Chương 38: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Tất cả đều tiến vào.
"Ư ~"
Cổ họng của Giang Phỉ kêu ra một tiếng rên nhẹ, sự trống trải bị lấp đầy cảm thấy thật sự sướng phát điên.
Đột nhiên rất muốn sau này mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy đều đè thiếu nữ xuống làm một lần.
Anh cưỡi trên người thiếu nữ, dương vật lớn từng chút đâm vào hoa huyệt của thiếu nữ, từng đợt khoái cảm lướt qua toàn thân của anh.
"Đúng là yêu em chết được."
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, chỗ giao hợp của hai người không ngừng tiết ra dâm thủy, tiếng cơ thể va đập phát ra tiếng "bạch bạch".
Dâm dính khiến người ta bị sa vào.
Cơ thể Hàn Chiêu Chiêu lắc lư lên xuống theo mỗi lần thúc của thiếu nên, cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế không cho chính mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Nhưng mà... Đúng là thật khó nhịn mà.
Thiếu niên dùng sức thúc vào.
"A~"
Cô gái mở miệng ra, ngay sau đó ngón tay của thiếu niên cắm vào trong miệng của cô ngăn không cho cô ngậm lại lần nữa.
"Sao lại phải nhịn chứ, muốn kêu thì kêu đi, kêu càng phóng túng thì càng cho em ăn nhiều hơn. Vì thế mau kêu đi."
Giang Phỉ hung hăng đâm mạnh, khoái cảm cơ thể ma sát khiến anh sướng sắp điên rồi.
Sướng quá, mẹ nó sướng quá.
"Miệng nhỏ dâm đãng của em sao lại sướng như thế."
Giang Phỉ cưỡi lên thiếu nữ, dưới thân không ngừng đâm, sắc dục nhuộm đầy nơi đáy mắt mang theo cả ý cười, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu nữ.
"Có phải thích muốn chết anh Phỉ làm em thế này không?"
Giang Phỉ vừa thúc vừa nói những lời dâm đãng, thật kỳ lạ, trước kia anh chưa bao giờ nói những lời này, nhưng bây giờ không những nói còn nói rất hăng hái, nói tới rung động như thế.
Càng nói càng kích thích, càng nói càng muốn làm, càng nói càng thích.
"Thật... lưu... manh." Hàn Chiêu Chiêu bị đâm tới đung đưa từng hồi, có ba chữ thì bị làm tới ba lần, lắc lư ba lần mới nói hết.
"Vậy không phải em vẫn thích anh lưu manh như thế sao, đều chảy nước rồi, còn chảy nhiều như thế. Xem ra em thật sự yêu muốn chết nhỉ."
Giang Phỉ rời khỏi cơ thể cô, ngón tay quệt một ít dâm thủy của cô sau đó chen vào trong miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu bị động tác bất ngờ làm hoảng sợ, kêu lên ư ư.
Lời nói Giang Phỉ ấm áp, nghiêm túc nói: "Ngoan, ai cho em tiết nhanh như thế, tinh dịch của anh chưa bắn ra, chỉ có thể để em ăn cái này trước thôi."
Ngón tay của anh xâm nhập vào khoang miệng của cô, ở bên trong làm loạn điên cuồng, giống như muốn dâm dịch trên tay bôi đầy từng ngóc ngách trong miệng của cô.
"Ngoan, nếm thử xem, xem có ngon không?"
Dâm dịch lẫn lộn trong nước miếng đều bị cô nuốt vào.
Hai mắt Giang Phỉ nhìn chăm chú, sau khi rút ngón tay ra còn liếm lên mặt cô, còn liếm như thưởng thức món ngon nào đó, phát ra tiếng chậc lưỡi.
"Ồ, đúng là rất ngon. Nước hoa huyệt của Chiêu Chiêu và nước trong miệng của Chiêu Chiêu trộn lẫn vào nhau đúng là mỹ vị."
Thật nhục nhã. Sao người này nói chuyện không biết xấu hổ như thế.
