Bạn Trai, Hắn Mĩ Nhan Thịnh Thế
Chương 4
Hồng Thứ Bắc
13/05/2020
Edit: Peach Flower
Beta: Peach Flower
--------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đi trên đường đã ít lại còn đi với tốc độ rất nhanh, không có ý muốn dừng lại lấy tờ rơi, mà đa số lái xe còn đi về phía bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Hạ Thập cùng ba nam sinh tách nhau ra ở khu vực ngã tư. Bởi vì là phát tờ rơi nên cô không thể cầm ô, thế nên ánh mặt trời trực tiếp chiếu thẳng lên người Hạ Thập, trên tay cô một chồng tờ rơi còn chưa phát xong mà lưng đã ướt đẫm.
"Đồ điện Thăng Đức khai trương, bảo hành trong ba tháng chỉ với mười hào, mời xem một chút."
*10 hào = 1 tệ = 3.311 VND*
Hạ Thập hơi cong thắt lưng nói với người qua đường hết lần này tới lần khác, không cảm thấy một chút vất vả. Có đôi khi sẽ bị từ chối, Hạ Thập cũng chỉ là lùi về phía sau vài bước, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Lấy ra từ balo thêm một ít tờ rơi, mãi đến khi chạng vạng tối quản lý cho bọn nghỉ ngơi một chút, cơm nước xong thì lại tiếp tục. Hạ Thập một tay cầm bánh mì, một tay cầm hộp cơm, liền đi về phía cổng trung tâm thương mại. May mắn ở đây nhiệt độ không cao như ngoài đường, khách cũng chủ yếu là người thường, thế nên có thể đứng ké một chút điều hoà. Hạ Thập tìm một góc đặt balo xuống, sau đó ngồi xuống mở hộp cơm ra. Đồ ăn coi như cũng không tệ, một chút cà rốt và khoai tây, thêm một quả trứng luộc, so với phần cơm ở căn tin của cô còn phong phú hơn, Hạ Thập cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
"Chị gái lớn, chị ăn cái gì thế ạ?"
Một âm thanh mềm nhũn vang lên ở trước mặt Hạ Thập. Cô sửng sốt một chút ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một bé gái mặc váy hoa, buộc tóc hai bên bằng dây nơ con bướm màu hồng phấn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết được cả nhà nâng niu như công chúa nhỏ.
"Chị đang ăn tối, người nhà em đâu?"
Hạ Thập nhìn vào hộp đựng cơm, thấy cũng không còn nhiều, bèn đóng lại sau đó ném vào thùng rác. Lực chú ý của em gái nhỏ bị dời đi, mềm mại nói:
"Ba đang dẫn mẹ đi mua quần áo, em ra ngoài chơi ~~"
Khu nữ trang ở trên tầng ba, Hạ Thập bây giờ đang đứng ở tầng một khu hàng nhập khẩu, hiển nhiên là em ấy đi từ tầng trên xuống.
"Em đã nói với ba mẹ chưa? Nếu không tí nữa họ sẽ lo lắng đó."
Hạ Thập đi đến trước mặt bé gái rồi ngồi xổm xuống, vốn định xoa đầu cô bé, nhưng nghĩ lại tay mình vừa mới ăn cơm xong, còn chưa kịp rửa cuối cùng vẫn là không làm. Bé gái chu chu miệng nói:
"Không có đâu, hai người họ đều không để ý đến em, em chỉ còn cách tự yêu lấy mình thôi!"
"Chị mang em đi tìm bố mẹ được không?" Hạ Thập mỉm cười nói, sợ doạ đến cô bé, "Nếu không bố mẹ em mà không thấy em, họ sẽ rất buồn đó."
"Bọn họ sẽ không buồn đâu!"
Cô bé tuy nói như vậy nhưng chân lại không tự chủ bước lên trên tầng. Hạ Thập đi theo phía sau, không muốn đứng quá gần. Cô cũng thấy bản thân mình có mùi, còn đứa bé kia lại mang theo vị ngọt ngọt, sạch sẽ của trẻ con, Hạ Thập ngượng ngùng đi theo bé.
"Chị gái, lúc nãy chị mới ăn gì vậy? Nhìn qua rất ngon nha." Em bé đứng ở khu vực thang cuốn tự động cũng không an phận, nhảy nhót lung tung.
