Chương 16: Hòa quang đồng trần (*)
Sơn Chi Tử
22/07/2021
(*) Hòa quang đồng trần xuất phát từ Lão Tử, ý chỉ hợp ánh sáng với bụi bặm nơi tục thế lại làm một, đi theo sự thay đổi của thời đại để phát huy tài năng của chính mình.
"Là thật đó! Em vừa đến một nơi rất kỳ lạ."
Tạ Đào một bên đi vào trong tiểu khu, một bên chọc màn hình di động gửi tin nhắn:
"Anh còn nhớ trước đây em từng đánh nhau với người khác không? Thật ra ngày đó cậu ta suýt chút nữa bóp chết em..."
"Nhưng có một đại thúc thoạt nhìn rất thần bí nói với em, cậu ta bị người khác khống chế, còn nói cái gì mà, có người cột mệnh cách của một người khác vào người em, chỉ cần em chết, người kia cũng chết."
Tạ Đào còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô cảm thấy, chuyện vượt ngoài tự nhiên như vậy, bất kể là ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin tưởng rõ ràng chính mình một giây trước còn đi trêи con đường có ánh đèn mờ nhạt, giây tiếp theo mọi thứ trước mắt đã biến thành hình ảnh đen như mực, ngoại trừ một quán rượu nhỏ thoạt nhìn cổ xưa lại thần bí như vậy.
Bên trong còn có hai người kỳ lạ.
"Thôi vậy, lại nói nữa em cũng cảm thấy rất khó tin."
Tạ Đào gửi đi một câu.
Sau đó cô chìa móc khóa trong túi áo khoác ra, mở cửa.
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa gác bút lông trong tay xuống, lúc giơ tay mở bốn lá thư đặt trêи án thư ra, ánh mắt hắn dừng trêи bốn tờ giấy viết thư màu vàng kia.
Lông mi vốn lãnh đạm như sương chợt tăng thêm vài phần màu sắc kỳ dị.
Hắn nhớ rõ ngày ấy, hắn đột ngột như bỗng nhiên bị người khác bóp chặt cổ, đoạt đi hô hấp, thậm chí thân thể cũng xuất hiện cảm giác đau đớn khó hiểu.
"Có người cột mệnh cách của một người khác vào người ta, chỉ cần ta chết, người kia cũng chết."
Vệ Uẩn duỗi tay, hai ngón tay cầm lấy tờ giấy viết thư này, yên lặng nhìn một hàng màu đen trêи đó.
Nói về mệnh cách, đáng tin à?
Có lẽ vì từ khi còn nhỏ đã có thể nhìn thấy quầng sáng thần bí người khác không thể thấy. Tuy Vệ Uẩn không hết lòng tin vào thần phật, lại cũng biết rõ, thế gian này bao hàm vạn vật, tất nhiên việc lạ gì cũng có.
Mà khi nàng trò chuyện với hắn, nàng đã để lộ thời gian xảy ra tranh chấp giữa nàng và một nữ tử khác, dường như vừa lúc giống với sự việc lần trước hắn gặp phải.
Vệ Uẩn gõ ngón tay lên án thư, lông mi mảnh dài rũ xuống, che đi tròng mắt hơi tối của hắn.
Đầu gối nàng bị thương, mấy ngày gần đây cũng nhiều lần nhắc với hắn việc đầu gối bị đau.
Mà gần đây đầu gối của hắn cũng hơi đau...
Vệ Uẩn nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng lạnh như ngọc lập tức trầm xuống, đôi mắt híp lại.
Lúc đó, ngọn đèn dầu trước án thư của hắn lay động, ánh sáng khi sáng khi tối bất định chiếu lên sườn mặt hắn.
Bốn bề vắng lặng, không hề có tiếng động.
Nếu đúng như lời nàng nói, vậy người có mệnh cách bị trói buộc với nàng trong miệng nàng, có lẽ đó là hắn.
Khóe môi của Vệ Uẩn khẽ nhếch, hắn lặng lẽ cười khẩy.
Nhưng rốt cuộc là ai có năng lực vượt qua người thường như vậy, vậy vì sao phải mất công vận dụng loại thủ đoạn này để đưa hắn vào chỗ chết như thế?
Chẳng lẽ... Mặc dù người này mang dị năng trêи người cũng không có cách nào trực tiếp lấy mạng hắn, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp gọi là trói buộc mệnh cách để gieest hắn?
Nhưng vì sao, lại là nàng?
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, hắn tựa lưng vào ghế, khi mày hơi chau tựa như đang suy nghĩ kỹ càng.
Sương khói lượn lờ bay khỏi lư trầm cạnh án thư, sợi sợi sinh hương.
Khi mở mắt lần nữa, ánh mắt hắn ngừng ở Đồng Bội mà hắn đặt trêи án thư.
Bất kể như thế nào đi nữa, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều không thể không dính líu đến thứ này.
Như muốn xác minh suy đoán của chính mình, Vệ Uẩn trực tiếp rút một con dao găm từ tráp dưới án thư, sau đó một tay cầm lưỡi dao sắc bén, không chút do dự rạch một đường.
Máu tươi đỏ thắm chảy dọc xuống, giọt máu nứt ra thành vết máu trêи án thư. Hắn từ đầu đến cuối, cũng không hề nhíu mày một chút nào.
Sau đó hắn ném con dao trong tay, đề bút viết xuống chỗ trống trêи tờ giấy viết thư:
"Ngươi có cảm thấy chỗ nào không khoẻ?"
Khi Tạ Đào nhận được tin nhắn này, cô đang cắn bút làm văn, nghe di động rung lên một chút, cô cầm di động lên thì thấy những lời này của anh.
Chỗ nào không khoẻ?
Tạ Đào sờ sờ đầu gối mình.
Sau đó nhắn lại:
"Đầu gối em vẫn đau quá đi."
Lúc đó, khi Vệ Uẩn mở lá thư ra thì nhìn thấy như một câu vậy, mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt của hắn ngừng ở vết máu trêи lòng bàn tay trái mình, nét mặt càng sâu hơn.
"Ngươi nói, có người cột mệnh cách của người khác vào người ngươi?"
Vệ Uẩn đề bút, muốn chứng thực lần nữa.
Mà lời nhắn lại của bên kia tới cực nhanh:
"Đúng rồi, nhưng bọn họ nói đã hoàn toàn tách mệnh cách của người kia và ta ra rồi. Ta cũng nghe không hiểu lắm. Ngươi nói xem có phải bọn họ hành nghề mê tín dị đoan không? Loại múa mời thần ấy, nhưng hình như bọn họ thật sự biết công năng đặc biệt... Thần kỳ ghê."
"..."
Vệ Uẩn nhìn nhìn miệng vết thương trêи bàn tay, ánh sáng không ngừng lập lòe trong tròng mắt như hổ phách, hắn bỗng nhiên cười một cái.
——
Đêm nay trôi qua, ngày hôm sau, Tạ Đào đi sân bay tiễn Chu Tân Nguyệt.
Trạng thái của cô ấy thoạt nhìn dường như rốt cuộc tốt hơn một ít, khi đối mặt với Tạ Đào, cũng rốt cục biết cười.
"Tân Nguyệt, mình chờ cậu trở về."
Khi Tạ Đào ôm cô ấy, cô không nhịn được đỏ hốc mắt.
"Mình sẽ về nhanh thôi, Đào Đào." Chu Tân Nguyệt ôm lại cô, đôi mắt kia dường như nhiễm một lớp hơi nước.
Không ai có thể cảm nhận được nội tâm của Chu Tân Nguyệt chấn động nhường nào, khi cô ấy biết Tạ Đào vì cô ấy mà trở lại Nam Thị, hơn nữa còn trở lại trường học.
Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không nói cho cha mẹ biết, không nói cho mọi người biết.
Cô ấy cho rằng có lẽ cả đời cứ sống ngây ngô như vậy.
Đau khổ cũng tốt, dày vò cũng được, cô ấy từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu có thể sớm rời khỏi thế giới này một chút, có lẽ mới là thật sự giải thoát.
Cô ấy cũng từng làm vậy rồi.
Chỉ là cuối cùng cô ấy vẫn không thành công thoát khỏi thế giới này.
Nhưng làm cô ấy không ngờ tới chính là thế nhưng trêи thế giới này sẽ có một người như vậy, sẽ bất chấp mọi thứ đi điều tra rõ chân tướng.
Mặc dù cô ấy không chịu nói gì cả, Tạ Đào vẫn dựa vào sức lực của chính mình mạnh mẽ kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn vô vọng.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, Chu Tân Nguyệt không chỉ một lần một lần nhìn kỹ lại cô gái nhút nhát mềm mại trong ấn tượng của cô. Bất kể như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ngờ được, cô gái từng được mình bảo vệ khi còn nhỏ, có một ngày sẽ kiên định như vậy che chở mình.
