Chương 29: Chương 21.2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
05/04/2020
Tông Thịnh đột nhiên cười với tôi:
“Cô muốn biết làm sao cho nó nhanh lành không?! Dùng khí của cô làm
thuốc, cô chính là vỏ đao! Tông Ưu Tuyền, nhìn kỹ cô rất xinh đẹp đó!”EQ của tôi không phải là 0, nụ cười đó của hắn tôi đương nhiên hiểu!
Tôi vội lùi lại, tranh khỏi tw thế ái muội này. “Anh, anh đừng làm bậy!”
“Vậy cô còn chưa đi?!”
Tôi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vội chạy ra ngoài.
Người này bị sao vậy ta đang tốt lành tự nhiên trở mặt. Còn nhanh hơn cả trở bánh tráng.
Tôi thở phì phì đứng ở trước thang máy bấm liên tục vào phím gọi thang, trong lòng mắng Tông Thịnh 108 lần.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Nữ nhân kia ở nơi nào? Nữ nhân kia ở nơi nào?”
Tim tôi như rụng xuống. Sao trùng hợp vậy?!
Sao lại gặp rồi, giờ mới 6 giờ mà?!
Tôi không dám quay đầu lại, răng va lập cập vào nhau.
Tôi chỉ có thể cảm giác được giọng nói này là đến tìm tôi, người đàn ông mặt như tro tàn kia hẳn đang đứng ngay sau lưng tôi.
Làm sao bây giờ?
Tôi phải làm sao bây giờ? Có thể đi thang máy không? Giờ chạy về phòng Tông Thịnh còn kịp không?!
Ngay lúc tôi khẩn trương và sợ hãi nhất bất ngờ gọi tên Tông Thịnh.
Tuy rằng giọng tôi mếu máo sắp khóc, và thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng tôi lại bị ngạc nhiên về mình. Sao ngay lúc này lại nhớ tới hắn?!
Cái mặt kinh tởm phía sau rì rầm bên tai tôi: “Chà thơm quá, nữ nhân kia ta tìm không thấy, vậy tìm ngươi thôi!”
Ngay lúc này thang máy mở ra, tôi thấy con quỷ mắt cá chêt trong thang máy nói: “Đừng động vào cô ta, ngừoi đàn ông của cô ta rất lợi hại, cho dù ngon cỡ nào cũng không tới phiên chúng ta nếm thử, ngươi đừng có liên luỵ tới ta.”
“Tông Thịnh!” Lúc này đây tôi không còn thì thào mà hét to, thật không ngờ tôi còn sức la to thế.
“Hắn nói không sai, ngươi tốt nhất đừng động vào cô ta.” Giọng Tông Thịnh vang lên từ phía sau thật sự là âm thanh tuyệt diệu nhất! Tôi quay đầu lại chạy về phía hắn, không màng tới cái gì nữa.
Tôi thấy hắn nhíu mày một chút nhưng vẫn vươn tay kéo tôi ra sau lưng. Trong tay hắn là cây đinh tỗ đào, là cây từng dùng với con quỷ trong thang máy lúc trước.
Con quỷ mặt như đống tro tàn kia hung hăng trừng mắt với Tông Thịnh: “Một con quỷ thơm ngon như vậy sao chỉ có ngưoi hưởng?! Lúc ta chết ở dưới vẫn còn cương cứng, phải bắt nó giúp ta phát tiết!”Tông Thịnh sắc mặt trầm xuống, kéo tôi luo lại sau vài bước, chính là lùi vào căn phòng chỗ gã kia chết.
Cả tầng 16 khách đã trả phòng hết, chỉ còn lại phòng hắn ở mà thôi.
Tông Thịnh đứng vẽ ngoằn ngoèo gì đó vào không khí ngay chỗ cửa phòng niêm phong, tôi đoán là vẽ bùa. Vẽ xong, hắn quay về phía con quỷ kia: “Muốn hồn bay phách tán không?!”
