Chương 3: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Thêm nữa là ánh mắt tàn nhẫn của người này, lúc đánh nhau thì động tác vô tình, hình tượng đẫm máu. Mà ánh mắt người này lạnh như băng, không có một chút đồng cảm nào, hoàn toàn không giống vẻ mặt học bá* ba tốt trước mặt các bạn học ban nãy.
*Học bá (学霸): chỉ những người học siêu giỏi
Không muốn, không muốn, tại sao lại như vậy, tại sao người tàn ác như vậy lại trở thành bạn học của cô, tại sao cô liều mạng muốn quên hết ký ức bị xâm chiếm hôm đó thì lại bị xốc lên một lần nữa?
Sau này phải làm sao đây?
Giang Phỉ nhận một cuộc điện thoại trong nhà vệ sinh.
Trường học này quản khá nghiêm, quy định không được sử dụng điện thoại ở khu dạy học, hình tượng của Giang Phỉ chính là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ*, điểm này nhất định phải ngụy trang cho tốt.
*Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
"Anh, người hạ thuốc đêm đó đã tìm được rồi, chính là một tên lưu manh trà trộn vào trong quán, có lẽ là muốn tìm một em gái để dùng nhưng tự dưng sai sót dùng trên người anh."
Giang Phỉ nhíu mày thanh tú lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác, trong giọng nói lười nhác mang theo sự lãnh đạm không để người khác tới gần.
"Tôi chỉ cần kết quả."
Người ở đầu dây bên kia lập tức hiểu được ý cậu anh: "Vâng, em lập tức đi xử lý." Sau đó lại nói, "Đúng rồi anh, cô gái hôm đó có cần tìm nữa không?"
Giang Phỉ dừng một lúc, trong đầu hiện lên hai mắt trừng trừng của cô gái, dáng vẻ bị dọa sợ, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
"Không cần nữa." Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh theo thói quen đút tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm thì nhìn thấy đối diện có một vạt áo vụt qua.
Chậc.
Chỉ có một góc thôi nhưng trực giác của anh lại vô cùng mãnh liệt, gần như có thể khẳng định 100%.
Thỏ trắng nhỏ tới nhà vệ sinh rồi.
Anh dập tắt điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, rửa tay rồi lấy khăn lau khô tay mình.
Người trong nhà vệ sinh không nhiều, vừa vặn tiện hành động.
Hàn Chiêu Chiêu đi ra nhưng không ngờ lại đâm phải một người, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì người nọ đã bước nhanh về trước kéo lấy cô.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào trong nhà vệ sinh nam cách vách, bị anh ôm ở trong ngực.
Giang Phỉ cúi đầu nhìn cái cổ thon dài mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt tối sầm lại, cảm giác tuần hoàn máu càng tăng tốc, có một sự kích động xông lên não.
Dáng vẻ cô gái này ngược lại không tệ.
*Học bá (学霸): chỉ những người học siêu giỏi
Không muốn, không muốn, tại sao lại như vậy, tại sao người tàn ác như vậy lại trở thành bạn học của cô, tại sao cô liều mạng muốn quên hết ký ức bị xâm chiếm hôm đó thì lại bị xốc lên một lần nữa?
Sau này phải làm sao đây?
Giang Phỉ nhận một cuộc điện thoại trong nhà vệ sinh.
Trường học này quản khá nghiêm, quy định không được sử dụng điện thoại ở khu dạy học, hình tượng của Giang Phỉ chính là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ*, điểm này nhất định phải ngụy trang cho tốt.
*Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
"Anh, người hạ thuốc đêm đó đã tìm được rồi, chính là một tên lưu manh trà trộn vào trong quán, có lẽ là muốn tìm một em gái để dùng nhưng tự dưng sai sót dùng trên người anh."
Giang Phỉ nhíu mày thanh tú lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác, trong giọng nói lười nhác mang theo sự lãnh đạm không để người khác tới gần.
"Tôi chỉ cần kết quả."
Người ở đầu dây bên kia lập tức hiểu được ý cậu anh: "Vâng, em lập tức đi xử lý." Sau đó lại nói, "Đúng rồi anh, cô gái hôm đó có cần tìm nữa không?"
Giang Phỉ dừng một lúc, trong đầu hiện lên hai mắt trừng trừng của cô gái, dáng vẻ bị dọa sợ, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
"Không cần nữa." Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh theo thói quen đút tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm thì nhìn thấy đối diện có một vạt áo vụt qua.
Chậc.
Chỉ có một góc thôi nhưng trực giác của anh lại vô cùng mãnh liệt, gần như có thể khẳng định 100%.
Thỏ trắng nhỏ tới nhà vệ sinh rồi.
Anh dập tắt điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, rửa tay rồi lấy khăn lau khô tay mình.
Người trong nhà vệ sinh không nhiều, vừa vặn tiện hành động.
Hàn Chiêu Chiêu đi ra nhưng không ngờ lại đâm phải một người, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì người nọ đã bước nhanh về trước kéo lấy cô.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào trong nhà vệ sinh nam cách vách, bị anh ôm ở trong ngực.
Giang Phỉ cúi đầu nhìn cái cổ thon dài mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt tối sầm lại, cảm giác tuần hoàn máu càng tăng tốc, có một sự kích động xông lên não.
Dáng vẻ cô gái này ngược lại không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.