"Khoai tây cùng cà rốt, còn có trứng gà."
Hạ Thập trả lời chi tiết, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chân của em bé.
"Gì ạ?"
Cô gái nhỏ phát ra âm thanh kinh ngạc, thậm chí đã quên việc mình đang đi lên tầng 2, bị thang cuốn đẩy súyt chút nữa thì ngã sấp xuống. Hạ Thập vội vàng bước nhanh tới đỡ em,
"Chú ý dưới chân."
"Cảm ơn chị gái~~"
Cô gái nhỏ trực tiếp cầm lấy tay Hạ Thập, dẫn cô đi theo khiến cô cảm thấy vô cùng hoang mang. Hạ Thập cũng không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể chiều theo ý bé, nắm lấy đôi tay mềm nhũn nhỏ bé, trong lòng cô hiện lên một chút ấm áp. Trẻ con thì hay quên, vừa rồi gặp chuyện liền quên luôn điều muốn nói với cô. Hạ Thập dẫn em gái đi đến khu vực bán quần áo nữ, lại không tìm thấy cha mẹ của cô bé đâu. Cô bé lúc này mới nóng nảy, hai mắt ứơt đẫm, đáng thương ngẩng đầu nhìn Hạ Thập:
"Ba mẹ không cần em nữa...."
Hạ Thập không nhịn được xoa đầu em bé, an ủi nói:
"Chắc chắn hai người họ đang đi tìm em rồi, đừng lo lắng, chị đi hỏi nhân viên trong tiệm được không?"
"Vâng."
Em gái nhỏ kiên cường gật đầu, vươn tay lau nước mắt. Hạ Thập cầm tay bé đi hỏi nhân viên, bọn họ không có một chút ghét bỏ bộ dạng chật vật của Hạ Thập, nghiêm túc nói sau khi bé gái chạy đi, ba mẹ em liền đi tìm. Cảm ơn nhân viên bán hàng, Hạ Thập dẫn bé đứng ở trước của tiệm quần áo chờ, chỉ sợ khi ba mẹ em quay lại thì sẽ để lỡ nhau. Đại khái là bố mẹ bé cũng nghĩ tới điều này, chỉ một lát sau mẹ em chạy từ khu vực khác lại, thấy Hạ Thập cầm tay bé thì mắt đỏ lên, hiển nhiên là vô cùng lo lắng. Mẹ bé gái trước tiên ôm chặt lấy em một lúc, chờ khi cảm xúc ổn định liền gọi cho bố bé, nói rằng đã tìm được con gái. Rất nhanh người một nhà đoàn tụ, cha mẹ bé gái vô cùng cảm tạ Hạ Thập, luôn cúi đầu với cô, Hạ Thập lắc đầu nói đây là chuyện nên làm. Đến khi bọn họ muốn tách ra, bé gái cầm lấy tay mẹ sau đó bỗng nhiên quay đầu nói với Hạ Thập:
"Cà rốt rất khó ăn nhaa!"
Hạ Thập ngây người một lát mới phản ứng được em là nói về đồ ăn ban nãy, chỉ có thể nhìn theo bé gật gật đầu. Trẻ con được nuông chiều, đương nhiên cũng có quyền được chọn đồ ăn, mà cô thì lại không thể.
Ăn cơm xong tính thêm cả thời gian nghỉ ngơi cũng hơn nửa giờ, cuối cùng Hạ Thập ngay cả thời gian nghỉ cũng không có. Cũng may là tối rồi, không còn ánh nắng chiếu thẳng vào người đã thoải mái hơn rất nhiều, tuy là trên đường cái vẫn rất oi bức. Bởi vì chưa phát hết tờ rơi, quản lý liền nói bao giờ phát xong mới được nghỉ, nếu không thì không được trả tiền, cô chỉ có thể nhận việc tiếp tục phát. Cuối cùng khi phát xong đã quá thời gian dự tính của cô một giờ. Quản lý sau đó chuyển tiền công cho mọi người, Hạ Thập thấy đã nhận được đủ bảy mươi tệ, đủ cho cô sinh hoạt trong mười ngày.
