Chương 145: Kết Cục Nếu Phản Bội
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
07/05/2020
Anh đá đá phiến đá dưới chânm “Nếu tôi chết nhớ mang tro cốt để dưới phiến đá này.”
Tôi đứng sau lưng vội nói: “Sao lại nói chuyện này chứ?”
Anh cởi kính râm, dù không có đèn đường tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh đỏ từ trong mắt anh.
“Trời định! Ngay từ đầu đã là đã trời định như thế rồi. Kể cả chuyện tôi được sinh ra, cũng đã là định trước!”
“Đó là do người ta thiết kế!” Tôi nhấn mạnh. “Trước khi anh được sinh ra, Lão Bắc đã đi tìm quỷ thai Vương Càn, rồi lại mang theo đất mộ phần… không thì mẹ anh vốn là một nữ sinh cấp ba làm sao có thể đi xa đến vậy mà dính tới những việc này? Chuyện anh được sinh ra vốn dĩ đã do Lão Bắc thiết kế. Thậm chí, cả việc em ra đời sớm cũng bị người ta lên kế hoạch rồi. Mẹ em nói, em bị sinh non, mẹ em đang đi bình thường trên đường tự dưng bị kéo chân ngã mới bị sinh non. Ngày đó, em gặp Thẩm Kế Ân cùng chú gã là Thẩm Cơ, bọn họ biết chuyện chúng ta, chú gã còn nói em chính là vỏ đao mà Lão Bắc đã tự mình chọn. bọn họ biết những việc này, và đã lên kế hoạch cho việc này từ sớm.”
Tôi vội nói những điều này, còn định nói tiếp thì đã nghe anh cười, giọng cười trầm thấp nhưng lại vô cùng đáng sợ.
“Tông Thịnh, anh đừng dọa em sợ mà.” Tôi bị tiếng cười của anh khiến cho sợ hãi. Mọi người trongthôn đều đổ ra bờ sông xem náo nhiệt, bên cạnh chúng tôi không có một chút ánh sáng, chỉ có le lói tia sáng từ cây đèn pin bé tí trong tay tôi. Tôi sợ hãi, chỉ có thể vòng tay qua ôm chặt lấy eo anh.
Anh ngừng cười, ngửa đầu nhắm mắt dường như ngăn cho nước măt không rơi xuống.
“Ưu Tuyền, bị người mình tin tưởng nhất phản bội, em biết cảm giác đó ra sao không? Mỗi một bước cực khổ mà mình bước đi đều bị người thân nhất của mình, người mình tin nhất bán đứng, tôi không muốn phòng bị, tôi không muốn phải suốt ngày phòng ngừa cả những người thân của mình. Thật sự mệt mỏi quá, có đôi khi tôi nghĩ, giá như tôi chết luôn khi đã sinh ra thì tốt hơn, vì sao bà không mang tôi ra sông mà trấn nước chứ?”
Vòng tay của tôi càng chặt hơn: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh…” tôi chỉ biết gọi tên anh mà không biết nói gì.
Anh lặng im một lát, thở dài rồi mới nói tiếp.
“Gia gia mất tích, ý tôi là Lão Bắc, Lão Bắc mất tích. Khi em đến nhà cứu tôi lần trước xong thì lão mất tích. Ha ha, bọn chúng vốn cho rằng dùng một đạo sỹ khiến tôi bị thương rồi ném tôi vào khách sạn là tôi sẽ trở thành một bộ phận của trận pháp, bọn chúng không nghĩ rằng trước khi đi tới khách sạn tôi đã điều tra bọn chúng. Tôi cự tuyệt bọn chúng, không muốn vào khách sạn.
Bọn chúng không có cách nào ép tôi nên ra tay với cô. Lúc trước, tôi chỉ hơi hoài nghi gia gia, nhưng khi nghe người nhà của bé gái kể chuyện hơn hai mươi năm trước, tôi cũng đã xác định, người thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết chính là người năm xưa cứu tôi, là người nuôi nấng tôi từ nhỏ tới lớn, là gia gia.
Tôi vốn cho rằng ông xem tôi như cháu của mình, mà tôi cũng đã coi ông như ông ruột của mình… ai ngờ…”
Anh nghẹn ngào, tôi thì thào: “Tông Thịnh, anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Anh hít sâu vài hơi, khịt mụi rồi quay người lại.
