Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 156: Chung Lão Tiên Sinh

Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu

11/05/2020

Tôi có thể nhận thấy thật rõ ràng, anh đang nhìn tôi, mặt xị ra. Anh không mở cửa mà cầm chìa khóa trong tay, cứ đổi từ tay này sang tay kia, dường như muốn tôi tiếp tục nói.

“ Khi bên em, anh không nói về bất cứ ai khác, cũng không nói đùa hay đánh cược gì cả. Ở cùng với em, anh cảm thấy thật sự nặng nề, anh có cảm thấy như vậy không?”

Tông Thịnh quay người mở cửa, nói:

“Em suy nghĩ nhiều quá.!.”

Vào nhà chúng tôi không nói thêm gì nữa.

Trong lòng tôi vô cùng nặng nề, không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ như thế nào. Tôi liệu có còn cần phải giải thích gì với Lan Lan nữa không.

Tôi ôm quần áo đi tắm. Trong lòng có tâm sự, vừa tắm vừa bực bội, cứ thế mà hết nửa tiếng đồng hồ.

Khi tôi đi từ trong phòng tắm ra, anh đã đang ngồi bên cửa sổ, tay phải thì cầm điện thoại đang nghe, rồi nói: “thật nhàm chán, chẳng có gì thì đáng nói.”

Anh cúp máy nhìn về phía tôi. Tôi cũng để Ý rằng tay trái của anh đang cầm điện thoại của tôi.

Thấy tôi nhìn thì anh giải thích:

“Không có gì xe hiện tại đang lái là của chú trong nhà, ông ta đã cho em họ chạy. Nó nói với bạn gái rằng xe đó của nó, giờ anh lái về bị bạn gái nó thấy nên hỏi. Thằng ngốc đó tự mình ngu si lại dám gọi tới đây trách anh. Để coi làn sau về anh có chỉnh chết nó không!”



Tôi bĩu môi, đi ra chỗ cửa sổ:

“ giờ thì anh biết là bao năm qua em khổ thế nào rồi đó. Nhà anh thật là lắm thân thích, hơn nữa thôn đều là người nhà, mỗi lần giao tiếp em đều đầy một bụng ủy khuất!”

“Ngày mai đi, lấy xe trở lại rồi đem xe này để ở cửa khách sạn Sa Ân, kêu em họ tới lấy. Thật bực bội! Nhà bọn họ cũng không phải không có tiền mua xe, mà một hai cứ phải lấy xe của nhà anh, có lẽ vì ông không cho tiền bọn họ chăng?! Hừ!”

Tôi ở trong thôn học đến hết lớp sáu thì đi ra ngoài học, nghỉ hè nghỉ đông mới trở về Vậy mà tôi con thật sự không chịu nổi đám người đó huống hồ gì anh, tới mừoi mấy năm mới quay lại nhà!

Anh cầm điện thoại của tôi nhìn nhìn, rồi đem điện thoại nên trả lại. Tự mình đi tắm.

Tôi đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại, không biết vì sao anh lại lấy điện thoại của mình. Bất quá vừa rồi, những lời oán giận gì đó của anh nói với tôi cũng thực bình thường, thực sự bình thường.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ không nói thêm gì với tôi đâu. Phải chăng vì những lời tôi nói bạn hãy ở cửa khiến cho anh thay đổi? Tôi nở nụ cười, thật không thể tin được rằng anh lại để tâm đến lời tôi nói.

Đêm đó Tông Thịnh mang theo những cảm xúc đó mà làm tôi. Cũng may mắn là căn nhà này là một biệt thự nhỏ biệt lập. Tuy rằng hình thức giống như căn nhà ở nông thôn, nhưng là biệt thự nhỏ ở thành phố lớn. Khoảng cách giữa các căn nhà đều rất lớn, nếu không thì hắn cũng không thể cuồng tới mức một hai phải làm trước cửa sổ, rồi kéo hết rèm ra mà làm dưới ánh trăng sáng vằng vặc.

Cửa sổ không lớn, mà cả thân hình to lớn của anh lấp kín, nếu không phải là nhà do người nhà họ xây để ở thì tôi thật sự lo lắng thép có chịu nổi trọng lượng của cả hai chúng tôi không!

Tôi thì lo lắng hãi hùng, còn anh thì thật sự đầy hứng thú. Thở dồn dập, những nụ hôn mang theo máu... dường như máu tưoi càng làm anh thêm hưng phấn.

Cả đêm lăn lộn khiến cho ngày hôm sau, cả quá trình lái xe tới Sa Ân, rồi đi sang chỗ Ngưu Lực Phàm lấy xe, tôi chỉ ngủ vùi trên xe, không quan tâm gì cả, không để ý bất cứ thứ gì.

Thật ra tôi cũng không hiểu nổi, người ra sức là anh, người điên cuồng cũng là anh, ngủ không được bao nhiêu như nhau vậy mà sao tinh thần anh vẫn tốt vậy?!



Lúc tôi bị đánh thức thì ngoài cửa sổ xe là một khu nhà liền kề hai tầng vàng nhạt rất đẹp. Xe dừng ở ngay sân bóng rồ, ở đó đã đậu một dãy xe, khoảng hơn mười chiếc. Cạnh bên là một sân khấu kiểu vùng quê. Ở nông thoin thường xây sân khấu cạnh sân bóng như vậy, có thôn còn có cả bể bơi. Ở đay cũng vậy, có vài đứa trẻ đang bơi, vài ngừoi đang trông bọn nhỏ.

Sau sân khấu, trên tường có dòng chứ màu vàng “Phong Cùng Tân Thôn”

Tôi vặn người, nhìn quanh.

Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm đều dùng di động chụp ảnh hơn mừoi xe kia, xem qua thì là chụp bảng số xe. Hai người chụp xong thì cũng vừa lúc tôi xuống xe xong xuôi.

“Thôn mới này xây dựng thật không tồi.” Ngưu Lực Phàm nói.

“Ừ, khá hơn thôn chúng tôi nhiều!”

Ở quê tôi, thôn cũ và thôn mới tồn tại song song. Thôn cũ thì không cho phá đi, nhà mới thì cứ xây lên, thích kiểu gì xây kiểu đó.

Ở đây, người ta hai hộ ghép thành một căn nhà to, một bên trái một bên phải, nhà vô cùng chỉnh tề. Kiểu dáng, màu sắc đều giống hệt nhau. Khu vực còn có đường xi măng, thùng rác, nhìn rất thoải mái.

Tông Thịnh hôm nay mặc quần túi hộp, quần thật nhiều túi để mang theo đồ vật.

“Đi, đi tìm lão tiên sinh xử lý hôm nay ở đây nào!”

Anh dẫn đường, đi ở phía trước, căn bản là không cần hỏi đường, chỉ cần đi theo tới chỗ nào đông người tụ tập. Đối với việc này toàn bộ thôn xem là đại sự, trên cơ bản trong thôn mọi người đều đi xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook