Chương 1: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
"Này, Chiêu Chiêu, cậu thấy học sinh chuyển trường mới tới có phải rất đẹp trai hay không?"
Hàn Chiêu Chiêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ tay của bạn cùng bàn, trong khoảnh khắc đó giống như bị dọa sợ bèn lập tức thu hồi ánh mắt lại, bối rối hoảng loạn, động tác lớn làm bạn cùng bàn khó hiểu.
"Sao vậy?"
Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng thực tế thì trong lòng như đang đánh trống, từng hơi thở đều mang theo sự sợ hãi.
Đầu ngón tay cầm bút trắng bệch.
Sao lại là anh?
Giống như cảm nhận được, tầm mắt Giang Phỉ nhìn về phía nữ sinh bên này, chú ý tới vẻ mặt không bình thường của cô, ban đầu có hơi khó hiểu nhưng một giây sau ký ức về đêm đó lại hiện lên, khiến trong lòng anh có một suy đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một hình cong rất nhẹ. Người khác nhìn thì thấy khiêm tốn, nụ cười như gió mát, nhưng chỉ có bản thân anh biết, đằng sau nụ cười ấy là móng vuốt của sói xám tràn đầy mưu tính thò ra khi đối mặt với con mồi.
Học sinh chuyển trường ngồi đằng sau hai người Hàn Chiêu Chiêu. Bạn cùng bàn rất vui vẻ, niềm vui sướng không thể nói thành lời, ngược lại thì Hàn Chiêu Chiêu sớm đã bị bao vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngồi nghiêm chỉnh, cả người cứng ngắc, tránh để có bất kỳ giao lưu nào với người ngồi đằng sau.
Không sao đâu, không sao đâu, anh không nhận ra mình đâu.
Hàn Chiêu Chiêu không ngừng cầu nguyện trong lòng nhưng kết quả lại không như mong muốn.
"Xin chào bạn học."
Bàn đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nói, cơ thể Hàn Chiêu Chiêu cứng ngắc không dám xoay người lại.
Ánh mắt Giang Phỉ híp lại, hít một hơi thật sâu, chóp mũi thoang thoảng mùi hương hoa nhài.
Mùi hương giống y đúc đêm hôm đó.
Khiến người ta mất hồn.
Nhớ tới đêm hôm đó, trong đầu anh mơ hồ hỗn loạn nhớ lại ký ức quanh quẩn của hai người, cơ thể mềm mại bị anh đặt dưới thân, non nớt như vậy, mềm mại như vậy, khôn ngoan như vậy, dịu dàng như vậy, ướt át như vậy.
Ặc.
Đột nhiên Giang Phỉ cảm giác được một sự kích thích, trái tim ngứa ngáy, ánh mắt cũng lặng lẽ thay đổi. Bây giờ là thời gian ra chơi, bạn cùng bàn của anh và bạn cùng bàn của Hàn Chiêu Chiêu đều không có ở đây, anh cũng không cần che giấu nữa.
Bàn trước rất lâu không quay đầu lại khiến anh có hơi không kiên nhẫn. Anh đang định dùng bút chọc đối phương một cái nhưng khi nhìn phía sau lưng mỏng manh đẹp đẽ như thế kia, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đổi thành tay mà trực tiếp chạm vào.
"Bạn học?"
Hàn Chiêu Chiêu lại càng hoảng sợ, tất cả cảm giác đều đặt vào vai phải của bản thân, nơi đó có một bàn tay. Không giống vỗ nhẹ nhắc nhở mà bàn tay kia đặt ở đầu vai của cô rất lâu cũng không rời đi, thậm chí còn nắm lấy mà nhẹ nhàng xoa xoa.
Hàn Chiêu Chiêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ tay của bạn cùng bàn, trong khoảnh khắc đó giống như bị dọa sợ bèn lập tức thu hồi ánh mắt lại, bối rối hoảng loạn, động tác lớn làm bạn cùng bàn khó hiểu.
"Sao vậy?"
Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng thực tế thì trong lòng như đang đánh trống, từng hơi thở đều mang theo sự sợ hãi.
Đầu ngón tay cầm bút trắng bệch.
Sao lại là anh?
Giống như cảm nhận được, tầm mắt Giang Phỉ nhìn về phía nữ sinh bên này, chú ý tới vẻ mặt không bình thường của cô, ban đầu có hơi khó hiểu nhưng một giây sau ký ức về đêm đó lại hiện lên, khiến trong lòng anh có một suy đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một hình cong rất nhẹ. Người khác nhìn thì thấy khiêm tốn, nụ cười như gió mát, nhưng chỉ có bản thân anh biết, đằng sau nụ cười ấy là móng vuốt của sói xám tràn đầy mưu tính thò ra khi đối mặt với con mồi.
Học sinh chuyển trường ngồi đằng sau hai người Hàn Chiêu Chiêu. Bạn cùng bàn rất vui vẻ, niềm vui sướng không thể nói thành lời, ngược lại thì Hàn Chiêu Chiêu sớm đã bị bao vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngồi nghiêm chỉnh, cả người cứng ngắc, tránh để có bất kỳ giao lưu nào với người ngồi đằng sau.
Không sao đâu, không sao đâu, anh không nhận ra mình đâu.
Hàn Chiêu Chiêu không ngừng cầu nguyện trong lòng nhưng kết quả lại không như mong muốn.
"Xin chào bạn học."
Bàn đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nói, cơ thể Hàn Chiêu Chiêu cứng ngắc không dám xoay người lại.
Ánh mắt Giang Phỉ híp lại, hít một hơi thật sâu, chóp mũi thoang thoảng mùi hương hoa nhài.
Mùi hương giống y đúc đêm hôm đó.
Khiến người ta mất hồn.
Nhớ tới đêm hôm đó, trong đầu anh mơ hồ hỗn loạn nhớ lại ký ức quanh quẩn của hai người, cơ thể mềm mại bị anh đặt dưới thân, non nớt như vậy, mềm mại như vậy, khôn ngoan như vậy, dịu dàng như vậy, ướt át như vậy.
Ặc.
Đột nhiên Giang Phỉ cảm giác được một sự kích thích, trái tim ngứa ngáy, ánh mắt cũng lặng lẽ thay đổi. Bây giờ là thời gian ra chơi, bạn cùng bàn của anh và bạn cùng bàn của Hàn Chiêu Chiêu đều không có ở đây, anh cũng không cần che giấu nữa.
Bàn trước rất lâu không quay đầu lại khiến anh có hơi không kiên nhẫn. Anh đang định dùng bút chọc đối phương một cái nhưng khi nhìn phía sau lưng mỏng manh đẹp đẽ như thế kia, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đổi thành tay mà trực tiếp chạm vào.
"Bạn học?"
Hàn Chiêu Chiêu lại càng hoảng sợ, tất cả cảm giác đều đặt vào vai phải của bản thân, nơi đó có một bàn tay. Không giống vỗ nhẹ nhắc nhở mà bàn tay kia đặt ở đầu vai của cô rất lâu cũng không rời đi, thậm chí còn nắm lấy mà nhẹ nhàng xoa xoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.