Chương 59: Bệnh viện
Erly
31/01/2021
Cả một buổi nằm dài trong phòng vì bị hai người trấn thủ ngoài cửa làm
phiền, Du Uyên Nhi nhắn cho Ái Ái hai ba tin vẫn chưa nhận được hồi âm,
chỉ sợ tối qua cãi nhau với Du Hiên Hạo, anh lại nói với Ái Ái khiến Ái
Ái tổn thương nên giận.
Du Uyên Nhi vừa buông điện thoại thì bỗng có thông báo tin nhắn mới, cô lập tức cầm lên xem quả thực là Ái Ái đã trả lời: Sáng nay bà nội bị tụt huyết áp phải đưa vào bệnh viện, bà mới ổn định lại, có chuyện gì rồi à?
Đọc xong tin nhắn, Du Uyên Nhi nhanh chóng xuống giường lấy áo khoác và ví tiền chạy đến bệnh viện. Vừa mở cửa phòng Du Uyên Nhi đã lao ngay ra ngoài khiến cho Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo ngớ người mất một lúc không kịp phản ứng.
Chạy đến bệnh viện hỏi số phòng theo tên bệnh nhân, Du Uyên Nhi chạy ào đến số phòng được cho biết. Sức khỏe của bà Ái Ái trước nay đều rất khỏe mạnh, không lý nào bỗng nhiên lại có vấn đề.
Bên trong phòng bệnh bà Ái Ái đang trò chuyện rất vui vẻ với những ông bà khác nằm cùng phòng. Du Uyên Nhi bước vào chào hỏi một lượt, đến đến cạnh bà Ái Ái nghi hoặc hỏi: “Bà nội, bà giả bệnh sao?”
Bà Ái Ái nhìn khắp nơi một lượt xác nhận không có mặt cháu gái mới thì thầm nhỏ cho Du Uyên Nhi biết: “Qua nay Ái Ái không biết bị gì cứ nhốt mình trong phòng, bà cũng hết cách rồi mới phải làm thế này”
Du Uyên Nhi cười thiếu tự nhiên ngồi xuống mép giường, Ái Ái trở nên như thế kia chắc chắn do liên quan đến anh trai cô. Đang hụt hẫng với hiện tại bỗng trong đầu Du Uyên Nhi liền nảy ra một ý tưởng, cô mừng thầm ghé tai thì thầm bà Ái Ái lên kế hoạch.
Ái Ái mua đồ ăn ở can tin bệnh viện trở về, lúc vào thang máy đúng lúc chạm mặt Du Hiên Hạo và Khang Bất Dịch. Du Hiên Hạo sững sờ nhìn Ái Ái, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Bà em nằm viện, còn anh?”
“Anh cũng không biết, đột nhiên Uyên Nhi chạy đến đây nên bọn anh đi theo”
Cả ba đến phòng bệnh, không khí bên trong im ắng đến kỳ lạ, nhất là một người hoạt ngôn như bà Ái Ái cũng trầm mặc khác thường.
Thấy mặt Du Hiên Hạo, Du Uyên Nhi cười thầm trong bụng, bên ngoài tỏ ra đau buồn nói với Ái Ái: “Ái Ái, bác sĩ vừa đến nói phát hiện bà gặp một số vấn đề, cậu đến phòng bác sĩ xem thế nào”
Ái Ái đờ đẫn mắt đẫm nước, vội vàng đưa đồ ăn cho Du Uyên Nhi rồi chạy ra ngoài tức tốc đến phòng bác sĩ điều trị chính.
Du Hiên Hạo chần chừ vài giây rồi cũng đuổi theo xem tình hình thế nào, chỉ còn lại Khang Bất Dịch. Ông bà trong phòng sau khi Ái Ái và Du Hiên Hạo rời khỏi liền cười nói trở lại, bắt đầu chú ý cậu thanh niên bảnh bao còn lại.
“Ai đây, đẹp trai quá nhỉ, tụi con là bạn hết sao?” Bà Ái Ái cười hà hà hỏi.
