Chương 148: Chương 85-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
08/05/2020
Đầu dây bên kia im lặng, rồi mới nói: “Sao lại thế hả? ta đã
nói với cả thôn là hai đứa sắp mời rượu rồi, giờ thì lại nói không có!
Đang muốn cố ý khiến ta mất mặt hay sao hả?”
Tôi cau mày, đang rầu tới muốn khóc, không biết phải giải thích thế nào thì điện thoại đã bị lấy đi, Tông Thịnh nói: “Bà à, không có thì không có chứ sao, giải thích như thế nào bay giơ?” Nói xong thì cúp máy. Tôi thấy trên đời này chỉ có một người dám cúp máy như vậy của bà ấy, chỉ có một mình anh thôi.
Rốt cuộc, vẫn phải đi làm. Bây giờ, bước chân vào Sa Ân, tôi cảm thấy không phải đi làm mà là di đánh trận. Khách sạn, chính là chiến trường của tôi. Một bước đi lầm có thể khiến tôi và Tông Thịnh đều chết tại khách sạn này.
Tôi mặc váy đen, đi đôi giày ba centimet, đẩy xe phục vụ phòng từ trong phòng của khách đi ra ngoài. Giữa trưa là thời điểm bộ phận trực phòng bận rộn nhất. Qua mấy tiếng này thì gần như chẳng còn việc, có thể nghỉ ngơi một lát.
Quay trở lại phòng nghỉ, buông xe ra kiểm tra lại mọi thứ, tôi quay sang quản lý đang chơi điện thoại nói khẽ: “Chị ơi, em xong việc rồi, em xuống lầu một chút nha. Em ở ngay quầy lễ tân, có gì chị gọi em lên ngay nhé.”
Tôi nói giọng rất khẽ, quản lý này chính là người đã nhắm vào tôi vài lần. Tôi xuống dưới cũng chỉ muốn tìm Lan Lan một chút, nếu như cô ấy không có việc gì, tôi muốn nói cho cô ấy nghe việc của Tông Thịnh.
Những việc đó không thể giấu cô ấy thêm nữa.
Lần này, Tông Thịnh nhất định muốn tôi về nhà, không cho ở ký túc xá nữa. Đưa đi, đón về. Nếu tôi vẫn gạt Lan Lan, tới lúc cô ấy phát hiện thì càng khó giải thích hơn.
Quản lý không buồn ngước mặt lên mà nói: “Đi xuống quầy lễ tân thì được. Đừng có mà đi vào trong phòng của khách nam, làm mất mặt nhân viên của khách sạn Sâ Ân chúng tôi, đừng khiến người khác cho rằng nhân viên của chúng tôi đều hạ tiện như vậy.”
Tôi há hốc mồm, không cãi lại, nói lại mất công thành ra tôi không tôn trọng người khác, không nghe lời quản lý, nên chỉ nhẹ nhàng “Ừ” rồi đi xuống.
Vào thang máy, nhìn cửa chầm chậm đóng lại, ánh đèn trong thang máy khiến tôi không thoải mái cho lắm. Thời điểm này, khách đều ít dùng thang, chỉ có mình tôi trong thang.
Đột nhiên, thang máy mất điện tối đen. Tôi kinh ngạc, nghĩ tới là bị mất điện? không đúng, trong thang máy có điện dự phòng mà, trước kia chưa từng xảy ra việc này. Tôi đếm tới hai mươi rồi mà đèn trong thang còn chưa bật lại. tôi sốt ruột, có vẻ thang hỏng, tôi bị nhốt trong thang rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng từ màn hình để tìm nút alarm. Lúc này, tôi mới thấy dị thường. thang máy, dù là mất điện hay là hỏng hóc thì nút alarm vẫn còn đèn màu đỏ, nhưng toàn bộ nút bấm hiện tại đều là màu đen.
Tôi thử nhấn vào vị trí nút alarm nhưng không hề có tác dụng. Gọi điện thoại thì không có sóng.
Tim tôi bắt đầu đập loạn, cả người nóng lên, tự nhủ thầm: Không sao, không sao, vài phút thôi, không chết ai đâu… khách sạn mà, có bảo vệ 24/24, có khi đã phát hiện thang bị hỏng ở đây, đã báo kỹ thuật đang trên đường tới rồi.
