Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Chương 45: đêm sinh nhật.
Bố Đinh Lưu Ly
10/12/2023
Edit: Bạch Lan Tửu
Không có quần áo khiến Lâm Kiến Thâm thật khó xử, không thể cởi trần đi xuống núi đâu nhỉ?
Hạ Ngữ Băng nhìn dáng vẻ anh nỗ lực giấu thân thể cao lớn của mình sau thân cây, không nhịn được cười, đề nghị: "Nếu không anh từ từ đợi ở đây, em về lấy quần áo tới cho anh?"
Đại hắc long ló cái đầu từ trong cành lá rậm rạp, con ngươi màu ánh vàng dừng lại chỗ tụ máu trên cổ Hạ Ngữ Băng, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
Hạ Ngữ Băng không yên tâm: "Còn có biện pháp khác ư? Anh không định chờ trời tối rồi trở về chứ?"
Đại hắc long không nói gì, chỉ lui thân thể vào trong tán cây, biến mất trong nháy mắt.
"?"
Hạ Ngữ Băng chạy đến dưới gốc cây tùng kia, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy nhánh cây ngang dọc, không hề thấy bóng dáng Lâm Kiến Thâm. Cô không khỏi có chút nóng nảy, chụm tay lại đặt bên môi, hô: "Anh ơi!"
Cô vừa bị hồ yêu bóp cổ, dưới tình thế cấp bách giọng nói có hơi phá âm, chỉ thấy lá cây trên đỉnh đầu kêu sột soạt, tiếp theo một món đồ tinh tế màu đen rơi từ trên cây xuống, vừa vặn dừng trên vai Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng theo bản năng sờ một cái, sờ đến vảy mịn ấm áp như ngọc --- lập tức sợ hãi mà nhảy dựng lên.
"Có rắn!" Cô thét chói tai một tiếng, tay mắt lanh lẹ mà vung tay ném vật thể màu đen chỉ to tương tự ngón tay út!
Bịch ---
"Con rắn" màu đen bị ném trên thân cây, dính trong chốc lát rồi lại bẹp một tiếng mà rơi xuống tầng lá cây rụng trên mặt đất, mặt ngửa lên trời, hai cái cánh nhỏ bảy vung tám vẫy, bốn cái móng vuốt không ngừng khua khua loạn xạ, mãi sau một lúc lâu mới lật người lại được, lắc lắc hai cái sừng nhỏ dài trên đầu...
Từ từ đã, cánh và sừng?
Hạ Ngữ Băng lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xuống tập trung nhìn lại, con rồng màu đen nho nhỏ này không phải bản thu nhỏ của Lâm Kiến Thâm ư?
"Anh không sao chứ?" Hạ Ngữ Băng cuống quýt nâng anh lên, nhìn tiểu hắc long chưa lớn bằng ngón tay út trong lòng bàn tay, vừa mới lạ vừa buồn cười: "Sao anh lại biến thành dáng vẻ này?"
Đại khái là do thu nhỏ nên không tiện nói chuyện, hoặc là bởi vì vừa rồi bị ném đi nên ngốc luôn rồi, Lâm Kiến Thâm không lên tiếng, chỉ dọc theo cổ tay trắng nõn của Hạ Ngữ Băng mà vòng thành một vòng đầu đuôi gặp nhau, như là một cái lắc tay hình con rồng màu đen.
Thế này lại tiện hơn không ít, vì thế Hạ Ngữ Băng đeo nó về nhà, mới vừa buông giỏ trúc xong đã phát hiện trên cổ tay trống không, tiểu hắc long vẫn luôn vòng trên tay không thấy đâu. Cô sợ không cẩn thận đã đánh rơi Lâm Kiến Thâm trên đường núi, bèn vòng từ trong ra ngoài gọi một lượt: "Anh, anh có ở nhà không?"
Không ai trả lời, chỉ là phòng ngủ của Lâm Kiến Thâm trên lầu hai truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hạ Ngữ Băng không yên tâm, đem nấm trong sọt treo lên tường, sau đó giày cũng chưa cởi, bất chấp mà chạy chậm lên lầu hai, đẩy cửa phòng Lâm Kiến Thâm ra: "Anh..."
Lời còn chưa dứt, cô đã thấy một thân thể thon dài chợt lướt qua... không hề mặc quần áo.
Tiếp theo là một loạt tiếng động lách cách, long cong, loảng xoảng, cô nhanh chóng đóng cửa lại, ngây ngốc đứng ở cửa phòng mà từ từ đỏ mặt.
"Em không biết gõ cửa sao?" Tiếng nói tức giận của Lâm Kiến Thâm truyền đến từ sau cửa phòng.
"Em tưởng là đã làm mất anh rồi, gấp muốn chết được còn nhớ gì gõ cửa chứ!" Hạ Ngữ Băng cũng xấu hổ không kém gì Lâm Kiến Thâm, cô không cam lòng yếu thế, phản bác: "Em gọi tên anh, ai bảo anh không trả lời em."
Cửa đột nhiên bị người kéo ra, Lâm Kiến Thâm mặc một bộ quần áo sạch sẽ đi ra khỏi phòng, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú có vệt hồng khả nghi.
