Chương 346: Đứa Nhỏ Ra Đi Bí Mật
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
28/07/2020
Tôi cắn môi, cuối cùng cũng hiểu tại sao bác sỹ lại vòng vèo
như vậy mới nói ra chuyện tôi mang thai. Bọn họ đã biết, đứa nhỏ này
tuyệt đối không thể chào đời.
“Đó là một sinh mệnh đó, nó đang ở trong bụng tôi.” tôi thất thần nói. Tuy tôi chưa từng nghĩ tới rằng lúc này lại sinh con cho Tông thịnh, tôi cũng biết, Tông Thịnh chưa chắc đã muốn có đứa nhỏ này, nhưng vì tôi đã biết sự tồn tại của nó, nên theo bản năng vẫn muốn bảo vệ nó.
Bác sỹ không còn hòa ái như trước mà lạnh giọng nói:
“Cô là người bệnh, chuyện này chúng tôi lẽ ra phải nói với người nhà cô. Tự cô suy nghĩ lại đi, lúc cô nhập viện cũng đâu biết mình có thai, cũng không hề nói với chúng tôi rằng mấy người đang muốn có con. Giờ đứa nhỏ này nếu cô không làm phẫu thuật xử lý thì vài ngày nữa cũng sẽ sinh non sảy thai, tới chừng đó cô càng thêm phiền toái.
Mà cho dù cô sinh đứa trẻ ra thì cả đời cô sẽ phải chăm nom đứa trẻ tàn tật này. Mà làm không tốt, thì sinh được vài ngày cũng không sống nổi nữa.
Tự cô về mà suy ngẫm lại, thông báo cho người nhà, cùng với chồng mình thương lượng lại. Chúng tôi đã nói hết mọi khả năng xảy ra cho cô rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy, có cảm giác choáng váng muốn té ngã nhưng vẫn cố ổn định thân thể.
Đi ra khỏi văn phòng bác sỹ, tôi ngồi ở giường bệnh kê trên hành lang, tự ôm lấy mình, lặng lẽ khóc. Tôi nên làm thế nào bây giờ.
Tông Thịnh bảo tôi về quê đợi, vì tình huống bên phía Thẩm Kế Ân phức tạp hơn chúng tôi dự đoán. Tôi có khả năng thành gánh nặng của anh, nên anh muốn đuổi tôi đi.
Mẹ tôi cũng bảo tôi về nhà. Dù cho ba mẹ tôi không có bản lĩnh thì cũng muốn chúng tôi ba người cùng nhau vui vẻ sống.
Chuyện này, tôi không nghĩ sẽ nói với mẹ.
Bên phía Tông Thịnh, tôi cũng không nghĩ ra phải nói thế nào với anh.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình di động, nhìn cái tên của anh, cứ nhấn vào gọi rồi lại tắt.
Do dự một hồi lâu tôi vẫn nhấn nút gọi.
Tôi chưa biết sẽ nói thế nào với Tông Thịnh, nhưng cảm giác là chuyện này nên nói với anh một tiếng, cho dù anh nói, cứ xử lý đứa nhỏ đi.
Tiếng điện thoại đổ chuông, mãi tới tận khi máy truyền tới tiếng tút tút, anh vẫn không bắt máy.
Tôi quệt ngang mặt, hít một hơi thật sâu. Tông Thịnh quả đúng là quyết đoán như quỷ thai. Chia tay, thì thật kiên quyết. Tới cả điện thoại cũng không thèm nghe sao?
Từ lúc bắt đầu, tôi sợ anh, cự tuyệt và bài xích anh. Đến bây giờ, tôi đã tiếp nhận, đã nguyện ý cùng anh nỗ lực hướng tới tương lai.
Tôi biết, tôi đã mang lại cho anh nhiều phiền toái, có đôi khi thật sự là vật cản đường tiến của anh. Tôi không kiên cường, tôi vô dụng, nhưng anh luôn bao dung tôi.
Nhưng ngay khi tôi đã quen với việc có anh chu toàn, thì anh lại xoay người bước đi kiên quyết. Cả điện thoại cũng không thèm nghe sao?