Tôi lại cầm điện thoại lên định gọi cho quầy lễ tân, hỏi coi bảo vệ có phát hiện ra tôi bị kẹt ở đây không.
Ngay lúc tôi chuyển sang chế độ đèn pin, ánh sáng màn hình chiếu vào vách thang… tôi lại nhìn thấy con quỷ cụt tay kia.
Nó cúi đầu, tuy tôi không thấy mặt nó, nhưng tôi biết, nó nhìn tôi.
Tôi kinh hoảng mà lui về phía sau, cả người dán vào cửa thang máy, thở dồn, nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, nó hẳn là sẽ không thương tổn tôi chứ. Bàn tay kia của nó là do muốn hại tôi nên bị Tông Thịnh xử đó, đã có bài học rồi sẽ không dám làm gì tôi đâu.
Tuy rằng không nhìn thấy mắt nó, nhưng tôi thấy miệng nó. Môi nó cử động, không ra tiếng, chỉ là môi mấp máy. Tôi sợ hãi dựa vào cửa thang máy, tay nắm chặt điện thoại, tay che miệng.
Môi hắn vẫn mấp máy, dường như đang lặp đi lặp lại hai chữ, nhưng tôi không nghe được gì.
Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên bị mở ra. Bởi vì tôi vẫn luôn dựa vào cửa thang máy nên cửa vừa mở ra, cả người tôi liền chật vật mà ngã văng ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp định thần, ngoài cửa có vài bảo vệ, có nhân viên kỹ thuật, ngay cả Lan Lan cũng đứng ở bên cạnh tôi. Nhìn thấy là tôi, cô vội ngồi xuốngg đỡ tôi:
“Ưu Tuyền, không sao chứ? Sao lại ngã vậy? Không phải là chỉ đợi một chút thôi, sao mặt trắng bệch vậy? bị dọa à?” mặt như thế nào như vậy bạch? Dọa tới rồi?”
Bảo vệ đứng bên cạnh bực bội nói: "Cúp điện có vài phút mà hoảng tới thế á? Haizz!"
Lan Lan đỡ tôi lên, tôi nhìn về phía thang máy, lại chẳng còn gì trên tường. Nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy, mình không hoa mắt.
Tôi cau mày, đang rầu tới muốn khóc, không biết phải giải thích thế nào thì điện thoại đã bị lấy đi, Tông Thịnh nói: “Bà à, không có thì không có chứ sao, giải thích như thế nào bay giơ?” Nói xong thì cúp máy. Tôi thấy trên đời này chỉ có một người dám cúp máy như vậy của bà ấy, chỉ có một mình anh thôi.
Rốt cuộc, vẫn phải đi làm. Bây giờ, bước chân vào Sa Ân, tôi cảm thấy không phải đi làm mà là di đánh trận. Khách sạn, chính là chiến trường của tôi. Một bước đi lầm có thể khiến tôi và Tông Thịnh đều chết tại khách sạn này.
Tôi mặc váy đen, đi đôi giày ba centimet, đẩy xe phục vụ phòng từ trong phòng của khách đi ra ngoài. Giữa trưa là thời điểm bộ phận trực phòng bận rộn nhất. Qua mấy tiếng này thì gần như chẳng còn việc, có thể nghỉ ngơi một lát.
Quay trở lại phòng nghỉ, buông xe ra kiểm tra lại mọi thứ, tôi quay sang quản lý đang chơi điện thoại nói khẽ: “Chị ơi, em xong việc rồi, em xuống lầu một chút nha. Em ở ngay quầy lễ tân, có gì chị gọi em lên ngay nhé.”
Tôi nói giọng rất khẽ, quản lý này chính là người đã nhắm vào tôi vài lần. Tôi xuống dưới cũng chỉ muốn tìm Lan Lan một chút, nếu như cô ấy không có việc gì, tôi muốn nói cho cô ấy nghe việc của Tông Thịnh.
Những việc đó không thể giấu cô ấy thêm nữa.
Lần này, Tông Thịnh nhất định muốn tôi về nhà, không cho ở ký túc xá nữa. Đưa đi, đón về. Nếu tôi vẫn gạt Lan Lan, tới lúc cô ấy phát hiện thì càng khó giải thích hơn.