Anh mặc bộ quần áo Hạ Ngữ Băng tự tay thiết kế, không dám nâng mắt nhìn cô, cúi đầu lặng lẽ đi xuống lầu, Hạ Ngữ Băng suy nghĩ, cũng đi xuống theo.
Lâm Kiến Thâm dường như chợt nhớ đến cái gì, quay đầu nói: "Vết thương của em..." Anh duỗi tay muốn chạm vào chỗ bị thương của Hạ Ngữ Băng lại bị cô lui về phía sau một bước né tránh.
Không ngờ cô sẽ tránh né, Lâm Kiến Thâm rõ ràng ngẩn ra một chút. Hạ Ngữ Băng che chỗ bị thương trên cổ lại, mất tự nhiên nói: "Không sao, ngủ một giấc là tốt thôi."
Sau một lúc lâu nhìn cô, Lâm Kiến Thâm mới chần chờ nói: "Thật sự không cần tôi giúp đỡ?"
Hạ Ngữ Băng vừa nhớ đến phương pháp trị liệu vết thương của anh thì không nhịn được mặt đỏ tim đập nhanh, vội lắc đầu: "Thật sự không cần."
Lâm Kiến Thâm không nói nữa, chỉ xoay người đi đến ngăn tủ lấy một lọ dầu bôi hoạt huyết tan bầm, nói với Hạ Ngữ băng: "Để tôi bôi ít thuốc cho em."
Hạ Ngữ Băng không tiện từ chối, an vị ở trên sô pha ngoan ngoãn ngẩng cổ, để cho bông gòn dính nước thuốc nhẹ nhàng xoa xoa trên cổ mình, vừa lạnh lại hơi ngứa. Cô nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt sát đến thật gần của Lâm Kiến Thâm, lúc nhắm mắt lại, trong đầu đều là lời nói căm hận trước khi chết của hồ yêu.
Nếu không thể sống lâu bên yêu quái, cần gì phải vì nhất thời ham mê mà đi trêu chọc bọn họ đây?
Cô hoảng hốt nghĩ, mãi cho đến khi Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, nhắc nhở: "Thoa xong rồi, ngẩn người ra vậy."
"Không có gì, anh, hôm nay anh nấu cơm đi." Cô ngả người vào sô pha, không có tinh thần liền chơi xấu: "Em muốn ăn đồ ăn anh làm."
Có lẽ, sau này sẽ không thể ăn được nữa. Cô yên lặng nói trong lòng.
"Em đúng thật là càng ngày càng yếu ớt." Ngoài miệng Lâm Kiến Thâm ghét bỏ nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vào phòng bếp.
Hạ Ngữ Băng nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng vo gạo, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có không nỡ và vướng bận, cũng có nỗi đau nhàn nhạt như kéo tơ.
Đêm nay, Hạ Ngữ Băng mơ một giấc mộng.
Cô mơ thấy sơn cốc hẻo lánh ít dấu chân người mà cô từng đi qua kia, đom đóm và ánh trăng vẫn như cũ, một con Ứng Long đen nhánh cuộn tròn ngủ sâu nằm dưới gốc cây đa xù xì, đôi cánh bị dây leo dây dưa khóa lại, trải qua xuân hoa thu nguyệt hạ lôi đông tuyết, ngày qua ngày như là một nấm mồ biết hô hấp, chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Cảnh trong mơ yên tĩnh, có một loại áp lực khiến người ta bi thương, cô nhớ rõ bản thân đã đứng ngay dưới rồng đen, nhưng làm sao cũng không lay tỉnh được nó, bên tai không ngừng vang lên giọng nói mang theo căm ghét của hồ yêu: "... Ngươi trêu chọc hắn, cuối cùng lại bỏ lại hắn, ngươi đúng là tội nhân ích kỷ!"
"Không phải..."
"Là ngươi! Là ngươi hại hắn thật thảm!"
"Ta không có!" Hạ Ngữ Băng hét lên một tiếng, bừng tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt ướt sũng nước, tất cả đều là nước mắt.
Mộng đã tỉnh, nhưng trái tim không ngừng hoảng loạn thật lâu vẫn chưa bình ổn lại được. Lau khô đôi mắt, lấy di động trên đầu giường, vừa nhìn thì thấy mới là rạng sáng năm giờ, trời còn chưa sáng.
Cô không ngủ được, dứt khoát mở trình duyệt ra, tìm một ít biện pháp kéo dài tuổi thọ và một ít kỳ văn dị sự có liên quan đến yêu quái và thần linh, vừa mới mở trình duyệt ra thì nhìn thấy trên khung vuông nhật ký tìm kiếm nhảy ra mấy dòng lịch sử tìm kiếm:
【Em gái tức giận nên dỗ thế nào】
【 Em gái đột nhiên không để ý đến tôi là vì nguyên nhân gì】
【 Làm sao để xác định mình có thích một người 】
【 Yêu quái và con người có thể yêu đương không 】
...
Ban đầu Hạ Ngữ Băng còn chưa hiểu gì, không hiểu mình đã làm ra chuyện kì quái kia khi nào, chẳng lẽ là khi nằm mơ đã mộng du đi làm? Qua một hồi lâu mới nhớ lại, ngày hôm qua cô vẫn luôn nghĩ đến những lời hồ yêu đã nói trước khi chết, vẫn luôn ngoài sáng trong tối mà tránh né Lâm Kiến Thâm lại gần, không hề có phản ứng gì với anh. Lâm Kiến Thâm ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định đã cảm nhận ra khác thường.