Sau khi mọi người giải tán, Hạ Thập không lập tức quay trở về phòng ngủ, cô còn muốn rẽ qua cửa hàng máy tính Dương Quang một chút. Rõ ràng lúc tính toán thì rất ổn, kết quả bây giờ đã bị muộn một giờ. Tuy rằng ông chủ nói không sao, nhưng trong lòng Hạ Thập vẫn có một chút gì đó hối hận. Một tí nữa cô thao tác nhanh một chút, có thể tận lực giúp ông chủ sửa nhiều thêm vài cái. Hạ Thấp tựa vào lan can trên xe buýt, cúi đầu nghĩ thầm. Ông chủ Dương rất tốt tính, trong cửa hàng lại toàn là người trẻ tuổi. Có lẽ là cùng họ giao tiếp nhiều khiến tâm hồn ông cũng vô cùng "teen", luôn có thể cùng đám học sinh cười hề hề.
Mà đám học sinh đại học cũng vô cùng thích ông chủ, thậm chí có người nói ông mập mạp nhưng trên mặt lại có gì đó Phật giáo. Quả thực là ông có nét "Phật", lại thêm ngữ khí và động tác chậm rì rì, cả ngày cầm chén trà Mặc chung sơn trang đi xung quanh lắc lư, cả người cùng với cửa hàng máy tính hiện đại cực kì không phù hợp. Ông chủ Dương nằm trên chiếc ghế mây đặt ở cửa, phe phẩy chiếc quạt hình lá bồ đề, ánh mắt híp lại trông có chút lim dim. Thế nhưng khi nhìn thấy Hạ Thập đi vào trong cửa hàng, ông nỗ lực mở mắt ra, đứng lên tiếp đón Hạ Thập.
"Đã bảo không vội, thế nào còn chạy lại như này?" Ông chủ nhìn mái tóc ẩm ướt mồ hôi của cô, bắt đắc dĩ nói: "Cháu xem trên người cháu toàn là mồ hôi."
"Trên xe hơi đông, mọi người chen chúc nên hơi nóng ạ." Hạ Thập cười giải thích không chút để ý. Hạ Thập cùng ông chủ hàn huyên vài câu, sau đó quen thuộc đi về chỗ mình bắt đầu sửa máy tính.
Phần công việc này có liên quan rất lớn tới chuyên ngành của Hạ Thập, nếu lúc trước ông chủ không trả tiền lương thì cô vẫn sẽ đồng ý tới, lại không nói đến việc ông chủ trả lương cũng không thấp, Hạ Thập chỉ có thể vùi đầu làm việc báo đáp ông. Lúc này trong tiệm không có người tới xem máy tính, ông chủ nhàm chán liền cùng em gái nối mạch điện nói chuyện nửa ngày, cũng chạy sang tiệm bán điện thoại ở đối diện nói chuyện với ông chủ của bên đó, cuối cùng thực sự nhàm chán, chạy tới phía sau Hạ Thập xem cô sửa máy tính. Ông chủ Dương tuy nói là bán máy tính, trong tiệm cũng có tới ba bốn thợ sửa chữa máy tính còn trẻ tuổi, nhưng mỗi lần xem bọn họ ngồi trước bàn phím gõ đánh đều cảm thấy đặc biệt lợi hại, đương nhiên không tính đến chuyện vừa mở máy lên đã có thể sửa được.
*Mình nghĩ là lỗi mà vừa mở máy lên đã sửa được là lỗi cấu hình, hoặc là giờ, chọn phiên bản phần mềm..."
"Tiểu Hạ này, hè năm nay cháu muốn làm gì?" Chờ Hạ Thập cúôi cùng cũng dừng tay một lúc, ông chủ Dương chắp tay sau lưng hỏi.
Hạ Thập đem máy tính sửa xong, chuyển qua máy khác nói:
"Cháu đã tìm được công việc rất tốt tại một xưởng, sau khi thi xong liền qua đó ạ."
"Cứ như vậy đi? Cháu không về nhà một chuyến sao?" Ông chủ Dương có chút đau lòng cho Tiểu Hạ, tuổi còn nhỏ nhưng mỗi ngày lại ép bản thân phải làm rất nhiều việc.
"Vâng. Không quay về." Hạ Thập hàm hồ nói.
"Tiểu Hạ tương lai chắc chắn tiền đồ rất lớn, một chút khó khăn ở hiện tại không là gì, về sau sẽ tốt hơn!" Ông chủ Dương không biết cách an ủi mọi người, chỉ có thể cười cười vỗ vai Hạ Thập.
