Chương 17: Nguy cơ có thai
An
08/09/2015
Gần đây tôi thường cảm thấy tinh thần không được tốt lắm, ăn uống cũng không ngon miệng.Tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu là do Hàn Thư đòi hỏi nhiều, tôi lại đang gần đến thi cử, cảm giác đặc biệt mệt mỏi, nhất định tối nay phải cự tuyệt Hàn Thư cầu hoan.
Hôm nay Vĩ San cùng tôi dùng bữa chiều, chúng tôi có nói đến đề tài này: “Cậu và hắn ta có quan hệ chưa?”
Tôi suýt chút nữa là phun hết trà sữa trong miệng ra.Kỳ thật bình thường tôi sẽ không đem những chuyện này ra để thảo luận.Hôm nay đột nhiên Vĩ San hỏi vấn đề này làm tôi giật cả mình.
Tôi đỏ mặt nhìn Vĩ San: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Chẳng lẽ nhìn tôi rất dễ nhận thấy hay sao? Hay là do Hàn Thư mỗi tuần đều làm nhiều lần cho nên nhìn tôi đặc biệt mệt mỏi, vì vậy mới khiến Vĩ San phát hiện ra ư?
“Hai người ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, mình nghĩ chắc chắn phải có quan hệ.Nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cậu rất buồn cười, nhưng mà chuyện mình lo lắng lại là chuyện khác....”
“Có rồi...” Tôi thấy thẹn thùng, chuyện này với tôi mà nói rất riêng tư.
Vĩ San nhìn tôi hào hứng dạt dào: “Cậu ta có ‘khỏe’ hay không?”
“Mình không có so sánh.”
“Vậy hai người có tránh thai không?” Vĩ San lo lắng hỏi.
“Có, nhưng mà...” Sau đó tôi nhìn quanh, nhỏ giọng nói với Vĩ San “Vào kỳ an toàn thì anh ấy xuất bên trong.”
Hiện tại thì bây giờ chu kỳ của tôi Hàn Thư tính còn chính xác hơn cả tôi. Chuyện này không biết có phải là chuyện tốt hay không nữa.
“Kỳ an toàn không nhất định là an toàn, hơn nữa dạo này mình cảm thấy cậu có vẻ mập ra.” Vĩ San nghiêm túc nhìn tôi nói.
“Có mập ra sao?” Tôi lo lắng hỏi lại.
“Mình chỉ lo là cậu ngây ngốc đến nỗi mang thai mà cũng không biết.Từ nay về sau cậu sẽ tiếp tục cùng Hàn Thư ở một chỗ sao? Lỡ như cậu ta đi nghĩa vụ quân sự cậu có đợi cậu ta không? Cậu tính sau này sẽ gả cho hắn ư?”
Vĩ San liên tiếp đặt ra những vấn đề khiến cho tôi có chút không chống đỡ nổi
“Mình nghĩ Hàn Thư sẽ bảo vệ tốt cho mình.Anh ấy sẽ không để mình mang thai đâu.”
Thật ra tôi muốn sau này mình gả cho anh ấy nhưng mà tôi lại có chút lo lắng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Có lẽ vấn đề Vĩ San đặt ra làm cho tôi phải đối mặt với chuyện này sớm hơn so với dự tính.
Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này.Anh ấysẽ nghĩ thế nào nếu như tôi không cẩn thận mang thai.Đột nhiên lúc đó tôi cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ có thật sao?Tôi cố nén cảm giác không thoải mái, trong lòng cảm thấy không ổn, hình như kinh nguyệt cũng đến chậm. Tôi lo lắng chuyện mà Vĩ San nói lúc nãy sẽ trở thành sự thật.
Cách đây 1 tháng sau khi về nhà tôi vào phòng tắm đang tắm nửa chừng thì Hàn Thư mở cửa vào.
“Anh muốn...”
“Em đang tắm mà!”
Buổi tối trước khi ngủ là giờ anh ấy hay đòi hỏi. Xem ra Hàn Thư nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng mà tôi lại yêu cái tính này.
“Vậy thì cùng tắm đi.”
Anh nhanh chóng cởi hết quần áo sau đó ôm lấy thân thể tôi xoa bóp ngực tôi làm hai đỉnh núi dựng đứng lên.
“Hàn Thư...” Tôi dần bị đốt nóng theo bàn tay của anh, đồng thời cũng cảm thấy quái vật anh đang lớn dần đâm thẳng vào mông của tôi.
