Chương 741: Hẹn gặp Hạ Lan Lan
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
22/03/2021
Tôi kinh ngạc nhìn anh, nghe giọng anh như thể cả thế giới chỉ
có anh mà thôi, thích làm thế nào thì làm, không ai có thể thay đổi
quyết định của anh. Tôi chậm rãi nhích lại gần: “Tông Thịnh, nếu ông bà
kêu mình về thì sao?”“Có thể mặc kệ bọn họ, coi như không nghe thấy là được.”
“Vậy, nếu em và con nói anh từ bỏ câu chuyện ở Sa Ân thì sao? Anh sẽ vì hai mẹ con em thay đổi sao?” tôi hỏi tiếp.
Anh nhìn tôi, bàn tay vịn trên cầu thang bất giác có vẻ bất an, nhịp vài cái. Tôi lập tức cười nói: “Tốt rồi, anh đã bắt đầu vì em và con mà do dự, so ra còn tốt hơn em nghĩ rất nhiều. Lên lầu nghỉ ngơi đi, mai anh còn phải đánh trận đó, dù sao em cũng chỉ phụ trách đi dạo phố và mua sắm mà thôi.”
Tôi lên lầu trước, một hồi sau anh mới đi lên, không nói tiếng nào mà đi tắm rồi đi ra đi ngủ. Tôi cảm thấy có lẽ là do vấn đề tôi hỏi khiến anh phải suy ngẫm.
Hôm sau, chúng tôi theo kế hoạch tiến hành. Lúc ra khỏi nhà, tôi thấy Tông Thịnh cứ mở miệng ra lại khép miệng vào, dường như muốn nói gì với tôi, nhưng sau cùng vẫn chỉ nói: “Tiểu Mễ ở gần đó, em xác định được vị trí của Tiểu Mễ, liên lạc trước rồi mới hành động, còn nếu không tìm được Tiểu Mễ thì không cần làm gì hết.”
Tôi gật đầu: “Anh cứ yên tâm, giờ cũng ba tháng rồi, thai phụ khác khi đi chơi dạo phố cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Huống hồ gì con mình còn là con của quỷ thai đó, hợi hai lắm cơ.” Tôi định đưa tay sờ mặt anh thì anh lại quay đầu tránh đi.
Tôi bắt taxi đi vào t hành phố, đến khu phố đi bộ thì gọi cho lan Lan: “Lan Lan.” Tôi dùng giọng như thể sắp khóc tới nơi nói, “Cậu đang ở đâu? Có thể đi dạo với tôi không?”
Điện thoại im lìm, một lúc sau truyền tới giọng khá lãnh đạm: “Chuyện gì?”
“Tông Thịnh đuổi tôi ra ngoài rồi, một hai đòi bắt tôi phải phá thai. Tôi thật khổ sở, mà. Hắn bảo hắn không phải là người bình thường, không có khả năng có con, nên đứa con này nhất định không phải của hắn! Hắn nghi ngờ tôi! Đi ra ngoài đi dạo với tôi được không?”
Bên kia lại im lặng, tôi thậm chí nghi ngờ liệu có phải Lan Lan đang ở cùng lão hai mươi tệ thương lượng hay không?!
Lời tôi nói khá đáng ngờ nhưng mà bọn chúng muốn chỉnh tôi nên có lẽ cũng không muốn buông tha cơ hội này, cho dù đáng ngờ thì cũng cần phải tận dụng.
Vài giây sau, Lan Lan mới nói: “Được, tôi đi ngay đây, cậu đang ở đâu?”
“Ngay khu phố đi bộ, đứng ở cửa Kim Lục Phúc.”
“Hai mươi phút nữa tôi tới nơi.”
Tôi cúp máy, lúc cúp máy thì nghe một giọng nói: “Em gái à, đàn ông bây giờ không tin tưởng được đâu. Hôm nay nghi ngờ thế này, sau này cho dù có làm hòa thì cũng sẽ có chuyện khác thôi, đàn ông này không cần có cũng được.”
Tôi quay đầu sang thì thấy một người phụ nữ tầm hơn 30 ngồi bên cạnh vườn hoa, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ đạc. Tôi xấu hổ cười cười, không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể vội bỏ đi. Tôi đi tìm Tiểu Mễ.