“Tông Thịnh.” Tôi khẽ gọi. Đôi huyết đồng của anh gắt gao nhìn tôi, trong mắt xuất hiện tia căm hận thô bạo… đột nhiên cả người lạnh run, tôi nuốt nước miếng, lại gọi: “Tông Thịnh......”
Tôi chưa kịp nói xong, bàn tay của anh đã kề sát, bóp chặt cổ tôi:
“Cho nên, tôi hận cô! Những người mở miệng ra nói yêu thương tôi thật ra trong lòng chỉ muốn dồn tôi vào chỗ chết. Gia gia ư… không biết lão muốn đổi tôi lấy cái gì. Cô cũng vậy thôi, chỉ cần tôi chết thì cô sẽ gả cho người khác. Cô nghĩ, chỉ khi tôi chết cô mới được hạnh phúc! Tông Ưu Tuyền!”
Tay anh không dùng sức mấy nên tôi vẫn thở được. Tôi đập tay, muốn anh buông ra, nhưng anh không buông mà kéo tôi lại trước mặt mình.
“Tông Thịnh, buông ra!”
Anh kề sát mặt tôi, nghiêng đầu bên tai nói: “Tôi sẽ không chết! Từ lúc tôi vừa sinh ra, bọn chúng không có giết chết tôi, nên tôi phải khiến cho bọn chúng phải hối hận. Làm cho tất cả mọi người hối hận. Ai cũng đều muốn tôi chết, Tôi càng phải sống tốt. Bởi vì tôi muốn giết chết tất cả những kẻ muốn tôi chết.”
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, buông em ra.”
Tôi có cảm giác anh không muốn giết tôi, vì nếu không, chỉ cần anh dùngchút sức là cổ tôi đã đứt lìa, làm gì còn đứng ở đây được nữa?!
Anh vươn đầu lưỡi liếm tai tôi. Bên tai tôi truyền tới tiếng cười đáng sợ.
Anh chuyển sang phía trước, khẽ nhếch miệng, lại gần môi tôi.
Tôi không giãy dụa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi biết, anh muốn hôn tôi. Đêm nay cảm xúc của anh không ổn định, nhưng anh cũng không xuống tay với tôi, thậm chí, tôi còn nhón chân, chủ động ngẩng đầu lên tới sát gần anh.
Tôi đứng sau lưng vội nói: “Sao lại nói chuyện này chứ?”
Anh cởi kính râm, dù không có đèn đường tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh đỏ từ trong mắt anh.
“Trời định! Ngay từ đầu đã là đã trời định như thế rồi. Kể cả chuyện tôi được sinh ra, cũng đã là định trước!”
“Đó là do người ta thiết kế!” Tôi nhấn mạnh. “Trước khi anh được sinh ra, Lão Bắc đã đi tìm quỷ thai Vương Càn, rồi lại mang theo đất mộ phần… không thì mẹ anh vốn là một nữ sinh cấp ba làm sao có thể đi xa đến vậy mà dính tới những việc này? Chuyện anh được sinh ra vốn dĩ đã do Lão Bắc thiết kế. Thậm chí, cả việc em ra đời sớm cũng bị người ta lên kế hoạch rồi. Mẹ em nói, em bị sinh non, mẹ em đang đi bình thường trên đường tự dưng bị kéo chân ngã mới bị sinh non. Ngày đó, em gặp Thẩm Kế Ân cùng chú gã là Thẩm Cơ, bọn họ biết chuyện chúng ta, chú gã còn nói em chính là vỏ đao mà Lão Bắc đã tự mình chọn. bọn họ biết những việc này, và đã lên kế hoạch cho việc này từ sớm.”
Tôi vội nói những điều này, còn định nói tiếp thì đã nghe anh cười, giọng cười trầm thấp nhưng lại vô cùng đáng sợ.
“Tông Thịnh, anh đừng dọa em sợ mà.” Tôi bị tiếng cười của anh khiến cho sợ hãi. Mọi người trongthôn đều đổ ra bờ sông xem náo nhiệt, bên cạnh chúng tôi không có một chút ánh sáng, chỉ có le lói tia sáng từ cây đèn pin bé tí trong tay tôi. Tôi sợ hãi, chỉ có thể vòng tay qua ôm chặt lấy eo anh.
Anh ngừng cười, ngửa đầu nhắm mắt dường như ngăn cho nước măt không rơi xuống.