Như mọi lần tôi dần dần cảm thấy hưng phấn, hoa huyệt cũng đã dần dần ướt át. Hàn thư cảm giác như nhận được sự ủng hộ, động tác của anh lại càng thêm nhanh.
Anh chỉ mới dùng ngón tay đã khiến tôi đạt đến cao trào, tôi vô lực hồi phục trong lồngngực rắn của anh thở phì phò.
“Hàn Thư” Tôi nhìn anh, hôn anh rồi đẩy anh ngồi vào trong bồn tắm, sau đó ngồi lên người anh, dùng hoa huyệt của mình bao bọc lấy anh.
Tôi nhận ra mình càng ngày càng háo sắc.
“A... Huyên Huyên...” Động tác của Hàn Thư có chút cứng ngắc nhưng vẫn theo tôi mà đong đưa đưa.
Một lát sau anh xuất tinh trong cơ thể tôi.Tôi ngồi trên người anh, thằng bé của anh vẫn tiếp tục lưu lại trong cơ thể tôi, nhưng mà vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên.
Tôi nhìn anh: “Anh làm sao vậy?” Sau đó hôn lên môi anh
“Hôm nay vẫn còn trong kỳ nguy hiểm của em.Anh vốn định mang bao...”
Anh cầm lấy bao cao su trong tay, có lẽ anh không không ngờ hôm nay tôi sẽ chủ động.
Tôi hơi lo lắng.
“Có khi nào sẽ mang thai không...”
“Hi vọng là không. Huyên, anh muốn em biết cho dù như thế nào anh đều sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy nếu có em không được gạt anh.”
Tôi nghĩ chắc có lẽ không có mấy người giống như chúng tôi trong kỳ nguy hiểm lại bắn vào trong như thế này....
Nhưng mà tôi có cảm giác là Hàn Thư thực sự rất quan tâm tôi.
Tuy Hàn Thư nói với tôi là nhất định phải nói cho anh ấy biết nhưng chuyện này tôi vẫn chưa xác thực, trước hết không nên để cho anh lo lắng. Kết quả là mấy ngày qua tôi một mình nơm nớp lo sợ....
...
“Ưm... Hàn Thư...”
Hàn Thư nâng hai chân tôi lên sau đó tiến vào trong tôi động tác vô cùng dịu dàng.
Anh mỉm cười cúi xuống gần sáng tôi tiếp tục đong đưa:
“Hôm nay em rất gợi cảm.”
Mọi giác quan của tôi đều tập trung ở phía dưới tại nơi có rất nhiều khoái cảm...
“Aa.... ưm... Hàn Thư...”
Anh vẫn như trước, cứ tối đến là muốn tôi. Nhưng lần này, có vẻ như anh ra vào dịu dàng hơn mọi lần.
Kích tình trôi qua Hàn Thư ôm tôi nhìn tôi nói: “Không phải hôm nay là ngày đèn đỏ của em sao?”
[Hóa ra anh muốn kiểm tra chỉ có đang đèn đỏ không sẵn tiện mần luôn]
“Ừ” Tôi lo lắng nhìn anh.
“Hiếm khi em có trễ nhiều ngày như vậy.”
“Có lẽ do dạo này em quá áp lực.” Tôi cười cười ôm lấy anh, vùi đầu trc ngực anh nói.
“Ngủ đi.” Anh đắp chăn cho tôi sau đó nói: “Nếu như em thật sự mang thai thì phải nói anh biết, đừng tự mình gánh hết.”
Tôi suýt chút nữa thì khóc lên, bởi vì anh biết rõ những gì tôi đang suy nghĩ trong lòng.Tôi nhẹ nhàng gật đầu sau đó ôm chặt anh
Sáng hôm sau tôi nhìn thấy Hàn Thư đi mua bánh bột trứng vị cá mà tôi thích, ăn được một miếng thì tôi nôn ra hết. Sắc mặt Hàn Thư càng thêm thâm trầm nhưng anh không nói gì, chỉ là trên đường đến trường anh ôm bả vai tôi chặt hơn mọi lần.
“Xác định là mang thai sao?” Vĩ San nhìn tôi khóc đến mắt đỏ hoe lo lắng hỏi.
“Không xác định nhưng mà mỗi triệu chứng đều giống như đã có.Chẳng phải cậu cũng nói mình mập đó sao.”