Chu Tân Nguyệt từng cảm thấy, bản thân dũng cảm hơn Tạ Đào, to gan hơn cô.
Nhưng giờ phút này, cô ấy mới dường như thật sự quen biết lại người bạn tốt của mình một lần nữa.
Tạ Đào trong tưởng tượng của cô ấy, còn dũng cảm hơn nhiều.
Chiều hôm đó khi biết tin tức Triệu Nhất Huyên suýt nữa bóp chết Tạ Đào, Chu Tân Nguyệt nhìn cô gái đi khập khiễng từ ngoài phòng bệnh vào, cô lập tức gào khóc không ngừng nghỉ.
Cô ấy hỏi, "Đào Đào, vì sao cậu nhất định phải quản chuyện của mình chứ? Đáng sao?"
Nhưng trong lòng cô ấy rất rõ.
Không phải Tạ Đào trước nay đều như thế này sao?
Nếu có ai đối tốt với cô, cô sẽ đào tim đào phổi đối tốt với người đó.
Bởi vì trêи thế giới này, có thể lấy ra một người có trái tim đối xử chân thành với người khác, là đáng quý như vậy đấy.
Mà Tạ Đào vĩnh viễn quý trọng phần hiếm có này.
Có lẽ cuộc sống sẽ cho con người rất nhiều dày vò đau khổ, giống như cuộc sống của Tạ Đào bất hạnh, rời nhà thuở thiếu niên, đến bây giờ, cô vẫn sống lẻ loi một mình.
Nhưng cô vẫn duy trì một trái tim nhiệt tình thiện lương đối với cuộc sống.
Trong khoảnh khắc đó Chu Tân Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, thì ra chính mình trước nay đều không phải người dũng cảm nhất.
Chỉ có một người nhát gan mới có thể luôn muốn thoát khỏi thế giới này, tránh né những căn nguyên làm cô ấy khó xử và đau khổ.
Thì ra cô yếu đuối như vậy.
"Nhớ chữa bệnh cho tốt, phải nghe bác sĩ nói, phải ăn cơm cho tốt..."
Giọng nói của Tạ Đào lải nhải bên tai cô ấy, giọng nói mềm mại như áng mây lơ lửng nơi chân trời.
Chu Tân Nguyệt không nhịn được rớt nước mắt, lúc buông Tạ Đào ra, cô ấy nắm chặt tay cô, "Đào Đào, mình biết rồi..."
Chỉ cần tưởng tượng đến, trêи thế giới này, thì ra còn có một người tha thiết mong chờ cô ấy sống cho tốt như vậy, nội tâm của Chu Tân Nguyệt giống như bỗng nhiên có chút lửa sáng bốc cháy.
"Đây là kẹo bơ xốp mình làm cho cậu." Tạ Đào đưa cho cô ấy mấy hộp kẹo bơ xốp vị chocolate đã làm trước đó.
Chu Tân Nguyệt nhận lấy, cô ấy yên lặng nhìn cô, "Đào Đào, thật sự cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu, vì để mình sống sót mà làm nhiều chuyện như vậy.
"Có thể làm bạn với cậu, mình rất vui."
Nhìn Chu Tân Nguyệt và cha mẹ cô ấy đi vào cổng soát vé, Tạ Đào đứng ở chỗ đó, hốc mắt hơi nóng.
Sau đó, cô xoay người rời khỏi sân bay về tiểu khu của phòng thuê.
Khi cô gặp Trịnh Hòa Gia ở dưới lầu, cô ngừng ở chỗ đó, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
"Tạ Đào."
Khi Trịnh Hòa Gia nhìn thấy cô đến, anh ta đi tới trước mặt cô.
Dường như anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi anh ta chân chính đối mặt với cô, thiếu niên từng phóng túng như cơn sóng nổi dậy này bỗng nhiên có thêm vài phần dè dặt.
"Chuyện của em, anh đã nghe ba anh và dì Tô nói." Anh nói.
Tạ Đào không nói gì.
"Vết thương của em... Thế nào rồi?" Anh ta giật giật môi, chẳng hiểu sao giọng nói hơi khô khốc.
"Khá hơn nhiều rồi."
Tạ Đào vẫn mở miệng, chỉ trả lời có bấy nhiêu thôi cũng thể hiện sự xa cách và khách sáo giữa hai người.
Khi cô muốn vòng qua anh ta đi lên lầu, bỗng nhiên nghe thiếu niên ở phía sau nói, "Tạ Đào, thật sự... Xin lỗi."
Nói đến cùng, giữa anh ta và Tạ Đào, cũng không có ân oán lớn gì cả.
Đơn giản là một thiếu niên đang trong lúc phản nghịch ấu trĩ phản kháng lại cặp mẹ con bỗng nhiên xuất hiện trong gia đình anh ta.
Mới đầu, anh ta cho rằng chuyện gì Tạ Đào cũng muốn so đo với anh ta, cái gì cũng học theo anh ta, cái gì cũng muốn giành với anh ta.
Từ lúc bắt đầu anh ta đã khinh thường em gái trêи danh nghĩa bỗng nhiên vào ở nhà anh ta rồi.
Anh ta cũng từng ngẫu nhiên mở miệng mỉa mai, nhưng cô gái này ở nhà anh ta trước nay đều quá mức trầm mặc, khi đối mặt với anh ta cũng kiệm lời giống vậy.
Đến ngày giao thừa đó, anh ta phát hiện tượng đất của mẹ ruột tự tay nặn cho anh ta khi còn sống đã bị người khác làm vỡ.
Anh ta cố ý đặt đồ của mẹ ruột ở nơi dễ thấy nhất như phòng khách, mục đích là vì nhắc nhở cha đừng quên mẹ của anh ta.
Nhưng ngày đó, khi anh ta đi từ trêи lầu xuống dưới lại thấy tượng đất kia đã vỡ tan tành ở dưới đất.
Mà lúc ấy, Tạ Đào đang ngồi xổm ở chỗ đó thu dọn.
Trong khoảnh khắc đó tức giận xông lên, anh ta đi qua, lúc đẩy cô ra, cô không phòng bị nên cơ thể không vững mà đập trán vào cạnh tủ đồ.
"Cút ra khỏi nhà tôi đi!"
Đây là những lời mà ngày đó, anh ta chính miệng nói với cô gái kia.
Mà Tạ Đào ngay lúc đó đập vỡ trán, máu đỏ tươi chảy theo gương mặt xuống dưới, ánh mắt cô nhìn của anh ta, thật giống như hôm nay vậy, bình thản lại xa lạ.
Buổi tối ngày đó, mẹ cô lại mắng cô bởi vì chuyện thành tích.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Hòa Gia thấy Tạ Đào phản bác lại Tô Linh Hoa.
Trong lúc hai mẹ con tranh luận, không khí ồn ào đến mức càng ngày càng đông cứng. Trong cơn tức giận, Tô Linh Hoa tát vào mặt Tạ Đào.
Đôi khi Trịnh Hòa Gia nhớ lại lúc ấy, nhớ lại dáng vẻ Tạ Đào nhìn mẹ ruột của cô, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, hốc mắt đỏ lên.
Đó là ánh mắt tuyệt vọng nhất của một cô gái.
Trong đêm đông kia, anh ta thấy cô mặc quần áo mỏng manh, vai đeo balo hai dây, một đi không trở lại.
Sau đó Trịnh Văn Hoằng tìm anh ta nói chuyện, anh ta mới biết cái tượng đất do mẹ anh ta tự tay làm, là do Trịnh Văn Hoằng uống say về nhà không cẩn thận đụng vào.
Mà Tạ Đào, chẳng qua bị mẹ cô là Tô Linh Hoa kêu đi thu dọn đống lộn xộn trêи mặt đất.
Trêи thực tế, trước nay Tạ Đào cũng không muốn so đo hay giành bất cứ thứ gì của anh ta.
Đó chẳng qua đều là Tô Linh Hoa bởi vì có một gia đình mới mà làm ra hành động hoang đường thôi.
Tô Linh Hoa của lúc ấy, tuy rằng đã trị khỏi bệnh tâm lý, nhưng bởi vì quan hệ không bình đẳng qua nhiều năm với chồng trước là Tạ Chính Nguyên, làm cho chính bà tự nhiên cũng đặt bản thân vào vị trí tương đối thấp.
Bà muốn chân chính dừng chân ở cái gia đình mới này, vì thế bà khắc nghiệt yêu cầu con gái mình phải đuổi kịp thành tích học tập của Trịnh Hòa Gia. Đồng thời, bà cũng theo bản năng bắt đầu lấy lòng, thiên vị Trịnh Hòa Gia.
Bà hy vọng thông qua cách đối xử tốt của bà có thể làm Trịnh Hòa Gia tiếp nhận bà.
Nhưng bà thiên vị Trịnh Hòa Gia, cũng đồng thời xem nhẹ con gái mình là Tạ Đào.
