Chương 24: Thiện ác lưỡng cực
Sơn Chi Tử
22/07/2021
Cuối cùng nguồn nước kịp thời đến đã giảm bớt cục diện "rửa khô" xấu hổ mà Tạ Đào gặp phải.
Cô vội vàng rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ngủ.
Hôm sau là thứ Bảy, Tạ Đào dậy thật sớm để đến tiệm bánh ngọt hỗ trợ làm bánh kem khách hàng đã đặt trước, lại làm một đống kẹo bơ xốp cung ứng cho ngày hôm đó.
Buổi chiều lại vội vàng đi phát tờ rơi.
Lúc bụng đói nhất, cô sẽ bỏ tiền mua một cái bánh mì nhỏ rồi tháo đầu con gấu Kumamon xuống, sau đó ngồi trêи băng ghế dài trong quảng trường ăn kèm với một chai nước.
Cô vốn đã quen với việc chắp vá cuộc sống như vậy.
Cô cần phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, như vậy mới có thể sớm gom đủ học phí Trịnh Văn Hoằng đóng giùm cô.
Nếu không vì Chu Tân Nguyệt thì Tạ Đào sẽ không đi học ở trường có học phí đắt đỏ như trường tư nhân Thiên Thành. Dù sao thì học phí một học kỳ tại Thiên Thành cũng đủ đóng học phí ba năm của một trường cấp 3 công lập bình thường.
Nếu không phải do cô gấp gáp muốn điều tra rõ chân tướng của câu chuyện, cô cũng sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của Trịnh Văn Hoằng.
Trịnh Văn Hoằng đã đóng đủ học phí cả năm cho cô, cho nên ít nhất phải đợi đến học kỳ sau mới có thể chuyển trường sang một trường cấp 3 ba bình thường khác.
Trả tiền là một chuyện cực kỳ cấp bách.
Đặc biệt là những chuyện xảy ra vào hôm cô sinh nhật 18 tuổi càng làm cho cô tin vào việc này hơn.
Từ khi cô lựa chọn rời khỏi nhà họ Trịnh, cô cũng đã tính toán xong xuôi mọi việc sau khi rời khỏi bọn họ.
Giữa cô và Tô Linh Hoa đã sớm không có cách nào làm một đôi mẹ con bình an vô sự nữa, đây là chuyện cô bỗng nhiên ý thức được vào hôm cô vội vã chạy tới nhà ga Tê Trấn rồi trốn trong góc nhìn bóng dáng của Tô Linh Hoa.
Mà mối quan hệ giữa Trịnh Văn Hoằng và Tạ Đào chẳng qua được duy trì bởi mối quan hệ mong manh khó xử là Tô Linh Hoa mà thôi, không có huyết thống tất nhiên dứt khoát hơn rất nhiều.
Người ta vĩnh viễn chẳng có cách nào ép một người đối xử với mình như một người thân trong gia đình khi họ không có quan hệ máu mủ.
Có người dù ngoài mặt nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn lạnh.
Mà từ trước đến nay, cách Trịnh Văn Hoằng đối xử với Tạ Đào chưa từng ngụy trang, ông luôn bình tĩnh và hờ hững, nhưng ông chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của Tô Linh Hoa.
Nhưng cái ông có thể làm được, đó là đồng ý yêu cầu của Tô Linh Hoa mà thôi.
Quan tâm nhiều hơn, yêu quý nhiều hơn, đó đều là thứ ông không cho Tạ Đào.
Mà Tạ Đào cũng chưa bao giờ cưỡng ép cầu xin, từ trước đến nay cô cũng chẳng cần.
Cô cần nhanh chóng trả lại toàn bộ số tiền cô nợ Trịnh Văn Hoằng, cái thẻ ngân hàng tháng nào cũng được chuyển một số tiền kia, cô không dùng một đồng nào cả.
Chờ đến khi Tạ Đào gom đủ số tiền học phí Trịnh Văn Hoằng đã đóng thay cô, cô dự định trả hết cho bọn họ một lượt.
Tạ Đào vừa ăn bánh mì vừa nghĩ thầm, cô cũng không hề hay biết dưới bóng cây của con đường đối diện, một người phụ nữ trẻ đang đeo kính râm mặc váy đen chỉnh tề, cô ấy đang kỹ lưỡng đánh giá cô.
Hoa tai thủy tinh màu đỏ tím trêи tai cô ấy đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mà cô ấy dùng một tay cầm ly trà sữa, đút ống hút vào miệng uống một hớp lớn, một tay khác đỡ kính râm, còn thong thả nhai số trân châu được tặng thêm.
"Cô nói cô may mắn hay bất hạnh chứ?"
Người phụ nữ nhìn cô gái đang gặm bánh mì trêи băng ghế dài đối diện, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói một câu, dường như giọng nói còn mang theo hàm ý sâu xa.
Tạ Đào không hề biết mấy chuyện này, ăn bánh mì xong thì đội cái đầu con gấu Kumamon lên, sau đó bắt đầu kéo bộ trang phục cồng kềnh đi khắp nơi phát tờ rơi.
Rất nhiều người từ chối tờ rơi trong tay cô, người nhận tờ rơi vẫn quá ít.
Sau đó Tạ Đào mệt rồi, dựa vào thân cây dự định nghỉ ngơi một chút, kết quả người qua đường đúng lúc bắt lấy tờ rơi trong tay cô.
Một tờ, hai tờ, ba tờ...
???
Tạ Đào dựa vào thân cây, bộ trang phục cồng kềnh làm cô nghiêng đầu thôi cũng thấy mệt.
Có lẽ cảm thấy con gấu Kumamon dựa vào thân cây như dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, dáng vẻ ai tới thì tự lấy tờ rơi có hơi chán đời, nên nhóm người qua đường cũng tăng thêm không ít hứng thú, bọn họ còn chủ động cầm tờ rơi từ móng vuốt gấu của cô, hơn nữa còn sờ sờ đầu khen cô đáng yêu.
???
Tạ Đào bỗng cảm thấy hình như vừa phát hiện phương pháp phát tờ rơi ghê gớm gì đó.
Phát tờ rơi đàng hoàng cho cậu thì cậu không thèm quan tâm, sao tôi vừa từ bỏ việc vật lộn với nhiệm vụ phát tờ rơi, chỉ dựa vào cây nghỉ ngơi một lúc thôi mà các cậu lại cướp cả mấy tờ đang cầm trong tay chứ??
Hừ, nhân loại mà.
Tạ Đào bỗng nhiên chống nạnh.
Mà cái mọi người thấy là một con gấu Kumamon đứng cạnh cây bỗng nhiên chống hông.
Vì thế tiếng chụp ảnh vang lên, có người còn photoshop chèn chữ ngay tại hiện trường: con gấu chống hông.
Bởi vì bỗng tìm được phương pháp phát tờ rơi nhanh lẹ, Tạ Đào kết thúc công việc hôm nay sớm hơn so với trước kia một chút, đi chợ mua đồ ăn tính toán tối nay tự nấu cơm ăn.
Nhưng trêи đường về nhà, cô lại bị cướp.
Lại là cảnh tượng lùi ra sau quen thuộc, xung quanh dần dần nhòe thành màu đen, tất cả cảnh tượng quen thuộc đều bị giấu đi, lối đi bộ được lát gạch bằng phẳng dưới chân cô biến thành con đường rải đá xanh.
Lại là quán rượu quen thuộc, lù lù đứng trước mắt cô.
"..."
Tạ Đào nhíu mày.
Thiếu niên kéo lê đôi dép xuất hiện ở cửa quán rượu, cười với cô, "Hoan nghênh em gái Đào Đào."
"... Em cũng không muốn tới gì lắm, cảm ơn."
Khi Tạ Đào thấy ánh mắt của anh ấy ngừng ở túi nilon đựng đồ ăn và thịt đang xách trong tay, lui về sau hai bước.
"Em gái Đào Đào, ăn cơm chung đi." Tạ Lan chớp mắt với cô.
"..." Cả người Tạ Đào đều tràn ngập sự từ chối.
Cuối cùng cô vẫn bị Tạ Lan xách vào sảnh lớn Tiểu Tửu Quán.
Chỉ là sau khi đi vào, Tạ Đào mới phát hiện có một người đàn ông xa lạ đang ngồi trong sảnh lớn.
"Ông ta là ai?" Tạ Đào nhìn Tạ Lan ở bên cạnh.
Tạ Lan nhếch chân mày, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, "Em gái Đào Đào, em tới đúng lúc Tiểu Tửu Quán chúng ta đang kinh doanh đấy."
"Kinh doanh?" Tạ Đào nói, sau đó mở to đôi mắt hạnh thêm chút nữa, nhìn Tạ Lan, hỏi, "Ông ta là khách của hai người à?"
Tạ Lan ừ một tiếng, như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh ấy duỗi tay vỗ vai Tạ Đào rồi chỉ vào người đàn ông ngồi bên kia, giọng điệu có chút thâm thúy, "Em đoán xem, rốt cuộc ông ta là người tốt hay người xấu?"
Tạ Đào nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn theo hướng ngón tay anh ấy chỉ, ông ta đưa lưng về phía bọn họ. Lúc này, Tạ Lan bỗng lấy túi nilon cô đang xách trong tay.
Tạ Đào rút tay ra sau theo bản năng, sau đó lườm anh ấy, "Anh làm gì vậy?"
"Không phải anh lo em xách mấy thứ này nên mệt sao." Tạ Lan vô tội chép miệng.
Tạ Đào hừ một tiếng, sau đó tự đặt đồ vật lên cái bàn bát tiên
"Mau lên, em thử xem ông ta là người tốt hay người xấu?" Tạ Lan nhìn hành động này của cô, không khỏi chậc một tiếng, sau đó hất cằm.
Tạ Đào nghiêng đầu nhìn người đàn ông lạ đang uống rượu giải sầu kia, lắc đầu, "Sao em có thể nhìn ra chuyện này chứ."
Tạ Lan cười, sau đó vươn tay, lòng bàn tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một quyển sách nhỏ, bìa sách đan xen màu đỏ trắng.
Mặc dù đây là lần thứ hai Tạ Đào thấy bàn tay Tạ Lan chợt có đồ vật nhảy ra, cô vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ.
"Để anh cung cấp cho em chút tin tức quan trọng."
Ngón tay Tạ Lan vuốt ve một chút, sau đó mở quyển sách nhỏ ra, anh ấy thì thầm, "Người này ngoại tình hai lần."
"Tra nam." Tạ Đào nói.
Tạ Lan lại đọc: "Ông ta lừa mười vạn của một cô gái trêи mạng."
"Còn là tên lừa đảo?" Tạ Đào kinh ngạc.
"Nhưng sau đó ông ta lại bị cô gái trêи mạng gài bẫy, nghĩ rằng tìm được tình yêu đích thực, vì thế gửi hai mươi vạn cho cô gái kia."
"... Ha?"
"Cái túi bên cạnh tay ông ta chứa tiền tài vừa trộm được."
"... ?"
Tạ Lan khép lại quyển sách nhỏ, lại hỏi cô, "Ông ta là người xấu?"
Tạ Đào không hề nghĩ ngợi, "Vâng."
Tạ Lan cười, lại nói, "Nhưng ông ta đã cứu mạng người khác, thậm chí còn phụng dưỡng mẹ già của người bạn đã qua đời của ông ta."
Tạ Đào sửng sốt.
"Em gái Đào Đào, em cảm thấy, ông ta vẫn là người xấu à?"
Giọng nói của Tạ Lan nhẹ nhàng.
Tạ Đào nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói, "Cho dù ông ta có một mặt tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà xóa sạch chuyện đã làm sai chứ?"
"Nghĩ khá thông suốt đấy em nhỏ." Tạ Lan nhìn cô, cười rồi thở dài, vỗ vỗ quyển sách nhỏ trong tay, "Cho nên anh phải bắt đầu làm việc rồi."
Anh ấy nói xong lời này, vén tay áo rồi nghiêng đầu, như chuẩn bị đi đánh trận.
Nhưng Tạ Đào lại thấy anh ấy cầm một vò rượu ở đằng sau quầy đặt lên bàn của người đàn ông kia, sau đó nở nụ cười nghề nghiệp giả dối, "Vị tiên sinh này, đây là bổn tiệm đặc biệt tặng ông."
"Cảm ơn." Dường như người đàn ông còn đang đắm chìm trong bi thương bị cô gái trêи mạng lừa mất trái tim chân thành, nói chuyện cũng uể oải.
Tạ Lan lại bưng một dĩa đậu phộng đặt lên bàn ông ta, cười rất giả dối, "Phàm là có một hạt đậu phộng, tiên sinh cũng sẽ không uống thành như vậy."
"Miễn phí à?" Người đàn ông vừa định gật đầu, nhưng giống như nhớ tới chuyện gì đó, cẩn thận hỏi.
Thấy Tạ Lan gật đầu, ông ta mới yên tâm.
Ngay khi người đàn ông cầm đũa kẹp một hạt đậu phộng, hạt đậu kia lập tức biến thành một bàn tay đang chảy máu.
Người đàn ông cảm thấy có lẽ là chính mình đã uống đến mức mơ màng, xoa nhẹ đôi mắt, phát hiện mấy hạt đậu phộng trêи bàn lần lượt biến thành bàn tay.
Ông ta lập tức nôn khan.
Tạ Đào nhìn Tạ Lan đứng cạnh bàn, mặt vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp, anh chỉ vào cái dĩa trêи bàn, "Ăn hết đi."
Người đàn ông chưa hoàn hồn, thậm chí cảm thấy chính mình đang trong mơ, nghe Tạ Lan nói vậy thì mãnh liệt lắc đầu, vừa định đứng dậy thì giống như bị sợi dây thừng vô hình trêи ghế trói chặt, không động đậy được.
Tạ Đào trơ mắt nhìn Tạ Lan nhét cả dĩa đậu phộng vào miệng người đàn ông, người kia cực kỳ hoảng sợ, như bị cưỡng ép nhét thứ khủng bố gì vào miệng, ông ta muốn nhổ ra lại bị Tạ Lan dán băng keo trong lên miệng.
Món ăn cấp thấp này chuyên môn chuẩn bị cho kẻ cắp nhất thời nảy lòng tham nên vi phạm lần đầu, ảo thuật của dĩa đậu phộng nhằm vào người đàn ông kia, nhưng trong mắt Tạ Đào, đó chẳng qua là một dĩa đậu phộng bình thường thôi.
"..." Cô cũng không hiểu sao người đàn ông kia ăn đậu phộng còn đau khổ như vậy.
Sau đó cô thấy Tạ Lan lấy một cái loa phóng thanh ra, anh ấy nhắm ngay lỗ tai người đàn ông kia, tăng âm lượng đến mức lớn nhất, bấm vào nút phát thanh.
"Ăn cắp đáng hổ thẹn, không biết xấu hổ."
Lúc giọng nữ máy móc trong cái loa vang lên, Tạ Đào sửng sốt.
Âm thanh dõng dạc như vậy được lặp lại ít nhất mấy chục đến gần trăm lần, rõ ràng là người đàn ông kia bị chấn động đến mức ngơ ngác.
Kế tiếp, Tạ Lan liên tiếp phục vụ ông ta "phần ăn A chuyên dành cho tra nam ngoại tình", "phần ăn C khuyên ông sống lương thiện".
Đều là một vài chiêu ảo thuật "mang tính tàn phá" mà Tạ Đào không nhìn thấy.
Tuy cô không nhìn thấy những phần ăn đó ra sao, nhưng rõ ràng cảm giác được người đàn ông kia... Hình như càng ngày càng hoá khùng?
Sau đó Tạ Lan xé băng keo bịt miệng người đàn ông, đổ cả vò rượu trêи bàn vào miệng người đàn ông, lúc này xem như kha khá rồi, vỗ vỗ bụi không tồn tại trêи người mình rồi đi đến trước mặt Tạ Đào, cười với cô, "Em gái, anh Lan của em đói rồi."
"..."
Tạ Đào nhìn người đàn ông đang gục lên bàn quỷ khóc sói gào ở bên kia, nuốt nước bọt, hỏi, "Rốt cuộc anh... Đã làm gì?"
"Đừng lo, lát nữa anh còn phải chiếu một đoạn phim cho ông ta nữa, giúp ông ta tẩy mấy thứ đồ chơi tạp nham trong não đi, chỉnh lại tam quan một chút, sau đó quăng ông ta tới cục Cảnh sát... Chậc, thật ra thấy ông ta như vậy đấy, ở chỗ chúng ta cùng lắm là bị dọa mà thôi, nếu là phạm nhân giết người gì đó hoặc làm chuyện xấu nghiêm trọng hơn, anh phải đập cho mấy trận rồi mới quyết định phần ăn lớn sau." Tạ Lan nhẹ nhàng xoa tóc cô.
"... Còn có phạm nhân giết người tới đây sao?" Tạ Đào hỏi.
Tạ Lan gật đầu, "Chắc chắn rồi, người tới đây, loại nào cũng có."
"Được rồi em gái, anh đói rồi, hôm nay lão Hề không ở đây, anh không có cơm để ăn, em làm bữa cơm cho anh có được không?" Tạ Lan kéo tay áo cô.
Như một con sói cụp đuôi, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Sau cùng Tạ Đào vẫn không tránh khỏi vận mệnh phải làm bữa cơm thứ hai ở Tiểu Tửu Quán, rồi bị Tạ Lan cướp sạch thịt kho tàu một lần nữa.
Mà lúc này, Tạ Đào rốt cuộc hiểu Tiểu Tửu Quán kinh doanh cái gì.
Trêи đời này vốn không phân rõ người tốt và người xấu một cách tuyệt đối, đời người mà, tất nhiên sẽ phức tạp.
Mỗi người đều có mặt tốt cũng như mặt xấu của chính họ.
Chỉ phụ thuộc vào cách mỗi người tự nhận định như thế nào mà thôi.
Nếu một người làm chuyện xấu vượt qua sợi chỉ đạo đức màu hồng, vi phạm điểm giới hạn của sự lương thiện, mặc dù anh làm một trăm chuyện tốt cũng không có cách nào xóa đi chuyện xấu từng làm.
Mà làm chuyện xấu thì luôn phải trả giá.
Quyển sách Tạ Lan cầm trong tay mà Tạ Đào nhìn thấy vào ngày hôm nay là quyển sách ghi lại sinh mệnh của mỗi người từ lúc sinh ra, ai cũng có một quyển sách như thế.
Trong đó sẽ ghi lại tất cả cái tốt và xấu của từng người.
Màu đỏ tượng trưng cho hành thiện, màu trắng còn lại tượng trưng cho tội ác và khoản nợ.
Một người càng làm nhiều việc xấu thì bìa của quyển sách sinh mệnh của người đó sẽ dần biến từ màu đỏ thành màu trắng.
Mà giống như quyển sách sinh mệnh của người đàn ông lạ kia, nó có bìa đỏ trắng đan xen, đó đại diện cho tội ác và nợ ông ta gánh trêи lưng còn chưa tới mức sâu và nặng nhất.
Vận mệnh sẽ lặng lẽ khen thưởng việc thiện mỗi người làm, và cũng giống vậy, nó cũng sẽ trừng phạt việc ác mỗi người từng làm.
Nếu có duyên, quán rượu mời vào.
Tất cả thiện và ác đều nhận được kết quả đáp lại đáng có ở chỗ này.
Trêи đường về nhà, Tạ Lan vẫn đi cạnh cô, "Khỏi phải nói đó em gái, thịt kho tàu em làm cũng ngon đó."
"... Anh đi ra đi."
Lần này Tạ Đào chẳng có cơ hội ăn miếng thịt nào cả, cô tức giận trừng anh ấy.
"Em là con gái mà tự đi về nhà vào buổi tối không an toàn, anh Lan của em nghĩ cho em đấy." Tạ Lan chậc một tiếng.
Tạ Đào không muốn nói chuyện với anh chút nào, chỉ lo đi về phía trước.
Tạ Lan đưa cô đến cửa tiểu khu thì xoay người đi mất.
Lúc Tạ Đào nâng tầm mắt nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy đưa lưng về phía cô rồi đi về hướng đối diện, còn vẫy tay với cô, nói, "Em gái hẹn gặp lại nha, lần sau anh mời em uống nước thài lài tía ngọt ngào."
Nước thài lài tía?
Tạ Đào nhớ tới ly nước màu tím lần trước.
Khi hoàn hồn, cô thấy thân hình của thiếu niên đã biến mất trong làn sương mù chợt tới, mà camera theo dõi ở bên đường đồng thời chớp tắt vài lần bỏ lỡ tất cả hình ảnh xảy ra ban nãy.
Cô trở lại phòng thuê, tự rót một cốc nước lớn cho mình trước, uống vài hớp, sau đó ngồi trước bàn học.
Cô lấy di động mở WeChat, sau đó bấm vào trò chuyện bằng giọng nói trong giao diện trò chuyện với Vệ Uẩn.
"Vệ Uẩn em về rồi!"
Cô hưng phấn nói.
Mà lúc đó, Vệ Uẩn đang ở Chiêm Tinh Các trong cấm cung Đại Chu. Đối diện với gió đêm, nhìn ra xa là nơi tận cùng của dãy tường trong cung, màn đêm sâu thẳm được điểm xuyết bởi vài ngôi sao nằm rải rác.
Gió đêm thổi bay ống tay áo rộng của hắn, Đồng Bội phát ra độ ấm, la bàn hoàng đạo màu vàng kim bắt đầu lơ lửng, khi chuyển động phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của Tạ Đào.
Vệ Uẩn lập tức nắm Đồng Bội xoay người đi vào phòng.
Hai cánh cửa được đóng lại theo lực đẩy, nơi này chỉ có một mình hắn.
"Sao hôm nay trễ vậy?" Hắn vừa đi vào phòng vừa hỏi.
"... Đây lại là một chuyện bi thương."
Giọng nói rầu rĩ của Tạ Đào vang lên.
"Không hiểu sao hôm nay em lại tới Tiểu Tửu Quán kia..."
Cô hỏi anh, "Anh nhớ Tiểu Tửu Quán không? Trước đó em có nói với anh đó."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Tạ Đào nói với anh những gì cô nhìn thấy, nghe thấy ở Tiểu Tửu Quán vào ngày hôm nay.
Cô cũng không biết Vệ Uẩn có tin những lời cô nói hay không, dù sao thì nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin trêи đời này thật sự có những gì được gọi thần linh, phép thuật, thậm chí là nơi thần bí như Tiểu Tửu Quán.
Cô càng không biết Vệ Uẩn đang nói chuyện với cô vào giờ phút này, thật ra căn bản không phải người cùng một thời không với cô.
Mà Vệ Uẩn nghe xong những lời nàng nói thì hai hàng lông mày hơi hợp lại.
Dường như hắn nhớ trước đây nàng từng nói chuyện này với hắn, nàng bị cột mệnh cách không thuộc về nàng vào người, là ở Tiểu Tửu Quán kia, một nam tử trung niên gọi là "lão Hề" đã giải trừ thay nàng.
Mà lão Hề trong miệng nàng nói rốt cuộc là người nào?
Nếu nơi đó thật sự là nơi xem trọng duyên phận, vậy vì sao ông ta lại chủ động tìm Tạ Đào, cởi bỏ mệnh cách trói buộc trêи người nàng thay nàng?
Hay là nói, có lẽ ông ta... Biết chuyện gì đó, nhưng không muốn nói rõ với Tạ Đào.
Có một khoảnh khắc Vệ Uẩn cảm thấy dường như màn sương mù trước mắt đã để lộ ra một góc cạnh mơ hồ, nhưng bất kể như thế nào đi nữa hắn cũng không bắt được manh mối.
Hắn không ở thời không của nàng nên càng không có cách nào đi điều tra rõ cái gọi là quán rượu thần bí kia.
Chẳng lẽ, hắn chỉ có thể ngồi chờ chết như thế?
Vệ Uẩn rũ mắt, ánh mắt tối sầm.
Nếu mục đích của đối phương là hắn, vậy một lần không thành công hẳn sẽ lại đến mới đúng.
Hắn tuyệt đối không tin không tìm được chút sơ hở nào.
Dù sao thì trêи thế gian này, trước nay không tồn tại cái gọi là kín kẽ không để lộ sơ hở.
"Vệ Uẩn? Vệ Uẩn anh có nghe em nói không?"
Giọng nói của Tạ Đào kéo Vệ Uẩn ra khỏi mạch suy nghĩ, anh hoàn hồn đáp lại, "Sao vậy?"
"Em nói em phải làm bài tập..." Giọng nói của cô gái mềm mại, hình như cô đang ăn thứ gì đó.
Tạ Đào nói xong thì lấy một đống bài tập trong balo bên cạnh ra.
"Vệ Uẩn anh nói xem đám cổ nhân này viết thơ thì viết thơ đi, sao còn viết cái gì phú, cái gì ký, cái gì biểu chứ, còn viết dài như thế nữa... Hôm nay giáo viên nói phải học thuộc cả bài."
Cô bắt đầu nhỏ giọng than phiền, "thật sự quá khó khăn rồi..."
"Khó?" Hắn ngồi trước bàn, cách một lớp màng mỏng, hắn nhìn sắc đêm vô tận bên ngoài song cửa sổ được khắc hoa văn, sau đó bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ.
"Rõ ràng là ngốc, đừng viện cớ." Giọng điệu của hắn rất nhạt, dường như đang trần thuật một câu chuyện có thật mà trước giờ hắn luôn cho là như thế.
"..."
Tạ Đào bị nghẹn.
Cô nhớ tới chuyện ngay cả nội dung trong quyển sách dày như《 Tri Luận 》, tùy tiện tìm một chỗ anh cũng biết nó nằm ở trang thứ mấy, cô lập tức không nghĩ ra cách để phản bác.
"Nếu ngươi chịu chuyên tâm một chút, thì sẽ không cảm thấy đây là một việc khó." Vệ Uẩn gần như nói trúng tim đen của cô.
Mấy ngày vừa qua, hắn đã sớm biết tính tình nàng.
"À." Tạ Đào rũ đầu đáp.
Có thể nghe ra cảm xúc trong giọng nói nàng không mấy vui vẻ, Vệ Uẩn dừng một lúc, lại nói, "Viết chính tả rồi học thuộc, có thưởng."
"Là đồ ăn ngon hả?" Giọng nói của cô gái rõ ràng cao thêm vài phần.
"Xem biểu hiện của ngươi."
Câu trả lời của Vệ Uẩn mập mờ.
Hình như Tạ Đào bỗng nhiên có động lực, "Em biết rồi!"
"... Nhưng em phải làm xong bài tập khác trước đã." Giọng nói của cô lại hơi nhụt chí.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bằng giọng nói, Tạ Đào bắt đầu giải đề toán, nhưng vừa làm xong một đề, dường như như tới cái gì đó, bấm mở album trong di động tìm một tấm ảnh.
Đây là vào lúc phát tờ rơi chiều nay, người qua đường chụp một tấm ảnh cô ngồi trêи băng ghế dài, mặc bộ trang phục gấu Kumamon cồng kềnh, trong ảnh cô đã tháo cái đầu gấu xuống.
Lúc mở WeChat, cô bấm mở lựa chọn hình ảnh rồi chọn bức ảnh kia, ngón tay do dự ở một lúc, nhưng vẫn bấm vào gửi đi.
Cười ngốc một cái, đôi mắt cô cong lên.
Cô từng thấy bức chân dung của anh, nhưng hình như anh còn chưa thấy cô trông như thế nào thì phải?
Cô lại không biết, thật ra anh đã thấy dáng vẻ của cô từ sớm.
Mà khi Vệ Uẩn nhìn thấy dáng vẻ của cô gái được in trêи tờ giấy, ngón tay hắn cầm góc của bức ảnh kia rất lâu.
Cô nương trời sinh thanh tú làm động lòng người, đôi mắt hạnh cong lên, lấp lánh dập dềnh dưới ánh mặt trời rực rỡ, khi nàng cười sẽ để lộ mấy cái răng ngay ngắn trắng như tuyết, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
Vệ Uẩn híp mắt, dường như cảm xúc phập phồng trong giây lát, nhưng cũng gần như chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Ngón tay cầm một góc tấm ảnh bỗng nhiên nắm thật chặt.
Rõ ràng chỉ vì điều tra rõ bí mật sau lưng Đồng Bội và tất cả những quầng sáng thần bí, rõ ràng chỉ vì tóm được tên luôn núp trong bóng tối nhưng vẫn hao tổn tâm trí muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng vì sao, giờ phút này lòng hắn lại không bình tĩnh như vậy?
Rõ ràng người kéo nàng vào chuyện này rồi xem nàng như một quân cờ không phải là hắn, nhưng vì sao giờ phút này hắn nhìn bức tranh quá mức rõ ràng của nàng ngay trước mắt, lại bất thình lình cảm thấy có phải quyết định trước đó của chính hắn là sai hay không?
Đã bao lâu rồi, hắn chưa động lòng trắc ẩn như vậy?
Đây không phải một dấu hiệu tốt.
Vệ Uẩn nhận ra chuyện này theo bản năng.
Nhưng vì sao, dường như hắn... Cũng không mâu thuẫn như trong trí tưởng tượng?
