Chương 45: Chương 29.2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
08/04/2020
Má ơi! Rõ ràng là dấu hiệu ma quỷ quấy phá mà!
Lan Lan đứng ở cửa phòng, đang muốn vào thì hỏi: “Ưu Tuyền, đèn đuốc sao lại như vậy.”
Cô đang đứng cạnh cửa, dấu tay máu chỉ cách cô khoảng 20cm.
Cô nàng đang định vào thì tôi vội đẩy cô ra ngoài. Nhưng cũng ngay lúc này thì đèn trong phòng vụt tắt.
Tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Bất quá chỉ trong vòng hai giây tôi đã cảm thấy hối hận.
Tôi nên chạy ra ngoài thôi!
Đèn hành lang trong khách sạn luôn được mở suốt ngày đêm, dù cho khách sạn đột ngột bị mất điện thì vẫn có đèn sáng.
Phòng chứa đồ cửa cũng chưa đóng nên khi đèn tắt tôi đẩy Lan Lan ra ngoài thì vẫn nhìn thấy đèn ở bên ngoài. Nhưng mà, lúc này quanh tôi là bóng tối mịt mùng đặc quánh… không có chút tia sáng.
Không còn thấy căn phòng chứa đồ với đám tủ kệ.
Càng không thấy cửa và đường đi.
Nơi này đen nhánh, tôi quen thuộc.
Tông Thịnh từng đưa tôi vào rất nhiều lần. Chính là cảm giác này.
Tôi thật sự gặp quỷ rồi! Trong lòng tôi lạnh giá tới mức các đầu ngón tay đều tê dại.
Tôi sợ tới phát khóc, không biết phải làm gì bây giờ?!
Tôi hoảng loạn vội gọi to: “Tông Thịnh!” lúc trước trong lúc tương tự thì hắn đều ở gần tôi, nhưng giờ không thấy đâu, hắn đâu rồi?! “Tông Thịnh!”
Không có hồi đáp.
Trong bóng đêm mịt mùng tôi cũng không dám cử động vì tôi nghe người trong thôn nói rằng nếu như bị quỷ che mắt đứng trong bóng đêm thì không nên cử động, nếu đi tới rất có thể sẽ bị ngã xuống chết từ trên cao.
Trong bóng đêm cuối cùng có điểm sáng, ở dưới ánh sáng đó, tôi thấy một nam nhân mặc một bộ quần áo đỏ! À không, là quỷ!
Tôi đã từng thấy gã, tôi nhớ rõ gã.
Trong miệng hắn ngậm một sợi chỉ đỏ, trên tay bưng một chén máu, trong chớp mắt đứng ngay sát cạnh tôi, nói: “UỐng chén máu này đi, muốn sống thì mau uống chén máu này đi!”
“Không! Ta không uống! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
“Không muốn sống nữa sao? Uống xong chén máu này, ngươi chính là người của ta. Ngươi là của ta, ngươi là của ta. Ta muốn nhìn thấy Tông Thịnh chết.”
Không biết sao tôi không nhìn thấy mặt hắn, không nhìn thấy đôi mắt hắn mà chỉ nhìn thấy miệng hắn thôi.
Đôi môi trắng bệch, có vết máu. Thật giống như hắn đã uống qua một nửa chén máu kia.
Vốn dĩ cả người tôi bủn rủn không có lực, trong tình trạng hỗn loạn này lại càng thêm cả người vô lực.
Đây chính là lần thứ hai tôi gặp gã, chắc hẳn gã là nhắm vào Tông Thịnh. Gã rốt cuộc là ai? Vì sao biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh? Vì sao lại nhằm vào Tông Thịnh?
Gã lại lượn lại, mở miệng phun máu thì thào bên tai tôi: “Uống cho xong đi thôi nào, không uống thì mất mạng đó.”
“Uống xong thì cũng sẽ mất mạng.” Tôi nói. Cho dù lúc này tôi thật sự rất sợ, nhưng cũng không sợ tới mức cái gì cũng đều nghe hắn.
Tôi nói dường như làm cho hắn tức giận, chén máu trên tay hắn dí sát vào miệng tôi. Mùi máu sộc vào mũi làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Ngay lúc tôi tưởng mình chết chắc rồi thì hắn đột nhiên thét lên một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, bốn phía lại chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm không nhìn thấy gì, tôi nhẹ xê dịch bàn chân thì cảm giác được đá trúng một cái chén.
Rốt cuộc là làm sao vậy? sao tự dưng hắn bỏ đi? Khẳng định là có nguyên nhân gì đó, nhưng rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, như vậy chỉ có thể là do tôi đã có phát sinh gì.
Ngay lúc tôi còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy gã mắt cá chết kia, rồi lại nghe gã thều thào: “Nữ nhân kia ở đâu rồi? Nữ nhân kia đâu?”
Tôi cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Cô ta đã đi rồi, cô ta không ở khách sạn này.”
“Là ả hại chết ta, là ả khiến ta thèm muốn. Ta sẽ không bỏ qua ả.”
“Ưu Tuyền?” Đây là giọng của Lan Lan.
