Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 1: về nông thôn

Bố Đinh Lưu Ly

10/12/2023

Edit: Yuzu

 

Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng lại mơ thấy bà.

 

Trong mơ, bà đứng trên cây cầu đá của một con suối, dòng nước phản chiếu nụ cười hiền lành và dịu dàng của bà, bà đang vẫy tay với Hạ Ngữ Băng lúc nhỏ: "Tiểu Ngữ ngoan, về ăn cơm nào!"

 

 

Bà ngoại trong trí nhớ vẫn là một bà lão khỏe mạnh, bà rất khéo tay, sẽ làm nhiều món ăn rất ngon, sẽ thêu một ít hoa, chim sinh động như hàng thêu Hồ Nam, sẽ ôm cô bé Hạ Ngữ Băng ngồi trên ghế bập bênh làm bằng tre, phe phẩy quạt hương bồ, nhìn bầu trời sao lấp lánh, hát một bài ca dao không biết tên.

 

Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn.

 

Bà ngoại đến Hàng Châu chữa bệnh chưa bao lâu đã mang theo nỗi nhớ chồng và con gái mất sớm được tích tụ hơn bốn mươi năm mà vĩnh biệt cõi đời này.

 

Trước khi qua đời, bà ngoại đã lập di chúc, để lại ngôi nhà ở nông thôn và tất cả mọi thứ ở đó cho Hạ Ngữ Băng, chỉ với một điều kiện duy nhất: Giữ lại quyền cư trú của Lâm Kiến Thâm trong căn nhà đó.

 

Lâm Kiến Thâm, là cháu trai bà ngoại nhận nuôi ba năm trước.

 

Mấy năm nay Lâm Kiến Thâm vẫn luôn chăm sóc bà ngoại, giữ anh ta ở lại cũng không coi là quá đáng. Huống chi Hạ Ngữ Băng là một phú nhị đại, cũng không ham bất động sản ở nông thôn, cô chỉ muốn bà ngoại sống thật lâu.

 

Nhưng nó đã là hy vọng xa xôi không thể với tới rồi.

 

 

Hạ Ngữ Băng mất mẹ từ nhỏ, bây giờ, bà ngoại thương cô nhất cũng ra đi…

 



 

Chiếc SUV màu đen dọc theo con đường quốc lộ gập ghềnh của trấn Phỉ Thúy, chạy vào con đường núi mới đổ xi măng. Sau khi lái xe dọc theo con đường núi quanh co khoảng mười phút, nhà cửa dần trở nên thưa thớt, màu xanh dần tăng lên, từng mảng màu xanh của núi rừng giống như những bức tranh bằng màu nước vô giá, không hề keo kiệt mà trải rộng ra trước mắt, ngọn núi màu xanh rộng mở vòng tay, nghênh đón những linh hồn lá rụng về cội.

 

Két -

 

Tiếng thắng gấp chói tai, thân thể Hạ Ngữ Băng đổ về phía trước theo quán tính, cô bỗng bừng tỉnh từ trong cơn mơ ngủ.

 

Khi cô tỉnh dậy trên lông mi còn vương nước mắt, hơi mơ màng ngồi sau ghế của người lái xe, cô điều chỉnh tư thế, hai tay ôm chặt di ảnh của bà ngoại.

 

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Ngữ Băng hỏi.

 

“Vừa rồi có bóng màu đen chạy qua, không biết là cái gì.” Hạ Tông Trạch nói xong thì tháo dây an toàn, mở cửa đứng trước xe kiểm tra.

 

Cửa xe vừa mở ra, sự lạnh lẽo của núi sâu rừng hoang và tiếng ve ồn ào ập đến, còn lạnh hơn vài phần so với điều hòa trong xe. Hạ Ngữ Băng hạ cửa sổ xe xuống, vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, con đường này được xây trong núi, kéo dài đến nơi không biết tên, những cây cổ thụ che trời mọc san sát nhau, rậm rạp đến mức không nhìn thấy mặt trời, chỉ có những tia nắng nhỏ xuyên qua cành lá chiếu xuống, tạo thành vô số những cột sáng thật nhỏ.

