Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
Chương 47
Yên Hỏa Nhân Gia
29/10/2020
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Buổi tối Lục Hoài Du chỉ có hai cảnh quay, nhưng đều không cần buộc dây cáp nên quay xong thì có thể trở về khách sạn.
Chung Minh Cẩn nói bày trận rất nhanh nên anh cũng cho rằng trước khi mình kết thúc công việc cậu chắc chắn sẽ chuẩn bị xong.
Kết quả trong lúc quay phim, bởi vì có một vai phụ trạng thái không tốt nên liên tục NG, khiến cho hai cảnh quay kéo dài đến gần 8 giờ rưỡi mới hoàn thành.
Lục Hoài Du vận động tay chân, hỏi Lâm Nguyên đang vội đưa nước cho anh uống: “Họ còn chưa về sao?”
“Vẫn chưa.” Lâm Nguyên nhíu mày, thoáng vẻ lo lắng: “Nhắn tin cũng không trả lời.”
Tuy biết Chung tiên sinh là cao nhân, nhưng nơi này là núi non hoang dã, có chuyện gì mà cần đến tối mới làm cơ chứ. Lâm Nguyên vừa bổ não đã thấy sởn gai óc, mặc dù đứa em trai kia của anh ta hơi ngốc, nhưng nếu có chuyện không may thì người trong nhà chắc chắc sẽ xé xác anh ta ra.
Lục Hoài Du đã quên mình còn chưa nói cho Lâm Nguyên biết họ chỉ đi bố trí trận địa, nhìn dáng vẻ lo lắng không thôi của anh ta, anh tỏ vẻ không để ý mấy: “Nhắn tin không trả lời thì anh gọi điện thoại đi.”
“Ừm…” Lâm Nguyên nửa muốn nói, nửa lại thôi: “Sẽ không quấy rầy Chung tiên sinh làm việc chứ?”
“Không đâu, anh chỉ gọi cho Lâm Tuyền thôi mà.” Điểm này Lục Hoài Du khá tin tưởng. Nhớ lại những lúc ở nhà, dù là Chung Minh Cẩn đang nghiêm túc vẽ bùa hoặc luyện kiếm, anh ở bên cạnh làm phiền thế nào cũng chẳng hề để tâm, sao có thể vì một cú điện thoại của Lâm Nguyên mà bị làm phiền chứ.
Anh không tin Lâm Nguyên còn có sức hấp dẫn hơn mình.
Lâm Nguyên vốn đang lo cho em trai ngốc, nghe Lục Hoài Du nói sẽ không quấy rầy thì lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyền.
Sau mấy hồi chuông, điện thoại được kết nối, đầu tiên là một đống tiếng chim kêu không rõ tên truyền qua điện thoại, sau đó là âm thanh cành khô bị bẻ gãy. Lâm Nguyên nghe mà tim muốn nhảy lên, nhưng không dám lên tiếng trước.
Nhưng rất nhanh Lâm Tuyền lại hỏi: “Anh, anh tìm em có gì không?”
Giọng của Lâm Tuyền trừ thở gấp ra thì không có gì khác thường, Lâm Nguyên thở phào một hơi: “Còn bao lâu nữa hai người mới về?”
“Đang trên đường về đây ạ.” Lâm Tuyền nói tới đây thì ngừng lại, hỏi Chung Minh Cẩn gì đó rồi tiếp tục nói: “Chung tiên sinh bảo có lẽ là khoảng hai mươi phút nữa mới đến.”
“Trên đường tối, hai người đi chậm chút sẽ không sao, đừng để bị ngã.” Lâm Nguyên không quên dặn dò.
Lục Hoài Du nghe vậy bèn đi về phía cửa xe đang mở, thầm nghĩ Lâm Nguyên đúng là lo lắng vớ vẩn rồi, Lâm Tuyền theo nhóc dễ thương ra ngoài thì sao có thể gặp nguy hiểm cho được.
Nhưng anh lại hoàn toàn không ý thức được rằng hành động đứng cạnh Lâm Nguyên nghe điện thoại vừa rồi của anh chẳng khác gì đang nghe lén.
