòng tắm, để lại Tống Lâm và Trần Nhiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Mở vòi sen lên nước nóng từ từ chảy ra, hơi nước dần dần bao phủ toàn bộ phòng tắm. Thân hình người đàn ông làm chị em phải điên đảo đâng đứng dưới vòi sen, màu da lúa mạch nổi bật giữa làn hơi nước, cơ bụng như ẩn như hiện dưới dòng nước, đường cong rõ ràng cùng với đôi chân dài rắn chắc.
Ở trong quân đội nhiều năm đã làm cho Thẩm Lạc Dương hình thành thói quen sinh hoạt và làm việc đúng tiêu chuẩn. Cho dù hiện tại đã xuất ngũ hơn sáu năm rồi, từ năm 26 tuổi cho đến bây giờ đã 32 tuổi, sáu năm này thói quen trong quân đội vẫn được anh giữ như vậy.
Lúc trước, khi anh xuất ngũ trở về, đã tự mình mở một võ quán, những binh lính xuất ngũ sau anh cũng cùng theo anh về võ quán này, bắt đầu làm huấn luyện võ thuật, trong một thời gian đã bắt đầu hô mưa gọi gió.
Đặc biệt là quan hệ anh em tốt với Tống Lâm và Trần Nhiên.
Thẩm Lạc Dương tắm rửa đánh răng với động tác vô cùng nhanh, chỉ trong vòng 10 phút đã làm xong. Sau khi tắm xong, anh lấy tay vuốt mặt một cái, sau đó tắt vòi nước, dùng khăn lông lau sạch nước trên người.
Thay đổi một bộ đồ thoải mái ở nhà, lấy khăn lông lên lau tóc, một bên lau tóc, một bên mở cửa đi ra ngoài.
Vào thời điểm anh bước ra ngoài, Trần Nhiên cùng Tống Lâm liền đứng ở ngay trước cửa phòng tắm giống như đang cố ý chờ anh. Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người không hẹn cùng cảm thấy chột dạ.
Nhiều năm như vậy, đối với Thẩm Lạc Dương, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nói không nên lời, chính là kính sợ, Đội trưởng của bọn họ vào lúc ấy chỉnh người khác vô cùng thủ đoạn, là một tên lưu manh thực sự, chỉ cần anh sa sầm nét mặt lại, binh lính ở phía dưới đều không một ai dám nhúc nhích.
"Có thời gian đứng đó, còn không mau đi tắm rửa, cho các cậu mười phút, nhanh lên!"
Hai người trầm mặc một lát, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Sau khi lau tóc xong, Thẩm Lạc Dương thay một bộ quần áo thể thao màu đen, sau đó liền nghe được di động truyền đến âm thanh tin nhắn, anh cầm di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của mẹ anh.
Anh tùy ý đảo mắt nhìn qua tin nhắn, sau đó liền ném lại điện thoại di động lên sô pha.
Lại là xem mặt!
Tháng này đã là lần thứ ba rồi. Anh nhớ lại hình ảnh những người mà mẹ anh chọn cho anh xem mặt, anh liền cảm thấy đau đầu. Một đám thiên kim tiểu thư nũng nịu, người này so với người kia đều giống nhau, anh vốn dĩ không phải là kiểu người ôn nhu có thể săn sóc người khác, càng không có nhiều thời gian đi theo người như vậy hẹn hò.
Di động bị anh ném trên sô pha lại liên tục vang lên tiếng tin nhắn vài lần nhưng anh trực tiếp bỏ qua không thèm xem tới, thuận tay tắt âm điện thoại di động.
Quân nhân có trách nhiệm là phục tùng, Tống Lâm và Trần Nhiên tốc độ vô cùng nhanh, trong vòng mười phút đã làm xong tất cả.
Thẩm Lạc Dương từ trong tủ lạnh lấy ra mấy túi sandwich cùng sữa chua ném cho bọn họ.
"Cầm."
"Lão đại, anh không phải nói muốn chuyển nhà sao, tiểu khu mới kia không phải rất tốt sao?"