Vĩ San vỗ vào vai tôi nói: “Cứ đến bệnh viện kiểm tra trước rồi nói sau. Khi nào thì đi?”
“Phải đợi thi xong hết đã” Tôi lau nước mắt nói.
Nói không lo lắng là giả, gặp phải chuyện như thế này tôi thật sự rất bối rối.
Tôi nghĩ so với những người khác, tôi may mắn hơn là được Hàn Thư thông cảm và muốn chịu trách nhiệm với tôi. Chỉ là bây giờ tôi lại bắt đầu nghĩ lung tung, có khi nào chúng tôi cũng sẽ giống như những tin tức trên xã hội, có nhiều nữ sinh không cẩn thận mang thai sau đó dẫn đến vợ chồng bất hòa không?
Tôi không phải tôi đang mắc chứng u uất tiền sản đó chứ?
Hàn Thư đến đón tôi về trên tay cầm theo 1 bình trà ấm.
“Em làm sao vậy??”
“Không có gì hôm nay anh không tập bóng sao?” Tôi nhìn anh mỉm cười.
“Không có. Anh muốn cùng em về nhà” Anh dịu dàng ôm tôi giống như sợ tôi sẽ bị ngã .
“Ừm.” Trong lòng tôi thật sự cảm động có lẽ anh ấy rất lo lắng cho tôi.
Ngày hôm đó về nhà anh ấy không giống như trước quấn quýt lấy tôi mà đòi ân ái. Mãi cho đến lúc ngủ anh cũng chỉ an phận ôm lấy tôi. Tôi chồm lên hôn anh nhưng anh cũng chỉ vỗ về tôi bảo ngủ đi.
Đêm hôm đó hình như Hàn Thư dùng phương pháp tự an ủi để giải quyết dục vọng bị tôi khơi dậy.
Biết được điều này tôi hết sức cảm động.
Tôi cứ hoang mang lo lắng mãi cho đến khi kỳ thi kết thúc sáng hôm sau tôi nôn tháo ngày càng trầm trọng Hàn Thư càng lúc càng lo lắng, cả hai chúng tôi cuối cùng cũng quyết định đi kiểm tra.
Chắc hẳn là tôi đã mang thai, nhưng sai lầm không phải doHàn Thư mà là do tôi.
Bác sĩ mỉm cười nghiêm túc nhìn chúng tôi nói:
“Rất nhiều người bởi vì quá lo lắng căng thẳng hoặc quá mong muốn có thai nên tạo ra những triệu chứng mang thai giả. Vì vậy không phải cô có thai.”
Rời khỏi phòng khám bác sĩ khen Hàn Thư hết lời. Ông nói hiếm khi nhìn thấy người nào yêu thương vợ như vậy.
Sau khi về nhà Hàn Thư thả ra một hơi sau đó ôm tôi, nói: “Thật xin lỗi.”
Tôi cũng muốn có con với Hàn Thư,nhưng có lẽ trong thâm tâm không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy, nên khi xác định khả năng mang thai là không có trong lòng cảm thấy buông lỏng hơn là mất mát.
Còn về chuyện ân ái tất nhiên là sau này vẫn tiếp tục. Hiện tại tôi vẫn rất yêu mến cuộc sống như thế này.
“Đồ ngốc, em khiến anh thật lo lắng.”
Tôi nhìn ra phía dưới bàn trà có vài quyển tạp chí: “Đây là cái gì?” Trên mấy quyển tạp chí đó có ghi: ‘Sổ tay chăm sóc trẻ sơ sinh’, ‘Kiến thức cần biết khi mang thai’ , ‘Những triệu chứng mang thai’.
Anh xấu hổ giật lấy những quyển tạp chí trong tay tôi : “Không có gì... không có gì đâu.”
Tôi cảm động ôm lấy anh sau đó hôn thật sâu: “Em yêu anh.”
Anh đáp trả nụ hôn của tôi sau đó tay mò mẫm cởi quần tôi ra.
“Dừng lại! Hôm nay em đèn đỏ.” Tôi ngăn lại động tác của anh sau đó chạy vào toilet.
Vừa ra khỏi phòng tắm, anh ôm chầm lấy tôi cười khổ : “Không sao. hôm nay anh hôn em được rồi.Đã lâu rồi anh không gần gũi em....”
Từ lúc chúng tôi sống chung đến nay đây là lần duy nhất suốt hai tuần lễ anh hoàn toàn không gần gũi tôi lấy một lần.