Chừng mười phút sau, dưới chân núi xuất hiện hai ngọn đèn yếu ớt. Lục Hoài Du nhìn kỹ lại, bảo với Lâm Nguyên: “Chắc là họ về rồi, chúng ta lái xe qua đó đi.”
Đây vốn là nơi mà họ phải trở về khách sạn, vậy nên Lục Hoài Du chỉ mới nói được một nửa, Lâm Nguyên đã khởi động xe.
Thấy có chiếc xe đang đi về phía mình, một trong hai ngọn đèn ở phía xa kia hơi lung lay, rồi cũng đứng yên tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến bên cạnh hai người kia. Sau khi Lâm Tuyền tắt đèn thì gần như bò vào ghế phó lái, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Lục Hoài Du vội nhìn Chung Minh Cẩn ngay bên cạnh, thấy giày cậu dính bùn, quần áo cũng hơi lộn xộn, thậm chí còn có vài lá thông tươi dính trên tóc cậu.
Nếu không phải đây là dáng vẻ bình tĩnh của cậu, có nói cậu đã đi lại trong núi với Lâm Tuyền gần hai tiếng đồng hồ chắc cũng chẳng ai tin.
Sau khi Lục Hoài Du vươn tay lấy mấy lá thông trên đầu cậu xuống, bèn hỏi: “Gặp phải chuyện gì à? Sao đi lâu thế?”
Chung Minh Cẩn mím môi đáp: “Đợi về rồi nói sau.”
“Cũng được.” Lục Hoài Du gật đầu với vẻ chẳng hề gì, nếu đã đợi đến khi về khách sạn mới nói, vậy hẳn là không có chuyện gì rồi, ít ra lúc này cũng không nguy hiểm.
Lâm Nguyên lái xe phía trước nghe vậy cũng khẽ siếc chặt tay lái, lúc lâu sau vẫn không chịu được mà nói: “Nếu có gì nguy hiểm, Chung tiên sinh phải nhớ nhắc nhở người bình thường như bọn tôi đấy.”
Thật ra Lâm Nguyên chỉ là người đại diện của Lục Hoài Du, nếu là lúc thường, chắc chắn anh ta sẽ lướt qua những lời này của Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn. Nhưng chuyện đi nhầm đường lần trước đã thật sự là nỗi sợ hãi của anh ta, thế nên khi nghe thấy câu nói như chuyện đã xảy ra thường xuyên này của Chung Minh Cẩn, vừa nhận ra đầu mối mà diễn viên chính thường nói, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là phải ôm bắp đùi trước.
“Sẽ không có nguy hiểm đâu.” Chung Minh Cẩn nhìn chằm chằm bàn tay đang chơi với lá thông của Lục Hoài Du, không thèm ngẩng đầu đã nói.
Lục Hoài Du chỉ cần biết như vậy, sau khi im lặng nở nụ cười thì dùng ngón tay thon dài bấm một cái vào phần cuối lá thông, lại kéo nó ra, kéo hai ba cái rồi dùng lá thông quấn lại để tạo ra hình dạng của một con vật nhỏ, sau đó đưa cho Chung Minh Cẩn đang nhìn với vẻ chăm chú: “Nè, tặng cậu, hôm nay vất vả rồi.”
Chung Minh Cẩn cẩn thận cầm lấy đuôi lá thông, đặt thứ mà Lục Hoài Du cho mình lên đùi. Sau khi đã nhìn kỹ nhưng thật sự không biết đây là thứ gì, cậu bèn hỏi: “Đây là con gì thế?”
Đúng lúc Lục Hoài Du vừa thắt xong một con, anh rướn người đưa cho Lâm Tuyền đằng trước rồi bảo: “Hôm nay em cũng vất vả rồi, cũng tặng em một con này.”
Đến khi Lâm Tuyền nhận con vật đó, anh mới trả lời vấn đề của Chung Minh Cẩn: “Của cậu là con thỏ, của Lâm Tuyền là con chuột.”
Vẻ mặt đang nhìn chằm chằm vào đầu gối của Chung Minh Cẩn thay đổi mấy lần, nhưng không đáp lời.
