Chương 24: Là em nói, làm bạn trai của em thì có thể ôm em
Tiếu Giai Nhân
05/05/2020
Mạnh Vãn đang tắm ở tắm trong phòng, không nghe thấy tiếng Lục Triều Thanh gọi cửa.
Lục Triều Thanh gõ cửa không được, liền gọi điện thoại cho cô.
Mạnh Vãn nâng cánh tay đầy bọt lên cầm lấy điện thoại đang đặt bên cạnh, nhìn thấy ba chữ "giáo sư Lục", cô bĩu môi, nghe máy: "Có chuyện gì?"
Lục Triều Thanh: "Mở cửa."
Cái giọng không biết khách khí này, Mạnh Vãn hừ lạnh: "Tôi đang tắm, lát nữa còn buồn ngủ, có việc chờ tôi ngủ dậy rồi nói."
Nói xong, Mạnh Vãn ngắt điện thoại.
Lục Triều Thanh tưởng tượng không ra hình ảnh Mạnh Vãn đang tắm, anh nhìn bó hoa hồng trong lồng ngực, xoay người đi về nhà.
Leo núi về, Lục Triều Thanh còn chưa kịp tắm rửa, anh để bó hoa hồng lên bàn trà rồi đi vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Tiểu Li Hoa đang nằm trong ổ trong phòng khách lặng lẽ thò đầu ra, đôi mắt to màu hổ phách tò mò mà nhìn chằm chằm hoa hồng trên bàn trà.
Nửa giờ sau, Lục Triều Thanh vừa sấy tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy tình trạng phòng khách thì đờ cả người.
Bó hoa vốn được anh đặt trên bàn trà lúc này đã rơi xuống đất, từng đoá rụng khắp nơi, cánh hoa tơi tả, kẻ đầu sỏ gây tội Tiểu Li Hoa đưa lưng về phía chủ nhân còn đang tiếp tục dùng móng vuốt vồ mấy đóa hoa hồng còn sót lại. Một khắc đó, tâm Lục Triều Thanh vậy mà lại bình tĩnh mười phần.
Anh đi về phía Tiểu Li Hoa.
Tiểu Li Hoa nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, tạch một cái chui vào trong ổ mèo, chỉ còn những cánh hoa hồng đỏ tươi rơi đầy đất.
Đáng thương thay giáo sư vật lý xuất sư bất lợi, đạo cụ thí nghiệm quan trọng đã bị huỷ hoại, lại còn là bị hủy dưới móng vuốt của thú cưng lười phản ứng với anh.
Lục Triều Thanh thở dài, lấy chổi tới, yên lặng thu thập rác rưởi đầy đất.
Bỏ túi rác ra ngoài cửa, Lục Triều Thanh nhìn cánh cửa đối diện đang đóng chặt lại bỗng nhiên ý thức được việc tặng hoa hồng là quá mức hấp tấp. Anh quay trở lại trước máy tính, tìm những kinh nghiệm tỏ tình thành công với con gái.
.
Mạnh Vãn ngủ một giấc tới bảy giờ tối, lúc tỉnh lại trong phòng tối thui, không rõ là buổi tối hay đã là sáng hôm sau. Đầu hơi đau, Mạnh Vãn cầm di động đã tắt âm lên, thấy rất nhiều tin nhắn WeChat, cũng có điện thoại từ Lục Triều Thanh điện thoại.
Mạnh Vãn liền nghĩ tới chiếc hôn ngoài dự liệu khi ở trong xe.
Thật ra thì thời gian chạm nhau cũng quá ngắn, cũng không có cảm giác gì, nhưng mà lúc ấy cô rất hoảng, tim đập cực kỳ nhanh.
Cô xoa xoa cái đầu, gọi lại cho Lục Triều Thanh.
Điện thoại lập tức có người nhận.
"Chuyện gì thế?" Mạnh Vãn nằm trong ổ chăn hỏi, cô mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm mềm mại nũng nịu, còn hơi mơ hồ không rõ.
Lục Triều Thanh: "Vừa tỉnh ngủ sao?"
Mạnh Vãn ừ một tiếng.
Lục Triều Thanh: "Tôi muốn mời cô ăn cơm tối."
Nhắc tới cơm, bụng Mạnh Vãn kêu lên ục ục, đói bụng quá, ban ngày hao phí quá nhiều thể lực.
Do dự vài giây, Mạnh Vãn hỏi anh ta: "Anh đi mua cơm hộp à?"
Lục Triều Thanh đã đặt bàn nhà hàng xong xuôi từ lâu, nói với cô: "Không ăn cơm hộp, đi nhà hàng lần trước chúng ta xem mặt."
Mạnh Vãn đột nhiên không thấy mệt nữa!
Đồ người máy này lại cố tình đặt hẹn nhà hàng xa tiểu khu như vậy, lại còn là chỗ hai người xem mắt, đây là có mục đích gì sao?
Nghĩ đến lần hẹn hò leo núi lúc ban ngày đã thất bại thảm hại, Mạnh Vãn khẽ cắn môi, quyết định lại cho người máy thêm một lần cơ hội.
"Tôi rửa mặt đã, anh cứ từ từ chuẩn bị." Mạnh Vãn cố ý giả vờ nói với giọng điệu bình thường.