"Vâng ạ, cháu sẽ nỗ lực."
Beta: Peach Flower
--------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đi trên đường đã ít lại còn đi với tốc độ rất nhanh, không có ý muốn dừng lại lấy tờ rơi, mà đa số lái xe còn đi về phía bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Hạ Thập cùng ba nam sinh tách nhau ra ở khu vực ngã tư. Bởi vì là phát tờ rơi nên cô không thể cầm ô, thế nên ánh mặt trời trực tiếp chiếu thẳng lên người Hạ Thập, trên tay cô một chồng tờ rơi còn chưa phát xong mà lưng đã ướt đẫm.
"Đồ điện Thăng Đức khai trương, bảo hành trong ba tháng chỉ với mười hào, mời xem một chút."
*10 hào = 1 tệ = 3.311 VND*
Hạ Thập hơi cong thắt lưng nói với người qua đường hết lần này tới lần khác, không cảm thấy một chút vất vả. Có đôi khi sẽ bị từ chối, Hạ Thập cũng chỉ là lùi về phía sau vài bước, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Lấy ra từ balo thêm một ít tờ rơi, mãi đến khi chạng vạng tối quản lý cho bọn nghỉ ngơi một chút, cơm nước xong thì lại tiếp tục. Hạ Thập một tay cầm bánh mì, một tay cầm hộp cơm, liền đi về phía cổng trung tâm thương mại. May mắn ở đây nhiệt độ không cao như ngoài đường, khách cũng chủ yếu là người thường, thế nên có thể đứng ké một chút điều hoà. Hạ Thập tìm một góc đặt balo xuống, sau đó ngồi xuống mở hộp cơm ra. Đồ ăn coi như cũng không tệ, một chút cà rốt và khoai tây, thêm một quả trứng luộc, so với phần cơm ở căn tin của cô còn phong phú hơn, Hạ Thập cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
"Chị gái lớn, chị ăn cái gì thế ạ?"
Một âm thanh mềm nhũn vang lên ở trước mặt Hạ Thập. Cô sửng sốt một chút ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một bé gái mặc váy hoa, buộc tóc hai bên bằng dây nơ con bướm màu hồng phấn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết được cả nhà nâng niu như công chúa nhỏ.
"Chị đang ăn tối, người nhà em đâu?"
Hạ Thập nhìn vào hộp đựng cơm, thấy cũng không còn nhiều, bèn đóng lại sau đó ném vào thùng rác. Lực chú ý của em gái nhỏ bị dời đi, mềm mại nói:
"Ba đang dẫn mẹ đi mua quần áo, em ra ngoài chơi ~~"
Khu nữ trang ở trên tầng ba, Hạ Thập bây giờ đang đứng ở tầng một khu hàng nhập khẩu, hiển nhiên là em ấy đi từ tầng trên xuống.
"Em đã nói với ba mẹ chưa? Nếu không tí nữa họ sẽ lo lắng đó."
Hạ Thập đi đến trước mặt bé gái rồi ngồi xổm xuống, vốn định xoa đầu cô bé, nhưng nghĩ lại tay mình vừa mới ăn cơm xong, còn chưa kịp rửa cuối cùng vẫn là không làm. Bé gái chu chu miệng nói:
"Không có đâu, hai người họ đều không để ý đến em, em chỉ còn cách tự yêu lấy mình thôi!"
"Chị mang em đi tìm bố mẹ được không?" Hạ Thập mỉm cười nói, sợ doạ đến cô bé, "Nếu không bố mẹ em mà không thấy em, họ sẽ rất buồn đó."
"Bọn họ sẽ không buồn đâu!"
Cô bé tuy nói như vậy nhưng chân lại không tự chủ bước lên trên tầng. Hạ Thập đi theo phía sau, không muốn đứng quá gần. Cô cũng thấy bản thân mình có mùi, còn đứa bé kia lại mang theo vị ngọt ngọt, sạch sẽ của trẻ con, Hạ Thập ngượng ngùng đi theo bé.
"Chị gái, lúc nãy chị mới ăn gì vậy? Nhìn qua rất ngon nha." Em bé đứng ở khu vực thang cuốn tự động cũng không an phận, nhảy nhót lung tung.
"Khoai tây cùng cà rốt, còn có trứng gà."
