Chương 497: Chương 255-3
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
10/10/2020
Ba tôi còn chưa nói xong mẹ tôi đã gào lên: “Vậy đổi luôn từ giờ đi! Tiền thầu ao hồ còn không phải dùng Ưu Tuyền đổi lấy sao?”
Hai người bọn họ lại cãi nhau.
Cũng vì đã về tới thôn nên mẹ cũng không kéo tôi nữa. Tôi liền không để ý tới bọn họ, đi thẳng về nhà. Hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Mệt tới mức tôi như nhũn cả người ra không còn chút sức lực. Tôi chẳng còn sức mà nghe họ cãi vã, vừa đi vừa xoa má bị tát ban nãy. Hơn nữa, tôi thấy sao nóng quá, mặt cũng nóng. Tự mình sờ trán, quả nhiên tôi sốt rồi. Hôm nay lúc ra mồ hôi lạnh tôi đã có cảm giác nhưng không nghĩ tới mình thực sự sốt rồi.
“Ba mẹ, hai người đừng cãi nữa được không?” tôi thều thào nói.
Về tới trước cửa nhà tôi mới phát hiện túi vẫn còn ở văn phòng chưa lấy. Trên người tôi mặc đồng phục, túi đồng phục bé nên cũng chỉ đủ để nhét điện thoại mà thôi. Mà giờ thì điện thoại trong tay ba, tôi cũng chẳng có chìa khóa để mở cửa.
Tôi nhũn cả người ngồi sụp xuống bậc thềm. Nhà mới xây lại, bậc thềm thấp, không như trước kia, ngồi xuống thấy lạnh băng. Cảm giác lạnh băng xuyên qua quần áo truyền vào người cảm thấy càng thêm lạnh.
“Ba, mẹ!” Tôi gọi. Dù cho nhà tôi hôm nay có chút loạn, dù cho ban nãy tôi có nói hỗn. Nhưng tôi biết bọn họ sẽ không thật sự tức giận tôi. Nếu ba mẹ biết tôi sốt thì sẽ sang hỏi han ngay. Nhưng mà bọn họ còn đang ở kia cãi nhau. Ba tôi trước giờ trước mặt người ngoài thì nhu nhược, nhưng luôn tỏ oai phong trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không người, hai người có thể cãi nhau hàng tiếng đồng hồ.
Có ánh sáng đèn pin quét tới, giọng bá tôi truyền tới: “Ưu Tuyền, là con sao? Ưu Tuyền?”
“Dạ, là con.”
“Giọng con sao vậy?” Bác đi tới, đèn pin chiếu tới tôi, rồi lại hướng về phía ba mẹ tôi còn đang cãi nhau. Sau đó, mọi việc có chút loạn.
Mẹ đưa tôi về nhà kiểm tra thì thấy sốt 39.5 độn. Bác tôi lấy xe chở tôi lên trạm xá, làm thủ tục nhập viện. Đến nửa đêm về sáng thì tôi trên cơ bản chính là mơ mơ màng màng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển.
Đáng giận nhất là khi y tá dùng cồn lau người cho tôi thì lại thấy những dấu vết mà Tông Thịnh lưu lại trên người tôi. Dưới mắt mẹ tôi thì đó không phải là dấu hôn, mà là dấu vết bị ngược đãi. Càng nói càng sai. Trong lúc mơ màng tôi nghe mẹ khóc lóc với ba, nói tôi mệnh khổ này nọ.
Đầu tôi đau muốn nứt ra, muốn nói bà đừng nói nữa để tôi ngủ một chút, nhưng tôi chẳng còn sức để nói, hơi thở nóng rực. Cứ thế, mơ màng tới tận lúc tôi tỉnh lại đã là tối hôm sau. Theo thói quen, tôi đưa tay quờ quạng đầu giường để tìm điện thoại xem giờ thì mới nhớ ra đây là bệnh viện, và không có điện thoại.