Treo điện thoại, Mạnh Vãn vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Đầu tháng mười, ban ngày có thể mặc áo ngắn tay, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, nhưng khi đứng trước tủ quần áo, Mạnh Vãn vẫn không nhịn được mà cầm một cái áo màu trắng ngắn tay, phối với một cái váy màu xanh lục, mái tóc dài để xoã. Cuối cùng cô đeo thêm, đi ra mở cửa.
Lục Triều Thanh đã đợi ở bên ngoài, lại còn là một thân mặc vest đen.
Áo vest luôn có thể nâng cao giá trị nhan sắc cho đàn ông, Lục Triều Thanh vốn cũng đã soái rồi, lại mặc như vậy nữa, gương mặt thanh tú kia lại có thêm vài phần cao lãnh.
"Anh ăn mặc nghiêm túc như vậy làm gì?" Mạnh Vãn tựa như không chú ý tới giá trị nhan sắc của anh, cố ý châm chọc hỏi.
Còn chưa tới nơi, Lục Triều Thanh không trả lời.
Hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Trên đường, Lục Triều Thanh chuyên tâm lái xe, Mạnh Vãn an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Hơn tám giờ, hai người tới nhà hàng ven hồ, nơi này nằm trong khu ngắm cảnh, nhưng dù có nhiều du khách thì bóng núi xanh nhạt vẫn có vẻ thanh u.
Bên ngoài hơi lạnh, cũng may chỉ đi mấy bước là tới nhà hàng.
Hai người ngồi mặt đối mặt tại bàn ăn gần cửa sổ, gọi món xong, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh, dối trá hỏi: "Sao lại đột nhiên mời tôi ăn cơm vậy?"
Lục Triều Thanh bỏ cả buổi chiều tìm tòi được rất nhiều câu từ để thổ lộ, nhưng mà tới lúc mấu chốt này, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Mạnh Vãn, một câu một lời anh cũng không nhớ nổi.
"Anh đang theo đuổi em." Anh dùng lời của chính mình trả lời, "Cùng nhau ăn cơm có thể giúp tình cảm tăng lên."
Mạnh Vãn chớp chớp mắt, sau đó "à" một tiếng.
Đôi mắt đen của người máy như đôi đèn pha nhìn chằm chằm cô, Mạnh Vãn hơi chịu không nổi, cúi đầu nghịch di động. Di động là một thứ rất tốt nha, có thể cứu chủ nhân trong các trường hợp khẩn cấp, ví dụ như lúc đi trên đường gặp người không muốn gặp, chủ nhân giả bộ đang nhắn tin là đi qua nhau, ví dụ như đối tượng hẹn hò có ánh mắt sáng quắc, chủ nhân cũng có thể dùng di động che dấu tâm tình hoảng loạn.
Mạnh Vãn đang biết ơn cái di động, Lục Triều Thanh lại nhìn dáng vẻ cô nghịch di động không thuận mắt, việc này không phù hợp lễ nghi xã giao.
"Cô vẫn còn gịận sao?" Lục Triều Thanh hỏi cô.
Mạnh Vãn giả vờ hồ đồ, đôi mắt nhìn màn hình: "Tức giận cái gì?"
Lục Triều Thanh: "Giận tôi muốn ôm cô xuống xe."
Mạnh Vãn nhỏ giọng hừ hừ: "Dù sao cũng không ôm thành công, tôi cũng không nhỏ nhen như vậy."
Lục Triều Thanh yên tâm, lại lần nữa nhìn xuống di động của cô, nhíu mày: "Cô có thể không chơi di động không? Tôi muốn nói với cô vài lời."
Mạnh Vãn không nghĩ tới anh ta có thể bá đạo như vậy, cô ngẩn người, nhìn lại Lục Triều Thanh mang vẻ mặt nghiêm túc, Mạnh Vãn đột nhiên cười, đưa điện thoại di động thả vào túi xách, đôi tay đặt lên mặt bàn, sống lưng thẳng tắp, giống như cô học sinh bị thầy giáo yêu cầu chuyên tâm nghe giảng. Chuẩn bị xong tư thế, Mạnh Vãn nhìn thẳng người đàn ông đối diện: "Được, giáo sư Lục còn muốn nói cái gì, tôi chăm chú lắng nghe."
Ánh mắt Lục Triều Thanh hơi lóe, trầm mặc trong chốc lát, rồi anh thấp giọng hỏi: "Lưu Niệm nói cô đồng ý đi leo núi với tôi, ý là đồng ý cùng tôi qua lại, là thật vậy chăng?"
Mạnh Vãn:......
Tâm tư cô bị anh ta chọc phá cính diện, Mạnh Vãn không thể nào quản được cái mặt mình, mặt cô đỏ lên.
Cô mà phản bác theo bản năng: "Làm gì có, tôi đi leo núi là bởi vì leo núi, leo núi là loại vận động tốt cho sức khoẻ cơ thể và tinh thần, giống như tôi đây đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm, là bởi vì tôi đói bụng, làm gì có nhiều lý do như vậy, anh đừng nghe Lưu tỷ nói bừa, cô ấy nhìn thì thục nữ nhưng mà kỳ thật rất không đứng đắn."