 

Bọn họ đã rời khỏi trung tâm của thị trấn, đi vào trong bụng núi, chả trách lại râm mát tĩnh lặng đến thế.

 

Trong bụi cỏ ven đường, một bia đá nhiều năm không được tu sửa đã không nhìn rõ chữ, có lẽ là ranh giới giữa hai thôn; còn có một tượng Thổ địa công công nho nhỏ bị rêu xanh phủ kín nằm nghiêng trong đám cỏ dại, không thấy rõ khuôn mặt.

 



Hạ Tông Trạch còn đang kiểm tra tình hình ở phía trước xe thì Từ Miêu ngồi ở ghế phụ đã lo lắng hỏi ông: “Tông Trạch, có đụng phải cái gì hay không?”

 

À, đúng rồi, Từ Miêu là niềm vui mới của Hạ Tông Trạch, rất trẻ, chỉ lớn hơn Hạ Ngữ Băng năm tuổi.

 

Từ Miêu cũng không phải là người mẹ kế ác độc, ngược lại cô rất xinh đẹp lại dịu dàng, dịu dàng giống người mẹ đã mất sớm của Hạ Ngữ Băng… Nhưng, Hạ Ngữ Băng không thích Từ Miêu.

 

Hạ Tông Trạch chỉ có thể là người đàn ông của mẹ cô, cô ghét tất cả những người phụ nữ đã cướp Hạ Tông Trạch.

 

Một nỗi muộn phiền không rõ ngọn nguồn dâng lên, Hạ Ngữ Băng cẩn thận buông di ảnh của bà ngoại, đẩy cửa xuống xe.

 

"Ai, Tiểu Ngữ, đi đâu vậy?" Sau lưng, giọng nói dịu dàng cẩn thận của Từ Miêu vang lên.

 

“Đi xuống hít thở không khí.” Hạ Ngữ Băng đóng sầm cửa xe, ương ngạnh kiên cường nói: “Hơn nữa, đừng gọi tôi là ‘Tiểu Ngữ ’, tôi và cô không thân thiết đến như vậy.”

 

Từ Miêu không nói gì nữa.

 

Hạ Ngữ Băng mặc một chiếc váy đen dài qua gối, vì trời nóng, mái tóc dài buộc lỏng lẻo thành một khối tròn trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài mịn màng, cổ tay áo và tóc mai cài hoa trắng, trang trọng và nghiêm túc. Cô ngồi xổm trước cột mốc ranh giới, ánh sáng bị lá cây cắt nhỏ vụn chiếu lên người cô, giống như bước ra từ đồng thoại.

 

Tượng Thổ địa nằm lẻ loi trong bụi cỏ, nhìn có chút đáng thương, Hạ Ngữ Băng nhàm chán vươn tay vào bụi cỏ dựng thẳng tượng đá lên. Là bộ dáng một ông lão với bộ râu và lông mi dài, mặc chiếc áo rộng tay, nhưng đang xụ mặt, nhìn có chút ưu sầu.

 

Hạ Ngữ Băng thất thần nhìn chằm chằm vào Thổ địa lão gia gia, chợt có một trận gió lạnh thổi qua, lá cây lay động xào xạc trên đỉnh đầu, như là đang ngâm xướng một khúc hát ru không biết tên. Khóe mắt cô thấy một cái bóng bay xẹt qua, Hạ Ngữ Băng kinh hãi, đột nhiên đứng lên. 

 

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Ngữ?” Hạ Tông Trạch ở trước xe ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía cô.

 

“Vừa rồi, có cái gì bay qua.”

 

“Có lẽ là con gì đó.” Hạ Tông Trạch nói: “Nghe bà ngoại con nói, trước kia trong núi này có rất nhiều hồ ly và thỏ rừng, có đôi khi còn mơ hồ nghe được tiếng sói tru.”

 

Hạ Ngữ Băng rùng mình.