Tông Thịnh nói Tiểu Trần hôm nay sẽ an bài Tiểu Mễ phát tờ rơi ở gần đây. Lan Lan bảo 20 phút nữa sẽ tới, như vậy chắc đang ở gần đây. Khu phố đi bộ khá rộng, lại đông hàng quán, nếu muốn đi hết khu này chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi từ tốn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
“Vậy, nếu em và con nói anh từ bỏ câu chuyện ở Sa Ân thì sao? Anh sẽ vì hai mẹ con em thay đổi sao?” tôi hỏi tiếp.
Anh nhìn tôi, bàn tay vịn trên cầu thang bất giác có vẻ bất an, nhịp vài cái. Tôi lập tức cười nói: “Tốt rồi, anh đã bắt đầu vì em và con mà do dự, so ra còn tốt hơn em nghĩ rất nhiều. Lên lầu nghỉ ngơi đi, mai anh còn phải đánh trận đó, dù sao em cũng chỉ phụ trách đi dạo phố và mua sắm mà thôi.”
Tôi lên lầu trước, một hồi sau anh mới đi lên, không nói tiếng nào mà đi tắm rồi đi ra đi ngủ. Tôi cảm thấy có lẽ là do vấn đề tôi hỏi khiến anh phải suy ngẫm.
Hôm sau, chúng tôi theo kế hoạch tiến hành. Lúc ra khỏi nhà, tôi thấy Tông Thịnh cứ mở miệng ra lại khép miệng vào, dường như muốn nói gì với tôi, nhưng sau cùng vẫn chỉ nói: “Tiểu Mễ ở gần đó, em xác định được vị trí của Tiểu Mễ, liên lạc trước rồi mới hành động, còn nếu không tìm được Tiểu Mễ thì không cần làm gì hết.”
Tôi gật đầu: “Anh cứ yên tâm, giờ cũng ba tháng rồi, thai phụ khác khi đi chơi dạo phố cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Huống hồ gì con mình còn là con của quỷ thai đó, hợi hai lắm cơ.” Tôi định đưa tay sờ mặt anh thì anh lại quay đầu tránh đi.
Tôi bắt taxi đi vào t hành phố, đến khu phố đi bộ thì gọi cho lan Lan: “Lan Lan.” Tôi dùng giọng như thể sắp khóc tới nơi nói, “Cậu đang ở đâu? Có thể đi dạo với tôi không?”
Điện thoại im lìm, một lúc sau truyền tới giọng khá lãnh đạm: “Chuyện gì?”
“Tông Thịnh đuổi tôi ra ngoài rồi, một hai đòi bắt tôi phải phá thai. Tôi thật khổ sở, mà. Hắn bảo hắn không phải là người bình thường, không có khả năng có con, nên đứa con này nhất định không phải của hắn! Hắn nghi ngờ tôi! Đi ra ngoài đi dạo với tôi được không?”
Bên kia lại im lặng, tôi thậm chí nghi ngờ liệu có phải Lan Lan đang ở cùng lão hai mươi tệ thương lượng hay không?!
Lời tôi nói khá đáng ngờ nhưng mà bọn chúng muốn chỉnh tôi nên có lẽ cũng không muốn buông tha cơ hội này, cho dù đáng ngờ thì cũng cần phải tận dụng.
Vài giây sau, Lan Lan mới nói: “Được, tôi đi ngay đây, cậu đang ở đâu?”
“Ngay khu phố đi bộ, đứng ở cửa Kim Lục Phúc.”
“Hai mươi phút nữa tôi tới nơi.”
Tôi cúp máy, lúc cúp máy thì nghe một giọng nói: “Em gái à, đàn ông bây giờ không tin tưởng được đâu. Hôm nay nghi ngờ thế này, sau này cho dù có làm hòa thì cũng sẽ có chuyện khác thôi, đàn ông này không cần có cũng được.”
Tôi quay đầu sang thì thấy một người phụ nữ tầm hơn 30 ngồi bên cạnh vườn hoa, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ đạc. Tôi xấu hổ cười cười, không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể vội bỏ đi. Tôi đi tìm Tiểu Mễ.
Tông Thịnh nói Tiểu Trần hôm nay sẽ an bài Tiểu Mễ phát tờ rơi ở gần đây. Lan Lan bảo 20 phút nữa sẽ tới, như vậy chắc đang ở gần đây. Khu phố đi bộ khá rộng, lại đông hàng quán, nếu muốn đi hết khu này chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi từ tốn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.