Lục Triều Thanh liền nhớ lại khung cảnh trong KTV, Lưu Niệm ấn giáo sư Cao lên màn hình hôn, đúng thật là không phải người rất đứng đắn.
Mạnh Vãn nói không đứng đắn chỉ là nói chuyện lung tung, Lục Triều Thanh lại tự động bổ não rất hình ảnh thiếu nhi không nên xem.
"Đúng rồi, sao anh lại nói chuyện với cô ấy?" Mạnh Vãn bắt đầu hỏi lại.
Lục Triều Thanh đúng sự thật trả lời: "Lúc cô giận không để ý tới tôi, tôi mới đi hỏi giáo sư Cao nên giải quyết thế nào, lúc đó hai người bọn họ đang ở cạnh nhau."
Mạnh Vãn trừng hắn: "Về sau chuyện hai chúng ta, anh không được nói với người khác, chuyện gì cũng không được nói."
Lục Triều Thanh tuy rằng không hiểu vì sao phải dấu diếm, nhưng Mạnh Vãn hung hãn yêu cầu anh, anh đành phải gật đầu.
Đồ ăn bắt đầu lên.
Mỗi người mang một tâm tư ăn cơm, sau khi ăn xong, để chứng minh bản thân không có có ý muốn qua lại với anh, Mạnh Vãn tiếp tục kiên trì AA.
Lục Triều Thanh không tranh với cô, bao lì xì đã gửi qua gửi lại quá nhiều, Lục Triều Thanh đã không còn rõ ý nghĩa của tiền tài đối với sự phát triển của hai người nữa rồi.
Đi ra khỏi nhà hàng, giống lần trước Lục Triều Thanh lại mời Mạnh Vãn đi dạo bên hồ.
Đêm nay gió hơi lớn, cánh tay Mạnh Vãn lộ ở bên ngoài, nhìn vào vô cùng thoải mái thanh tân, nhưng cô nhìn giáo sư Lục tây trang phẳng phiu bên cạnh, Mạnh Vãn vẫn chưa từ bỏ mà chờ mong chút lãng mạn không biết có hay không.
Cô gật gật đầu.
Hai người đi bộ tới bên hồ, chín giờ hơn, người đi lại bên hồ không nhiều cũng không ít, còn có rất nhiều đôi tình nhân tay nắm tay.
Lục Triều Thanh nghiêng đầu, thấy mái tóc dài của Mạnh Vãn bị gió thổi về phía sau, sợi tóc bay bay, sườn mặt trắng trẻo của cô đặc biệt xinh đẹp.
Đêm nay không có ánh trăng, nhưng bên hồ đều có đèn đường, vầng sáng mờ nhạt rất có không khí.
Lục Triều Thanh lại nhớ lại kế hoạch thổ lộ của mình.
Anh gọi Mạnh Vãn đang ở trước mặt.
Mạnh Vãn nghi hoặc ngẩng đầu.
Lục Triều Thanh mím môi, lại quên từ.
"Tôi, tôi lúc chiều có mua hoa hồng." anh tùy cơ ứng biến nói ra.
Mạnh Vãn cố nén xúc động muốn ôm tay cho đỡ gió, mờ mịt hỏi: "Mua hoa hồng làm......" Hỏi được một nửa, cô bỗng hiểu ra, dở khóc dở cười: "Lưu tỷ bảo anh mua?"
Lục Triều Thanh gật gật đầu: "Sau đó thì hoa hồng bị mèo vặt hết rồi."
Mạnh Vãn bật cười phì, người máy khó khăn lắm mới học được việc tặng hoa, lại bị Tiểu Li Hoa nghịch hỏng hết.
Cô cười thật đẹp, cười lên liền có vẻ rất dễ thương lượng, Lục Triều Thanh cầm lòng không đậu tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn cô: "Mạnh Vãn, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ thử thỏa mãn tất cả những yêu cầu đối với bạn trai của em."
Lời thổ lộ đột nhiên chạy ra, Mạnh Vãn cắn môi, quay đầu hừ nói: "Lần trước xem mắt, chẳng phải anh nói anh không thích tôi sao? Theo đuổi tôi chỉ là để làm thí nghiệm."
"Hiện tại tôi thích." Lục Triều Thanh lập tức giải thích, "Hồi lễ quốc khánh em ra nước ngoài du lịch, ngày nào anh cũng nhớ em."
Lúc ấy Lục Triều Thanh không biết cái loại cảm giác bực bội chẳng hiểu ra sao này chính là nhớ nhung một người, sau bị Tiểu Diệp nhắc nhở anh mới hiểu ra.
Hai tai Mạnh Vãn nóng lên, sau đó, một cơn gió thổi từ chính diện tới, thổi tới người cô giống như không có mặc quần áo, lạnh thấu tim!
So với nhu cầu cơ bản là ăn no mặc ấm thì lãng mạn là cái gì?
"Cho tôi áo khoác của anh." Mạnh Vãn ôm cánh tay trốn tới trước mặt Lục Triều Thanh, vừa mượn thân hình cao lớn thân chắn phong, vừa bá đạo yêu cầu.
Lục Triều Thanh sửng sốt.
Mạnh Vãn dậm chân: "Tôi lạnh!"