Có lẽ trong mấy năm tinh thần thất thường kia, bà đã sớm quên mất một người mẹ tốt phải làm thế nào.
Mặc dù Trịnh Văn Hoằng từng nhắc nhở bà, nhưng Tô Linh Hoa ngay lúc đó vẫn chìm sâu từng khuôn mẫu vốn có.
Có lẽ vì từng mất đi một gia đình mà mang đến đả kϊƈɦ sâu nặng cho bà, lúc này đây, bà trở nên quý trọng quá mức.
Trịnh Văn Hoằng và Tô Linh Hoa luôn biết Tạ Đào ở đâu, bọn họ cũng luôn lặng lẽ gửi tiền cho tiệm bánh kem mà Tạ Đào làm cho trong trấn kia.
Nhưng bọn họ lại không dám đi Tê Trấn đón cô về.
Bởi vì lúc đó Tạ Đào đặc biệt quyết tuyệt.
Mặc dù Tô Linh Hoa đã nhận thức được sai lầm của chính mình, nhưng tất cả mọi thứ đều đã chậm mất rồi.
Trong lúc con gái bà yếu ớt nhất, bà hung hăng cứa một vết thương vào lòng cô. Có lẽ đó là vết thương cả đời này đều không thể khép lại.
Mà Trịnh Hòa Gia đối với Tạ Đào, cũng cảm thấy áy náy giống vậy.
Anh ta thừa nhận bản thân anh ta trước đây, cách đối xử từ lúc bắt đầu của anh ta với Tạ Đào đã ôm thành kiến.
Bởi vì cô và Tô Linh Hoa đều là người lạ bỗng nhiên xông vào nhà anh ta.
Hơn một năm nay, thiếu niên từng phóng túng như cơn sóng nổi dậy, rốt cuộc cũng có vài phần trầm ổn như cha anh ta.
Đối với hành vi ấu trĩ của chính mình trước đây, Trịnh Hòa Gia luôn áy náy trong lòng.
"Thật ra trước kia em cũng từng ghét anh."
Tạ Đào bỗng nhiên mở miệng, lại không xoay người.
"Trước kia em cảm thấy mẹ rất thích anh, bà luôn nhắc anh trước mặt em, muốn em học theo anh, muốn thành tích của em tốt giống anh..."
"Có một khoảng thời gian, em thật sự rất ghét anh."
"Nhưng em cũng có thể hiểu sự kháng cự của anh vào lúc đó đối với hai người lạ bỗng nhiên xông vào nhà anh."
"Bởi vì em cũng vậy."
Cô cũng giống vậy, không thích sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ, còn bị mẹ ép kêu Trịnh Văn Hoằng là "ba".
Cô cũng kháng cự giống vậy.
Nhưng tình cảnh của bọn họ chung quy không giống nhau.
Một người vốn dĩ là chủ nhân trong căn nhà kia.
Mà cô lại chỉ có thể là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Anh ta có thể nói ra rất nhiều lời mà Tạ Đào cũng không có cách nào nói ra ngay lúc đó.
"Nhưng những việc đó đều qua cả rồi, em không muốn nhắc lại nữa, anh cũng đừng nhớ kỹ."
"Như bây giờ, rất tốt."
Tạ Đào nói xong thì đi thẳng lên lầu.
Mà Trịnh Hòa Gia đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Tạ Đào dần dần biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, thật lâu không dời đi ánh mắt.
Hôm nay là thứ Bảy, không cần lên lớp.
Lúc Tạ Đào gục vào bàn làm làm bài tập, nghe được tiếng tí tách rất nhỏ truyền đến, lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện, không biết từ khi nào mà ngoài cửa sổ đã đổ mưa.
Lúc đó, Vệ Uẩn đang đứng trong một gian phòng tối ở một thời không khác.
Sau khi thắp mấy nén hương lên bàn thờ, trêи đó được đặt hai linh vị, một cái là kỳ phụ Vệ Xương Ninh, một cái khác lại là kỳ mẫu Thẩm thị.
Lại thêm một ngày mười ba tháng sáu.
Ngày giỗ của mẫu thân hắn, ngày chết của phụ thân.
Càng là ngày cả Vệ gia gặp đại nạn.
Nực cười thay cho trâm anh vọng tộc kia, trăm năm thế gia lại như thế nào chứ? Chẳng qua chỉ trong một đêm, nhà cao cửa rộng sụp đổ, đất vàng chôn cốt.
Đáy mắt dường như có vài phần mỉa mai, Vệ Uẩn sửa lại ống tay áo một chút, lại duỗi tay lấy nén hương ở bên cạnh châm lửa.
Khói lượn lờ làm gương mặt lãnh đạm của hắn mờ đi, dường như hắn từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ hời hợt không gợn sóng như thế.
Toàn bộ Vệ thị dù sống hay chết, hắn cũng không quan tâm.
Dù sao thì trong một gia tộc từng có cành lá tươi tốt như vậy, nhưng thật ra đã sớm nát tới rễ rồi.
Trước kia ở Vệ gia, điều duy nhất Vệ Uẩn quan tâm chỉ có phụ thân yếu đuối vô năng của hắn, còn có mẫu thân đã mất từ sớm.
Thân là thứ tử Vệ thị tam phòng, phụ thân hắn Vệ Xương Ninh ở trong gia tộc có rễ sâu như vậy, nhưng chẳng qua chỉ là một chiếc lá tầm thường mà thôi.
Mà thân là con trai của thứ tử tam phòng, Vệ Uẩn từ nhỏ lại càng nhỏ bé như hạt bụi.
Nhưng rốt cuộc người cuối cùng sống sót của Vệ gia lại chỉ có hắn.
Mỉa mai biết bao.
Lúc Vệ Uẩn đi ra khỏi căn phòng tối, Vệ Kính đã sớm chờ ngoài cửa.
"Đại nhân."
Thấy Vệ Uẩn ra khỏi phòng, Vệ Kính cúi đầu gọi một tiếng.
"Thế nào?"
Vệ Uẩn không chút để ý dùng khăn gấm lau tay, giọng nói trong mát lãnh đạm.
"Như người sở liệu, bệ hạ vẫn chưa vấn tội Thái tử."
Vệ Kính cúi đầu, cung kính đáp.
Vệ Uẩn nghe vậy, trêи mặt không có gợn sóng gì, nhếch khóe môi, "Tuy Thái tử xúc động dễ giận, nhưng phía sau hắn lại có một thái phó tốt."
"Hứa Địa An kéo hắn ra khỏi chuyện này, sợ là cũng phí không ít công phu."
Sao Hứa Địa An có bản lĩnh lớn như vậy được chứ?
Sao Vệ Uẩn có thể nghĩ không ra, nếu như không có Khải Hòa đế ngầm đồng ý, Thái tử tuyệt đối không thể hoàn toàn thoát thân khỏi đại án tham ô này.
Người có liên quan đến Thái tử trong bản danh sách kia gần như đều chết trong đại lao.
Đây là bằng chứng tốt nhất.
Xem ra, Khải Hòa đế đối với vị đích tử hắn tự mình nuôi nấng được sáu năm, rốt cuộc lại thêm vài phần thiên vị.
Nhưng lại không biết, vị Khải Hòa đế một lòng theo đuổi trường sinh tiên đạo này, đối với đích tử này của hắn, rốt cuộc còn có thể chịu đựng đến mức độ nào?
Vệ Uẩn lặng lẽ cười một cái, đôi mắt như hổ phách kia hơi tối lại.
"Những người Thái tử phái tới, không cần giữ lại nữa."
"Giết hết đi."
Khi hắn nói lời này, giọng nói vẫn vững vàng như cũ, dường như còn mang theo vài phần nhẹ nhàng bập bềnh, không nhuốm tí cảm xúc nào.
"Vâng."
Vệ Kính cúi đầu đáp lời, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khi Vệ Kính rời khỏi, trong phòng khôi phục yên tĩnh. Vệ Uẩn vừa nghe dường như ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, mưa vẫn có xu thế mở rộng.
Hắn nhìn ra xa theo song cửa sổ, ánh mắt nặng nề.
Chậm rãi đi đến trước cửa sổ, Vệ Uẩn duỗi tay ra ngoài, lúc nước mưa nhỏ xuống làm ướt ống tay áo đỏ sậm của hắn, lan ra thêm mấy dấu vết sậm màu.
Ngực truyền đến độ ấm quen thuộc.
Vệ Uẩn dừng một chút, khi duỗi tay lấy Đồng Bội từ vạt áo ra, ánh sáng vàng nhạt ngưng tụ thành một lá thư nhẹ nhàng dừng trêи song cửa sổ, nháy mắt bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Vệ Uẩn nhặt lá thư kia lên, ngón tay cong lại lại tùy ý mở ra.
Trêи giấy viết thư hơi ướt ngưng thành một hàng màu đen ngay ngắn:
"Vệ Uẩn, trời mưa rồi."
Cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc hắn nhìn hàng chữ ấy, khóe môi bỗng nhiên cong lên. Hắn nâng tầm mắt nhìn bóng cây lay động ngoài song cửa sổ, thần sắc bỗng nhiên mơ hồ xa xăm.
Đúng vậy, trời mưa rồi.
Rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, giờ phút này lại như cắt vỡ giới hạn của thời không mà đổ mưa cùng lúc.
Tiếng mưa dần lớn hơn, từng giọt mưa thanh thúy tí tách rơi xuống.
Như nhiều năm trước, mưa rơi ào ào dập tắt ngọn lửa lớn trong gia trạch Vệ thị.
Người phụ thân yếu đuối bị hắn xem thường kia, lấy hết sức bình sinh làm một chuyện lớn mật nhất trong cuộc đời ông ấy.
"Diên Trần, ngươi phải sống tốt."
Đây là câu ông nói với Vệ Uẩn, câu nói cuối cùng.
Trước nay phụ thân dạy bảo hắn đều là "Mọi việc không cần xuất chúng, vạn sự chớ xuất đầu".
Ngay cả đặt tên, cũng là tên "Uẩn", tự "Diên Trần".
Ý vì hòa quang đồng trần.
Nguyện vọng của phụ thân hắn lúc còn sống, đó là nhìn hắn làm một người bình thường nhất, giống như hạt bụi vậy.
Đó chính là đạo sinh tồn của kỳ phụ kia ở gia tộc Vệ thị.
Buồn cười biết bao.
Lúc đó, Tạ Đào nắm di động ngồi ở bàn học, một tay khác chống cằm nhìn nước mưa nhỏ từng chút lên cửa kính, sau đó trượt xuống để lại một dấu vết.
Hai người cách hai thời không, ở cùng thời khắc đó, dường như đều đang ngắm cùng một cơn mưa.
Khi vết thương ở đầu gối Tạ Đào rốt cuộc cũng khỏi, chiều nào tan học cô cũng đi tiệm bánh ngọt làm thêm.
Trong khoảng thời gian này Tạ Đào luôn duy trì liên lạc với Vệ Uẩn.
Chính là loại liên lạc ngay cả hôm nay cô ăn gì, uống gì, làm gì cũng phải trò chuyện một chút.
Đương nhiên, phần lớn thời gian, cơ bản đều là cô nói.
Nếu không phải từng hỏi tuổi thật của Vệ Uẩn, có lẽ Tạ Đào thật sự cho rằng anh là một ông già có phong cách ngày thường của lão cán bộ.
Nói cho cùng, thời đại này, nào có người thanh niên 22 tuổi nào sẽ thích uống trà, luyện chữ, xem 《 Tri Luận 》?
Nói chuyện còn văn vẻ.
Tạ Đào cảm thấy bản thân trò chuyện với anh hình như nhẹ nhàng hơn một chút khi bản thân học văn cổ trong tiết Ngữ văn.
Liên lạc tới lui nhiều rồi, Tạ Đào dần dần phát hiện anh gần như là một người đặc biệt ưu tú.
Anh biết rất nhiều thứ cô không biết, học rộng nghe nhiều, biết chơi cờ, biết thư pháp, biết vẽ tranh, thậm chí còn biết một vài phương pháp có thể giúp cô hiểu và học thuộc văn cổ.
Văn tự khó hiểu khô khan như vậy, qua cách giải thích của anh lại giống như trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Nhưng đồng thời, cô cũng phát hiện, anh dường như không hiểu rất nhiều từ ngữ của xã hội hiện đại.
Cái này làm cho cô không thể không bắt đầu sinh nghi.
"Vệ Uẩn anh nói thật với em đi, anh thật ra là ông già ở trong núi, tín hiệu còn cực kỳ không tốt đúng không?"
"Cũng không đúng, nếu chỗ anh tín hiệu không tốt, anh sẽ không nhận được tin nhắn của em."
"Rốt cuộc anh có phải ông già hay không?"
Khi Vệ Uẩn thấy mấy câu nói đó trêи tờ giấy viết thư, ấn đường hắn nhíu lại, cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua, kiên nhẫn của hắn đã sớm bị những lá thư mỗi ngày quấy rầy của nàng mài giũa tốt hơn rất nhiều.
Vì thế hắn đề bút đáp:
"Nếu nhàm chán rảnh rỗi, đọc sách nhiều hơn"
Lại là câu nói nghẹn chết người này.
Đối thoại giữa Tạ Đào và Vệ Uẩn, gần như đều là một vài nội dung đặc biệt vụn vặt.
Nhưng một khoảng thời gian dài như vậy qua đi, Tạ Đào bắt đầu dần dần thói quen, ngày nào cũng nói chuyện với anh.
Tất cả những chuyện tốt, những chuyện không tốt, những chuyện vui vẻ, những chuyện không vui vẻ, cô đều nói cho anh nghe.
Mặc dù trước nay anh đều tích chữ như vàng.
Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, cô đối với người chưa từng gặp mặt này, có quá nhiều lòng hiếu kỳ, thậm chí xuất hiện một ít cảm xúc xa lạ.
Giữa hè lặng yên buông xuống, chương trình học của một học kỳ cũng rốt cuộc kết thúc.
Tạ Đào lúc nghỉ hè mỗi ngày ngoại trừ đi tiệm bánh ngọt làm thêm ra lại tìm một công việc phát tờ rơi.
Một hai giờ trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, Tạ Đào kiên trì được mấy ngày, sau đó lại có trưa một ngày kia thật sự quá nóng, cô phơi đến đầu óc choáng váng, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Hôm đó là ngày Vệ Uẩn cảm thấy án thư mình sạch sẽ nhất.
Từ sáng đến tối, vậy mà tên tiểu lảm nhảm kia không gửi lá thư nào cả.
Đôi mắt như hổ phách của hắn toát ra vài phần dị sắc.
Vì lẽ gì mà nàng hôm nay, rốt cuộc biết hai chữ "yên tĩnh" viết như thế nào à?
Thật là hiếm có.
Lúc Tề Tế đi vào Phủ Quốc sư, thấy vị Quốc sư mặc áo gấm đỏ sậm, đầu đội bạc quan bằng ngọc, quả nhiên là dung mạo phong lưu chói mắt. Quốc sư trẻ tuổi luôn vô tình lãnh đạm đang ngồi trong sân hóng gió, trong tay vuốt ve một cái Đồng Bội, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Từ khi nào mà Diên Trần huynh có thứ như vậy?"
Tề Tế bước lên cầu thang của đình hóng gió, duỗi tay muốn lấy cái Đồng Bội trong tay hắn lại đây. Nhưng hắn vừa ra tay thì bị nắp chung trà bay qua đánh vào mu bàn tay.
Lực đạo còn không nhỏ.
Tề Tế nâng mu bàn tay mình, "Vệ Diên Trần ngươi sao lại nặng tay như vậy? Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à?"
"Không phải Thế tử nói, ngươi cũng không phải loại người hiệp ân báo đáp sao? Nếu đã như thế, cần gì nhiều lần treo việc này bên miệng?"
Vệ Uẩn cất Đồng Bội, nâng tầm mắt nhìn hắn.
Tề Tế thẳng lưng, "Ta bỗng nhiên lại như vậy đó."
"..."
Vệ Uẩn thu hồi tầm mắt, duỗi tay cầm chung trà đưa đến môi nhấp một ngụm.
"Vệ Diên Trần."
Tề Tế ngồi đối diện hắn, "Ta luôn cảm thấy, dường như trong lòng ngươi chứa không ít chuyện."
"Thế tử đã quên lời khuyên chân thành của ta rồi?"
Vệ Uẩn chưa nâng lông mi lên, giọng nói nhàn nhạt, "Đừng quá tò mò."
Vừa dứt lời, hắn nhận ra Đồng Bội được đặt sát ống tay áo bỗng nhiên nóng lên.
Thần sắc của Vệ Uẩn chưa thay đổi, nhưng hắn đứng lên xoay người bước xuống thềm đi tới thư phòng.
Nàng quả nhiên, không thể yên tĩnh.
"Vệ Diên Trần ngươi đi đâu thế?" Tề Tế đứng lên kêu hắn.
"Thế tử mời về."
Vệ Uẩn vẫn chẳng quay đầu lại.
Khi hắn cầm lá thư trở lại thư phòng, đứng cạnh song cửa sổ mở lá thư.
Bên trêи có ba hàng màu đen, lộ ra sự quẫn bách và ảo não của một cô nương:
"Vệ Uẩn, ta thề hôm nay là ngày ta mất mặt nhất!"
"Hôm nay ta ngất xỉu trêи đường, sau đó một đám người vây quanh ta xem, bọn họ gọi xe cấp cứu tới, ta vừa bị bọn họ nâng lên giường cấp cứu thì tỉnh lại... Trời ơi, ta còn phải thanh toán tiền xe cấp cứu nữa!!!"