Đối với anh, hóa ra dù có ngủ với nhau, dù có cùng nhau nỗ lực, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một quân cờ của anh mà thôi. Trong lòng tôi chợt có một ý niệm, có lẽ, cả đời này tôi sẽ không liên hệ lại với người này nữa.
Tôi đứng dậy, lê bước về phía phòng bệnh. Mới đi được vài bước, liền phát giác trong bụng quặn đau. Ban đầu chỉ là ẩn ẩn, rồi từng đợt quặn đau thêm rõ ràng. Tôi vừa về đến giường thì đã cảm thấy dưới thân có dòng nước ấm chảy ra.
Tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra, chỉ không nghĩ tới lại tới đột ngột như vậy.
Tôi ôm bụng, cố bấm chuông ở đầu giường.
Bác gái giường bên nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Cô, cô sao lại thế này? Cô gái, sao mặt trắng bệch thế này. Chẳng phải là cô gái trên mặt có vết thương sao? Sao vậy? Sao lại đau bụng?”
Trán tôi vã mồ hôi lạnh, thật sự đau quá, ngay cả sức lực trả lời bác gái đều không có.
Ý tá chạy lại thấy tôi thì gọi bác sỹ, nửa giờ sau chuyên tôi tới khoa phụ sản. May có một y tá có lòng tốt giúp tôi mang hết đồ đạc của tôi chuyển sang theo.
Tôi không biết có phải bác sỹ khoa phụ sản đều lạnh nhạt tới vậy không, nhìn thấy tôi, nói là thai nhi khoảng hơn 5 tuần bị thuốc ảnh hưởng, nên khả năng sảy thai rất cao. Hơn nữa, do tôi cảm xúc không ổn định nên đã có triệu chứng sinh non khẳng định khó giữ được, liền hỏi tôi có muốn uống thuốc để đẩy thai nhanh hơn không, đỡ phải đau đớn.
Bác sĩ rất nhiều lần hỏi tôi người nhà đâu, tôi đều không nói lời nào.
Y tá đưa tôi về giường bệnh, đưa thuốc cho tôi, dặn dò phải chú ý rồi rời đi.
“Đó là một sinh mệnh đó, nó đang ở trong bụng tôi.” tôi thất thần nói. Tuy tôi chưa từng nghĩ tới rằng lúc này lại sinh con cho Tông thịnh, tôi cũng biết, Tông Thịnh chưa chắc đã muốn có đứa nhỏ này, nhưng vì tôi đã biết sự tồn tại của nó, nên theo bản năng vẫn muốn bảo vệ nó.
Bác sỹ không còn hòa ái như trước mà lạnh giọng nói:
“Cô là người bệnh, chuyện này chúng tôi lẽ ra phải nói với người nhà cô. Tự cô suy nghĩ lại đi, lúc cô nhập viện cũng đâu biết mình có thai, cũng không hề nói với chúng tôi rằng mấy người đang muốn có con. Giờ đứa nhỏ này nếu cô không làm phẫu thuật xử lý thì vài ngày nữa cũng sẽ sinh non sảy thai, tới chừng đó cô càng thêm phiền toái.
Mà cho dù cô sinh đứa trẻ ra thì cả đời cô sẽ phải chăm nom đứa trẻ tàn tật này. Mà làm không tốt, thì sinh được vài ngày cũng không sống nổi nữa.
Tự cô về mà suy ngẫm lại, thông báo cho người nhà, cùng với chồng mình thương lượng lại. Chúng tôi đã nói hết mọi khả năng xảy ra cho cô rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy, có cảm giác choáng váng muốn té ngã nhưng vẫn cố ổn định thân thể.
Đi ra khỏi văn phòng bác sỹ, tôi ngồi ở giường bệnh kê trên hành lang, tự ôm lấy mình, lặng lẽ khóc. Tôi nên làm thế nào bây giờ.
