Chương 20: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Âm cuối cô gái giương cao nhưng lại mang theo ý tứ làm nũng.
Dáng vẻ này khiến cho thiếu niên rất thoải mái, thực tế thì bản thân anh chịu đựng cũng rất khó chịu, nhưng mà không được, mục đích của anh còn chưa đạt được.
"Có thích tôi hay không?"
Thiếu nữ lại không nói chuyện, cắn chặt môi, cúi đầu vùi mặt trong lồng ngực của anh, cố gắng thở dốc.
"Hả? Có thích tôi hay không?"
Lúc này, hai tay của thiếu nữ nắm chặt lấy quần áo của anh, siết rất chặt, vẫn cắn chặt miệng như cũ, hô hấp dồn dập, nhìn có vẻ chịu đựng tới mức rất khó chịu.
Sự dịu dàng trên mặt Giang Phỉ bị trút bỏ, mắt sáng như đuốc, nổi lên một tia phẫn nộ hung ác, dưới thân càng không quan tâm, hai cánh tay giam chặt thiếu nữ.
"Sao lại không trả lời? Em thích tên tiểu bạch kiểm* kia đến vậy sao? Nói chuyện, em nói chuyện cho tôi! Nói em thích tôi đi! Thích tôi làm em thế này! Mau nói đi!"
*Tiểu bạch kiểm 小白脸: nghĩa là trai bao hoặc là để chỉ những chàng trai có vẻ ngoài điển trai và trắng trẻo. ( theo baidu).
"Sao lại không trả lời? Em thích tên tiểu bạch kiểm kia đến vậy sao? Nói chuyện, em nói chuyện cho tôi! Nói em thích tôi đi! Thích tôi làm em thế này! Mau nói đi!"
Giang Phỉ đẩy người lên trên bàn tiện thể mạnh mẽ cắm rút.
Đột nhiên, Hàn Chiêu Chiêu ngửa đầu đối mặt với anh, lúng túng tránh mặt sang một bên. Dáng vẻ này kích thích tới Giang Phỉ, trong lòng anh giống như nổi lên một ngọn lửa, sau đó cơn tức đều thông qua hành động mà phát tiết, nóng lòng muốn đâm thiếu nữ tới khi khóc thì thôi, liên tục khóc cầu xin anh.
Đúng vậy, làm tới khi cô khóc, đâm tới khi cô khóc!
Thiếu niên không còn thương hại nữa chỉ còn lại sự xâm chiếm hung hăng, anh muốn làm cô, muốn cô phủ phục dưới thân của anh!
Động tác càng ngày càng lớn, cơ thể cô gái theo sự va chạm mà phát run, cái bàn cũng phối hợp theo từng hồi chấn động có quy luật. sách vở trên bàn bị đẩy rơi xuống đất.
"Reng reng reng!"
Chuông tan học vang lên.
Hàn Chiêu Chiêu hoảng sợ, trong lòng như đánh trống, nơi đó cũng chịu một kích trí mạng, trong chốc lát dâm thủy chảy xuống.
Thiếu niên gầm nhẹ một tiếng cũng bắn vào cô ở đằng sau.
Hàn Chiêu Chiêu còn chưa thoát khỏi sự kích kích của chuông tan học đã cảm thấy bên trong có một trận nóng bỏng, cô mở to hai mắt không tin được nhìn chằm chằm Giang Phỉ.
Vậy mà anh lại bắn vào trong?
Trên mặt thiếu nữ còn chưa hết thẹn thùng, vành mắt còn sót lại nước mắt sau tình trạng kích thích, cứ như vậy nhìn anh, hai mắt rưng rưng thật sự khiến người khác đau lòng.
Giang Phỉ không cưỡng lại được cơn động tình, cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt cô.
"Anh trước hết.... đi ra đã." Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, hai tay đặt ở trước ngực anh nhẹ nhàng đẩy ra.
Dáng vẻ này khiến cho thiếu niên rất thoải mái, thực tế thì bản thân anh chịu đựng cũng rất khó chịu, nhưng mà không được, mục đích của anh còn chưa đạt được.
"Có thích tôi hay không?"
Thiếu nữ lại không nói chuyện, cắn chặt môi, cúi đầu vùi mặt trong lồng ngực của anh, cố gắng thở dốc.
"Hả? Có thích tôi hay không?"
Lúc này, hai tay của thiếu nữ nắm chặt lấy quần áo của anh, siết rất chặt, vẫn cắn chặt miệng như cũ, hô hấp dồn dập, nhìn có vẻ chịu đựng tới mức rất khó chịu.
Sự dịu dàng trên mặt Giang Phỉ bị trút bỏ, mắt sáng như đuốc, nổi lên một tia phẫn nộ hung ác, dưới thân càng không quan tâm, hai cánh tay giam chặt thiếu nữ.
"Sao lại không trả lời? Em thích tên tiểu bạch kiểm* kia đến vậy sao? Nói chuyện, em nói chuyện cho tôi! Nói em thích tôi đi! Thích tôi làm em thế này! Mau nói đi!"
*Tiểu bạch kiểm 小白脸: nghĩa là trai bao hoặc là để chỉ những chàng trai có vẻ ngoài điển trai và trắng trẻo. ( theo baidu).
"Sao lại không trả lời? Em thích tên tiểu bạch kiểm kia đến vậy sao? Nói chuyện, em nói chuyện cho tôi! Nói em thích tôi đi! Thích tôi làm em thế này! Mau nói đi!"
Giang Phỉ đẩy người lên trên bàn tiện thể mạnh mẽ cắm rút.
Đột nhiên, Hàn Chiêu Chiêu ngửa đầu đối mặt với anh, lúng túng tránh mặt sang một bên. Dáng vẻ này kích thích tới Giang Phỉ, trong lòng anh giống như nổi lên một ngọn lửa, sau đó cơn tức đều thông qua hành động mà phát tiết, nóng lòng muốn đâm thiếu nữ tới khi khóc thì thôi, liên tục khóc cầu xin anh.
Đúng vậy, làm tới khi cô khóc, đâm tới khi cô khóc!
Thiếu niên không còn thương hại nữa chỉ còn lại sự xâm chiếm hung hăng, anh muốn làm cô, muốn cô phủ phục dưới thân của anh!
Động tác càng ngày càng lớn, cơ thể cô gái theo sự va chạm mà phát run, cái bàn cũng phối hợp theo từng hồi chấn động có quy luật. sách vở trên bàn bị đẩy rơi xuống đất.
"Reng reng reng!"
Chuông tan học vang lên.
Hàn Chiêu Chiêu hoảng sợ, trong lòng như đánh trống, nơi đó cũng chịu một kích trí mạng, trong chốc lát dâm thủy chảy xuống.
Thiếu niên gầm nhẹ một tiếng cũng bắn vào cô ở đằng sau.
Hàn Chiêu Chiêu còn chưa thoát khỏi sự kích kích của chuông tan học đã cảm thấy bên trong có một trận nóng bỏng, cô mở to hai mắt không tin được nhìn chằm chằm Giang Phỉ.
Vậy mà anh lại bắn vào trong?
Trên mặt thiếu nữ còn chưa hết thẹn thùng, vành mắt còn sót lại nước mắt sau tình trạng kích thích, cứ như vậy nhìn anh, hai mắt rưng rưng thật sự khiến người khác đau lòng.
Giang Phỉ không cưỡng lại được cơn động tình, cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt cô.
"Anh trước hết.... đi ra đã." Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, hai tay đặt ở trước ngực anh nhẹ nhàng đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.