Tay của Lâm Tuyền trực tiếp run lên, suýt nữa đã ném con chuột đi, mặt như đưa đám: “Anh Lục ơi, anh không tặng em con thỏ thì thôi đi, tại sao lại tặng em con chuột chứ, anh biết rõ em sợ chuột nhất mà.”
Lục Hoài Du nói một cách hờ hững: “À, vừa rồi anh quên mất, vả lại anh cũng chỉ biết thắt hai con này thôi.”
Mọi người đều không để ý rằng, khi anh vừa nói xong những lời này, Chung Minh Cẩn vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phần ót của Lâm Tuyền rồi nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa khó có thể phát hiện được.
Lâm Nguyên — người chẳng hề biết gì cũng chẳng ưa bộ dáng đó của Lâm Tuyền, khẽ mắng: “Chỉ là một con chuột thắt bằng lá thông thôi mà em cũng sợ? Vả lại nếu Ngư Ngư không nói, em có nhìn ra được đó là con chuột không?”
“Cũng… cũng phải.” Lâm Tuyền xác nhận lại một cách tỉ mỉ, phát hiện đúng là không nhìn ra.
Vì vậy bèn hiếu kỳ hỏi: “Sao anh Lục biết thắt thứ này thế?”
“Hồi nhỏ anh từng sống dưới quê một khoảng thời gian, bà ngoại có thắt cho anh chơi hai lần nên học được thôi.” Lục Hoài Du nói đến đây, giọng điệu cũng trở nên xa xưa, vừa nghe đã biết đang nhớ lại chuyện cũ: “Nhưng anh cũng chỉ học được hai loại này thôi.”
Nghe thấy là bà ngoại dạy, Lâm Tuyền nhìn con chuột yếu ớt được thắt bằng lá thông, dùng nó để phân tán nỗi sợ, ném rồi lại sợ sẽ tổn thương trái tim Lục Hoài Du nên cuối cùng còn nâng nó về khách sạn một cách cẩn thận, hoàn toàn không để ý rằng Chung Minh Cẩn đã sớm cất con thỏ kia rồi.
Buổi chiều Lục Hoài Du phải buộc dây cáp lâu nên thật sự rất mệt, vừa về khách sạn đã không chịu được mà chạy ào vào nằm liệt trên giường.
Kết quả vừa nằm xuống, ngoại trừ tiếng xương kêu răng rắc ra thì nơi bị buộc dây như lưng và eo đều đau tới nỗi khiến anh kêu lên một tiếng.
Chung Minh Cẩn vừa cất đồ xong, trở về đã thấy anh đau đến mặt mày nhăn nhíu, vội bước hai bước đến kéo anh dậy: “Làm sao vậy?”
Sau khi ngồi dậy, Lục Hoài Du vén vạt áo lên, xoay người để Chung Minh Cẩn có thể thấy rõ tình trạng sau lưng mình: “Hôm nay phải buộc dây cáp hơi lâu, có phải bị thương rồi không?”
Lúc ở nhà hai người vẫn ngủ chung một giường, tuy rằng mỗi lần trước khi ngủ đều nằm cách nhau ra[1], phân biệt rõ ràng, cộng thêm tư thế ngủ của Lục Hoài Du cũng chẳng đẹp đẽ gì nên Chung Minh Cẩn đã sớm đã thấy bộ dạng lộ eo lộ chân của anh. Nhưng lúc đó cơ thể cậu nhỏ xíu, nhìn qua chỉ cảm thấy lớn hơn mình mà thôi.
[1] Gốc là Sở hà Hán giới [楚河漢界]: Đây là một con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức. Bạn nào từng xem phim ” Hán – Sở tranh hùng” chắc rất rõ về điều này.
Sau đó là lần Lục Hoài Du phát sốt, anh còn được cậu ôm đi ngăm nước, nhưng khi ấy tất cả tâm tư của cậu chỉ đặt trên nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài Du, không rảnh để bận tâm những việc khác nên đã không cảm nhận được gì.
Lúc này Lục Hoài Du lại đột ngột vén áo lên, để lộ một phần eo trắng trẻo, sau eo và hai bên còn có vùng vết xanh tím, chỉ nhìn một cái thôi, Chung Minh Cẩn đã cảm thấy tai mình nóng lên.
Cậu dời mắt một cách mất tự nhiên, nói: “Hơi xanh, nhưng không trầy da.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hoài Du kêu khẽ một tiếng, lẩm bẩm: “Chắc là chỗ Lâm Tuyền có thuốc, phải bảo cậu ấy đem sang đây thoa cho mình mới được.”
Nói xong anh cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Tuyền.
Chung Minh Cẩn nhìn cái áo đã được kéo xuống, rũ mắt không nói gì.
Giây sau Lục Hoài Du gửi xong tin nhắn bèn đứng dậy nói: “Tôi đi tắm trước, lát nữa Lâm Nguyên hay Lâm Tuyền đến thì cậu mở cửa nhé.”
Chung Minh Cẩn đợi một lát, mới đáp: “Được.”
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước ào ào, Chung Minh Cẩn vẫn duy trì tư thế đứng bất động như cũ, vẻ mặt vô cảm chẳng biết đang nghĩ gì.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu mới lấy lại tinh thần, chỉnh đốn lại nét mặt rồi ra mở cửa.
Người tới là Lâm Nguyên, thấy người mở cửa là Chung Minh Cẩn, anh ta cũng chẳng thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Ngư Ngư đâu?”
“Anh ấy đang tắm.” Chung Minh Cẩn nhìn lọ thuốc trong tay anh ta, rồi nói: “Đưa thuốc cho tôi đi, lát nữa tôi thoa giúp anh ấy.”
Lâm Nguyên nghe vậy bước chân hơi khựng lại, đưa mắt nhìn về phía Chung Minh Cẩn, trong ánh mắt rõ ràng là đang đánh giá.
Chung Minh Cẩn vẫn lạnh lùng, cứ thế mặc cho anh ta nhìn, lúc này trong hành lang cũng chẳng có ai nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm và tiếng nhạc thiếu nhi vui tai.
Giằng co trong chốc lát, Lâm Nguyên bại trận trước: “Kỹ thuật của tôi không tệ, thoa thuốc cho Ngư Ngư xong, ngày mai thức dậy hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.”
Chung Minh Cẩn vẫn không định để anh ta vào, chỉ thản nhiên nói: “Tối hôm nay lúc Lâm Tuyền ở trên núi hình như cũng hơi trẹo chân, không biết có bị thương không, anh vẫn nên trở về kiểm tra giúp anh ta đi.”
Lâm Nguyên lại nhìn Chung Minh Cẩn, nhận ra tối nay cậu sẽ không nhượng bộ, bèn đưa lọ thuốc tới: “Vậy thì phiền Chung tiên sinh rồi.”
Nói xong anh ta xoay người đi về phía phòng mình, không kìm được mà bắt đầu nhớ lại quy định của công ty, vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng đóng cửa ‘lách cách’ từ sau lưng, khiến bước chân anh ta không khỏi dừng lại.
Nếu Ngư Ngư không biết được những lời này, vậy quy định của công ty không tác dụng gì với anh rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nguyên trở nên vô cùng phấn khích.
Bởi vì trên người đau nên Lục Hoài Du chỉ tắm qua loa rồi mặc áo choàng tắm vào, sau khi quét một vòng quanh phòng bèn hỏi: “Lâm Nguyên đâu, ban nãy tôi nghe tiếng anh ta mà.”
“Anh lau khô tóc trước đi.” Chung Minh Cẩn vào phòng tắm cầm khăn mặt ra, phủ lên mái đầu đang nhỏ giọt của Lục Hoài Du, thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi nói với anh ta rằng Lâm Tuyền cũng bị trẹo chân lúc ở trên núi, không biết có bị thương không nên bảo anh ta trở về kiểm tra, còn tôi thì giúp anh thoa thuốc nên anh ta đã đồng ý. “
Những lời cậu nói không hề che giấu chút nào, nhưng lại đảo lộn trình tự trước sau.
Lục Hoài Du đúng là không nghi ngờ cậu, lau đầu qua loa xong thì nằm uỵch xuống giường nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Buổi tối Lục Hoài Du chỉ có hai cảnh quay, nhưng đều không cần buộc dây cáp nên quay xong thì có thể trở về khách sạn.
Chung Minh Cẩn nói bày trận rất nhanh nên anh cũng cho rằng trước khi mình kết thúc công việc cậu chắc chắn sẽ chuẩn bị xong.
Kết quả trong lúc quay phim, bởi vì có một vai phụ trạng thái không tốt nên liên tục NG, khiến cho hai cảnh quay kéo dài đến gần 8 giờ rưỡi mới hoàn thành.
Lục Hoài Du vận động tay chân, hỏi Lâm Nguyên đang vội đưa nước cho anh uống: “Họ còn chưa về sao?”
“Vẫn chưa.” Lâm Nguyên nhíu mày, thoáng vẻ lo lắng: “Nhắn tin cũng không trả lời.”
Tuy biết Chung tiên sinh là cao nhân, nhưng nơi này là núi non hoang dã, có chuyện gì mà cần đến tối mới làm cơ chứ. Lâm Nguyên vừa bổ não đã thấy sởn gai óc, mặc dù đứa em trai kia của anh ta hơi ngốc, nhưng nếu có chuyện không may thì người trong nhà chắc chắc sẽ xé xác anh ta ra.
Lục Hoài Du đã quên mình còn chưa nói cho Lâm Nguyên biết họ chỉ đi bố trí trận địa, nhìn dáng vẻ lo lắng không thôi của anh ta, anh tỏ vẻ không để ý mấy: “Nhắn tin không trả lời thì anh gọi điện thoại đi.”
“Ừm…” Lâm Nguyên nửa muốn nói, nửa lại thôi: “Sẽ không quấy rầy Chung tiên sinh làm việc chứ?”
“Không đâu, anh chỉ gọi cho Lâm Tuyền thôi mà.” Điểm này Lục Hoài Du khá tin tưởng. Nhớ lại những lúc ở nhà, dù là Chung Minh Cẩn đang nghiêm túc vẽ bùa hoặc luyện kiếm, anh ở bên cạnh làm phiền thế nào cũng chẳng hề để tâm, sao có thể vì một cú điện thoại của Lâm Nguyên mà bị làm phiền chứ.
Anh không tin Lâm Nguyên còn có sức hấp dẫn hơn mình.
Lâm Nguyên vốn đang lo cho em trai ngốc, nghe Lục Hoài Du nói sẽ không quấy rầy thì lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyền.
Sau mấy hồi chuông, điện thoại được kết nối, đầu tiên là một đống tiếng chim kêu không rõ tên truyền qua điện thoại, sau đó là âm thanh cành khô bị bẻ gãy. Lâm Nguyên nghe mà tim muốn nhảy lên, nhưng không dám lên tiếng trước.
Nhưng rất nhanh Lâm Tuyền lại hỏi: “Anh, anh tìm em có gì không?”
Giọng của Lâm Tuyền trừ thở gấp ra thì không có gì khác thường, Lâm Nguyên thở phào một hơi: “Còn bao lâu nữa hai người mới về?”
“Đang trên đường về đây ạ.” Lâm Tuyền nói tới đây thì ngừng lại, hỏi Chung Minh Cẩn gì đó rồi tiếp tục nói: “Chung tiên sinh bảo có lẽ là khoảng hai mươi phút nữa mới đến.”
“Trên đường tối, hai người đi chậm chút sẽ không sao, đừng để bị ngã.” Lâm Nguyên không quên dặn dò.
Lục Hoài Du nghe vậy bèn đi về phía cửa xe đang mở, thầm nghĩ Lâm Nguyên đúng là lo lắng vớ vẩn rồi, Lâm Tuyền theo nhóc dễ thương ra ngoài thì sao có thể gặp nguy hiểm cho được.
Nhưng anh lại hoàn toàn không ý thức được rằng hành động đứng cạnh Lâm Nguyên nghe điện thoại vừa rồi của anh chẳng khác gì đang nghe lén.