Tôi mở mắt ra thấy bác gái. Bác thấy tôi tỉnh thì chạy lại đỡ tôi, nói bà cũng mới đến. Mẹ tôi mặt xanh lét, nhìn như sắp xỉu rồi nên bác nói mẹ tôi về trước, để bác ở lại trông tôi. Sau khi chỉnh đốn xong, tôi ngồi trên giường ăn cháo nhẹ bác mang tới, nói nhỏ: “Bác, cho con mượn điện thoại bác một chút.” Giọng tôi đã khản đặc, tôi nghe còn thấy lạ lẫm.
Bác nghe thấy thì cảnh giác nhìn tôi rồi nói: “Ưu Tuyền à, chuyện nhà Tông Thịnh con đừng nghĩ tới nữa. Lão Bắc đã nói vậy rồi, coi như đây cũng là một cơ hội. Con còn trẻ, về sau lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi đi làm. Sau này gả tới Bắc Kinh Thượng Hải gì đó, không phải tốt hơn sao, sao cứ phải theo người trong thôn?”
“Bác, con chỉ cần gọi cho anh ấy, báo cho anh ấy biết con ở đây là được rồi.”
“Không cần, ba mẹ con đã nói với bà Tông Thịnh rồi, để bà ấy nói với nó là được rồi. Ưu Tuyền, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày tháng còn dài mà. Con phải còn sống mới có thể hiếu kính cha mẹ.”
Tôi cố nuốt cháo trắng, có vẻ bác cũng đã được mẹ tôi báo trước là không được giúp tôi rồi. Đã một ngày một đêm rồi, Tông Thịnh không liên lạc được với tôi sẽ nghĩ thế nào?
Sáng nay anh còn phải làm pháp sự đó, tôi không tới không biết có ảnh hưởng gì anh không?
Tôi hồi hận quá, lẽ ra tối qua nên đi cùng với bọn họ, nếu tôi không về sớm thì sẽ không gặp ba mẹ, cho dù đi cùng Tông Thịnh gặp ba mẹ thì cũng đã trễ, không còn xe để về thôn.
Chính là hiện tại đã là thế này rồi, tôi biết phải làm sao?
Hai người bọn họ lại cãi nhau.
Cũng vì đã về tới thôn nên mẹ cũng không kéo tôi nữa. Tôi liền không để ý tới bọn họ, đi thẳng về nhà. Hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Mệt tới mức tôi như nhũn cả người ra không còn chút sức lực. Tôi chẳng còn sức mà nghe họ cãi vã, vừa đi vừa xoa má bị tát ban nãy. Hơn nữa, tôi thấy sao nóng quá, mặt cũng nóng. Tự mình sờ trán, quả nhiên tôi sốt rồi. Hôm nay lúc ra mồ hôi lạnh tôi đã có cảm giác nhưng không nghĩ tới mình thực sự sốt rồi.
“Ba mẹ, hai người đừng cãi nữa được không?” tôi thều thào nói.
Về tới trước cửa nhà tôi mới phát hiện túi vẫn còn ở văn phòng chưa lấy. Trên người tôi mặc đồng phục, túi đồng phục bé nên cũng chỉ đủ để nhét điện thoại mà thôi. Mà giờ thì điện thoại trong tay ba, tôi cũng chẳng có chìa khóa để mở cửa.
Tôi nhũn cả người ngồi sụp xuống bậc thềm. Nhà mới xây lại, bậc thềm thấp, không như trước kia, ngồi xuống thấy lạnh băng. Cảm giác lạnh băng xuyên qua quần áo truyền vào người cảm thấy càng thêm lạnh.
“Ba, mẹ!” Tôi gọi. Dù cho nhà tôi hôm nay có chút loạn, dù cho ban nãy tôi có nói hỗn. Nhưng tôi biết bọn họ sẽ không thật sự tức giận tôi. Nếu ba mẹ biết tôi sốt thì sẽ sang hỏi han ngay. Nhưng mà bọn họ còn đang ở kia cãi nhau. Ba tôi trước giờ trước mặt người ngoài thì nhu nhược, nhưng luôn tỏ oai phong trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi cũng không người, hai người có thể cãi nhau hàng tiếng đồng hồ.
