Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
Chương 50
Yên Hỏa Nhân Gia
29/10/2020
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du không rõ vấn đề cụ thể mà phía Dung Cẩm gặp phải là gì, trở về khách sạn, sau khi nói rõ tình huống với Chung Minh Cẩn, anh bèn bỏ hết mấy thứ như lá bùa và chu sa có thể dùng được, gói tất cả vào ba lô định mang theo.
Quần áo cũng đem theo hai bộ để thay.
Đến khi thu xếp ổn thỏa cả rồi, anh ngẩng đầu thấy Chung Minh Cẩn đang mím môi ngồi ngay ngắn trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ, tay thì để hai bên người, còn vô thức tạo thành nắm đấm.
Lục Hoài Du dừng động tác, thử hỏi: “Cậu… không muốn đi cùng à?”
“Không phải.” Chung Minh Cẩn nghe xong lai đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc của mình, vội vã bác bỏ những lời của Lục Hoài Du. Cậu rũ mắt, thấp giọng nói: “Tôi hơi căng thẳng.”
“Có dự cảm không lành sao?” Lục Hoài Du nhíu mày suy nghĩ chốc lát, rồi đưa ra quyết định: “Chúng ta đến đó xem trước, nếu như không giải quyết được thì trực tiếp nói với anh hai Dung, bọn họ sẽ không để ý đâu.”
“Không, không phải…” Chung Minh Cẩn muốn nói mình không hề có dự cảm chẳng lành, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Lục Hoài Du, cậu lại im lặng.
Dự cảm không lành thì không lành, dù sao vẫn hơn là nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, huống chi… sớm muộn gì cũng phải gặp.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chung Minh Cẩn đứng dậy khỏi ghế sofa, bắt đầu thu dọn những món đồ mình mang theo bên mình: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Dọn xong mấy thứ này sẽ đi ngay.” Lục Hoài Du ngồi xổm dưới đất giúp Chung Minh Cẩn thu dọn: “Như vậy thì khoảng 3 tiếng là có thể đến thành phố Tinh Nguyệt, trước hết sẽ đưa cậu đến khách sạn, tôi thì đến nhà họ xem thử. Nếu đến 5 giờ cậu khôi phục cơ thể ban đầu rồi, buổi tối nói không chừng chúng ta còn có thể bắt tay vào giải quyết chuyện mà họ gặp phải.”
Anh sắp xếp như vậy, tuy thời gian khá eo hẹp, nhưng chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu họ có thể giải quyết chuyện bất thường bên phía Dung Cẩm, đương nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt rồi. Nếu không giải quyết được thì cũng có thể sớm tìm người khác.
Huống chi Lục Hoài Du còn đang quay ở đoàn phim, tuy đạo diễn Tân đã bảo anh không cần sốt ruột, nhưng anh mà vắng mặt thêm một ngày thì những lịch trình trước đó của đoàn phim sẽ phải điều chỉnh một lần nữa.
Chung Minh Cẩn cũng không thấy kì kèo mấy chuyện cần làm, thế nên đã đồng ý với phần lớn sự sắp xếp của Lục Hoài Du. Suy nghĩ khác biệt duy nhất đó là: “Tôi sẽ cùng anh đi gặp họ trước, sau khi gặp xong sẽ trở về khách sạn.”
Hơn nữa lý do của cậu còn rất quang minh chính đại: “Kinh nghiệm của tôi nhiều hơn anh, trốn trong ba lô có lẽ sẽ có thể phát hiện một vài vấn đề mà anh bỏ sót.”
Lời cậu nói đã cho Lục Hoài Du mặt mũi lắm rồi, bởi nếu dùng sự hiểu biết của mình dành cho Lục Hoài Du thì căn bản không phải là ‘có lẽ’, mà phải là ‘chắc chắn’ mới đúng.
Nhưng nếu Chung Minh Cẩn đi cùng anh đến gặp đám người Dung Cẩm, Lục Hoài Du nhất định phải rời đi sớm, phải về khách sạn lúc 5 giờ mới được.
Có điều đây cũng không phải vấn đề gì to tát, có người của Dung gia ở đó, chẳng ai sẽ cố ép anh điều gì. Vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy thì làm theo lời cậu đi.”