Không chờ gã trả lời, Tông Thịnh đã kéo tôi về phòng.
Tôi sợ đến nói không nên lời, chỉ có thể Đứng đó nhìn hắn.
Hắn deu lại phía cửa sổ, rót nước và nói: “Những kẻ mới chết vài ngày đều sẽ quay lại nơi mình chết. Thứ nhất là xác nhận được chính mình đã chết, thứ hai là nơi chết sẽ giúp nó ngưng tụ âm khí khiến nó cường đại hơn. Tôi phong ấn chỗ đó lại sẽ khiến nó không quay về được. Lúc này khẳng định nó sẽ hối hận tới chết thêm lần nữa. Uống nước đi.”
Hắn đưa ch tôi một cái ly giấy dùng 1 lần, bên trong rót hơn nửa ly nước ấm.
Tôi vừa đinhj nhận lấy thì thấy hắn chau may, nửa ly nước kia hắn hất đổ.
Tôi còn đang nghi hoặc nhìn hắn thì thấy hắn
chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ở khách sạn trần nhà là một sắc trắng tinh mà lúc này trên trần xuất hiện một dấu tay máu, thậm chí dấu tay còn đang nhỏ máu. Nhìn kỹ thì hình như ly nước kia đã bị máu nhỏ vào.
Tôi chậm rãi thu mắt, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Tông Thịnh không nói lời nào mà bắt đầu thu thập đồ đạc, cầm lấy ba lô, nắm tay tôi kéo ra ngoài.
Vào thang máy. Có hắn, quỷ ảnh này nọ không dám xuất hiện.Trong thang, hắn nói với tôi: “Cô thấy dấu tay đó không?!”
“Có”
“Là người làm, không cần sợ!”
“nhưng mà, chúng ta... không thể nào, trần nhà cao vậy, chưa kể chúng ta rời đi chưa tới hai phút, còn có camera khắp nơi, ai làm được chứ?!”
“ tôi nói cô nghe, việc này do con người làm thì tức là như vậy. Tôi sẽ rời đi mấy ngày, không cần nói cho bà tôi nghe, vài ngày nữa tôi sẽ quay trở lại. Còn nữa, không được phép tiếp cận Thẩm Kế Ân. Việc thực tập này có làm hay không cũng được vậy, nhà chúng tôi không thiếu cơm cho cô ăn.”
Thang máy tới lầu một, dưới này đèn đuốc sáng trưng, có một đoàn khách đang làm thủ tục, đông người, tôi cũng bớt sợ, bèn quay sang hắn nói: “Tôi cũng chẳng cần nhà các người nuôi tôi, tôi dùng tiền của nhà anh đi học thì coi như là mượn đi. Nói đi cũng nói lại, bao năm qua anh đã làm gì cho nhà anh chưa? Cho dù nhà anh có tiền thì cũng là của nhà anh, không phải do anh cố gắng mà có!”
Tông Thịnh vốn đã bước đi lại quay lại nhìn tôi qua kính râm: “cho dù không có ông bà tôi, tôi vẫn dư sức nuôi cô!”
Nói xong hắn bỏ đi.
Tôi nhìn xe hắn xa dần, đang tính quay đi thì thấy Thẩm Kế Ân đã đứng sau lưng từ bao giờ.
Trong lòng tôi run rẩy nhớ tới Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.
Tôi vội lui về phó sau, gượng cười nói:
“Lão bản, he he, tôi tan tầm, giờ về Ktx đây.”
Thẩm Kế Ân tiến lên một bước, kề sát vào tôi, hạ giọng nói: “cuối cùng hắn đã đi. Em đừng để hắn lại gần mình, hắn là quỷ đó, biết không?”
Tôi trợn nhìn Thẩm Kế Ân, hắn nói là có ý tứ gì? Tông Thịnh là quỷ thai, nhưng tôi biết hắn là người sống, quỷ thai cũng laf người!