Chừng mười phút sau, dưới chân núi xuất hiện hai ngọn đèn yếu ớt. Lục Hoài Du nhìn kỹ lại, bảo với Lâm Nguyên: “Chắc là họ về rồi, chúng ta lái xe qua đó đi.”
Đây vốn là nơi mà họ phải trở về khách sạn, vậy nên Lục Hoài Du chỉ mới nói được một nửa, Lâm Nguyên đã khởi động xe.
Thấy có chiếc xe đang đi về phía mình, một trong hai ngọn đèn ở phía xa kia hơi lung lay, rồi cũng đứng yên tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến bên cạnh hai người kia. Sau khi Lâm Tuyền tắt đèn thì gần như bò vào ghế phó lái, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Lục Hoài Du vội nhìn Chung Minh Cẩn ngay bên cạnh, thấy giày cậu dính bùn, quần áo cũng hơi lộn xộn, thậm chí còn có vài lá thông tươi dính trên tóc cậu.
Nếu không phải đây là dáng vẻ bình tĩnh của cậu, có nói cậu đã đi lại trong núi với Lâm Tuyền gần hai tiếng đồng hồ chắc cũng chẳng ai tin.
Sau khi Lục Hoài Du vươn tay lấy mấy lá thông trên đầu cậu xuống, bèn hỏi: “Gặp phải chuyện gì à? Sao đi lâu thế?”
Chung Minh Cẩn mím môi đáp: “Đợi về rồi nói sau.”
“Cũng được.” Lục Hoài Du gật đầu với vẻ chẳng hề gì, nếu đã đợi đến khi về khách sạn mới nói, vậy hẳn là không có chuyện gì rồi, ít ra lúc này cũng không nguy hiểm.
Lâm Nguyên lái xe phía trước nghe vậy cũng khẽ siếc chặt tay lái, lúc lâu sau vẫn không chịu được mà nói: “Nếu có gì nguy hiểm, Chung tiên sinh phải nhớ nhắc nhở người bình thường như bọn tôi đấy.”
Thật ra Lâm Nguyên chỉ là người đại diện của Lục Hoài Du, nếu là lúc thường, chắc chắn anh ta sẽ lướt qua những lời này của Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn. Nhưng chuyện đi nhầm đường lần trước đã thật sự là nỗi sợ hãi của anh ta, thế nên khi nghe thấy câu nói như chuyện đã xảy ra thường xuyên này của Chung Minh Cẩn, vừa nhận ra đầu mối mà diễn viên chính thường nói, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là phải ôm bắp đùi trước.
“Sẽ không có nguy hiểm đâu.” Chung Minh Cẩn nhìn chằm chằm bàn tay đang chơi với lá thông của Lục Hoài Du, không thèm ngẩng đầu đã nói.
Lục Hoài Du chỉ cần biết như vậy, sau khi im lặng nở nụ cười thì dùng ngón tay thon dài bấm một cái vào phần cuối lá thông, lại kéo nó ra, kéo hai ba cái rồi dùng lá thông quấn lại để tạo ra hình dạng của một con vật nhỏ, sau đó đưa cho Chung Minh Cẩn đang nhìn với vẻ chăm chú: “Nè, tặng cậu, hôm nay vất vả rồi.”
Chung Minh Cẩn cẩn thận cầm lấy đuôi lá thông, đặt thứ mà Lục Hoài Du cho mình lên đùi. Sau khi đã nhìn kỹ nhưng thật sự không biết đây là thứ gì, cậu bèn hỏi: “Đây là con gì thế?”
Đúng lúc Lục Hoài Du vừa thắt xong một con, anh rướn người đưa cho Lâm Tuyền đằng trước rồi bảo: “Hôm nay em cũng vất vả rồi, cũng tặng em một con này.”
Đến khi Lâm Tuyền nhận con vật đó, anh mới trả lời vấn đề của Chung Minh Cẩn: “Của cậu là con thỏ, của Lâm Tuyền là con chuột.”
Vẻ mặt đang nhìn chằm chằm vào đầu gối của Chung Minh Cẩn thay đổi mấy lần, nhưng không đáp lời.
