Chương 167: Nếu Em Kiên Quyết
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
13/05/2020
Tim tôi như ngừng đập. Đáp án đã có rồi, không cần suy nghĩ nhiều đã biết đó không phải là người.
Bây giờ bọn họ còn ngồi trong phòng chơi đĩa tiên, cho dù không chơi cũng sẽ xảy ra chuyện đó. Tôi vội nhớ lại hình dáng của cô gái tóc dài kia, dường như đã từng gặp qua.
Đúng rồi, cô hẳn là chính là cô gái bị mắt cá chết hành hạ đến chết ở lầu 16 kia.
Tại sao bọn họ rõ ràng đã mở âm dương thông đạo, tôi cũng đã thấy nhiều quả cầu ánh sáng bay ra rồi, sao vẫn còn con quỷ trong thang máy, cả cô gái bị hành hạ tới chết ở lầu 16 cũng thế? Sao tất cả ra ngoài mà bọn họ vẫn ở lại? chẳng lẽ bọn họ tự nguyện ở lại?
Không có khả năng! Webtruyen hèn thật. Lấy truyện xoá luôn lịch post để bạn đọc chờ lâu! Vờ như mình sửa, edit và chỉnh lỗi! Hèn quá
Con quỷ ở thang máy cái kia lần trước rõ ràng kêu cứu mà.
Không phải tự nguyện vậy khẳng định là bị bắt buộc.
Vừa rồi từ trên tường vươn ra tay quỷ khiến cho Tông Thịnh vội vã đóng cửa thông đạo. Cái tay kia vươn ra, giống như vì muốn bắt lấy những quả cầu sáng đang bay đó.
Tông Thịnh cũng nói qua, cái tay đó là Vương Càn. Vừa rồi những học sinh đó nói, bên ngoài tường nhà hàng có dấu tay, tôi do dự một chút, vẫn cầm đèn pin, đi ra khỏi phòng nghỉ, hướng ra bên ngoài khách sạn.
Tôi biết mình rời đi như vậy thì đại tỷ sẽ có ý kiến, nhưng chị ta chỉ ngẩng đầu lườm một cái chứ không nói gì.
Ra khỏi, tôi ra thang máy, thấy đang đi xuống tới lầu 11 nên tôi nhấn luôn nút gọi thang. Nhấn xong, mới để ý đó là thang số 1.
Hiện tại, tôi rất sợ thang này, tưởng tượng tới chữ “Tử” trên sàn thang mà trong lòng ớn lạnh. Nhưng tôi chưa kịp nghĩ thêm thì cửa thang máy đã mở ra.
Trong thang chính là Tông Thịnh đã thay quần áo. Hơn nửa đêm, anh mặc quần túi hộp, đeo kính râm. Nhìn thật lạnh lùng, nhưng cũng thật đẹp trai mà. Anh chậm rãi ngước lên nhìn tôi qua kính râm.
Trong lòng tôi còn đang suy nghĩ lần này chắc chắn là bị anh mắng rồi, anh đã không cho tôi dính vào chuyện này, giờ tôi lại một mình chạy ra ngoài, còn không thèm báo cho anh lấy một tiếng.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói như thế nào với anh mới ổn.
“Vào đi.” Giọng anh không ổn lắm.
Nhưng tôi đã tự dưỡng thành bản năng phục tùng mọi lời anh nói, nên vội chạy vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt tôi lặng lẽ tìm dưới sàn nhà, tìm chữ Tử kia.”
Tông Thịnh dùng chân trái liền đạp lên trên chữ kia, không chút nào để ý. Thấy ánh mắt tôi thì anh nói: “Anh biết ngay là em tối nay sẽ không chịu ở yên mà. Muốn tìm chết hả? dám đi sang phòng 1601 xem náo nhiệt.”
“Em không có đi xem náo nhiệt. Em chỉ muốn nhắc nhở bọn họ một chút.” Tôi cau mày, vội vàng giải thích.
“Nhiều chuyện, sinh tử đều là do mệnh bọn họ.” Giọng anh lạnh tới mức đáng sợ.
“nhưng mà, chữ Tử đó là viết cho em.” Giọng tôi lí nhí nhưng anh vẫn nghe thấy rõ, “Chỉ vì em có liên hệ với anh nên mới được bảo hộ.”
Thang máy xuống tới lầu 1 mở ra, anh vẫn lạnh mặt đi ra, tôi vội chạy theo.
Lan Lan đứng ở quầy khẽ kêu: “này, này, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền…”
Tôi vội xoay người hất hất tay với cô nàng, muốn bảo đừng chạy theo, nhưng hình như Lan Lan hiểu sai nên vội chạy ra.
Tiếng giày cao gót của cô khiến cho Tông Thịnh chú ý. Tông Thịnh xoay người duỗi tay chỉ vào Lan Lan nói: “Đừng lại đây!” Sau đó xoay người liền đi ra ngoài.
Tôi vội chạy theo anh ra ngoài khách sạn, đi vòng ra sân sau tới chỗ bên ngoài tường nhà hàng.
Ngưu Lực Phàm cầm đèn pin đứng ở kia, nhìn chằm chằm vào bức tường, thấy chúng tôi thì vội vẫy tay. Xem ra hắn đã thoát khỏi bi thương của việc hình nhân giấy bị thiêu cháy mà phục hồi tinh thần.
“Nhìn xem cái này.”
Trên tường đột ngột xuất hiện một dấu tay. Cái dấu tay đó nhìn qua hình như là có dấu vết bị đốt cháy. Không giống như vết ở trên tường ngày trước, bò bò trên tường, mà n hư thể đang vặn vẹo ở trên tường.