Lục Triều Thanh lúc này mới hiểu được, lập tức áo ngoài khoác lên người cô.
Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, Mạnh Vãn thấy thật là ấm áp, nhưng nhìn bạn trai mới bổ nhiệm, cũng là người bạn trai đầu tiên của cô đang gần trong gang tấc, Mạnh Vãn càng chờ mong gia hỏa này có suy nghĩ thông suốt, thuận thế ôm lấy cô, giúp cô càng ấm áp hơn.
"Trời lạnh, lần sau ra khỏi nhà mặc nhiều chút."
Ôm đã không có, Lục Triều Thanh còn nghiêm trang nhắc nhở cô, cô cũng là người trưởng thành rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân.
Mạnh Vãn muốn cười ha hả, bọc trong áo khoác của anh ta quay trở về: "Không đi dạo nữa, về nhà đi!"
Lục Triều Thanh đi sát theo cô bên cạnh, ban đầu đi bên này của cô, không bao lâu sau anh yên lặng mà vòng sang bên kia Mạnh Vãn.
Gió là thổi từ mặt hồ tới.
Mạnh Vãn liếc mắt nhìn anh ta một cái, tâm tình cuối cùng tốt hơn một chút.
Lên xe, Lục Triều Thanh mở điều hòa.
"Không cần, tôi bây giờ không lạnh." Mạnh Vãn nói đúng lúc.
Lục Triều Thanh liền tắt điều hòa.
Anh trước giờ luôn lái xe rất chuyên tâm, Mạnh Vãn hạ thấp ghế dựa, nhìn cái áo khoác đàn ông trên người một lát, ánh mắt liền không khống chế được chuyển tới gương mặt Lục Triều Thanh. Chuyện tới lúc này Mạnh Vãn cũng không hiểu, người theo đuổi cô nhiều như vậy, các kiểu kịch bản lấy lòng cô đều đã lĩnh giáo qua, sao bây giờ lại thua dưới tay một người máy chẳng có kịch bản gì?
Phía trước có quán trà sữa, Mạnh Vãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi muốn uống trà sữa."
Lục Triều Thanh nhìn ra bên ngoài, dừng xe ở ven đường, đi xuống mua trà sữa cho cô, khi quay lại trong tay anh ta chỉ có một ly.
Một ngụm trà ngọt ngào nóng hầm hập trôi xuống bụng, cả người Mạnh Vãn đều thoải mái.
cô khụ khụ, nói với người đàn ông đang chuyên tâm lái xe: "Xem anh biết nghe lời như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý kết giao với anh."
Lục Triều Thanh mắt nhìn thẳng phía trước, vài giây sau mới thập phần bình tĩnh nhìn cô: "Thật sự?"
Vì sao lại bình tĩnh nhưu vậy chứ?
Ngực Mạnh Vãn nghẹn muốn chết, quay đầu ra ngoài cửa sổ: "Là giả, tôi mới không muốn tìm người máy làm bạn trai."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Sao lại nói tôi là người máy?"
Mạnh Vãn mặc kệ hắn, trà sữa cũng không uống nữa.
Lục Triều Thanh lại không cách nào lại tiếp tục duy trì bình tĩnh, kỳ thật vừa nãy anh cũng không có bình tĩnh như bề ngoài, chỉ là phía trước có người như muốn băng qua đường, lực chú ý của Lục Triều Thanh đều để trên người đi bộ.
Tức giận cô gái nhỏ không chịu trả lời, Lục Triều Thanh lại lái tiếp một đoạn, sau đó tìm một chỗ ngừng xe.
"Sao lại nói tôi là người máy?" Anh quay sang Mạnh Vãn, lại lần nữa hỏi.
Mạnh Vãn vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, banh mặt trả lời: "Chỉ có người máy lúc nghe con gái đồng ý kết giao mới có thể thờ ơ."
Lục Triều Thanh trong lòng vừa động, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cho nên em đồng ý rồi?"
Mạnh Vãn vừa muốn lắc đầu, người đàn ông bên cạnh đột nhiên tháo đai an toàn, nghiêng người lại gần.
Mạnh Vãn kinh hãi: "Anh......"
Lời còn chưa dứt, Lục Triều Thanh đã ôm lấy cô, bờ vai rộng lớn bao phủ lấy cô kín mít.
Mạnh Vãn nghe thấy tim mình đập bùm bùm bùm.
Lục Triều Thanh cúi đầu, nói bên tai cô nói: "Buổi chiều em có nói, làm bạn trai em thì có thể ôm em."
Vừa nãy lúc ở bên hồ, nhìn cô lạnh như vậy, Lục Triều Thanh đã muốn ôm cô rồi, nhưng anh không phải bạn trai cô, ôm cô thì cô sẽ tức giận.
Hơi thở đàn ông ấm áp lướt trên vành tai, cả người Mạnh Vãn nhũn ra, giờ khắc này cô mới nhận thức được rõ ràng, Lục Triều Thanh mới không phải người máy, anh ta có bản lĩnh sống sờ sờ tức chết cô, lại có thể trong nháy mắt làm tim cô đập nhanh hơn.
"Còn lạnh không?" Lục Triều Thanh không yên tâm hỏi.