"Đúng, rất tốt, các cậu mau ăn nhanh, ăn xong rồi thì cùng tôi dọn dẹp đồ đạc, hôm nay sẽ dọn qua luôn."
"Nhanh như vậy?" Tống Lâm kinh ngạc hỏi.
"Ừ."
Thẩm Lạc Dương đứng dậy, lấy di động lên gọi một cuộc điện thoại.
"Này, đến nhà tôi ngay." Nói xong liền lưu loát cúp điện thoại.
"Lão đại, anh gọi cho ai vậy?"
"Mấy người A Bưu."
"Kêu bọn họ đến cùng phụ dọn nhà à?"
"Bằng không thì sao?"
- -----------------------------------------------------------------------------
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không?"
Trong mơ, Hứa Kiều nhìn bóng dáng của một người đàn ông, cô hướng về phía anh hỏi.
Nhưng người đàn ông vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước và không nói một lời nào, anh vững vàng bước đi càng xa khỏi tầm mắt của cô.
"Này!"
Hứa Kiều đột nhiên mở to mắt, nhìn trần nhà quen thuộc, đây là nhà cô mà.
Cô xoa đầu, sau đó chống tay từ trên giường ngồi dậy.
"Lại là giấc mơ này." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô hơi hơi cau mày, híp mắt, sờ sờ khóe môi.
Cô mơ như vậy không chỉ là một hai lần, từ năm ấy vào thời điểm gặp được anh, cô liền thường xuyên sẽ mơ thấy anh, trong mơ cũng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Hứa Kiều nhớ lại, đêm qua hình như cô cùng Đàm leng keng đi ăn ở quán xiên nướng của lão Triệu, còn uống không ít rượu, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu cô hiện tại cái gì cũng không nhớ chỉ có một mảnh hỗn độn.
Cô có chút bực bội liền dùng tay vò loạn mái tóc của mình cho đến khi tay vò tóc rối một đoạn cô liền đau đến nhe răng trợn mắt, khi đó cô mới bực bội thả tay xuống buông tha cho mái tóc vô tội của mình.
Nhưng Hứa Kiều cũng không phải là một người thích tự làm khó chính mình, nếu không nghĩ ra được, cô cũng sẽ không cưỡng bách chính mình nhớ lại, vì thế cô xốc chăn lên, xuống giường rửa mặt.
Cô ngáp một cái, sau đó đi vào phòng tắm, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bản thân mình trong gương, một khuôn mặt nhếch nhác đến đáng sợ.
Cô vậy mà vào đêm qua không tẩy trang gì và cứ thế mang khuôn mặt kinh khủng như vậy mà đi ngủ, một người luôn quan tâm đến nhan sắc như cô thật không thể chịu nỗi mà!
Mất bao lâu để lấy lại vẻ đẹp chứ!
Cô cũng không dám trì hoãn nửa giây, ngay lập tức tháo trang sức xuống, sau đó liền tẩy trang, dùng sữa rửa mặt tỉ mỉ rửa sạch, làm xong cô mới cảm thấy tội ác của mình giảm xuống.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người của chính mình, vẫn là bộ quần áo đêm qua, cô liền có chút cảm giác ghét bỏ bản thân.
Một thân nồng nặc mùi rượu thiếu chút nữa làm cô chết ngộp, sao cô lại còn có thể ngửi thấy mùi nôn mửa trên người thế này?
Hứa Kiều lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên trên quần áo của cô có vài vết bẩn, cô lập tức cảm thấy ghét bỏ liền đem quần áo trên người cởi ra, sau đó mở nước ấm ra tắm.
Trong lúc tắm rửa, Hứa Kiều lại nhịn không được dùng sữa rửa mặt rửa lại một lần nữa, toàn bộ bên trong phòng tắm đều bao phủ hơi nước mỏng manh, trong không khí tràn ngập mùi hương sữa tắm.
Hứa Kiều đang gội đầu, đột nhiên không biết như thế nào trong đầu chợt lóe lên tia sáng.
Cô hình như nhớ lại chuyện đêm qua.