Đang giận không muốn nhìn mặt, Du Uyên Nhi đặt đồ ăn xuống bàn bên cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đáp: “Con không quen”
Khang Bất Dịch cười không nổi, tâm trạng trở nên rối bời, tính tình Du Uyên Nhi càng lúc càng khó chiều chứng tỏ anh trước đó đã làm tốt nghĩa vụ bạn trai mới khiến cô có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc.
Ái Ái chạy đến phòng bác sĩ mới biết anh ta không hề ghé qua phòng bệnh nói như vậy, trong lúc đang hoang mang thì tin nhắn hẹn giờ của Du Uyên Nhi bỗng gửi đến tin nhắn: Bà chấp nhận chịu thiệt thòi, lấy thân đền đáp, chúc cậu lừa được anh mình và trở thành chị dâu mình.
Trên trán Ái Ái nổi vài vạch đen, cô cười ngại ngùng xin lỗi rồi vội vàng ra khỏi phòng, đúng lúc chạm ngay Du Hiên Hạo đang đứng chờ.
“Bà em không sao chứ?”
“Bà em không...” Vốn định nói sự thật nhưng đến nửa chừng Ái Ái không cách nào từ bỏ cơ hội này, nghĩ đến nếu lỡ Du Hiên Hạo biết cô nói dối sẽ không tin cô nữa nên chỉ còn cách nói thật: “Bà em không sao”
Ái Ái vừa cất bước cúi đầu đi, Du Hiên Hạo bất ngờ nắm cánh tay cô giữ lại, nghiêm túc đề nghị: “Nếu có bệnh thì chữa, tiền bạc em không cần lo, anh sẽ giúp em”
“Không cần đâu, bà em thật sự không sao” Ái Ái gạt tay Du Hiên Hạo ra, nhanh chân trở về phòng bệnh của bà.
Không cần tra hỏi Ái Ái nữa, Du Hiên Hạo vào phòng bác sĩ trực tiếp hỏi cũng nhận được câu trả lời y như vậy, anh cho rằng cô đang cố ý không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh nên mới nói trước với bác sĩ.
Thăm bà Ái Ái một lúc Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo phải về trong nuối tiếc vì không lay chuyển được Du Uyên Nhi. Du Uyên Nhi ở lại bệnh viện chơi cùng các ông bà còn vui hơn về nhà đối mặt với hai người không tin tưởng cô.
Cả ngày trong bệnh viện, đến chiều bà Ái Ái chuẩn bị xuất viện Du Uyên Nhi vẫn không có ý muốn về, Ái Ái hoài nghi lên tiếng hỏi: “Bé nhỏ, cậu không về đi chơi à?”
“Đi đâu?” Du Uyên Nhi ngơ ngác hỏi ngược lại.
“Tối nay là Giáng sinh đấy”
Nhờ Ái Ái nhắc Du Uyên Nhi mới sực tỉnh nhớ ra, hôm qua đã bàn bạc cùng Khang Bất Dịch ăn cơm cùng gia đình an, sau đó sẽ cùng nhau đi chơi đón Giáng sinh, tất cả đều tại Kiều An mà giờ đây mỗi người một nơi.
Ngẫm lại Du Uyên Nhi làm lơ Khang Bất Dịch cả ngày nay cũng đã quá nhiều, ngay từ đầu cô muốn mối quan hệ này vui vẻ, không thể vì người khác phá hỏng nó, vả lại cô thừa nhận tính tình cô dạo này rất không tốt và còn cực kỳ dễ nổi nóng, xem ra cô phải điều chỉnh cảm xúc của bản thân lại.
Nói lời tạm biệt vội, Du Uyên Nhi ra về trước, trên đường nghiêm túc ngẫm nghĩ xem nên nói với Khang Bất Dịch như thế nào về buổi hẹn hò tối nay, nếu nói “Mình hết giận cậu rồi” thì cô thật sự rất quá đáng.