Chung Minh Cẩn đạt được mục đích, bèn nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: “Nếu phải tranh thủ chạy qua thì giờ trưa chúng ta chắc chắn phải ăn trên đường. Lát nữa anh nhớ mua ít thức ăn trong cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu để mang theo, trên đường ta có thể tìm cơ hội để lót bụng.”
Lục Hoài Du hiểu sai ý, anh nhíu mày hỏi: “Nhóc dễ thương, cậu có biết ăn đồ ăn trong lúc chờ đèn đỏ cũng là vi phạm không?”
Chung Minh Cẩn thật sự không biết, cậu hơi ngây ra rồi nói: “Vậy thì đến điểm dừng chân ăn.”
Lục Hoài Du biết rõ chuyện này chắn chắn anh sẽ không lay chuyển được Chung Minh Cẩn. Hơn nữa dù anh không ăn thì Chung Minh Cẩn cũng phải ăn, bèn gật đầu: “Nghe cậu hết.”
Trên xe chỉ có hai người họ, cũng giống như lần trước, trước khi lái xe, Lục Hoài Du sẽ đặt một tấm thảm bên dưới ghế phó lái, như vậy Chung Minh Cẩn có thể ngồi ở đó trò chuyện với anh, bằng không một mình anh lái xe lâu như thế sẽ rất nhàm chán.
Vả lại Chung Minh Cẩn không chỉ có thể nói chuyện với anh, cả nhiệm vụ trả lời tin nhắn của Dung Cẩm, Lục Hoài Du cũng giao cho cậu.
Sau khi hẹn nơi gặp mặt với Dung Cẩm, Chung Minh Cẩn lại đặt một khách sạn gần đấy. Như vậy đến khi trở về sẽ có thể vào thẳng khách sạn, cũng có thể bớt được chút thời gian.
Vì đang trong giờ hành chính nên dọc đường không bị kẹt xe, nên dù làm theo yêu cầu của Chung Minh Cẩn thì việc dừng ở trạm phục vụ để ăn uống cũng chỉ mất một ít thời gian. Thế nên khi họ chạy đến nơi đã hẹn ở thành phố Tinh Nguyện, thời gian vẫn sớm hơn dự định gần nửa tiếng.
Địa điểm hẹn gặp mặt là một khu biệt thự cách xa nội thành, lúc chỉ còn cách mục đích khoảng 1 km, Chung Minh Cẩn bèn thu dọn đồ đạc rồi trốn vào ba lô của anh.
Sự thật chúng mình rằng chuẩn bị trước vẫn có lý hơn, bởi vì vừa đến cổng tiểu khu, người đến đón Lục Hoài Du đã chờ sẵn ở đó, hơn nữa còn là bạn tốt Dung Bạch đã lâu không gặp của anh.
Sau khi Lục Hoài Du đặt chiếc ba lô mà Chung Minh Cẩn đã trốn vào bên cạnh mình, anh mới dừng xe trước mặt Dung Bạch, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu chịu khó thế, còn đích thân chạy ra đón tôi.”
Dung Bạch còn ngạc nhiên hơn anh, đứng ngơ ra cả buổi trời, đến khi Lục Hoài Du hối thúc mới giống như tên đầu gỗ kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.
Sau đó lại trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Hoài Du một lúc lâu mới nói bằng vẻ khó tin: “Sa sư đệ, đệ nói cho huynh biết, huynh thật sự không nằm mơ chứ?”
“Nằm mơ cái gì?” Lục Hoài Du khó hiểu.
“Vừa rồi anh tôi nói với tôi là cao nhân ảnh mời sắp đến rồi nên bảo tôi ra cổng đón, sau đó thì cậu xuất hiện.” Dung Bạch càng nói càng nhỏ giọng, sau đó thfi gần như không phát ra âm nữa.
Lục Hoài Du không ngờ Dung Bạch lại không biết người đến là anh, đang thắc mắc rằng tại sao Dung Cẩm lại muốn che giấu chuyện này thì đột nhiên nhớ đến sự kiện người đại diện của Nguyễn Sơ Tình gặp phải Tá Thọ, lúc đó Dung Cẩm đã hỏi anh “Ngay cả Dung Bạch cũng không được nói sao?”.
Khi đó anh nói thế nào nhỉ?
Anh bảo muốn tự mình nói cho Dung Bạch biết.
Chỉ là sau đó mãi vẫn không gặp được Dung Bạch, nếu như hẹn gặp mặt chỉ để nói chuyện này thì lại có vẻ quá để ý tới nó, nên mãi vẫn chưa nói.