 

Hạ Tông Trạch cười, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn tuấn lãng, thân thể vẫn giống một chàng trai ba mươi, ông xắn cổ tay áo sơmi, dựa thẳng tắp vào xe nhìn cô: “Chuyện nhiều năm trước rồi, bây giờ bầy sói trong núi đã tuyệt tích.”

 

Hạ Ngữ Băng ‘Vâng’ một tiếng, cúi đầu nhìn tượng đá Thổ địa, lại thấy khuôn mặt vốn đang đau buồn của Thổ địa công công đã giãn ra, cười vô cùng thoải mái và hiền từ …

 

Hạ Ngữ Băng dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, tượng đá vẫn cười hiền từ.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng biểu cảm của tượng đá không phải như thế này mà!

 

“Tiểu Ngữ, mau lên xe.” Hạ Tông Trạch hối thúc cô.

 

Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Hạ Ngữ Băng nghi hoặc, cúi đầu mở cửa xe.

 

Ở ghế trước, Hạ Tông Trạch nhạy bén nhận ra khóe mắt cô vừa ướt vừa đỏ, ông vội hỏi: “Tiểu Ngữ, sao con khóc?”

 

Hạ Ngữ Băng vào xe, không nói gì, chỉ nghiêng đầu qua một bên, ngơ ngẩn nhìn những cây cổ thụ bên đường.



 

Hạ Tông Trạch thắt dây an toàn, cố quay đầu lại nhìn cô, ông trầm ngâm một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ba cũng không yên tâm để con một mình ở nông thôn, nếu con sợ hoặc hối hận, bây giờ chúng ta lập tức trở về Hàng Châu.”

 

“Không, con không hối hận. Chỉ là nghe ba nhắc tới bà ngoại, con hơi đau lòng.” Hạ Ngữ Băng mím môi, lầm bầm: “Về Hàng Châu làm gì? Về nhìn ba trâu già gặm cỏ non, yêu đương với người phụ nữ khác sao?”

 

Hạ Tông Trạch trầm mặc thật lâu, đôi chân mày nhíu chặt lại. Ông chỉ có một đứa con gái, sau khi người vợ trước là Lâm Miểu qua đời, ông đặt tất cả nỗi nhớ và tình yêu với vợ lên người con gái, dần dần làm cô có thói quen nũng nịu, dùng từ hiện đại thì chính là bệnh công chúa.

 

Năm trước, từ khi ông bắt đầu qua lại với Từ Miêu, địch ý của Hạ Ngữ Băng đối với ông càng thêm nghiêm trọng, đúng là thời kỳ phản nghịch đến muộn vài năm.

 

Sau một lúc lâu, Hạ Tông Trạch vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau gáy, lộ ra cái trán đầy đặn, nhíu mày nói: "Tiểu Ngữ, con đã học năm tư, rất nhanh sẽ phải ra ngoài xã hội, không được tùy hứng như vậy. Lúc bà ngoại con bị bệnh nặng, mỗi ngày Từ Miêu đều đến bệnh viện chăm sóc…"

 

Ông còn chưa nói xong, Từ Miêu đã mỉm cười chuyển đề tài: “Tông Trạch, mau lái xe đi, đường núi hẹp như vậy, nếu phía có xe khác muốn qua, chúng ta đổ ở đây không được đâu.”

 

Cuối cùng không khí cũng bớt nặng nề, Hạ Ngữ Băng hừ một tiếng trong lòng: Làm bộ làm tịch.

 

Hạ Tông Trạch bèn thuận thế ngừng đề tài này, ông khởi động xe: “Cuộc sống ở nông thôn không thể so với thành phố lớn, từ nhỏ con chưa hề chịu khổ, nếu đã hạ quyết tâm rời khỏi ba trở lại nơi này thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

 

Hạ Ngữ Băng trầm mặc, ác ma nhỏ trong nội tâm giống như là bạn học Mỗ Mỗ trong《Biến hình ký 》, lòng đầy căm phẫn chỉ thiếu chưa kêu lên: “Hạ Ngữ Băng tôi dù có đói chết, từ chỗ này nhảy xuống, cũng tuyệt đối không quay về xem Hạ Tông Trạch ông rải cẩu lương!”