Mạnh Vãn nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Lục Triều Thanh xác nhận, bàn tay to di chuyển xuống dưới, đi vớt tay cô, sờ đến, nho nhỏ một bàn tay, thực nóng hổi.
Lục Triều Thanh gõ cửa không được, liền gọi điện thoại cho cô.
Mạnh Vãn nâng cánh tay đầy bọt lên cầm lấy điện thoại đang đặt bên cạnh, nhìn thấy ba chữ "giáo sư Lục", cô bĩu môi, nghe máy: "Có chuyện gì?"
Lục Triều Thanh: "Mở cửa."
Cái giọng không biết khách khí này, Mạnh Vãn hừ lạnh: "Tôi đang tắm, lát nữa còn buồn ngủ, có việc chờ tôi ngủ dậy rồi nói."
Nói xong, Mạnh Vãn ngắt điện thoại.
Lục Triều Thanh tưởng tượng không ra hình ảnh Mạnh Vãn đang tắm, anh nhìn bó hoa hồng trong lồng ngực, xoay người đi về nhà.
Leo núi về, Lục Triều Thanh còn chưa kịp tắm rửa, anh để bó hoa hồng lên bàn trà rồi đi vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Tiểu Li Hoa đang nằm trong ổ trong phòng khách lặng lẽ thò đầu ra, đôi mắt to màu hổ phách tò mò mà nhìn chằm chằm hoa hồng trên bàn trà.
Nửa giờ sau, Lục Triều Thanh vừa sấy tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy tình trạng phòng khách thì đờ cả người.
Bó hoa vốn được anh đặt trên bàn trà lúc này đã rơi xuống đất, từng đoá rụng khắp nơi, cánh hoa tơi tả, kẻ đầu sỏ gây tội Tiểu Li Hoa đưa lưng về phía chủ nhân còn đang tiếp tục dùng móng vuốt vồ mấy đóa hoa hồng còn sót lại. Một khắc đó, tâm Lục Triều Thanh vậy mà lại bình tĩnh mười phần.
Anh đi về phía Tiểu Li Hoa.
Tiểu Li Hoa nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, tạch một cái chui vào trong ổ mèo, chỉ còn những cánh hoa hồng đỏ tươi rơi đầy đất.
Đáng thương thay giáo sư vật lý xuất sư bất lợi, đạo cụ thí nghiệm quan trọng đã bị huỷ hoại, lại còn là bị hủy dưới móng vuốt của thú cưng lười phản ứng với anh.
Lục Triều Thanh thở dài, lấy chổi tới, yên lặng thu thập rác rưởi đầy đất.
Bỏ túi rác ra ngoài cửa, Lục Triều Thanh nhìn cánh cửa đối diện đang đóng chặt lại bỗng nhiên ý thức được việc tặng hoa hồng là quá mức hấp tấp. Anh quay trở lại trước máy tính, tìm những kinh nghiệm tỏ tình thành công với con gái.
.
Mạnh Vãn ngủ một giấc tới bảy giờ tối, lúc tỉnh lại trong phòng tối thui, không rõ là buổi tối hay đã là sáng hôm sau. Đầu hơi đau, Mạnh Vãn cầm di động đã tắt âm lên, thấy rất nhiều tin nhắn WeChat, cũng có điện thoại từ Lục Triều Thanh điện thoại.
Mạnh Vãn liền nghĩ tới chiếc hôn ngoài dự liệu khi ở trong xe.
Thật ra thì thời gian chạm nhau cũng quá ngắn, cũng không có cảm giác gì, nhưng mà lúc ấy cô rất hoảng, tim đập cực kỳ nhanh.
Cô xoa xoa cái đầu, gọi lại cho Lục Triều Thanh.
Điện thoại lập tức có người nhận.
"Chuyện gì thế?" Mạnh Vãn nằm trong ổ chăn hỏi, cô mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm mềm mại nũng nịu, còn hơi mơ hồ không rõ.
Lục Triều Thanh: "Vừa tỉnh ngủ sao?"
Mạnh Vãn ừ một tiếng.
Lục Triều Thanh: "Tôi muốn mời cô ăn cơm tối."
Nhắc tới cơm, bụng Mạnh Vãn kêu lên ục ục, đói bụng quá, ban ngày hao phí quá nhiều thể lực.
Do dự vài giây, Mạnh Vãn hỏi anh ta: "Anh đi mua cơm hộp à?"
Lục Triều Thanh đã đặt bàn nhà hàng xong xuôi từ lâu, nói với cô: "Không ăn cơm hộp, đi nhà hàng lần trước chúng ta xem mặt."
Mạnh Vãn đột nhiên không thấy mệt nữa!
Đồ người máy này lại cố tình đặt hẹn nhà hàng xa tiểu khu như vậy, lại còn là chỗ hai người xem mắt, đây là có mục đích gì sao?
Nghĩ đến lần hẹn hò leo núi lúc ban ngày đã thất bại thảm hại, Mạnh Vãn khẽ cắn môi, quyết định lại cho người máy thêm một lần cơ hội.
"Tôi rửa mặt đã, anh cứ từ từ chuẩn bị." Mạnh Vãn cố ý giả vờ nói với giọng điệu bình thường.
Treo điện thoại, Mạnh Vãn vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Đầu tháng mười, ban ngày có thể mặc áo ngắn tay, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, nhưng khi đứng trước tủ quần áo, Mạnh Vãn vẫn không nhịn được mà cầm một cái áo màu trắng ngắn tay, phối với một cái váy màu xanh lục, mái tóc dài để xoã. Cuối cùng cô đeo thêm, đi ra mở cửa.
Lục Triều Thanh đã đợi ở bên ngoài, lại còn là một thân mặc vest đen.
Áo vest luôn có thể nâng cao giá trị nhan sắc cho đàn ông, Lục Triều Thanh vốn cũng đã soái rồi, lại mặc như vậy nữa, gương mặt thanh tú kia lại có thêm vài phần cao lãnh.
"Anh ăn mặc nghiêm túc như vậy làm gì?" Mạnh Vãn tựa như không chú ý tới giá trị nhan sắc của anh, cố ý châm chọc hỏi.
Còn chưa tới nơi, Lục Triều Thanh không trả lời.
Hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Trên đường, Lục Triều Thanh chuyên tâm lái xe, Mạnh Vãn an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Hơn tám giờ, hai người tới nhà hàng ven hồ, nơi này nằm trong khu ngắm cảnh, nhưng dù có nhiều du khách thì bóng núi xanh nhạt vẫn có vẻ thanh u.
Bên ngoài hơi lạnh, cũng may chỉ đi mấy bước là tới nhà hàng.
Hai người ngồi mặt đối mặt tại bàn ăn gần cửa sổ, gọi món xong, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh, dối trá hỏi: "Sao lại đột nhiên mời tôi ăn cơm vậy?"
Lục Triều Thanh bỏ cả buổi chiều tìm tòi được rất nhiều câu từ để thổ lộ, nhưng mà tới lúc mấu chốt này, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Mạnh Vãn, một câu một lời anh cũng không nhớ nổi.
"Anh đang theo đuổi em." Anh dùng lời của chính mình trả lời, "Cùng nhau ăn cơm có thể giúp tình cảm tăng lên."
Mạnh Vãn chớp chớp mắt, sau đó "à" một tiếng.
Đôi mắt đen của người máy như đôi đèn pha nhìn chằm chằm cô, Mạnh Vãn hơi chịu không nổi, cúi đầu nghịch di động. Di động là một thứ rất tốt nha, có thể cứu chủ nhân trong các trường hợp khẩn cấp, ví dụ như lúc đi trên đường gặp người không muốn gặp, chủ nhân giả bộ đang nhắn tin là đi qua nhau, ví dụ như đối tượng hẹn hò có ánh mắt sáng quắc, chủ nhân cũng có thể dùng di động che dấu tâm tình hoảng loạn.
Mạnh Vãn đang biết ơn cái di động, Lục Triều Thanh lại nhìn dáng vẻ cô nghịch di động không thuận mắt, việc này không phù hợp lễ nghi xã giao.
"Cô vẫn còn gịận sao?" Lục Triều Thanh hỏi cô.
Mạnh Vãn giả vờ hồ đồ, đôi mắt nhìn màn hình: "Tức giận cái gì?"
Lục Triều Thanh: "Giận tôi muốn ôm cô xuống xe."
Mạnh Vãn nhỏ giọng hừ hừ: "Dù sao cũng không ôm thành công, tôi cũng không nhỏ nhen như vậy."
Lục Triều Thanh yên tâm, lại lần nữa nhìn xuống di động của cô, nhíu mày: "Cô có thể không chơi di động không? Tôi muốn nói với cô vài lời."
Mạnh Vãn không nghĩ tới anh ta có thể bá đạo như vậy, cô ngẩn người, nhìn lại Lục Triều Thanh mang vẻ mặt nghiêm túc, Mạnh Vãn đột nhiên cười, đưa điện thoại di động thả vào túi xách, đôi tay đặt lên mặt bàn, sống lưng thẳng tắp, giống như cô học sinh bị thầy giáo yêu cầu chuyên tâm nghe giảng. Chuẩn bị xong tư thế, Mạnh Vãn nhìn thẳng người đàn ông đối diện: "Được, giáo sư Lục còn muốn nói cái gì, tôi chăm chú lắng nghe."
Ánh mắt Lục Triều Thanh hơi lóe, trầm mặc trong chốc lát, rồi anh thấp giọng hỏi: "Lưu Niệm nói cô đồng ý đi leo núi với tôi, ý là đồng ý cùng tôi qua lại, là thật vậy chăng?"
Mạnh Vãn:......
Tâm tư cô bị anh ta chọc phá cính diện, Mạnh Vãn không thể nào quản được cái mặt mình, mặt cô đỏ lên.
Cô mà phản bác theo bản năng: "Làm gì có, tôi đi leo núi là bởi vì leo núi, leo núi là loại vận động tốt cho sức khoẻ cơ thể và tinh thần, giống như tôi đây đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm, là bởi vì tôi đói bụng, làm gì có nhiều lý do như vậy, anh đừng nghe Lưu tỷ nói bừa, cô ấy nhìn thì thục nữ nhưng mà kỳ thật rất không đứng đắn."
Lục Triều Thanh liền nhớ lại khung cảnh trong KTV, Lưu Niệm ấn giáo sư Cao lên màn hình hôn, đúng thật là không phải người rất đứng đắn.