Tay của Lâm Tuyền trực tiếp run lên, suýt nữa đã ném con chuột đi, mặt như đưa đám: “Anh Lục ơi, anh không tặng em con thỏ thì thôi đi, tại sao lại tặng em con chuột chứ, anh biết rõ em sợ chuột nhất mà.”
Lục Hoài Du nói một cách hờ hững: “À, vừa rồi anh quên mất, vả lại anh cũng chỉ biết thắt hai con này thôi.”
Mọi người đều không để ý rằng, khi anh vừa nói xong những lời này, Chung Minh Cẩn vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phần ót của Lâm Tuyền rồi nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa khó có thể phát hiện được.
Lâm Nguyên — người chẳng hề biết gì cũng chẳng ưa bộ dáng đó của Lâm Tuyền, khẽ mắng: “Chỉ là một con chuột thắt bằng lá thông thôi mà em cũng sợ? Vả lại nếu Ngư Ngư không nói, em có nhìn ra được đó là con chuột không?”
“Cũng… cũng phải.” Lâm Tuyền xác nhận lại một cách tỉ mỉ, phát hiện đúng là không nhìn ra.
Vì vậy bèn hiếu kỳ hỏi: “Sao anh Lục biết thắt thứ này thế?”
“Hồi nhỏ anh từng sống dưới quê một khoảng thời gian, bà ngoại có thắt cho anh chơi hai lần nên học được thôi.” Lục Hoài Du nói đến đây, giọng điệu cũng trở nên xa xưa, vừa nghe đã biết đang nhớ lại chuyện cũ: “Nhưng anh cũng chỉ học được hai loại này thôi.”
Nghe thấy là bà ngoại dạy, Lâm Tuyền nhìn con chuột yếu ớt được thắt bằng lá thông, dùng nó để phân tán nỗi sợ, ném rồi lại sợ sẽ tổn thương trái tim Lục Hoài Du nên cuối cùng còn nâng nó về khách sạn một cách cẩn thận, hoàn toàn không để ý rằng Chung Minh Cẩn đã sớm cất con thỏ kia rồi.
Buổi chiều Lục Hoài Du phải buộc dây cáp lâu nên thật sự rất mệt, vừa về khách sạn đã không chịu được mà chạy ào vào nằm liệt trên giường.
Kết quả vừa nằm xuống, ngoại trừ tiếng xương kêu răng rắc ra thì nơi bị buộc dây như lưng và eo đều đau tới nỗi khiến anh kêu lên một tiếng.
Chung Minh Cẩn vừa cất đồ xong, trở về đã thấy anh đau đến mặt mày nhăn nhíu, vội bước hai bước đến kéo anh dậy: “Làm sao vậy?”
Sau khi ngồi dậy, Lục Hoài Du vén vạt áo lên, xoay người để Chung Minh Cẩn có thể thấy rõ tình trạng sau lưng mình: “Hôm nay phải buộc dây cáp hơi lâu, có phải bị thương rồi không?”
Lúc ở nhà hai người vẫn ngủ chung một giường, tuy rằng mỗi lần trước khi ngủ đều nằm cách nhau ra[1], phân biệt rõ ràng, cộng thêm tư thế ngủ của Lục Hoài Du cũng chẳng đẹp đẽ gì nên Chung Minh Cẩn đã sớm đã thấy bộ dạng lộ eo lộ chân của anh. Nhưng lúc đó cơ thể cậu nhỏ xíu, nhìn qua chỉ cảm thấy lớn hơn mình mà thôi.
[1] Gốc là Sở hà Hán giới [楚河漢界]: Đây là một con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức. Bạn nào từng xem phim ” Hán – Sở tranh hùng” chắc rất rõ về điều này.
Sau đó là lần Lục Hoài Du phát sốt, anh còn được cậu ôm đi ngăm nước, nhưng khi ấy tất cả tâm tư của cậu chỉ đặt trên nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài Du, không rảnh để bận tâm những việc khác nên đã không cảm nhận được gì.
Lúc này Lục Hoài Du lại đột ngột vén áo lên, để lộ một phần eo trắng trẻo, sau eo và hai bên còn có vùng vết xanh tím, chỉ nhìn một cái thôi, Chung Minh Cẩn đã cảm thấy tai mình nóng lên.