Trước khi đi ngủ, Lâm Kiến Thâm gõ cửa phòng ngủ của cô, đứng trước cửa nhìn cô một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Có thể mượn ipad của em dùng một chút không?"
Tài khoản Baidu mà Hạ Ngữ Băng dùng cho ipad và di động là cùng một cái, vừa nhìn là hiểu hết nhật ký tìm kiếm. Hai người ở chung lâu như vậy, Hạ Ngữ Băng cũng thường cho anh mượn ipad xem tin tức, hoặc là nhờ anh làm một ít nhiệm vụ trong trò chơi, cho nên lần này Lâm Kiến Thâm muốn mượn ipad của cô, cô cũng cho rằng Lâm Kiến Thâm muốn mượn xem tin tức mà thôi, không nghĩ đến anh lại đi tra những cái đó.
Hạ Ngữ Băng dựa theo nhật ký tìm kiếm của anh mà dò xem từng cái một, càng xem càng chua xót. Cô xoa xoa đôi mắt, nắm chặt di động đang nóng lên, nằm ngửa ra, nghĩ thầm: Có phải anh ấy cũng có một chút thích mình không?
Nhưng mà, vì sao lại vào đúng lúc này?
Cô thở ra một hơi thật dài, dùng chăn che mặt lại, trằn trọc đến hừng đông.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, cô nên về Hàng Châu, theo thường lệ thì sẽ là Lâm Kiến Thâm lái xe đưa cô đến nhà ga thành phố. Tối hôm qua Hạ Ngữ Băng ngủ không ngon, vừa lên xe đã nặng nặng nề nề mà chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi tới nhà ga cô mới lấy lại phản ứng, dọc theo đường đi cô đều không nói chuyện với Lâm Kiến Thâm.
Lúc từ biệt để vào nhà ga, Lâm Kiến Thâm thật sự không chịu nổi yên lặng mà hỏi cô một câu: "Lần trở về tới là khi nào?" Còn chưa chờ Hạ Ngữ Băng trả lời Lâm Kiến Thâm đã bổ sung: "Tôi có thể đến đón em."
Ánh mặt trời màu vàng nhạt, dừng ở trên người không có chút hơi ấm nào, gió thổi qua là có thể cảm nhận được vẻ lạnh lẽo hiu quạnh của gió thu, Hạ Ngữ Băng kéo hành lý đứng trong đám người tới tới lui lui, qua một lúc lâu mới nói: "Để nói sau."
Đáp án thay đổi, tâm tình Lâm Kiến Thâm cũng thay đổi theo, thậm chí trong một cái chớp mắt anh còn hơi hoảng loạn, e sợ nếu để Hạ Ngữ Băng xoay người rời đi thì cô sẽ không bao giờ quay về nữa.
"Em sẽ gọi điện thoại cho tôi chứ?" Anh lại hỏi.
Hạ Ngữ Băng nghĩ nghĩ, kiên định gật đầu: "Em sẽ, mặc kệ ra sao, anh mãi mãi là người thân của em."
Lúc này Lâm Kiến Thâm mới cười, nhẹ gật đầu: "Được."
Hạ Ngữ Băng phất phất tay tạm biệt anh, lúc xoay người lại nghe tiếng nói vững vàng của Lâm Kiến Thâm truyền đến, không có chút do dự nào: "Hạ Ngữ Băng, vấn đề hôm đó em hỏi tôi, tôi sẽ cho em đáp án."
Hạ Ngữ Băng kinh ngạc xoay người, thấy Lâm Kiến Thâm nổi bật đứng trong đám người, nghiêm túc mà bổ sung: "Rất nhanh thôi."
Ngoài dự liệu, Hạ Ngữ Băng không có vui sướng như trong tưởng tượng, chỉ có hốc mắt hơi chua xót, cực lực khống chế mong muốn lao đến ôm anh, khẽ nói: "Không vội."
Vẫn là trời cao mây thưa, vẫn là thiếu niên mặt mày tươi sáng đứng đối diện, nhưng so với ngày đó thì nhiều thêm mấy phần hiu quạnh của mùa thu.
Năm bốn đại học cơ bản đã kết thúc chương trình học, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, đi thực tập, Hạ Ngữ Băng lấy cái giấy chứng nhận đã thực tập tại công ty Hạ Tông Trạch, dọn từ trường về chung cư nhỏ của mình, mỗi ngày ngoại trừ phác thảo thì chính là nấu ăn, thỉnh thoảng có thể cùng bạn bè ra ngoài mà ăn chơi trụy lạc ngập trong vàng son một lần, mỗi ngày đều sắp xếp lịch trình bản thân đến kín mít, như là muốn cố tình quên đi một người không nên nhớ thương, một ít chuyện không nên hy vọng xa vời...
Chỉ là ngẫu nhiên những lúc đêm khuya yên tĩnh, một mình cô nằm trong ổ chăn cũng sẽ nhớ đến đom đóm và ánh trăng ở dưới quê, cùng với Ứng Long cô độc dưới ánh trăng kia.
Đảo mắt đã đến sinh nhật của Hạ Ngữ Băng, dựa theo quy tắc cũ, buổi trưa cô sẽ ở nhà cùng Hạ Tông Trạch ăn sinh nhật, còn lại buổi tối là cùng bạn bè vui chơi.