Nhưng mà, Thẩm Kế Ân nói, Tông Thịnh đã chết!
Đôi mắt của Tông Thịnh đôi mắt kia không phải là mắt của ngừoi sống
Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.
Bọn họ hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Có người đang nói dối!
Tôi vội lùi lại, tranh khỏi tw thế ái muội này. “Anh, anh đừng làm bậy!”
“Vậy cô còn chưa đi?!”
Tôi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vội chạy ra ngoài.
Người này bị sao vậy ta đang tốt lành tự nhiên trở mặt. Còn nhanh hơn cả trở bánh tráng.
Tôi thở phì phì đứng ở trước thang máy bấm liên tục vào phím gọi thang, trong lòng mắng Tông Thịnh 108 lần.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Nữ nhân kia ở nơi nào? Nữ nhân kia ở nơi nào?”
Tim tôi như rụng xuống. Sao trùng hợp vậy?!
Sao lại gặp rồi, giờ mới 6 giờ mà?!
Tôi không dám quay đầu lại, răng va lập cập vào nhau.
Tôi chỉ có thể cảm giác được giọng nói này là đến tìm tôi, người đàn ông mặt như tro tàn kia hẳn đang đứng ngay sau lưng tôi.
Làm sao bây giờ?
Tôi phải làm sao bây giờ? Có thể đi thang máy không? Giờ chạy về phòng Tông Thịnh còn kịp không?!
Ngay lúc tôi khẩn trương và sợ hãi nhất bất ngờ gọi tên Tông Thịnh.
Tuy rằng giọng tôi mếu máo sắp khóc, và thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng tôi lại bị ngạc nhiên về mình. Sao ngay lúc này lại nhớ tới hắn?!
Cái mặt kinh tởm phía sau rì rầm bên tai tôi: “Chà thơm quá, nữ nhân kia ta tìm không thấy, vậy tìm ngươi thôi!”
Ngay lúc này thang máy mở ra, tôi thấy con quỷ mắt cá chêt trong thang máy nói: “Đừng động vào cô ta, ngừoi đàn ông của cô ta rất lợi hại, cho dù ngon cỡ nào cũng không tới phiên chúng ta nếm thử, ngươi đừng có liên luỵ tới ta.”
“Tông Thịnh!” Lúc này đây tôi không còn thì thào mà hét to, thật không ngờ tôi còn sức la to thế.
“Hắn nói không sai, ngươi tốt nhất đừng động vào cô ta.” Giọng Tông Thịnh vang lên từ phía sau thật sự là âm thanh tuyệt diệu nhất! Tôi quay đầu lại chạy về phía hắn, không màng tới cái gì nữa.
Tôi thấy hắn nhíu mày một chút nhưng vẫn vươn tay kéo tôi ra sau lưng. Trong tay hắn là cây đinh tỗ đào, là cây từng dùng với con quỷ trong thang máy lúc trước.
Con quỷ mặt như đống tro tàn kia hung hăng trừng mắt với Tông Thịnh: “Một con quỷ thơm ngon như vậy sao chỉ có ngưoi hưởng?! Lúc ta chết ở dưới vẫn còn cương cứng, phải bắt nó giúp ta phát tiết!”Tông Thịnh sắc mặt trầm xuống, kéo tôi luo lại sau vài bước, chính là lùi vào căn phòng chỗ gã kia chết.
Cả tầng 16 khách đã trả phòng hết, chỉ còn lại phòng hắn ở mà thôi.
Tông Thịnh đứng vẽ ngoằn ngoèo gì đó vào không khí ngay chỗ cửa phòng niêm phong, tôi đoán là vẽ bùa. Vẽ xong, hắn quay về phía con quỷ kia: “Muốn hồn bay phách tán không?!”
Không chờ gã trả lời, Tông Thịnh đã kéo tôi về phòng.
Tôi sợ đến nói không nên lời, chỉ có thể Đứng đó nhìn hắn.
