Chương 52: Không Có Tương Lai
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
10/04/2020
Đang yên lành, nghe thấy từ đó, tôi ngẩn ra vài giây sau đó
quay sang khua tay khua chân với hắn mà: “Anh buông tôi ra! Anh muốn thế nào? Anh buông tay! Anh nếu là thật dám đối với tôi thế nào, tôi thề,
tôi tuyệt đối sẽ không để anh yên. Tôi sẽ đi kiện anh, nhà anh có tiền
thì thế nào? Loại chuyện này, chứng cứ trước mặt, tôi muốn anh đi ăn cơm tù!”
Hắn không có hành động gì, nhưng tôi nhìn cặp mắt kia, huyết sắc càng thêm đậm.
Hắn nâng tay lên, như vậy chắc là định cho tôi một cái tát. Tôi sợ tới mức vội nhắm tịt mắt lại, một cử động nhỏ cũng không dám. Cả người đều run rẩy. Người này làm sao lại như vậy? Tôi cứu hắn, cùng hắn ở chung hai ngày. Hắn còn đuổi theo chủ động cùng tôi nói chuyện của hắn, cũng biểu lộ yêu cầu tôi hỗ trợ. Tôi cũng đồng ý hỗ trợ. Theo ý tôi thì giữa chúng đã đạt thành quan hệ đồng minh rồi. Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn có thể thật sự đem tôi coi là bạn tốt thì hẳn là có thể giúp tôi nói với bà hắn là sẽ không cần tôi nữa. Vốn dĩ không phải đều phát triển khá tốt sao? Hắn như thế nào mới nói trở mặt liền trở mặt chứ?
Nhưng bàn tay kia không có rơi xuống, áp lực trên người tôi cũng biến mất. Lúc tôi khóc lóc xong mở to mắt, trong phòng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn biến mất.
Tôi cũng không rảnh lo cái gì, từ trên giường bò dậy, liền chạy ra khỏi phòng, một đường chạy ra khỏi tiểu khu.
Trời đã khuya, không còn xe bus, tôi chỉ có thể đứng ở ven đường chờ taxi. Bất quá nơi này ở ngoại thành, taxi qua rất ít, lâu lâu mới có xe do trả khách trong khu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn điện thoại di động thì tôi đã ở đây chờ xe hơn mười lăm phút. Tôi cảm thấy thời gian trôi qua như đã lâu lắm rồi.
Tôi phải rời khỏi nơi này, rời xa Tông Thịnh. Nghĩ bộ dáng vừa rồi của hắn, lời hắn nói, hẳn là hắn là không tính toán buông tha tôi. Nếu hắn mà cưỡng ép tôi, thì thật sự với sức lực của hắn tôi không có cách nào kháng cự. Thật sự báo án sao? Bà hắn sẽ tạo áp lực cho ba mẹ. Ba mẹ tôi, căn bản cũng sẽ không đồng ý tôi làm như vậy.
Tôi đời này cũng sẽ không có tương lai. {meo_mup}
Hắn nói, hắn căn bản là không tính toán buông tha cho tôi. Muốn cùng hắn làm loại chuyện này, thì tôi… hic hic, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Tôi ở ven đường khóc lớnm vốn dĩ thân thể còn mềm nhũn, đứng ở g á c s á c h nơi này vừa khóc liền càng không sức lực. Chỉ có thể ở ven đường ngồi sụp xuống, đem vùi đầu ở trên đùi khóc lóc. Có lẽ, tương lai tôi thật sự không có khả năng hạnh phúc.
Một chiếc taxi dừng lại ở trước mặt. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu đứng lên. Tài xế nói với tôi: “Tiểu thư, lên xe đi. Đã tới chậm, cũng không cần khóc thành như vậy đi.”
Tôi lau nước mắt, lên xe, báo địa chỉ khách sạn Mèo Múp
Tài xế cũng không biết tôi xảy ra chuyện gì, hắn cho rằng tôi là một người đợi không được xe, sốt ruột sợ hãi mới khóc. Dọc theo đường đi, còn cùng tôi nói rất nhiều, tôi cũng không nhớ rõ hắn nói gì đó, tóm lại chính là kêu tôi đừng khóc đừng sợ gì đó.
Khi xuống xe, tôi hỏi: “Chú ơi, bao nhiêu tiền ạ?”
“À, đã thanh toán rồi. Người giúp cô gọi xe đã thanh toán.”
“Giúp tôi gọi xe?”
“Chính là một chàng trai đeo kính râm, đứng ở chỗ đầu cầu cửu khúc cản xe tôi lại, kêu tôi đi đón cô đó. Anh ta trả tiền rồi.”
Chàng trai đeo kính râm, hẳn là Tông Thịnh.
Cầu cửu khúc cách tiểu khu nhà họ tới hai trạm xe bus.
Hắn vậy mà đi giúp tôi gọi xe?
Tôi Mèo Múp trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết là nên làm thế nào mới tốt. Xuống xe xong, đi trở về ký túc xá. Trong ký túc xá mọi người đã sớm đã ngủ say.
Ngay cả Lan Lan cũng đang ôm đám thú nhồi bông ngủ say sưa, còn ngáy nhè nhẹ. Không ai để ý vừa rồi tôi đã xảy ra sự tình gì.
Tôi ngồi ở trên giường, dựa đầu vào tường, ôm gối, ngủ không được.
Trong đầu tất cả đều là hình bóng Tông Thịnh. Rõ ràng tôi mới vừa làm một việc thực khủng bố, một thân một mình đưa Mắt Cá Chết ra khỏi khách sạn. Nhưng hiện tại việc ảnh hưởng đến tôi nhất, lại là Tông Thịnh.
