Chương 699: Chương 330-3
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
18/02/2021
Người đàn ông run rẩy đi ra ngoài văn phòng, bước về phía công trường.
Tông Thịnh lấy một ống sáp ong từ trong túi quần ra, dùng bật lửa hơ hàn miệng ống trúc lại, rồi mới cất vào trong túi quần.
“Em ngồi đợi một chút, anh qua công trường nhìn xem, tan tầm anh tới tìm, đừng đi đâu cả.”
Tôi gật đầu, nhìn Tông Thịnh rời đi.
Tông Thịnh vừa đi thì Tiểu Mễ đã qua tới nơi thì thầm: “Trời ơi, tiểu lão bản gan thật, vậy mà kêu công nhân ở công trường mang hàng tới! Lỡ bị cảnh sát bắt thì người công nhân kia thảm rồi!”
“Không phải...” Tôi chỉ nói tới đây lại im bặt, không biết phải giải thích với Tiểu Mễ thế nào. Chẳng phải là bọn họ vốn tưởng tượng như vậy sao? Giải thích làm sao cho ổn đây.
Chẳng lẽ nói bên trong ống trúc là một hồn ma? Hay là nói công nhân này chính làg nười đã giúp Tông Thịnh mang con ma ra? Càng giải thích càng không rõ ràng nổi.
Chuyện này cứ kệ đám Tiểu Mễ tưởng tượng đi vậy. Nhưng mà chuyện công nhân kia lúc sau cũng do Tiểu Mễ kể lại cho tôi, cô ấy nói ngày hôm sau anh ta đã nghỉ việc, lấy tiền trực tiếp từ Tông Thịnh rồi rời đi.
Ai hỏi nguyên nhân nghỉ việc anh ta đều không đáp. Có người lén lút truyền tin là do bị Tông Thịnh ép đi lấy hàng nên sợ hãi không dám làm nữa.
Màn đêm buông xuống, tôi và Tông Thịnh cùng ngồi trong một nhà hàng nhỏ, bắt đầu buổi hẹn hò bình dị của chúng tôi.
Cuộc sống của chúng tôi vốn đã quen với những bữa cơm vội vàng, gấp gáp.
Giờ, hai người, ba món, thật đơn giản, nhưng cũng thật hạnh phúc. Nhưng bữa cơm chưa xong thì Tông thịnh đã vẫy nhân viên phục vụ gọi một chai rượu trắng. Loại rẻ nhất.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, thật không giống như những gì anh sẽ nói. Tông Thịnh trước giờ chưa từng thấy anh gọi cái gì theo kiểu, rẻ nhất, giống như vậy.
“Anh muốn uống rượu sao?” Tôi hỏi.
Tông Thịnh nói: “Không, ban nãy anh thấy ở đây có nấu rượu, muốn uống thì nấu lên là được.”
Anh vừa nói, vừa lấy ống trúc trong túi quần ra đặt trên mặt bàn. Tôi nhìn ống trúc lăn trên mặt bàn, có vẻ rất bất thường.
Tôi sợ hãi, cho dù Vương càn đứng về phía chúng tôi nhưng hắn vẫn khiến tôi sợ hãi.
Phục vụ mang rượu tới, bảo là một chai rượu bình thường giá chín tệ.
Tông Thịnh mở nắp chai rượu, sau đó ném thẳng ống trúc vào rồi đậy nắp lại.
Tông Thịnh lấy một ống sáp ong từ trong túi quần ra, dùng bật lửa hơ hàn miệng ống trúc lại, rồi mới cất vào trong túi quần.
“Em ngồi đợi một chút, anh qua công trường nhìn xem, tan tầm anh tới tìm, đừng đi đâu cả.”
Tôi gật đầu, nhìn Tông Thịnh rời đi.
Tông Thịnh vừa đi thì Tiểu Mễ đã qua tới nơi thì thầm: “Trời ơi, tiểu lão bản gan thật, vậy mà kêu công nhân ở công trường mang hàng tới! Lỡ bị cảnh sát bắt thì người công nhân kia thảm rồi!”
“Không phải...” Tôi chỉ nói tới đây lại im bặt, không biết phải giải thích với Tiểu Mễ thế nào. Chẳng phải là bọn họ vốn tưởng tượng như vậy sao? Giải thích làm sao cho ổn đây.
Chẳng lẽ nói bên trong ống trúc là một hồn ma? Hay là nói công nhân này chính làg nười đã giúp Tông Thịnh mang con ma ra? Càng giải thích càng không rõ ràng nổi.
Chuyện này cứ kệ đám Tiểu Mễ tưởng tượng đi vậy. Nhưng mà chuyện công nhân kia lúc sau cũng do Tiểu Mễ kể lại cho tôi, cô ấy nói ngày hôm sau anh ta đã nghỉ việc, lấy tiền trực tiếp từ Tông Thịnh rồi rời đi.
Ai hỏi nguyên nhân nghỉ việc anh ta đều không đáp. Có người lén lút truyền tin là do bị Tông Thịnh ép đi lấy hàng nên sợ hãi không dám làm nữa.
Màn đêm buông xuống, tôi và Tông Thịnh cùng ngồi trong một nhà hàng nhỏ, bắt đầu buổi hẹn hò bình dị của chúng tôi.
Cuộc sống của chúng tôi vốn đã quen với những bữa cơm vội vàng, gấp gáp.
Giờ, hai người, ba món, thật đơn giản, nhưng cũng thật hạnh phúc. Nhưng bữa cơm chưa xong thì Tông thịnh đã vẫy nhân viên phục vụ gọi một chai rượu trắng. Loại rẻ nhất.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, thật không giống như những gì anh sẽ nói. Tông Thịnh trước giờ chưa từng thấy anh gọi cái gì theo kiểu, rẻ nhất, giống như vậy.
“Anh muốn uống rượu sao?” Tôi hỏi.
Tông Thịnh nói: “Không, ban nãy anh thấy ở đây có nấu rượu, muốn uống thì nấu lên là được.”
Anh vừa nói, vừa lấy ống trúc trong túi quần ra đặt trên mặt bàn. Tôi nhìn ống trúc lăn trên mặt bàn, có vẻ rất bất thường.
Tôi sợ hãi, cho dù Vương càn đứng về phía chúng tôi nhưng hắn vẫn khiến tôi sợ hãi.
Phục vụ mang rượu tới, bảo là một chai rượu bình thường giá chín tệ.
Tông Thịnh mở nắp chai rượu, sau đó ném thẳng ống trúc vào rồi đậy nắp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.