Đêm qua, cô đang cùng với Đàm đinh đang ăn xiên nướng BBQ và uống rượu tới. Sau đó. Cô dường như đã uống say.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua đã nói chuyện với một người đàn ông, cô đã nói cái gì đó, cô mơ hồ có thể nhớ lại khuông mặt của người đàn ông kia, nhưng cô đã nói gì nhỉ?
Cô cúi đầu một bên xoa xoa tóc, một bên hồi tưởng.
Đang gội đầu Hứa Kiều dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại động tác trên tay.
Cô hình như vào đêm qua đã nôn trước mặt người đó, quan trọng nhất chính là, cô còn nhận sai người, tự nhiên nghĩ người đàn ông đó chính là người đã cứu cô, cô bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Một lát sau, cô đột nhiên cười cười, cô cảm thấy mình đúng là điên rồi, người đàn ông đó sao có thể là anh ấy chứ?
Đại khái nửa giờ sau, Hứa Kiều mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Cô đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, lấy một cái mặt nạ.
Cô một bên đắp mặt nạ, một bên đem chăn nệm toàn bộ mang đi giặt, thay đổi một bộ chăn nệm mới sạch sẽ.
Cô lấy di động từ trên tủ đầu giường, đi ra ban công phòng ngủ.
Cô có chút rảnh rỗi nên trồng một vài loài cây và hoa ngoài ban công, cùng lắm nữa tháng mới nhớ đến chúng nó cho nên chúng nó cơ bản đều đã không còn sống sót.
Bởi vì chủ nhân chúng nó thường xuyên không nhớ phải tưới nước.
Mặc dù Hứa Kiều trồng cây và hoa đều không sống nổi nhưng xương rồng và cây tiên nhân cầu lại có thể sống tốt, cho nên hiện tại trên ban công của Hứa Kiều trên cơ bản đều là cây xương rồng và tiên nhân cầu.
Cô vừa nằm trên ghế bập bênh, vừa đắp mặt nạ, di động đột nhiên rung lên âm tin nhắn làm tay cằm điện thoại của cô cùng có chút tê dại.
Cô nhìn qua tin nhắn đến.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Kiều Mạch, câu tỉnh chưa?
Hứa Kiều nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng trả lời.
【 Kiều Mạch 】: Uh, tỉnh.
Cơ hồ là Hứa Kiều vừa mới gửi tin nhắn đi, Đàm đinh đang liền gọi đến.
Điện thoại vừa mới thông, Đàm đinh đang đã gấp không chờ nổi liền nói:
"Cậu có nhớ chuyện xảy ra đêm qua không?"
"Vừa rồi mới nhớ ra, nói cho tớ biết làm sao mà chúng ta có thể trở về nhà được?"
Hứa Kiều bỏ qua lời tra khảo của cô nàng, nhắc tới chuyện này Đàm đinh đang liền thấy khổ sở.
"Tình tỷ* đưa chúng ta về." (*Ở đây tớ dùng Tình tỷ thay vì chị Tình vì tớ cảm thấy như vậy mới làm nổi lên tính cách mạnh mẽ của chị ấy.)
"Gì? Tình tỷ đưa chúng ta trở về?"
"Ừ, Tình tỷ đêm qua ở nhà tớ, vừa rồi mới đi. Đêm qua Tình tỷ gọi điện thoại cho tớ nhưng hình như là mấy người kia bắt máy, vì thế Tình tỷ liền chạy tới đón chúng ta. Cậu không biết đâu, vào lúc sáng khi tớ vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy Tình tỷ đang đen mặt nhìn tớ, lúc ấy thiếu chút nữa đã hù chết tớ rồi, sau đó liền mắng tớ hơn nữa giờ mà tớ cũng không dám hé môi nữa lời."
Hứa Kiều nghĩ đến tính tình bạo lực của Tình tỷ, vừa nghĩ đến cũng đã thấy đáng sợ rồi, trước đó có một thời gian cô còn không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Nghe điện thoại một lúc xong Hứa Kiều liền mở WeChat ra, đêm qua không xem được WeChat, mà hiện tại thì WeChat hiện lên nhiều tin nhắn.