Tôi nên làm cái gì bây giờ? Một mình xa chạy cao bay, làm hắn tìm không thấy ta? Không được, ba mẹ tôi làm sao bây giờ?
Cứ như vậy theo hắn? Hắn là quỷ thai đó! Tôi không muốn đâu!
Hắn không có hành động gì, nhưng tôi nhìn cặp mắt kia, huyết sắc càng thêm đậm.
Hắn nâng tay lên, như vậy chắc là định cho tôi một cái tát. Tôi sợ tới mức vội nhắm tịt mắt lại, một cử động nhỏ cũng không dám. Cả người đều run rẩy. Người này làm sao lại như vậy? Tôi cứu hắn, cùng hắn ở chung hai ngày. Hắn còn đuổi theo chủ động cùng tôi nói chuyện của hắn, cũng biểu lộ yêu cầu tôi hỗ trợ. Tôi cũng đồng ý hỗ trợ. Theo ý tôi thì giữa chúng đã đạt thành quan hệ đồng minh rồi. Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn có thể thật sự đem tôi coi là bạn tốt thì hẳn là có thể giúp tôi nói với bà hắn là sẽ không cần tôi nữa. Vốn dĩ không phải đều phát triển khá tốt sao? Hắn như thế nào mới nói trở mặt liền trở mặt chứ?
Nhưng bàn tay kia không có rơi xuống, áp lực trên người tôi cũng biến mất. Lúc tôi khóc lóc xong mở to mắt, trong phòng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn biến mất.
Tôi cũng không rảnh lo cái gì, từ trên giường bò dậy, liền chạy ra khỏi phòng, một đường chạy ra khỏi tiểu khu.
Trời đã khuya, không còn xe bus, tôi chỉ có thể đứng ở ven đường chờ taxi. Bất quá nơi này ở ngoại thành, taxi qua rất ít, lâu lâu mới có xe do trả khách trong khu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn điện thoại di động thì tôi đã ở đây chờ xe hơn mười lăm phút. Tôi cảm thấy thời gian trôi qua như đã lâu lắm rồi.
Tôi phải rời khỏi nơi này, rời xa Tông Thịnh. Nghĩ bộ dáng vừa rồi của hắn, lời hắn nói, hẳn là hắn là không tính toán buông tha tôi. Nếu hắn mà cưỡng ép tôi, thì thật sự với sức lực của hắn tôi không có cách nào kháng cự. Thật sự báo án sao? Bà hắn sẽ tạo áp lực cho ba mẹ. Ba mẹ tôi, căn bản cũng sẽ không đồng ý tôi làm như vậy.
Tôi đời này cũng sẽ không có tương lai. {meo_mup}
Hắn nói, hắn căn bản là không tính toán buông tha cho tôi. Muốn cùng hắn làm loại chuyện này, thì tôi… hic hic, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Tôi ở ven đường khóc lớnm vốn dĩ thân thể còn mềm nhũn, đứng ở g á c s á c h nơi này vừa khóc liền càng không sức lực. Chỉ có thể ở ven đường ngồi sụp xuống, đem vùi đầu ở trên đùi khóc lóc. Có lẽ, tương lai tôi thật sự không có khả năng hạnh phúc.
Một chiếc taxi dừng lại ở trước mặt. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu đứng lên. Tài xế nói với tôi: “Tiểu thư, lên xe đi. Đã tới chậm, cũng không cần khóc thành như vậy đi.”
Tôi lau nước mắt, lên xe, báo địa chỉ khách sạn Mèo Múp
Tài xế cũng không biết tôi xảy ra chuyện gì, hắn cho rằng tôi là một người đợi không được xe, sốt ruột sợ hãi mới khóc. Dọc theo đường đi, còn cùng tôi nói rất nhiều, tôi cũng không nhớ rõ hắn nói gì đó, tóm lại chính là kêu tôi đừng khóc đừng sợ gì đó.
Khi xuống xe, tôi hỏi: “Chú ơi, bao nhiêu tiền ạ?”
“À, đã thanh toán rồi. Người giúp cô gọi xe đã thanh toán.”
“Giúp tôi gọi xe?”
“Chính là một chàng trai đeo kính râm, đứng ở chỗ đầu cầu cửu khúc cản xe tôi lại, kêu tôi đi đón cô đó. Anh ta trả tiền rồi.”
Chàng trai đeo kính râm, hẳn là Tông Thịnh.
Cầu cửu khúc cách tiểu khu nhà họ tới hai trạm xe bus.
Hắn vậy mà đi giúp tôi gọi xe?
Tôi Mèo Múp trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết là nên làm thế nào mới tốt. Xuống xe xong, đi trở về ký túc xá. Trong ký túc xá mọi người đã sớm đã ngủ say.
Ngay cả Lan Lan cũng đang ôm đám thú nhồi bông ngủ say sưa, còn ngáy nhè nhẹ. Không ai để ý vừa rồi tôi đã xảy ra sự tình gì.
Tôi ngồi ở trên giường, dựa đầu vào tường, ôm gối, ngủ không được.
Trong đầu tất cả đều là hình bóng Tông Thịnh. Rõ ràng tôi mới vừa làm một việc thực khủng bố, một thân một mình đưa Mắt Cá Chết ra khỏi khách sạn. Nhưng hiện tại việc ảnh hưởng đến tôi nhất, lại là Tông Thịnh.
Tôi nên làm cái gì bây giờ? Một mình xa chạy cao bay, làm hắn tìm không thấy ta? Không được, ba mẹ tôi làm sao bây giờ?
Cứ như vậy theo hắn? Hắn là quỷ thai đó! Tôi không muốn đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.