Dung Cẩm vẫn luôn tuân thủ giao hẹn sẽ không nói với Dung Bạch trước đó của hai người, đồng thời cũng không tiết lộ trước khi họ gặp mặt nên mới khiến Dung Bạch ngạc nhiên như vậy.
Lục Hoài Du nói xin lỗi: “Ừm… thì như cậu nghĩ đó, gần đây tôi đang học vài kỹ năng mới.”
Trong lòng Dung Bạch có rất nhiều nghi hoặc, chẳng hạn như vì sao lại học thứ này, học với ai. Cuối cùng thấy nét mặt bình thường của Lục Hoài Du, chỉ hỏi: “Kỹ năng mà cậu học có ảnh hưởng xấu gì không? Có mệt quá không?”
“Không ảnh hưởng xấu gì.” Lục Hoài Du khởi động xe một lần nữa: “Tôi chỉ học sơ sơ nên cũng không mệt lắm, dù gì năng lục học tập của tôi cũng tốt mà.”
Một câu ‘năng lực học tập tốt’ này quả thật rất dễ gây thù hận, khiến Dung Bạch chợt nhớ lại cảnh thường xuyên bị Lục Hoài Du hành hạ hồi đại học, lập tức tìm từ sự kinh ngạc và xa lạ khi bạn thân biến thành cao nhân để lấy lại cảm giác quen thuộc ngày thường. Y nhẹ giọng nói: “Phải phải phải, năng lực học tập của cậu rất tốt, cho nên chuyện lần này sẽ giao cho cậu.”
Thấy y nhanh chóng chấp nhận thiết lập như vậy, Lục Hoài Du rất ngạc nhiên, nhưng anh càng vui hơn vì được bạn thấu hiểu: “Trước đó anh hai Dung vẫn chưa nói tôi biết, rốt cuộc lần này hai người đã gặp chuyện gì?”
Dung Bạch chỉ đường cho Lục Hoài Du, có chút mất tập trung: “Không phải vấn đề của chúng tôi, mà là của nhà cậu tôi.”
Y phân ra rất rõ ràng, sau đó mới nói: “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là họ cảm thấy có vài thứ quái lạ luôn xuất hiện trong sinh hoạt. Họ nghi có thứ gì đó đang quấy phá, cụ thể thì lát nữa sẽ bảo họ tự mình kể với cậu.”
Nghe ra cũng không phải vấn đề to tát gì, vả lại nếu thật sự có thứ gì đang quấy phá, vậy thì dễ giải quyết rồi. Những thứ khác thì Lục Hoài Du có thể không rành, nhưng ma quỷ thì anh chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay.
Sau khi xuống xe, Dung Bạch vừa dẫn Lục Hoài Du vào trong biệt thự, vừa nói: “Bởi vì cậu bảo 4 giờ rưỡi phải đi đón bạn của mình, giờ cũng sắp 3 giờ rồi, nên anh tôi nói chúng ta cứ gặp nhau trước. Những việc kỳ quái trong nhà thì gọi cậu và mợ đến, rồi bảo họ kể mất vấn đề cụ thể cho cậu nghe.”
Lục Hoài Du gật đầu ‘Ừ’ một tiếng, sự sắp xếp của Dung Cẩm có thể nói là vô cùng thỏa đáng. Gặp trước để nắm rõ được tình hình, lúc anh có việc cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, không phải lo sẽ bị lôi kéo không thôi, đi rồi cũng không trì hoãn việc gì.
Lúc hai người tiến vào, Dung Cẩm đã chờ ở cửa. Sau khi nhìn thấy Lục Hoài Du thì chào hỏi một câu, rồi trực tiếp dẫn anh đến phòng ăn: “Tiểu Du vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ, anh có bảo người làm ít món ăn rồi, em ăn trước đi.”
Nói xong lại quay đầu dặn dò Dung Bạch: “Em đi liên lạc với cậu, bảo cậu và mợ lát nữa sang đây.”
Lúc giữa trưa Lục Hoài Du đã tùy tiện gặm một ổ bánh mì ở trạm phục vụ, bây giờ nhìn thấy một bàn thức ăn đủ hương vị và màu sắc quả thật khiến anh có chút đói bụng. Anh cũng không từ chối, sau khi nói tiếng cảm ơn Dung Cẩm thì ngồi xuống ăn.