Hạ Thập trả lời chi tiết, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chân của em bé.
"Gì ạ?"
Cô gái nhỏ phát ra âm thanh kinh ngạc, thậm chí đã quên việc mình đang đi lên tầng 2, bị thang cuốn đẩy súyt chút nữa thì ngã sấp xuống. Hạ Thập vội vàng bước nhanh tới đỡ em,
"Chú ý dưới chân."
"Cảm ơn chị gái~~"
Cô gái nhỏ trực tiếp cầm lấy tay Hạ Thập, dẫn cô đi theo khiến cô cảm thấy vô cùng hoang mang. Hạ Thập cũng không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể chiều theo ý bé, nắm lấy đôi tay mềm nhũn nhỏ bé, trong lòng cô hiện lên một chút ấm áp. Trẻ con thì hay quên, vừa rồi gặp chuyện liền quên luôn điều muốn nói với cô. Hạ Thập dẫn em gái đi đến khu vực bán quần áo nữ, lại không tìm thấy cha mẹ của cô bé đâu. Cô bé lúc này mới nóng nảy, hai mắt ứơt đẫm, đáng thương ngẩng đầu nhìn Hạ Thập:
"Ba mẹ không cần em nữa...."
Hạ Thập không nhịn được xoa đầu em bé, an ủi nói:
"Chắc chắn hai người họ đang đi tìm em rồi, đừng lo lắng, chị đi hỏi nhân viên trong tiệm được không?"
"Vâng."
Em gái nhỏ kiên cường gật đầu, vươn tay lau nước mắt. Hạ Thập cầm tay bé đi hỏi nhân viên, bọn họ không có một chút ghét bỏ bộ dạng chật vật của Hạ Thập, nghiêm túc nói sau khi bé gái chạy đi, ba mẹ em liền đi tìm. Cảm ơn nhân viên bán hàng, Hạ Thập dẫn bé đứng ở trước của tiệm quần áo chờ, chỉ sợ khi ba mẹ em quay lại thì sẽ để lỡ nhau. Đại khái là bố mẹ bé cũng nghĩ tới điều này, chỉ một lát sau mẹ em chạy từ khu vực khác lại, thấy Hạ Thập cầm tay bé thì mắt đỏ lên, hiển nhiên là vô cùng lo lắng. Mẹ bé gái trước tiên ôm chặt lấy em một lúc, chờ khi cảm xúc ổn định liền gọi cho bố bé, nói rằng đã tìm được con gái. Rất nhanh người một nhà đoàn tụ, cha mẹ bé gái vô cùng cảm tạ Hạ Thập, luôn cúi đầu với cô, Hạ Thập lắc đầu nói đây là chuyện nên làm. Đến khi bọn họ muốn tách ra, bé gái cầm lấy tay mẹ sau đó bỗng nhiên quay đầu nói với Hạ Thập:
"Cà rốt rất khó ăn nhaa!"
Hạ Thập ngây người một lát mới phản ứng được em là nói về đồ ăn ban nãy, chỉ có thể nhìn theo bé gật gật đầu. Trẻ con được nuông chiều, đương nhiên cũng có quyền được chọn đồ ăn, mà cô thì lại không thể.
Ăn cơm xong tính thêm cả thời gian nghỉ ngơi cũng hơn nửa giờ, cuối cùng Hạ Thập ngay cả thời gian nghỉ cũng không có. Cũng may là tối rồi, không còn ánh nắng chiếu thẳng vào người đã thoải mái hơn rất nhiều, tuy là trên đường cái vẫn rất oi bức. Bởi vì chưa phát hết tờ rơi, quản lý liền nói bao giờ phát xong mới được nghỉ, nếu không thì không được trả tiền, cô chỉ có thể nhận việc tiếp tục phát. Cuối cùng khi phát xong đã quá thời gian dự tính của cô một giờ. Quản lý sau đó chuyển tiền công cho mọi người, Hạ Thập thấy đã nhận được đủ bảy mươi tệ, đủ cho cô sinh hoạt trong mười ngày.