Cô trực tiếp nói chuyện với khách hàng, sau đó nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, đã 7 giờ rưỡi, vì thế cô duỗi tay lấy mặt nạ trên mặt xuống, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ trang điểm.
Hứa Kiều là kiểu người không trang điểm sẽ không đi ra khỏi nhà, việc trang điểm đối với cô mà nói bao giờ cũng lâu hơn người khác nữa giờ, cho nên cô phải làm việc này đầu tiên.
Tác giả có lời muốn nói:
① Việc rút thăm trúng thưởng trên Weibo đã kết thúc, chúc mừng 【 lời dẫn cùng giai điệu hồi tưởng khúc 】【 hi tịch nguyệt 】【 chưa năm 97】【 luôn có người trị được ngươi 】 bốn vị tiểu thiên sứ trúng thưởng!
② Tôi muốn giải thích một chút, về hậu cung của Thẩm Lạc Dương hồi phục lại đây, bởi vì yêu cầu viết truyện này phải càng tốt hơn, cho nên tuy rằng cùng 《 Nam thần 》 là hệ liệt văn, nhưng vẫn là hy vọng tiểu thiên sứ* đem hai truyện này tách ra xem, hơn nữa Thẩm Lạc Dương tuyệt đối sẽ làm các bạn muốn ngừng mà không được, tin tưởng tôi, đừng vứt bỏ tôi.
(*tiểu thiên sứ ở đây là độc giả)
Bên ngoài trời đã sáng, những tia nắng mặt trời xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng ngủ. Thẩm Lạc Dương liền mở mắt.
Vừa mở mắt anh nghĩ ngay đến cô gái ngày hôm qua đã gặp trong quán nướng, không nghĩ đến thế giới này thật đúng là nhỏ bé. Nhiều năm như vậy mà anh còn có thể gặp lại cô và dường như cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh chóng hai tay xuống giường sau đó nhanh chóng bật người dậy rồi bước xuống, vừa cuối đầu nhìn liền thấy hai người đàn ông ngủ chéo lên nhau, không ai khác chính là Tống Lâm và Trần Nhiên.
"Rời giường!" Âm thanh lạnh lùng không có chút cảm tình nào của anh vang lên.
Lời nói của Thẩm Lạc Dương vừa mới dừng, hai người đàn ông đang nằm trên sàng không hẹn mà cùng ngồi bật dậy ngay lập tức.
Hai người có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương trực tiếp làm lơ vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra của hai người, đôi chân dài của anh bước nhanh vào phòng tắm, để lại Tống Lâm và Trần Nhiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Mở vòi sen lên nước nóng từ từ chảy ra, hơi nước dần dần bao phủ toàn bộ phòng tắm. Thân hình người đàn ông làm chị em phải điên đảo đâng đứng dưới vòi sen, màu da lúa mạch nổi bật giữa làn hơi nước, cơ bụng như ẩn như hiện dưới dòng nước, đường cong rõ ràng cùng với đôi chân dài rắn chắc.
Ở trong quân đội nhiều năm đã làm cho Thẩm Lạc Dương hình thành thói quen sinh hoạt và làm việc đúng tiêu chuẩn. Cho dù hiện tại đã xuất ngũ hơn sáu năm rồi, từ năm 26 tuổi cho đến bây giờ đã 32 tuổi, sáu năm này thói quen trong quân đội vẫn được anh giữ như vậy.
Lúc trước, khi anh xuất ngũ trở về, đã tự mình mở một võ quán, những binh lính xuất ngũ sau anh cũng cùng theo anh về võ quán này, bắt đầu làm huấn luyện võ thuật, trong một thời gian đã bắt đầu hô mưa gọi gió.
Đặc biệt là quan hệ anh em tốt với Tống Lâm và Trần Nhiên.
Thẩm Lạc Dương tắm rửa đánh răng với động tác vô cùng nhanh, chỉ trong vòng 10 phút đã làm xong. Sau khi tắm xong, anh lấy tay vuốt mặt một cái, sau đó tắt vòi nước, dùng khăn lông lau sạch nước trên người.