Sau khi ăn chừng mười phút, Lục Hoài Du đã ăn gần hết, vừa định buông chén đũa xuống thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là âm thanh mất thiên nhẫn của một người phụ nữ: “Chẳng phải trước đây Dung Cẩm không tin mấy chuyện này ư, sao đột nhiên lại muốn giới thiệu đại sư với chúng ta, nó có thể tìm được người đáng tin không?”
“Dung Cẩm luôn luôn thận trọng, người nó tìm chắc chắn sẽ không tệ.” Giọng người đàn ông ôn hòa hơn nhiều: “Hơn nữa, không cho nó tìm người giải quyết thì giờ đây chúng ta cũng chẳng tìm được người đáng tin đâu.”
Người phụ nữ khẽ thở dài: “Hầy, nếu có thể liên lạc với Chung tiên sinh thì tốt rồi.”
“Em đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Người đàn ông nói: “Hiện tại đừng nói là nhà chúng ta, cho dù là Lý gia của Thành Bắc, nghe đâu khoảng thời gian trước còn tìm Chung tiên sinh để xem âm trạch[1] cũng chẳng liên lạc được, cuối cùng đành hỏa táng ông bà cụ, còn chưa chôn cất nữa đấy.”
[1] Âm trạch: người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch.
Khi hai người này cảm thán, có lẽ đã không đoán trước rằng đám người Lục Hoài Du đang ở phòng ăn bên cạnh, nhất thời không ngừng được.
Lục Hoài nghe xong thì xấu hổ buông đũa xuống, nhưng điều khiến anh ngạc hơn hơn là hóa ra họ còn quen biết một đạo trưởng rất lợi hại nữa.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Du nghe thấy một người biết thuật pháp chính phái khác ngoại trừ Chung Minh Cẩn, lại còn mang họ Chung giống nhóc dễ thương nữa, cảm giác rất kỳ diệu.
———
Lời của Editor: Đi chơi xong quên lối về, lật đật mở ra đăng luôn nên cả 2 chương đều chưa beta gì hết, sẵn tiện chúc luôn chồng mình sinh nhật vui vẻ luôn. =)))
Happy Birthday Kwon Jiyong <3.
Lục Hoài Du không rõ vấn đề cụ thể mà phía Dung Cẩm gặp phải là gì, trở về khách sạn, sau khi nói rõ tình huống với Chung Minh Cẩn, anh bèn bỏ hết mấy thứ như lá bùa và chu sa có thể dùng được, gói tất cả vào ba lô định mang theo.
Quần áo cũng đem theo hai bộ để thay.
Đến khi thu xếp ổn thỏa cả rồi, anh ngẩng đầu thấy Chung Minh Cẩn đang mím môi ngồi ngay ngắn trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ, tay thì để hai bên người, còn vô thức tạo thành nắm đấm.
Lục Hoài Du dừng động tác, thử hỏi: “Cậu… không muốn đi cùng à?”
“Không phải.” Chung Minh Cẩn nghe xong lai đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc của mình, vội vã bác bỏ những lời của Lục Hoài Du. Cậu rũ mắt, thấp giọng nói: “Tôi hơi căng thẳng.”
“Có dự cảm không lành sao?” Lục Hoài Du nhíu mày suy nghĩ chốc lát, rồi đưa ra quyết định: “Chúng ta đến đó xem trước, nếu như không giải quyết được thì trực tiếp nói với anh hai Dung, bọn họ sẽ không để ý đâu.”
“Không, không phải…” Chung Minh Cẩn muốn nói mình không hề có dự cảm chẳng lành, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Lục Hoài Du, cậu lại im lặng.
Dự cảm không lành thì không lành, dù sao vẫn hơn là nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, huống chi… sớm muộn gì cũng phải gặp.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chung Minh Cẩn đứng dậy khỏi ghế sofa, bắt đầu thu dọn những món đồ mình mang theo bên mình: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Dọn xong mấy thứ này sẽ đi ngay.” Lục Hoài Du ngồi xổm dưới đất giúp Chung Minh Cẩn thu dọn: “Như vậy thì khoảng 3 tiếng là có thể đến thành phố Tinh Nguyệt, trước hết sẽ đưa cậu đến khách sạn, tôi thì đến nhà họ xem thử. Nếu đến 5 giờ cậu khôi phục cơ thể ban đầu rồi, buổi tối nói không chừng chúng ta còn có thể bắt tay vào giải quyết chuyện mà họ gặp phải.”