"Ta khổ quá mà..."
"Là thật đó! Em vừa đến một nơi rất kỳ lạ."
Tạ Đào một bên đi vào trong tiểu khu, một bên chọc màn hình di động gửi tin nhắn:
"Anh còn nhớ trước đây em từng đánh nhau với người khác không? Thật ra ngày đó cậu ta suýt chút nữa bóp chết em..."
"Nhưng có một đại thúc thoạt nhìn rất thần bí nói với em, cậu ta bị người khác khống chế, còn nói cái gì mà, có người cột mệnh cách của một người khác vào người em, chỉ cần em chết, người kia cũng chết."
Tạ Đào còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô cảm thấy, chuyện vượt ngoài tự nhiên như vậy, bất kể là ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin tưởng rõ ràng chính mình một giây trước còn đi trêи con đường có ánh đèn mờ nhạt, giây tiếp theo mọi thứ trước mắt đã biến thành hình ảnh đen như mực, ngoại trừ một quán rượu nhỏ thoạt nhìn cổ xưa lại thần bí như vậy.
Bên trong còn có hai người kỳ lạ.
"Thôi vậy, lại nói nữa em cũng cảm thấy rất khó tin."
Tạ Đào gửi đi một câu.
Sau đó cô chìa móc khóa trong túi áo khoác ra, mở cửa.
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa gác bút lông trong tay xuống, lúc giơ tay mở bốn lá thư đặt trêи án thư ra, ánh mắt hắn dừng trêи bốn tờ giấy viết thư màu vàng kia.
Lông mi vốn lãnh đạm như sương chợt tăng thêm vài phần màu sắc kỳ dị.
Hắn nhớ rõ ngày ấy, hắn đột ngột như bỗng nhiên bị người khác bóp chặt cổ, đoạt đi hô hấp, thậm chí thân thể cũng xuất hiện cảm giác đau đớn khó hiểu.
"Có người cột mệnh cách của một người khác vào người ta, chỉ cần ta chết, người kia cũng chết."
Vệ Uẩn duỗi tay, hai ngón tay cầm lấy tờ giấy viết thư này, yên lặng nhìn một hàng màu đen trêи đó.
Nói về mệnh cách, đáng tin à?
Có lẽ vì từ khi còn nhỏ đã có thể nhìn thấy quầng sáng thần bí người khác không thể thấy. Tuy Vệ Uẩn không hết lòng tin vào thần phật, lại cũng biết rõ, thế gian này bao hàm vạn vật, tất nhiên việc lạ gì cũng có.
Mà khi nàng trò chuyện với hắn, nàng đã để lộ thời gian xảy ra tranh chấp giữa nàng và một nữ tử khác, dường như vừa lúc giống với sự việc lần trước hắn gặp phải.
Vệ Uẩn gõ ngón tay lên án thư, lông mi mảnh dài rũ xuống, che đi tròng mắt hơi tối của hắn.
Đầu gối nàng bị thương, mấy ngày gần đây cũng nhiều lần nhắc với hắn việc đầu gối bị đau.
Mà gần đây đầu gối của hắn cũng hơi đau...
Vệ Uẩn nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng lạnh như ngọc lập tức trầm xuống, đôi mắt híp lại.
Lúc đó, ngọn đèn dầu trước án thư của hắn lay động, ánh sáng khi sáng khi tối bất định chiếu lên sườn mặt hắn.
Bốn bề vắng lặng, không hề có tiếng động.
Nếu đúng như lời nàng nói, vậy người có mệnh cách bị trói buộc với nàng trong miệng nàng, có lẽ đó là hắn.
Khóe môi của Vệ Uẩn khẽ nhếch, hắn lặng lẽ cười khẩy.
Nhưng rốt cuộc là ai có năng lực vượt qua người thường như vậy, vậy vì sao phải mất công vận dụng loại thủ đoạn này để đưa hắn vào chỗ chết như thế?
Chẳng lẽ... Mặc dù người này mang dị năng trêи người cũng không có cách nào trực tiếp lấy mạng hắn, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp gọi là trói buộc mệnh cách để gieest hắn?
Nhưng vì sao, lại là nàng?
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, hắn tựa lưng vào ghế, khi mày hơi chau tựa như đang suy nghĩ kỹ càng.
Sương khói lượn lờ bay khỏi lư trầm cạnh án thư, sợi sợi sinh hương.
Khi mở mắt lần nữa, ánh mắt hắn ngừng ở Đồng Bội mà hắn đặt trêи án thư.
Bất kể như thế nào đi nữa, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều không thể không dính líu đến thứ này.
Như muốn xác minh suy đoán của chính mình, Vệ Uẩn trực tiếp rút một con dao găm từ tráp dưới án thư, sau đó một tay cầm lưỡi dao sắc bén, không chút do dự rạch một đường.
Máu tươi đỏ thắm chảy dọc xuống, giọt máu nứt ra thành vết máu trêи án thư. Hắn từ đầu đến cuối, cũng không hề nhíu mày một chút nào.
Sau đó hắn ném con dao trong tay, đề bút viết xuống chỗ trống trêи tờ giấy viết thư:
"Ngươi có cảm thấy chỗ nào không khoẻ?"
Khi Tạ Đào nhận được tin nhắn này, cô đang cắn bút làm văn, nghe di động rung lên một chút, cô cầm di động lên thì thấy những lời này của anh.
Chỗ nào không khoẻ?
Tạ Đào sờ sờ đầu gối mình.
Sau đó nhắn lại:
"Đầu gối em vẫn đau quá đi."
Lúc đó, khi Vệ Uẩn mở lá thư ra thì nhìn thấy như một câu vậy, mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt của hắn ngừng ở vết máu trêи lòng bàn tay trái mình, nét mặt càng sâu hơn.
"Ngươi nói, có người cột mệnh cách của người khác vào người ngươi?"
Vệ Uẩn đề bút, muốn chứng thực lần nữa.
Mà lời nhắn lại của bên kia tới cực nhanh:
"Đúng rồi, nhưng bọn họ nói đã hoàn toàn tách mệnh cách của người kia và ta ra rồi. Ta cũng nghe không hiểu lắm. Ngươi nói xem có phải bọn họ hành nghề mê tín dị đoan không? Loại múa mời thần ấy, nhưng hình như bọn họ thật sự biết công năng đặc biệt... Thần kỳ ghê."
"..."
Vệ Uẩn nhìn nhìn miệng vết thương trêи bàn tay, ánh sáng không ngừng lập lòe trong tròng mắt như hổ phách, hắn bỗng nhiên cười một cái.
——
Đêm nay trôi qua, ngày hôm sau, Tạ Đào đi sân bay tiễn Chu Tân Nguyệt.
Trạng thái của cô ấy thoạt nhìn dường như rốt cuộc tốt hơn một ít, khi đối mặt với Tạ Đào, cũng rốt cục biết cười.
"Tân Nguyệt, mình chờ cậu trở về."
Khi Tạ Đào ôm cô ấy, cô không nhịn được đỏ hốc mắt.
"Mình sẽ về nhanh thôi, Đào Đào." Chu Tân Nguyệt ôm lại cô, đôi mắt kia dường như nhiễm một lớp hơi nước.
Không ai có thể cảm nhận được nội tâm của Chu Tân Nguyệt chấn động nhường nào, khi cô ấy biết Tạ Đào vì cô ấy mà trở lại Nam Thị, hơn nữa còn trở lại trường học.
Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không nói cho cha mẹ biết, không nói cho mọi người biết.
Cô ấy cho rằng có lẽ cả đời cứ sống ngây ngô như vậy.
Đau khổ cũng tốt, dày vò cũng được, cô ấy từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu có thể sớm rời khỏi thế giới này một chút, có lẽ mới là thật sự giải thoát.
Cô ấy cũng từng làm vậy rồi.
Chỉ là cuối cùng cô ấy vẫn không thành công thoát khỏi thế giới này.
Nhưng làm cô ấy không ngờ tới chính là thế nhưng trêи thế giới này sẽ có một người như vậy, sẽ bất chấp mọi thứ đi điều tra rõ chân tướng.
Mặc dù cô ấy không chịu nói gì cả, Tạ Đào vẫn dựa vào sức lực của chính mình mạnh mẽ kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn vô vọng.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, Chu Tân Nguyệt không chỉ một lần một lần nhìn kỹ lại cô gái nhút nhát mềm mại trong ấn tượng của cô. Bất kể như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ngờ được, cô gái từng được mình bảo vệ khi còn nhỏ, có một ngày sẽ kiên định như vậy che chở mình.
Chu Tân Nguyệt từng cảm thấy, bản thân dũng cảm hơn Tạ Đào, to gan hơn cô.