Thay đổi một bộ đồ thoải mái ở nhà, lấy khăn lông lên lau tóc, một bên lau tóc, một bên mở cửa đi ra ngoài.
Vào thời điểm anh bước ra ngoài, Trần Nhiên cùng Tống Lâm liền đứng ở ngay trước cửa phòng tắm giống như đang cố ý chờ anh. Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người không hẹn cùng cảm thấy chột dạ.
Nhiều năm như vậy, đối với Thẩm Lạc Dương, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nói không nên lời, chính là kính sợ, Đội trưởng của bọn họ vào lúc ấy chỉnh người khác vô cùng thủ đoạn, là một tên lưu manh thực sự, chỉ cần anh sa sầm nét mặt lại, binh lính ở phía dưới đều không một ai dám nhúc nhích.
"Có thời gian đứng đó, còn không mau đi tắm rửa, cho các cậu mười phút, nhanh lên!"
Hai người trầm mặc một lát, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Sau khi lau tóc xong, Thẩm Lạc Dương thay một bộ quần áo thể thao màu đen, sau đó liền nghe được di động truyền đến âm thanh tin nhắn, anh cầm di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của mẹ anh.
Anh tùy ý đảo mắt nhìn qua tin nhắn, sau đó liền ném lại điện thoại di động lên sô pha.
Lại là xem mặt!
Tháng này đã là lần thứ ba rồi. Anh nhớ lại hình ảnh những người mà mẹ anh chọn cho anh xem mặt, anh liền cảm thấy đau đầu. Một đám thiên kim tiểu thư nũng nịu, người này so với người kia đều giống nhau, anh vốn dĩ không phải là kiểu người ôn nhu có thể săn sóc người khác, càng không có nhiều thời gian đi theo người như vậy hẹn hò.
Di động bị anh ném trên sô pha lại liên tục vang lên tiếng tin nhắn vài lần nhưng anh trực tiếp bỏ qua không thèm xem tới, thuận tay tắt âm điện thoại di động.
Quân nhân có trách nhiệm là phục tùng, Tống Lâm và Trần Nhiên tốc độ vô cùng nhanh, trong vòng mười phút đã làm xong tất cả.
Thẩm Lạc Dương từ trong tủ lạnh lấy ra mấy túi sandwich cùng sữa chua ném cho bọn họ.
"Cầm."
"Lão đại, anh không phải nói muốn chuyển nhà sao, tiểu khu mới kia không phải rất tốt sao?"
"Đúng, rất tốt, các cậu mau ăn nhanh, ăn xong rồi thì cùng tôi dọn dẹp đồ đạc, hôm nay sẽ dọn qua luôn."
"Nhanh như vậy?" Tống Lâm kinh ngạc hỏi.
"Ừ."
Thẩm Lạc Dương đứng dậy, lấy di động lên gọi một cuộc điện thoại.
"Này, đến nhà tôi ngay." Nói xong liền lưu loát cúp điện thoại.
"Lão đại, anh gọi cho ai vậy?"
"Mấy người A Bưu."
"Kêu bọn họ đến cùng phụ dọn nhà à?"
"Bằng không thì sao?"
- -----------------------------------------------------------------------------
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không?"
Trong mơ, Hứa Kiều nhìn bóng dáng của một người đàn ông, cô hướng về phía anh hỏi.
Nhưng người đàn ông vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước và không nói một lời nào, anh vững vàng bước đi càng xa khỏi tầm mắt của cô.
"Này!"
Hứa Kiều đột nhiên mở to mắt, nhìn trần nhà quen thuộc, đây là nhà cô mà.
Cô xoa đầu, sau đó chống tay từ trên giường ngồi dậy.
"Lại là giấc mơ này." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô hơi hơi cau mày, híp mắt, sờ sờ khóe môi.