Hắn deu lại phía cửa sổ, rót nước và nói: “Những kẻ mới chết vài ngày đều sẽ quay lại nơi mình chết. Thứ nhất là xác nhận được chính mình đã chết, thứ hai là nơi chết sẽ giúp nó ngưng tụ âm khí khiến nó cường đại hơn. Tôi phong ấn chỗ đó lại sẽ khiến nó không quay về được. Lúc này khẳng định nó sẽ hối hận tới chết thêm lần nữa. Uống nước đi.”
Hắn đưa ch tôi một cái ly giấy dùng 1 lần, bên trong rót hơn nửa ly nước ấm.
Tôi vừa đinhj nhận lấy thì thấy hắn chau may, nửa ly nước kia hắn hất đổ.
Tôi còn đang nghi hoặc nhìn hắn thì thấy hắn
chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ở khách sạn trần nhà là một sắc trắng tinh mà lúc này trên trần xuất hiện một dấu tay máu, thậm chí dấu tay còn đang nhỏ máu. Nhìn kỹ thì hình như ly nước kia đã bị máu nhỏ vào.
Tôi chậm rãi thu mắt, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Tông Thịnh không nói lời nào mà bắt đầu thu thập đồ đạc, cầm lấy ba lô, nắm tay tôi kéo ra ngoài.
Vào thang máy. Có hắn, quỷ ảnh này nọ không dám xuất hiện.Trong thang, hắn nói với tôi: “Cô thấy dấu tay đó không?!”
“Có”
“Là người làm, không cần sợ!”
“nhưng mà, chúng ta... không thể nào, trần nhà cao vậy, chưa kể chúng ta rời đi chưa tới hai phút, còn có camera khắp nơi, ai làm được chứ?!”
“ tôi nói cô nghe, việc này do con người làm thì tức là như vậy. Tôi sẽ rời đi mấy ngày, không cần nói cho bà tôi nghe, vài ngày nữa tôi sẽ quay trở lại. Còn nữa, không được phép tiếp cận Thẩm Kế Ân. Việc thực tập này có làm hay không cũng được vậy, nhà chúng tôi không thiếu cơm cho cô ăn.”
Thang máy tới lầu một, dưới này đèn đuốc sáng trưng, có một đoàn khách đang làm thủ tục, đông người, tôi cũng bớt sợ, bèn quay sang hắn nói: “Tôi cũng chẳng cần nhà các người nuôi tôi, tôi dùng tiền của nhà anh đi học thì coi như là mượn đi. Nói đi cũng nói lại, bao năm qua anh đã làm gì cho nhà anh chưa? Cho dù nhà anh có tiền thì cũng là của nhà anh, không phải do anh cố gắng mà có!”
Tông Thịnh vốn đã bước đi lại quay lại nhìn tôi qua kính râm: “cho dù không có ông bà tôi, tôi vẫn dư sức nuôi cô!”
Nói xong hắn bỏ đi.
Tôi nhìn xe hắn xa dần, đang tính quay đi thì thấy Thẩm Kế Ân đã đứng sau lưng từ bao giờ.
Trong lòng tôi run rẩy nhớ tới Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.
Tôi vội lui về phó sau, gượng cười nói:
“Lão bản, he he, tôi tan tầm, giờ về Ktx đây.”
Thẩm Kế Ân tiến lên một bước, kề sát vào tôi, hạ giọng nói: “cuối cùng hắn đã đi. Em đừng để hắn lại gần mình, hắn là quỷ đó, biết không?”
Tôi trợn nhìn Thẩm Kế Ân, hắn nói là có ý tứ gì? Tông Thịnh là quỷ thai, nhưng tôi biết hắn là người sống, quỷ thai cũng laf người!
Nhưng mà, Thẩm Kế Ân nói, Tông Thịnh đã chết!
Đôi mắt của Tông Thịnh đôi mắt kia không phải là mắt của ngừoi sống
Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.
Bọn họ hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Có người đang nói dối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.