Anh sắp xếp như vậy, tuy thời gian khá eo hẹp, nhưng chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu họ có thể giải quyết chuyện bất thường bên phía Dung Cẩm, đương nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt rồi. Nếu không giải quyết được thì cũng có thể sớm tìm người khác.
Huống chi Lục Hoài Du còn đang quay ở đoàn phim, tuy đạo diễn Tân đã bảo anh không cần sốt ruột, nhưng anh mà vắng mặt thêm một ngày thì những lịch trình trước đó của đoàn phim sẽ phải điều chỉnh một lần nữa.
Chung Minh Cẩn cũng không thấy kì kèo mấy chuyện cần làm, thế nên đã đồng ý với phần lớn sự sắp xếp của Lục Hoài Du. Suy nghĩ khác biệt duy nhất đó là: “Tôi sẽ cùng anh đi gặp họ trước, sau khi gặp xong sẽ trở về khách sạn.”
Hơn nữa lý do của cậu còn rất quang minh chính đại: “Kinh nghiệm của tôi nhiều hơn anh, trốn trong ba lô có lẽ sẽ có thể phát hiện một vài vấn đề mà anh bỏ sót.”
Lời cậu nói đã cho Lục Hoài Du mặt mũi lắm rồi, bởi nếu dùng sự hiểu biết của mình dành cho Lục Hoài Du thì căn bản không phải là ‘có lẽ’, mà phải là ‘chắc chắn’ mới đúng.
Nhưng nếu Chung Minh Cẩn đi cùng anh đến gặp đám người Dung Cẩm, Lục Hoài Du nhất định phải rời đi sớm, phải về khách sạn lúc 5 giờ mới được.
Có điều đây cũng không phải vấn đề gì to tát, có người của Dung gia ở đó, chẳng ai sẽ cố ép anh điều gì. Vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy thì làm theo lời cậu đi.”
Chung Minh Cẩn đạt được mục đích, bèn nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: “Nếu phải tranh thủ chạy qua thì giờ trưa chúng ta chắc chắn phải ăn trên đường. Lát nữa anh nhớ mua ít thức ăn trong cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu để mang theo, trên đường ta có thể tìm cơ hội để lót bụng.”
Lục Hoài Du hiểu sai ý, anh nhíu mày hỏi: “Nhóc dễ thương, cậu có biết ăn đồ ăn trong lúc chờ đèn đỏ cũng là vi phạm không?”
Chung Minh Cẩn thật sự không biết, cậu hơi ngây ra rồi nói: “Vậy thì đến điểm dừng chân ăn.”
Lục Hoài Du biết rõ chuyện này chắn chắn anh sẽ không lay chuyển được Chung Minh Cẩn. Hơn nữa dù anh không ăn thì Chung Minh Cẩn cũng phải ăn, bèn gật đầu: “Nghe cậu hết.”
Trên xe chỉ có hai người họ, cũng giống như lần trước, trước khi lái xe, Lục Hoài Du sẽ đặt một tấm thảm bên dưới ghế phó lái, như vậy Chung Minh Cẩn có thể ngồi ở đó trò chuyện với anh, bằng không một mình anh lái xe lâu như thế sẽ rất nhàm chán.
Vả lại Chung Minh Cẩn không chỉ có thể nói chuyện với anh, cả nhiệm vụ trả lời tin nhắn của Dung Cẩm, Lục Hoài Du cũng giao cho cậu.
Sau khi hẹn nơi gặp mặt với Dung Cẩm, Chung Minh Cẩn lại đặt một khách sạn gần đấy. Như vậy đến khi trở về sẽ có thể vào thẳng khách sạn, cũng có thể bớt được chút thời gian.
Vì đang trong giờ hành chính nên dọc đường không bị kẹt xe, nên dù làm theo yêu cầu của Chung Minh Cẩn thì việc dừng ở trạm phục vụ để ăn uống cũng chỉ mất một ít thời gian. Thế nên khi họ chạy đến nơi đã hẹn ở thành phố Tinh Nguyện, thời gian vẫn sớm hơn dự định gần nửa tiếng.
Địa điểm hẹn gặp mặt là một khu biệt thự cách xa nội thành, lúc chỉ còn cách mục đích khoảng 1 km, Chung Minh Cẩn bèn thu dọn đồ đạc rồi trốn vào ba lô của anh.