Vương Toa Toa làm cho cô một bữa tiệc sinh nhật, ăn cơm đi KTV, đánh bi-a, chơi điện tử, trong bữa tiệc ngoại trừ có mấy cô gái chơi thân với nhau, còn có không ít người thân của họ và một ít nam sinh muốn theo đuổi Hạ Ngữ Băng. Trịnh Ngạn cũng tặng quà, nhưng là nhờ Vương Toa Toa mang đến, bản thân không lộ diện, chắc là không muốn khiến cô ngượng ngùng.
Một đám người trẻ tuổi ầm ĩ đến tận hơn mười giờ tối vẫn chưa chịu ngừng, sau khi cắt bánh sinh nhật, Hạ Ngữ Băng lấy lý do đi WC mà trốn khỏi đám bạn đang khóc đến quỷ khóc thần sầu kia.
Ở trong WC trang điểm lại, di động trong túi kêu lên không ngừng, cô một tay cầm son môi, một tay gian nan móc di động ra, vừa nhìn thì thấy hóa ra là dãy số quen thuộc đến từ vùng quê xa xôi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Thâm chủ động gọi điện thoại cho cô.
Tút ---
Ngón tay không chịu khống chế mà ấn xuống nút nhận, nghe được giọng nói thanh lãnh xuyên qua ống nghe di động truyền đến: "Alo, Hạ Ngữ Băng?"
"Vâng, anh?" Có lẽ là do uống rượu, giọng nói có chút khô, như là bị nước mắt quét qua.
Sau một lúc, Lâm Kiến Thâm thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Một câu nhẹ nhàng đã gợi lên ký ức từ xa xưa.
【Anh còn chưa trả lời tôi đâu? Tháng mấy năm chín bảy?
Ngày bảy tháng bảy.
Thất tịch à, khéo vậy sao? Tôi là ngày hai mươi tám tháng mười ăn sinh nhật dương lịch.】
Không ngờ lúc trước chỉ là thuận miệng nhắc đến sinh nhật, vậy mà anh lại lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Cổ họng Hạ Ngữ Băng như bị lấp kín, trong nháy mắt ngôn từ đều tụt về số âm, mãi hồi lâu mới khó khăn mà "a" một tiếng, nói: "Cảm ơn."
Lại là một hồi yên lặng, thiên ngôn vạn ngữ đều giấu trong hơi thở phập phồng của hai người.
"Sao em không nhận điện thoại?"
"Sao đến giờ anh còn chưa ngủ?"
Hai người trăm miệng một lời, lại không hẹn mà cùng mở miệng.
Hạ Ngữ Băng phản ứng lại, vội dò lại nhật ký cuộc gọi, vừa nhìn, quả nhiên thấy không ít cuộc gọi nhỡ của lâm Kiến Thâm, bắt đầu từ bảy giờ tối đến tận hơn mười rưỡi, mỗi cuộc cách nhau nửa giờ.
"Xin lỗi anh nha, điện thoại để ở trong túi xách, hơn nữa trong phòng rất ồn, em không nghe thấy." Hạ Ngữ Băng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc Lâm Kiến Thâm canh giữ trước bộ điện thoại đã cũ kia, và biểu tình mỗi lần anh ấn số điện thoại của cô, trong lòng lại không ngừng khó chịu, vội vàng giải thích: "Em thật sự không nghe thấy."
"Tôi biết rồi." Dừng một chút, Lâm Kiến Thâm hít một hơi thật sâu, hỏi: "Em nói địa chỉ nhà em cho tôi được không? Tôi đã làm cho em một bộ..."
"Hạ Ngữ Băng, mau ra hát đi!" Vương Toa Toa và mấy nữ sinh cãi cọ ầm ĩ đi vào WC, lôi kéo tay Hạ Ngữ Băng, náo loạn: "Sinh nhật lại trốn trong nhà vệ sinh làm gì hả? Tiếp khách đi chứ! Đi đi đi!"
Hạ Ngữ Băng bị cô ấy náo loạn đến hết cách, cũng không nghe rõ vừa rồi Lâm Kiến Thâm nói gì, vội vàng ngắt lời anh: "Anh, đợi lát nữa em gọi lại cho anh nha."
Tút tút ---
Trong điện thoại truyền đến từng tiếng tút, Lâm Kiến Thâm rũ mi mắt xuống che cô đơn trong đáy mắt, nhẹ nhàng gác điện thoại.
Ở trên bàn trà ngoài phòng khách có một cái hộp gỗ tinh xảo sơn màu đỏ, trong hộp đặt một bộ dụng cụ ăn được làm thủ công. Mâm gỗ có tai mèo, chén gỗ, dĩa, đũa, tổng cộng mười hai món, tất cả đều lấy cổ mộc trong núi làm nguyên liệu, lấy linh lực làm đao, từng nhát từng nhát mà mài, mỗi một món đều được Lâm Kiến Thâm tỉ mỉ làm ra, trong lúc phơi nắng trên thượng du bởi vì không cẩn thận mà làm hỏng một cái mâm, anh phải làm lại lần nữa.
Bên cạnh hộp gỗ còn đặt một tờ đơn hàng chuyển phát nhanh, đáng tiếc lại không lấy được thông tin người nhận.