Cô mơ như vậy không chỉ là một hai lần, từ năm ấy vào thời điểm gặp được anh, cô liền thường xuyên sẽ mơ thấy anh, trong mơ cũng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Hứa Kiều nhớ lại, đêm qua hình như cô cùng Đàm leng keng đi ăn ở quán xiên nướng của lão Triệu, còn uống không ít rượu, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu cô hiện tại cái gì cũng không nhớ chỉ có một mảnh hỗn độn.
Cô có chút bực bội liền dùng tay vò loạn mái tóc của mình cho đến khi tay vò tóc rối một đoạn cô liền đau đến nhe răng trợn mắt, khi đó cô mới bực bội thả tay xuống buông tha cho mái tóc vô tội của mình.
Nhưng Hứa Kiều cũng không phải là một người thích tự làm khó chính mình, nếu không nghĩ ra được, cô cũng sẽ không cưỡng bách chính mình nhớ lại, vì thế cô xốc chăn lên, xuống giường rửa mặt.
Cô ngáp một cái, sau đó đi vào phòng tắm, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bản thân mình trong gương, một khuôn mặt nhếch nhác đến đáng sợ.
Cô vậy mà vào đêm qua không tẩy trang gì và cứ thế mang khuôn mặt kinh khủng như vậy mà đi ngủ, một người luôn quan tâm đến nhan sắc như cô thật không thể chịu nỗi mà!
Mất bao lâu để lấy lại vẻ đẹp chứ!
Cô cũng không dám trì hoãn nửa giây, ngay lập tức tháo trang sức xuống, sau đó liền tẩy trang, dùng sữa rửa mặt tỉ mỉ rửa sạch, làm xong cô mới cảm thấy tội ác của mình giảm xuống.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người của chính mình, vẫn là bộ quần áo đêm qua, cô liền có chút cảm giác ghét bỏ bản thân.
Một thân nồng nặc mùi rượu thiếu chút nữa làm cô chết ngộp, sao cô lại còn có thể ngửi thấy mùi nôn mửa trên người thế này?
Hứa Kiều lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên trên quần áo của cô có vài vết bẩn, cô lập tức cảm thấy ghét bỏ liền đem quần áo trên người cởi ra, sau đó mở nước ấm ra tắm.
Trong lúc tắm rửa, Hứa Kiều lại nhịn không được dùng sữa rửa mặt rửa lại một lần nữa, toàn bộ bên trong phòng tắm đều bao phủ hơi nước mỏng manh, trong không khí tràn ngập mùi hương sữa tắm.
Hứa Kiều đang gội đầu, đột nhiên không biết như thế nào trong đầu chợt lóe lên tia sáng.
Cô hình như nhớ lại chuyện đêm qua.
Đêm qua, cô đang cùng với Đàm đinh đang ăn xiên nướng BBQ và uống rượu tới. Sau đó. Cô dường như đã uống say.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua đã nói chuyện với một người đàn ông, cô đã nói cái gì đó, cô mơ hồ có thể nhớ lại khuông mặt của người đàn ông kia, nhưng cô đã nói gì nhỉ?
Cô cúi đầu một bên xoa xoa tóc, một bên hồi tưởng.
Đang gội đầu Hứa Kiều dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại động tác trên tay.
Cô hình như vào đêm qua đã nôn trước mặt người đó, quan trọng nhất chính là, cô còn nhận sai người, tự nhiên nghĩ người đàn ông đó chính là người đã cứu cô, cô bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Một lát sau, cô đột nhiên cười cười, cô cảm thấy mình đúng là điên rồi, người đàn ông đó sao có thể là anh ấy chứ?
Đại khái nửa giờ sau, Hứa Kiều mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Cô đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, lấy một cái mặt nạ.
Cô một bên đắp mặt nạ, một bên đem chăn nệm toàn bộ mang đi giặt, thay đổi một bộ chăn nệm mới sạch sẽ.
Cô lấy di động từ trên tủ đầu giường, đi ra ban công phòng ngủ.
Cô có chút rảnh rỗi nên trồng một vài loài cây và hoa ngoài ban công, cùng lắm nữa tháng mới nhớ đến chúng nó cho nên chúng nó cơ bản đều đã không còn sống sót.