Nhưng giờ phút này, cô ấy mới dường như thật sự quen biết lại người bạn tốt của mình một lần nữa.
Tạ Đào trong tưởng tượng của cô ấy, còn dũng cảm hơn nhiều.
Chiều hôm đó khi biết tin tức Triệu Nhất Huyên suýt nữa bóp chết Tạ Đào, Chu Tân Nguyệt nhìn cô gái đi khập khiễng từ ngoài phòng bệnh vào, cô lập tức gào khóc không ngừng nghỉ.
Cô ấy hỏi, "Đào Đào, vì sao cậu nhất định phải quản chuyện của mình chứ? Đáng sao?"
Nhưng trong lòng cô ấy rất rõ.
Không phải Tạ Đào trước nay đều như thế này sao?
Nếu có ai đối tốt với cô, cô sẽ đào tim đào phổi đối tốt với người đó.
Bởi vì trêи thế giới này, có thể lấy ra một người có trái tim đối xử chân thành với người khác, là đáng quý như vậy đấy.
Mà Tạ Đào vĩnh viễn quý trọng phần hiếm có này.
Có lẽ cuộc sống sẽ cho con người rất nhiều dày vò đau khổ, giống như cuộc sống của Tạ Đào bất hạnh, rời nhà thuở thiếu niên, đến bây giờ, cô vẫn sống lẻ loi một mình.
Nhưng cô vẫn duy trì một trái tim nhiệt tình thiện lương đối với cuộc sống.
Trong khoảnh khắc đó Chu Tân Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, thì ra chính mình trước nay đều không phải người dũng cảm nhất.
Chỉ có một người nhát gan mới có thể luôn muốn thoát khỏi thế giới này, tránh né những căn nguyên làm cô ấy khó xử và đau khổ.
Thì ra cô yếu đuối như vậy.
"Nhớ chữa bệnh cho tốt, phải nghe bác sĩ nói, phải ăn cơm cho tốt..."
Giọng nói của Tạ Đào lải nhải bên tai cô ấy, giọng nói mềm mại như áng mây lơ lửng nơi chân trời.
Chu Tân Nguyệt không nhịn được rớt nước mắt, lúc buông Tạ Đào ra, cô ấy nắm chặt tay cô, "Đào Đào, mình biết rồi..."
Chỉ cần tưởng tượng đến, trêи thế giới này, thì ra còn có một người tha thiết mong chờ cô ấy sống cho tốt như vậy, nội tâm của Chu Tân Nguyệt giống như bỗng nhiên có chút lửa sáng bốc cháy.
"Đây là kẹo bơ xốp mình làm cho cậu." Tạ Đào đưa cho cô ấy mấy hộp kẹo bơ xốp vị chocolate đã làm trước đó.
Chu Tân Nguyệt nhận lấy, cô ấy yên lặng nhìn cô, "Đào Đào, thật sự cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu, vì để mình sống sót mà làm nhiều chuyện như vậy.
"Có thể làm bạn với cậu, mình rất vui."
Nhìn Chu Tân Nguyệt và cha mẹ cô ấy đi vào cổng soát vé, Tạ Đào đứng ở chỗ đó, hốc mắt hơi nóng.
Sau đó, cô xoay người rời khỏi sân bay về tiểu khu của phòng thuê.
Khi cô gặp Trịnh Hòa Gia ở dưới lầu, cô ngừng ở chỗ đó, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
"Tạ Đào."
Khi Trịnh Hòa Gia nhìn thấy cô đến, anh ta đi tới trước mặt cô.
Dường như anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi anh ta chân chính đối mặt với cô, thiếu niên từng phóng túng như cơn sóng nổi dậy này bỗng nhiên có thêm vài phần dè dặt.
"Chuyện của em, anh đã nghe ba anh và dì Tô nói." Anh nói.
Tạ Đào không nói gì.
"Vết thương của em... Thế nào rồi?" Anh ta giật giật môi, chẳng hiểu sao giọng nói hơi khô khốc.
"Khá hơn nhiều rồi."
Tạ Đào vẫn mở miệng, chỉ trả lời có bấy nhiêu thôi cũng thể hiện sự xa cách và khách sáo giữa hai người.
Khi cô muốn vòng qua anh ta đi lên lầu, bỗng nhiên nghe thiếu niên ở phía sau nói, "Tạ Đào, thật sự... Xin lỗi."
Nói đến cùng, giữa anh ta và Tạ Đào, cũng không có ân oán lớn gì cả.
Đơn giản là một thiếu niên đang trong lúc phản nghịch ấu trĩ phản kháng lại cặp mẹ con bỗng nhiên xuất hiện trong gia đình anh ta.
Mới đầu, anh ta cho rằng chuyện gì Tạ Đào cũng muốn so đo với anh ta, cái gì cũng học theo anh ta, cái gì cũng muốn giành với anh ta.
Từ lúc bắt đầu anh ta đã khinh thường em gái trêи danh nghĩa bỗng nhiên vào ở nhà anh ta rồi.
Anh ta cũng từng ngẫu nhiên mở miệng mỉa mai, nhưng cô gái này ở nhà anh ta trước nay đều quá mức trầm mặc, khi đối mặt với anh ta cũng kiệm lời giống vậy.
Đến ngày giao thừa đó, anh ta phát hiện tượng đất của mẹ ruột tự tay nặn cho anh ta khi còn sống đã bị người khác làm vỡ.
Anh ta cố ý đặt đồ của mẹ ruột ở nơi dễ thấy nhất như phòng khách, mục đích là vì nhắc nhở cha đừng quên mẹ của anh ta.
Nhưng ngày đó, khi anh ta đi từ trêи lầu xuống dưới lại thấy tượng đất kia đã vỡ tan tành ở dưới đất.
Mà lúc ấy, Tạ Đào đang ngồi xổm ở chỗ đó thu dọn.
Trong khoảnh khắc đó tức giận xông lên, anh ta đi qua, lúc đẩy cô ra, cô không phòng bị nên cơ thể không vững mà đập trán vào cạnh tủ đồ.
"Cút ra khỏi nhà tôi đi!"
Đây là những lời mà ngày đó, anh ta chính miệng nói với cô gái kia.
Mà Tạ Đào ngay lúc đó đập vỡ trán, máu đỏ tươi chảy theo gương mặt xuống dưới, ánh mắt cô nhìn của anh ta, thật giống như hôm nay vậy, bình thản lại xa lạ.
Buổi tối ngày đó, mẹ cô lại mắng cô bởi vì chuyện thành tích.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Hòa Gia thấy Tạ Đào phản bác lại Tô Linh Hoa.
Trong lúc hai mẹ con tranh luận, không khí ồn ào đến mức càng ngày càng đông cứng. Trong cơn tức giận, Tô Linh Hoa tát vào mặt Tạ Đào.
Đôi khi Trịnh Hòa Gia nhớ lại lúc ấy, nhớ lại dáng vẻ Tạ Đào nhìn mẹ ruột của cô, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, hốc mắt đỏ lên.
Đó là ánh mắt tuyệt vọng nhất của một cô gái.
Trong đêm đông kia, anh ta thấy cô mặc quần áo mỏng manh, vai đeo balo hai dây, một đi không trở lại.
Sau đó Trịnh Văn Hoằng tìm anh ta nói chuyện, anh ta mới biết cái tượng đất do mẹ anh ta tự tay làm, là do Trịnh Văn Hoằng uống say về nhà không cẩn thận đụng vào.
Mà Tạ Đào, chẳng qua bị mẹ cô là Tô Linh Hoa kêu đi thu dọn đống lộn xộn trêи mặt đất.
Trêи thực tế, trước nay Tạ Đào cũng không muốn so đo hay giành bất cứ thứ gì của anh ta.
Đó chẳng qua đều là Tô Linh Hoa bởi vì có một gia đình mới mà làm ra hành động hoang đường thôi.
Tô Linh Hoa của lúc ấy, tuy rằng đã trị khỏi bệnh tâm lý, nhưng bởi vì quan hệ không bình đẳng qua nhiều năm với chồng trước là Tạ Chính Nguyên, làm cho chính bà tự nhiên cũng đặt bản thân vào vị trí tương đối thấp.
Bà muốn chân chính dừng chân ở cái gia đình mới này, vì thế bà khắc nghiệt yêu cầu con gái mình phải đuổi kịp thành tích học tập của Trịnh Hòa Gia. Đồng thời, bà cũng theo bản năng bắt đầu lấy lòng, thiên vị Trịnh Hòa Gia.
Bà hy vọng thông qua cách đối xử tốt của bà có thể làm Trịnh Hòa Gia tiếp nhận bà.
Nhưng bà thiên vị Trịnh Hòa Gia, cũng đồng thời xem nhẹ con gái mình là Tạ Đào.
Có lẽ trong mấy năm tinh thần thất thường kia, bà đã sớm quên mất một người mẹ tốt phải làm thế nào.
