Chương 304: Hủy bỏ hôn ước
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
13/07/2020
Ba tôi ngồi trên sô pha cũ trong phòng khách, tức giận mà nói: “Bà
gạt nó hữu dụng sao? Còn không phải tự nó vô dụng. Nam nhân đã đưa tới
trước mặt, mà nó còn giữ không được. Ưu Tuyền, nói cho con biết, chiều
nay, bà Tông Thịnh tới. Nói nhà của chúng ta còn nợ nhà bọn họ tám vạn
đồng tiền. Chuyện cũa con cùng Tông Thịnh, không tính toán gì nữa hết.”
Đầu óc tôi trống rỗng. Nếu chuyện này nói vào hai tháng trước có lẽ tôi sẽ nhảy nhỏm lên vì sung sướng, nhưng hiện tại... Hiện tại... Chúng ta đã như vậy, giờ nói với tôi không tính toán gì hết. Chuyện này...
“Bà nói như thế nào?” Tôi tận lực bình tĩnh một chút. Ba tôi nghèo, mẹ tôi yếu, nếu tôi còn khóc lóc thì bọn họ liền càng khó chịu.
Mẹ tôi lại khóc, vừa khóc vừa nói: “Bà ấy sang nói là tình huống thay đổi, muốn giữ được Tông thịnh thì phải không để cho ở cùng con. Nhà bọn họ sẽ an bài hôn sự cho nó. Chuyện của con cũng thế thôi. Nhà họ cho con tiền đi học, tiền ba con nằm viện lần trước, còn có sửa nhà, bọn họ không tính lãi suất, chỉ cần trả tiền vốn tám vạn đồng. Chúng ta lấy đâu ra tám vạn đồng?”
“Ba mẹ, hai người đều ngủ đi, việc này...”
“Ưu Tuyền, Tông Thịnh là có ý tứ gì? Hai đứa hiện tại không phải ở cùng một chỗ sao?” mẹ thật cẩn thận hỏi. Nhưng ba tôi lại nhảy dựng lên: “Nhà bọn họ không thể khi dễ người như vậy. Để tôi tìm bọn họ đi! Ngủ cũng ngủ với nhau rồi, sao nói bỏ là bỏ được. Tám vạn, con gái của tôi đã bị cháu trai quỷ thai của bọn họ ngủ qua rồi, còn không đáng giá tám vạn?”
“Ba!” Tôi gào thét, cắt lời “Ba ngồi xuống! Ba đây là có ý tứ gì, đem con như hàng hóa mà bán? Tiền kia thay cho con sao? Việc này để con xử lý, hai người đi ngủ đi!”
Ba tôi cũng nóng nảy: “Mày, mày đi theo thằng quỷ kia mấy ngày thì nói chuyện với ba mẹ vậy sao? Còn coi trọng cái nhà này sao? Hay là hết hy vọng rồi, muốn theo nhà bọn họ?”
“Ba, con không muốn nói với ba về chuyện này nữa, con muốn đi ngủ, con van ba mẹ đừng có coi con như món hàng mà cân nhắc tiền nong.”
Tôi nói xong thì thở hổn hển đi về phòng. Ba mẹ tôi vẫn tranh luận với nhau nhưng tôi không muốn nghe nữa. Tôi cần phải bình tĩnh lại một chút, tôi đóng cửa phòng lại, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.
Phòng tôi rất bé, chỉ có một ngọn đèn bàn bé tí, chăn trên giường đã xếp gọn gàng. Dù tôi không về nhà nhưng mẹ vẫn dọn dẹp phòng cho tôi. Mẹ vẫn luôn là một người cần mẫn, chỉ có điều, mẹ gả cho ba nên cả đời đều vất vả.
Tôi ngồi ở trên giường, chống cằm, nhìn ngọn đèn trên bàn, trong đầu loạn như có cả binh đoàn ma giày xéo.
Nếu nói, tôi cùng Tông Thịnh chia tay, là vì để dụ Thẩm Kế Ân, như vậy chuyện bà Tông Thịnh bên này là chuyện như thế nào. Là Tông Thịnh lên kế hoạch hay là Thẩm Kế Ân bên kia ra tay. Rốt cuộc hiện tại theo tất cả dấu hiệu thì có thể thấy Hồ Điệp là do Lão Bắc tìm tới. Lão Bắc cùng Thẩm Kế Ân là cùng một phe. Tuy rằng Lão Bắc nhìn có vẻ như che chở Tông Thịnh, nhưng bản chất lão vẫn là muốn hoàn thành cái trận kia , bảo vệ Thẩm gia dùng vận thế của người khác, sức khỏe của người khác để mà đoạt lấy tài vận. Vậy khó nói, có thể nào lão cũng nói gì đó với bà của Tông Thịnh.
Còn có một khả năng, đó chính là chuyện bà Tông Thịnh bên này là Tông Thịnh bày mưu đặt kế, Tông Thịnh bên kia giả chia tay, cũng là anh an bài, những chuyện này hết thảy chính là vì muốn chia tay với tôi. Những lời anh nói với tôi hoàn toàn là lời nói dối.
Giờ nghĩ lại, những lời anh nói sao tôi lại dễ dàng tin đến vậy? Tin anh tới vậy, cảm thấy anh nói là đúng. Lúc trước đây khi gặp anh, anh cũng nói gì đó mà tôi hoàn toàn như bị thôi miên, không hề chống cự mà cứ thế tin tưởng. Anh bảo, đó là linh hồn đối thoại, lúc này đây có phải anh cũng dùng chiêu này, cho nên tôi mới có thể tin tưởng như vậy, không có hoài nghi chút nào?