Sự thật chúng mình rằng chuẩn bị trước vẫn có lý hơn, bởi vì vừa đến cổng tiểu khu, người đến đón Lục Hoài Du đã chờ sẵn ở đó, hơn nữa còn là bạn tốt Dung Bạch đã lâu không gặp của anh.
Sau khi Lục Hoài Du đặt chiếc ba lô mà Chung Minh Cẩn đã trốn vào bên cạnh mình, anh mới dừng xe trước mặt Dung Bạch, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu chịu khó thế, còn đích thân chạy ra đón tôi.”
Dung Bạch còn ngạc nhiên hơn anh, đứng ngơ ra cả buổi trời, đến khi Lục Hoài Du hối thúc mới giống như tên đầu gỗ kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.
Sau đó lại trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Hoài Du một lúc lâu mới nói bằng vẻ khó tin: “Sa sư đệ, đệ nói cho huynh biết, huynh thật sự không nằm mơ chứ?”
“Nằm mơ cái gì?” Lục Hoài Du khó hiểu.
“Vừa rồi anh tôi nói với tôi là cao nhân ảnh mời sắp đến rồi nên bảo tôi ra cổng đón, sau đó thì cậu xuất hiện.” Dung Bạch càng nói càng nhỏ giọng, sau đó thfi gần như không phát ra âm nữa.
Lục Hoài Du không ngờ Dung Bạch lại không biết người đến là anh, đang thắc mắc rằng tại sao Dung Cẩm lại muốn che giấu chuyện này thì đột nhiên nhớ đến sự kiện người đại diện của Nguyễn Sơ Tình gặp phải Tá Thọ, lúc đó Dung Cẩm đã hỏi anh “Ngay cả Dung Bạch cũng không được nói sao?”.
Khi đó anh nói thế nào nhỉ?
Anh bảo muốn tự mình nói cho Dung Bạch biết.
Chỉ là sau đó mãi vẫn không gặp được Dung Bạch, nếu như hẹn gặp mặt chỉ để nói chuyện này thì lại có vẻ quá để ý tới nó, nên mãi vẫn chưa nói.
Dung Cẩm vẫn luôn tuân thủ giao hẹn sẽ không nói với Dung Bạch trước đó của hai người, đồng thời cũng không tiết lộ trước khi họ gặp mặt nên mới khiến Dung Bạch ngạc nhiên như vậy.
Lục Hoài Du nói xin lỗi: “Ừm… thì như cậu nghĩ đó, gần đây tôi đang học vài kỹ năng mới.”
Trong lòng Dung Bạch có rất nhiều nghi hoặc, chẳng hạn như vì sao lại học thứ này, học với ai. Cuối cùng thấy nét mặt bình thường của Lục Hoài Du, chỉ hỏi: “Kỹ năng mà cậu học có ảnh hưởng xấu gì không? Có mệt quá không?”
“Không ảnh hưởng xấu gì.” Lục Hoài Du khởi động xe một lần nữa: “Tôi chỉ học sơ sơ nên cũng không mệt lắm, dù gì năng lục học tập của tôi cũng tốt mà.”
Một câu ‘năng lực học tập tốt’ này quả thật rất dễ gây thù hận, khiến Dung Bạch chợt nhớ lại cảnh thường xuyên bị Lục Hoài Du hành hạ hồi đại học, lập tức tìm từ sự kinh ngạc và xa lạ khi bạn thân biến thành cao nhân để lấy lại cảm giác quen thuộc ngày thường. Y nhẹ giọng nói: “Phải phải phải, năng lực học tập của cậu rất tốt, cho nên chuyện lần này sẽ giao cho cậu.”
Thấy y nhanh chóng chấp nhận thiết lập như vậy, Lục Hoài Du rất ngạc nhiên, nhưng anh càng vui hơn vì được bạn thấu hiểu: “Trước đó anh hai Dung vẫn chưa nói tôi biết, rốt cuộc lần này hai người đã gặp chuyện gì?”
Dung Bạch chỉ đường cho Lục Hoài Du, có chút mất tập trung: “Không phải vấn đề của chúng tôi, mà là của nhà cậu tôi.”
