Chương 9: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Hàn Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Giang Phỉ động tình đưa ngón tay nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng cô.
Thật ấm, thật trơn.
Nhìn thấy hai mắt đẫm nước mắt của cô gái, vệt nước mắt ở khóe môi chưa khô, thế nhưng trong lòng Giang Phỉ không nỡ, do dự một lát cuối cùng cũng lấy tay ra.
Được rồi, hôm nay tới đây trước đã.
Hàn Chiêu Chiêu tai qua nạn khỏi mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy động tác của Giang Phỉ thì kinh ngạc mở to mắt.
Anh, anh, anh.... Vậy mà anh lại còn liếm ngón tay kia!
"Em được nuôi thế nào vậy, sao lại ngọt như thế này? Ngay cả nước miếng cũng ngon thế này."
Anh còn nói nghiêm túc được như vậy nữa.
Thiếu nữ quay đầu sang một bên.
Giang Phỉ mỉm cười đỡ thiếu nữ đứng dậy, động tác nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại quần áo. Thậm chí làm xong việc bản thân còn bị dọa sợ, bao lâu rồi anh chưa đối xử với người khác dịu dàng như vậy?
Nhưng mà quên đi, hôm nay cô hầu hạ cho anh rất thoải mái.
Bản thân Giang Phỉ cũng không hiểu, nhiều năm như vậy rồi, phụ nữ mà mấy người bạn bè bên cạnh giới thiệu cho anh cũng không thiếu, nhưng anh đều chưa từng liếc nhìn một lần, không phải xem thường thì cảm thấy ghê tởm, cũng lười để ý tới chứ càng đừng nói là đối xử dịu dàng. Nhưng mà thiếu nữ trước mặt này lại không giống như thế, anh không chỉ muốn quan tâm tới mà còn muốn mỗi ngày đều quan tâm, tốt nhất là mỗi ngày đều quấn lấy cô, hai người trần truồng nhìn nhau.
Như vậy vẫn không đủ.
Anh còn muốn đè cô xuống, cắm cô, làm cô! Mỗi ngày, mỗi giờ.
Thời điểm nhớ ra cô ở bên cạnh.
Bản thân anh cũng bị ý nghĩ này dọa sợ.
Anh thở nhẹ một hơi kéo cô gái vào trong lòng.
"Bảo bối ngoan, hôm nay tôi rất vui, để hôm khác tôi cũng làm vui vẻ được không?"
Hàn Chiêu Chiêu đẩy anh ra: "Không cần! Tôi, tôi quay lại học đây."
Cô mới đi được hai bước thì bị người nọ kéo lại.
Giang Phỉ cười như không cười nhìn cô: "Cùng nhau quay về thôi."
Tiết học đã trôi qua được một nửa. Đáng lẽ ra tiết này là tiết tự học nhưng chủ nhiệm lớp đột nhiên kiểm tra nên bây giờ đang ở trong lớp học tuần tra.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu quay lại đúng lúc thấy chủ nhiệm lớp đang ở trong lớp học.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Em đi đâu thế? Muộn cả nửa tiết rồi!"
Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu không đáp lại.
Giang Phỉ từ đằng sau đuổi kịp cũng xuất hiện ở cửa lớp học. Cô chỉ thấy anh cười ôn hòa, khiêm tốn giải thích với chủ nhiệm lớp: "Xin lỗi thầy, em vừa mới tới, không cẩn thận nên bị lạc đường, bạn học Hàn Chiêu Chiêu chỉ đường cho em ạ."
Chỉ đường có thể chỉ tới nửa tiết à? Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu, trong lòng chửi thầm nhưng cũng càng lo lắng thấp thỏm hơn.
Giang Phỉ ung dung thản nhiên thu hết biểu tình của cô vào trong mắt. Ngoan ngoãn dễ bảo, hai mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt, mẹ nó đúng là đáng yêu quá. Anh rất muốn tiến gần thêm một bước mà ôm cô vào trong lòng, trêu chọc cô, bỡn cợt cô.