Tối nay chắc là tôi phải ngồi cạnh anh xem ‘phim hai người’ giúp anh giải tỏa rồi...
“Em yêu anh nhiều lắm” Tôi dựa vào lòng ngực anh nỉ non....
Hôm nay Vĩ San cùng tôi dùng bữa chiều, chúng tôi có nói đến đề tài này: “Cậu và hắn ta có quan hệ chưa?”
Tôi suýt chút nữa là phun hết trà sữa trong miệng ra.Kỳ thật bình thường tôi sẽ không đem những chuyện này ra để thảo luận.Hôm nay đột nhiên Vĩ San hỏi vấn đề này làm tôi giật cả mình.
Tôi đỏ mặt nhìn Vĩ San: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Chẳng lẽ nhìn tôi rất dễ nhận thấy hay sao? Hay là do Hàn Thư mỗi tuần đều làm nhiều lần cho nên nhìn tôi đặc biệt mệt mỏi, vì vậy mới khiến Vĩ San phát hiện ra ư?
“Hai người ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, mình nghĩ chắc chắn phải có quan hệ.Nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của cậu rất buồn cười, nhưng mà chuyện mình lo lắng lại là chuyện khác....”
“Có rồi...” Tôi thấy thẹn thùng, chuyện này với tôi mà nói rất riêng tư.
Vĩ San nhìn tôi hào hứng dạt dào: “Cậu ta có ‘khỏe’ hay không?”
“Mình không có so sánh.”
“Vậy hai người có tránh thai không?” Vĩ San lo lắng hỏi.
“Có, nhưng mà...” Sau đó tôi nhìn quanh, nhỏ giọng nói với Vĩ San “Vào kỳ an toàn thì anh ấy xuất bên trong.”
Hiện tại thì bây giờ chu kỳ của tôi Hàn Thư tính còn chính xác hơn cả tôi. Chuyện này không biết có phải là chuyện tốt hay không nữa.
“Kỳ an toàn không nhất định là an toàn, hơn nữa dạo này mình cảm thấy cậu có vẻ mập ra.” Vĩ San nghiêm túc nhìn tôi nói.
“Có mập ra sao?” Tôi lo lắng hỏi lại.
“Mình chỉ lo là cậu ngây ngốc đến nỗi mang thai mà cũng không biết.Từ nay về sau cậu sẽ tiếp tục cùng Hàn Thư ở một chỗ sao? Lỡ như cậu ta đi nghĩa vụ quân sự cậu có đợi cậu ta không? Cậu tính sau này sẽ gả cho hắn ư?”
Vĩ San liên tiếp đặt ra những vấn đề khiến cho tôi có chút không chống đỡ nổi
“Mình nghĩ Hàn Thư sẽ bảo vệ tốt cho mình.Anh ấy sẽ không để mình mang thai đâu.”
Thật ra tôi muốn sau này mình gả cho anh ấy nhưng mà tôi lại có chút lo lắng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Có lẽ vấn đề Vĩ San đặt ra làm cho tôi phải đối mặt với chuyện này sớm hơn so với dự tính.
Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này.Anh ấysẽ nghĩ thế nào nếu như tôi không cẩn thận mang thai.Đột nhiên lúc đó tôi cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ có thật sao?Tôi cố nén cảm giác không thoải mái, trong lòng cảm thấy không ổn, hình như kinh nguyệt cũng đến chậm. Tôi lo lắng chuyện mà Vĩ San nói lúc nãy sẽ trở thành sự thật.
Cách đây 1 tháng sau khi về nhà tôi vào phòng tắm đang tắm nửa chừng thì Hàn Thư mở cửa vào.
“Anh muốn...”
“Em đang tắm mà!”
Buổi tối trước khi ngủ là giờ anh ấy hay đòi hỏi. Xem ra Hàn Thư nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng mà tôi lại yêu cái tính này.
“Vậy thì cùng tắm đi.”
Anh nhanh chóng cởi hết quần áo sau đó ôm lấy thân thể tôi xoa bóp ngực tôi làm hai đỉnh núi dựng đứng lên.
“Hàn Thư...” Tôi dần bị đốt nóng theo bàn tay của anh, đồng thời cũng cảm thấy quái vật anh đang lớn dần đâm thẳng vào mông của tôi.
Như mọi lần tôi dần dần cảm thấy hưng phấn, hoa huyệt cũng đã dần dần ướt át. Hàn thư cảm giác như nhận được sự ủng hộ, động tác của anh lại càng thêm nhanh.