Không có quần áo khiến Lâm Kiến Thâm thật khó xử, không thể cởi trần đi xuống núi đâu nhỉ?
Hạ Ngữ Băng nhìn dáng vẻ anh nỗ lực giấu thân thể cao lớn của mình sau thân cây, không nhịn được cười, đề nghị: "Nếu không anh từ từ đợi ở đây, em về lấy quần áo tới cho anh?"
Đại hắc long ló cái đầu từ trong cành lá rậm rạp, con ngươi màu ánh vàng dừng lại chỗ tụ máu trên cổ Hạ Ngữ Băng, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
Hạ Ngữ Băng không yên tâm: "Còn có biện pháp khác ư? Anh không định chờ trời tối rồi trở về chứ?"
Đại hắc long không nói gì, chỉ lui thân thể vào trong tán cây, biến mất trong nháy mắt.
"?"
Hạ Ngữ Băng chạy đến dưới gốc cây tùng kia, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy nhánh cây ngang dọc, không hề thấy bóng dáng Lâm Kiến Thâm. Cô không khỏi có chút nóng nảy, chụm tay lại đặt bên môi, hô: "Anh ơi!"
Cô vừa bị hồ yêu bóp cổ, dưới tình thế cấp bách giọng nói có hơi phá âm, chỉ thấy lá cây trên đỉnh đầu kêu sột soạt, tiếp theo một món đồ tinh tế màu đen rơi từ trên cây xuống, vừa vặn dừng trên vai Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng theo bản năng sờ một cái, sờ đến vảy mịn ấm áp như ngọc --- lập tức sợ hãi mà nhảy dựng lên.
"Có rắn!" Cô thét chói tai một tiếng, tay mắt lanh lẹ mà vung tay ném vật thể màu đen chỉ to tương tự ngón tay út!
Bịch ---
"Con rắn" màu đen bị ném trên thân cây, dính trong chốc lát rồi lại bẹp một tiếng mà rơi xuống tầng lá cây rụng trên mặt đất, mặt ngửa lên trời, hai cái cánh nhỏ bảy vung tám vẫy, bốn cái móng vuốt không ngừng khua khua loạn xạ, mãi sau một lúc lâu mới lật người lại được, lắc lắc hai cái sừng nhỏ dài trên đầu...
Từ từ đã, cánh và sừng?
Hạ Ngữ Băng lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xuống tập trung nhìn lại, con rồng màu đen nho nhỏ này không phải bản thu nhỏ của Lâm Kiến Thâm ư?
"Anh không sao chứ?" Hạ Ngữ Băng cuống quýt nâng anh lên, nhìn tiểu hắc long chưa lớn bằng ngón tay út trong lòng bàn tay, vừa mới lạ vừa buồn cười: "Sao anh lại biến thành dáng vẻ này?"
Đại khái là do thu nhỏ nên không tiện nói chuyện, hoặc là bởi vì vừa rồi bị ném đi nên ngốc luôn rồi, Lâm Kiến Thâm không lên tiếng, chỉ dọc theo cổ tay trắng nõn của Hạ Ngữ Băng mà vòng thành một vòng đầu đuôi gặp nhau, như là một cái lắc tay hình con rồng màu đen.
Thế này lại tiện hơn không ít, vì thế Hạ Ngữ Băng đeo nó về nhà, mới vừa buông giỏ trúc xong đã phát hiện trên cổ tay trống không, tiểu hắc long vẫn luôn vòng trên tay không thấy đâu. Cô sợ không cẩn thận đã đánh rơi Lâm Kiến Thâm trên đường núi, bèn vòng từ trong ra ngoài gọi một lượt: "Anh, anh có ở nhà không?"
Không ai trả lời, chỉ là phòng ngủ của Lâm Kiến Thâm trên lầu hai truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hạ Ngữ Băng không yên tâm, đem nấm trong sọt treo lên tường, sau đó giày cũng chưa cởi, bất chấp mà chạy chậm lên lầu hai, đẩy cửa phòng Lâm Kiến Thâm ra: "Anh..."
Lời còn chưa dứt, cô đã thấy một thân thể thon dài chợt lướt qua... không hề mặc quần áo.
Tiếp theo là một loạt tiếng động lách cách, long cong, loảng xoảng, cô nhanh chóng đóng cửa lại, ngây ngốc đứng ở cửa phòng mà từ từ đỏ mặt.
"Em không biết gõ cửa sao?" Tiếng nói tức giận của Lâm Kiến Thâm truyền đến từ sau cửa phòng.
"Em tưởng là đã làm mất anh rồi, gấp muốn chết được còn nhớ gì gõ cửa chứ!" Hạ Ngữ Băng cũng xấu hổ không kém gì Lâm Kiến Thâm, cô không cam lòng yếu thế, phản bác: "Em gọi tên anh, ai bảo anh không trả lời em."
Cửa đột nhiên bị người kéo ra, Lâm Kiến Thâm mặc một bộ quần áo sạch sẽ đi ra khỏi phòng, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú có vệt hồng khả nghi.
Anh mặc bộ quần áo Hạ Ngữ Băng tự tay thiết kế, không dám nâng mắt nhìn cô, cúi đầu lặng lẽ đi xuống lầu, Hạ Ngữ Băng suy nghĩ, cũng đi xuống theo.
