Chương 702: Đưa Đứa Bé Về 2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
19/02/2021
Tông Thịnh cầm chai rượu đi vào phòng vệ sinh, tôi tò mò đứng ở cửa nhìn anh đổ hết rượu trong chai ra, vớt ống trúc cầm lên. Sau đó, lấy khăn giấy
lau khô ống trúc rồi đi ra: “Vương Càn còn dễ nói chuyện, đứa bé kia thì không biết hiện tại có tâm trạng thế nào?”
“Anh lo nếu thả đứa nhỏ ra nó sẽ tổn thương chúng ta sao?”
“Một quỷ thai bị dồn ép lâu tới vậy làm sao lại không phản kháng chứ?” Tông Thịnh nói, nhưng vẫn cẩn thận tháo sáp trên ống trúc ra. Sáp đã gỡ, nhưng anh không vội mở ống trúc mà lấy một thanh sáp ong trong túi ra, rồi dùng con dao nhỏ gọt gọt gì đó.
Tôi kéo một chiếc ghế qua ngồi cạnh, nhìn anh mân mê thanh sáp trong tay, lúc sau, anh đưa sang cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn thanh sáp ong trong tay đã trở thành bức tượng một đứa bé, đứa bé với khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, thân hình cũng mập mạp, hai bàn tay ôm lấy cơ thể khiến cả người tròn trịa hơn.
“Anh làm cái này, tuy không giống đứa nhỏ kia lắm nhưng có lẽ có thể giúp nó!” trên đầu bức tượng còn lưu lại một đoạn sáp dài vài cm, thêm một sợi bấc dài hơn 1cm, anh rút nút gỗ của ống tre ra và nhanh chóng cắm thanh sáp vào, thanh sáp gắn chặt lại ngay trên miệng ống.
Tông Thịnh dùng bật lửa châm thanh sáp, nói với ống trúc: “Vương Càn, thương lượng một chút nào. Thả đứa nhỏ ra đã, tôi sẽ tìm cho anh một chỗ tốt.”
Căn phòng đang yên tĩnh bỗng vang lên giọng của Vương Càn: “Quỷ thai như tao còn gì có chỗ tốt chứ? Nhét nó lại đây, sau này lúc nào chán tao lôi nó ra bắt nạt giải sầu.”
Tôi kinh ngạc, Vương Càn này thật sự nghĩ tới viêc khi dễ người khác làm niềm vui sao?
Tông Thịnh vẫn bình tĩnh: “Tìm cho anh một nữ quỷ thích hợp kết âm hôn, được không?
An tĩnh! Trong phòng vô cùng an tĩnh. Tôi đang định hỏi thì đã thấy Tông Thịnh xua tay bảo im lặng.
Một phút đi qua, hai phút đi qua, trong phòng không một tiếng động. Tôi nhiều lần định nói nhưng Tông Thịnh đều đưa tay ra hiệu im lặng, chẳng biết ra sao.
3 phút, 4 phút đi qua. Thanh sáp sắp cháy đến đỉnh đầu bức tượng đứa bé.
Nếu cháy chẳng phải đứa bé không ra được sao? Tông Thịnh chẳng phải sẽ phí công khắc hình sao? Đúng lúc này, ngọn lửa trên đỉnh đầu đứa bé đổi màu, ánh lửa chuyển màu thành xanh lục. Cháy rất yếu, nhưng đã bùng lên cháy màu xanh lục.
Tông Thịnh nói: “Việc đã đáp ứng anh tôi nhất định sẽ làm được. Cho tôi vài tháng tôi sẽ tìm người cho. Đứa nhỏ này tôi đưa đi trước.” Nói rồi anh đưa tay bóp ngọn lửa cho tắt.
“Anh lo nếu thả đứa nhỏ ra nó sẽ tổn thương chúng ta sao?”
“Một quỷ thai bị dồn ép lâu tới vậy làm sao lại không phản kháng chứ?” Tông Thịnh nói, nhưng vẫn cẩn thận tháo sáp trên ống trúc ra. Sáp đã gỡ, nhưng anh không vội mở ống trúc mà lấy một thanh sáp ong trong túi ra, rồi dùng con dao nhỏ gọt gọt gì đó.
Tôi kéo một chiếc ghế qua ngồi cạnh, nhìn anh mân mê thanh sáp trong tay, lúc sau, anh đưa sang cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn thanh sáp ong trong tay đã trở thành bức tượng một đứa bé, đứa bé với khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, thân hình cũng mập mạp, hai bàn tay ôm lấy cơ thể khiến cả người tròn trịa hơn.
“Anh làm cái này, tuy không giống đứa nhỏ kia lắm nhưng có lẽ có thể giúp nó!” trên đầu bức tượng còn lưu lại một đoạn sáp dài vài cm, thêm một sợi bấc dài hơn 1cm, anh rút nút gỗ của ống tre ra và nhanh chóng cắm thanh sáp vào, thanh sáp gắn chặt lại ngay trên miệng ống.
Tông Thịnh dùng bật lửa châm thanh sáp, nói với ống trúc: “Vương Càn, thương lượng một chút nào. Thả đứa nhỏ ra đã, tôi sẽ tìm cho anh một chỗ tốt.”
Căn phòng đang yên tĩnh bỗng vang lên giọng của Vương Càn: “Quỷ thai như tao còn gì có chỗ tốt chứ? Nhét nó lại đây, sau này lúc nào chán tao lôi nó ra bắt nạt giải sầu.”
Tôi kinh ngạc, Vương Càn này thật sự nghĩ tới viêc khi dễ người khác làm niềm vui sao?
Tông Thịnh vẫn bình tĩnh: “Tìm cho anh một nữ quỷ thích hợp kết âm hôn, được không?
An tĩnh! Trong phòng vô cùng an tĩnh. Tôi đang định hỏi thì đã thấy Tông Thịnh xua tay bảo im lặng.
Một phút đi qua, hai phút đi qua, trong phòng không một tiếng động. Tôi nhiều lần định nói nhưng Tông Thịnh đều đưa tay ra hiệu im lặng, chẳng biết ra sao.
3 phút, 4 phút đi qua. Thanh sáp sắp cháy đến đỉnh đầu bức tượng đứa bé.
Nếu cháy chẳng phải đứa bé không ra được sao? Tông Thịnh chẳng phải sẽ phí công khắc hình sao? Đúng lúc này, ngọn lửa trên đỉnh đầu đứa bé đổi màu, ánh lửa chuyển màu thành xanh lục. Cháy rất yếu, nhưng đã bùng lên cháy màu xanh lục.
Tông Thịnh nói: “Việc đã đáp ứng anh tôi nhất định sẽ làm được. Cho tôi vài tháng tôi sẽ tìm người cho. Đứa nhỏ này tôi đưa đi trước.” Nói rồi anh đưa tay bóp ngọn lửa cho tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.