Thật sự, không ai hiểu được khi nghe thấy giọng của Lan Lan tôi kích động đến mức nào.
Lan Lan đứng ở cửa phòng, đang muốn vào thì hỏi: “Ưu Tuyền, đèn đuốc sao lại như vậy.”
Cô đang đứng cạnh cửa, dấu tay máu chỉ cách cô khoảng 20cm.
Cô nàng đang định vào thì tôi vội đẩy cô ra ngoài. Nhưng cũng ngay lúc này thì đèn trong phòng vụt tắt.
Tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Bất quá chỉ trong vòng hai giây tôi đã cảm thấy hối hận.
Tôi nên chạy ra ngoài thôi!
Đèn hành lang trong khách sạn luôn được mở suốt ngày đêm, dù cho khách sạn đột ngột bị mất điện thì vẫn có đèn sáng.
Phòng chứa đồ cửa cũng chưa đóng nên khi đèn tắt tôi đẩy Lan Lan ra ngoài thì vẫn nhìn thấy đèn ở bên ngoài. Nhưng mà, lúc này quanh tôi là bóng tối mịt mùng đặc quánh… không có chút tia sáng.
Không còn thấy căn phòng chứa đồ với đám tủ kệ.
Càng không thấy cửa và đường đi.
Nơi này đen nhánh, tôi quen thuộc.
Tông Thịnh từng đưa tôi vào rất nhiều lần. Chính là cảm giác này.
Tôi thật sự gặp quỷ rồi! Trong lòng tôi lạnh giá tới mức các đầu ngón tay đều tê dại.
Tôi sợ tới phát khóc, không biết phải làm gì bây giờ?!
Tôi hoảng loạn vội gọi to: “Tông Thịnh!” lúc trước trong lúc tương tự thì hắn đều ở gần tôi, nhưng giờ không thấy đâu, hắn đâu rồi?! “Tông Thịnh!”
Không có hồi đáp.
Trong bóng đêm mịt mùng tôi cũng không dám cử động vì tôi nghe người trong thôn nói rằng nếu như bị quỷ che mắt đứng trong bóng đêm thì không nên cử động, nếu đi tới rất có thể sẽ bị ngã xuống chết từ trên cao.
Trong bóng đêm cuối cùng có điểm sáng, ở dưới ánh sáng đó, tôi thấy một nam nhân mặc một bộ quần áo đỏ! À không, là quỷ!
Tôi đã từng thấy gã, tôi nhớ rõ gã.
Trong miệng hắn ngậm một sợi chỉ đỏ, trên tay bưng một chén máu, trong chớp mắt đứng ngay sát cạnh tôi, nói: “UỐng chén máu này đi, muốn sống thì mau uống chén máu này đi!”
“Không! Ta không uống! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
“Không muốn sống nữa sao? Uống xong chén máu này, ngươi chính là người của ta. Ngươi là của ta, ngươi là của ta. Ta muốn nhìn thấy Tông Thịnh chết.”
Không biết sao tôi không nhìn thấy mặt hắn, không nhìn thấy đôi mắt hắn mà chỉ nhìn thấy miệng hắn thôi.
Đôi môi trắng bệch, có vết máu. Thật giống như hắn đã uống qua một nửa chén máu kia.
Vốn dĩ cả người tôi bủn rủn không có lực, trong tình trạng hỗn loạn này lại càng thêm cả người vô lực.
Đây chính là lần thứ hai tôi gặp gã, chắc hẳn gã là nhắm vào Tông Thịnh. Gã rốt cuộc là ai? Vì sao biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh? Vì sao lại nhằm vào Tông Thịnh?
Gã lại lượn lại, mở miệng phun máu thì thào bên tai tôi: “Uống cho xong đi thôi nào, không uống thì mất mạng đó.”
“Uống xong thì cũng sẽ mất mạng.” Tôi nói. Cho dù lúc này tôi thật sự rất sợ, nhưng cũng không sợ tới mức cái gì cũng đều nghe hắn.
Tôi nói dường như làm cho hắn tức giận, chén máu trên tay hắn dí sát vào miệng tôi. Mùi máu sộc vào mũi làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Ngay lúc tôi tưởng mình chết chắc rồi thì hắn đột nhiên thét lên một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, bốn phía lại chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm không nhìn thấy gì, tôi nhẹ xê dịch bàn chân thì cảm giác được đá trúng một cái chén.
Rốt cuộc là làm sao vậy? sao tự dưng hắn bỏ đi? Khẳng định là có nguyên nhân gì đó, nhưng rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, như vậy chỉ có thể là do tôi đã có phát sinh gì.
Ngay lúc tôi còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy gã mắt cá chết kia, rồi lại nghe gã thều thào: “Nữ nhân kia ở đâu rồi? Nữ nhân kia đâu?”
Tôi cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Cô ta đã đi rồi, cô ta không ở khách sạn này.”
“Là ả hại chết ta, là ả khiến ta thèm muốn. Ta sẽ không bỏ qua ả.”
“Ưu Tuyền?” Đây là giọng của Lan Lan.
Thật sự, không ai hiểu được khi nghe thấy giọng của Lan Lan tôi kích động đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.