Lâm Kiến Thâm dường như chợt nhớ đến cái gì, quay đầu nói: "Vết thương của em..." Anh duỗi tay muốn chạm vào chỗ bị thương của Hạ Ngữ Băng lại bị cô lui về phía sau một bước né tránh.
Không ngờ cô sẽ tránh né, Lâm Kiến Thâm rõ ràng ngẩn ra một chút. Hạ Ngữ Băng che chỗ bị thương trên cổ lại, mất tự nhiên nói: "Không sao, ngủ một giấc là tốt thôi."
Sau một lúc lâu nhìn cô, Lâm Kiến Thâm mới chần chờ nói: "Thật sự không cần tôi giúp đỡ?"
Hạ Ngữ Băng vừa nhớ đến phương pháp trị liệu vết thương của anh thì không nhịn được mặt đỏ tim đập nhanh, vội lắc đầu: "Thật sự không cần."
Lâm Kiến Thâm không nói nữa, chỉ xoay người đi đến ngăn tủ lấy một lọ dầu bôi hoạt huyết tan bầm, nói với Hạ Ngữ băng: "Để tôi bôi ít thuốc cho em."
Hạ Ngữ Băng không tiện từ chối, an vị ở trên sô pha ngoan ngoãn ngẩng cổ, để cho bông gòn dính nước thuốc nhẹ nhàng xoa xoa trên cổ mình, vừa lạnh lại hơi ngứa. Cô nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt sát đến thật gần của Lâm Kiến Thâm, lúc nhắm mắt lại, trong đầu đều là lời nói căm hận trước khi chết của hồ yêu.
Nếu không thể sống lâu bên yêu quái, cần gì phải vì nhất thời ham mê mà đi trêu chọc bọn họ đây?
Cô hoảng hốt nghĩ, mãi cho đến khi Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, nhắc nhở: "Thoa xong rồi, ngẩn người ra vậy."
"Không có gì, anh, hôm nay anh nấu cơm đi." Cô ngả người vào sô pha, không có tinh thần liền chơi xấu: "Em muốn ăn đồ ăn anh làm."
Có lẽ, sau này sẽ không thể ăn được nữa. Cô yên lặng nói trong lòng.
"Em đúng thật là càng ngày càng yếu ớt." Ngoài miệng Lâm Kiến Thâm ghét bỏ nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vào phòng bếp.
Hạ Ngữ Băng nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng vo gạo, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có không nỡ và vướng bận, cũng có nỗi đau nhàn nhạt như kéo tơ.
Đêm nay, Hạ Ngữ Băng mơ một giấc mộng.
Cô mơ thấy sơn cốc hẻo lánh ít dấu chân người mà cô từng đi qua kia, đom đóm và ánh trăng vẫn như cũ, một con Ứng Long đen nhánh cuộn tròn ngủ sâu nằm dưới gốc cây đa xù xì, đôi cánh bị dây leo dây dưa khóa lại, trải qua xuân hoa thu nguyệt hạ lôi đông tuyết, ngày qua ngày như là một nấm mồ biết hô hấp, chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Cảnh trong mơ yên tĩnh, có một loại áp lực khiến người ta bi thương, cô nhớ rõ bản thân đã đứng ngay dưới rồng đen, nhưng làm sao cũng không lay tỉnh được nó, bên tai không ngừng vang lên giọng nói mang theo căm ghét của hồ yêu: "... Ngươi trêu chọc hắn, cuối cùng lại bỏ lại hắn, ngươi đúng là tội nhân ích kỷ!"
"Không phải..."
"Là ngươi! Là ngươi hại hắn thật thảm!"
"Ta không có!" Hạ Ngữ Băng hét lên một tiếng, bừng tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt ướt sũng nước, tất cả đều là nước mắt.
Mộng đã tỉnh, nhưng trái tim không ngừng hoảng loạn thật lâu vẫn chưa bình ổn lại được. Lau khô đôi mắt, lấy di động trên đầu giường, vừa nhìn thì thấy mới là rạng sáng năm giờ, trời còn chưa sáng.
Cô không ngủ được, dứt khoát mở trình duyệt ra, tìm một ít biện pháp kéo dài tuổi thọ và một ít kỳ văn dị sự có liên quan đến yêu quái và thần linh, vừa mới mở trình duyệt ra thì nhìn thấy trên khung vuông nhật ký tìm kiếm nhảy ra mấy dòng lịch sử tìm kiếm:
【Em gái tức giận nên dỗ thế nào】
【 Em gái đột nhiên không để ý đến tôi là vì nguyên nhân gì】
【 Làm sao để xác định mình có thích một người 】
【 Yêu quái và con người có thể yêu đương không 】
...
Ban đầu Hạ Ngữ Băng còn chưa hiểu gì, không hiểu mình đã làm ra chuyện kì quái kia khi nào, chẳng lẽ là khi nằm mơ đã mộng du đi làm? Qua một hồi lâu mới nhớ lại, ngày hôm qua cô vẫn luôn nghĩ đến những lời hồ yêu đã nói trước khi chết, vẫn luôn ngoài sáng trong tối mà tránh né Lâm Kiến Thâm lại gần, không hề có phản ứng gì với anh. Lâm Kiến Thâm ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định đã cảm nhận ra khác thường.