Quản lý không buồn ngước mặt lên mà nói: “Đi xuống quầy lễ tân thì được. Đừng có mà đi vào trong phòng của khách nam, làm mất mặt nhân viên của khách sạn Sâ Ân chúng tôi, đừng khiến người khác cho rằng nhân viên của chúng tôi đều hạ tiện như vậy.”
Tôi há hốc mồm, không cãi lại, nói lại mất công thành ra tôi không tôn trọng người khác, không nghe lời quản lý, nên chỉ nhẹ nhàng “Ừ” rồi đi xuống.
Vào thang máy, nhìn cửa chầm chậm đóng lại, ánh đèn trong thang máy khiến tôi không thoải mái cho lắm. Thời điểm này, khách đều ít dùng thang, chỉ có mình tôi trong thang.
Đột nhiên, thang máy mất điện tối đen. Tôi kinh ngạc, nghĩ tới là bị mất điện? không đúng, trong thang máy có điện dự phòng mà, trước kia chưa từng xảy ra việc này. Tôi đếm tới hai mươi rồi mà đèn trong thang còn chưa bật lại. tôi sốt ruột, có vẻ thang hỏng, tôi bị nhốt trong thang rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng từ màn hình để tìm nút alarm. Lúc này, tôi mới thấy dị thường. thang máy, dù là mất điện hay là hỏng hóc thì nút alarm vẫn còn đèn màu đỏ, nhưng toàn bộ nút bấm hiện tại đều là màu đen.
Tôi thử nhấn vào vị trí nút alarm nhưng không hề có tác dụng. Gọi điện thoại thì không có sóng.
Tim tôi bắt đầu đập loạn, cả người nóng lên, tự nhủ thầm: Không sao, không sao, vài phút thôi, không chết ai đâu… khách sạn mà, có bảo vệ 24/24, có khi đã phát hiện thang bị hỏng ở đây, đã báo kỹ thuật đang trên đường tới rồi.
Tôi lại cầm điện thoại lên định gọi cho quầy lễ tân, hỏi coi bảo vệ có phát hiện ra tôi bị kẹt ở đây không.
Ngay lúc tôi chuyển sang chế độ đèn pin, ánh sáng màn hình chiếu vào vách thang… tôi lại nhìn thấy con quỷ cụt tay kia.
Nó cúi đầu, tuy tôi không thấy mặt nó, nhưng tôi biết, nó nhìn tôi.
Tôi kinh hoảng mà lui về phía sau, cả người dán vào cửa thang máy, thở dồn, nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, nó hẳn là sẽ không thương tổn tôi chứ. Bàn tay kia của nó là do muốn hại tôi nên bị Tông Thịnh xử đó, đã có bài học rồi sẽ không dám làm gì tôi đâu.
Tuy rằng không nhìn thấy mắt nó, nhưng tôi thấy miệng nó. Môi nó cử động, không ra tiếng, chỉ là môi mấp máy. Tôi sợ hãi dựa vào cửa thang máy, tay nắm chặt điện thoại, tay che miệng.
Môi hắn vẫn mấp máy, dường như đang lặp đi lặp lại hai chữ, nhưng tôi không nghe được gì.
Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên bị mở ra. Bởi vì tôi vẫn luôn dựa vào cửa thang máy nên cửa vừa mở ra, cả người tôi liền chật vật mà ngã văng ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp định thần, ngoài cửa có vài bảo vệ, có nhân viên kỹ thuật, ngay cả Lan Lan cũng đứng ở bên cạnh tôi. Nhìn thấy là tôi, cô vội ngồi xuốngg đỡ tôi:
“Ưu Tuyền, không sao chứ? Sao lại ngã vậy? Không phải là chỉ đợi một chút thôi, sao mặt trắng bệch vậy? bị dọa à?” mặt như thế nào như vậy bạch? Dọa tới rồi?”
Bảo vệ đứng bên cạnh bực bội nói: "Cúp điện có vài phút mà hoảng tới thế á? Haizz!"
Lan Lan đỡ tôi lên, tôi nhìn về phía thang máy, lại chẳng còn gì trên tường. Nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy, mình không hoa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.