 

Xe chạy không bao lâu đã có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách. Đó là một dòng suối nhỏ trong vắt đến mức có thể thấy đá cuội ở đáy nước, dưới ánh mặt trời nước suối trở nên lấp lánh. Trên con suối có một cây cầu đá cổ xưa, trên đầu cầu có một cột mốc ranh giới khắc ba chữ “Thôn Linh Khê”.

 

Hạ Ngữ Băng nhớ, khi còn nhỏ mẹ dắt cô tới đây để vẽ, bà ngoại mang cô tới đây câu cá, Hạ Tông Trạch ở bên cạnh nhìn vợ, trong mắt tràn ngập tình yêu…

 

Qua cầu, là một rừng trúc mênh mông vô tận, dọc theo rừng trúc, cách con dốc khoảng 200m, một biệt thự sân vườn Trung Quốc cổ, mái lợp bằng ngói hiện ra trước mắt.

 

Đó là căn nhà bà ngoại để lại, chắc là mấy năm trước có sửa lại nên rất khác so với trí nhớ của cô.

 

Hạ Tông Trạch ngừng xe ở bên ngoài bờ rào, khi xe ngừng lại, Hạ Ngữ Băng mặc váy đen đẩy cửa xuống xe, cô ôm di ảnh trắng đen của bà ngoại, mờ mịt đứng ngoài sân. Trời giữa tháng sáu, những dây tường vi hoa hai màu bò đầy bờ rào, che kín phong cảnh phía sau nó, không có kẽ hở; gió thổi nhẹ qua, mùi hoa tường vi quanh quẩn nơi chóp mũi, giống như mùi hương nhàn nhạt vẫn vươn mãi không tan trên vạt áo của bà ngoại.

 

Không biết Lâm Kiến Thâm có ở nhà không, Hạ Tông Trạch bóp còi ô tô, coi như là chào hỏi, sau đó mở cốp xe dọn hành lý cho Hạ Ngữ Băng.

 

Mặt trời giữa trưa thật chói mắt, chóp mũi Hạ Ngữ Băng đã rịn đầy mồ hôi. Cô theo mùi hương ngào ngạt của dây tường vi trên bờ rào, đi khoảng ba bốn bước thì nhìn thấy cửa lớn kiểu xưa sơn màu đỏ, trên cửa lớn có cái vòng tròn đầu thú, giống như nhà của người phú quý trong phim truyền hình cổ trang. Cô vươn tay cầm vòng cửa gõ gõ mới phát hiện cửa chỉ khép hờ.

 

Cửa đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt, đập vào ánh mắt đầu tiên chính là một con đường đá xanh nhỏ chạy quanh sân, nhìn theo con đường này, một vườn hoa đầy màu sắc hiện lên trong mắt. Dưới tàng cây anh đào trong vườn hoa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun tay ngắn đơn giản đứng tưới hoa, cạnh những khóm hoa nhài, đưa lưng về phía Hạ Ngữ Băng. 

 

Có lẽ do nghe được tiếng mở cửa, tay của người đàn ông trẻ tuổi hơi ngừng lại, cầm bình tưới từ từ quay người lại.

 

Hạ Ngữ Băng mở to mắt, là vì kinh ngạc, thậm chí cô vẫn còn duy trì tư thế đẩy cửa, quên cả thu tay lại.

 

Đó là một thanh niên có vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh, cực kỳ tuấn tú… Không, bởi vì quá trắng trẻo và sạch sẽ, gọi là thiếu niên cũng không có gì là không đúng, tay chân thon dài cứ như vậy mà đứng giữa khóm hoa.

 

Người anh ánh lên những màu sắc rực rỡ, màu đỏ, màu tím, màu trắng của cả vườn hoa, tựa như đứng giữa đào nguyên [1]. 

 

[1] Đào nguyên (桃源): Nguồn đào, nguồn suối trong núi, hai bờ có nhiều cây đào, hoa rụng xuống đầy mặt nước. Chỉ nơi tiên ở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook