Chương 38: Chim Non Kết Giao
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
07/04/2020
Tầng hai căn bản là hoàn chỉnh. Nơi này có kết cấu tương đối
giống với những căn nhà của chúng tôi ở quê, trên lầu có một phòng khách bé, quanh đó là các phòng nhỏ. Chỉ có khác duy nhất là trong phòng ở
quê không có toilet trong phòng, cũng coi như là hợp thời.
Trên tầng có bốn phòng, ngay sát cầu thang là một phòng nhỏ, nhỏ xíu, có lẽ để làm phòng chứa đồ. Một căn phòng khá lớn, chắc phòng cho trẻ con. Phòng ngủ chính, không cần nghĩ nhiều, chính là căn phòng ngăn trước mặt, y như ở quên. Hơn nữa, phòng ngủ sẽ rất lớn. Tôi đẩy nhẹ cửa phòng ngủ chính, ánh trăng như trải một lớp sáng bạc từ cửa sổ lớn vào, giúp tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Căn phòng này chắc cũng phải ba mươi mét vuông {mèo: thực á, phòng ngủ 30m2 mà sao có thể coi là rất lớn nhỉ?!}, có truyện trên gác sách chấm cơm, nếu tính cả toilet chắc phải 40m2.
Căn phòng cũng trang trí theo tông đen trắng như dưới nhà, có lẽ do Tông Thịnh tự mình chọn lựa.
Trong phòng có một chiếc giường màu trắng lớn, tủ âm tường trắng, bàn trắng, ghế trắng. Màu sắc chủ đạo là màu trắng, có vài chi tiết màu đen điểm xuyết.
Tôi chậm rãi thở hắt ra, thật sự không có ai, hắn không có ở đây. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy điện thoại ra gọi dãy số kia, vẫn là tiếng báo máy đã tắt.
Hắn rốt cuộc đang ở đâu? Về quê? Không có khả năng, hắn cùng tôi giống nhau, không thích cái thôn kia, hắn cho dù ở bên ngoài ngủ khách sạn cũng sẽ không nghĩ trở về đó.
Tôi rời khỏi phòng, vừa muốn đóng cửa phòng lại, liền cảm thấy gió từ cửa sổ thổi vào. Nhà cửa đang trang hoàng thì đều sẽ để cửa sổ mở để thông khí. Nhưng lúc này đã trễ, nhìn trăng có lẽ nửa đêm về sáng hoặc là rạng sáng sẽ mưa.
Nơi này có đặc điểm khí hậu là thường tầm 3 4 giờ sáng trời sẽ mưa tời tầm 5 6 giờ thì tạnh. Nghĩ tới khả năng mưa tạt vào ướt, dù đây không phải là nhà tôi, nhưng tôi vẫn tốt bụng đi đóng cửa sổ cho hắn.
Ngay khi tôi đi về hướng cửa số thì thấy thoáng một cái chân ngay chỗ giường lớn.
Có người đang ở bên cạnh giường! Lòng tôi thấp thỏm bước vội qua.
Trên mặt đất có người đang nằm, cả người cuộn tròn, hóa ra là Tông Thịnh!
“Tông Thịnh!” Tôi nhỏ giọng hô, lập tức ngồi sụp xuống, kéo hắn lên.
Giường ở ngay bên cạnh mà sao hắn lại nằm dưới sàn? Hắn đã ở đây bao lâu rồi? trong lòng tôi một đống nghi vấn, nhưng hắn đang hôn mê, cơ bản là không thể trả lời tôi.
“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Mau tỉnh nào!” Tôi dùng hết sức mới đỡ hắn lên được. Cái người này, nhìn không béo mà sao lại nặng vậy?
Kéo, dùng sức kéo, vài phút sau, tôi mới đem hắn kéo lên giường được. Hiện tại hắn đang trong tình trạng này, cũng không thể kêu công nhân bên dưới tới hỗ trợ, ai biết sẽ ra sao? Vẫn nên đánh thức hắn trước.
Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi kê tay dưới mũi hắn, vẫn thở, nhưng hơi thở rất mong manh. Hắn bị thương ở đâu nhỉ?
Tôi đánh giá toàn thân hắn, không có một chút vết thương a, lôi kéo cổ áo hắn, vết thương cạnh xương quai xanh vẫn là như vậy cũng không có gì biến hóa, vậy tại sao người liền hôn mê bất tỉnh vậy?
Tôi lục lọi trên người hắn coi có tìm được cái gì hữu ích không. Hắn vẫn mặc chiếc quần với cả đống túi hộp, túi nào cũng có tiền, với cả đầy đồ. Tôi lôi ra xem, nào là la bàn, nào là chỉ đỏ, đồng tiền, giấy đỏ cuộn âm hương {Mèo: cây nhang đen đó mọi người, gọi là âm hương luôn nghen}, có túi thì có cả bùn, có đinh gỗ đào, có bút lông nhỏ và nhiều thứ tôi chẳng biết gọi là gì.
Tôi thấp giọng nói: “Cái gì đây hả trời? haizz, hay là đưa anh tới bệnh viện nhỉ?”
Hỏi xong những lời này, tôi giật mình sửng sốt. Sao có thể đưa hắn tới bệnh viện đây? Lần trước tự hắn làm hắn bị thương, qua hôm sau thì đã không còn dấu tích, nếu như đưa hắn đi bệnh viện, không khéo người ta đem hắn đi nghiên cứu mất!
Không đi bệnh viện, tôi phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi, hắn nói hắn khi hắn bị thương mới đến tìm tôi, khí của tôi có thể làm hắn khôi phục. Trước kia vẫn luôn cảm thấy, khi hắn tiến vào tôi trong mộng, tôi cảm giác được, và hắn cũng cảm giác được. Nếu như vậy, khi tôi ngủ ở quầy, bị hắn hút tới mức cả ngừoi vô lực sau đó bị Thẩm Kế Ân dùng âm hương châm vào đỉnh đầu lần đó, có phải hay không cũng ảnh hưởng đến hắn?
Tôi vội vàng ôm đầu của hắn, bới trên đỉnh đầu hắn, tìm kiếm. Quả nhiên! Ở trên đỉnh đầu hắn có hai vết nhang rất bé. Hắn không phải là bởi vì bị Thẩm Kế Ân châm mới hôn mê chứ!
Vậy hiện tại, tôi phải làm sao bây giờ? Tiếp tục cho hắn hút khí?
Trên tầng có bốn phòng, ngay sát cầu thang là một phòng nhỏ, nhỏ xíu, có lẽ để làm phòng chứa đồ. Một căn phòng khá lớn, chắc phòng cho trẻ con. Phòng ngủ chính, không cần nghĩ nhiều, chính là căn phòng ngăn trước mặt, y như ở quên. Hơn nữa, phòng ngủ sẽ rất lớn. Tôi đẩy nhẹ cửa phòng ngủ chính, ánh trăng như trải một lớp sáng bạc từ cửa sổ lớn vào, giúp tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Căn phòng này chắc cũng phải ba mươi mét vuông {mèo: thực á, phòng ngủ 30m2 mà sao có thể coi là rất lớn nhỉ?!}, có truyện trên gác sách chấm cơm, nếu tính cả toilet chắc phải 40m2.
Căn phòng cũng trang trí theo tông đen trắng như dưới nhà, có lẽ do Tông Thịnh tự mình chọn lựa.
Trong phòng có một chiếc giường màu trắng lớn, tủ âm tường trắng, bàn trắng, ghế trắng. Màu sắc chủ đạo là màu trắng, có vài chi tiết màu đen điểm xuyết.
Tôi chậm rãi thở hắt ra, thật sự không có ai, hắn không có ở đây. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy điện thoại ra gọi dãy số kia, vẫn là tiếng báo máy đã tắt.
Hắn rốt cuộc đang ở đâu? Về quê? Không có khả năng, hắn cùng tôi giống nhau, không thích cái thôn kia, hắn cho dù ở bên ngoài ngủ khách sạn cũng sẽ không nghĩ trở về đó.
Tôi rời khỏi phòng, vừa muốn đóng cửa phòng lại, liền cảm thấy gió từ cửa sổ thổi vào. Nhà cửa đang trang hoàng thì đều sẽ để cửa sổ mở để thông khí. Nhưng lúc này đã trễ, nhìn trăng có lẽ nửa đêm về sáng hoặc là rạng sáng sẽ mưa.