Có ánh sáng đèn pin quét tới, giọng bá tôi truyền tới: “Ưu Tuyền, là con sao? Ưu Tuyền?”
“Dạ, là con.”
“Giọng con sao vậy?” Bác đi tới, đèn pin chiếu tới tôi, rồi lại hướng về phía ba mẹ tôi còn đang cãi nhau. Sau đó, mọi việc có chút loạn.
Mẹ đưa tôi về nhà kiểm tra thì thấy sốt 39.5 độn. Bác tôi lấy xe chở tôi lên trạm xá, làm thủ tục nhập viện. Đến nửa đêm về sáng thì tôi trên cơ bản chính là mơ mơ màng màng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển.
Đáng giận nhất là khi y tá dùng cồn lau người cho tôi thì lại thấy những dấu vết mà Tông Thịnh lưu lại trên người tôi. Dưới mắt mẹ tôi thì đó không phải là dấu hôn, mà là dấu vết bị ngược đãi. Càng nói càng sai. Trong lúc mơ màng tôi nghe mẹ khóc lóc với ba, nói tôi mệnh khổ này nọ.
Đầu tôi đau muốn nứt ra, muốn nói bà đừng nói nữa để tôi ngủ một chút, nhưng tôi chẳng còn sức để nói, hơi thở nóng rực. Cứ thế, mơ màng tới tận lúc tôi tỉnh lại đã là tối hôm sau. Theo thói quen, tôi đưa tay quờ quạng đầu giường để tìm điện thoại xem giờ thì mới nhớ ra đây là bệnh viện, và không có điện thoại.
Tôi mở mắt ra thấy bác gái. Bác thấy tôi tỉnh thì chạy lại đỡ tôi, nói bà cũng mới đến. Mẹ tôi mặt xanh lét, nhìn như sắp xỉu rồi nên bác nói mẹ tôi về trước, để bác ở lại trông tôi. Sau khi chỉnh đốn xong, tôi ngồi trên giường ăn cháo nhẹ bác mang tới, nói nhỏ: “Bác, cho con mượn điện thoại bác một chút.” Giọng tôi đã khản đặc, tôi nghe còn thấy lạ lẫm.
Bác nghe thấy thì cảnh giác nhìn tôi rồi nói: “Ưu Tuyền à, chuyện nhà Tông Thịnh con đừng nghĩ tới nữa. Lão Bắc đã nói vậy rồi, coi như đây cũng là một cơ hội. Con còn trẻ, về sau lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi đi làm. Sau này gả tới Bắc Kinh Thượng Hải gì đó, không phải tốt hơn sao, sao cứ phải theo người trong thôn?”
“Bác, con chỉ cần gọi cho anh ấy, báo cho anh ấy biết con ở đây là được rồi.”
“Không cần, ba mẹ con đã nói với bà Tông Thịnh rồi, để bà ấy nói với nó là được rồi. Ưu Tuyền, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày tháng còn dài mà. Con phải còn sống mới có thể hiếu kính cha mẹ.”
Tôi cố nuốt cháo trắng, có vẻ bác cũng đã được mẹ tôi báo trước là không được giúp tôi rồi. Đã một ngày một đêm rồi, Tông Thịnh không liên lạc được với tôi sẽ nghĩ thế nào?
Sáng nay anh còn phải làm pháp sự đó, tôi không tới không biết có ảnh hưởng gì anh không?
Tôi hồi hận quá, lẽ ra tối qua nên đi cùng với bọn họ, nếu tôi không về sớm thì sẽ không gặp ba mẹ, cho dù đi cùng Tông Thịnh gặp ba mẹ thì cũng đã trễ, không còn xe để về thôn.
Chính là hiện tại đã là thế này rồi, tôi biết phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.