Chương 766: Kế tiếp là mày (2)
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
02/04/2021
Tôi mím môi. Tôi định nói với bà và mẹ rằng bọn tôi định đón Tết ở thành phố, tối 30 trở về ăn cơm tất niên mà thôi. Nhưng lại không dám nói
ra. Ở trước mặt bà khí thế của tôi yếu đi khá nhiều. Bà thấy tôi do dự
muốn nói lại thôi thì hỏi thẳng: “Ưu Tuyền, muốn nói gì thì nói đi, toàn là người nhà cả.”
“Con, con...” tôi nhìn mẹ, rồi rụt rè nói: “Con muốn ra ngoài một chút, đi bộ dưới lầu.”
Bà vẫy vẫy tay: “Đi thôi, đừng đi xa. Ta cùng mẹ con đang nói dở chuyện, chút nữa mẹ con xuống lầu kiếm con sau.”
Tôi gật đầu, quay sang nhìn mẹ, mẹ cũng mất tay bảo tôi xuống dưới. Có vẻ giờ mẹ tôi cũng không còn sợ bà như trước.
Tôi ra khỏi phòng, đi vào trong thang máy.
Thang ở bệnh viện có không ít người, nhưng vẫn còn có chỗ nên tôi vẫn bước vào. Thang máy đông người, nên hầu như mỗi tầng đều dừng lại.
Đang an tĩnh, đột nhiên tôi nghe tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”
Tôi kinh ngạc, không dám quay đầu lại nhìn, nhưng tôi thấy rõ ràng hình dáng của người gọi mình qua tấm kính cửa thang máy.
Thẩm Kế Ân! Thật sự là Thẩm Kế Ân! Hắn không có ở quê? Hoặc là nói là, gã đã đi một chuyến về quê rồi lại quay lại đây. Gã đã đi đâu, làm gì, chúng tôi đều không biết. Dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc, chúng tôi không còn thời gian để chú ý tới hình động của gã.
Tôi khẩn trương, con tim như co rút lại, giống như hụt mất một nhịp.
Thẩm Kế Ân mặc đồ tây, khoác áo khoác đen bên ngoài, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Gã nhìn thẳng vào tôi, khóe môi nhếch lên đầy quỷ dị.
Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, nhưng mà tôi biết, gã chỉ còn là một khối thi thể. Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh nửa thân trên của gã vắt trên cái bồn đầy máu, tôi cắn môi, bao nhiêu lông tơ dựng hết cả lên.
Gã nói khẽ, giọng trầm thấp: “Lâu rồi không gặp!”
Tôi không đáp. Trong đầu tôi chỉ toàn cảm giác sợ hãi tới không thể suy nghĩ. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào từng con số nhảy trên bảng điện thang máy, hy vọng cửa sẽ mở ra. Nhưng trong thang cũng không chỉ có tôi và gã mà còn hai người nữa, chắc gã cũng không dám làm gì tôi.
Thang máy mở ra, trái tim đang bị treo lơ lửng của tôi cũng nhẹ nhõm bớt. Cửa mở, gã nói:
“Các ngươi rất lợi hại, kẻ thì chết, người thì bị thương, còn thêm hai người điên nữa, tống ra nước ngoài được một. Đừng đắc ý, tiếp theo chính là mày, cùng với đứa con trong bụng mày đó!”
Câu sau cùng “Cùng với đứa con trong bụng” là khi gã bước qua tôi để ra khỏi thang khẽ thì thầm. Ánh mắt gã nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy, cả người lạnh lẽo như bị nhỏ nước đá vào người.
Thẩm Kế Ân rời đi, tôi đứng sững trong thang, tay vẫn đè vào nút bấm khiến cửa thang không đóng lại được. Một y tá mang bộ mặt mê trai đứng sau lưng nói: “Đẹp trai quá, em gái, nghe ra hai người quen nhau à, anh ấy có bạn gái chưa?”
“Con, con...” tôi nhìn mẹ, rồi rụt rè nói: “Con muốn ra ngoài một chút, đi bộ dưới lầu.”
Bà vẫy vẫy tay: “Đi thôi, đừng đi xa. Ta cùng mẹ con đang nói dở chuyện, chút nữa mẹ con xuống lầu kiếm con sau.”
Tôi gật đầu, quay sang nhìn mẹ, mẹ cũng mất tay bảo tôi xuống dưới. Có vẻ giờ mẹ tôi cũng không còn sợ bà như trước.
Tôi ra khỏi phòng, đi vào trong thang máy.
Thang ở bệnh viện có không ít người, nhưng vẫn còn có chỗ nên tôi vẫn bước vào. Thang máy đông người, nên hầu như mỗi tầng đều dừng lại.
Đang an tĩnh, đột nhiên tôi nghe tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”
Tôi kinh ngạc, không dám quay đầu lại nhìn, nhưng tôi thấy rõ ràng hình dáng của người gọi mình qua tấm kính cửa thang máy.
Thẩm Kế Ân! Thật sự là Thẩm Kế Ân! Hắn không có ở quê? Hoặc là nói là, gã đã đi một chuyến về quê rồi lại quay lại đây. Gã đã đi đâu, làm gì, chúng tôi đều không biết. Dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc, chúng tôi không còn thời gian để chú ý tới hình động của gã.
Tôi khẩn trương, con tim như co rút lại, giống như hụt mất một nhịp.
Thẩm Kế Ân mặc đồ tây, khoác áo khoác đen bên ngoài, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Gã nhìn thẳng vào tôi, khóe môi nhếch lên đầy quỷ dị.
Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, nhưng mà tôi biết, gã chỉ còn là một khối thi thể. Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh nửa thân trên của gã vắt trên cái bồn đầy máu, tôi cắn môi, bao nhiêu lông tơ dựng hết cả lên.
Gã nói khẽ, giọng trầm thấp: “Lâu rồi không gặp!”
Tôi không đáp. Trong đầu tôi chỉ toàn cảm giác sợ hãi tới không thể suy nghĩ. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào từng con số nhảy trên bảng điện thang máy, hy vọng cửa sẽ mở ra. Nhưng trong thang cũng không chỉ có tôi và gã mà còn hai người nữa, chắc gã cũng không dám làm gì tôi.
Thang máy mở ra, trái tim đang bị treo lơ lửng của tôi cũng nhẹ nhõm bớt. Cửa mở, gã nói:
“Các ngươi rất lợi hại, kẻ thì chết, người thì bị thương, còn thêm hai người điên nữa, tống ra nước ngoài được một. Đừng đắc ý, tiếp theo chính là mày, cùng với đứa con trong bụng mày đó!”
Câu sau cùng “Cùng với đứa con trong bụng” là khi gã bước qua tôi để ra khỏi thang khẽ thì thầm. Ánh mắt gã nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy, cả người lạnh lẽo như bị nhỏ nước đá vào người.
Thẩm Kế Ân rời đi, tôi đứng sững trong thang, tay vẫn đè vào nút bấm khiến cửa thang không đóng lại được. Một y tá mang bộ mặt mê trai đứng sau lưng nói: “Đẹp trai quá, em gái, nghe ra hai người quen nhau à, anh ấy có bạn gái chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.