“Ưu Tuyền, bị người mình tin tưởng nhất phản bội, em biết cảm giác đó ra sao không? Mỗi một bước cực khổ mà mình bước đi đều bị người thân nhất của mình, người mình tin nhất bán đứng, tôi không muốn phòng bị, tôi không muốn phải suốt ngày phòng ngừa cả những người thân của mình. Thật sự mệt mỏi quá, có đôi khi tôi nghĩ, giá như tôi chết luôn khi đã sinh ra thì tốt hơn, vì sao bà không mang tôi ra sông mà trấn nước chứ?”
Vòng tay của tôi càng chặt hơn: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh…” tôi chỉ biết gọi tên anh mà không biết nói gì.
Anh lặng im một lát, thở dài rồi mới nói tiếp.
“Gia gia mất tích, ý tôi là Lão Bắc, Lão Bắc mất tích. Khi em đến nhà cứu tôi lần trước xong thì lão mất tích. Ha ha, bọn chúng vốn cho rằng dùng một đạo sỹ khiến tôi bị thương rồi ném tôi vào khách sạn là tôi sẽ trở thành một bộ phận của trận pháp, bọn chúng không nghĩ rằng trước khi đi tới khách sạn tôi đã điều tra bọn chúng. Tôi cự tuyệt bọn chúng, không muốn vào khách sạn.
Bọn chúng không có cách nào ép tôi nên ra tay với cô. Lúc trước, tôi chỉ hơi hoài nghi gia gia, nhưng khi nghe người nhà của bé gái kể chuyện hơn hai mươi năm trước, tôi cũng đã xác định, người thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết chính là người năm xưa cứu tôi, là người nuôi nấng tôi từ nhỏ tới lớn, là gia gia.
Tôi vốn cho rằng ông xem tôi như cháu của mình, mà tôi cũng đã coi ông như ông ruột của mình… ai ngờ…”
Anh nghẹn ngào, tôi thì thào: “Tông Thịnh, anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Anh hít sâu vài hơi, khịt mụi rồi quay người lại.
“Tông Thịnh.” Tôi khẽ gọi. Đôi huyết đồng của anh gắt gao nhìn tôi, trong mắt xuất hiện tia căm hận thô bạo… đột nhiên cả người lạnh run, tôi nuốt nước miếng, lại gọi: “Tông Thịnh......”
Tôi chưa kịp nói xong, bàn tay của anh đã kề sát, bóp chặt cổ tôi:
“Cho nên, tôi hận cô! Những người mở miệng ra nói yêu thương tôi thật ra trong lòng chỉ muốn dồn tôi vào chỗ chết. Gia gia ư… không biết lão muốn đổi tôi lấy cái gì. Cô cũng vậy thôi, chỉ cần tôi chết thì cô sẽ gả cho người khác. Cô nghĩ, chỉ khi tôi chết cô mới được hạnh phúc! Tông Ưu Tuyền!”
Tay anh không dùng sức mấy nên tôi vẫn thở được. Tôi đập tay, muốn anh buông ra, nhưng anh không buông mà kéo tôi lại trước mặt mình.
“Tông Thịnh, buông ra!”
Anh kề sát mặt tôi, nghiêng đầu bên tai nói: “Tôi sẽ không chết! Từ lúc tôi vừa sinh ra, bọn chúng không có giết chết tôi, nên tôi phải khiến cho bọn chúng phải hối hận. Làm cho tất cả mọi người hối hận. Ai cũng đều muốn tôi chết, Tôi càng phải sống tốt. Bởi vì tôi muốn giết chết tất cả những kẻ muốn tôi chết.”
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, buông em ra.”
Tôi có cảm giác anh không muốn giết tôi, vì nếu không, chỉ cần anh dùngchút sức là cổ tôi đã đứt lìa, làm gì còn đứng ở đây được nữa?!
Anh vươn đầu lưỡi liếm tai tôi. Bên tai tôi truyền tới tiếng cười đáng sợ.
Anh chuyển sang phía trước, khẽ nhếch miệng, lại gần môi tôi.
Tôi không giãy dụa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi biết, anh muốn hôn tôi. Đêm nay cảm xúc của anh không ổn định, nhưng anh cũng không xuống tay với tôi, thậm chí, tôi còn nhón chân, chủ động ngẩng đầu lên tới sát gần anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.