Trước khi đi ngủ, Lâm Kiến Thâm gõ cửa phòng ngủ của cô, đứng trước cửa nhìn cô một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Có thể mượn ipad của em dùng một chút không?"
Tài khoản Baidu mà Hạ Ngữ Băng dùng cho ipad và di động là cùng một cái, vừa nhìn là hiểu hết nhật ký tìm kiếm. Hai người ở chung lâu như vậy, Hạ Ngữ Băng cũng thường cho anh mượn ipad xem tin tức, hoặc là nhờ anh làm một ít nhiệm vụ trong trò chơi, cho nên lần này Lâm Kiến Thâm muốn mượn ipad của cô, cô cũng cho rằng Lâm Kiến Thâm muốn mượn xem tin tức mà thôi, không nghĩ đến anh lại đi tra những cái đó.
Hạ Ngữ Băng dựa theo nhật ký tìm kiếm của anh mà dò xem từng cái một, càng xem càng chua xót. Cô xoa xoa đôi mắt, nắm chặt di động đang nóng lên, nằm ngửa ra, nghĩ thầm: Có phải anh ấy cũng có một chút thích mình không?
Nhưng mà, vì sao lại vào đúng lúc này?
Cô thở ra một hơi thật dài, dùng chăn che mặt lại, trằn trọc đến hừng đông.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, cô nên về Hàng Châu, theo thường lệ thì sẽ là Lâm Kiến Thâm lái xe đưa cô đến nhà ga thành phố. Tối hôm qua Hạ Ngữ Băng ngủ không ngon, vừa lên xe đã nặng nặng nề nề mà chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi tới nhà ga cô mới lấy lại phản ứng, dọc theo đường đi cô đều không nói chuyện với Lâm Kiến Thâm.
Lúc từ biệt để vào nhà ga, Lâm Kiến Thâm thật sự không chịu nổi yên lặng mà hỏi cô một câu: "Lần trở về tới là khi nào?" Còn chưa chờ Hạ Ngữ Băng trả lời Lâm Kiến Thâm đã bổ sung: "Tôi có thể đến đón em."
Ánh mặt trời màu vàng nhạt, dừng ở trên người không có chút hơi ấm nào, gió thổi qua là có thể cảm nhận được vẻ lạnh lẽo hiu quạnh của gió thu, Hạ Ngữ Băng kéo hành lý đứng trong đám người tới tới lui lui, qua một lúc lâu mới nói: "Để nói sau."
Đáp án thay đổi, tâm tình Lâm Kiến Thâm cũng thay đổi theo, thậm chí trong một cái chớp mắt anh còn hơi hoảng loạn, e sợ nếu để Hạ Ngữ Băng xoay người rời đi thì cô sẽ không bao giờ quay về nữa.
"Em sẽ gọi điện thoại cho tôi chứ?" Anh lại hỏi.
Hạ Ngữ Băng nghĩ nghĩ, kiên định gật đầu: "Em sẽ, mặc kệ ra sao, anh mãi mãi là người thân của em."
Lúc này Lâm Kiến Thâm mới cười, nhẹ gật đầu: "Được."
Hạ Ngữ Băng phất phất tay tạm biệt anh, lúc xoay người lại nghe tiếng nói vững vàng của Lâm Kiến Thâm truyền đến, không có chút do dự nào: "Hạ Ngữ Băng, vấn đề hôm đó em hỏi tôi, tôi sẽ cho em đáp án."
Hạ Ngữ Băng kinh ngạc xoay người, thấy Lâm Kiến Thâm nổi bật đứng trong đám người, nghiêm túc mà bổ sung: "Rất nhanh thôi."
Ngoài dự liệu, Hạ Ngữ Băng không có vui sướng như trong tưởng tượng, chỉ có hốc mắt hơi chua xót, cực lực khống chế mong muốn lao đến ôm anh, khẽ nói: "Không vội."
Vẫn là trời cao mây thưa, vẫn là thiếu niên mặt mày tươi sáng đứng đối diện, nhưng so với ngày đó thì nhiều thêm mấy phần hiu quạnh của mùa thu.
Năm bốn đại học cơ bản đã kết thúc chương trình học, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, đi thực tập, Hạ Ngữ Băng lấy cái giấy chứng nhận đã thực tập tại công ty Hạ Tông Trạch, dọn từ trường về chung cư nhỏ của mình, mỗi ngày ngoại trừ phác thảo thì chính là nấu ăn, thỉnh thoảng có thể cùng bạn bè ra ngoài mà ăn chơi trụy lạc ngập trong vàng son một lần, mỗi ngày đều sắp xếp lịch trình bản thân đến kín mít, như là muốn cố tình quên đi một người không nên nhớ thương, một ít chuyện không nên hy vọng xa vời...
Chỉ là ngẫu nhiên những lúc đêm khuya yên tĩnh, một mình cô nằm trong ổ chăn cũng sẽ nhớ đến đom đóm và ánh trăng ở dưới quê, cùng với Ứng Long cô độc dưới ánh trăng kia.
Đảo mắt đã đến sinh nhật của Hạ Ngữ Băng, dựa theo quy tắc cũ, buổi trưa cô sẽ ở nhà cùng Hạ Tông Trạch ăn sinh nhật, còn lại buổi tối là cùng bạn bè vui chơi.