“Không giống dấu tay máu hồi trước.” tôi phát biểu.
Bây giờ bọn họ còn ngồi trong phòng chơi đĩa tiên, cho dù không chơi cũng sẽ xảy ra chuyện đó. Tôi vội nhớ lại hình dáng của cô gái tóc dài kia, dường như đã từng gặp qua.
Đúng rồi, cô hẳn là chính là cô gái bị mắt cá chết hành hạ đến chết ở lầu 16 kia.
Tại sao bọn họ rõ ràng đã mở âm dương thông đạo, tôi cũng đã thấy nhiều quả cầu ánh sáng bay ra rồi, sao vẫn còn con quỷ trong thang máy, cả cô gái bị hành hạ tới chết ở lầu 16 cũng thế? Sao tất cả ra ngoài mà bọn họ vẫn ở lại? chẳng lẽ bọn họ tự nguyện ở lại?
Không có khả năng! Webtruyen hèn thật. Lấy truyện xoá luôn lịch post để bạn đọc chờ lâu! Vờ như mình sửa, edit và chỉnh lỗi! Hèn quá
Con quỷ ở thang máy cái kia lần trước rõ ràng kêu cứu mà.
Không phải tự nguyện vậy khẳng định là bị bắt buộc.
Vừa rồi từ trên tường vươn ra tay quỷ khiến cho Tông Thịnh vội vã đóng cửa thông đạo. Cái tay kia vươn ra, giống như vì muốn bắt lấy những quả cầu sáng đang bay đó.
Tông Thịnh cũng nói qua, cái tay đó là Vương Càn. Vừa rồi những học sinh đó nói, bên ngoài tường nhà hàng có dấu tay, tôi do dự một chút, vẫn cầm đèn pin, đi ra khỏi phòng nghỉ, hướng ra bên ngoài khách sạn.
Tôi biết mình rời đi như vậy thì đại tỷ sẽ có ý kiến, nhưng chị ta chỉ ngẩng đầu lườm một cái chứ không nói gì.
Ra khỏi, tôi ra thang máy, thấy đang đi xuống tới lầu 11 nên tôi nhấn luôn nút gọi thang. Nhấn xong, mới để ý đó là thang số 1.
Hiện tại, tôi rất sợ thang này, tưởng tượng tới chữ “Tử” trên sàn thang mà trong lòng ớn lạnh. Nhưng tôi chưa kịp nghĩ thêm thì cửa thang máy đã mở ra.
Trong thang chính là Tông Thịnh đã thay quần áo. Hơn nửa đêm, anh mặc quần túi hộp, đeo kính râm. Nhìn thật lạnh lùng, nhưng cũng thật đẹp trai mà. Anh chậm rãi ngước lên nhìn tôi qua kính râm.
Trong lòng tôi còn đang suy nghĩ lần này chắc chắn là bị anh mắng rồi, anh đã không cho tôi dính vào chuyện này, giờ tôi lại một mình chạy ra ngoài, còn không thèm báo cho anh lấy một tiếng.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói như thế nào với anh mới ổn.
“Vào đi.” Giọng anh không ổn lắm.
Nhưng tôi đã tự dưỡng thành bản năng phục tùng mọi lời anh nói, nên vội chạy vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt tôi lặng lẽ tìm dưới sàn nhà, tìm chữ Tử kia.”
Tông Thịnh dùng chân trái liền đạp lên trên chữ kia, không chút nào để ý. Thấy ánh mắt tôi thì anh nói: “Anh biết ngay là em tối nay sẽ không chịu ở yên mà. Muốn tìm chết hả? dám đi sang phòng 1601 xem náo nhiệt.”
“Em không có đi xem náo nhiệt. Em chỉ muốn nhắc nhở bọn họ một chút.” Tôi cau mày, vội vàng giải thích.
“Nhiều chuyện, sinh tử đều là do mệnh bọn họ.” Giọng anh lạnh tới mức đáng sợ.
“nhưng mà, chữ Tử đó là viết cho em.” Giọng tôi lí nhí nhưng anh vẫn nghe thấy rõ, “Chỉ vì em có liên hệ với anh nên mới được bảo hộ.”
Thang máy xuống tới lầu 1 mở ra, anh vẫn lạnh mặt đi ra, tôi vội chạy theo.
Lan Lan đứng ở quầy khẽ kêu: “này, này, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền…”
Tôi vội xoay người hất hất tay với cô nàng, muốn bảo đừng chạy theo, nhưng hình như Lan Lan hiểu sai nên vội chạy ra.
Tiếng giày cao gót của cô khiến cho Tông Thịnh chú ý. Tông Thịnh xoay người duỗi tay chỉ vào Lan Lan nói: “Đừng lại đây!” Sau đó xoay người liền đi ra ngoài.
Tôi vội chạy theo anh ra ngoài khách sạn, đi vòng ra sân sau tới chỗ bên ngoài tường nhà hàng.
Ngưu Lực Phàm cầm đèn pin đứng ở kia, nhìn chằm chằm vào bức tường, thấy chúng tôi thì vội vẫy tay. Xem ra hắn đã thoát khỏi bi thương của việc hình nhân giấy bị thiêu cháy mà phục hồi tinh thần.
“Nhìn xem cái này.”
Trên tường đột ngột xuất hiện một dấu tay. Cái dấu tay đó nhìn qua hình như là có dấu vết bị đốt cháy. Không giống như vết ở trên tường ngày trước, bò bò trên tường, mà n hư thể đang vặn vẹo ở trên tường.
“Không giống dấu tay máu hồi trước.” tôi phát biểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.