Mạnh Vãn nói không đứng đắn chỉ là nói chuyện lung tung, Lục Triều Thanh lại tự động bổ não rất hình ảnh thiếu nhi không nên xem.
"Đúng rồi, sao anh lại nói chuyện với cô ấy?" Mạnh Vãn bắt đầu hỏi lại.
Lục Triều Thanh đúng sự thật trả lời: "Lúc cô giận không để ý tới tôi, tôi mới đi hỏi giáo sư Cao nên giải quyết thế nào, lúc đó hai người bọn họ đang ở cạnh nhau."
Mạnh Vãn trừng hắn: "Về sau chuyện hai chúng ta, anh không được nói với người khác, chuyện gì cũng không được nói."
Lục Triều Thanh tuy rằng không hiểu vì sao phải dấu diếm, nhưng Mạnh Vãn hung hãn yêu cầu anh, anh đành phải gật đầu.
Đồ ăn bắt đầu lên.
Mỗi người mang một tâm tư ăn cơm, sau khi ăn xong, để chứng minh bản thân không có có ý muốn qua lại với anh, Mạnh Vãn tiếp tục kiên trì AA.
Lục Triều Thanh không tranh với cô, bao lì xì đã gửi qua gửi lại quá nhiều, Lục Triều Thanh đã không còn rõ ý nghĩa của tiền tài đối với sự phát triển của hai người nữa rồi.
Đi ra khỏi nhà hàng, giống lần trước Lục Triều Thanh lại mời Mạnh Vãn đi dạo bên hồ.
Đêm nay gió hơi lớn, cánh tay Mạnh Vãn lộ ở bên ngoài, nhìn vào vô cùng thoải mái thanh tân, nhưng cô nhìn giáo sư Lục tây trang phẳng phiu bên cạnh, Mạnh Vãn vẫn chưa từ bỏ mà chờ mong chút lãng mạn không biết có hay không.
Cô gật gật đầu.
Hai người đi bộ tới bên hồ, chín giờ hơn, người đi lại bên hồ không nhiều cũng không ít, còn có rất nhiều đôi tình nhân tay nắm tay.
Lục Triều Thanh nghiêng đầu, thấy mái tóc dài của Mạnh Vãn bị gió thổi về phía sau, sợi tóc bay bay, sườn mặt trắng trẻo của cô đặc biệt xinh đẹp.
Đêm nay không có ánh trăng, nhưng bên hồ đều có đèn đường, vầng sáng mờ nhạt rất có không khí.
Lục Triều Thanh lại nhớ lại kế hoạch thổ lộ của mình.
Anh gọi Mạnh Vãn đang ở trước mặt.
Mạnh Vãn nghi hoặc ngẩng đầu.
Lục Triều Thanh mím môi, lại quên từ.
"Tôi, tôi lúc chiều có mua hoa hồng." anh tùy cơ ứng biến nói ra.
Mạnh Vãn cố nén xúc động muốn ôm tay cho đỡ gió, mờ mịt hỏi: "Mua hoa hồng làm......" Hỏi được một nửa, cô bỗng hiểu ra, dở khóc dở cười: "Lưu tỷ bảo anh mua?"
Lục Triều Thanh gật gật đầu: "Sau đó thì hoa hồng bị mèo vặt hết rồi."
Mạnh Vãn bật cười phì, người máy khó khăn lắm mới học được việc tặng hoa, lại bị Tiểu Li Hoa nghịch hỏng hết.
Cô cười thật đẹp, cười lên liền có vẻ rất dễ thương lượng, Lục Triều Thanh cầm lòng không đậu tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn cô: "Mạnh Vãn, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ thử thỏa mãn tất cả những yêu cầu đối với bạn trai của em."
Lời thổ lộ đột nhiên chạy ra, Mạnh Vãn cắn môi, quay đầu hừ nói: "Lần trước xem mắt, chẳng phải anh nói anh không thích tôi sao? Theo đuổi tôi chỉ là để làm thí nghiệm."
"Hiện tại tôi thích." Lục Triều Thanh lập tức giải thích, "Hồi lễ quốc khánh em ra nước ngoài du lịch, ngày nào anh cũng nhớ em."
Lúc ấy Lục Triều Thanh không biết cái loại cảm giác bực bội chẳng hiểu ra sao này chính là nhớ nhung một người, sau bị Tiểu Diệp nhắc nhở anh mới hiểu ra.
Hai tai Mạnh Vãn nóng lên, sau đó, một cơn gió thổi từ chính diện tới, thổi tới người cô giống như không có mặc quần áo, lạnh thấu tim!
So với nhu cầu cơ bản là ăn no mặc ấm thì lãng mạn là cái gì?
"Cho tôi áo khoác của anh." Mạnh Vãn ôm cánh tay trốn tới trước mặt Lục Triều Thanh, vừa mượn thân hình cao lớn thân chắn phong, vừa bá đạo yêu cầu.
Lục Triều Thanh sửng sốt.
Mạnh Vãn dậm chân: "Tôi lạnh!"
Lục Triều Thanh lúc này mới hiểu được, lập tức áo ngoài khoác lên người cô.
Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, Mạnh Vãn thấy thật là ấm áp, nhưng nhìn bạn trai mới bổ nhiệm, cũng là người bạn trai đầu tiên của cô đang gần trong gang tấc, Mạnh Vãn càng chờ mong gia hỏa này có suy nghĩ thông suốt, thuận thế ôm lấy cô, giúp cô càng ấm áp hơn.
"Trời lạnh, lần sau ra khỏi nhà mặc nhiều chút."
Ôm đã không có, Lục Triều Thanh còn nghiêm trang nhắc nhở cô, cô cũng là người trưởng thành rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân.
Mạnh Vãn muốn cười ha hả, bọc trong áo khoác của anh ta quay trở về: "Không đi dạo nữa, về nhà đi!"
Lục Triều Thanh đi sát theo cô bên cạnh, ban đầu đi bên này của cô, không bao lâu sau anh yên lặng mà vòng sang bên kia Mạnh Vãn.
Gió là thổi từ mặt hồ tới.
Mạnh Vãn liếc mắt nhìn anh ta một cái, tâm tình cuối cùng tốt hơn một chút.
Lên xe, Lục Triều Thanh mở điều hòa.
"Không cần, tôi bây giờ không lạnh." Mạnh Vãn nói đúng lúc.
Lục Triều Thanh liền tắt điều hòa.
Anh trước giờ luôn lái xe rất chuyên tâm, Mạnh Vãn hạ thấp ghế dựa, nhìn cái áo khoác đàn ông trên người một lát, ánh mắt liền không khống chế được chuyển tới gương mặt Lục Triều Thanh. Chuyện tới lúc này Mạnh Vãn cũng không hiểu, người theo đuổi cô nhiều như vậy, các kiểu kịch bản lấy lòng cô đều đã lĩnh giáo qua, sao bây giờ lại thua dưới tay một người máy chẳng có kịch bản gì?
Phía trước có quán trà sữa, Mạnh Vãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi muốn uống trà sữa."
Lục Triều Thanh nhìn ra bên ngoài, dừng xe ở ven đường, đi xuống mua trà sữa cho cô, khi quay lại trong tay anh ta chỉ có một ly.
Một ngụm trà ngọt ngào nóng hầm hập trôi xuống bụng, cả người Mạnh Vãn đều thoải mái.
cô khụ khụ, nói với người đàn ông đang chuyên tâm lái xe: "Xem anh biết nghe lời như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý kết giao với anh."
Lục Triều Thanh mắt nhìn thẳng phía trước, vài giây sau mới thập phần bình tĩnh nhìn cô: "Thật sự?"
Vì sao lại bình tĩnh nhưu vậy chứ?
Ngực Mạnh Vãn nghẹn muốn chết, quay đầu ra ngoài cửa sổ: "Là giả, tôi mới không muốn tìm người máy làm bạn trai."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Sao lại nói tôi là người máy?"
Mạnh Vãn mặc kệ hắn, trà sữa cũng không uống nữa.
Lục Triều Thanh lại không cách nào lại tiếp tục duy trì bình tĩnh, kỳ thật vừa nãy anh cũng không có bình tĩnh như bề ngoài, chỉ là phía trước có người như muốn băng qua đường, lực chú ý của Lục Triều Thanh đều để trên người đi bộ.
Tức giận cô gái nhỏ không chịu trả lời, Lục Triều Thanh lại lái tiếp một đoạn, sau đó tìm một chỗ ngừng xe.
"Sao lại nói tôi là người máy?" Anh quay sang Mạnh Vãn, lại lần nữa hỏi.
Mạnh Vãn vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, banh mặt trả lời: "Chỉ có người máy lúc nghe con gái đồng ý kết giao mới có thể thờ ơ."
Lục Triều Thanh trong lòng vừa động, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cho nên em đồng ý rồi?"
Mạnh Vãn vừa muốn lắc đầu, người đàn ông bên cạnh đột nhiên tháo đai an toàn, nghiêng người lại gần.
Mạnh Vãn kinh hãi: "Anh......"
Lời còn chưa dứt, Lục Triều Thanh đã ôm lấy cô, bờ vai rộng lớn bao phủ lấy cô kín mít.
Mạnh Vãn nghe thấy tim mình đập bùm bùm bùm.
Lục Triều Thanh cúi đầu, nói bên tai cô nói: "Buổi chiều em có nói, làm bạn trai em thì có thể ôm em."
Vừa nãy lúc ở bên hồ, nhìn cô lạnh như vậy, Lục Triều Thanh đã muốn ôm cô rồi, nhưng anh không phải bạn trai cô, ôm cô thì cô sẽ tức giận.
Hơi thở đàn ông ấm áp lướt trên vành tai, cả người Mạnh Vãn nhũn ra, giờ khắc này cô mới nhận thức được rõ ràng, Lục Triều Thanh mới không phải người máy, anh ta có bản lĩnh sống sờ sờ tức chết cô, lại có thể trong nháy mắt làm tim cô đập nhanh hơn.
"Còn lạnh không?" Lục Triều Thanh không yên tâm hỏi.
Mạnh Vãn nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Lục Triều Thanh xác nhận, bàn tay to di chuyển xuống dưới, đi vớt tay cô, sờ đến, nho nhỏ một bàn tay, thực nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.