Chương 35: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Thích sao?
Cô không dám lộn xộn, lỗ tai dán vào ngực thiếu niên, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trong chốc lát có hơi ngẩn ngơ.
Thích không? Anh có thích cô không?
Cô khẽ cười một tiếng, làm sao có thể.
Đêm dài người yên lặng, hô hấp của thiếu niên đã dần đều đặn theo quy luật, trái tim đập loạn của thiếu nữ cũng đã khôi phục lại bình thường, mí mắt hạ xuống, cơn buồn ngủ đánh úp, cô cũng thuận theo chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu tỉnh lại cảm giác có hơi khó chịu, ngực khó chịu, có hơi dính nóng. Sau khi mở mắt, ý thức tỉnh lại, trong nháy mắt ký ức tối qua ập lại, cô mới hiểu tình cảnh hiện tại là gì.
Tối qua cô nằm sấp trên người Giang Phỉ ngủ, qua một đêm thì tư thế của bọn họ có chút thay đổi, trở thành hai người mặt đối mặt, mà cả người cô bị anh ôm lấy. Nhưng điều kỳ quái là chỗ đó vậy mà vẫn đang giao hợp!
Giang Phỉ ôm rất chặt, cả bộ ngực của cô dính vào ngực của anh, cô ý thức được điều này cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao trên người cả hai không mặc cái gì, cô cũng đang để ý lúc tỉnh lại thịt dính chặt thịt của anh. Nhưng mà cô càng để ý, sự kích thích cảm quan càng mãnh liệt, da thịt hai người dính chặt giống như muốn bùng lửa lên, liên tục không ngừng truyền tới cảm giác nóng bỏng cho cô.
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, động tác mạnh mẽ dây dưa, chậm chạp sợ hãi cẩn thận liếc nhìn thiếu niên một cái, nhìn thấy hai mắt anh vẫn nhắm chặt thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó động tác chậm lại, cẩn thận thoát ra khỏi cái ôm của anh.
Nhưng mà nơi đó ở phía dưới.... Thật sự là....
Hàn Chiêu Chiêu mới nghĩ tới đây, thứ bên trong giống như linh hoạt trở lại, trướng đại dựng thẳng lên, trong nháy mắt chống vào trong vách tường của cô, chống tới căng tràn ở hành làng của cô.
Cô há miệng sợ hãi, đầu quay sang nhìn về phía thiếu niên.
Giang Phỉ vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng cánh tay lại nắm chặt, tuyên bố với sự nỗ lực phía trước của cô đều trở thành vô dụng mà thôi, ngực của cô lại một lần nữa dính chặt vào bắp thịt của anh.
Hàn Chiêu Chiêu tức giận: "Anh tỉnh rồi à!"
Lúc này, Giang Phỉ mới thản nhiên mở mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo ý cười, giọng nói vừa mới tỉnh lại có hơi khàn: "Ừm, anh tỉnh rồi!"
Anh vừa nói xong thì thứ bên trong cô run lên.
Hàn Chiêu Chiêu sững người, tức giận nhìn anh, hai tay chống trên ngực của anh dùng sức đẩy mình ra.
"Anh lưu manh!"
Hai tay Giang Phỉ đồng thời hành động chặn lại sự vùng vẫy vô ích của cô. Đôi gò bồng đảo của cô vút qua trước mắt anh, anh ngây người nhìn, trong nháy mắt tiếp theo bộ ngực sữa khiến anh ngây ngốc nhìn đó va vào ngực của anh, anh lập tức nắm chặt cánh tay, ánh mắt thay đổi, cảm quan đều ở nơi bị bộ ngực của cô đè. Giữa hai viên mềm mại dựng đứng hai điểm nhỏ, sắc tình chui vào bắp thịt cứng rắn của anh.
Cô không dám lộn xộn, lỗ tai dán vào ngực thiếu niên, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trong chốc lát có hơi ngẩn ngơ.
Thích không? Anh có thích cô không?
Cô khẽ cười một tiếng, làm sao có thể.
Đêm dài người yên lặng, hô hấp của thiếu niên đã dần đều đặn theo quy luật, trái tim đập loạn của thiếu nữ cũng đã khôi phục lại bình thường, mí mắt hạ xuống, cơn buồn ngủ đánh úp, cô cũng thuận theo chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu tỉnh lại cảm giác có hơi khó chịu, ngực khó chịu, có hơi dính nóng. Sau khi mở mắt, ý thức tỉnh lại, trong nháy mắt ký ức tối qua ập lại, cô mới hiểu tình cảnh hiện tại là gì.
Tối qua cô nằm sấp trên người Giang Phỉ ngủ, qua một đêm thì tư thế của bọn họ có chút thay đổi, trở thành hai người mặt đối mặt, mà cả người cô bị anh ôm lấy. Nhưng điều kỳ quái là chỗ đó vậy mà vẫn đang giao hợp!
Giang Phỉ ôm rất chặt, cả bộ ngực của cô dính vào ngực của anh, cô ý thức được điều này cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao trên người cả hai không mặc cái gì, cô cũng đang để ý lúc tỉnh lại thịt dính chặt thịt của anh. Nhưng mà cô càng để ý, sự kích thích cảm quan càng mãnh liệt, da thịt hai người dính chặt giống như muốn bùng lửa lên, liên tục không ngừng truyền tới cảm giác nóng bỏng cho cô.
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, động tác mạnh mẽ dây dưa, chậm chạp sợ hãi cẩn thận liếc nhìn thiếu niên một cái, nhìn thấy hai mắt anh vẫn nhắm chặt thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó động tác chậm lại, cẩn thận thoát ra khỏi cái ôm của anh.
Nhưng mà nơi đó ở phía dưới.... Thật sự là....
Hàn Chiêu Chiêu mới nghĩ tới đây, thứ bên trong giống như linh hoạt trở lại, trướng đại dựng thẳng lên, trong nháy mắt chống vào trong vách tường của cô, chống tới căng tràn ở hành làng của cô.
Cô há miệng sợ hãi, đầu quay sang nhìn về phía thiếu niên.
Giang Phỉ vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng cánh tay lại nắm chặt, tuyên bố với sự nỗ lực phía trước của cô đều trở thành vô dụng mà thôi, ngực của cô lại một lần nữa dính chặt vào bắp thịt của anh.
Hàn Chiêu Chiêu tức giận: "Anh tỉnh rồi à!"
Lúc này, Giang Phỉ mới thản nhiên mở mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo ý cười, giọng nói vừa mới tỉnh lại có hơi khàn: "Ừm, anh tỉnh rồi!"
Anh vừa nói xong thì thứ bên trong cô run lên.
Hàn Chiêu Chiêu sững người, tức giận nhìn anh, hai tay chống trên ngực của anh dùng sức đẩy mình ra.
"Anh lưu manh!"
Hai tay Giang Phỉ đồng thời hành động chặn lại sự vùng vẫy vô ích của cô. Đôi gò bồng đảo của cô vút qua trước mắt anh, anh ngây người nhìn, trong nháy mắt tiếp theo bộ ngực sữa khiến anh ngây ngốc nhìn đó va vào ngực của anh, anh lập tức nắm chặt cánh tay, ánh mắt thay đổi, cảm quan đều ở nơi bị bộ ngực của cô đè. Giữa hai viên mềm mại dựng đứng hai điểm nhỏ, sắc tình chui vào bắp thịt cứng rắn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.