Cậu dời mắt một cách mất tự nhiên, nói: “Hơi xanh, nhưng không trầy da.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hoài Du kêu khẽ một tiếng, lẩm bẩm: “Chắc là chỗ Lâm Tuyền có thuốc, phải bảo cậu ấy đem sang đây thoa cho mình mới được.”
Nói xong anh cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Tuyền.
Chung Minh Cẩn nhìn cái áo đã được kéo xuống, rũ mắt không nói gì.
Giây sau Lục Hoài Du gửi xong tin nhắn bèn đứng dậy nói: “Tôi đi tắm trước, lát nữa Lâm Nguyên hay Lâm Tuyền đến thì cậu mở cửa nhé.”
Chung Minh Cẩn đợi một lát, mới đáp: “Được.”
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước ào ào, Chung Minh Cẩn vẫn duy trì tư thế đứng bất động như cũ, vẻ mặt vô cảm chẳng biết đang nghĩ gì.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu mới lấy lại tinh thần, chỉnh đốn lại nét mặt rồi ra mở cửa.
Người tới là Lâm Nguyên, thấy người mở cửa là Chung Minh Cẩn, anh ta cũng chẳng thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Ngư Ngư đâu?”
“Anh ấy đang tắm.” Chung Minh Cẩn nhìn lọ thuốc trong tay anh ta, rồi nói: “Đưa thuốc cho tôi đi, lát nữa tôi thoa giúp anh ấy.”
Lâm Nguyên nghe vậy bước chân hơi khựng lại, đưa mắt nhìn về phía Chung Minh Cẩn, trong ánh mắt rõ ràng là đang đánh giá.
Chung Minh Cẩn vẫn lạnh lùng, cứ thế mặc cho anh ta nhìn, lúc này trong hành lang cũng chẳng có ai nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm và tiếng nhạc thiếu nhi vui tai.
Giằng co trong chốc lát, Lâm Nguyên bại trận trước: “Kỹ thuật của tôi không tệ, thoa thuốc cho Ngư Ngư xong, ngày mai thức dậy hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.”
Chung Minh Cẩn vẫn không định để anh ta vào, chỉ thản nhiên nói: “Tối hôm nay lúc Lâm Tuyền ở trên núi hình như cũng hơi trẹo chân, không biết có bị thương không, anh vẫn nên trở về kiểm tra giúp anh ta đi.”
Lâm Nguyên lại nhìn Chung Minh Cẩn, nhận ra tối nay cậu sẽ không nhượng bộ, bèn đưa lọ thuốc tới: “Vậy thì phiền Chung tiên sinh rồi.”
Nói xong anh ta xoay người đi về phía phòng mình, không kìm được mà bắt đầu nhớ lại quy định của công ty, vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng đóng cửa ‘lách cách’ từ sau lưng, khiến bước chân anh ta không khỏi dừng lại.
Nếu Ngư Ngư không biết được những lời này, vậy quy định của công ty không tác dụng gì với anh rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nguyên trở nên vô cùng phấn khích.
Bởi vì trên người đau nên Lục Hoài Du chỉ tắm qua loa rồi mặc áo choàng tắm vào, sau khi quét một vòng quanh phòng bèn hỏi: “Lâm Nguyên đâu, ban nãy tôi nghe tiếng anh ta mà.”
“Anh lau khô tóc trước đi.” Chung Minh Cẩn vào phòng tắm cầm khăn mặt ra, phủ lên mái đầu đang nhỏ giọt của Lục Hoài Du, thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi nói với anh ta rằng Lâm Tuyền cũng bị trẹo chân lúc ở trên núi, không biết có bị thương không nên bảo anh ta trở về kiểm tra, còn tôi thì giúp anh thoa thuốc nên anh ta đã đồng ý. “
Những lời cậu nói không hề che giấu chút nào, nhưng lại đảo lộn trình tự trước sau.
Lục Hoài Du đúng là không nghi ngờ cậu, lau đầu qua loa xong thì nằm uỵch xuống giường nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.