Du Uyên Nhi ra khỏi cổng bệnh viện, chiếc xe hơi phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe gấp, kéo theo tiếng hét của những người phụ nữ đang ra vào cổng bệnh viện. Du Uyên Nhi nghe tiếng liền xoay đầu nhìn, trước mắt cô là Khang Bất Dịch đang ôm một đứa trẻ nằm dưới đất trước đầu xe.
Du Uyên Nhi vừa buông điện thoại thì bỗng có thông báo tin nhắn mới, cô lập tức cầm lên xem quả thực là Ái Ái đã trả lời: Sáng nay bà nội bị tụt huyết áp phải đưa vào bệnh viện, bà mới ổn định lại, có chuyện gì rồi à?
Đọc xong tin nhắn, Du Uyên Nhi nhanh chóng xuống giường lấy áo khoác và ví tiền chạy đến bệnh viện. Vừa mở cửa phòng Du Uyên Nhi đã lao ngay ra ngoài khiến cho Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo ngớ người mất một lúc không kịp phản ứng.
Chạy đến bệnh viện hỏi số phòng theo tên bệnh nhân, Du Uyên Nhi chạy ào đến số phòng được cho biết. Sức khỏe của bà Ái Ái trước nay đều rất khỏe mạnh, không lý nào bỗng nhiên lại có vấn đề.
Bên trong phòng bệnh bà Ái Ái đang trò chuyện rất vui vẻ với những ông bà khác nằm cùng phòng. Du Uyên Nhi bước vào chào hỏi một lượt, đến đến cạnh bà Ái Ái nghi hoặc hỏi: “Bà nội, bà giả bệnh sao?”
Bà Ái Ái nhìn khắp nơi một lượt xác nhận không có mặt cháu gái mới thì thầm nhỏ cho Du Uyên Nhi biết: “Qua nay Ái Ái không biết bị gì cứ nhốt mình trong phòng, bà cũng hết cách rồi mới phải làm thế này”
Du Uyên Nhi cười thiếu tự nhiên ngồi xuống mép giường, Ái Ái trở nên như thế kia chắc chắn do liên quan đến anh trai cô. Đang hụt hẫng với hiện tại bỗng trong đầu Du Uyên Nhi liền nảy ra một ý tưởng, cô mừng thầm ghé tai thì thầm bà Ái Ái lên kế hoạch.
Ái Ái mua đồ ăn ở can tin bệnh viện trở về, lúc vào thang máy đúng lúc chạm mặt Du Hiên Hạo và Khang Bất Dịch. Du Hiên Hạo sững sờ nhìn Ái Ái, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Bà em nằm viện, còn anh?”
“Anh cũng không biết, đột nhiên Uyên Nhi chạy đến đây nên bọn anh đi theo”
Cả ba đến phòng bệnh, không khí bên trong im ắng đến kỳ lạ, nhất là một người hoạt ngôn như bà Ái Ái cũng trầm mặc khác thường.
Thấy mặt Du Hiên Hạo, Du Uyên Nhi cười thầm trong bụng, bên ngoài tỏ ra đau buồn nói với Ái Ái: “Ái Ái, bác sĩ vừa đến nói phát hiện bà gặp một số vấn đề, cậu đến phòng bác sĩ xem thế nào”
Ái Ái đờ đẫn mắt đẫm nước, vội vàng đưa đồ ăn cho Du Uyên Nhi rồi chạy ra ngoài tức tốc đến phòng bác sĩ điều trị chính.
Du Hiên Hạo chần chừ vài giây rồi cũng đuổi theo xem tình hình thế nào, chỉ còn lại Khang Bất Dịch. Ông bà trong phòng sau khi Ái Ái và Du Hiên Hạo rời khỏi liền cười nói trở lại, bắt đầu chú ý cậu thanh niên bảnh bao còn lại.
“Ai đây, đẹp trai quá nhỉ, tụi con là bạn hết sao?” Bà Ái Ái cười hà hà hỏi.
Đang giận không muốn nhìn mặt, Du Uyên Nhi đặt đồ ăn xuống bàn bên cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đáp: “Con không quen”
Khang Bất Dịch cười không nổi, tâm trạng trở nên rối bời, tính tình Du Uyên Nhi càng lúc càng khó chiều chứng tỏ anh trước đó đã làm tốt nghĩa vụ bạn trai mới khiến cô có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc.