"Ư ~"
Cổ họng của Giang Phỉ kêu ra một tiếng rên nhẹ, sự trống trải bị lấp đầy cảm thấy thật sự sướng phát điên.
Đột nhiên rất muốn sau này mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy đều đè thiếu nữ xuống làm một lần.
Anh cưỡi trên người thiếu nữ, dương vật lớn từng chút đâm vào hoa huyệt của thiếu nữ, từng đợt khoái cảm lướt qua toàn thân của anh.
"Đúng là yêu em chết được."
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, chỗ giao hợp của hai người không ngừng tiết ra dâm thủy, tiếng cơ thể va đập phát ra tiếng "bạch bạch".
Dâm dính khiến người ta bị sa vào.
Cơ thể Hàn Chiêu Chiêu lắc lư lên xuống theo mỗi lần thúc của thiếu nên, cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế không cho chính mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Nhưng mà... Đúng là thật khó nhịn mà.
Thiếu niên dùng sức thúc vào.
"A~"
Cô gái mở miệng ra, ngay sau đó ngón tay của thiếu niên cắm vào trong miệng của cô ngăn không cho cô ngậm lại lần nữa.
"Sao lại phải nhịn chứ, muốn kêu thì kêu đi, kêu càng phóng túng thì càng cho em ăn nhiều hơn. Vì thế mau kêu đi."
Giang Phỉ hung hăng đâm mạnh, khoái cảm cơ thể ma sát khiến anh sướng sắp điên rồi.
Sướng quá, mẹ nó sướng quá.
"Miệng nhỏ dâm đãng của em sao lại sướng như thế."
Giang Phỉ cưỡi lên thiếu nữ, dưới thân không ngừng đâm, sắc dục nhuộm đầy nơi đáy mắt mang theo cả ý cười, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu nữ.
"Có phải thích muốn chết anh Phỉ làm em thế này không?"
Giang Phỉ vừa thúc vừa nói những lời dâm đãng, thật kỳ lạ, trước kia anh chưa bao giờ nói những lời này, nhưng bây giờ không những nói còn nói rất hăng hái, nói tới rung động như thế.
Càng nói càng kích thích, càng nói càng muốn làm, càng nói càng thích.
"Thật... lưu... manh." Hàn Chiêu Chiêu bị đâm tới đung đưa từng hồi, có ba chữ thì bị làm tới ba lần, lắc lư ba lần mới nói hết.
"Vậy không phải em vẫn thích anh lưu manh như thế sao, đều chảy nước rồi, còn chảy nhiều như thế. Xem ra em thật sự yêu muốn chết nhỉ."
Giang Phỉ rời khỏi cơ thể cô, ngón tay quệt một ít dâm thủy của cô sau đó chen vào trong miệng của cô.
Hàn Chiêu Chiêu bị động tác bất ngờ làm hoảng sợ, kêu lên ư ư.
Lời nói Giang Phỉ ấm áp, nghiêm túc nói: "Ngoan, ai cho em tiết nhanh như thế, tinh dịch của anh chưa bắn ra, chỉ có thể để em ăn cái này trước thôi."
Ngón tay của anh xâm nhập vào khoang miệng của cô, ở bên trong làm loạn điên cuồng, giống như muốn dâm dịch trên tay bôi đầy từng ngóc ngách trong miệng của cô.
"Ngoan, nếm thử xem, xem có ngon không?"
Dâm dịch lẫn lộn trong nước miếng đều bị cô nuốt vào.
Hai mắt Giang Phỉ nhìn chăm chú, sau khi rút ngón tay ra còn liếm lên mặt cô, còn liếm như thưởng thức món ngon nào đó, phát ra tiếng chậc lưỡi.
"Ồ, đúng là rất ngon. Nước hoa huyệt của Chiêu Chiêu và nước trong miệng của Chiêu Chiêu trộn lẫn vào nhau đúng là mỹ vị."
Thật nhục nhã. Sao người này nói chuyện không biết xấu hổ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.