Bởi vì chủ nhân chúng nó thường xuyên không nhớ phải tưới nước.
Mặc dù Hứa Kiều trồng cây và hoa đều không sống nổi nhưng xương rồng và cây tiên nhân cầu lại có thể sống tốt, cho nên hiện tại trên ban công của Hứa Kiều trên cơ bản đều là cây xương rồng và tiên nhân cầu.
Cô vừa nằm trên ghế bập bênh, vừa đắp mặt nạ, di động đột nhiên rung lên âm tin nhắn làm tay cằm điện thoại của cô cùng có chút tê dại.
Cô nhìn qua tin nhắn đến.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Kiều Mạch, câu tỉnh chưa?
Hứa Kiều nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng trả lời.
【 Kiều Mạch 】: Uh, tỉnh.
Cơ hồ là Hứa Kiều vừa mới gửi tin nhắn đi, Đàm đinh đang liền gọi đến.
Điện thoại vừa mới thông, Đàm đinh đang đã gấp không chờ nổi liền nói:
"Cậu có nhớ chuyện xảy ra đêm qua không?"
"Vừa rồi mới nhớ ra, nói cho tớ biết làm sao mà chúng ta có thể trở về nhà được?"
Hứa Kiều bỏ qua lời tra khảo của cô nàng, nhắc tới chuyện này Đàm đinh đang liền thấy khổ sở.
"Tình tỷ* đưa chúng ta về." (*Ở đây tớ dùng Tình tỷ thay vì chị Tình vì tớ cảm thấy như vậy mới làm nổi lên tính cách mạnh mẽ của chị ấy.)
"Gì? Tình tỷ đưa chúng ta trở về?"
"Ừ, Tình tỷ đêm qua ở nhà tớ, vừa rồi mới đi. Đêm qua Tình tỷ gọi điện thoại cho tớ nhưng hình như là mấy người kia bắt máy, vì thế Tình tỷ liền chạy tới đón chúng ta. Cậu không biết đâu, vào lúc sáng khi tớ vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy Tình tỷ đang đen mặt nhìn tớ, lúc ấy thiếu chút nữa đã hù chết tớ rồi, sau đó liền mắng tớ hơn nữa giờ mà tớ cũng không dám hé môi nữa lời."
Hứa Kiều nghĩ đến tính tình bạo lực của Tình tỷ, vừa nghĩ đến cũng đã thấy đáng sợ rồi, trước đó có một thời gian cô còn không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Nghe điện thoại một lúc xong Hứa Kiều liền mở WeChat ra, đêm qua không xem được WeChat, mà hiện tại thì WeChat hiện lên nhiều tin nhắn.
Cô trực tiếp nói chuyện với khách hàng, sau đó nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, đã 7 giờ rưỡi, vì thế cô duỗi tay lấy mặt nạ trên mặt xuống, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ trang điểm.
Hứa Kiều là kiểu người không trang điểm sẽ không đi ra khỏi nhà, việc trang điểm đối với cô mà nói bao giờ cũng lâu hơn người khác nữa giờ, cho nên cô phải làm việc này đầu tiên.
Tác giả có lời muốn nói:
① Việc rút thăm trúng thưởng trên Weibo đã kết thúc, chúc mừng 【 lời dẫn cùng giai điệu hồi tưởng khúc 】【 hi tịch nguyệt 】【 chưa năm 97】【 luôn có người trị được ngươi 】 bốn vị tiểu thiên sứ trúng thưởng!
② Tôi muốn giải thích một chút, về hậu cung của Thẩm Lạc Dương hồi phục lại đây, bởi vì yêu cầu viết truyện này phải càng tốt hơn, cho nên tuy rằng cùng 《 Nam thần 》 là hệ liệt văn, nhưng vẫn là hy vọng tiểu thiên sứ* đem hai truyện này tách ra xem, hơn nữa Thẩm Lạc Dương tuyệt đối sẽ làm các bạn muốn ngừng mà không được, tin tưởng tôi, đừng vứt bỏ tôi.
(*tiểu thiên sứ ở đây là độc giả)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.