Anh chỉ mới dùng ngón tay đã khiến tôi đạt đến cao trào, tôi vô lực hồi phục trong lồngngực rắn của anh thở phì phò.
“Hàn Thư” Tôi nhìn anh, hôn anh rồi đẩy anh ngồi vào trong bồn tắm, sau đó ngồi lên người anh, dùng hoa huyệt của mình bao bọc lấy anh.
Tôi nhận ra mình càng ngày càng háo sắc.
“A... Huyên Huyên...” Động tác của Hàn Thư có chút cứng ngắc nhưng vẫn theo tôi mà đong đưa đưa.
Một lát sau anh xuất tinh trong cơ thể tôi.Tôi ngồi trên người anh, thằng bé của anh vẫn tiếp tục lưu lại trong cơ thể tôi, nhưng mà vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên.
Tôi nhìn anh: “Anh làm sao vậy?” Sau đó hôn lên môi anh
“Hôm nay vẫn còn trong kỳ nguy hiểm của em.Anh vốn định mang bao...”
Anh cầm lấy bao cao su trong tay, có lẽ anh không không ngờ hôm nay tôi sẽ chủ động.
Tôi hơi lo lắng.
“Có khi nào sẽ mang thai không...”
“Hi vọng là không. Huyên, anh muốn em biết cho dù như thế nào anh đều sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy nếu có em không được gạt anh.”
Tôi nghĩ chắc có lẽ không có mấy người giống như chúng tôi trong kỳ nguy hiểm lại bắn vào trong như thế này....
Nhưng mà tôi có cảm giác là Hàn Thư thực sự rất quan tâm tôi.
Tuy Hàn Thư nói với tôi là nhất định phải nói cho anh ấy biết nhưng chuyện này tôi vẫn chưa xác thực, trước hết không nên để cho anh lo lắng. Kết quả là mấy ngày qua tôi một mình nơm nớp lo sợ....
...
“Ưm... Hàn Thư...”
Hàn Thư nâng hai chân tôi lên sau đó tiến vào trong tôi động tác vô cùng dịu dàng.
Anh mỉm cười cúi xuống gần sáng tôi tiếp tục đong đưa:
“Hôm nay em rất gợi cảm.”
Mọi giác quan của tôi đều tập trung ở phía dưới tại nơi có rất nhiều khoái cảm...
“Aa.... ưm... Hàn Thư...”
Anh vẫn như trước, cứ tối đến là muốn tôi. Nhưng lần này, có vẻ như anh ra vào dịu dàng hơn mọi lần.
Kích tình trôi qua Hàn Thư ôm tôi nhìn tôi nói: “Không phải hôm nay là ngày đèn đỏ của em sao?”
[Hóa ra anh muốn kiểm tra chỉ có đang đèn đỏ không sẵn tiện mần luôn]
“Ừ” Tôi lo lắng nhìn anh.
“Hiếm khi em có trễ nhiều ngày như vậy.”
“Có lẽ do dạo này em quá áp lực.” Tôi cười cười ôm lấy anh, vùi đầu trc ngực anh nói.
“Ngủ đi.” Anh đắp chăn cho tôi sau đó nói: “Nếu như em thật sự mang thai thì phải nói anh biết, đừng tự mình gánh hết.”
Tôi suýt chút nữa thì khóc lên, bởi vì anh biết rõ những gì tôi đang suy nghĩ trong lòng.Tôi nhẹ nhàng gật đầu sau đó ôm chặt anh
Sáng hôm sau tôi nhìn thấy Hàn Thư đi mua bánh bột trứng vị cá mà tôi thích, ăn được một miếng thì tôi nôn ra hết. Sắc mặt Hàn Thư càng thêm thâm trầm nhưng anh không nói gì, chỉ là trên đường đến trường anh ôm bả vai tôi chặt hơn mọi lần.
“Xác định là mang thai sao?” Vĩ San nhìn tôi khóc đến mắt đỏ hoe lo lắng hỏi.
“Không xác định nhưng mà mỗi triệu chứng đều giống như đã có.Chẳng phải cậu cũng nói mình mập đó sao.”
Vĩ San vỗ vào vai tôi nói: “Cứ đến bệnh viện kiểm tra trước rồi nói sau. Khi nào thì đi?”
“Phải đợi thi xong hết đã” Tôi lau nước mắt nói.