Sau khi mọi người giải tán, Hạ Thập không lập tức quay trở về phòng ngủ, cô còn muốn rẽ qua cửa hàng máy tính Dương Quang một chút. Rõ ràng lúc tính toán thì rất ổn, kết quả bây giờ đã bị muộn một giờ. Tuy rằng ông chủ nói không sao, nhưng trong lòng Hạ Thập vẫn có một chút gì đó hối hận. Một tí nữa cô thao tác nhanh một chút, có thể tận lực giúp ông chủ sửa nhiều thêm vài cái. Hạ Thấp tựa vào lan can trên xe buýt, cúi đầu nghĩ thầm. Ông chủ Dương rất tốt tính, trong cửa hàng lại toàn là người trẻ tuổi. Có lẽ là cùng họ giao tiếp nhiều khiến tâm hồn ông cũng vô cùng "teen", luôn có thể cùng đám học sinh cười hề hề.
Mà đám học sinh đại học cũng vô cùng thích ông chủ, thậm chí có người nói ông mập mạp nhưng trên mặt lại có gì đó Phật giáo. Quả thực là ông có nét "Phật", lại thêm ngữ khí và động tác chậm rì rì, cả ngày cầm chén trà Mặc chung sơn trang đi xung quanh lắc lư, cả người cùng với cửa hàng máy tính hiện đại cực kì không phù hợp. Ông chủ Dương nằm trên chiếc ghế mây đặt ở cửa, phe phẩy chiếc quạt hình lá bồ đề, ánh mắt híp lại trông có chút lim dim. Thế nhưng khi nhìn thấy Hạ Thập đi vào trong cửa hàng, ông nỗ lực mở mắt ra, đứng lên tiếp đón Hạ Thập.
"Đã bảo không vội, thế nào còn chạy lại như này?" Ông chủ nhìn mái tóc ẩm ướt mồ hôi của cô, bắt đắc dĩ nói: "Cháu xem trên người cháu toàn là mồ hôi."
"Trên xe hơi đông, mọi người chen chúc nên hơi nóng ạ." Hạ Thập cười giải thích không chút để ý. Hạ Thập cùng ông chủ hàn huyên vài câu, sau đó quen thuộc đi về chỗ mình bắt đầu sửa máy tính.
Phần công việc này có liên quan rất lớn tới chuyên ngành của Hạ Thập, nếu lúc trước ông chủ không trả tiền lương thì cô vẫn sẽ đồng ý tới, lại không nói đến việc ông chủ trả lương cũng không thấp, Hạ Thập chỉ có thể vùi đầu làm việc báo đáp ông. Lúc này trong tiệm không có người tới xem máy tính, ông chủ nhàm chán liền cùng em gái nối mạch điện nói chuyện nửa ngày, cũng chạy sang tiệm bán điện thoại ở đối diện nói chuyện với ông chủ của bên đó, cuối cùng thực sự nhàm chán, chạy tới phía sau Hạ Thập xem cô sửa máy tính. Ông chủ Dương tuy nói là bán máy tính, trong tiệm cũng có tới ba bốn thợ sửa chữa máy tính còn trẻ tuổi, nhưng mỗi lần xem bọn họ ngồi trước bàn phím gõ đánh đều cảm thấy đặc biệt lợi hại, đương nhiên không tính đến chuyện vừa mở máy lên đã có thể sửa được.
*Mình nghĩ là lỗi mà vừa mở máy lên đã sửa được là lỗi cấu hình, hoặc là giờ, chọn phiên bản phần mềm..."
"Tiểu Hạ này, hè năm nay cháu muốn làm gì?" Chờ Hạ Thập cúôi cùng cũng dừng tay một lúc, ông chủ Dương chắp tay sau lưng hỏi.
Hạ Thập đem máy tính sửa xong, chuyển qua máy khác nói:
"Cháu đã tìm được công việc rất tốt tại một xưởng, sau khi thi xong liền qua đó ạ."
"Cứ như vậy đi? Cháu không về nhà một chuyến sao?" Ông chủ Dương có chút đau lòng cho Tiểu Hạ, tuổi còn nhỏ nhưng mỗi ngày lại ép bản thân phải làm rất nhiều việc.
"Vâng. Không quay về." Hạ Thập hàm hồ nói.
"Tiểu Hạ tương lai chắc chắn tiền đồ rất lớn, một chút khó khăn ở hiện tại không là gì, về sau sẽ tốt hơn!" Ông chủ Dương không biết cách an ủi mọi người, chỉ có thể cười cười vỗ vai Hạ Thập.
"Vâng ạ, cháu sẽ nỗ lực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.