Y phân ra rất rõ ràng, sau đó mới nói: “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là họ cảm thấy có vài thứ quái lạ luôn xuất hiện trong sinh hoạt. Họ nghi có thứ gì đó đang quấy phá, cụ thể thì lát nữa sẽ bảo họ tự mình kể với cậu.”
Nghe ra cũng không phải vấn đề to tát gì, vả lại nếu thật sự có thứ gì đang quấy phá, vậy thì dễ giải quyết rồi. Những thứ khác thì Lục Hoài Du có thể không rành, nhưng ma quỷ thì anh chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay.
Sau khi xuống xe, Dung Bạch vừa dẫn Lục Hoài Du vào trong biệt thự, vừa nói: “Bởi vì cậu bảo 4 giờ rưỡi phải đi đón bạn của mình, giờ cũng sắp 3 giờ rồi, nên anh tôi nói chúng ta cứ gặp nhau trước. Những việc kỳ quái trong nhà thì gọi cậu và mợ đến, rồi bảo họ kể mất vấn đề cụ thể cho cậu nghe.”
Lục Hoài Du gật đầu ‘Ừ’ một tiếng, sự sắp xếp của Dung Cẩm có thể nói là vô cùng thỏa đáng. Gặp trước để nắm rõ được tình hình, lúc anh có việc cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, không phải lo sẽ bị lôi kéo không thôi, đi rồi cũng không trì hoãn việc gì.
Lúc hai người tiến vào, Dung Cẩm đã chờ ở cửa. Sau khi nhìn thấy Lục Hoài Du thì chào hỏi một câu, rồi trực tiếp dẫn anh đến phòng ăn: “Tiểu Du vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ, anh có bảo người làm ít món ăn rồi, em ăn trước đi.”
Nói xong lại quay đầu dặn dò Dung Bạch: “Em đi liên lạc với cậu, bảo cậu và mợ lát nữa sang đây.”
Lúc giữa trưa Lục Hoài Du đã tùy tiện gặm một ổ bánh mì ở trạm phục vụ, bây giờ nhìn thấy một bàn thức ăn đủ hương vị và màu sắc quả thật khiến anh có chút đói bụng. Anh cũng không từ chối, sau khi nói tiếng cảm ơn Dung Cẩm thì ngồi xuống ăn.
Sau khi ăn chừng mười phút, Lục Hoài Du đã ăn gần hết, vừa định buông chén đũa xuống thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là âm thanh mất thiên nhẫn của một người phụ nữ: “Chẳng phải trước đây Dung Cẩm không tin mấy chuyện này ư, sao đột nhiên lại muốn giới thiệu đại sư với chúng ta, nó có thể tìm được người đáng tin không?”
“Dung Cẩm luôn luôn thận trọng, người nó tìm chắc chắn sẽ không tệ.” Giọng người đàn ông ôn hòa hơn nhiều: “Hơn nữa, không cho nó tìm người giải quyết thì giờ đây chúng ta cũng chẳng tìm được người đáng tin đâu.”
Người phụ nữ khẽ thở dài: “Hầy, nếu có thể liên lạc với Chung tiên sinh thì tốt rồi.”
“Em đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Người đàn ông nói: “Hiện tại đừng nói là nhà chúng ta, cho dù là Lý gia của Thành Bắc, nghe đâu khoảng thời gian trước còn tìm Chung tiên sinh để xem âm trạch[1] cũng chẳng liên lạc được, cuối cùng đành hỏa táng ông bà cụ, còn chưa chôn cất nữa đấy.”
[1] Âm trạch: người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch.
Khi hai người này cảm thán, có lẽ đã không đoán trước rằng đám người Lục Hoài Du đang ở phòng ăn bên cạnh, nhất thời không ngừng được.
Lục Hoài nghe xong thì xấu hổ buông đũa xuống, nhưng điều khiến anh ngạc hơn hơn là hóa ra họ còn quen biết một đạo trưởng rất lợi hại nữa.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Du nghe thấy một người biết thuật pháp chính phái khác ngoại trừ Chung Minh Cẩn, lại còn mang họ Chung giống nhóc dễ thương nữa, cảm giác rất kỳ diệu.
———
Lời của Editor: Đi chơi xong quên lối về, lật đật mở ra đăng luôn nên cả 2 chương đều chưa beta gì hết, sẵn tiện chúc luôn chồng mình sinh nhật vui vẻ luôn. =)))
Happy Birthday Kwon Jiyong <3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.