Vương Toa Toa làm cho cô một bữa tiệc sinh nhật, ăn cơm đi KTV, đánh bi-a, chơi điện tử, trong bữa tiệc ngoại trừ có mấy cô gái chơi thân với nhau, còn có không ít người thân của họ và một ít nam sinh muốn theo đuổi Hạ Ngữ Băng. Trịnh Ngạn cũng tặng quà, nhưng là nhờ Vương Toa Toa mang đến, bản thân không lộ diện, chắc là không muốn khiến cô ngượng ngùng.
Một đám người trẻ tuổi ầm ĩ đến tận hơn mười giờ tối vẫn chưa chịu ngừng, sau khi cắt bánh sinh nhật, Hạ Ngữ Băng lấy lý do đi WC mà trốn khỏi đám bạn đang khóc đến quỷ khóc thần sầu kia.
Ở trong WC trang điểm lại, di động trong túi kêu lên không ngừng, cô một tay cầm son môi, một tay gian nan móc di động ra, vừa nhìn thì thấy hóa ra là dãy số quen thuộc đến từ vùng quê xa xôi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Thâm chủ động gọi điện thoại cho cô.
Tút ---
Ngón tay không chịu khống chế mà ấn xuống nút nhận, nghe được giọng nói thanh lãnh xuyên qua ống nghe di động truyền đến: "Alo, Hạ Ngữ Băng?"
"Vâng, anh?" Có lẽ là do uống rượu, giọng nói có chút khô, như là bị nước mắt quét qua.
Sau một lúc, Lâm Kiến Thâm thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Một câu nhẹ nhàng đã gợi lên ký ức từ xa xưa.
【Anh còn chưa trả lời tôi đâu? Tháng mấy năm chín bảy?
Ngày bảy tháng bảy.
Thất tịch à, khéo vậy sao? Tôi là ngày hai mươi tám tháng mười ăn sinh nhật dương lịch.】
Không ngờ lúc trước chỉ là thuận miệng nhắc đến sinh nhật, vậy mà anh lại lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Cổ họng Hạ Ngữ Băng như bị lấp kín, trong nháy mắt ngôn từ đều tụt về số âm, mãi hồi lâu mới khó khăn mà "a" một tiếng, nói: "Cảm ơn."
Lại là một hồi yên lặng, thiên ngôn vạn ngữ đều giấu trong hơi thở phập phồng của hai người.
"Sao em không nhận điện thoại?"
"Sao đến giờ anh còn chưa ngủ?"
Hai người trăm miệng một lời, lại không hẹn mà cùng mở miệng.
Hạ Ngữ Băng phản ứng lại, vội dò lại nhật ký cuộc gọi, vừa nhìn, quả nhiên thấy không ít cuộc gọi nhỡ của lâm Kiến Thâm, bắt đầu từ bảy giờ tối đến tận hơn mười rưỡi, mỗi cuộc cách nhau nửa giờ.
"Xin lỗi anh nha, điện thoại để ở trong túi xách, hơn nữa trong phòng rất ồn, em không nghe thấy." Hạ Ngữ Băng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc Lâm Kiến Thâm canh giữ trước bộ điện thoại đã cũ kia, và biểu tình mỗi lần anh ấn số điện thoại của cô, trong lòng lại không ngừng khó chịu, vội vàng giải thích: "Em thật sự không nghe thấy."
"Tôi biết rồi." Dừng một chút, Lâm Kiến Thâm hít một hơi thật sâu, hỏi: "Em nói địa chỉ nhà em cho tôi được không? Tôi đã làm cho em một bộ..."
"Hạ Ngữ Băng, mau ra hát đi!" Vương Toa Toa và mấy nữ sinh cãi cọ ầm ĩ đi vào WC, lôi kéo tay Hạ Ngữ Băng, náo loạn: "Sinh nhật lại trốn trong nhà vệ sinh làm gì hả? Tiếp khách đi chứ! Đi đi đi!"
Hạ Ngữ Băng bị cô ấy náo loạn đến hết cách, cũng không nghe rõ vừa rồi Lâm Kiến Thâm nói gì, vội vàng ngắt lời anh: "Anh, đợi lát nữa em gọi lại cho anh nha."
Tút tút ---
Trong điện thoại truyền đến từng tiếng tút, Lâm Kiến Thâm rũ mi mắt xuống che cô đơn trong đáy mắt, nhẹ nhàng gác điện thoại.
Ở trên bàn trà ngoài phòng khách có một cái hộp gỗ tinh xảo sơn màu đỏ, trong hộp đặt một bộ dụng cụ ăn được làm thủ công. Mâm gỗ có tai mèo, chén gỗ, dĩa, đũa, tổng cộng mười hai món, tất cả đều lấy cổ mộc trong núi làm nguyên liệu, lấy linh lực làm đao, từng nhát từng nhát mà mài, mỗi một món đều được Lâm Kiến Thâm tỉ mỉ làm ra, trong lúc phơi nắng trên thượng du bởi vì không cẩn thận mà làm hỏng một cái mâm, anh phải làm lại lần nữa.
Bên cạnh hộp gỗ còn đặt một tờ đơn hàng chuyển phát nhanh, đáng tiếc lại không lấy được thông tin người nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.