Vệ Uẩn ngồi trước bàn, thất thần rất lâu.
Cô vội vàng rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ngủ.
Hôm sau là thứ Bảy, Tạ Đào dậy thật sớm để đến tiệm bánh ngọt hỗ trợ làm bánh kem khách hàng đã đặt trước, lại làm một đống kẹo bơ xốp cung ứng cho ngày hôm đó.
Buổi chiều lại vội vàng đi phát tờ rơi.
Lúc bụng đói nhất, cô sẽ bỏ tiền mua một cái bánh mì nhỏ rồi tháo đầu con gấu Kumamon xuống, sau đó ngồi trêи băng ghế dài trong quảng trường ăn kèm với một chai nước.
Cô vốn đã quen với việc chắp vá cuộc sống như vậy.
Cô cần phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, như vậy mới có thể sớm gom đủ học phí Trịnh Văn Hoằng đóng giùm cô.
Nếu không vì Chu Tân Nguyệt thì Tạ Đào sẽ không đi học ở trường có học phí đắt đỏ như trường tư nhân Thiên Thành. Dù sao thì học phí một học kỳ tại Thiên Thành cũng đủ đóng học phí ba năm của một trường cấp 3 công lập bình thường.
Nếu không phải do cô gấp gáp muốn điều tra rõ chân tướng của câu chuyện, cô cũng sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của Trịnh Văn Hoằng.
Trịnh Văn Hoằng đã đóng đủ học phí cả năm cho cô, cho nên ít nhất phải đợi đến học kỳ sau mới có thể chuyển trường sang một trường cấp 3 ba bình thường khác.
Trả tiền là một chuyện cực kỳ cấp bách.
Đặc biệt là những chuyện xảy ra vào hôm cô sinh nhật 18 tuổi càng làm cho cô tin vào việc này hơn.
Từ khi cô lựa chọn rời khỏi nhà họ Trịnh, cô cũng đã tính toán xong xuôi mọi việc sau khi rời khỏi bọn họ.
Giữa cô và Tô Linh Hoa đã sớm không có cách nào làm một đôi mẹ con bình an vô sự nữa, đây là chuyện cô bỗng nhiên ý thức được vào hôm cô vội vã chạy tới nhà ga Tê Trấn rồi trốn trong góc nhìn bóng dáng của Tô Linh Hoa.
Mà mối quan hệ giữa Trịnh Văn Hoằng và Tạ Đào chẳng qua được duy trì bởi mối quan hệ mong manh khó xử là Tô Linh Hoa mà thôi, không có huyết thống tất nhiên dứt khoát hơn rất nhiều.
Người ta vĩnh viễn chẳng có cách nào ép một người đối xử với mình như một người thân trong gia đình khi họ không có quan hệ máu mủ.
Có người dù ngoài mặt nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn lạnh.
Mà từ trước đến nay, cách Trịnh Văn Hoằng đối xử với Tạ Đào chưa từng ngụy trang, ông luôn bình tĩnh và hờ hững, nhưng ông chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của Tô Linh Hoa.
Nhưng cái ông có thể làm được, đó là đồng ý yêu cầu của Tô Linh Hoa mà thôi.
Quan tâm nhiều hơn, yêu quý nhiều hơn, đó đều là thứ ông không cho Tạ Đào.
Mà Tạ Đào cũng chưa bao giờ cưỡng ép cầu xin, từ trước đến nay cô cũng chẳng cần.
Cô cần nhanh chóng trả lại toàn bộ số tiền cô nợ Trịnh Văn Hoằng, cái thẻ ngân hàng tháng nào cũng được chuyển một số tiền kia, cô không dùng một đồng nào cả.
Chờ đến khi Tạ Đào gom đủ số tiền học phí Trịnh Văn Hoằng đã đóng thay cô, cô dự định trả hết cho bọn họ một lượt.
Tạ Đào vừa ăn bánh mì vừa nghĩ thầm, cô cũng không hề hay biết dưới bóng cây của con đường đối diện, một người phụ nữ trẻ đang đeo kính râm mặc váy đen chỉnh tề, cô ấy đang kỹ lưỡng đánh giá cô.
Hoa tai thủy tinh màu đỏ tím trêи tai cô ấy đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mà cô ấy dùng một tay cầm ly trà sữa, đút ống hút vào miệng uống một hớp lớn, một tay khác đỡ kính râm, còn thong thả nhai số trân châu được tặng thêm.
"Cô nói cô may mắn hay bất hạnh chứ?"
Người phụ nữ nhìn cô gái đang gặm bánh mì trêи băng ghế dài đối diện, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói một câu, dường như giọng nói còn mang theo hàm ý sâu xa.
Tạ Đào không hề biết mấy chuyện này, ăn bánh mì xong thì đội cái đầu con gấu Kumamon lên, sau đó bắt đầu kéo bộ trang phục cồng kềnh đi khắp nơi phát tờ rơi.
Rất nhiều người từ chối tờ rơi trong tay cô, người nhận tờ rơi vẫn quá ít.
Sau đó Tạ Đào mệt rồi, dựa vào thân cây dự định nghỉ ngơi một chút, kết quả người qua đường đúng lúc bắt lấy tờ rơi trong tay cô.
Một tờ, hai tờ, ba tờ...
???
Tạ Đào dựa vào thân cây, bộ trang phục cồng kềnh làm cô nghiêng đầu thôi cũng thấy mệt.
Có lẽ cảm thấy con gấu Kumamon dựa vào thân cây như dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, dáng vẻ ai tới thì tự lấy tờ rơi có hơi chán đời, nên nhóm người qua đường cũng tăng thêm không ít hứng thú, bọn họ còn chủ động cầm tờ rơi từ móng vuốt gấu của cô, hơn nữa còn sờ sờ đầu khen cô đáng yêu.
???
Tạ Đào bỗng cảm thấy hình như vừa phát hiện phương pháp phát tờ rơi ghê gớm gì đó.
Phát tờ rơi đàng hoàng cho cậu thì cậu không thèm quan tâm, sao tôi vừa từ bỏ việc vật lộn với nhiệm vụ phát tờ rơi, chỉ dựa vào cây nghỉ ngơi một lúc thôi mà các cậu lại cướp cả mấy tờ đang cầm trong tay chứ??
Hừ, nhân loại mà.
Tạ Đào bỗng nhiên chống nạnh.
Mà cái mọi người thấy là một con gấu Kumamon đứng cạnh cây bỗng nhiên chống hông.
Vì thế tiếng chụp ảnh vang lên, có người còn photoshop chèn chữ ngay tại hiện trường: con gấu chống hông.
Bởi vì bỗng tìm được phương pháp phát tờ rơi nhanh lẹ, Tạ Đào kết thúc công việc hôm nay sớm hơn so với trước kia một chút, đi chợ mua đồ ăn tính toán tối nay tự nấu cơm ăn.
Nhưng trêи đường về nhà, cô lại bị cướp.
Lại là cảnh tượng lùi ra sau quen thuộc, xung quanh dần dần nhòe thành màu đen, tất cả cảnh tượng quen thuộc đều bị giấu đi, lối đi bộ được lát gạch bằng phẳng dưới chân cô biến thành con đường rải đá xanh.
Lại là quán rượu quen thuộc, lù lù đứng trước mắt cô.
"..."
Tạ Đào nhíu mày.
Thiếu niên kéo lê đôi dép xuất hiện ở cửa quán rượu, cười với cô, "Hoan nghênh em gái Đào Đào."
"... Em cũng không muốn tới gì lắm, cảm ơn."
Khi Tạ Đào thấy ánh mắt của anh ấy ngừng ở túi nilon đựng đồ ăn và thịt đang xách trong tay, lui về sau hai bước.
"Em gái Đào Đào, ăn cơm chung đi." Tạ Lan chớp mắt với cô.
"..." Cả người Tạ Đào đều tràn ngập sự từ chối.
Cuối cùng cô vẫn bị Tạ Lan xách vào sảnh lớn Tiểu Tửu Quán.
Chỉ là sau khi đi vào, Tạ Đào mới phát hiện có một người đàn ông xa lạ đang ngồi trong sảnh lớn.
"Ông ta là ai?" Tạ Đào nhìn Tạ Lan ở bên cạnh.
Tạ Lan nhếch chân mày, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, "Em gái Đào Đào, em tới đúng lúc Tiểu Tửu Quán chúng ta đang kinh doanh đấy."
"Kinh doanh?" Tạ Đào nói, sau đó mở to đôi mắt hạnh thêm chút nữa, nhìn Tạ Lan, hỏi, "Ông ta là khách của hai người à?"
Tạ Lan ừ một tiếng, như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh ấy duỗi tay vỗ vai Tạ Đào rồi chỉ vào người đàn ông ngồi bên kia, giọng điệu có chút thâm thúy, "Em đoán xem, rốt cuộc ông ta là người tốt hay người xấu?"
Tạ Đào nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn theo hướng ngón tay anh ấy chỉ, ông ta đưa lưng về phía bọn họ. Lúc này, Tạ Lan bỗng lấy túi nilon cô đang xách trong tay.
Tạ Đào rút tay ra sau theo bản năng, sau đó lườm anh ấy, "Anh làm gì vậy?"
"Không phải anh lo em xách mấy thứ này nên mệt sao." Tạ Lan vô tội chép miệng.
Tạ Đào hừ một tiếng, sau đó tự đặt đồ vật lên cái bàn bát tiên
"Mau lên, em thử xem ông ta là người tốt hay người xấu?" Tạ Lan nhìn hành động này của cô, không khỏi chậc một tiếng, sau đó hất cằm.
Tạ Đào nghiêng đầu nhìn người đàn ông lạ đang uống rượu giải sầu kia, lắc đầu, "Sao em có thể nhìn ra chuyện này chứ."
Tạ Lan cười, sau đó vươn tay, lòng bàn tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một quyển sách nhỏ, bìa sách đan xen màu đỏ trắng.
Mặc dù đây là lần thứ hai Tạ Đào thấy bàn tay Tạ Lan chợt có đồ vật nhảy ra, cô vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ.
"Để anh cung cấp cho em chút tin tức quan trọng."
Ngón tay Tạ Lan vuốt ve một chút, sau đó mở quyển sách nhỏ ra, anh ấy thì thầm, "Người này ngoại tình hai lần."
"Tra nam." Tạ Đào nói.
Tạ Lan lại đọc: "Ông ta lừa mười vạn của một cô gái trêи mạng."
"Còn là tên lừa đảo?" Tạ Đào kinh ngạc.
"Nhưng sau đó ông ta lại bị cô gái trêи mạng gài bẫy, nghĩ rằng tìm được tình yêu đích thực, vì thế gửi hai mươi vạn cho cô gái kia."
"... Ha?"
"Cái túi bên cạnh tay ông ta chứa tiền tài vừa trộm được."
"... ?"
Tạ Lan khép lại quyển sách nhỏ, lại hỏi cô, "Ông ta là người xấu?"
Tạ Đào không hề nghĩ ngợi, "Vâng."
Tạ Lan cười, lại nói, "Nhưng ông ta đã cứu mạng người khác, thậm chí còn phụng dưỡng mẹ già của người bạn đã qua đời của ông ta."
Tạ Đào sửng sốt.
"Em gái Đào Đào, em cảm thấy, ông ta vẫn là người xấu à?"
Giọng nói của Tạ Lan nhẹ nhàng.
Tạ Đào nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói, "Cho dù ông ta có một mặt tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà xóa sạch chuyện đã làm sai chứ?"
"Nghĩ khá thông suốt đấy em nhỏ." Tạ Lan nhìn cô, cười rồi thở dài, vỗ vỗ quyển sách nhỏ trong tay, "Cho nên anh phải bắt đầu làm việc rồi."
Anh ấy nói xong lời này, vén tay áo rồi nghiêng đầu, như chuẩn bị đi đánh trận.
Nhưng Tạ Đào lại thấy anh ấy cầm một vò rượu ở đằng sau quầy đặt lên bàn của người đàn ông kia, sau đó nở nụ cười nghề nghiệp giả dối, "Vị tiên sinh này, đây là bổn tiệm đặc biệt tặng ông."
"Cảm ơn." Dường như người đàn ông còn đang đắm chìm trong bi thương bị cô gái trêи mạng lừa mất trái tim chân thành, nói chuyện cũng uể oải.
Tạ Lan lại bưng một dĩa đậu phộng đặt lên bàn ông ta, cười rất giả dối, "Phàm là có một hạt đậu phộng, tiên sinh cũng sẽ không uống thành như vậy."
"Miễn phí à?" Người đàn ông vừa định gật đầu, nhưng giống như nhớ tới chuyện gì đó, cẩn thận hỏi.
Thấy Tạ Lan gật đầu, ông ta mới yên tâm.
Ngay khi người đàn ông cầm đũa kẹp một hạt đậu phộng, hạt đậu kia lập tức biến thành một bàn tay đang chảy máu.
Người đàn ông cảm thấy có lẽ là chính mình đã uống đến mức mơ màng, xoa nhẹ đôi mắt, phát hiện mấy hạt đậu phộng trêи bàn lần lượt biến thành bàn tay.
Ông ta lập tức nôn khan.
Tạ Đào nhìn Tạ Lan đứng cạnh bàn, mặt vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp, anh chỉ vào cái dĩa trêи bàn, "Ăn hết đi."
Người đàn ông chưa hoàn hồn, thậm chí cảm thấy chính mình đang trong mơ, nghe Tạ Lan nói vậy thì mãnh liệt lắc đầu, vừa định đứng dậy thì giống như bị sợi dây thừng vô hình trêи ghế trói chặt, không động đậy được.
Tạ Đào trơ mắt nhìn Tạ Lan nhét cả dĩa đậu phộng vào miệng người đàn ông, người kia cực kỳ hoảng sợ, như bị cưỡng ép nhét thứ khủng bố gì vào miệng, ông ta muốn nhổ ra lại bị Tạ Lan dán băng keo trong lên miệng.
Món ăn cấp thấp này chuyên môn chuẩn bị cho kẻ cắp nhất thời nảy lòng tham nên vi phạm lần đầu, ảo thuật của dĩa đậu phộng nhằm vào người đàn ông kia, nhưng trong mắt Tạ Đào, đó chẳng qua là một dĩa đậu phộng bình thường thôi.
"..." Cô cũng không hiểu sao người đàn ông kia ăn đậu phộng còn đau khổ như vậy.
Sau đó cô thấy Tạ Lan lấy một cái loa phóng thanh ra, anh ấy nhắm ngay lỗ tai người đàn ông kia, tăng âm lượng đến mức lớn nhất, bấm vào nút phát thanh.