Tôi nhìn ngọn đèn, lấy điện thoại định gọi cho Tông Thịnh, nhưng lại thôi. Nếu lời anh nói với tôi là thật, thì giờ anh và Hồ Điệp đang làm gì? Tôi gọi vậy, có phải sẽ phá hỏng kế hoạch của anh không? Nhưng không gọi thì làm sao tôi tin tưởng anh được.
Đầu óc tôi trống rỗng. Nếu chuyện này nói vào hai tháng trước có lẽ tôi sẽ nhảy nhỏm lên vì sung sướng, nhưng hiện tại... Hiện tại... Chúng ta đã như vậy, giờ nói với tôi không tính toán gì hết. Chuyện này...
“Bà nói như thế nào?” Tôi tận lực bình tĩnh một chút. Ba tôi nghèo, mẹ tôi yếu, nếu tôi còn khóc lóc thì bọn họ liền càng khó chịu.
Mẹ tôi lại khóc, vừa khóc vừa nói: “Bà ấy sang nói là tình huống thay đổi, muốn giữ được Tông thịnh thì phải không để cho ở cùng con. Nhà bọn họ sẽ an bài hôn sự cho nó. Chuyện của con cũng thế thôi. Nhà họ cho con tiền đi học, tiền ba con nằm viện lần trước, còn có sửa nhà, bọn họ không tính lãi suất, chỉ cần trả tiền vốn tám vạn đồng. Chúng ta lấy đâu ra tám vạn đồng?”
“Ba mẹ, hai người đều ngủ đi, việc này...”
“Ưu Tuyền, Tông Thịnh là có ý tứ gì? Hai đứa hiện tại không phải ở cùng một chỗ sao?” mẹ thật cẩn thận hỏi. Nhưng ba tôi lại nhảy dựng lên: “Nhà bọn họ không thể khi dễ người như vậy. Để tôi tìm bọn họ đi! Ngủ cũng ngủ với nhau rồi, sao nói bỏ là bỏ được. Tám vạn, con gái của tôi đã bị cháu trai quỷ thai của bọn họ ngủ qua rồi, còn không đáng giá tám vạn?”
“Ba!” Tôi gào thét, cắt lời “Ba ngồi xuống! Ba đây là có ý tứ gì, đem con như hàng hóa mà bán? Tiền kia thay cho con sao? Việc này để con xử lý, hai người đi ngủ đi!”
Ba tôi cũng nóng nảy: “Mày, mày đi theo thằng quỷ kia mấy ngày thì nói chuyện với ba mẹ vậy sao? Còn coi trọng cái nhà này sao? Hay là hết hy vọng rồi, muốn theo nhà bọn họ?”
“Ba, con không muốn nói với ba về chuyện này nữa, con muốn đi ngủ, con van ba mẹ đừng có coi con như món hàng mà cân nhắc tiền nong.”
Tôi nói xong thì thở hổn hển đi về phòng. Ba mẹ tôi vẫn tranh luận với nhau nhưng tôi không muốn nghe nữa. Tôi cần phải bình tĩnh lại một chút, tôi đóng cửa phòng lại, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.
Phòng tôi rất bé, chỉ có một ngọn đèn bàn bé tí, chăn trên giường đã xếp gọn gàng. Dù tôi không về nhà nhưng mẹ vẫn dọn dẹp phòng cho tôi. Mẹ vẫn luôn là một người cần mẫn, chỉ có điều, mẹ gả cho ba nên cả đời đều vất vả.
Tôi ngồi ở trên giường, chống cằm, nhìn ngọn đèn trên bàn, trong đầu loạn như có cả binh đoàn ma giày xéo.
Nếu nói, tôi cùng Tông Thịnh chia tay, là vì để dụ Thẩm Kế Ân, như vậy chuyện bà Tông Thịnh bên này là chuyện như thế nào. Là Tông Thịnh lên kế hoạch hay là Thẩm Kế Ân bên kia ra tay. Rốt cuộc hiện tại theo tất cả dấu hiệu thì có thể thấy Hồ Điệp là do Lão Bắc tìm tới. Lão Bắc cùng Thẩm Kế Ân là cùng một phe. Tuy rằng Lão Bắc nhìn có vẻ như che chở Tông Thịnh, nhưng bản chất lão vẫn là muốn hoàn thành cái trận kia , bảo vệ Thẩm gia dùng vận thế của người khác, sức khỏe của người khác để mà đoạt lấy tài vận. Vậy khó nói, có thể nào lão cũng nói gì đó với bà của Tông Thịnh.
Còn có một khả năng, đó chính là chuyện bà Tông Thịnh bên này là Tông Thịnh bày mưu đặt kế, Tông Thịnh bên kia giả chia tay, cũng là anh an bài, những chuyện này hết thảy chính là vì muốn chia tay với tôi. Những lời anh nói với tôi hoàn toàn là lời nói dối.
Giờ nghĩ lại, những lời anh nói sao tôi lại dễ dàng tin đến vậy? Tin anh tới vậy, cảm thấy anh nói là đúng. Lúc trước đây khi gặp anh, anh cũng nói gì đó mà tôi hoàn toàn như bị thôi miên, không hề chống cự mà cứ thế tin tưởng. Anh bảo, đó là linh hồn đối thoại, lúc này đây có phải anh cũng dùng chiêu này, cho nên tôi mới có thể tin tưởng như vậy, không có hoài nghi chút nào?
Tôi nhìn ngọn đèn, lấy điện thoại định gọi cho Tông Thịnh, nhưng lại thôi. Nếu lời anh nói với tôi là thật, thì giờ anh và Hồ Điệp đang làm gì? Tôi gọi vậy, có phải sẽ phá hỏng kế hoạch của anh không? Nhưng không gọi thì làm sao tôi tin tưởng anh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.