Nói không lo lắng là giả, gặp phải chuyện như thế này tôi thật sự rất bối rối.
Tôi nghĩ so với những người khác, tôi may mắn hơn là được Hàn Thư thông cảm và muốn chịu trách nhiệm với tôi. Chỉ là bây giờ tôi lại bắt đầu nghĩ lung tung, có khi nào chúng tôi cũng sẽ giống như những tin tức trên xã hội, có nhiều nữ sinh không cẩn thận mang thai sau đó dẫn đến vợ chồng bất hòa không?
Tôi không phải tôi đang mắc chứng u uất tiền sản đó chứ?
Hàn Thư đến đón tôi về trên tay cầm theo 1 bình trà ấm.
“Em làm sao vậy??”
“Không có gì hôm nay anh không tập bóng sao?” Tôi nhìn anh mỉm cười.
“Không có. Anh muốn cùng em về nhà” Anh dịu dàng ôm tôi giống như sợ tôi sẽ bị ngã .
“Ừm.” Trong lòng tôi thật sự cảm động có lẽ anh ấy rất lo lắng cho tôi.
Ngày hôm đó về nhà anh ấy không giống như trước quấn quýt lấy tôi mà đòi ân ái. Mãi cho đến lúc ngủ anh cũng chỉ an phận ôm lấy tôi. Tôi chồm lên hôn anh nhưng anh cũng chỉ vỗ về tôi bảo ngủ đi.
Đêm hôm đó hình như Hàn Thư dùng phương pháp tự an ủi để giải quyết dục vọng bị tôi khơi dậy.
Biết được điều này tôi hết sức cảm động.
Tôi cứ hoang mang lo lắng mãi cho đến khi kỳ thi kết thúc sáng hôm sau tôi nôn tháo ngày càng trầm trọng Hàn Thư càng lúc càng lo lắng, cả hai chúng tôi cuối cùng cũng quyết định đi kiểm tra.
Chắc hẳn là tôi đã mang thai, nhưng sai lầm không phải doHàn Thư mà là do tôi.
Bác sĩ mỉm cười nghiêm túc nhìn chúng tôi nói:
“Rất nhiều người bởi vì quá lo lắng căng thẳng hoặc quá mong muốn có thai nên tạo ra những triệu chứng mang thai giả. Vì vậy không phải cô có thai.”
Rời khỏi phòng khám bác sĩ khen Hàn Thư hết lời. Ông nói hiếm khi nhìn thấy người nào yêu thương vợ như vậy.
Sau khi về nhà Hàn Thư thả ra một hơi sau đó ôm tôi, nói: “Thật xin lỗi.”
Tôi cũng muốn có con với Hàn Thư,nhưng có lẽ trong thâm tâm không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy, nên khi xác định khả năng mang thai là không có trong lòng cảm thấy buông lỏng hơn là mất mát.
Còn về chuyện ân ái tất nhiên là sau này vẫn tiếp tục. Hiện tại tôi vẫn rất yêu mến cuộc sống như thế này.
“Đồ ngốc, em khiến anh thật lo lắng.”
Tôi nhìn ra phía dưới bàn trà có vài quyển tạp chí: “Đây là cái gì?” Trên mấy quyển tạp chí đó có ghi: ‘Sổ tay chăm sóc trẻ sơ sinh’, ‘Kiến thức cần biết khi mang thai’ , ‘Những triệu chứng mang thai’.
Anh xấu hổ giật lấy những quyển tạp chí trong tay tôi : “Không có gì... không có gì đâu.”
Tôi cảm động ôm lấy anh sau đó hôn thật sâu: “Em yêu anh.”
Anh đáp trả nụ hôn của tôi sau đó tay mò mẫm cởi quần tôi ra.
“Dừng lại! Hôm nay em đèn đỏ.” Tôi ngăn lại động tác của anh sau đó chạy vào toilet.
Vừa ra khỏi phòng tắm, anh ôm chầm lấy tôi cười khổ : “Không sao. hôm nay anh hôn em được rồi.Đã lâu rồi anh không gần gũi em....”
Từ lúc chúng tôi sống chung đến nay đây là lần duy nhất suốt hai tuần lễ anh hoàn toàn không gần gũi tôi lấy một lần.
Tối nay chắc là tôi phải ngồi cạnh anh xem ‘phim hai người’ giúp anh giải tỏa rồi...
“Em yêu anh nhiều lắm” Tôi dựa vào lòng ngực anh nỉ non....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.