"Ăn cắp đáng hổ thẹn, không biết xấu hổ."
Lúc giọng nữ máy móc trong cái loa vang lên, Tạ Đào sửng sốt.
Âm thanh dõng dạc như vậy được lặp lại ít nhất mấy chục đến gần trăm lần, rõ ràng là người đàn ông kia bị chấn động đến mức ngơ ngác.
Kế tiếp, Tạ Lan liên tiếp phục vụ ông ta "phần ăn A chuyên dành cho tra nam ngoại tình", "phần ăn C khuyên ông sống lương thiện".
Đều là một vài chiêu ảo thuật "mang tính tàn phá" mà Tạ Đào không nhìn thấy.
Tuy cô không nhìn thấy những phần ăn đó ra sao, nhưng rõ ràng cảm giác được người đàn ông kia... Hình như càng ngày càng hoá khùng?
Sau đó Tạ Lan xé băng keo bịt miệng người đàn ông, đổ cả vò rượu trêи bàn vào miệng người đàn ông, lúc này xem như kha khá rồi, vỗ vỗ bụi không tồn tại trêи người mình rồi đi đến trước mặt Tạ Đào, cười với cô, "Em gái, anh Lan của em đói rồi."
"..."
Tạ Đào nhìn người đàn ông đang gục lên bàn quỷ khóc sói gào ở bên kia, nuốt nước bọt, hỏi, "Rốt cuộc anh... Đã làm gì?"
"Đừng lo, lát nữa anh còn phải chiếu một đoạn phim cho ông ta nữa, giúp ông ta tẩy mấy thứ đồ chơi tạp nham trong não đi, chỉnh lại tam quan một chút, sau đó quăng ông ta tới cục Cảnh sát... Chậc, thật ra thấy ông ta như vậy đấy, ở chỗ chúng ta cùng lắm là bị dọa mà thôi, nếu là phạm nhân giết người gì đó hoặc làm chuyện xấu nghiêm trọng hơn, anh phải đập cho mấy trận rồi mới quyết định phần ăn lớn sau." Tạ Lan nhẹ nhàng xoa tóc cô.
"... Còn có phạm nhân giết người tới đây sao?" Tạ Đào hỏi.
Tạ Lan gật đầu, "Chắc chắn rồi, người tới đây, loại nào cũng có."
"Được rồi em gái, anh đói rồi, hôm nay lão Hề không ở đây, anh không có cơm để ăn, em làm bữa cơm cho anh có được không?" Tạ Lan kéo tay áo cô.
Như một con sói cụp đuôi, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Sau cùng Tạ Đào vẫn không tránh khỏi vận mệnh phải làm bữa cơm thứ hai ở Tiểu Tửu Quán, rồi bị Tạ Lan cướp sạch thịt kho tàu một lần nữa.
Mà lúc này, Tạ Đào rốt cuộc hiểu Tiểu Tửu Quán kinh doanh cái gì.
Trêи đời này vốn không phân rõ người tốt và người xấu một cách tuyệt đối, đời người mà, tất nhiên sẽ phức tạp.
Mỗi người đều có mặt tốt cũng như mặt xấu của chính họ.
Chỉ phụ thuộc vào cách mỗi người tự nhận định như thế nào mà thôi.
Nếu một người làm chuyện xấu vượt qua sợi chỉ đạo đức màu hồng, vi phạm điểm giới hạn của sự lương thiện, mặc dù anh làm một trăm chuyện tốt cũng không có cách nào xóa đi chuyện xấu từng làm.
Mà làm chuyện xấu thì luôn phải trả giá.
Quyển sách Tạ Lan cầm trong tay mà Tạ Đào nhìn thấy vào ngày hôm nay là quyển sách ghi lại sinh mệnh của mỗi người từ lúc sinh ra, ai cũng có một quyển sách như thế.
Trong đó sẽ ghi lại tất cả cái tốt và xấu của từng người.
Màu đỏ tượng trưng cho hành thiện, màu trắng còn lại tượng trưng cho tội ác và khoản nợ.
Một người càng làm nhiều việc xấu thì bìa của quyển sách sinh mệnh của người đó sẽ dần biến từ màu đỏ thành màu trắng.
Mà giống như quyển sách sinh mệnh của người đàn ông lạ kia, nó có bìa đỏ trắng đan xen, đó đại diện cho tội ác và nợ ông ta gánh trêи lưng còn chưa tới mức sâu và nặng nhất.
Vận mệnh sẽ lặng lẽ khen thưởng việc thiện mỗi người làm, và cũng giống vậy, nó cũng sẽ trừng phạt việc ác mỗi người từng làm.
Nếu có duyên, quán rượu mời vào.
Tất cả thiện và ác đều nhận được kết quả đáp lại đáng có ở chỗ này.
Trêи đường về nhà, Tạ Lan vẫn đi cạnh cô, "Khỏi phải nói đó em gái, thịt kho tàu em làm cũng ngon đó."
"... Anh đi ra đi."
Lần này Tạ Đào chẳng có cơ hội ăn miếng thịt nào cả, cô tức giận trừng anh ấy.
"Em là con gái mà tự đi về nhà vào buổi tối không an toàn, anh Lan của em nghĩ cho em đấy." Tạ Lan chậc một tiếng.
Tạ Đào không muốn nói chuyện với anh chút nào, chỉ lo đi về phía trước.
Tạ Lan đưa cô đến cửa tiểu khu thì xoay người đi mất.
Lúc Tạ Đào nâng tầm mắt nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy đưa lưng về phía cô rồi đi về hướng đối diện, còn vẫy tay với cô, nói, "Em gái hẹn gặp lại nha, lần sau anh mời em uống nước thài lài tía ngọt ngào."
Nước thài lài tía?
Tạ Đào nhớ tới ly nước màu tím lần trước.
Khi hoàn hồn, cô thấy thân hình của thiếu niên đã biến mất trong làn sương mù chợt tới, mà camera theo dõi ở bên đường đồng thời chớp tắt vài lần bỏ lỡ tất cả hình ảnh xảy ra ban nãy.
Cô trở lại phòng thuê, tự rót một cốc nước lớn cho mình trước, uống vài hớp, sau đó ngồi trước bàn học.
Cô lấy di động mở WeChat, sau đó bấm vào trò chuyện bằng giọng nói trong giao diện trò chuyện với Vệ Uẩn.
"Vệ Uẩn em về rồi!"
Cô hưng phấn nói.
Mà lúc đó, Vệ Uẩn đang ở Chiêm Tinh Các trong cấm cung Đại Chu. Đối diện với gió đêm, nhìn ra xa là nơi tận cùng của dãy tường trong cung, màn đêm sâu thẳm được điểm xuyết bởi vài ngôi sao nằm rải rác.
Gió đêm thổi bay ống tay áo rộng của hắn, Đồng Bội phát ra độ ấm, la bàn hoàng đạo màu vàng kim bắt đầu lơ lửng, khi chuyển động phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của Tạ Đào.
Vệ Uẩn lập tức nắm Đồng Bội xoay người đi vào phòng.
Hai cánh cửa được đóng lại theo lực đẩy, nơi này chỉ có một mình hắn.
"Sao hôm nay trễ vậy?" Hắn vừa đi vào phòng vừa hỏi.
"... Đây lại là một chuyện bi thương."
Giọng nói rầu rĩ của Tạ Đào vang lên.
"Không hiểu sao hôm nay em lại tới Tiểu Tửu Quán kia..."