Nơi này có đặc điểm khí hậu là thường tầm 3 4 giờ sáng trời sẽ mưa tời tầm 5 6 giờ thì tạnh. Nghĩ tới khả năng mưa tạt vào ướt, dù đây không phải là nhà tôi, nhưng tôi vẫn tốt bụng đi đóng cửa sổ cho hắn.
Ngay khi tôi đi về hướng cửa số thì thấy thoáng một cái chân ngay chỗ giường lớn.
Có người đang ở bên cạnh giường! Lòng tôi thấp thỏm bước vội qua.
Trên mặt đất có người đang nằm, cả người cuộn tròn, hóa ra là Tông Thịnh!
“Tông Thịnh!” Tôi nhỏ giọng hô, lập tức ngồi sụp xuống, kéo hắn lên.
Giường ở ngay bên cạnh mà sao hắn lại nằm dưới sàn? Hắn đã ở đây bao lâu rồi? trong lòng tôi một đống nghi vấn, nhưng hắn đang hôn mê, cơ bản là không thể trả lời tôi.
“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Mau tỉnh nào!” Tôi dùng hết sức mới đỡ hắn lên được. Cái người này, nhìn không béo mà sao lại nặng vậy?
Kéo, dùng sức kéo, vài phút sau, tôi mới đem hắn kéo lên giường được. Hiện tại hắn đang trong tình trạng này, cũng không thể kêu công nhân bên dưới tới hỗ trợ, ai biết sẽ ra sao? Vẫn nên đánh thức hắn trước.
Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi kê tay dưới mũi hắn, vẫn thở, nhưng hơi thở rất mong manh. Hắn bị thương ở đâu nhỉ?
Tôi đánh giá toàn thân hắn, không có một chút vết thương a, lôi kéo cổ áo hắn, vết thương cạnh xương quai xanh vẫn là như vậy cũng không có gì biến hóa, vậy tại sao người liền hôn mê bất tỉnh vậy?
Tôi lục lọi trên người hắn coi có tìm được cái gì hữu ích không. Hắn vẫn mặc chiếc quần với cả đống túi hộp, túi nào cũng có tiền, với cả đầy đồ. Tôi lôi ra xem, nào là la bàn, nào là chỉ đỏ, đồng tiền, giấy đỏ cuộn âm hương {Mèo: cây nhang đen đó mọi người, gọi là âm hương luôn nghen}, có túi thì có cả bùn, có đinh gỗ đào, có bút lông nhỏ và nhiều thứ tôi chẳng biết gọi là gì.
Tôi thấp giọng nói: “Cái gì đây hả trời? haizz, hay là đưa anh tới bệnh viện nhỉ?”
Hỏi xong những lời này, tôi giật mình sửng sốt. Sao có thể đưa hắn tới bệnh viện đây? Lần trước tự hắn làm hắn bị thương, qua hôm sau thì đã không còn dấu tích, nếu như đưa hắn đi bệnh viện, không khéo người ta đem hắn đi nghiên cứu mất!
Không đi bệnh viện, tôi phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi, hắn nói hắn khi hắn bị thương mới đến tìm tôi, khí của tôi có thể làm hắn khôi phục. Trước kia vẫn luôn cảm thấy, khi hắn tiến vào tôi trong mộng, tôi cảm giác được, và hắn cũng cảm giác được. Nếu như vậy, khi tôi ngủ ở quầy, bị hắn hút tới mức cả ngừoi vô lực sau đó bị Thẩm Kế Ân dùng âm hương châm vào đỉnh đầu lần đó, có phải hay không cũng ảnh hưởng đến hắn?
Tôi vội vàng ôm đầu của hắn, bới trên đỉnh đầu hắn, tìm kiếm. Quả nhiên! Ở trên đỉnh đầu hắn có hai vết nhang rất bé. Hắn không phải là bởi vì bị Thẩm Kế Ân châm mới hôn mê chứ!
Vậy hiện tại, tôi phải làm sao bây giờ? Tiếp tục cho hắn hút khí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.