Chương 589: Chương 285-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
26/11/2020
Sự thật
chứng minh, anh ấy đã không còn gì đáng lo ngại nữa rồi, nếu không phải
sau đầu bị mất một mảng tóc thì sẽ không nhận ra tối qua đã xảy ra
chuyện.
Buổi chiều, Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh vẫn ra ngoài để chuẩn bị cho buổi tối. Tôi ở nhà, trong lúc lấy đồ đi giặt mới để ý đến cây trâm gỗ sét đánh. Tôi ngồi trên giường, ánh nắng buổi chiều xiên xiên chiếu vào, cảm giác ấm áp vô cùng, vậy mà tôi lại nhớ tới hình ảnh đêm qua. Trên cây trâm còn có vết máu, không phải ở đầu nhọn chỗ đâm vào kính, mà là ở chỗ hình đóa mây. Đó không phải là máu của tôi, mà là máu của Tông Thịnh, vết máu đã ngấm vào gỗ, tôi cọ mà không ra.
Tông Thịnh khi đưa cây trâm cho tôi, anh hỏi tôi có muốn dùng cây trâm này đâm anh chết không, nếu đến một ngày tôi muốn, thì tôi có thể dùng cây trâm đâm anh một cái là có thể giết anh rồi. Nhưng, tôi lại dùng cây trâm này để cứu lấy anh.
Tôi nắm cây trâm thật chặt trong tay mình. Anh đã bảo vệ tôi quá nhiều rồi, sau này, hãy để cho tôi bảo vệ anh đi!
Tôi lục trong phòng tìm kiếm cuộn tơ hồng mà Tông Thịnh hay dùng. Tôi nghiên cứu một lát, lấy đủ chiều dài cột vào cây trâm, rồi đeo lên cổ.
Tôi cúi đầu nhìn cây trâm, chợt cảm thấy cũng khá đẹp. Tôi bất giác sờ lên cây trâm, chợt cảm thấy có chút là lạ, dường như tê tê, như thể cây trâm có năng lượng, đang phóng ra vậy.
Tôi tò mò, nhắm mắt lại, cảm giác năng lượng kia càng rõ ràng hơn. Lúc tôi còn đang cảm giác nguồn năng lượng đó thì cửa phòng bật mở. Tông Thịnh nhìn tôi đeo cây trâm, cũng không hỏi nhiều mà nói: “Tối nay em có đi cùng không?”
“Đi! Đương nhiên muốn đi!” Tôi vội đứng lên, “Lúc nào đi?”
“Ăn tối xong. Chuyện xảy ra đêm qua, có khả năng ả sẽ xộc ra đối phó em, cũng có thể nhìn thấy em thì sợ hãi bỏ chạy. Nhưng mà, đừng lo, em đi theo thì bọn anh sẽ bảo vệ em.”
“Đi thôi! Đồ của em còn để ở đó mà.”
Tông Thịnh vừa xoay người xuống nhà vừa nói: “Hai bộ đồ còn để ở đó thì vứt đi, đen đủi!”
Đây là lần đầu tiên Tông thịnh nói tới đen đủi! Anh là người thích nằm cạnh nấm mộ, chưa từng thấy anh nói chữ đen đủi lúc ở mồ mả bao giờ.
Thu thập mọi thứ xong xuôi, chúng tôi ra khỏi nhà. Lúc này, tôi chẳng có chút tâm trạng nào đi ngâm suối nước nóng, nên mặc đồ thoải mái, đi giày vải, leo lên xe Ngưu lực Phàm vì xe của Tông Thịnh vẫn còn để ở chỗ khu nghỉ dưỡng.
Lần này, hai người bọn họ không chuẩn bị nhiều đồ đạc như mấy lần trước, chỉ có một cái túi to ở ghế đằng sau mà thôi.
Buổi chiều, Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh vẫn ra ngoài để chuẩn bị cho buổi tối. Tôi ở nhà, trong lúc lấy đồ đi giặt mới để ý đến cây trâm gỗ sét đánh. Tôi ngồi trên giường, ánh nắng buổi chiều xiên xiên chiếu vào, cảm giác ấm áp vô cùng, vậy mà tôi lại nhớ tới hình ảnh đêm qua. Trên cây trâm còn có vết máu, không phải ở đầu nhọn chỗ đâm vào kính, mà là ở chỗ hình đóa mây. Đó không phải là máu của tôi, mà là máu của Tông Thịnh, vết máu đã ngấm vào gỗ, tôi cọ mà không ra.
Tông Thịnh khi đưa cây trâm cho tôi, anh hỏi tôi có muốn dùng cây trâm này đâm anh chết không, nếu đến một ngày tôi muốn, thì tôi có thể dùng cây trâm đâm anh một cái là có thể giết anh rồi. Nhưng, tôi lại dùng cây trâm này để cứu lấy anh.
Tôi nắm cây trâm thật chặt trong tay mình. Anh đã bảo vệ tôi quá nhiều rồi, sau này, hãy để cho tôi bảo vệ anh đi!
Tôi lục trong phòng tìm kiếm cuộn tơ hồng mà Tông Thịnh hay dùng. Tôi nghiên cứu một lát, lấy đủ chiều dài cột vào cây trâm, rồi đeo lên cổ.
Tôi cúi đầu nhìn cây trâm, chợt cảm thấy cũng khá đẹp. Tôi bất giác sờ lên cây trâm, chợt cảm thấy có chút là lạ, dường như tê tê, như thể cây trâm có năng lượng, đang phóng ra vậy.
Tôi tò mò, nhắm mắt lại, cảm giác năng lượng kia càng rõ ràng hơn. Lúc tôi còn đang cảm giác nguồn năng lượng đó thì cửa phòng bật mở. Tông Thịnh nhìn tôi đeo cây trâm, cũng không hỏi nhiều mà nói: “Tối nay em có đi cùng không?”
“Đi! Đương nhiên muốn đi!” Tôi vội đứng lên, “Lúc nào đi?”
“Ăn tối xong. Chuyện xảy ra đêm qua, có khả năng ả sẽ xộc ra đối phó em, cũng có thể nhìn thấy em thì sợ hãi bỏ chạy. Nhưng mà, đừng lo, em đi theo thì bọn anh sẽ bảo vệ em.”
“Đi thôi! Đồ của em còn để ở đó mà.”
Tông Thịnh vừa xoay người xuống nhà vừa nói: “Hai bộ đồ còn để ở đó thì vứt đi, đen đủi!”
Đây là lần đầu tiên Tông thịnh nói tới đen đủi! Anh là người thích nằm cạnh nấm mộ, chưa từng thấy anh nói chữ đen đủi lúc ở mồ mả bao giờ.
Thu thập mọi thứ xong xuôi, chúng tôi ra khỏi nhà. Lúc này, tôi chẳng có chút tâm trạng nào đi ngâm suối nước nóng, nên mặc đồ thoải mái, đi giày vải, leo lên xe Ngưu lực Phàm vì xe của Tông Thịnh vẫn còn để ở chỗ khu nghỉ dưỡng.
Lần này, hai người bọn họ không chuẩn bị nhiều đồ đạc như mấy lần trước, chỉ có một cái túi to ở ghế đằng sau mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.