Mặc dù Trịnh Văn Hoằng từng nhắc nhở bà, nhưng Tô Linh Hoa ngay lúc đó vẫn chìm sâu từng khuôn mẫu vốn có.
Có lẽ vì từng mất đi một gia đình mà mang đến đả kϊƈɦ sâu nặng cho bà, lúc này đây, bà trở nên quý trọng quá mức.
Trịnh Văn Hoằng và Tô Linh Hoa luôn biết Tạ Đào ở đâu, bọn họ cũng luôn lặng lẽ gửi tiền cho tiệm bánh kem mà Tạ Đào làm cho trong trấn kia.
Nhưng bọn họ lại không dám đi Tê Trấn đón cô về.
Bởi vì lúc đó Tạ Đào đặc biệt quyết tuyệt.
Mặc dù Tô Linh Hoa đã nhận thức được sai lầm của chính mình, nhưng tất cả mọi thứ đều đã chậm mất rồi.
Trong lúc con gái bà yếu ớt nhất, bà hung hăng cứa một vết thương vào lòng cô. Có lẽ đó là vết thương cả đời này đều không thể khép lại.
Mà Trịnh Hòa Gia đối với Tạ Đào, cũng cảm thấy áy náy giống vậy.
Anh ta thừa nhận bản thân anh ta trước đây, cách đối xử từ lúc bắt đầu của anh ta với Tạ Đào đã ôm thành kiến.
Bởi vì cô và Tô Linh Hoa đều là người lạ bỗng nhiên xông vào nhà anh ta.
Hơn một năm nay, thiếu niên từng phóng túng như cơn sóng nổi dậy, rốt cuộc cũng có vài phần trầm ổn như cha anh ta.
Đối với hành vi ấu trĩ của chính mình trước đây, Trịnh Hòa Gia luôn áy náy trong lòng.
"Thật ra trước kia em cũng từng ghét anh."
Tạ Đào bỗng nhiên mở miệng, lại không xoay người.
"Trước kia em cảm thấy mẹ rất thích anh, bà luôn nhắc anh trước mặt em, muốn em học theo anh, muốn thành tích của em tốt giống anh..."
"Có một khoảng thời gian, em thật sự rất ghét anh."
"Nhưng em cũng có thể hiểu sự kháng cự của anh vào lúc đó đối với hai người lạ bỗng nhiên xông vào nhà anh."
"Bởi vì em cũng vậy."
Cô cũng giống vậy, không thích sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ, còn bị mẹ ép kêu Trịnh Văn Hoằng là "ba".
Cô cũng kháng cự giống vậy.
Nhưng tình cảnh của bọn họ chung quy không giống nhau.
Một người vốn dĩ là chủ nhân trong căn nhà kia.
Mà cô lại chỉ có thể là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Anh ta có thể nói ra rất nhiều lời mà Tạ Đào cũng không có cách nào nói ra ngay lúc đó.
"Nhưng những việc đó đều qua cả rồi, em không muốn nhắc lại nữa, anh cũng đừng nhớ kỹ."
"Như bây giờ, rất tốt."
Tạ Đào nói xong thì đi thẳng lên lầu.
Mà Trịnh Hòa Gia đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Tạ Đào dần dần biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, thật lâu không dời đi ánh mắt.
Hôm nay là thứ Bảy, không cần lên lớp.
Lúc Tạ Đào gục vào bàn làm làm bài tập, nghe được tiếng tí tách rất nhỏ truyền đến, lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện, không biết từ khi nào mà ngoài cửa sổ đã đổ mưa.
Lúc đó, Vệ Uẩn đang đứng trong một gian phòng tối ở một thời không khác.
Sau khi thắp mấy nén hương lên bàn thờ, trêи đó được đặt hai linh vị, một cái là kỳ phụ Vệ Xương Ninh, một cái khác lại là kỳ mẫu Thẩm thị.
Lại thêm một ngày mười ba tháng sáu.
Ngày giỗ của mẫu thân hắn, ngày chết của phụ thân.
Càng là ngày cả Vệ gia gặp đại nạn.
Nực cười thay cho trâm anh vọng tộc kia, trăm năm thế gia lại như thế nào chứ? Chẳng qua chỉ trong một đêm, nhà cao cửa rộng sụp đổ, đất vàng chôn cốt.
Đáy mắt dường như có vài phần mỉa mai, Vệ Uẩn sửa lại ống tay áo một chút, lại duỗi tay lấy nén hương ở bên cạnh châm lửa.
Khói lượn lờ làm gương mặt lãnh đạm của hắn mờ đi, dường như hắn từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ hời hợt không gợn sóng như thế.
Toàn bộ Vệ thị dù sống hay chết, hắn cũng không quan tâm.
Dù sao thì trong một gia tộc từng có cành lá tươi tốt như vậy, nhưng thật ra đã sớm nát tới rễ rồi.
Trước kia ở Vệ gia, điều duy nhất Vệ Uẩn quan tâm chỉ có phụ thân yếu đuối vô năng của hắn, còn có mẫu thân đã mất từ sớm.
Thân là thứ tử Vệ thị tam phòng, phụ thân hắn Vệ Xương Ninh ở trong gia tộc có rễ sâu như vậy, nhưng chẳng qua chỉ là một chiếc lá tầm thường mà thôi.
Mà thân là con trai của thứ tử tam phòng, Vệ Uẩn từ nhỏ lại càng nhỏ bé như hạt bụi.
Nhưng rốt cuộc người cuối cùng sống sót của Vệ gia lại chỉ có hắn.
Mỉa mai biết bao.
Lúc Vệ Uẩn đi ra khỏi căn phòng tối, Vệ Kính đã sớm chờ ngoài cửa.
"Đại nhân."
Thấy Vệ Uẩn ra khỏi phòng, Vệ Kính cúi đầu gọi một tiếng.
"Thế nào?"
Vệ Uẩn không chút để ý dùng khăn gấm lau tay, giọng nói trong mát lãnh đạm.
"Như người sở liệu, bệ hạ vẫn chưa vấn tội Thái tử."
Vệ Kính cúi đầu, cung kính đáp.
Vệ Uẩn nghe vậy, trêи mặt không có gợn sóng gì, nhếch khóe môi, "Tuy Thái tử xúc động dễ giận, nhưng phía sau hắn lại có một thái phó tốt."
"Hứa Địa An kéo hắn ra khỏi chuyện này, sợ là cũng phí không ít công phu."
Sao Hứa Địa An có bản lĩnh lớn như vậy được chứ?
Sao Vệ Uẩn có thể nghĩ không ra, nếu như không có Khải Hòa đế ngầm đồng ý, Thái tử tuyệt đối không thể hoàn toàn thoát thân khỏi đại án tham ô này.
Người có liên quan đến Thái tử trong bản danh sách kia gần như đều chết trong đại lao.
Đây là bằng chứng tốt nhất.
Xem ra, Khải Hòa đế đối với vị đích tử hắn tự mình nuôi nấng được sáu năm, rốt cuộc lại thêm vài phần thiên vị.
Nhưng lại không biết, vị Khải Hòa đế một lòng theo đuổi trường sinh tiên đạo này, đối với đích tử này của hắn, rốt cuộc còn có thể chịu đựng đến mức độ nào?
Vệ Uẩn lặng lẽ cười một cái, đôi mắt như hổ phách kia hơi tối lại.
"Những người Thái tử phái tới, không cần giữ lại nữa."
"Giết hết đi."
Khi hắn nói lời này, giọng nói vẫn vững vàng như cũ, dường như còn mang theo vài phần nhẹ nhàng bập bềnh, không nhuốm tí cảm xúc nào.
"Vâng."
Vệ Kính cúi đầu đáp lời, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khi Vệ Kính rời khỏi, trong phòng khôi phục yên tĩnh. Vệ Uẩn vừa nghe dường như ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, mưa vẫn có xu thế mở rộng.
Hắn nhìn ra xa theo song cửa sổ, ánh mắt nặng nề.
Chậm rãi đi đến trước cửa sổ, Vệ Uẩn duỗi tay ra ngoài, lúc nước mưa nhỏ xuống làm ướt ống tay áo đỏ sậm của hắn, lan ra thêm mấy dấu vết sậm màu.
Ngực truyền đến độ ấm quen thuộc.
Vệ Uẩn dừng một chút, khi duỗi tay lấy Đồng Bội từ vạt áo ra, ánh sáng vàng nhạt ngưng tụ thành một lá thư nhẹ nhàng dừng trêи song cửa sổ, nháy mắt bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Vệ Uẩn nhặt lá thư kia lên, ngón tay cong lại lại tùy ý mở ra.
Trêи giấy viết thư hơi ướt ngưng thành một hàng màu đen ngay ngắn:
"Vệ Uẩn, trời mưa rồi."
Cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc hắn nhìn hàng chữ ấy, khóe môi bỗng nhiên cong lên. Hắn nâng tầm mắt nhìn bóng cây lay động ngoài song cửa sổ, thần sắc bỗng nhiên mơ hồ xa xăm.
Đúng vậy, trời mưa rồi.
Rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, giờ phút này lại như cắt vỡ giới hạn của thời không mà đổ mưa cùng lúc.
Tiếng mưa dần lớn hơn, từng giọt mưa thanh thúy tí tách rơi xuống.
Như nhiều năm trước, mưa rơi ào ào dập tắt ngọn lửa lớn trong gia trạch Vệ thị.
Người phụ thân yếu đuối bị hắn xem thường kia, lấy hết sức bình sinh làm một chuyện lớn mật nhất trong cuộc đời ông ấy.
"Diên Trần, ngươi phải sống tốt."
Đây là câu ông nói với Vệ Uẩn, câu nói cuối cùng.
Trước nay phụ thân dạy bảo hắn đều là "Mọi việc không cần xuất chúng, vạn sự chớ xuất đầu".
Ngay cả đặt tên, cũng là tên "Uẩn", tự "Diên Trần".
Ý vì hòa quang đồng trần.
Nguyện vọng của phụ thân hắn lúc còn sống, đó là nhìn hắn làm một người bình thường nhất, giống như hạt bụi vậy.
Đó chính là đạo sinh tồn của kỳ phụ kia ở gia tộc Vệ thị.
Buồn cười biết bao.
Lúc đó, Tạ Đào nắm di động ngồi ở bàn học, một tay khác chống cằm nhìn nước mưa nhỏ từng chút lên cửa kính, sau đó trượt xuống để lại một dấu vết.
Hai người cách hai thời không, ở cùng thời khắc đó, dường như đều đang ngắm cùng một cơn mưa.
Khi vết thương ở đầu gối Tạ Đào rốt cuộc cũng khỏi, chiều nào tan học cô cũng đi tiệm bánh ngọt làm thêm.
Trong khoảng thời gian này Tạ Đào luôn duy trì liên lạc với Vệ Uẩn.
Chính là loại liên lạc ngay cả hôm nay cô ăn gì, uống gì, làm gì cũng phải trò chuyện một chút.
Đương nhiên, phần lớn thời gian, cơ bản đều là cô nói.
Nếu không phải từng hỏi tuổi thật của Vệ Uẩn, có lẽ Tạ Đào thật sự cho rằng anh là một ông già có phong cách ngày thường của lão cán bộ.
Nói cho cùng, thời đại này, nào có người thanh niên 22 tuổi nào sẽ thích uống trà, luyện chữ, xem 《 Tri Luận 》?
Nói chuyện còn văn vẻ.
Tạ Đào cảm thấy bản thân trò chuyện với anh hình như nhẹ nhàng hơn một chút khi bản thân học văn cổ trong tiết Ngữ văn.
Liên lạc tới lui nhiều rồi, Tạ Đào dần dần phát hiện anh gần như là một người đặc biệt ưu tú.
Anh biết rất nhiều thứ cô không biết, học rộng nghe nhiều, biết chơi cờ, biết thư pháp, biết vẽ tranh, thậm chí còn biết một vài phương pháp có thể giúp cô hiểu và học thuộc văn cổ.
Văn tự khó hiểu khô khan như vậy, qua cách giải thích của anh lại giống như trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Nhưng đồng thời, cô cũng phát hiện, anh dường như không hiểu rất nhiều từ ngữ của xã hội hiện đại.
Cái này làm cho cô không thể không bắt đầu sinh nghi.
"Vệ Uẩn anh nói thật với em đi, anh thật ra là ông già ở trong núi, tín hiệu còn cực kỳ không tốt đúng không?"
"Cũng không đúng, nếu chỗ anh tín hiệu không tốt, anh sẽ không nhận được tin nhắn của em."
"Rốt cuộc anh có phải ông già hay không?"
Khi Vệ Uẩn thấy mấy câu nói đó trêи tờ giấy viết thư, ấn đường hắn nhíu lại, cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua, kiên nhẫn của hắn đã sớm bị những lá thư mỗi ngày quấy rầy của nàng mài giũa tốt hơn rất nhiều.
Vì thế hắn đề bút đáp:
"Nếu nhàm chán rảnh rỗi, đọc sách nhiều hơn"
Lại là câu nói nghẹn chết người này.
Đối thoại giữa Tạ Đào và Vệ Uẩn, gần như đều là một vài nội dung đặc biệt vụn vặt.
Nhưng một khoảng thời gian dài như vậy qua đi, Tạ Đào bắt đầu dần dần thói quen, ngày nào cũng nói chuyện với anh.
Tất cả những chuyện tốt, những chuyện không tốt, những chuyện vui vẻ, những chuyện không vui vẻ, cô đều nói cho anh nghe.
Mặc dù trước nay anh đều tích chữ như vàng.
Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, cô đối với người chưa từng gặp mặt này, có quá nhiều lòng hiếu kỳ, thậm chí xuất hiện một ít cảm xúc xa lạ.
Giữa hè lặng yên buông xuống, chương trình học của một học kỳ cũng rốt cuộc kết thúc.
Tạ Đào lúc nghỉ hè mỗi ngày ngoại trừ đi tiệm bánh ngọt làm thêm ra lại tìm một công việc phát tờ rơi.
Một hai giờ trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, Tạ Đào kiên trì được mấy ngày, sau đó lại có trưa một ngày kia thật sự quá nóng, cô phơi đến đầu óc choáng váng, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Hôm đó là ngày Vệ Uẩn cảm thấy án thư mình sạch sẽ nhất.
Từ sáng đến tối, vậy mà tên tiểu lảm nhảm kia không gửi lá thư nào cả.
Đôi mắt như hổ phách của hắn toát ra vài phần dị sắc.
Vì lẽ gì mà nàng hôm nay, rốt cuộc biết hai chữ "yên tĩnh" viết như thế nào à?
Thật là hiếm có.
Lúc Tề Tế đi vào Phủ Quốc sư, thấy vị Quốc sư mặc áo gấm đỏ sậm, đầu đội bạc quan bằng ngọc, quả nhiên là dung mạo phong lưu chói mắt. Quốc sư trẻ tuổi luôn vô tình lãnh đạm đang ngồi trong sân hóng gió, trong tay vuốt ve một cái Đồng Bội, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Từ khi nào mà Diên Trần huynh có thứ như vậy?"
Tề Tế bước lên cầu thang của đình hóng gió, duỗi tay muốn lấy cái Đồng Bội trong tay hắn lại đây. Nhưng hắn vừa ra tay thì bị nắp chung trà bay qua đánh vào mu bàn tay.
Lực đạo còn không nhỏ.
Tề Tế nâng mu bàn tay mình, "Vệ Diên Trần ngươi sao lại nặng tay như vậy? Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à?"
"Không phải Thế tử nói, ngươi cũng không phải loại người hiệp ân báo đáp sao? Nếu đã như thế, cần gì nhiều lần treo việc này bên miệng?"
Vệ Uẩn cất Đồng Bội, nâng tầm mắt nhìn hắn.
Tề Tế thẳng lưng, "Ta bỗng nhiên lại như vậy đó."
"..."
Vệ Uẩn thu hồi tầm mắt, duỗi tay cầm chung trà đưa đến môi nhấp một ngụm.
"Vệ Diên Trần."
Tề Tế ngồi đối diện hắn, "Ta luôn cảm thấy, dường như trong lòng ngươi chứa không ít chuyện."
"Thế tử đã quên lời khuyên chân thành của ta rồi?"
Vệ Uẩn chưa nâng lông mi lên, giọng nói nhàn nhạt, "Đừng quá tò mò."
Vừa dứt lời, hắn nhận ra Đồng Bội được đặt sát ống tay áo bỗng nhiên nóng lên.
Thần sắc của Vệ Uẩn chưa thay đổi, nhưng hắn đứng lên xoay người bước xuống thềm đi tới thư phòng.
Nàng quả nhiên, không thể yên tĩnh.
"Vệ Diên Trần ngươi đi đâu thế?" Tề Tế đứng lên kêu hắn.
"Thế tử mời về."
Vệ Uẩn vẫn chẳng quay đầu lại.
Khi hắn cầm lá thư trở lại thư phòng, đứng cạnh song cửa sổ mở lá thư.
Bên trêи có ba hàng màu đen, lộ ra sự quẫn bách và ảo não của một cô nương:
"Vệ Uẩn, ta thề hôm nay là ngày ta mất mặt nhất!"
"Hôm nay ta ngất xỉu trêи đường, sau đó một đám người vây quanh ta xem, bọn họ gọi xe cấp cứu tới, ta vừa bị bọn họ nâng lên giường cấp cứu thì tỉnh lại... Trời ơi, ta còn phải thanh toán tiền xe cấp cứu nữa!!!"
"Ta khổ quá mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.