Ái Ái chạy đến phòng bác sĩ mới biết anh ta không hề ghé qua phòng bệnh nói như vậy, trong lúc đang hoang mang thì tin nhắn hẹn giờ của Du Uyên Nhi bỗng gửi đến tin nhắn: Bà chấp nhận chịu thiệt thòi, lấy thân đền đáp, chúc cậu lừa được anh mình và trở thành chị dâu mình.
Trên trán Ái Ái nổi vài vạch đen, cô cười ngại ngùng xin lỗi rồi vội vàng ra khỏi phòng, đúng lúc chạm ngay Du Hiên Hạo đang đứng chờ.
“Bà em không sao chứ?”
“Bà em không...” Vốn định nói sự thật nhưng đến nửa chừng Ái Ái không cách nào từ bỏ cơ hội này, nghĩ đến nếu lỡ Du Hiên Hạo biết cô nói dối sẽ không tin cô nữa nên chỉ còn cách nói thật: “Bà em không sao”
Ái Ái vừa cất bước cúi đầu đi, Du Hiên Hạo bất ngờ nắm cánh tay cô giữ lại, nghiêm túc đề nghị: “Nếu có bệnh thì chữa, tiền bạc em không cần lo, anh sẽ giúp em”
“Không cần đâu, bà em thật sự không sao” Ái Ái gạt tay Du Hiên Hạo ra, nhanh chân trở về phòng bệnh của bà.
Không cần tra hỏi Ái Ái nữa, Du Hiên Hạo vào phòng bác sĩ trực tiếp hỏi cũng nhận được câu trả lời y như vậy, anh cho rằng cô đang cố ý không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh nên mới nói trước với bác sĩ.
Thăm bà Ái Ái một lúc Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo phải về trong nuối tiếc vì không lay chuyển được Du Uyên Nhi. Du Uyên Nhi ở lại bệnh viện chơi cùng các ông bà còn vui hơn về nhà đối mặt với hai người không tin tưởng cô.
Cả ngày trong bệnh viện, đến chiều bà Ái Ái chuẩn bị xuất viện Du Uyên Nhi vẫn không có ý muốn về, Ái Ái hoài nghi lên tiếng hỏi: “Bé nhỏ, cậu không về đi chơi à?”
“Đi đâu?” Du Uyên Nhi ngơ ngác hỏi ngược lại.
“Tối nay là Giáng sinh đấy”
Nhờ Ái Ái nhắc Du Uyên Nhi mới sực tỉnh nhớ ra, hôm qua đã bàn bạc cùng Khang Bất Dịch ăn cơm cùng gia đình an, sau đó sẽ cùng nhau đi chơi đón Giáng sinh, tất cả đều tại Kiều An mà giờ đây mỗi người một nơi.
Ngẫm lại Du Uyên Nhi làm lơ Khang Bất Dịch cả ngày nay cũng đã quá nhiều, ngay từ đầu cô muốn mối quan hệ này vui vẻ, không thể vì người khác phá hỏng nó, vả lại cô thừa nhận tính tình cô dạo này rất không tốt và còn cực kỳ dễ nổi nóng, xem ra cô phải điều chỉnh cảm xúc của bản thân lại.
Nói lời tạm biệt vội, Du Uyên Nhi ra về trước, trên đường nghiêm túc ngẫm nghĩ xem nên nói với Khang Bất Dịch như thế nào về buổi hẹn hò tối nay, nếu nói “Mình hết giận cậu rồi” thì cô thật sự rất quá đáng.
Du Uyên Nhi ra khỏi cổng bệnh viện, chiếc xe hơi phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe gấp, kéo theo tiếng hét của những người phụ nữ đang ra vào cổng bệnh viện. Du Uyên Nhi nghe tiếng liền xoay đầu nhìn, trước mắt cô là Khang Bất Dịch đang ôm một đứa trẻ nằm dưới đất trước đầu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.