Giang Phỉ động tình đưa ngón tay nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng cô.
Thật ấm, thật trơn.
Nhìn thấy hai mắt đẫm nước mắt của cô gái, vệt nước mắt ở khóe môi chưa khô, thế nhưng trong lòng Giang Phỉ không nỡ, do dự một lát cuối cùng cũng lấy tay ra.
Được rồi, hôm nay tới đây trước đã.
Hàn Chiêu Chiêu tai qua nạn khỏi mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy động tác của Giang Phỉ thì kinh ngạc mở to mắt.
Anh, anh, anh.... Vậy mà anh lại còn liếm ngón tay kia!
"Em được nuôi thế nào vậy, sao lại ngọt như thế này? Ngay cả nước miếng cũng ngon thế này."
Anh còn nói nghiêm túc được như vậy nữa.
Thiếu nữ quay đầu sang một bên.
Giang Phỉ mỉm cười đỡ thiếu nữ đứng dậy, động tác nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại quần áo. Thậm chí làm xong việc bản thân còn bị dọa sợ, bao lâu rồi anh chưa đối xử với người khác dịu dàng như vậy?
Nhưng mà quên đi, hôm nay cô hầu hạ cho anh rất thoải mái.
Bản thân Giang Phỉ cũng không hiểu, nhiều năm như vậy rồi, phụ nữ mà mấy người bạn bè bên cạnh giới thiệu cho anh cũng không thiếu, nhưng anh đều chưa từng liếc nhìn một lần, không phải xem thường thì cảm thấy ghê tởm, cũng lười để ý tới chứ càng đừng nói là đối xử dịu dàng. Nhưng mà thiếu nữ trước mặt này lại không giống như thế, anh không chỉ muốn quan tâm tới mà còn muốn mỗi ngày đều quan tâm, tốt nhất là mỗi ngày đều quấn lấy cô, hai người trần truồng nhìn nhau.
Như vậy vẫn không đủ.
Anh còn muốn đè cô xuống, cắm cô, làm cô! Mỗi ngày, mỗi giờ.
Thời điểm nhớ ra cô ở bên cạnh.
Bản thân anh cũng bị ý nghĩ này dọa sợ.
Anh thở nhẹ một hơi kéo cô gái vào trong lòng.
"Bảo bối ngoan, hôm nay tôi rất vui, để hôm khác tôi cũng làm vui vẻ được không?"
Hàn Chiêu Chiêu đẩy anh ra: "Không cần! Tôi, tôi quay lại học đây."
Cô mới đi được hai bước thì bị người nọ kéo lại.
Giang Phỉ cười như không cười nhìn cô: "Cùng nhau quay về thôi."
Tiết học đã trôi qua được một nửa. Đáng lẽ ra tiết này là tiết tự học nhưng chủ nhiệm lớp đột nhiên kiểm tra nên bây giờ đang ở trong lớp học tuần tra.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu quay lại đúng lúc thấy chủ nhiệm lớp đang ở trong lớp học.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Em đi đâu thế? Muộn cả nửa tiết rồi!"
Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu không đáp lại.
Giang Phỉ từ đằng sau đuổi kịp cũng xuất hiện ở cửa lớp học. Cô chỉ thấy anh cười ôn hòa, khiêm tốn giải thích với chủ nhiệm lớp: "Xin lỗi thầy, em vừa mới tới, không cẩn thận nên bị lạc đường, bạn học Hàn Chiêu Chiêu chỉ đường cho em ạ."
Chỉ đường có thể chỉ tới nửa tiết à? Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu, trong lòng chửi thầm nhưng cũng càng lo lắng thấp thỏm hơn.
Giang Phỉ ung dung thản nhiên thu hết biểu tình của cô vào trong mắt. Ngoan ngoãn dễ bảo, hai mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt, mẹ nó đúng là đáng yêu quá. Anh rất muốn tiến gần thêm một bước mà ôm cô vào trong lòng, trêu chọc cô, bỡn cợt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.