Tông Thịnh bảo tôi về quê đợi, vì tình huống bên phía Thẩm Kế Ân phức tạp hơn chúng tôi dự đoán. Tôi có khả năng thành gánh nặng của anh, nên anh muốn đuổi tôi đi.
Mẹ tôi cũng bảo tôi về nhà. Dù cho ba mẹ tôi không có bản lĩnh thì cũng muốn chúng tôi ba người cùng nhau vui vẻ sống.
Chuyện này, tôi không nghĩ sẽ nói với mẹ.
Bên phía Tông Thịnh, tôi cũng không nghĩ ra phải nói thế nào với anh.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình di động, nhìn cái tên của anh, cứ nhấn vào gọi rồi lại tắt.
Do dự một hồi lâu tôi vẫn nhấn nút gọi.
Tôi chưa biết sẽ nói thế nào với Tông Thịnh, nhưng cảm giác là chuyện này nên nói với anh một tiếng, cho dù anh nói, cứ xử lý đứa nhỏ đi.
Tiếng điện thoại đổ chuông, mãi tới tận khi máy truyền tới tiếng tút tút, anh vẫn không bắt máy.
Tôi quệt ngang mặt, hít một hơi thật sâu. Tông Thịnh quả đúng là quyết đoán như quỷ thai. Chia tay, thì thật kiên quyết. Tới cả điện thoại cũng không thèm nghe sao?
Từ lúc bắt đầu, tôi sợ anh, cự tuyệt và bài xích anh. Đến bây giờ, tôi đã tiếp nhận, đã nguyện ý cùng anh nỗ lực hướng tới tương lai.
Tôi biết, tôi đã mang lại cho anh nhiều phiền toái, có đôi khi thật sự là vật cản đường tiến của anh. Tôi không kiên cường, tôi vô dụng, nhưng anh luôn bao dung tôi.
Nhưng ngay khi tôi đã quen với việc có anh chu toàn, thì anh lại xoay người bước đi kiên quyết. Cả điện thoại cũng không thèm nghe sao?
Đối với anh, hóa ra dù có ngủ với nhau, dù có cùng nhau nỗ lực, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một quân cờ của anh mà thôi. Trong lòng tôi chợt có một ý niệm, có lẽ, cả đời này tôi sẽ không liên hệ lại với người này nữa.
Tôi đứng dậy, lê bước về phía phòng bệnh. Mới đi được vài bước, liền phát giác trong bụng quặn đau. Ban đầu chỉ là ẩn ẩn, rồi từng đợt quặn đau thêm rõ ràng. Tôi vừa về đến giường thì đã cảm thấy dưới thân có dòng nước ấm chảy ra.
Tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra, chỉ không nghĩ tới lại tới đột ngột như vậy.
Tôi ôm bụng, cố bấm chuông ở đầu giường.
Bác gái giường bên nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Cô, cô sao lại thế này? Cô gái, sao mặt trắng bệch thế này. Chẳng phải là cô gái trên mặt có vết thương sao? Sao vậy? Sao lại đau bụng?”
Trán tôi vã mồ hôi lạnh, thật sự đau quá, ngay cả sức lực trả lời bác gái đều không có.
Ý tá chạy lại thấy tôi thì gọi bác sỹ, nửa giờ sau chuyên tôi tới khoa phụ sản. May có một y tá có lòng tốt giúp tôi mang hết đồ đạc của tôi chuyển sang theo.
Tôi không biết có phải bác sỹ khoa phụ sản đều lạnh nhạt tới vậy không, nhìn thấy tôi, nói là thai nhi khoảng hơn 5 tuần bị thuốc ảnh hưởng, nên khả năng sảy thai rất cao. Hơn nữa, do tôi cảm xúc không ổn định nên đã có triệu chứng sinh non khẳng định khó giữ được, liền hỏi tôi có muốn uống thuốc để đẩy thai nhanh hơn không, đỡ phải đau đớn.
Bác sĩ rất nhiều lần hỏi tôi người nhà đâu, tôi đều không nói lời nào.
Y tá đưa tôi về giường bệnh, đưa thuốc cho tôi, dặn dò phải chú ý rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.