Cô hỏi anh, "Anh nhớ Tiểu Tửu Quán không? Trước đó em có nói với anh đó."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Tạ Đào nói với anh những gì cô nhìn thấy, nghe thấy ở Tiểu Tửu Quán vào ngày hôm nay.
Cô cũng không biết Vệ Uẩn có tin những lời cô nói hay không, dù sao thì nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin trêи đời này thật sự có những gì được gọi thần linh, phép thuật, thậm chí là nơi thần bí như Tiểu Tửu Quán.
Cô càng không biết Vệ Uẩn đang nói chuyện với cô vào giờ phút này, thật ra căn bản không phải người cùng một thời không với cô.
Mà Vệ Uẩn nghe xong những lời nàng nói thì hai hàng lông mày hơi hợp lại.
Dường như hắn nhớ trước đây nàng từng nói chuyện này với hắn, nàng bị cột mệnh cách không thuộc về nàng vào người, là ở Tiểu Tửu Quán kia, một nam tử trung niên gọi là "lão Hề" đã giải trừ thay nàng.
Mà lão Hề trong miệng nàng nói rốt cuộc là người nào?
Nếu nơi đó thật sự là nơi xem trọng duyên phận, vậy vì sao ông ta lại chủ động tìm Tạ Đào, cởi bỏ mệnh cách trói buộc trêи người nàng thay nàng?
Hay là nói, có lẽ ông ta... Biết chuyện gì đó, nhưng không muốn nói rõ với Tạ Đào.
Có một khoảnh khắc Vệ Uẩn cảm thấy dường như màn sương mù trước mắt đã để lộ ra một góc cạnh mơ hồ, nhưng bất kể như thế nào đi nữa hắn cũng không bắt được manh mối.
Hắn không ở thời không của nàng nên càng không có cách nào đi điều tra rõ cái gọi là quán rượu thần bí kia.
Chẳng lẽ, hắn chỉ có thể ngồi chờ chết như thế?
Vệ Uẩn rũ mắt, ánh mắt tối sầm.
Nếu mục đích của đối phương là hắn, vậy một lần không thành công hẳn sẽ lại đến mới đúng.
Hắn tuyệt đối không tin không tìm được chút sơ hở nào.
Dù sao thì trêи thế gian này, trước nay không tồn tại cái gọi là kín kẽ không để lộ sơ hở.
"Vệ Uẩn? Vệ Uẩn anh có nghe em nói không?"
Giọng nói của Tạ Đào kéo Vệ Uẩn ra khỏi mạch suy nghĩ, anh hoàn hồn đáp lại, "Sao vậy?"
"Em nói em phải làm bài tập..." Giọng nói của cô gái mềm mại, hình như cô đang ăn thứ gì đó.
Tạ Đào nói xong thì lấy một đống bài tập trong balo bên cạnh ra.
"Vệ Uẩn anh nói xem đám cổ nhân này viết thơ thì viết thơ đi, sao còn viết cái gì phú, cái gì ký, cái gì biểu chứ, còn viết dài như thế nữa... Hôm nay giáo viên nói phải học thuộc cả bài."
Cô bắt đầu nhỏ giọng than phiền, "thật sự quá khó khăn rồi..."
"Khó?" Hắn ngồi trước bàn, cách một lớp màng mỏng, hắn nhìn sắc đêm vô tận bên ngoài song cửa sổ được khắc hoa văn, sau đó bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ.
"Rõ ràng là ngốc, đừng viện cớ." Giọng điệu của hắn rất nhạt, dường như đang trần thuật một câu chuyện có thật mà trước giờ hắn luôn cho là như thế.
"..."
Tạ Đào bị nghẹn.
Cô nhớ tới chuyện ngay cả nội dung trong quyển sách dày như《 Tri Luận 》, tùy tiện tìm một chỗ anh cũng biết nó nằm ở trang thứ mấy, cô lập tức không nghĩ ra cách để phản bác.
"Nếu ngươi chịu chuyên tâm một chút, thì sẽ không cảm thấy đây là một việc khó." Vệ Uẩn gần như nói trúng tim đen của cô.
Mấy ngày vừa qua, hắn đã sớm biết tính tình nàng.
"À." Tạ Đào rũ đầu đáp.
Có thể nghe ra cảm xúc trong giọng nói nàng không mấy vui vẻ, Vệ Uẩn dừng một lúc, lại nói, "Viết chính tả rồi học thuộc, có thưởng."
"Là đồ ăn ngon hả?" Giọng nói của cô gái rõ ràng cao thêm vài phần.
"Xem biểu hiện của ngươi."
Câu trả lời của Vệ Uẩn mập mờ.
Hình như Tạ Đào bỗng nhiên có động lực, "Em biết rồi!"
"... Nhưng em phải làm xong bài tập khác trước đã." Giọng nói của cô lại hơi nhụt chí.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bằng giọng nói, Tạ Đào bắt đầu giải đề toán, nhưng vừa làm xong một đề, dường như như tới cái gì đó, bấm mở album trong di động tìm một tấm ảnh.
Đây là vào lúc phát tờ rơi chiều nay, người qua đường chụp một tấm ảnh cô ngồi trêи băng ghế dài, mặc bộ trang phục gấu Kumamon cồng kềnh, trong ảnh cô đã tháo cái đầu gấu xuống.
Lúc mở WeChat, cô bấm mở lựa chọn hình ảnh rồi chọn bức ảnh kia, ngón tay do dự ở một lúc, nhưng vẫn bấm vào gửi đi.
Cười ngốc một cái, đôi mắt cô cong lên.
Cô từng thấy bức chân dung của anh, nhưng hình như anh còn chưa thấy cô trông như thế nào thì phải?
Cô lại không biết, thật ra anh đã thấy dáng vẻ của cô từ sớm.
Mà khi Vệ Uẩn nhìn thấy dáng vẻ của cô gái được in trêи tờ giấy, ngón tay hắn cầm góc của bức ảnh kia rất lâu.
Cô nương trời sinh thanh tú làm động lòng người, đôi mắt hạnh cong lên, lấp lánh dập dềnh dưới ánh mặt trời rực rỡ, khi nàng cười sẽ để lộ mấy cái răng ngay ngắn trắng như tuyết, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
Vệ Uẩn híp mắt, dường như cảm xúc phập phồng trong giây lát, nhưng cũng gần như chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Ngón tay cầm một góc tấm ảnh bỗng nhiên nắm thật chặt.
Rõ ràng chỉ vì điều tra rõ bí mật sau lưng Đồng Bội và tất cả những quầng sáng thần bí, rõ ràng chỉ vì tóm được tên luôn núp trong bóng tối nhưng vẫn hao tổn tâm trí muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng vì sao, giờ phút này lòng hắn lại không bình tĩnh như vậy?
Rõ ràng người kéo nàng vào chuyện này rồi xem nàng như một quân cờ không phải là hắn, nhưng vì sao giờ phút này hắn nhìn bức tranh quá mức rõ ràng của nàng ngay trước mắt, lại bất thình lình cảm thấy có phải quyết định trước đó của chính hắn là sai hay không?
Đã bao lâu rồi, hắn chưa động lòng trắc ẩn như vậy?
Đây không phải một dấu hiệu tốt.
Vệ Uẩn nhận ra chuyện này theo bản năng.
Nhưng vì sao, dường như hắn... Cũng không mâu thuẫn như trong trí tưởng tượng?
Vệ Uẩn ngồi trước bàn, thất thần rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.